Chap 193

Mã Cách vừa hỏi, những người khác cũng đi theo nổi lên nghi ngờ, nhao nhao hỏi Giang Nam là chịu cái gì kích thích rồi.

"Thật là... tớ liền là đột nhiên muốn làm học sinh tốt, các cậu một đám biểu tình như thế nào giống như phát hiện thế giới mới vậy?" Manh Tiểu Nam tức giận nói.

"Đột nhiên muốn làm học sinh tốt?" Mã Cách mỉm cười: "Chẳng lẽ câu trước kia là học sinh hư hỏng sao?"

Ánh Hân đột nhiên nhìn qua đó, đã thấy Mã Cách biểu tình như bình thường, trên mặt giống như mây sương cười nhạt, cũng bất luận không nhìn ra điểm gì trêu chọc cùng nham hiểm.

Lời Mã Cách nói, dường như là lời chứa đầy hàm ý, nhưng Ánh Hân không nhìn ra bất cứ điều gì mâu thuẫn.

Là cô nghĩ nhiều sao?

" Ánh Hân trên mặt tớ có cái gì sao?" Mã Cách nghi hoặc mà sờ sờ mặt mình: "Cậu vẫn nhìn tớ làm gì?"

"Không, không có." Ánh Hân vội vàng thu hồi tầm mắt.

Manh Tiểu Nam đầu óc đơn giản, tự nhiên hẳn không chú ý tới những chi tiết này, Ánh Hân buộc chính mình không cần nghĩ nhiều, xếp thành hàng hướng sân thể dục đi.

Chạy bộ kết thúc, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam hai người toàn thân đổ đầy mồ hôi, bây giờ ban ngày thời tiết dần chuyển ấm, khuôn hai người đều đã có vẻ đỏ rực.

Ánh Hân sớm đã nói với Hồ quản gia bản thân mình không ngồi xe về nhà, Hồ quản gia tự nhiên không có mặt ở cổng trường học. Đợi cho Thanh Tùng sắp kết thúc huấn luyện Hồ quản gia có thể mới tới.

Nhìn đến cửa trường học không có khoa trương "Hồ gia dàn trận",  Ánh Hân trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói thật ra, Hồ gia mang đến cho cô tâm lý áp lực, kỳ thật vẫn còn tồn tại.

Cô không có khả năng quên chính mình đã từng nghèo khổ bao nhiêu. Hiện giờ đột nhiên bay lên cành cao, cô cũng không biết là may mắn, chỉ cảm nhận vô hình chung đều là làm cho người ta cảm thấy áp lực đến khó thở.

Hai người đứng một hồi, xe taxi đều bị người khác cho đoạt trước, Manh Tiểu Nam tiện đề nghị nói: "Chúng ta ngồi xe bus đến đó đi."

"Được." Ánh Hân vốn cũng có ý nghĩ này, theo tiếng đáp lại.

So với "cạnh tranh khốc liệt" xe taxi, trạm xe bus trái lại rỗng tuếch. Tại Thất Đế Tứ, trừ phi nguyên nhân đặc biệt, nếu không cơ bản thì sẽ không có người dùng xe công cộng. Cho nên, trạm dừng xe bus công cộng trên đường trước cửa học viện Đế Tứ không có tác dụng.

Xe bus rất nhanh đã tới rồi, hai người một trước một sau lên xe.

Mà ngay tại trạm xe bus cách đó không xa, có nữ sinh Thất Đế Tứ thấy được một màn này.

"Kỳ quái, người Hồ gia như thế nào không đến đón Nguyễn Ánh Hân? Tại sao phải ngồi xe bus?" Một nữ sinh trong đó nghi ngờ nói.

"Không chừng là muốn trải nghiệm một chút sinh hoạt bình dân đi." Môt nữ sinh khác không thèm quan tâm nói.

Cái gì trải nghiệm sinh hoạt bình dân... Các cậu không biết sao? Nguyễn Ánh Hân cùng Giang Nam hai người đó, trước kia liền là bình dân, nghèo khó!" Nữ sinh thứ ba nói.

Ba nữ sinh thảo luận một phen, rất nhanh liền rời khỏi nơi đó.

Tại Thất Đế Tứ chính là như thế này, thậm chí ngồi lên xe bus một phen cũng đã chọc đến người chê bai. Để sống sót tại học viện Thất Đế Tứ phải tính toán cẩn thận bao nhiêu.

Hai người xuống xe tai trạm xe trước cửa trường trung học, mấy ảnh chụp kia là thời điểm sơ trung, cũng không phải thời điểm cao trung.

Thời gian hai người trước kia ở trường cao trung cũng không nhiều, khai giảng không bao lâu hai người liền đi tới Thất Đế Tứ. Lời nói không xuôi tai, liền nghĩ muốn gặp rắc rối, cũng còn cấp bách hơn gặp rắc rối.

Cho nên, muốn điều tra rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối chỉ có thể đi tới trường sơ trung cũ.

"Chúng ta đầu tiên đi đến chỗ nào nhỉ?" Manh Tiểu Nam một bên tìm kiếm kiếm số điện thoại liên hệ bạn cũ, một bên hỏi.

"Đi trước hỏi bác bảo vệ cổng chút đi." Ánh Hân đề nghị.

Hiện tại hỏi bảo vệ cổng trước hiển nhiên là con đường tốt nhất. Nếu người kia tới bên này, bác bảo vệ cổng khẳng định sẽ nhớ rõ. Dù sao bảo vệ cổng chức trách chính là trông coi trường học. Nếu có người xa lạ qua lai khẳng định có thể nhớ kỹ.

Nói đến bảo vệ cổng, thời điểm sơ trung trước kia không ít đau đầu bởi vì Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam, hai người đi qua, bác bảo vệ cổng đang ăn mì ăn liền tại đó đột nhiên trấn động, hiển nhiên là bị hai người cho hù doạ rồi.

"Bác! Đã lâu không gặp!" Manh Tiểu Nam vui tươi hớn hở đi qua nói: "Đừng lo lắng, lần này chúng tôi cũng không phải là gặp rắc rối, mà là đến thăm trường học cũ một phen."

Manh Tiểu Nam còn tưởng rằng bảo vệ cổng biểu tình sửng sốt vì cho rằng các cô gặp rắc rối trở về. Không biết là vì lần trước cô cùng Ánh Hân bị mang tới vứt ở nhà kho bỏ hoang. Thanh Tùng bọn họ tìm tới chỗ này, bác bảo vệ cửa lúc đó bị anh bọn họ dọa đến.

"Hai người các cô... Tay chân tóm lại vẫn an toàn nha?" bác bảo vệ buông mì ăn liền xuống theo phòng an ninh lý đi ra, cẩn thận mà trên dưới trái phải xem xét toàn thân Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam.

Nói thật ra, hai nha đầu này tuy trước kia thường thường trốn học bị ông bắt được, nhưng ít nhiều cũng là sinh ra cảm tình. Nếu trong đó cái nào thật có cái tốt xấu, trong lòng ông cũng sẽ không thoải mái.

"Cái gì tên là...tay chân lại vẫn vẹn toàn?" Manh Tiểu Nam biểu tình khoa trương địa vặn vẹo: "Bác! Bác động mới vừa gặp mặt liền nguyền rủa hai chúng cháu?! Thiệt thòi cháu trước kia lại vẫn cảm thấy được bộ dạng đẹp trai của bác, hoá ra là thẩm mỹ trước kia của cháu kỳ quái rồi!"

"Ôi chao ôi..." Ánh Hân trừng mắt liếc nhìn Manh Tiểu Nam một cái, quay đầu đối diện bác bảo vệ nói: "Bác đừng để ý, cô ấy hay nói chuyện như vậy!"

"Ta biết." Bác bảo vệ cổng cũng không thèm để ý Manh Tiểu Nam, khoác tay áo nói: "Là ta không nói rõ ràng. Các cô hai người xông vào gây họa gì rồi hả? Khả năng hai người các cô còn không biết, trước đây một thời gian, có nhóm người mặc áo đen tới nơi này hỏi qua các cô!"

"Người mặc áo đen?" Manh Tiểu Nam uốn lưỡi lặp lại lời bảo vệ cửa, chẳng phân biệt được bộ dạng đang nói chuyện với ai: "Hai người chúng ta làm sao có thể nhận ra được những người đó!"

Người mặc áo đen...

Ánh Hân càng nghĩ, nhớ lại có lẽ cùng người chụp có quan hệ, liền mở miệng hỏi: "Chuyện khi nào, ở đâu? Những người đó trên dưới trông thế nào ạ?"

Nghe Ánh Hân hỏi như vậy, bảo vệ cửa nghĩ một lát sau mới hồi đáp: "Trên dưới trông thế nào... Ta ngược lại là không nói ra được. Thế nhưng, so với hai người các cô tuổi tác không khác biệt lắm, thêm nữa, cả đám hình dáng đều cực kỳ tuấn a! Đặc biệt là một anh chàng đẹp trai như trên lá bài, ta nhìn thấy cực kỳ nhìn quen mắt!"

Sau đó, bảo vệ cổng còn nói thêm một tràng, Ánh Hân lập tức nhớ tới đó là cô cùng Manh Tiểu Nam bị bắt cóc đến ném trong nhà trống nào đó.

Bên trên tổng hợp lại, Ánh Hân đoán ra bác bảo vệ cổng nói "nhóm người áo đen" chính là Thanh Tùng và bọn họ.

Ánh Hân vừa nói cùng Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam lúc này mới bừng tỉnh đầu óc, liền khen ngợi cô trí nhớ tốt.

Hai người cũng không cùng bảo vệ cổng nói đến sự việc bị nhốt trong nhà kho trống. bác này là người thích tán gẫu, vừa nói tới không biết muốn nói đến khi nào. Ánh Hân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi han: "Bác, lần này chúng cháu tới kỳ thật là có sự việc muốn hỏi bác ạ."

Xem hai người không nói, bác bảo vệ cổng cũng không hỏi lại, chỉ là nói: "Chuyện gì? Ta cũng không biết trường học khi nào thì nghỉ."

"Chúng cháu không phải hỏi chuyện nghỉ học." Ánh Hân dở khóc dở cười nói:"Chúng cháu tới, là muốn hỏi một chút, gần đây có hay không mấy người xa lạ tiến vào trường học chúng ta?"

"Người xa lạ?" Bác bảo vệ cửa lườm Ánh Hân một cái nói: "Trường học dường như mỗi ngày đều có người xa lạ bước vào, cô chỉ ai nào?"

"..."

Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam liếc nhau một cái, trong lòng đều đã hiểu rõ, hỏi bảo vệ cổng là hỏi không ra rồi. Các cô quên trường học người ra vào rất nhiều, nếu đặc thù không rõ ràng, bảo vệ cửa khẳng định là không nhớ được.

Bởi vậy, vừa rồi xem như là lãng phí thời gian rồi. Ánh Hân đã nói qua muốn về nhà trước khi ăn cơm tối, thời gian lưu lại của các cũng không nhiều.

Ở bên kia, trong câu lạc bộ bóng rổ học viện Thất Đế Tứ vẫn náo nhiệt như cũ. Ngọn đèn chiếu lên nơi này giống như giữa trưa một dạng, sân bóng rổ, một nhóm thành viên đang hoả nhiệt mà huấn luyện chung.

Tiếng còi huấn luyện viên vang lên, mọi người nhao nhao ngừng mọi động tác trên tay, thở hồng hộc mà hướng khu nghỉ ngơi đi đến.

"Đội trưởng." Có người đi đến bên Thanh Tùng , dụng ngữ khí nghi hoặc hỏi: "Anh như thế nào không đổi đồng phục bóng rổ? Mặc áo len không nóng sao?"

"..."

Thanh Tùng một hồi không lên tiếng, chân càng không ngừng hướng khu nghỉ ngơi đi đến, một chữ cũng không nói gì, dường là có chút không hờn giận.

"Đồ đầu heo!" Mội thành viên đầu tiên túm bả vai vị nam sinh kia, tiếp theo hạ giọng nói: "Cái đó là áo len tình yêu Nguyễn Ánh Hân mang cho đội trưởng, cậu này không phải lắm mồm sao?!"

Vừa nghe lời này, kia vị nam sinh mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán. Không tồi, bộ dạng Thanh Tùng hôm nay tâm tình xem ra rất tốt, nếu là gặp phải tâm tình không tốt, như thế, anh vừa mới ngoắc tay cùng tử thần rồi.

Trái lại Thanh Tùng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, một bên uống nước, một bên với áo khoác đồng phục lục túi tiền lấy ra di đông của chính mình.

"Oa - - Xem Thanh Tùng thiếu gia uống nước dáng người thật hoàn hảo! Tôi muốn chụp được để làm hình nền!" Một nữ sinh ồn ào.

Nữ sinh kia cách khu nghỉ ngơi rất gần, Thanh Tùng tai thính, lập tức liền nghe được. Một giây sau, anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua. Nữ sinh này đột nhiên giống như bị một loại ánh mắt ác ma doạ đến, toàn thân chấn động, đừng nói chụp ảnh, thiếu chút nữa ngay cả điện thoại đều đã cho hết.

"Xấu hổ Thanh Tùng thiếu gia! Không hiểu quy củ!" Một người nữ sinh bên cạnh vội vàng giải thích. Anh này mới thu hồi tầm mắt.

"Ngu ngốc! Cô không biết Thanh Tùng thiếu gia ghét nhất bị người khác chụp ảnh anh sao?" Vừa giải thích nữ sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Thanh Tùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn điện thoại di động, liếc đến vị trí Ánh Hân tại đó.

Trung học cái này... Thanh Tùng liền ngưng lại mi, đây là Ánh Hân tới trường sơ trung cũ.

"Nha đầu kia đi nơi này làm gì?" Thanh Tùng lẩm bẩm.

Vừa lúc lời này bị Hoàng Phúc đứng ở một bên nghe được, cậu lập tức xúm lại hỏi: "Là ai? Ai là nha đầu kia?"

Hỏi ra miệng, Hoàng Phúc đã là thấy được màn hình điện thoại di động của Thanh Tùng biểu hiện vị trí tin tức. Liên hệ vớianh biểu tình, cậu lập tức thốt ra: "Cậu không phải là hách vị trí theo dõi ở điện thoại di động Nguyễn Ánh Hân đi?!"

"Tớ chỉ là tải xuống điện thoại của cô ấy một phần mềm thôi." Thanh Tùng không thể nhận biết cách làm của mình có cái gì không ổn.

" Ánh Hân kia biết không?" Hỏi đến điểm này, Hoàng Phúc lập tức nói: "Hiện tại không phải thời điểm nói lời này, cậu vừa mới nói Nguyễn Ánh Hân đi đâu rồi hả?"

"Sơ trung." Thanh Tùng bổ sung nói: "Cô ấy tới trường sơ trung trước kia."

Tuy nhiên, bình thường Hoàng Phúc cả người là cà lơ phất phơ, mà sự cà lơ phất phơ này của anh càng lúc càng hiếm thấy sau khi anh trai anh qua đời. Cả người anh cũng là trở nên trầm ổn hơn. Mà hiện tại, anh nhất thời liên tưởng đến sự việc "ảnh chụp" rồi.

"Cô ấy hẳn không tự mình đi điều tra chuyện ảnh chụp thôi?" Hoàng Phúc căng thẳng: "Cô ấy không một mình mà lại là đi cùng Giang Nam?"

"Cậu cảm thấy được gì?" Thanh Tùng nhếch nhếch khóe môi: "Nếu huấn luyện xong hai cô ấy còn không trở về, liền cùng đi tìm các cô ấy đi."

"Được." Hoàng Phúc gật đầu đồng ý nói: "Tớ cũng lo lắng. Nhưng là... cậu cùng Ánh Hân đã hoà giải rồi sao? Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người các cậu ra ngoài nói chuyện gì?"

Không đợi Thanh Tùng trả lời,Trấn Minh giống như bóng ma nhẹ nhàng bay qua, âm âm u u nói: "Này - - hai người các cậu lén lút đang nói cái gì."

"Chúng tớ..." Hoàng Phúc ngượng nghịu một hồi.

Dù sao hai bên đều là bạn bè của anh, bất luận điều gì với anh mà nói đều là không thể tồn tại một chút khuyết điểm. Nói ra, Ánh Hân thật đúng là để cho anh lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.

Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng rõ ràng, Trấn Minh cùng Thanh Tùng hai người, tuy nhiên đồng thời thích Ánh Hân, là quan hệ "tình địch", nhưng hai người tuyệt đối sẽ không trở thành thù địch.

Đây là anh đối với ba người hữu nghị tín nhiệm lẫn nhau, mà sự thật, chính là như vậy!

"Đang nói Ánh Hân cùng Giang Nam hai người tự mình quay về trường sơ trung điều tra chuyện ảnh chụp rồi." Thanh Tùng trái lại không chút nào giấu diếm mà trả lời.

Sự kiện ảnh chụp người biết đến tuy là không nhiều lắm, nhưng Trấn Minh đương nhiên là người trong cuộc, anh hận không thể phái tất cả cảnh vệ Từ gia đều đi điều tra ra người kia!

Vừa nghe Thanh Tùng nói lời này, Trấn Minh nhất thời trở nên tức giận: " Nguyễn Ánh Hân điên rồi sao?! Thời điểm lần trước bị bắt cóc mới qua đi chưa lâu, cô ấy lại dám hướng khu vực kia đi!"

Tiếng còi vang dội mà dồn dập lại thổi lên, Hoàng Phúc nặng nề mà thở dài một hơi nói: "Cùng huấn luyện xong nếu hai cô ấy vẫn ở chỗ này, chúng ta liền đi tìm bọn họ. Tuy nhiên, hiện tại phải huấn luyện trước."

"Lại là huấn luyện..." Trấn Minh bĩu môi, ai oán mà nhìn huấn luyện viên cách đó không xa oán giận nói: "Cái bà phù thuỷ này thật sự là người điên! Chúng ta mới nghỉ ngơi không lâu lại bắt đầu rồi!"

Thanh Tùng trái lại không oán giận, chạy từ từ rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Huấn luyện viên này mới tơi mấy ngày trôi qua, quả thật làm cho trình độ mọi người tăng cao không ít. Tuy nhiên, cường độ huân luyện càng ngày càng..."ma quỷ" hơn. Nhưng mọi người bất luận là thể lực hay là phương diện kỹ thuật đã tăng cao rõ ràng, thời điểm này nên chịu khổ!

Thanh Tùng anh trong mắt mọi người từ nhỏ lớn lên là đại thiếu gia, nhưng cay đắng anh cũng không phải chưa từng trải qua. Chỉ một chút mệt mỏi, anh vẫn sẽ không sợ khổ!

Một vòng huấn luyện mới, từ đấy bắt đầu!

Mà ở bên kia, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam xám xịt theo từ biệt bác bảo vệ cổng, sắc trời đã bắt đầu tối xuống, các cô một chuyến này xem như không đến rồi!

"Này, bên này xa không đợi được, chúng ta sang bên kia kêu xe taxi đi? Nếu là ngồi xe bus công cộng không chừng trễ quá vừa lúc giờ cao điểm, khẳng định không có chỗ ngồi trống." Manh Tiểu Nam đề nghị.

"Được." Ánh Hân gật đầu bày tỏ không có ý kiến khác.

Đây cũng không phải hai người các cô sợ đứng mệt, mà là Ánh Hân thân phận trước mắt là người có chồng tới đứng chen chúc trên xe bus, không chừng bị tuyên truyền ra ngoài, cô không chịu nổi mạo hiểm.

Lại thêm nữa... Tiền nhuận bút đầu tiên sắp đến chỗ cô! Cô rất nhanh có thể không cần dùng số tiền mà Hồ Tuấn Khải và viên Thanh Thanh cho cô, vậy nên cô tất yếu không mạo hiểm mà tiết kiệm 30 đồng.

Hai người một mạch không nói gì nhìn hướng dòng xe cộ đông đúc trên đường cái đi đến. Ánh Hân chính là đang suy nghĩ tới người nào chính là người chụp ảnh. Đột nhiên cô nghe được tiếng nói chuyện, quay đầu nhìn phía trước vừa thấy, ngõ rẽ bên phải ở phía trước đang được bao quanh bởi hàng chục nữ sinh.

Những nữ sinh ở giờ phút này, chính là đang ở đó vây quanh một nữ sinh khuôn mặt đầy nước mắt, biểu hiện đều hung dữ, hiển nhiên là ở đó bắt nạt người!

Rất nhanh, Manh Tiểu Nam cũng phát hiện, cô trừng mắt, thốt ra: "Triệu Dĩnh!"

Nói đến Triệu Dĩnh, bang người này cùng Manh Tiểu Nam hai người các cô tại thời điểm sơ trung kết lương tử. Lên cao trung do chuyển trường đến học viện Thất Đế Tứ, tuy không cùng Triệu Dĩnh cũng học một trường, nhưng vài người trong nhà cư trú cùng con phố, vẫn lại là thường thường có thể chạm mặt nhau.

Ngược lại sau khi chuyển trường đến Thất Đế Tứ hậu cũng chưa từng gặp lại nhau rồi.

Triệu Dĩnh là điển hình của cô gái xấu xí, người trong gia đình cô ta mở một siêu thị loại nhỏ. Bởi vậy, thân hình cô béo hơn so với người bình thường. Mà cô từ cổ xuống đến bên má phải có một cái bớt dài màu đỏ. Hai điều này dường như khiến cô ta chịu ngăn cách với hai từ "cái đẹp".

Cũng bởi vì điều này, bị Triệu Dĩnh ghét nhất chính là nữ sinh xinh đẹp.

Nếu nhìn kĩ, liền không khó phát hiện nữ sinh đang khóc đến mắt đẫm như mưa kia, dáng điệu vẫn cực kỳ thanh tú. Nhưng lúc này một đống nước mũi mà một đống nước mắt, thanh tú như thế nào cũng bị phá huỷ.

Cực kỳ hiển nhiên, Triệu Dĩnh vì thấy nữ sinh này ngoại hình xinh đẹp mà bắt nạt cô ấy.

"Ai da!" Triệu Dĩnh lông mày cong lên một cách kỳ lạ, thái độ khiêu khích, dùng âm điệu ma quỷ nói: "Tôi còn tưởng rằng là ai, lai chính là các cô - đôi chim phượng hoàng!"

"Phượng hoàng?" Manh Tiểu Nam nhăn mày, lập tức nghiêng đầu sang một bên.

Triệu Dĩnh dùng ngón tay tròn tròn của cô ta che miệng, vừa cười vừa nói: "Chim sẻ bay lên cảnh cao đương nhiên biến thành Phượng hoàng! Thế này đi, Giang Phượng hoàng?"

Ý thức được bản thân mình bị cười nhạo, Manh Tiểu Nam lập tức nổi trận lôi đình, nếu không có Ánh Hân lôi kéo, dường như vừa muốn xông lên cùng Triệu Dĩnh ẩu đả đánh nhau rồi.

Thời điểm sơ trung Manh Tiểu Nam sở dĩ luôn đánh nhau, chính là vì tính tình mạnh bạo không chịu được kích thích. Mà Ánh Hân tham dự vào, đều là vì bảo vệ Manh Tiểu Nam.

"Bình tĩnh lại!" Ánh Hân cảnh cáo mà nhìn chằm chằm Manh Tiểu Nam nói: "Chúng ta tới nơi này cũng không phải để đánh nhau, nhỡ lúc này lại bị chụp ảnh lại, đến lúc đó liền phiền toái rồi!"

Manh Tiểu Nam đối loại người như Triệu Dĩnh, không có việc gì làm đi bắt nạt người khác, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng Ánh Hân nói rất đúng, cô không thể lại gặp rắc rối, cô tới nơi này không phải tới đánh nhau.

Hít sâu mấy hơi, Manh Tiểu Nam cuối cùng là bình tĩnh rồi.

"Cút!" Triệu Dĩnh một tay xách người nữ sinh kia lên, nữ sinh vội vàng chạy đi, lập tức không thấy tung tích. Gặp Triệu Dĩnh vừa lưu manh trong lòng vừa ghen tị như vậy, coi như là cô xui xẻo rồi.

Ánh Hân ở trong lòng thở dài một tiếng, cô không phải đấng cứu thế, cũng không phải thánh mẫu Maria, không có khả năng quản tất cả sự đời. Nếu thực sự chuyện gì cũng quản, đó không phải người tốt mà là ngốc nghếch.

"Đi thôi." Ánh Hân lôi kéo ống tay áo Manh Tiểu Nam, hai người tiếp tục hướng đường cái đi.

"Đứng lại!" Sau người truyền đến tiếng nói Triệu Dĩnh.

Manh Tiểu Nam chân bước rõ ràng ngừng một hồi, nhưng biểu hiện trên mặt Ánh Hân một điểm biến hóa cũng không có. Chỉ là nắm lấy ống tay áo Manh Tiểu Nam chặt thêm, Manh Tiểu Nam hiểu ý, nhẫn nại tiếp tục đi về phía trước.

Dường như nhìn thấy hai người các cô không có phản ứng, Triệu Dĩnh hiển nhiên nóng nảy, nhanh chóng chạy tới chân tay ngăn ở trước mặt Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam.

"Đứng lại!" Triệu Dĩnh cau mày, hai cánh tay dang rộng của cô ta, trái lại hoàn toàn có thể ngăn cách đường đi của hai người.

"Cô tới cùng muốn làm gì?! Chúng tôi không rảnh với chơi đùa với cô!" Manh Tiểu Nam cắn chặt răng nói.

Triệu Dĩnh cười lạnh một phen, tiện đà ngoảnh lại đối mặt với "Hội chị em gái nhỏ" ở phía sau nói: "Các cô đi về trước đi, buổi tối nhớ tới nhà tôi vui vẻ một bữa!"

Rất nhanh, nhóm người kia di tản hết, Manh Tiểu Nam mất hết kiên nhẫn mà trợn trừng mắt lên nói: "Tôi nói Triệu Dĩnh à, cô cảm thấy một mình cô đấu lại hai hai người sao? Quá coi thường chúng tôi rồi?"

So với việc Manh Tiểu Nam phản ứng, trái lại Ánh Hân có vẻ bình tĩnh vượt quá mức bình thường. Vì trước kia, cô nhớ khá rõ Triệu Dĩnh nhìn thấy các cô đều là tỏ vẻ không nhìn thấy, hoặc là sẽ nói những lời mỉa mai nhạo báng. Mà hiện tai, tự nhiên chủ động ngăn các cô lại, nhưng lại giải tán "hội tỷ muội nhỏ" của cô ta.

Bất luận, như thế nào cô đều thấy kỳ quái.

Ánh Hân cắn chặt môi dưới, thận trọng hỏi: "Triệu Dĩnh, mấy hôm nay có người tìm đến gặp cô?"

Triệu Dĩnh cùng Manh Tiểu Nam đồng thời sửng sốt, Manh Tiểu Nam tiện đà nhìn chằm chằm Triệu Dĩnh nói: "Này - - cô hẳn không là người kia, phải không?"

"Người kia là gì?" Triệu Dĩnh khoát tay nói: "Đổi khu vực nói chuyện đi, nơi này bất tiện."

Ngay sau đó, Triệu Dĩnh xoay người rời đi, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam liếc nhau, rồi trao nhau một cái gật đầu, đi theo.

Hiển nhiên, Triệu Dĩnh khẳng định biết điều gì đó. Nếu đã đến đây, các cô chỉ muốn điều tra được chút gì. Không thể không điều tra được gì mà đã trở về.

Chừng mười phút đồng hồ sau, ba người dừng lại trước một sân bóng rổ nhỏ. Sân bóng rổ này là do cộng đồng khu phố xây dưng. Nhưng chủ yếu sử dụng không phải để chơi bóng rổ, mà cho một nhóm bác gái làm quảng trường tập múa.

Mà thời điểm này, nhóm bác gái đó vẫn đang ở nhà nấu cơm, tự nhiên sẽ không có ai.

"Tôi cũng không vòng vo với các cô, xem ra người kia đến lấy hình ảnh chụp ah, bị các cô ép xuống, đến bây giờ vẫn còn đem chuyện hai người các cô đánh nhau lúc sơ trung đưa tin." Lời nói này Triệu Dĩnh có chút hả hê khi người khác gặp họa, hiển nhiên là không thật sự quan tâm các cô.

"Cô quả nhiên biết chuyện này!" Manh Tiểu Nam căm giận nói: "Những ảnh chụp này là cô đưa cho người khác! Mau nói cho tôi biết những người kia là ai!"

Triệu Dĩnh cười như quỷ ám, thở dài một hơi nói: "Giang Nam, bay lên ngọn cây như vậy mới có mấy ngày, chỉ số thông minh của cô như thế nào vẫn thấp vậy à?"

"Cô..."

Manh Tiểu Nam đang muốn xông lên, nhưng bị Ánh Hân kìm chế mà kéo lại.

Ánh Hân kéo Manh Tiểu Nam qua, nhìn Triệu Dĩnh chăm chú, cô hiện tại mới phát hiện, Triệu Dĩnh quần áo toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu. Gia đình Triệu Dĩnh chỉ mở loại siêu thị nhỏ, nói là siêu thị thực chất chỉ có duy nhất một cửa hàng tiện lợi. Người trong nhà Triệu Dĩnh căn bản không có đủ khả năng sắm cho cô ta hàng hiệu toàn thân.

Điều này chỉ có thể lý giải, Triệu Dĩnh là vì lợi ích nào đó mà đem ảnh chụp cho "người kia", mà lợi ích cái này, chỉ sợ sẽ là tiền bạc.Mà hiện tại, Triệu Dĩnh sở dĩ lại cố ý đem chuyện này tiết lộ cho các cô, chắc là nghĩ muốn kiếm lại một chút!

Lòng tham không đáy!

Trong lòng Ánh Hân cảm thấy ghê tởm.

Nhưng ghê tởm là ghê tởm, cô không thể bởi vì ghê tởm Triệu Dĩnh liền xoay người rời đi. Ánh Hân nghiến răng, rất nhanh nói: "Nói đi, cô có điều kiện gì."

Nghe nói vậy, Triệu Dĩnh nhất thời mặt mày hớn hở: "Nhìn một cái! Cô cũng là biết ứng xử! Giang Nam, thấy chưa? Học một chút đi!"

"Đừng nói nhảm, nói thẳng đi." Ánh Hân lạnh lùng hạ mặt, cô không muốn ở lại cùng Triệu Dĩnh!

Đối với thái độ lạnh tanh của Ánh Hân, Triệu Dĩnh coi như không thấy gì, cô từ từ vươn nắm tay phải xoè ra, quơ quơ tay nói: "VNĐ số này."

"10 triệu?" Manh Tiểu Nam bĩu môi, tiện tay rút 20 tờ màu xanh trong ví ra, tiến lên vài bước đưa tới trước mặt Triệu Dĩnh: "Đây, cho cô."

Triệu Dĩnh thần sắc biến đổi, từ từ nhận lấy năm trăm kia. Ngay sau đó, hai tay cầm tiền. Chỉ nghe thấy "Xoẹt - -" một tiếng, 10 Triệu bị cô ta xé rách!

"Cô đang làm gì vậy?!" Manh Tiểu Nam không dám tin nhìn cô ta.

" 10 Triệu?" Triệu Dĩnh hung hăng nhìn xuống mặt đất giẫm liền mấy cái, tiện đà khinh thường mà nhìn Manh Tiểu Nam nói: "Giang Nam, cô quả là một người ăn xin!"

Manh Tiểu Nam nhất thời giận không kìm chế được, liền bước lên chân tay túm chặt áo Triệu Dĩnh: "Tôi hôm nay sẽ đánh chết cô, con béo ghê tởm này!"

Triệu Dĩnh ghét nhất bị người khác nói cô ta béo. Giờ phút này cả khuôn mặt nhất thời đỏ lên, tay duỗi thẳng, nặng nề mà đẩy Manh Tiểu Nam ra. Nếu không phải Ánh Hân nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, e rằng mông Mạnh Tiểu Nam đại khái là muốn nở hoa rồi.

"Đừng cản tớ, tớ hôm nay muốn cùng cô ta hung hăng mà đánh một trận!" Manh Tiểu Nam thoát khỏi tay Ánh Hân vừa muốn xông lên, cô dùng hết sức lực toàn thân mới kéo nàng lại.

"Bình tĩnh một chút, Giang Nam! Đừng làm loạn."

Ánh Hân hét lớn, Manh Tiểu Nam lúc này mới tỉnh táo lại, miệng thở hổn hển.

Thấy Manh Tiểu Nam rút cục cũng bình tĩnh lại, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đối với Triệu Dĩnh gật đầu một cái nói: "Vừa rồi thật có lỗi, cô đã biết, tình tình cô ấy luôn như vậy."

"Hừ - -" Triệu Dĩnh nghẹo đầu, trợn trừng mắt nói: "Tôi không chấp nhặt với cô ta! 100 Triệu, một đồng chết cũng không thể thiếu! Nếu không, tôi sẽ không nói cho các cô người kia là ai!"

"100 Triệu?!" Manh tiểu Nam không dám tin mà mở trừng hai mắt. Ngay sau đó hai tay chống nạnh nói: "Cô công phu sư tử vồ à. Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế! Chỉ là một cái tên, cô cũng không biết xấu hổ mà mở miệng đi."

Nói là nói như vậy, nhưng chính Manh Tiểu nam cũng biết, có đánh chết Triệu dĩnh cũng không nói, chỉ sợ các cô rất khó tìm ra người kia là ai rồi.

Cũng dự đoán trước được điều này, Triệu Dĩnh bình tĩnh như thường, nhếch khóe miệng nói: "Các cô đã không cho, ta đây liền đi tìm người kia, tin tưởng cô ta sẽ cho tôi 100 Triệu này."

Nói xong, Triệu Dĩnh xoay người rời đi.

"Đợi một chút!" Ánh Hân do dự mà mở miệng nói: "Cho tôi thời gian một ngày."

Triệu Dĩnh dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt đắc ý.

Cô biết rằng, trận chiến này, cô nhất định sẽ thắng!

"Sớm nói như vậy không phải sẽ không nhiều chuyện sao?" Triệu Dĩnh vui tươi hớn hở nói: "Ngày mai, trước giữa trưa, cho tôi câu trả lời."

Ánh Hân đang muốn tìm cách kéo dài thời gian, Triệu Dĩnh lập tức lại nói thêm: "Đừng giả vờ không có tiền, thân phận các cô hiện tại là đại danh, cả trung học chuyên nghiệp chúng tôi mọi người đều biết đến tên hai người các cô rồi. Huống chi, Nguyễn Ánh Hân, cô không phải là cái gì vị hôn thê của Hồ thiếu gia sao? Cô mở miệng, 100 Triệu không phải chỉ là chuyện động lưỡi sao?

Sự thật đương nhiên không hề giống như Triệu dĩnh nói, nhưng Ánh Hân hẳn không ngốc đến mức cùng cô ta giải thích nhiều như vậy.

"Tôi sẽ hết sức, nhưng cũng muốn cô bảo đảm với tôi, về sau không lại đưa ảnh chụp chúng tôi cho bất kì ai!" Ánh Hân nghiêm túc nói.

"Đương nhiên." Triệu Dĩnh gật đầu: "Chút nhân phẩm tôi vẫn có. Hơn nữa... Tôi đã đem tất cả ảnh chụp cho cô ta. Vốn tôi với các cô không quen thân, những ảnh chụp này tôi nghĩ là tốt nghiệp sẽ gửi cho hiệu trưởng, làm cho cô không tốt nghiệp nổi, nhưng đã để quên, cho nên vẫn tồn tại."

Manh Tiểu Nam nhìn Triệu Dĩnh ngoan độc kia mà nghiến răng, nhưng hiện tại cô cũng không thể nói điều gì nữa, miễn là cho Triệu Dĩnh đổi ý.

Sau khi để lại số điện thoại liên lạc, Ánh Hân cùng Manh Tiểu Nam rốt cục ngồi trên xe bus đi theo hướng ngược lại.

Mới vừa ngồi trên xe taxi, chuông điện thoại liền vang lên. Ánh Hân còn tưởng là Thanh Tùng, nhưng vừa cầm lên lại thấy là Manh Tiểu Nam. Hai người mới vừa tách ra chưa tới vài phút, tại sao đã gọi điện thoại

Ánh Hân vội vàng ấn nút trả lời, lo lắng hỏi: "Phát sinh chuyện gì rồi hả?"

Tiếng Mạnh Tiểu Nam vang lên: "Tớ mới vừa kiểm tra thẻ ngân hàng một phen, 100 Triệu căn bản không đủ được, làm sao bây giờ?"

Đây quả thật là một một vấn đề khó giải quyết. Cứ cho là Ánh Hân trên tay có một tấm thẻ phụ Hồ Tuấn Khải cung cấp, cô hoàn toàn có thể rút ra 100 Triệu. Nhưng chuyện này cô không làm nổi. Không cần đề cập đến Hồ Tuấn Khải sẽ hỏi cô lấy tiền làm gì. Bởi vì 100 Triệu Hồ Tuấn Khải căn bản không quan tâm. Cô xấu hổ vì ăn thịt uống nước nhà người ta còn dùng của Hồ gia một khoản tiền lớn như vậy.

Huống chi... cô bây giờ đối với Hồ Tuấn Khải, trong lòng có một tâm lý kháng cự kỳ lạ, không chừng với việc nghe ông nói sự việc kia có quan hệ. Nhưng tóm lại, cô tạm thời không muốn liên quan đến ông quá nhiều.

Ánh Hân trầm mặc một hồi, tiện đà khẽ cắn môi nói: "Cậu đừng quan tâm chuyện đó, tớ sẽ nghĩ cách."

"Đúng là... cậu nghĩ cách kia? Dùng tiền của Hồ gia?" Manh Tiểu Nam nghi hoặc hỏi.

Đương nhiên không thể dùng tiền trong thẻ phụ kia!

Ánh Hân hít sâu một hơi nói: "Tóm lại... Tớ sẽ nghĩ cách, cậu đừng cùng bá phụ bá mẫu nói chuyện này, công ty bá phụ gần đây không phải vô cùng... 100 triệu không phải số nhỏ, cậu cũng đừng suy nghĩ."

"Khả 100 triệu đối với cậu cũng không phải số nhỏ ah." Manh tiểu nam nói.

"Cậu cũng không cần quản tớ." Nói xuống một câu như vậy, Ánh Hân trực tiếp cúp điện thoại, không cho Manh Tiểu Nam lại nói thêm điều gì.

100 Triệu đối với Nguyễn Ánh Hân mà nói, quả thật không phải một con số nhỏ, thế nhưng, cô nhất định phải biết người kia là ai. Người uy hiếp Manh Tiểu Nam kia, cuối cùng là ai.

Ở phía bên kia, câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện đã đến lúc kết thúc, từng người tự mình đến phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo. Thanh Tùng tắm rửa xong trở lại như trước, áo sơmi trắng bên trong, bên ngoài vẫn là áo len Ánh Hân tặng anh.

Hoàng Phúc cùng Trấn Minh hai người đã chờ ở bên ngoài, thấy Thanh Tùng trở ra, hai người nhao nhao tiến lên. Hoàng Phúc hỏi trước: "Hai người các cô ấy hiện tại ở đâu rồi hả?"

Thanh Tùng lấy điện thoại cầm ra xem xét, thở ra ba chữ: "Đường Văn Hoa."

" Đường Văn Hoa?" Trấn Minh cau mày nói: "Gần đó không phải khu mới khai phá sao? Cô ấy đi vào đó làm gì? Không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

So với Trấn Minh lo lắng, Thanh Tùng trái lại bình thản ung dung.

Hoàng Phúc ngẩn ngơ, lập tức nói: "Đường kia là con đường duy nhất hướng đến Hồ gia, xem ra, Ánh Hân đang trên đường trở về rồi."

Trấn Minh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi."Đội trưởng, chúng ta đi rồi." Thành viên khác CLB bóng rổ ngang qua phòng thay quần áo, nói với ba người một câu tạm biệt rồi mới đi ra.

Mà ở lại sau cùng, lại là Đại Hổ cùng Hoàng Dương.

Hoàng Dương nghiêng người, thời điểm chuẩn bị vượt qua người Thanh Tùng đi ra, anh đột nhiên hai tay túm chặt cánh tay Hoàng Dương. Cùng lúc đó, Đại Hổ lập tức định bỏ cánh tay anh ra, nhưng Hoàng Phúc nhanh tay nhanh mắt đã bắt tay Đại Hổ.

"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Thanh Tùng vừa nói, sau đó mới nới lỏng tay mình ra.

Hoàng Phúc tiếp đó cũng buông tay Đại Hổ, một tay Đại Hổ đang trong trạng thái nắm thành nắm đấm từ từ thả lỏng, xoay người đứng bên cạnh Hoàng Dương.

Hoàng Dương từ đầu đến cuối biểu tình đều không có chút biến hóa, chỉ nói: "Chuyện gì?"

"Nguyên nhân cậu tới Thất Đế Tứ là gì?"

Thanh Tùng không đặt nghi vấn, nhưng bắt buộc phải hỏi.

Một giây sau, Đại Hổ tiếp miệng nói: "Chúng tôi đương nhiên là tới đọc sách, tại trường học còn có thể làm gì?"

Thanh Tùng đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.

"Có lẽ... Là vì che dấu tai mắt người khác?" Trấn Minh khóe miệng nhệnh nhếch lên, đáy mắt khinh bỉ lộ rõ: "Nước Mỹ không được nữa, cho nên muốn tới thành phố A làm rắn ngóc đầu?"

Hoàng Dương biểu tình trên mặt vẫn như cũ không hề biến hóa, trái lại Đại Hổ trở nên giận giữ không kìm được, liền giơ nắm đấm muốn xông lên.

Hoàng Dương dùng một ánh mắt ngăn anh ta lại, quay đầu đối với Thanh Tùng nói: "Chúng tôi còn có việc, đi trước đây."

Nói xong, cũng không chờ Thanh Tùng trả lời, trực tiếp từ hướng phòng thay quần áo đi ra. Đại Hổ tuy rất muốn đường đường đối mặt cùng Thanh Tùng bọn họ,nhưng hắn cũng không phải không có đầu óc, đành khẽ cắn môi, theo Hoàng Dương ra ngoài.

Nhìn hai người rời khỏi, Hoàng Phúc mở miệng nói: "Địa bàn của chúng ta, đều đã xuất hiện chút phiền toái nhỏ."

Hiện tại nói lời này, hiển nhiên coi Hoàng Dương là ngọn nguồn dẫn đến những thứ "phiền toái nhỏ" này.

Trấn Minh nắm tay nắm quyền thật chặt, anh vừa rồi còn chưa động thủ ah, nếu không liền nhằm thẳng miệng Đại Hổ kia giáng một nắm đấm. Anh hung hăng nói:"Nếu không, tôi phái người bắt hắn ta cho... làm?"

Thanh Tùng nhẹ nhàng lắc đầu, Hoàng Dương nếu không tồn tại, với anh mà nói là cực kỳ vui vẻ. Tuy nhiên, Đỗ Hoàng Dương này không hề đơn giản, và dường như chưa lộ ra thân phận thật sự. Hắn là một ẩn số, ai biết hắn còn bao nhiêu quân bài chưa lật ra.

Cho nên, tuyệt đối không thể vội vàng ra tay, như vậy ngược lại chính mình bài chưa lật đã bại lộ, cũng dễ dàng sập bẫy của đối phương.

Xắn cổ tay áo lên, Thanh Tùng quả quyết nói: "Tạm thời yên lặng xem xét trước. Hơn nữa, hiện tại cũng không xác nhận được những chuyện này là hắn động tay vào, cho nên vẫn cứ quan sát rồi nói tiếp. Thời gian không còn sớm, đi thôi."

Nói xong, Thanh Tùng nhấc chân bước đi, hai người còn lại đồng ý gật đầu với nhau một cái, cũng đi ra phía ngoài.

Thời điểm Thanh Tùng trở lại Hồ gia, vừa đúng bữa ăn, Viên Thanh Thanh tiện kêu anh lên lầu gọi Ánh Hân xuống ăn cơm.

Thanh Tùng trái lại một chút phiền toái cũng không có, đem cởi khoác đưa cho Hồ quản gia sau đó liền lên lầu. Trên người anh đang mặc chính chiếc áo len Viên Thanh Thanh muốn Ánh Hân mang cho anh.

Điểm này, Viên Thanh Thanh tự nhiên chú ý đến, khóe miệng cong một đường, đối với Hôg quản gia nói: "Ông nói hai đứa trẻ này có phải cực kỳ xứng đôi hay không?"

Hồ quản gia cười nhẹ: "Chính là vậy, quả thực là trời sinh một đôi. Về sau kết hôn, sinh ra một tiểu thiếu gia khẳng định cũng cực kỳ đáng yêu."

"Không nhất định là tiểu thiếu gia, không đúng, sinh thiếu gia trước sau đó sinh tiểu công chúa." Viên Thanh Thanh khóe miệng vòng cung lại cao lên vài phần. Một lát sau, bên ngoài truyền đến âm thanh là tiếng còi xe,bà vui mừng nhướng mày: "Mau đi xem một chút, có phải Hồ Tuấn Khải trở lại hay không?"

"Vâng ạ!" Hồ quản gia cung kính gật đầu một cái, xoay người hướng đại sảnh chạy đi đón tiếp.

Lúc đó, Ánh Hân đang ngồi ở bàn, máy tính để trước mặt hết sức chuyên chú viết tiểu thuyết. Nếu về lâu về dài, tiểu thuyết của cô duy trì tiến độ này, liên tục viết tiếp mà nói, chắc chắn có một khoản nhuận bút kha khá.

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, nếu chỉ dựa vào thu nhập từ nhuận bút, cô không thể có đủ 100 triệu kia. Không nói đến Triệu Dĩnh quy định thời gian một ngày thực sự quá ngắn. Cô căn bản không có bao nhiêu thời gian dùng để viết tiểu thuyết. Số lượng từ một khi không thể tăng lên, 100 triệu con số này, quả thực là con số trên trời!

"Cốc cốc cốc - - "

Tiếng gõ cửa vang lên, Ánh Hân vội vàng lưu lại một tệp, sau đó tắt văn bản,cô mới đứng lên đối diện với cửa nói: "Mời vào."

Cửa đang khép hờ, Thanh Tùng liền đẩy vào.

Nhìn đến người gõ cửa là Thanh Tùng, Ánh Hân ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng hỏi:"Anh trở về lúc nào? Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Trong tiểu thuyết có rất nhiều tình tiết, cô thật sự tham khảo từ chuyện của bản thân mình cùng Thanh Tùng, cho nên cô không hề muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy. Tuy nhiên... Viên Thanh Thanh đã sớm "đã đọc" qua tiểu thuyết của cô rồi.

Thanh Tùng rướn người nghiên cứu ánh mắt cô, loại ánh mắt này khiến cho Ánh Hân cực kỳ không thoải mái, cô sợ tâm tư của bản thân bị anh nhìn thấu, vội vàng quay đầu, không dám đối diện với anh, mở miệng hỏi lại một lần: "Anh có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, nhìn xem cô hiện tại đang làm gì mà thôi." Thanh Tùng nói xong liền đi đến, không phải đi đến trước mặt cô, mà là một mạch hướng thẳng bàn máy tính, nhìn chằm chằm vào máy tính nhưng không thấy được bản thảo.

"Anh nhìn cái gì?" Ánh Hân bước vài bước qua, đưa tay ra tắt cửa sổ làm việc.

Khuôn mặt cô có chút bối rối, giống như bị Thanh Tùng bắt tại trận. Anh kề sát vào cô, dùng ánh mắt cười nhìn cô.

"Anh nhìn gì vậy?" Ánh Hân trợn mắt nhìn anh, hơn nữa theo bản năng lui về phía sau một bước.

" Nguyễn Ánh Hân" Thanh Tùng khóe miệng hiện lên một vòng đẹp mắt, nhanh chóng nói tiếp: "Cô vừa rồi làm gì tại đó?"

Cô đương nhiên không muốn cho Thanh Tùng chú ý của đến tiểu thuyết của cô, vạn nhất biết được nội dung thì làm sao bây giờ? Cô sẽ xấu hổ chết mất! Bên trong đúng là viết ra không ít tâm tư nhỏ bé của chính cô.

Nếu Thanh Tùng đang nhìn chính là tiểu thuyết của cô, cô giống như có cảm giác toàn bộ quần áo trên người đều bị lột sạch.

"Không có gì." Ánh Hân mấp máy môi, nói tiếp: "Xem phim thôi mà, anh hỏi cái này để làm gì?"Biện lý do này thật sự là giả, màn hình của cô rõ ràng đến insta còn không mở, xem phim thì miễn bàn rồi. Ngoại trừ lý do này, cô sao có thể tìm ra một lý do khác? Chẳng lẽ nói ngẩn người nhìn màn hình?

Ý cười trên khuôn mặt Thanh Tùng càng sâu sắc, mà còn ẩn dấu một loại ý vị sâu xa. Anh tiến lên vài bước, vươn tay ra một bàn tay giữ lấy cằm cô nói: " Nguyễn Ánh Hân... cô không hẳn là ở đó...xem cái gì không nên xem đi?"

Xem cái không nên xem?

Ánh Hân lập tức không nhận ra ngay được ý tứ trong lời nói, mê mang hỏi han: "Anh có ý gì? Cái gì không nên xem?"

"Không nên xem phim...à" Thanh Tùng ý cười trên mặt càng sâu hơn nữa, điều này làm cho Ánh Hân lập tức nhận thức được lời nói vừa rồi của anh có ý gì.

Anh cư nhiên cho rằng cô vừa rồi đang xem phim người lớn! 

Mẹ kiếp!

Khuôn mặt Ánh Hân đỏ bừng lên trong nháy mắt. Ngay sau đó hất tay Thanh Tùng đang giữ cằm mình ra, nổi giận đùng đùng hướng thẳng về phía anh quát: "Anh đi chết đi!"

Mắng chửi người khác cô vốn không có kỹ thuật gì, hiện tại tức thời nóng giận bộc phát, cũng chỉ có thể nói "đi chết đi" kiểu mắng chửi người ta thường dùng.

Khuôn mặt Thanh Tùng không biểu hiện chút gì tức giận, ngược lại cười lớn tiếng, vừa cười vừa nói: "Xem cái này trên mạng rất kỳ dễ dàng nhiễm virus. Cô nếu muốn xem, chúng ta có thể xem cùng với nhau, tôi có thể tìm cho cô cách chống virus.

Vô sỉ! Hồ Lê Thanh Tùng quả thực là quá vô liêm sỉ rồi!

Ánh Hân cắn chặt môi dưới, trên mặt biểu tình hận không thể đem anh xé xác.

"Được rồi, không đùa với cô nữa, đi thôi, tôi tới là muốn gọi cô xuống lầu ăn cơm." Thanh Tùng nói xong, ngừng một chút, làm bộ thiếu kiên nhẫn nói: "Một số người, ăn cơm còn muốn người ta phải gọi."

Chính anh có đó chẳng phải cũng như vậy sao? Đôi khi còn cần người khác đưa lên lầu cho anh ăn!

Ánh Hân theo chóp mũi phát ra một tiếng "Hừ" tới. Ngay sau đó bước nhanh hướng cửa phòng đi ra, vẫn còn không quên "Không cẩn thận" va vào Thanh Tùng một cái.

"Ôi chao ôi! Nguyễn Ánh Hân, cô có thể mà không nhìn đường à." Thanh Tùng tức giận nói, nhưng trên mặt ý cười không dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top