Chap 199

~ Đôi lời muốn nói của mình ~ :
🌿Trước khi vô truyện thì mình muốn thông báo là kể từ Chap 200 mình sẽ chuyển qua phần truyện này như hình ở trên mọi người sau khi đọc xong Chap này thì hãy qua đó đón đọc các chap tiếp theo nha . Lí do đổi phần truyện thì mình cũng đã thông báo trên Hội thoại là Wattpad giới hạn mỗi 1 tác phẩm chỉ được 200 phần thôi . Tóm lại là mọi người hãy qua bên đó để đọc và đón xem các chap tiếp theo nha ~ Giờ thì vô truyện nè ~!
________________________
"Không được." Thanh Tùng lắc đầu: "Nếu như em thật sự không thích, vậy thì đổi vợ thành cô hầu gái."

Càng ghê tởm hơn!

Ánh Hân bĩu môi: "Cái kia tốt hơn. Em không cho phép anh gọi như vậy trước mặt người khác, nếu không em sẽ đánh anh chết!"

Cái yêu cầu này cũng không phải quá đáng, Thanh Tùng gật đầu đồng ý.

Hai người vừa nói chuyện vừa hướng Thất Đế Tứ đi, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc Ánh Hân ngẩng đầu lên, đã đến cửa chính của Thất Đế Tứ.

"Buông tay ra." Ánh Hân vừa nói liếc mắt một cái, tay Thanh Tùng vẫn đặt trên vai cô, ở trường học, mọi người sẽ xem hai người quan hệ thế nào, có tiến triển bao nhiêu không.

Nhất là..... Thanh Tùng ở trường Thất Đế Tứ này khiến rất nhiều em gái chết mê chết mệt.

Thanh Tùng duỗi lưng một cái, tay cũng không khoác lên trên vai Ánh Hân nữa.

"Đúng rồi, anh đã ăn chưa?" Ánh Hân đột nhiên nhớ tới liền mở miệng hỏi, cô vừa ra khỏi phòng cà phê liền thấy Thanh Tùng đứng chờ ở cửa, ai biết anh lúc nào thì đứng ở nơi đó.

Thanh Tùng sửng sốt một chút, phảng phất là vừa mới định còn ăn cơm nhưng chưa kịp ăn, anh đưa tay xoa đầu Ánh Hân, lúc cúi người, cô đã dịch chuyển người, cách anh xa một chút. Nơi này người đến người đi, cô không hy vọng bị người ta thấy.

Thanh Tùng bật cười: "Vì em, anh ngay cả bữa trưa đều quên hết, em còn không cho phép anh hôn em một cái sao? Keo kiệt."

Câu vì em này, đoán chừng là Irene cũng chưa từng nghe tới một lần. Ánh Hân trong lòng chợt thấy vui vẻ, vui vẻ không biết từ đâu tới, không có dấu hiệu nào, giống như một trận gió tựa như du đãng thổi vào trái tim. Cả trái tim của cô cũng bị tắc phải tràn đầy, giống như là muốn trướng lên.

Ánh Hân lẳng lặng nhìn anh chốc lát, tiếp theo hừ lạnh một tiếng: "Ai kêu anh không ăn liền đứng ở cửa chờ như vậy? Cũng là đáng đời!"

Cô cũng không muốn để cho Thanh Tùng biết trong lòng cô thật ra đang có rất nhiều rất nhiều cảm động."Cô hầu gái." Thanh Tùng cau mày: "Em không biết là vừa làm cho nam nhân của mình đau lòng sao?"

Hai người đang cãi vả, giọng nói Hoàng Phúc đột nhiên vang lên, hai người nhất thời hướng nhìn về cửa trường học. Hoàng Phúc đã chạy qua bên này, nhìn ánh mắt của anh, giống như là xảy ra việc lớn gì.

"Thanh Tùng, tại sao mình gọi điện cậu lại không nhận?" Hoàng Phúc chạy nhanh đến trước mặt hai người, mở miệng liền nói: "Mình cũng đã gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại."

Thanh Tùng nghiêm nghị đứng lên, trên mặt dịu dàng cũng tất cả đều không thấy: "Điện thoại di động mình để chế độ im lặng, nên không có nhìn. Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Đại sự quan trọng hơn, Hoàng Phúc trực tiếp nói vào chủ đề: "Mình vừa cơm nước xong trở về phòng học, thấy xe nhà cậu đi vào. Mình nghĩ ngồi bên trong là bác gái, nhưng là không nghĩ tới, lại là bác trai."

Ánh Hân nghe, trên mặt vẻ mặt ngẩn ngơ. Nơi này người có quyền lớn nhất là Viên Thanh Thanh, nhưng bà không có ra mặt, Hồ Tuấn Khải trực tiếp ra mặt, ý vị này Hồ gia đã bắt đầu nhận ra được Nguyễn Thành Cát không bình thường, bắt đầu có chuyển biến.

Viên Thanh Thanh mặc dù làm việc rất có hiệu quả, nhưng dù sao cũng không bằng Hồ Tuấn Khải ở trên thương trường đã va chạm nhiều được, cho nên ông mới sẽ trực tiếp tự mình xuất hiện ở Thất Đế Tứ sao?

Thất Đế Tứ chẳng qua là một nhà trung học tư nhân cấp đệ nhị, nhưng thực ra bên trong có rất nhiều buôn bán ích lợi. Đi học ở đây toàn là tiểu công chúa cùng tiểu thiếu gia nhà giàu, nhưng là một buôn bán tư nguyên rất lớn. Nơi này người nào làm chủ, cơ hồ liền ý nghĩa ở N thị chủ nhà là ai. Điều này cũng khó trách làm cho Hồ Tuấn Khải trực tiếp ra mặt.

Nghĩ thông suốt điểm này, Ánh Hân nên cũng không kinh ngạc.

"Ông già ra mặt, có lẽ cũng không có vấn đề gì rồi." Thanh Tùng tuy quan hệ cùng Hồ Tuấn Khải một mực ôn hoà, nhưng đối với một ông thủ đoạn kia, xem như tương đương tín nhiệm.

Hoàng Phúc gật đầu: " Mình lúc ấy muốn nhìn một chút sẽ xảy ra chuyện gì,nên cố ý đi theo xe. Mình còn tưởng rằng, chú Hồ sẽ cùng Nguyễn Thành Cát xoá bỏ ban giám đốc, nhưng họ lại không có làm như vậy. Cậu đoán giờ sao?"

Thanh Tùng nhấc mí mắt lên: "Họ trực tiếp đi đến phòng hiệu trưởng?"

Ánh Hân đang muốn cười vì Thanh Tùng nói chuyện không có căn cứ, lại không nghĩ rằng Hoàng Phúc lại gật đầu! Ánh Hân khoé miệng giật giật,sao lại có một cảm giác run rẩy thế này. sao cô lại cảm thấy, Hồ Tuấn Khải làm việc kỳ thật luôn có mưu đồ?

Hoàng Phúc sau khi gật đầu tiếp tục nói: "Bất quá nói đánh cũng không tính, chỉ là lúc hiệu trưởng chạy đến, đem tất cả đồ vật của hiệu trưởng quăng hết ra ngoài cửa, thời điểm hiệu trưởng chạy tới, chú Hồ chỉ nói một câu."":

"Tôi đang nghĩ là có nên đổi phòng hiệu trưởng hay không, nhưng đúng là ta vẫn nên đổi hiệu trưởng.""

Lời này nói ra, Ánh Hân thực muốn nhìn biểu lộ trên gương mặt của hiệu trưởng lúc đó.

"Sau đó thì sao?" Ánh Hân nhịn không được, hỏi.

"Sau đó, chú Hồ phân phó cho người quản lý gian phòng âm nhạc làm thành phòng làm việc của hiệu trưởng rồi. Chỗ đó ánh sáng không tốt, khẳng định không thoải mái như phòng hiệu trưởng trước kia. Bất quá tôi nghĩ, hiệu trưởng có lẽ đã thấy thấm rồi."

Hoàng Phúc nói xong, thở dài nói: " Nguyễn Thành Cát không biết đã suy nghĩ gì, đột nhiên lại giúp một tay, thật đúng là nhận chính mình có tư cách cùng Hồ gia vạch mặt rồi hả?"

"Không." Thanh Tùng mở dần mắt ra: "Có lẽ Nguyễn Thành Cát thực sự có tư cách này rồi."

Hoàng Phúc trong lòng sinh nghi, chuẩn bị dùng điện thoại cho người đi điều tra Nguyễn Thành Cát phải chăng tiếp đơn hàng hải ngoại lớn.

Thanh Tùng giơ tay ý ngừng lại, tiếp theo đem ánh mắt nhìn về phía cửa trường học, một chiếc Rolls-Royce màu đen từ bên trong dần đi ra ngoài.

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân. Lâm thiếu gia." Hồ quản gia theo trên ghế lái phụ xuống, cung kính cúi đâu trước ba người, sắc mặt bình tĩnh. Xem ra, sự tình đều làm không sai biệt lắm.

Bảo vệ thay Hồ Tuấn Khải mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, Hồ Tuấn Khải chào hỏi Hoàng Phúc: "Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, chú."Hoàng Phúc gật đầu, hơi có chút ít câu nệ.

Hồ Tuấn Khải ánh mắt bình thản mà nhìn Hoàng Phúc, làm cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực, ông hơi tiếc nuối mà nói: "Anh cháu là một nhân tài, tang lễ ngày đó ta tại LosAngeles, không thể tham dự thật sự là thật có lỗi."

"Không sao ạ." Hoàng Phúc cúi đầu, không nói nhiều lời.

Hồ Tuấn Khải lúc này mới nhìn về phía Thanh Tùng cùng Ánh Hân, dùng ngữ khí trưởng bối, hỏi: "Ăn cơm xong chưa?"

Ánh Hân đang muốn nói Thanh Tùng chưa ăn, nhưng chưa kịp nói, anh đã kéo cô hướng cửa trường đi ra. Hoàng Phúc liếc nhìn xung quanh, cũng đuổi theo anh.

"Đi thôi." Hồ Tuấn Khải ngồi trên xe, đối diện với trên ghế lái phụ Hàn quản gia nói: "Đi đến công ty, trở về ông nói với phu nhân một tiếng, buổi tối ta có xã giao, có khả năng không trở về."

"Vâng." sắc mặt Hồ quản gia như thường mà đáp ứng, nhưng lại nhịn không được mà nói thêm một câu:"Ngài tháng này, mới về nhà có hai lần."

Lời nói nói ra miệng, Hồ Tuấn Khải không trả lời một chữ, nhưng lại lại khiến cho Hồ quản gia im miệng, toàn thân đều cứng ngắc, Hồ quản gia vội vàng nói sang chuyện khác: " Giám đốc cục sở hữu đất đai Đông Âu gọi điện thoại về đến nhà, nói là muốn cho con gái hắn cùng thiếu gia của chúng ta hiểu tìm hiểu,người xem..."

​"Loại chuyện nhỏ này ông sắp xếp thì tốt rồi." Hồ Tuấn Khải nói xong, liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Hồ quản gia không dám nói thêm nửa chữ, yên lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn ngoài cửa sổ cây cối đang di động về phía sau.

​"Thanh Tùng, cậu với ba cậu quan hệ thế nào còn như vậy..." Hoàng Phúc dừng một chút, đuổi kịp bước chân của anh tiếp tục khuyên: "Bất kể trước kia có xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫn là ba cậu."

​Nghe Hoàng Phúc nói vậy, Ánh Hân liền đoán được, hắn khẳng định còn không biết Hồ Tuấn Khải bây giờ còn cùng hắn lưu luyến tình nhân còn ""dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"". Xem ra điều bí mật này chỉ có Thanh Tùng cùng cô là hai người biết, hơn nữa chỉ nói cho một mình cô. Nghĩ như vậy, Ánh Hân trong lòng thật ra thì rất không là tư vị.

​Một thân một mình cất giấu một bí mật lớn như vậy thật thống khổ, cũng thật là làm khó anh. Cũng may... Cô có thể giúp anh chia sẻ đau một chút khổ, cho dù là một chút thôi.

​Nghĩ tới đây, tâm trí Ánh Hân giãn ra một chút.

​"Tôi biết." Thanh Tùng hướng về phía Hoàng Phúc một đầu, hiển nhiên anh không muốn tiếp tục cái đề tài này.

​Thấy Thanh Tùng không hứng thú, Hoàng Phúc cũng biết mình hiện tại không nên nói thêm gì nữa, anh cũng là không nghe lọt. Hai tay cậu bỏ vào túi áo, không nói gì nữa.

​" Hoàng Phúc...." Giong nói của Trần Niệm Niệm đột nhiên truyền tới, Ánh Hân nghiêng đầu nhìn, Trần Niệm Niệm cư nhiên không có mặc đồng phục học sinh, mà là mặc một lễ phục màu hồng, khoe đôi chân dài, cô nhìn đã cảm thấy lạnh.

Hoàng Phúc theo bản năng chau mày, không thể làm gì hướng về phía Trần Niệm Niệm gật đầu một cái.

​Thấy cậu gật đầu với mình, Trần Niệm Niệm hiển nhiên thật cao hứng, cong khóe miệng nói: " Hoàng Phúc, cậu cảm thấy bộ trang phục này như thế nào? Vừa mới hoàn thành bài luyện múa nghệ thuật, hiện tại còn chưa ăn cơm nữa."

​Nghệ thuật Thất Đế Tứ không giống như ở các trường học bình thường, chỉ cần hiệu trưởng đi lên phát cái nói là tốt. Thất Đế Tứ đối với bất kỳ hoạt động nào cũng đặc biệt coi trọng. Rất nhiều người ngàn dặm xa xôi đem con đưa tới đây đi học, thậm chí thương nhân nước ngoài cũng đều đem con đưa đến Thất Đế Tứ, nguyên nhân đều là vì để cho con của mình từ học sinh mà bắt đầu nhập vào vòng xã hội thượng lưu.

Học sinh học ​Thất Đế Tứ sau này sẽ tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, hiện tại quen biết một vài người, sau này cũng liền nhiều con đường. Ở trên thương trường, giao thiệp là vô cùng quan trọng.​Cho nên, Thất Đế Tứ đối với những thứ này hoạt động cử đều vô cùng long trọng. Bình thường sân trường nghệ thuật Chu Đô cũng phải thiết kế một lễ hội đẻ mọi người tới ăn mừng nghệ thuật

​Nói là ăn mừng, nhưng thật ra là cho đại gia gia tăng giao thiệp. Dù sao Thất Đế Tứ học phí rất cao phải chắc lưỡi hít hà, cũng là cấp cho một chút hồi báo.

​ Nhưng những điều này Ánh Hân đều không biết, cô đến Thất Đế Tứ không lâu, có thể đếm được trên đầu ngón tay,cô đương nhiên không biết những cái này.

​"Chưa ăn cũng nhanh đi ăn đi." Hoàng Phúc trong giọng nói đã hiện ra vẻ không thể kiên nhẫn thêm, tiếp theo đưa tay móc ra điện thoại di động, bấm một chuỗi số.

Trần Niệm Niệm đang muốn tiến lên nữa mấy bước, Hoàng Phúc đã hướng về phía điện thoại di động nói: "Giang Nam, cậu chết đi đâu?"

Trần Niệm Niệm vẻ mặt cứng đờ, nếu không phải là trên môi thoa son, đoán chừng ngay cả đôi môi cũng sẽ mất đi màu sắc. Bất kể Giang Nam nơi nào cũng quá kém do với cô, nhưng Hoàng Phúc lại thích Mạnh Tiểu Nam điểm này, cô liền thua thất bại thảm hại.

​Nhưng là, nếu không kiên trì đến cuối cùng, cô tuyệt đối sẽ không nhận thua!

Sau khi cậu cúp điện thoại, Trần Niệm Niệm khẽ cắn môi, cố nặn ra một nụ cười nói: "Hoàng Phúc, tôi đi ăn cơm trước. Nghỉ trưa còn phải tiếp tục bài luyện đây."

Sau khi Hoàng Phúc gật đầu, Trần Niệm Niệm cười dịu dàng mà bước thẳng đi. Nhưng Hàn Thất Lục nhìn vào, cô ta vẫn một mực nắm tay lại thành hình quả đấm.

​"Đúng rồi." Ánh Hân vỗ đầu một cái, nhìn Thanh Tùng nói: "Anh không phải là cũng chưa ăn cơm trưa sao, nhanh đến phòng ăn xem có còn đồ ăn hay không."

​" Nguyễn Ánh Hân." Thanh Tùng liếc mắt nói: "Cô cảm thấy chồng của cô sẽ ăn cơm thừa sao?"

​Lời này vừa nói ra, mặt Ánh Hân lập tức liền đỏ.

​"Anh nói có gì đó sai sai rồi này..." Cô nói quanh co, một bên Hoàng Phúc đã sớm trợn to hai mắt, bộ mặt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

​Hiển nhiên, Hoàng Phúc cũng chú ý tới ba chữ ""chồng của cô"" này rồi.

​Vậy mà người khởi xướng lại mang bộ mặt bình tĩnh mà nói: "Tôi không có nói lung tung, tôi lớn như vậy thật đúng là chưa từng ăn những món thừa."

​Cơm thừa Ánh Hân đã từng ăn rất nhiều nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận về cái này.

​Cô cắn môi một cái, tự nhiên đụng phải Thanh Tùng, cũng không quay người mà cứ hướng phòng học đi tới. Đã nói là không được gọi như vậy trước mặt người khác, Hồ Lê Thanh Tùng đúng là đồ đầu heo!

​Thanh Tùng cũng không đuổi theo, mà là quay đầu hướng về phía Hoàng Phúc nói: "Cậu nhìn thấy liền thỏa mãn sao?"

​"khụ khụ khụ..." Hoàng Phúc nặng nề ho khan mấy cái, thiếu chút đem phổi ho luôn ra ngoài, thật lâu anh mới nói ra được một câu: "Hai người giảng hoà rồi sao?"

​"PIA" một hưởng chỉ, Thanh Tùng cong môi lên nói: "bingo!"

​"Mặc dù bây giờ nói từ này tôi có chút không nhận định. Nhưng mà tôi thật không nhịn được." Hoàng Phúc khoa trương hít sâu một hơi: "OMG!"

Thanh Tùng nửa cười nửa không cười đáp lại: "Cái này có gì mà kinh ngạc, đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao?"

​"Tôi còn là muốn lặp lại lần nữa... OMG!" Hoàng Phúc vẻ mặt vẫn duy trì sự kinh ngạc: "Tôi biết các người sớm muộn sẽ giảng hoà, nhưng ai có thể nói cho tôi biết tại sao đột nhiên lại như vậy?!"

​"Đột nhiên sao?" Thanh Tùng nhướng mày: "Có thể là hơi có chút bất ngờ, bất quá giống như bỗng nhiên xuất hiện một Trần Niệm Niệm..."

​"Có phải là huynh đệ hay không?" Hoàng Phúc đen mặt: "Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì!"

​Thanh Tùng không biết xấu hổ mà nhếch môi, đưa tay vỗ xuống bả vai Hoàng Phúc hỏi: "Cậu về nhà rồi sao? Hay vẫn còn ở quán rượu?"

​"Ừ." Hoàng Phúc gật đầu: "Bất quá không nên nóng nảy, nửa tháng sau có một đại hội cổ đông, tôi vừa sinh ra đã chiếm giữ mười ba phần trăm cổ phần, đến lúc đó Hậu lão gia tử nhất định sẽ tìm tới cửa."

Thanh Tùng đang muốn nói thêm chút gì đó, ánh mắt nhìn thấy Manh Tiểu Nam cầm hai túi không biết thứ gì từ cửa trường học đi tới, anh chỉ chỉ Manh Tiểu Nam nói câu: "Tôi đi trước."

​Anh cũng không có hứng thú làm kì đà cản mũi.

​Bên kia, sau khi Ánh Hân trở lại phòng học, vốn là muốn đọc sách nhưng trong phòng lại ồn ào vì âm nhạc, cô chính là không thể ổn định lại tinh thần...

​Vì vậy dứt khoát cùng Momo hỏi thăm về buổi biểu diễn sắp tới.

​"Tớ làm sao lại thấy Trần Niệm Niệm không mặc đồng phục học sinh? Thất Đế Tứ không phải có quy định mỗi người nhất định mặc đồng phục học sinh sao?" Đi học phải mặc đồng phục học sinh theo quy định này, ngay cả Thanh Tùng này giúp "Đám ô hợp" cũng tuân thủ, cô ta không trực tiếp hỏi xung quanh chuyện nghệ thuật mà là thay đổi một loại hỏi pháp, cô ta có vẻ thật ngu ngốc"".

Momo cơ bản chính là một Tiểu Bát Quái, dĩ nhiên cũng thích lấy chồng chia xẻ Bát Quái. Cô e hèm một tiếng, hồi đáp: "Đó là Trần Niệm Niệm muốn xếp hạng nhất á."

​Thông qua Momo, cô biết được rất nhiều tin tức.

​​ Bà của Trần Niệm Niệm là người Nga, khi ba-lê Nga nổi tiếng trên thế giới, bà cô đúng lúc là một người múa ba-lê. Ở lúc ấy, cũng là một vũ công nổi danh, sau lại gả cho ông cô. Mà Trần Niệm Niệm là hoàn toàn thừa kế tài khiêu vũ thiên phú của bà, cho tới nay đã giành được rất nhiều giải thưởng.

​Dĩ nhiên, Trần Niệm Niệm không phải là múa ba-lê, mà là múa hiện đại

​Cho nên, bố trí nghệ thuật ở trường, dĩ nhiên không thể thiếu Trần Niệm Niệm.

​"Thì ra là như vậy..." Ánh Hân gật đầu: "Tôi tới Thất Đế Tứ không lâu, còn không biết bố trí nghệ thuật, cô biết không?"

Momo lắc đầu: "Nghe nói hàng năm dự tính không giống nhau, bất quá khai mạc nhất định sẽ có múa mở màn. Bất quá, tôi nghe nói... Năm nay nghệ thuật còn có dạ hội thời trang! Tôi ghét nhất là bị hiểu lầm, tôi cũng rất ghét để lộ đôi chân của tôi!"

​"Rất sẵn lòng..." Ánh Hân cố ý trêu chọc cô nói: " Momo chân to sớm đã không còn là một bí mật phải không?!"

Momo mặc dù có một chút "Không quá gầy", nhưng không thể phủ nhận một chút ưu điểm là Momo dáng dấp tựa như búp bê, ánh mắt vụt sáng nhấp nháy rất là đáng yêu.

​"Trời ạ!" Momo không để ý tới Ánh Hân tức giận, che miệng kinh ngạc nhìn cửa phòng học: "Cái đó là sinh vật bí ẩn?"

​Giơ lên hai túi đồ lớn, tóc bởi vì bị gió thổi mà có vẻ xốc xếch, Manh Tiểu Nam bị Momo miêu tả thành "sinh vật bí ẩn". Cô liếc mắt, cánh tay dùng sức đem một túi đặt lên trên bàn học của Ánh Hân.

​"Cậu..." Ánh Hân tầm mắt rơi vào túi đồ Manh Tiểu Nam thả trên bàn: "Đây là cái gì?"

​Manh Tiểu Nam đem một túi đồ khác để lên chổ của cô, sau đó mới đi tới trả lời: "Thuốc bổ."

​"Thuốc bổ?" Momo ấp úng: "Hai người các cậu không phải là mang thai chứ? Nếu không uống thuốc bổ làm cái gì?"

​Manh Tiểu Nam lần nữa lật ra cái tròng mắt trắng, hai tay chống nạnh nhìn Momo nói: "Trời ạ, cô thật là một đứa trẻ. Mới vừa nói tôi là sinh vật kì bí còn chưa tính, bây giờ còn dám nói chúng tôi mang thai?"

Momo nhún vai: "Được rồi, vậy cô nói đi cô mua nhiều thuốc bổ như vậy tới làm gì?"

​"Những thứ này đều là bổ não." Manh Tiểu Nam vừa nói vừa một lần cởi túi ni-long ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp: "Đây là thuốc tiêu hóa tôi đến tiệm thuốc mua, cái đó do nhân viên bán hàng tiệm thuốc gợi ý cho tôi. Nói là nếu uống một chai thì có thể tinh thần tỉnh táo, bổ não..."

​"Vậy có phải uống hai bình còn có thể vĩnh không mệt nhọc?" Momo học Manh Tiểu Nam dáng vẻ liếc mắt nói: "Cô có phải đã thấy nhiều tình yêu nhà trọ hay không?"

​"Tới địa ngục đi!" Manh Tiểu Nam cầm lên một chai liền uống vào: "Cái này là chuẩn bị cho thi tốt nghiệp trung học sắp tới, tôi muốn giữ vững trạng thái đến thời khắc thi tốt nghiệp trung học, các cậu nghỉ trưa đi, tôi đi giải quyết bài toán kia! Tắc có cái kia!"Nói xong, Manh Tiểu Nam chạy thẳng tới bàn mình, thật đúng là ngồi xuống làm bài tập về nhà.

​"Cậu ta gần đây bị cái gì kích thích sao?" Momo nghi ngờ vò đầu: "Người ta nói là mặt trời sắp mọc phía tây?"

​"Ở trong gương nhìn mặt trời mọc, mặt trời chính là mọc từ phía tây." Ánh Hân nửa lắc đầu nói: "Bất quá, cậu ấy đúng là bị kích thích."

​Sau giờ nghỉ trưa, tiết ngữ văn đầu tiên, Manh Tiểu Nam liền gục xuống bàn ngủ. Những chất lỏng trong miệng từ từ chảy xuống...

Ánh Hân đi tới chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam, chính là thấy cảnh tượng như vậy.

​Cô không thể làm gì liền thở dài, lấy mấy tờ khăn giấy ném tới trên mặt cô: "Manh Tiểu Nam, nước miếng của cậu đang làm cho mấy con khiến bò trên bàn chết đuối! Mau dậy đi đến lớp thể dục!"

​Manh Tiểu Nam mơ mơ màng màng đáp một tiếng, lấy cùi chỏ chống đầu ngồi dậy, chân tay mềm nhũn giống như động vật thân mềm.

​"Lớp thể dục sao?" Manh Tiểu Nam còn buồn ngủ, nói xong còn đánh gật một cái.

​"Ừ." Ánh Hân cau mày đẩy cô một cái nói: "Ba mươi buổi nuôi heo cũng không phải là nuôi cậu, muốn học tập thật giỏi sẽ phải tiến hành theo từng bước, không thể như cậu vì cái trước mắt mà làm mệt mỏi bản thân mình. Mau dậy đi thể dục cho tỉnh táo một chút, có nghe hay không?"

​Manh Tiểu Nam mê man gật đầu, nói xong cả người lại cũng trở về trong khuỷu tay, mơ mơ màng màng nói: "Cậu đi tìm thầy thể dục nói, nói tớ đau đầu nên xin nghỉ một tiết."

​Thầy thể dục vì phòng ngừa có người kiếm cớ cố ý bỏ tiết đã thông báo nếu là xin nghỉ thỉ phải có chữ kí của chủ nhiệm lớp mới có thể xin nghỉ được, nếu không có được coi là trốn học Ánh Hân nghĩ tới đây, đành phải đánh thức cô lần nữa: "Cậu đừng có ngủ, muốn xin nghỉ phải đi tìm chủ nhiệm lớp xin chữ kí, tớ giúp cậu giao cho thầy thể dục."

​Đời này Manh Tiểu Nam ghét nhất đi đến phòng làm việc cùng Lâm gia, cô chỉ đành phải giùng giằng đứng lên, đi một đoạn đường sau rốt cục đầu óc tỉnh táo một chút.

​"Đi học quá đau khổ!" Manh Tiểu Nam kêu thảm: "Tớ chẳng lẽ thật sự không đọc thông báo? Tại sao phải như vậy..."

​"Là cậu quá nghiêm túc, không cho bản thân thời gian nghỉ ngơi. Lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi, ai có thể hai mươi bốn giờ không ngừng học tập chứ." Ánh Hân ở một bên khuyên.

​Hai người sóng vai đi, chờ các cô đến sân tập, mọi người đã sớm xếp thành hàng, thầy giáo thể dục đang hai tay ôm ngực dù bận vẫn ung dung nhìn các cô.

​Nhìn thế trận này, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cũng biết là không tránh khỏi.

​"Hai người các cô tốc độ như con rùa, còn muốn mọi người chờ các cô bao lâu?" Thầy thể dục hai tay đặt sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn bọn họ.

Hai người vội vàng chạy như điên đến tập hợp hô báo cáo.

​"Tôi không muốn nghe bất kỳ cớ nào của các cô." Thầy thể dục trực tiếp nói: "Tôi nói phần giáo dục thể chất, đã trễ mấy phút thì phạt chạy mấy vòng. Các cô đã trễ 6 phút, các cô là nữ sinh nên phạt chạy năm vòng, mọi người có ý kiến gì không?"

​Manh Tiểu Nam đầy hi vọng nhìn các bạn học, mong mỏi có vài người có thể đứng ra năn nỉ một chút. Thầy thể dục mặc dù nhìn qua rất nghiêm nghị, nhưng là rất nhu nhược.

​"Không có!" Giọng nói đồng thanh dập tắt sự chờ đợi trong lòng Manh Tiểu Nam.

​Không thể ngờ... Không có một người ra nói giúp các cô.

​Tình huống này Ánh Hân ngược lại đã sớm dự đoán được.

​Lúc này, có hai giọng đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người nhìn sang.

​"Thầy giáo!" "Thầy giáo!"

​Giọng nói này, theo thứ tự là Momo cùng Mã Cách. Momo sẽ tới năn nỉ giúp, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam tuyệt đối không ngạc nhiên. Momo trước kia rất hướng nội, hiện tại lại trở nên vui vẻ, cùng Ánh Hân và Manh Tiểu Nam có quan hệ rất tốt. Nhưng Mã Cách sẽ cầu xin thì hai người ngược lại rất kinh ngạc.

Hoàng Dương cùng Ánh Hân lúc trước có xảy ra chuyện, tin rằng Mã Cách nhất định biết nhưng tại sao thay các cô cầu xin?

Mã Cách đứng trước Momo, từng bước đứng ra khỏi hàng nói: "Thầy giáo, Giang Nam hôm nay thân thể không thoải mái, tiết 1 liền ngủ thiếp đi, cho nên mới bị trễ.

Thầy lần này cũng không thể phạt bọn họ chạy." ​Thầy thể dục cau mày, ngay sau đó đưa mắt chuyển qua nhìn trên người Momo: "Nhìn dáng dấp tôi đây uy lực còn chưa đủ à, còn có người dám nói tốt.

Tôi đã nói rồi, tuyệt đối không cho phép đến trễ, xem ra các người cùng hai cô kia có quan hệ rất tốt, vậy hãy cùng nhau chạy đi.

Năm vòng, một bước cũng không được thể thiếu." ​Manh Tiểu Nam vừa muốn thay các cô cầu xin, bị ánh mắt Ánh Hân ngăn lại.

​Nhìn ra được, thầy thể dục ở đây thực hiện theo nguyên tắc "nghiêm khắc xử lý", nếu như lúc này nói, không chừng bị phạt chạy nhiều hơn mấy vòng.

Chuyện này đố với người nào cũng không có lợi.

​Những người khác đứng xếp hàng vòng quanh sân tập chạy một vòng là được rồi, nhưng bốn người vẫn còn ở trong sân tập tiếp tục chạy.

​"Cảm ơn." Ánh Hân lễ phép về phía Mã Cách nói.

​Mã Cách nghe xong, vừa nhìn Ánh Hân nói: "Không có gì, huống chi tôi căn bản không có giúp được gì." ​"Dù không giúp được gì, chúng tôi cũng rất cảm ơn." Ánh Hân nói lời này là thật lòng, mặc dù cô không nghĩ ra Mã Cách tại sao lại giúp các cô, nhưng thay mặt các cô nói giúp đây là sự thật.

​"Cô cũng không cảm ơn tôi sao?" Momo cố hết sức theo sát tốc độ của Ánh Hân, hơi nhẹ nhàng nói.

Ánh Hân muốn nói gì đó, đột nhiên một người từ bên cạnh xông ra đường các cô đang chạy, cô vội vàng "dừng lại", lúc này mới tránh khỏi va chạm vào người kia.

Ánh Hân định thần nhìn lại, đây không phải là người nào khác mà là...

​"Lạc Thiếu?" Cô nghi ngờ hỏi: "Anh sao thế nào...

Lại ở chỗ này?" ​Cô thiếu chút nữa liền nhớ trên cái thế giới này còn có Lạc Thiếu.

Nam nhân cấu kết với Irene cô thế nào cũng nhìn không vừa mắt.

Momo kích động chỉ vào Lạc Thiếu nói: "Anh tên là Lạc Thiếu? Anh chính là người lần trước mang trực thăng tới trường dẫn người đi!" ​Mã Cách không nói được lời nào đứng ở bên cạnh Ánh Hân, chờ xem kế tiếp xảy ra chuyện gì.

Mà Manh Tiểu Nam còn lẩm bẩm: "Tên Lạc Thiếu...

Tôi mỗi lần nghe cũng cảm thấy giống như là đang gọi Hoàng Phúc." ​Lạc Thiếu ưu nhã cong khóe miệng lên cười đối với cô nói: "Cô gái đáng yêu này là bạn học của cô sao? Ánh Hân?"

​Một tiếng "Ánh Hân" làm cho cô dường như sắp nổi da gà.​"Anh bạn, anh không còn việc gì làm sao? Tôi hiện tại có nhiều việc bề bộn, phiền nhường đường một chút." Ánh Hân vừa nói xong vòng qua Lạc Thiếu tiếp tục chạy, vậy mà Lạc Thiếu lại mặt dày chắn trước mặt cô.

Ánh Hân liền hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cùng anh giảng đạo lý.

​Thật ra thì Lạc Thiếu dáng dấp coi như đẹp trai, sạch sẽ, quần áo gọn gàng, áo sơ mi trắng ống tay áo tùy ý kéo lên, cũng là có thể làm cho người khác si mê.

Nhưng cô không nghĩ ra người như vậy tại sao lại quấn lấy người khác.

Mất nhiều thời gian, cô cũng vì tên Lạc Thiếu sớm lại tìm ra "Con mồi" mới.

Ánh Hân vừa nghĩ cũng hiểu.

Mọi người đối với cái gì khó có được nhất rất khó có thể từ bỏ được.

​"Lạc Thiếu, xin hãy tôn trọng chúng tôi, chúng tôi bây giờ bị phạt chạy." Ánh Hân nói chậm lại, cố không lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhưng cô hơi nhíu chân mày đã sớm cho thấy cô trong giờ phút này là không vui.

​Vậy mà Lạc Thiếu lại giống như là một chút cũng không có chú ý tới vẻ mặt không vui của cô, vẫn như cũ mang theo nụ cười kia nói: "Phạt chạy? Thì ra là Thất Đế Tứ còn phạt chạy à, hôm nào tôi đến phòng làm việc của hiệu trưởng giúp cô cho ý kiến?

" ​Lạc Thiếu là người như thế nào cô hoàn toàn không rõ lắm, nhưng cô biết người như thế cũng không dễ dàng có thể đắc tội, chỉ có thể tiếp tục nói: "Không cần, cám ơn." ​Nói xong, cô không muốn nói gì thêm, chỉ muốn nhanh lên một chút để cách xa cậu ta.

Nhưng vào lúc này, thầy thể dục đột nhiên chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top