Chap 26 : Vợ yêu tôi sai rồi
Hoàng Phúc nhanh chóng bịt miệng lại, cười thật to: "Trấn Minh a Trấn Minh, cậu đừng vì muốn làm người ta tức giận liền bịa ra chuyện vị hôn thê a! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sao? Đi thôi, đi ăn cơm đi!"
Vì vậy người nào đó bị Nguyễn Lâm Hoàng Phúc bịt miệng đi thẳng một mạch tới gara.
"Cậu điên à?!" Tay bịt miệng rốt cục cũng buông ra, Lăn nhíu mày hỏi Phúc.
Người kia vẻ mặt không quan tâm, nhún nhún vai lấy ra một chiếc chìa khóa xe, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Cậu là đồ ngốc à? Trí nhớ của cậu bị gián đoạn à? Thanh Tùng đã cảnh cáo chúng ta, bảo chúng ta giữ bí mật chuyện kia, con mẹ nó cuối cùng cậu lại tự mình nói ra!"
Trấn Minh nghiêng đầu tiêu hóa câu nói của Hoàng Phúc, có lẽ đột nhiên nghĩ tới lời cảnh cáo của Hồ Lê Thanh Tùng, hắn mở to hai mắt vẻ mặt đầy sợ hãi. Hồ Lê Thanh Tùng là người nói được làm được!
"Đừng sợ!" Phúc vỗ vai hắn, ánh mắt mang theo một tia thương hại: "Mọi người đều phải chết a? Chết sớm hay chết muộn đều phải chết!"
Thở hổn hển bỏ tay Phúc ra, Minh mở cửa xe ung dung ngồi vào ghế phụ. Chết? Hắn không sợ! Cho dù hắn chết hắn cũng muốn ném Nguyễn Lâm Hoàng Phúc vô sỉ kia xuống nước!
Hoàng Phúc cười haha, ánh mắt tàn khốc vòng qua hắn ngồi vào điều khiển xe thể thao, khởi động động cơ xe biến mất khỏi gẩ trong nháy mắt.
Bên kia Hồ Lê Thanh Tùng đã đến cửa Hồ gia. Lập tức có người hầu chạy lại mở cửa, Thanh Tùng ôm Ánh Hân đi ra ngoài cửa sổ, cửa chính không lập tức đóng lại vì Hồ quản gia vừa có việc từ ngoài trở về, ông đã có vài nếp nhăn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mới sáng nay, thiếu gia không phải là rất chán ghét Hân tiểu thư sao? Hiện tại là sao...
Chờ Thanh Tùng đến gần, Hồ quản gia mới nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của Ánh Hân, gắt gao nhắm mắt nằm trong lòng Thanh Tùng.
"Chuyện này là sao vậy?!" trước khi ông trở về đã xả ra chuyện gì? Hồ quản gia vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Thanh Tùng vẻ mặt lãnh đạm, bộ mặt lạnh lùng này cũng có thể ướp lạnh người kia a!
"Lão Khải à, ông nói xem sao đến giờ Nguyễn Ánh Hân và tên khốn kia vẫn chưa về? Tôi lo lắng gần chết!" Trong phòng khách, bàn cơm thật dài bày đủ loại thức ăn, Viên Thanh Thanh và Hồ Tuấn Khải vẫn chưa hề động đũa, bọn họ cố ý chờ Nguyễn Ánh Hân và Hồ Lê Thanh Tùng trở về cùng nhau ăn, nhưng đã nửa tiếng rồi mà bọn hắn còn chưa trở về, Viên Thanh Thanh không khỏi sốt ruột.
Không phải là... sốt ruột quá nên đã trực tiếp mắng Hồ Lê Thanh Tùng là 'hỗn đản'.
"Bà đừng sốt ruột nữa, có khi là trường bắt ở lại học thêm." Tuấn Khải vỗ về Viên Thanh Thanh: "Bà đói chưa, nếu không chúng ta ăn trước?"
Hồ Tuấn Khải luôn đáp ứng mọi yêu cầu của vợ yêu Viên Thanh Thanh, ngoan ngoãn nghe lời, bình thường nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, có thể nói là điển hình của việc sợ vợ.
"Ăn trước cái đầu ông! Suốt ngày chỉ biết có ăn thôi hả! Sao ông không nghĩ đến Tiểu Ánh Hân? Mắt phải của tôi vừa nháy, cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.Tôi cho ông biết Hồ Tuấn Khải, Tiểu Ánh Hân nếu thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ không để yên cho ông!" Viên Thanh Thanh hai tay chống nạnh, rõ ràng là bình thường được Tuấn Khải nuông chiều quá mức.
Nên nhớ là Hồ Tuấn Khải trên thương trường là người oai phong lẫm liệt, ai biết được ở nhà ông là một con sói thực sự.
Hiện tại Hồ Tuấn Khải đang bày ra bộ dạng oán giận, pmột chút thanh âm cũng không phát ra. Ông khóc không ra nước mắt a, vợ yêu của ông không hiểu sao lại đặc biệt thích Nguyễn Ánh Hân, thích Ánh Hân còn hơn yêu thương Hồ Lê Thanh Tùng.
"Lão gia, phu nhân, thiếu gia đã về!"
Tiểu Ánh Hân!!" Viên Thanh Thanh vẻ mặt vui vẻquay đầu đứng lên, nhìn thấy Thanh Tùng ôm Ánh Gaba vẻ mặt lãnh đạm.
Con của cô đương nhiên cô biết, một khi Hồ Lê Thanh Tùng bày ra biểu tình như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì không hay. Nhìn Nguyễn Ánh Hân bị Thanh Tùng bế trong lồng ngực không nhúc nhích, cô liền đoán được Nguyễn Ánh Hân ở trườngnhất định là bị người khác khi dễ.
Tức giận ném dao nĩa trong tay xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn dọa Hồ Tuấn Khải sợ tới mức không dám thở mạnh.
Lúc này nếu ai dám chọc vào Viên Thanh Thanh rõ ràng là muốn chết a!
"Chuyện này là sao?" Thanh âm của Viên Thanh Thanh hơi run run, chạy đến trước mặt Thanh Tùng: "Tiểu Ánh Hân, Tiểu Ánh Hân? Con đừng dọa dì a..."
Hồ Lê Thanh Tùng đi hướng ngược lại tránh Viên Thanh Thanh lao tới, khuôn mặt bình thản làm cho người không biết hắn đang nghĩ gì.
"Cô ấy đang ngủ, mọi người ăn cơm trước đi." Dứt lời, bế Nguyễn Ánh Hân cứ thế đi lên cầu thang. Tuy rằng mặt hắn không chút thay đổi, nhưng ai cũng có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra ám khí.
"Hồ quản gia!!!" Nhìn thân ảnh Thanh Tùng biến mất cuối cầu thang, mẹ anh nhắm mắt phát huy tiếng hét sư tử của cô.
Hồ quản gia cúi đầu đi đến trước mặt Viên Thanh Thanh. Sống ở Hồ gia nhiều năm như vậy, ông cũng sớm đã biết rõ tính cách của Viên Thanh Thanh. Đối với cô mà nói, một khi thích cái gì sẽ liều mạng mà thích, một khi chán ghét cái gì dù chết cũng sẽ không để đồ vật kia tiếp tục tồn tại.
Ăn nói rất khéo léo, Viên Thanh Thanh là người vô cùng thẳng thắn.
"Phu nhân, tôi chạy về nhà lấy tài liệu cho lão gia, lại trùng với thời gian tan học nên không đến Thất Đế Tứ đón Nguyễn tiểu thư kịp." Ý nói, ông cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mũi nhọn vừa chuyển, Viên Thanh Thanh căm hờn xoay người trừng mắt nhìn Hồ Tuấn Khải, ánh mắt đều mang theo dày đặc sự tức giận.
"Vợ yêu, tôi sai rồi! Tôi thề! Sau này tuyệt đối sẽ không để cho Hồ quản gia rời khỏi Tiểu Ánh Hân của bà nửa bước!" Không đợi Viên Thanh Thanh mở miệng mắng to, Hồ Tuấn Khải tự mình kiểm điểm trước.
"Hỗn đản!" Nhìn biểu tình thành khẩn của Hồ Tuấn Khải, Viên Thanh Thanh nhịn không được nguyền rủa một câu, xoay người nói với Hồ quản gia: "Thanh Tùng không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, vậy thì bây giờ ông đi điều tra rõ ràng cho tôi! Rốt cuộc là ai đem Tiểu Ánh Hân nhà tôi biến thành bộ dáng kia..."
Không thể không nói Nguyễn Ánh Hân vừa rồi quả thật dọa đến Viên Thanh Thanh, sắc mặt tái nhợt giống như một cái dịch toái gốm sứ oa nhi giống như. Phải biết rằng Viên Thanh Thanh vẫn đem Nguyễn Ánh Hân cho rằng trước kia chính mình. Coi hắn tính tình, làm sao có thể làm cho trước kia chính mình chịu ủy khuất?
"Tôi... Lập tức đi ngay!" Hồ quản gia nhìn Hồ Tuấn Khải, xoay người bước ra khỏi phòng khách.
Viên Thanh Thanh không hề có dấu hiệu giảm bớt sự tức giận, đặt mông ngồi xuống ghế da ở phòng khách. Sắc mặt lo lắng ...
"Bà đừng như vậy mà..." Tuấn Khải đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh Viên Thanh Thanh.
Nghe nói, Viên Thanh Thanh xoay người nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Khải: "Không phải xảy ra với ông ông đương nhiên không quan tâm! Dù sao trong mắt tôi, tôi tuyệt đối không để Tiểu Ánh Hân bị người khác khi dễ!"
Hồ Tuấn Khải liên tục xua tay giải thích nói: "Tôi không phải có ý không quan tâm mà..."
Chưa dứt lời, Viên Thanh Thanh liền đánh gãy lời Hồ Tuấn Khải nói: "Ông không phải có ý không quan tâm vậy có ý gì?!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top