Chap 37 : Cô tính cứ như vậy mà chết ở đây à?

Bên ngoài trời lại một lần nữa sáng lên, vài giây sau lại truyền đến một tiếng sấm to.

Ngay sau đó, thanh âm rơi xuống của những hạt mưa lớn vang lên.

"Bây giờ là hơn năm giờ, 4 giờ rưỡi đã tan học, sao lại hỏi con không đi đón cô ta? Không phải mẹ đã kêu người đi đón rồi sao?" Hồ Lê Thanh Tùng vẻ mặt khinh thường.

Viên Thanh Thanh biểu tình có chút quái dị, trầm mặc một hồi, ngăn Thanh Tùng lại, có chút vội vàng nói: "Mẹ tính kêu người đi đón rồi, vì sợ con đi. Nhưng nghĩ lại con nhất định không dám không đi, nên mẹ liền... không để cho người khác đi đón."

"Cái gì?!" Hồ Tuấn Khải trên sô pha nhảy dựng lên: "Mưa như thế này chắc chắn con bé không mang dù theo, sao lại không kêu ai đi đón?!"

"Ya! Tôi nghĩ Thanh Tùng sẽ đi!" Viên Thanh Thanh hối hận, Hồ Lê Thanh Tùng lập tức xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Hồ Tuấn Khải bước ra ngoài phòng khách, ngoài phòng khách là một đường đá thật dài, từ đây đến gara cần gần một nửa thời gian, mà từ gara đến cổng lại cần thêm ba bốn phút.

Nhoáng một cái, Hồ Lê Thanh Tùng đã khởi động xe, biến mất ở phía cuối đường đá.

Trời mưa này cũng không phải là mưa bình thường, cách xa ba bốn thước cũng đã thấy không rõ.

"Chỉ mong con bé bây giờ đứng trước phòng học chờ chúng ta kêu người đến đón." Nhìn một mảng bầu trời trắng xóa, ông nhẹ giọng nói.

Viên Thanh Thanh đi đến phía sau Hồ Tuấn Khải, nhíu mày hỏi: "Những lời này là có ý gì?"

Hồ Tuấn Khải xoay người, lấy tay ôm vợ nói: "Con bé nói không chừng vì nghĩ không muốn gây thêm phiền toái cho chúng ta, nên tự mình trở về nhà. Trời mưa lớn như vậy, nếu đúng là vậy, chắc chắn sẽ bị cảm a!"

Khép hai tay lại, Viên Thanh Thanh thành khẩn cầu nguyện: "Nhanh ngừng mưa đi, đừng để cho Ánh Hân nhà chúng ta gặp mưa."

Bên kia, sau khi Nguyễn Ánh Hân tạm biệt các bạn học xong phát hiện chưa có xe tới đón. Sau khi đứng đợi một lúc, cô rốt cuộc chờ không được, vì trời bắt đầu âm u rồi, cuối trời lại sáng lên vài tia chớp.

Nếu tiếp tục chờ ở đây, chắc chắn sẽ bị ướt.

Vốn là là muốn gọi điện thoại về hỏi, nhưng Viên Thanh Thanh cố ý để điện thoại cô ở phòng học. Trong lòng lại nghĩ không muốn phiền toái Hồ gia, nên cầm bài tập khập khiễng chạy về Hồ gia.

Trên đường có nhiều bạn muốn đưa cô về, nhưng cô sợ chuyện mình ở Hồ gia bị tiết lộ, gây thêm nhiều phiền toái, nên đã từ chối hết.

Hiện tại cô mặc kệ mưa to cứ thế chạy, trước mắt mê mang một mảng, đột nhiên cô có cảm giác thất bại.

Lại có thể quên mình bị mù đường...

Nhìn ngã ba đường trước mắt, cô cảm thấy mỗi con đường đều rất quen thuộc, nhưng mỗi con đường lại đều rất xa lạ. Rốt cuộc là con đường mới là đường về Hồ gia? Cô lắc đầu, mưa rơi xuống càng lớn, cô không nhớ được, vì thế chọn đường bên trái.

Mặc dù cố tình đi ép sát vào mái hiên, nhưng hiện tại cô vẫn ướt sũng.

Vì không muốn sách trong tay bị ướt, cô đem áo khoác trùm lên tiếp tục đi. Mặc dù chân rất đau, nhưng trong nháy mắt đã đi xa Học viện.

Nhưng có ai nói cho cô biết, đây là đâu?

Càng chạy càng xa, cô phát hiện nhà càng ngày càng thưa thớt, chờ tầm mắt rõ ràng một chút, cô phát hiện trước mặt mình là một nghĩa địa!

"Còn không lên xe sao?" Nhìn cô bị mưa làm ướt sũng, không hiểu sao tim hắn giống như bị ai đó hung hăng nhéo một cái.

Chẳng lẽ loại cảm giác này chính là... Tình thương của cha sao?

Nguyễn Ánh Hân vốn là muốn lên xe, nhưng bất đắc dĩ chân căn bản không động đậy được. Đành phải trừng lớn mắt, đáng thương nhìn Hồ Lê Thanh Tùng.

"Đừng nói chân cô bị thương, không đứng dậy được." Thanh Tùng ngữ khí lo lắng, thấy cô gật đầu thiếu chút nữa phát điên tại chỗ. Mở cửa xe, hắn bước đến trước mặt Nguyễn Ánh Hân, sắc mặt rất không bình tĩnh.

Cảm giác được hạ thể có chút ấm áp, hai má Áng Hân không tự giác đỏ lên. Nhìn thấy Hồ Lê Thanh Tùng đang đến gần, cô đột nhiên đưa tay làm động tác STOP.

"Chuyện này... Anh không cần lại đây, tôi có thể tự đứng lên." Vẻ mặt căng thẳng, cô liên tục nói cà lăm.

Nhưng Thanh Tùng hoàn toàn không biết tình hình bây giờ, sắc mặt càng tức giận.

"Nguyễn Ánh Hân, bây giờ là lúc cô ngang ngược sao?" Hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, hắn mặc kệ Ánh Hân ngăn cản bước nhanh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống. Nhưng nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu đỏ tươi thì ngây ngẩn cả người.

Có thể tin bây giờ Ánh Hân rất đang dọa người... Cả đời này còn chưa bao giờ dọa người như vậy đi? 'Dì cả' đến lúc nào không đến, có tình thăm hỏi cô vào lúc này!

Trời à, đất à, người không nên trêu đùa con như vậy a!! Cô ở trong lòng hét to.

Nhưng sự thật cũng không phải Ánh Hân cho rằng như vậy...

Thanh Tùng thong thả ngẩng đầu, trong con ngươi ngoại trừ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.

"Đã nói rồi, anh đừng đến đây..." cô nhỏ giọng nói, nhưng đột nhiên cảm giác được xung quanh độ ấm bắt đầu hạ nhiệt độ. Ngẩng đầu khó hiểu nhìn Thanh Tùng, chỉ thấy bộ dáng muốn giết người của hắn.

Kỳ lạ, cô vừa rồi có nói gì đặc biệt sao?

"Có từ lúc nào? Người con trai kia là ai?! Hắn có nói là sẽ chịu trách nhiệm không? Là con gái sao không biết giữ chừng mực?!" trong lời nói Hồ Lê Thanh Tùng tràn đầy mùi thuốc súng.

Ánh Hân vẻ mặt mê man: "Anh đang nói gì vậy? Cái gì người con trai kia, cái gì trách nhiệm?"

"A, còn giả ngu sao?" Thanh Tùng cười lạnh nhìn cô.

Ánh Hân cau mày, đột nhiên một ý nghĩ nhảy qua đầu cô. Người kia, không phải là ngốc đến mức nghĩ tới tháng là sinh non đi? Trời à, có người nào như vậy không...

"Không phải như anh nghĩ." Cô dở khóc dở cười nói: "Đây không phải là sinh non, là... tới tháng!"

Đôi khi cô cảm thấy mình đánh giá chỉ số thông minh của người ta rất cao. Nhìn sắc mặt Thanh Tùng thay đổi đột ngột, cô đột nhiên buồn cười.

Hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, Thanh Tùng cư nhiên không ngại bẩn, cẩn thận ôm lấy cô đưa vào trong xe.

Xe một lần nữa khởi động, Nguyễn Ánh Hân cầm khăn mặt Thanh Tùng quăng cho cô lau mặt và tóc. Trong lúc Thanh Tùng vẫn trầm mặc, làm cho cô cảm giác rất không quen.

"Cái kia... Anh không sợ dơ xe anh sao?" Cô cầm khăn mặt cẩn thận nói, sợ chọc giận hắn. Dù sao lúc này chọc hắn nói không chừng hắn sẽ trực tiếp ném mình ra ngoài.

Hồ Lê Thanh Tùng mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy môi cô trắng bệch không nhịn được nhíu mày càng sâu.

"Tôi sợ mẹ tôi đóng thẻ tín dụng của tôi hơn." Hắn tìm một lý do nào đó cho mình, nhưng lại rất gượng ép.

Thẻ tín dụng đối với hắn rất quan trọng sao? Nguyễn Ánh Hân cái hiểu cái không gật đầu.

"Không biết ngồi trong phòng học chờ xe sao? Ngu ngốc đi nhầm đường còn tưởng mình đúng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top