Chap 24 : Cái ôm của hắn
Nguyễn Ánh Hân chỉ cảm thấy cả người đều mê man, nhưng trong đầu vẫn giữ được một ý thức rõ ràng.
Chính là...
"Còn một vòng, còn một vòng thôi là chạy xong rồi." Cô nói vô cùng nhỏ, bởi vì mệt chết đi được, cô dường như cảm giác được chân mình không tự chủ được mà run lên.
Tuy Ánh Hân nói vô cùng nhỏ, nhưng Hồ Lê Thanh Tùng nửa chữ cũng không lọt ra ngoài, nghe được toàn bộ. Trong lòng tức giận, cô gái này rốt cuộc ăn gì để lớn vậy, cư nhiên cố chấp như thế.
Rõ ràng là đã sắp chống cự không nổi rồi, lại muốn gắng gượng chạy hết. Chẳng lẽ cô không biết tự thương yêu bản thân mình một chút sao?
Đúng lúc Thanh Tùng đang nhăn mặt, Ánh Hân vòng qua anh, bước chân chậm một chút lại tiếp tục chạy. Mặc dù tốc độ của cô bây giờ so với tốc độ của người đi bộ không chênh lệch gì mấy.
"Này! Thanh Tùng từ trước đến nay chỉ tỏ ra kiêu ngạo, nếu bây giờ trước mặt hắn là cô gái khác nhất định hắn sẽ quay đầu bước đi. Nhưng là Nguyễn Ánh Hân... Hắn không biết mình bị gì nữa. Hắn biết mình chán ghét Nguyễn Ánh Han, thậm chí là hận cô, vì cô đã nhiều lần làm hắn mất mặt.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ hy vọng làm cho cô dừng lại. Được rồi, coi như hôm nay hắn làm việc tốt vậy...
Trong lòng tự nói với mình như vậy, Thanh Tùng bước vài bước đến trước mặt Ánh Hân, lần này trực tiếp giữ khuỷu tay cô, giữ mạnh cô ở đối diện hắn.
"Nguyễn Ánh Hân, tôi mặc kệ ai bắt cô chạy bộ, bây giờ tôi ở đây, tôi nói cô không cần chạy thì cô không cần phải chạy." Thanh âm hắn cứng ngắc, mang heo chút xấu hổ không nên lời bá đạo nói.
Ánh Hân nheo mắt lại nhìn người trước mặt, hai ảnh chậm rãi trùng lại thành một người Người trước mặt là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất - Hồ Lê Thanh Tùng.
Cô cố chấp chuẩn bị chạy, giật giật môi, lạnh lùng nói: "Cám ơn ý tốt của anh, tôi chỉ còn chạy một vòng nữa là xong rồi, hy vọng anh đừng làm phiền tôi."
Hắn sao lại làm thế này? Không phải rất chán ghét cô sao? Bây giờ ở đây giả vờ mèo khóc chuột cái gì!
"Cô nhất định phải cố chấp như thế này sao? Đừng có không biết đúng sai!" Hắn lập tức không khống chế được mình, cơn tức lập tức trào lên.
Theo đạo lý, cô hiện tại phải là đang mang ơn hắn mới đúng. Vậy biểu tình bây giờ của cô là sao?
"Đúng, tôi không biết đúng sai, vậy nên xin anh không cần phân cao thấp với người không biết đúng sai như tôi đâu." Thanh Tùng cầm khuỷu tay cô không chặt lắm, nên cô rất dễ dàng giãy ra, xoay người dọc theo đường băng chạy tiếp.
Cô cho tới giờ không cần bất cứ ai bố thí!
Nhìn bóng lưng ngang ngược của Nguyễn Ánh Hân, Thanh Tùng mở miệng hít thở để ổn định lại mình.
Không được tức giận, sau này tuyệt đối không được tức giận với cô! Vì... vì thẻ tín dụng của mình không thể bị đóng được!
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hắn mở to mắt đáy mắt đã không còn chút tức giận. Nhấc chân chạy đuổi theo Ánh Hân.
"Nguyễn Ánh Hân." Hắn không ngại kêu to tên cô.
"Tôi nói anh không cần giả bộ!" Cô dùng toàn bộ sức lực cuối cùng hướng Thanh Tùng hét to.
Giả bộ? Nói hắn sao? Tùng hơi lặng người đi một chút, lập tức nhếch khóe miệng lên bước lại gần cô.
"Cô nhất định muốn chạy hết phải không?" Thanh âm Thanh Tùng bình thản tới mức làm cho Ánh Hân không nhận ra được ý gì khác, há miệng thở dốc, cuối cùng nhắm mắt lại, gật đầu một cái.
Nhìn Nguyễn Ánh Hân xinh đẹp kia bây giờ lại lộ vẻ mặt đầy mồ hôi, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Có thể nói cho tôi biết tại sao cô nhất định phải chạy hết không? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý cười nhạo cô, chỉ là... mẹ tôi đang chờ tôi đón cô về ăn cơm. Cô có biết vì tìm cô nên đã trễ rồi."
Nguyễn Ánh Hân nhìn chằm chằm mặt Hồ Lê Thanh Tùng, không thể phủ nhận được khuôn mặt của nam sinh này rất hoàn mỹ.
Rũ mắt xuống, môi hé mở, cô chậm rãi mở miệng nói: "Tôi không nghĩ mình bị anh xem nhẹ, bất quá hơn mười vòng... Tôi không nghĩ tôi yếu đuối đến mức ngay cả mười vòng cũng không thể chạy hết!"
Cô dần dần nâng cao âm lượng của mình, nói xong, cô mở miệng thở hổn hển, thân hình nhỏ gầy suýt nữa ngã xuống. Thanh Tùng đúng lúc đỡ bả vai cô, lần này cô không cự tuyệt, chỉ là ở trong lồng ngực của hắn thở.
Thực sự là sắp không còn sức lực nữa... hay phải nói là đã sớm không còn sức nữa, chỉ là cô đang đấu tranh với chút ý thức cuối cùng của mình thôi.
Thanh Tùng nhếch môi, ánh mặt trời chiếu thẳng vào bọn họ làm cho người ta không thấy rõ biểu tình của hắn lúc này.
"Cô là đồ ngốc sao?" Đột nhiên phát ra âm thanh làm Ánh Hân cứng đờ, cô tỉnh táo lại đẩy Thanh Tùng ra, vì quán tính chân cô hướng lui về sau nên phải bước về sau thật nhiều bước mới dừng lại.
"Thật xin lỗi." Cô kẽ gật đầu, nói với hắn: "Phiền anh nói cho dì, hôm nay tôi sẽ không về ăn cơm, anh đi đi."
Thanh Tùng mỉm cười, ý cười chưa kịp hiện lên ở đáy mắt hắn đã nhấc chân đi về phía Ánh Hân. Hắn đột nhiên vươn tay ra, Ánh Hân theo bản năng nhắm mắt lại.
Đúng vậy, cô nghĩ hắn muốn đánh cô.
Cái tát cô nghĩ cũng không rơi xuống, ngược lại là cảm giác bị nhấc lên. Rất nhanh mở to mắt, cô phát hiện mình cư nhiên bị Thanh Tùng bế trong tư thế công chúa.
"Anh, anh tính làm gì?" Cô chuẩn bị không kịp, muốn giãy ra, tư thế của bọn họ bây giờ là quá mức đen tối.
Từ lúc sáng ngồi ở trong xe, cô biết Hồ Lê Thanh Tùng trong lòng các nữ sinh ở Học viện Thất Đế Tứ này chiếm một vị trí rất cao, trước đó hắn công khai hạ thấp cô trước mặt mọi người, liền hại cô bị Emma lên kế hoạch hãm hại. Cô biết từ giờ về sau còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa.
"Đừng nhúc nhích." Thanh Tùng nhìn cô một cái: "Xin lỗi, tôi không thể nói với mẹ tôi cô không quay về được, vì nếu làm vậy tôi sẽ bị mẹ tôi giáo huấn nửa ngày. Cô không phải muốn có chết cũng phải chạy hết sao? Tôi giúp cô chạy."
Sau đó...
Sau đó hắn cư nhiên ôm cô chạy một vòng!
Hắn điên rồi đi? Ánh Hân kinh ngạc đến mức không thể dùng ngôn từ nào hình dung được.
"Thanh Tùng đang làm gì vậy?" Trấn Minh không rõ hỏi Hoàng Phúc, Phúc cũng lắc đầu, nhưng vài giây sau anh lại gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
"Cậu gật đầu lại lắc đầu là có ý gì?" Trấn Minh quăng một ánh mắt xem thường cho anh.
Phúc đưa tay khoác lên vai Fanny, nhìn như vô ý nói: "Tôi có thể hiểu vì sao Thanh Tùng muốn ôm Nguyễn Ánh Hân chạy rồi, nhưng điểm chính không phải là cái này, điểm chính là... những ngày tiếp theo, có mấy người sẽ sống rất không thoải mái."
Phía sau lưng Fanny cứng ngắc, mồ hôi trên trán không biết là do thời tiết quá oi bức hay do bị dọa đến mức toát ra mồ hôi lạnh. Hôm nay không biết là ngày gì, tất cả chuyện xấu hầu như đều rơi xuống người cô ta!
Chỉ một lúc sau, Thanh Tùng ôm Ánh Hân chạy xong, hướng Hoàng Phúc bên này đi tới.
Trong lồng ngực của hắn Ánh Hân nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt giống quả táo chín. Cô bị Hồ Lê Thanh Tùng ôm chạy bộ, vì quá mệt nên Thanh Tùng đang chạy cô liền ngủ.
"Đi thôi." Hắn vẫn ôm Ánh Hân, không định đánh thức cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top