Chap 28
"Tôi cảm thấy bây giờ đã hoàn toàn bình thường, lát nữa sẽ quay lại trường." Cô ngồi dậy, đầu vẫn cảm thấy choáng váng, nhưng cô không để ý.
Nghe cô nói vậy, bác sĩ Giang vội vàng ngăn cản: "Tuy rằng bây giờ nhìn cô đã hoàn toàn khôi phục, nhưng vừa rồi tôi bắt mạch thấy tim vẫn đập quá nhanh."
"Nhưng..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị bác sĩ Giang xen vào: "Hơn nữa cho dù tim đập bình thường, nhưng để khôi phục tốt cô cần nằm nghỉ ngơi một ngày."
Mặt Nguyễn Ánh Hân đen lại, chỉ là chạy hơn mười vòng sân thể dục, đến mức phải nằm một ngày sao? Cô sinh ra trong một gia đình không có điều kiện, có lúc bị sốt nhưng vì tiết kiệm tiền nên cũng chỉ đun nước sôi uống mà vẫn sống tốt đến bây giờ.
Cô không phải là thiên kim đại tiểu thư a.
"Bác sĩ, tại ông không biết, trước kia tôi sốt bốn mươi độ cũng vẫn đi học như người bình thường. Vậy nên ông không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Trên mặt cô bày ra một nụ cười tươi, nụ cười kia để lộ ra sự kiên cường và tự tin. Cho tới bây giờ, cô sống chỉ để thi đậu vào một trường đại học.
"Nhưng tiểu thư..."
"A, tốc độ khôi phục rất đáng kinh ngạc." Thanh âm này Nguyễn Ánh Hân không cần nhìn cũng biết là của Hồ Lê Thanh Tùng.
Cô quay đầu đi, cố ý không muốn nhìn hắn.
"Thanh Tùng thiếu gia, vị tiểu thư này nói rằng chiều nay cô ấy muốn đi học, nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãy đi học. Thiếu gia tốt nhất nên khuyên cô ấy đi, tôi đi trước."
Sau khi được Hồ Lê Thanh Tùng cho phép, bác sĩ Giang cầm hộp thuốc ra ngoài.
"Buổi chiều không cần đi học, cứ nằm trên giường." Thanh Tùng liếc cô một cái, cầm quả táo bên cạnh ly thủy tinh cắn một cái.
Hắn vừa rồi đi thay đồng phục của Học viện Thất Đế Tứ ra, tình cờ nhìn thấy Hoàng Phúc và Trấn Minh ở dưới phòng khách, liền đuổi Viên Thanh Thanh xuống. Vốn là hắn không nghĩ Nguyễn Ánh Hân sẽ tỉnh lại, nên liền chạy tới phòng cô.
Không nghĩ tới cô đã dậy...
"Anh muốn nằm thì tự đi mà nằm." Cô không nghe lời, xốc chăn lên, nhảy xuống giường. Không ngờ chân lại mềm nhũn, lập tức mất thăng bằng té xuống.
"Đồ ngốc!" Thanh Tùng không những không bước lên đỡ cô mà thản nhiên đứng ăn táo còn nói cô là 'đồ ngốc'.
Nên người xưa thường nói, thế giới rộng lớn không thiếu những điều lạ, ví dụ như trên Trái Đất này Hồ Lê Thanh Tùng có thể được làm diễn viên chính.
"Té chết chưa? Té chết rồi thì nói với tôi một tiếng." Hắn cắn quả táo vài cái rồi vung tay ném vào thùng rác gần đó, đi qua ngồi trước mặt Nguyễn Ánh Hân cười cười.
Vẫn giữ nguyên tư thế té sấp xuống không nhúc nhích, trong lòng cô thầm mắng mình xui xẻo, chân tự nhiên mềm nhũn.
"Té chết rồi? Nguyễn Ánh Hân à Nguyễn Ánh Hân, cô thật thảm. Nhìn đi, đây là kết cục khi đối đầu với bổn thiếu gia!" Hồ Lế Thanh Tùng vẫn không ngừng nói năng ác độc.
Chỉ là ngoài dự đoán của hắn... Ánh Hân vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Trong lòng đột nhiên giật mình, Thanh Tùng đến gần một chút: "Này —"
Ánh Hân mạnh mẽ quay đầu đối diện với hắn, hại hắn bị dọa xém chút nhảy dựng lên. Đúng là bị dọa nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
"Trời ạ! Cô giả vờ làm cương thi à? Thanh Tùng khinh thường liếc cô một cái, nhưng Ánh Hân còn không động đậy. Chuyện này hắn bắt đầu cảm thấy có gì không đúng.
Dừng một chút, hắn lại lên tiếng hỏi: "Này — không cần nói cho tôi biết chân cô không đứng lên được. Vì tôi không có khả năng đỡ cô lên."
Cô căn bản là không hề hi vọng Hồ Lê Thanh Tùng đỡ cô dậy nha?! Thở ra một hơi, cô chống hai tay lên, dùng hết toàn bộ sức lực chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Thanh Tùng chỉ lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không hề có ý trêu tức, nhìn kỹ thì giống như vực sâu, sau con ngươi còn giấu một tia tức giận. Đúng vậy, hắn đang tức giận.
Tức giận tại sao cô không cầu xin hắn đỡ cô dậy. Cô ngay cả làm nũng cũng không biết sao? Là một nữ sinh, cô thật sự quá thất bại!!!
Ánh Hân chậm rãi chống đỡ thân thể, động tác này rất chậm... Vì nếu dùng sức chân sẽ rất đau.
Cuối cùng nhìn thoáng qua Nguyễn Ánh Hân, Thanh Tùng đứng lên. Hơi thở có chút gấp, vì hắn rất tức giận, rất rất tức giận!
"Nguyễn Ánh Hân cô tự mình chậm rãi đứng lên thật giống chó a!" Hắn tốn công sức đứng dậy. Quay người lại đi nhanh ra cửa, đóng cửa thật mạnh, căn phòng lại trở lại tĩnh mịch.
Ánh Hân không hề tức giận, vì Hồ Lê Thanh Tùng... chính là loại người không quan tâm đến sự sống chết của người khác khác đi? Cô phải luôn luôn nhớ hắn là ác ma!
Cánh tay chống thẳng, cô đã ngồi dậy, nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề lớn hơn. Đó chính là... làm sao để đứng lên!
Đầu bỗng nhiên choáng váng, hiện tại đã bắt đầu hối hận tại sao không nghe lời bác sĩ, phải nghỉ ngơi tốt trước. Nếu vậy đã không xảy ra chuyện gì.
"Rầm — " Truyền đến một thanh âm mở cửa, ngay sau đó có một người bước nhanh tới ngồi xổm trước mặt cô.
"Nguyễn Ánh Hân, tính cách này của cô sớm muộn gì cũng hại chết cô!" Ánh Hân một tay đỡ cổ cô, tay kia ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng bế cô lên giường. Giống như đối xử với bảo bối mình quý nhất.
Cô ngạc nhiên, Hồ Lê Thanh Tùng sao còn quay lại.
"Không cần nghĩ nhiều!" Như có thể nhìn thấu tâm tư cô, Hồ Lê Thanh Tùng ngồi ở mép giường nói: "Cô không cần cảm ơn tôi, bổn thiếu gia tôi là vì thẻ tín dụng không thể bị đóng nên mới quay lại."
Ánh Hân nhìn chân mình trầm mặc, cô cũng không tính cảm ơn hắn nha.
"Vậy nên cô không nói thật sao?" Thanh Tùng cau mày vẻ mặt hờn giận: "Nói mau!"
Mê mang giương mắt khó hiểu nhìn Tùng: "Nói cái gì?" Cho đến khi ý thức đượThanh Tùng bắt cô nói gì, cô mới đột nhiên cười lớn...
Cô thề vừa rồi cô không cố ý hỏi 'nói cái gì'. Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.
"Nguyễn, Ánh, Hân!" Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, đột nhiên đè cô xuống hôn lên môi cô.
Trừng lớn mắt nhìn Thanh Tùng, lúc này cô mới nhớ là phải đấy hắn ra.
Nhưng cửa đột nhiên mở ra...
"Có phải chúng tôi không nên quấy rầy đến hai người a?" Hoàng Phúc và Trấn Minh ngu ngốc hỏi một câu như vậy liền xoay người rời đi, còn tốt bụng giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top