Chap 36 : Nguyễn Ánh Hân kiên trì
Lạnh lùng liếc mắt qua Hoàng Phúc, Phúc không thèm nhắc lại, biết lần này Hồ Lê Thanh Tùng nói thật.
Trấn Minh ở bên cạnh thấy thế cũng không dám khuyên Thanh Tùng, chỉ có thể sau lưng vụng trộm giúp đỡ Nguyễn Ánh Hân a. Vừa rồi ở Hồ gia ăn cơm, Viên Thanh Thanh nói bọn họ, nếu ở trường Nguyễn Ánh Hân xảy ra chuyện gì bọn họ nhất định phải giúp đỡ, nếu không... Nếu không cô sẽ không để yên cho theo chân bọn họ.
So với Hồ Lê Thanh Tùng thì Viên Thanh Thanh mới là người không nên chọc tới a!
Trong phòng khách Hồ gia, không khí có chút không hài hòa.
"Tôi cho các người ở đây ăn cơm trắng sao? Các người đúng là đồ vô dụng, tình trạng của Tiểu Ánh Hân không được tốt! Tôi bảo mấy người làm gì?!''
Vẻ mặt Viên Thanh Thanh đầy lửa giận đứng trong phòng khách giáo huấn.
"Thật xin lỗi phu nhân, là Ánh Hab tiểu thư tự mình nói muốn đi học. Nói hôm nay là ngày đầu tiên học ở Học viện Thất Đế Tứ, bất luận thế nào cũng phải đi học." Một trong số nữ giúp việc cúi đầu, kiên trì nói.
Hít sâu một hơi, Viên Thanh Thanh không kiên nhẫn nói: "Các người sao không gọi cho tôi biết a!!"
Nữ giúp việc cúi đầu tiếp tục nói: "Điện thoại của phu nhân vẫn đang tắt. Tiểu thư Ánh Hân cũng đã gọi điện thoại cho phu nhân, nhưng người vẫn tắt máy."
Viên Thanh Thanh đúng là cô quên mở máy!
"Hồ quản gia đâu?'' Hắng giọng một cái, Viên Thanh Thanh hạ thấp thanh âm. Hiện tại cũng không tìm thấy lý do trách họ.
"Phu nhân, không phải chính người kêu Hồ quản gia giúp người đi Bắc Kinh lấy hợp đồng, nói là chuyển phát quá chậm sao?" Nữ giúp việc hơi hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Viên Thanh Thanh.
"Quên đi quên đi! Đi làm việc đi.." Viên Thanh Thanh hít sâu, hận mình tại sao kêu người khác đi lấy hợp đồng. Nhưng nghĩ lại, người khiến cô lo lắng...
Bây giờ là hơn bốn giờ, nữ giúp việc khác đều đi đã chuẩn bị bữa tối, nữ giúp việc vừa rồi mới đến trước mặt trả lời Viên Thanh Thanh, nhìn tay cô đang do dự không biết nên mở máy không.
Nhìn thấy nữ giúp việc, Viên Thanh Thanh ngẩng đầu để điện thoại di động xuống, cất cao giọng hỏi có chuyện gì.
"Là như thế này, tiểu thư Ánh Hân nhờ tôi chuyển lời cho phu nhân." Nữ giúp việc vội vàng trả lời.
"Nói mau." Viên Thanh Thanh có chút gấp gáp nói. Thật ra suy cho cùng ngay cả chính cô cô cũng không biết vì sao lại thích Nguyễn Ánh Hba như vậy, không chỉ vì tính cách quật cường độc lập rất giống trước kia của cô, mà bởi vì cái gì, ngay chính cô cũng không biết nữa.
Thật ra suy cho cũng có thể bởi vì mẹ cô liều mình cứu Hồ Tuấn Khải. Cô rất yêu Hồ Tuấn Khải, mặc dù bình thường hay lớn tiếng nhưng nếu Hồ Tuấn Khải thật sự biến mất, chỉ sợ cô cũng sống không nổi.
"Tiểu thư Ánh Hân nói, cô rất cám ơn người đã chiếu cố cô ấy, nhưng cô ấy hy vọng có thể dựa vào chính bản thân mình cố gắng thi đậu, vậy nên bất luận chuyện gì xảy ra cô đều sẽ cố gắng kiên trì. Nói là hi vọng người có thể giúp đỡ cô ấy."
Ý tứ của lời này chính là hi vọng cô không nên ngăn cản con bé đó đến trường.
"Đứa nhỏ này, làm ra chuyện này thật đúng là làm cho người ta đau lòng. Quên đi, chờ đến lúc tan học kêu Thanh Tùng đi đón con bé. Đúng rồi, Thanh Tùng, tên khốn kia đâu?" Viên Thanh Thanh ngẩng đầu hỏi nữ giúp việc.
Nữ giúp việc cúi đầu đáp: "Thiếu gia và Nguyễn thiếu gia còn có Từ thiếu cùng đi Atlantis."
"Hỗn đản!" Đem gối trên sô pha ném xuống đất: "Lập tức gọi điện thoại kêu nó quay về!"
"Vâng..." Nữ giúp việc như chạy trốn tới chỗ điện thoại.
Tắt điện thoại, Thanh Tùng không kiên nhẫn đứng dậy: "Tôi về trước."
Emma đứng lên đi theom cảnh giác lên tiếng hỏi: "Là Nguyễn Ánh Hân gọi sao?"
Tuy rằng Hồ Lê Thanh Tùng hiện tại thoạt nhìn giống như rất chán ghét Nguyễn Ánh Hân, nhưng không thể không nói Ánh Hân quả thật đã trở thành tâm phúc đại họa của Emma.
Vất vả lắm mới lên kế hoạch bắt Irene rời khỏi Hồ Lê Thanh Tùng, bây giờ lại ở đâu ra một Nguyễn Ánh Hân, điều này làm cho cô thật không cam tâm a!
"Không phải! Làn người giúp việc." Nghe Emma hỏi, Thanh Tùng phản xạ có điều kiện lớn tiếng trả lời. Tâm trạng bực mình lại vây quanh hắn.
Emma nhẹ nhàng thở ra tiếp tục nói: "Em có thể cùng anh về thăm bác gái không?"
[Mị : Công nhận bà mặt dày quá luôn á Emma :)) Liêm sỉ đâu hết rồi •^•?]
"Tiểu thư Emma, cô hẳn là nên gọi dì Viên mới đúng, không phải là bác gái." Hoàng Phúc buông ly xuống, nói với vẻ mặt 'thành khẩn'. Trong lòng im lặng mắng một câu: Tiểu nhân đắc chí!
Nhìn thấy Hồ Lê Thanh Tùng không để ý cô, đi ra cửa, Emma cuống quít đuổi theo giữ chặt cánh tay hắn hỏi: "Người ta đồn có thật không? Nguyễn Ánh Hân đúng là vị hôn thê của anh sao?"
Ánh mắt cô tràn đầy khẩn trương, cô rất muốn biết đáp án.
Thật lâu sau, Thanh Tùng nhìn cô một cái, rút tay ra rời đi. Từ đầu đến cuối không nói gì với Emma. Rõ ràng chỉ cần hắn nói là không phải. Nhưng không biết vì sao, hắn không muốn trả lời.
Từ Trấn Minh nhìn thấy cảnh tượng này liền vô cùng vui vẻ, nói thật, so sánh với Emma, Nguyễn Ánh Hân quả thật vừa mắt hơn!
"Đi thôi, Trấn Minh, chúng ta cũng nên về nhà." Hoàng Phúc đặt ly rượu xuống đứng dậy kéo Trấn Minh đi.
Bên ngoài Atlantis, bầu trời u ám, sau mây đen còn hiện lên vài tia chớp. Nhìn gió nhẹ nhàng thổi qua cũng đủ để biết trời sắp mưa to.
"Xem ra trời sắp mưa rồi." Hoàng Phúc điều khiển xe thể thao chán đến chết, mắt nhìn trời nói: "May mà chúng ta ra sớm một chút, nếu không sẽ gặp mưa mất."
Trong phòng khách Hồ gia, không khí rất là nặng nề.
"Cái gì? Chuyến bay từ Bắc Kinh đến đây vì thời tiết mà tới trễ? Bây giờ phải làm sao?" Viên Thanh Thanh cầm điện thoại hét to với Hồ quản gia.
"Quên đi quên đi, ông chuyển phát EMS qua đây đi! Giúp tôi kiếm một người bạn là tác giả ở Bắc Kinh, mang quà đến tặng cô ấy." Nhíu mày nói xong, cô mạnh mẽ cúp điện thoại.
Thật là bực mình chết mất!
"Được rồi, không phải là còn ba ngày nữa mới đến ngày ba mươi sao? EMS có thể tới kịp." Hồ Tuấn Khải ngồi trên sô pha xem tivi đưa ánh mắt hướng về phía Viên Thanh Thanh: "Bà cũng đừng trách Hồ quản gia, chuyến bay đến trễ cũng không phải là lỗi của ông ấy."
"Tôi biết tôi biết." Viên Thanh Thanh cầm quả nho nhét vào miệng: "Tôi đây không phải vì sốt ruột sao?"
"Con về rồi." Vẻ mặt Thanh Tùng mệt mỏi áo khoác đưa cho nữ giúp việc.
"Con về rồi vậy Tiểu Ánh Hân đâu?" Viên Thanh Thanh nhìn xung quanh Thanh Thanh vài lần, còn gọi tên Nguyễn Ánh Hân vài lần. Nhưng không nghe thấy ai trả lời.
"Cái gì Tiểu Ánh Hân?" Thanh Tùng vẻ mặt khó hiểu: "Cô ta không phải nghỉ ngơi ở trên lầu sao?"
Từ bên ngoài bầu trời truyền đến một tiếng sét đánh, Viên Thanh Thanh giật mình: "Đừng nói với mẹ con không đi đón con bé!!"
Một trận gió lạnh thổi qua...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top