Chap 171
Viên Thanh Thanh liền một cước đá tung cửa, đi theo sau lưng bà là một đám người hầu bộ dạng cúi đầu như tạ lỗi, bà không quan tâm gì đến hình tượng...
Tóc rối tung như ổ gà, mặc trên người bộ đồ ngủ lụa thùng thình, hai chân hai chiếc dép khác nhau, hình tượng này, làm cho người ta thật sự có muốn dối lòng đi nữa cũng không dám khen tặng.
Vừa vào cửa, Bà liền lập tức hai tay chống nạnh, hướng tới Thanh Tùng quát: " Tiểu tử thối! Con lại làm sai gì rồi hả? Con thế nào vừa về đến liền gây chuyện, vậy con nói xem con về làm gì?!"
Bà còn chưa tỉnh ngủ, đã bị hai nữ giúp việc đánh thức, nghe họ bô bô nói Thanh Tùng vừa về đến đã bị Hồ Tuấn Khải gọi vào thư phòng mắng, mà Ánh Hân lại chạy vào thư phòng nói giúp anh...
Bà vội vã chạy tới thư phòng, liền được biết Hồ Tuấn Khải bữa sáng còn không ăn mà liền đến tập đoàn, còn chuyện Ánh Hân bị thương không có ai biết ngoại trừ Hồ Tuấn Khải và Hồ quản gia, cho nên Viên Thanh Thanh cũng không biết.
Thanh Tùng nhíu mi nhìn Viên Thanh Thanh, môi càng lúc càng cắn chặt, giống như không có lời nào để nói cùng bà. Viên Thanh Thanh đang muốn phát hỏa, lại nghe đến bên ngoài truyền đến gịong nói của Hồ quản gia: "Ở bên cạnh."
Hồ quản gia đi tới cửa, nhìn thấy người nhiều như vậy ở đây, trong lòng thực tại kinh ngạc một phen.
Tốn công ông vừa rồi lại vẫn lo lắng một phen rằng chính mình tới nơi này có hay không là đang quấy rầy đến chỗ Thanh Tùng cùng Ánh Hân, xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.
"Ủa?" Viên Thanh Thanh nghi hoặc, ánh mắt hướng đến Hồ quản gia lên tiếng hỏi: "Ông mang bác sĩ tới làm gì?"
"Cái này..." Hồ quản gia mặt lộ vẻ do dự không biết làm sao, lại quay đầu thấy Thanh Tùng bình tĩnh tự nhiên đứng ở kia như không có ý muốn giấu diếm, đành phải chi tiết nói: "Lão gia đem gạt tàn hướng thiếu gia ném tới, thiếu phu nhân chạy đến chặn thay thiếu gia cho nên liền bị thương..."
"Thì ra là như vậy." Viên Thanh Thanh bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện gật gật đầu, Hồ quản gia kinh ngạc thấy bà sao tự nhiên bình tĩnh như vậy, bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đó là vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra không phải thờ ơ, mà là phản xạ của Viên Thanh Thanh cực kì chậm, Hồ quản gia ở trong lòng toát mồ hôi một phen.
Chỉ thấy bà sau khi kịp phản ứng, liền vài bước xông lên liền kéo Ánh Hân đang ở phía sau lưng Thanh Tùng ra, thân thiết nhìn chằm chằm trên trán cô. Nơi đó băng bó miệng vết thương lại cực xấu xí, còn bốc ra mùi thuốc "bạch dược Vân Nam".
"Con có làm sao không? Còn đau không? Miệng vết thương đều đã xử lý tốt rồi chứ? Nghiêm trọng lắm không?" Viên Thanh Thanh hỏi liên tục.
Ánh Hân hơi chút xấu hổ lấy tay gãi gãi cái ót, giải thích nói: "Không có việc gì, không có thương tổn gì nhiều, mẹ không cần lo lắng ạ."
"Đứa nhỏ này..." Viên Thanh Thanh nói thầm, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: "Nó da dày thịt béo, bị nện vài cái không có việc gì, con này da mịn thịt mềm, sao lại chạy ra đỡ cho nó làm gì? Hơn nữa còn tràn đầy tâm ý đỡ đòn giùm nó, nhưng tên nhóc này chắc gì đã hiểu tấm lòng của con!"
Trước mặt Thanh Tùng, Viên Thanh Thanh trực tiếp liền nói như vậy, kỳ thật cũng là cố ý nói cho anh nghe, mà anh cũng không phải kẻ ngốc, biết bà đây là bênh vực Ánh Hân.
Thanh Tùng cau chặt mi, vượt qua đỉnh đầu Viên Thanh Thanh nhìn về phía Ánh Hân, vừa lúc vào lúc này cô nâng tầm mắt, nhìn về phía anh. Đang chú ý đến ánh mắt của anh đang chuyên chú nhìn cô đó, cô vội vàng né tránh, trong khoảnh khắc Ánh Hân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Hồ Lê Thanh Tùng, con hôm nay ngoan ngoãn ở nhà cho ta, dù có chuyện gì cũng không cho đi ra khỏi nhà!" Viên Thanh Thanh thay đổi sự chú ý, xoay người nói lời nói như mệnh lệnh đối với Hàn Thất Lục.
Vừa lúc anh đang mệt mỏi, cũng quả thật không muốn đi ra ngoài, như thuận ý Viên Thanh Thanh nói một tiếng: "Được."
Thanh Tùng ngoan ngoãn như vậy liền đồng ý, Viên Thanh Thanh vốn dĩ còn muốn muốn tiếp tục mắng cũng liền không buồn lên giọng, chỉ nói một câu "Con tốt nhất thành thật một chút, nếu không ta không tha cho con", nói xong lôi Ánh Hân ra ngoài.
Một phòng chỉ toàn người là người bỗng chốc trống rỗng, chỉ chừa có Hồ quản gia ở đây, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, như là muốn nói gì, mà lại do dự.
Thanh Tùng chú ý tới Hồ quản gia, một bàn tay đưa lên cởi bỏ nút áo sơ mi trên cùng.
"Chú Bùi, Ông có lời gì cứ nói, kìm nén vậy không khó chịu sao?"
Hồ quản gia hiển nhiên là không ngờ rằng Thanh Tùng thẳng thắn vậy, ông không nghĩ là anh nhìn ra tâm tình của ông. Bất quá nếu đều anh đã nói như vậy, ông cũng không cần phải úp mở gì nữa.
"Tôi nên nói với thiếu gia một sự kiện." Hồ quản gia hơi trầm ngâm: " Irene tiểu thư, cô ấy...Lợi dụng gia thế để đổi lấy vai nữ chính trong bộ phim mới của Lạc lão. Lão gia cùng phu nhân như thế bài xích Irene tiểu thư cũng không phải không có đạo lý, thiếu gia, cậu nên nhìn rõ ai mới chân thật với cậu."
"Vai diễn phim của Lạc lão?" Thanh Tùng lập lại lời nói vừa rồi Hồ quản gia nói, đúng là trên mặt tựa hồ một chút dấu vết giật mình đều không có, tựa như Irene làm như vậy tuyệt không ngoài dự liêu của anh.
Nếu đã biết Irene là người như thế, vì cái gì thiếu gia lại cứ bên cô ta mãi? Thiếu gia không phải cái loại mê muội vì một người con gái đến không phân biệt đúng sai.
Hồ quản gia mới nghĩ đã thấy không thông suốt rồi.
"Đêm qua không nghỉ ngơi tốt, tôi đi nghỉ ngơi một chút, cám ơn ông đã nói cho tôi biết, chú Bùi." Thanh Tùng liền rảo bước đi, để Hồ quản gia không tiếp tục nói thêm, chỉ có thể lui ra ngoài thay anh đóng cửa lại.
Bên kia, Ánh Hân đang ở bên trong phòng của mình được bác sĩ cẩn thận kiểm tra.
"Thế nào rồi?" Viên Thanh Thanh ngồi một bên, lòng nóng như lửa đốt hỏi han: "Đều đã chảy máu, có cần khâu lại mấy mũi hay không? Không được, khâu lại có phải là lưu sẹo? Thôi, miệng vết thương vẫn quan trọng hơn, tới cùng có cần khâu lại hay không?"
Nhìn bộ dạng Viên Thanh Thanh như muốn quấn quáng lên cô liền nói: "Mẹ, không nghiêm trọng như thế..."
"Cái gì kêu như thế không nghiêm trọng?" Viên Thanh Thanh trừng mắt nhìn Ánh Hân, liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ ảm đạm cười, chuyên chú địa nhìn vết thương trên trán Ánh Hân nói: "Không sao, thật may tôi đến kịp, không thế thì liền..."
Viên Thanh Thanh trong lòng nhảy dựng, vội vàng truy vấn nói: "Chẳng thế thì liền làm sao?"
Bác sĩ nhìn hai người đều đã yên lặng nhìn về phía chính mình, trên mặt mười phần vô hại mỉm cười nói: "Chẳng thế thì máu cũng tự cầm thôi."
"..." Viên Thanh Thanh nhất thời không nói gì, ngay sau đó giả dạng làm giận không kềm được nói: "Tốt lắm! Ta sẽ cắt tiền lương của ông cho biết mặt! Cả gan dám đùa ta!"
"Này không thể được đâu... Tôi đây bữa sáng còn chưa có ăn, liền đến đây rồi." Bác sĩ liên tục xua tay, vui đùa khai đủ lẽ, ông quay đầu đối với Ánh Hân nói: "Miệng vết thương không có gì vấn đề, bất quá chú ý, nếu kết vảy thì nhất thiết không được gỡ ra, nếu không sẽ lưu sẹo."
"Được." Ánh Hân gật gật đầu, thật sự không quan tâm mấy. Chỉ là sẹo trên trán thôi mà, bất quá thì để tóc mái che lại là được thôi.
"Tiến bác sĩ về đi." Viên Thanh Thanh ra lệnh cho mấy cô giúp việc rời phòng. Ngồi xuống bên cạnh Ánh Hân, thấm thía từng lời, nói: "Mẹ biết con đối với Thanh Tùng cảm tình sâu nặng, nhưng cũng không được lấy thân thể của mình ra đùa như thế, biết không?"
"Dạ." Ánh Hân lại gật đầu, lúc cô mới vừa đến đây ở, thực sự chưa từng nghĩ chính mình tìm được một người mẹ thứ hai một mực quan tâm, yêu thương cô như mẹ ruột.
"A!" Viên Thanh Thanh vỗ đầu nói: "Còn chưa dùng qua bữa điểm tâm???"
Ánh Hân cười khanh khách, tươi cười tràn đầy ấm áp: "Con đã ăn qua, nhưng trước hết, bất quá mẹ, mẹ tốt nhất vẫn là phải chỉnh lại bản thân đi thôi, rồi hãy xuống nhà ăn cơm"
Viên Thanh Thanh nghi hoặc nhìn chính mình, lại đi đến trước gương, lập tức "Á aaa......" hét lên một tiếng, mặc cái váy này, hai chân mang hai đôi dép lạc quẻ vội chạy ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Ánh Hân nghiêng đầu nhìn nhìn trên tay mình vừa rồi kéo xuống tới miệng vết thương, nghĩ một chút rồi lại thôi.
Ánh Hân đi đến trước gương nhìn lại một phen, là cực kỳ xấu xí rồi, nhưng không có biện pháp nào, miếng băng là chính tay anh dán lên.
Đợi cho Ánh Hân đi xuống lầu, Viên Thanh Thanh đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đàng kia lại giống cái thái độ có tri thức hiểu lễ nghĩa của một quý phụ nhân, ngồi ở bên cạnh bàn ăn từ từ ăn cháo hạt kê.
"Tiểu Ánh Hân." Nhìn thấy cô, Viên Thanh Thanh thần tốc ăn vài miếng cháo hạt kê rồi đứng lên nói: "Con bị thương, chúng ta đổi thời gian lại lần sau đi được không?"
Ánh Hân sau vài giây mới ý thức được Viên Thanh Thanh chính là đang nói đến chuyện đi dạo phố.
Trên trán tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng lại có chút đau đớn. Ánh Hân lắc lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, chúng ta đi thôi, hiện tại là thể xuất phát rồi."
Viên Thanh Thanh gật gật đầu, trong mắt không giấu nổi vui sướng, chuyện chọn quà kỷ niệm này, lại khiến cho người bà nhiệt huyết dâng trào, lại được đi cùng tiểu Ánh Hân yêu thương.
Hai người rất nhanh đi ra ngoài, bên ngoài sớm đã chuẩn bị xe, Hồ quản gia không đi theo, chỉ là đem túi xách đến cho Viên Thanh Thanh, cẩn thận dặn tài xế đi theo nói: "Nhất định phải chăm sóc thật tốt cho phu nhân cùng thiếu phu nhân."
"Vâng, Hồ quản gia."
Nghe được câu trả lời, Hồ quản gia quay đầu nhìn về phía Viên Thanh Thanh nói: "Có chuyện đã quên nói cho người, lão gia buổi tối muốn dẫn người ra ngoài, còn muốn dẫn theo thiếu gia cùng thiếu phu nhân."
Viên Thanh Thanh tỏ vẻ kinh ngạc: "Gần đây ta nhớ là không có chuyện hợp tác buôn bán gì mà."
Một đại công trình vừa mới kết thúc, lễ chúc mừng từ lâu không làm qua, không có gì cần phải mang theo người nhà tham dự tiệc. Viên Thanh Thanh trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
"Hình như không phải buôn bán hợp tác, chỉ là cùng người quen cũ gặp mặt. À, đúng rồi, hình như An lão cũng sẽ đi." Hồ quản gia nói rõ.
"Ta biết rồi." Viên Thanh Thanh gật đầu, kéo cửa xe lên.
Sáng nay vẫn có phần lạnh, tuy đã hơn chín giờ, nhưng nắng lại chỉ có vài tia yếu ớt, thậm chí còn không nhìn thấy mặt trời.
"Muốn dẫn con đi sao?" Ánh Hân có chút thận trọng: "Con không biết làm như thế nào... Bằng không hay là con không đi là được rồi."
"Khó mà làm được, ba con khi đã quyết định thì có mười trâu cũng không lay chuyển được." Viên Thanh Thanh khóe mắt tràn ngập các loại màu sắc hào quang, bà hiểu rõ Hồ Tuấn Khải quá mà, chắc đã có tính toán gì rồi, nếu không dẫn Ánh Hân cùng Thanh Tùng theo làm gì, việc này chắc chắn là ông cố tình sắp xếp.
Ánh Hân đành thôi. Cái loại gặp mặt này, ngẫm lại cũng cực kỳ nhàm chán, nhưng có Viên Thanh Thanh ngay bên cạnh, trong lòng cũng an tâm phần nào.
Chiếc xe chạy tốc độ vừa phải trên đường, hiện tại đã hơn chín giờ sáng, vừa lúc qua giờ cao điểm. Tuy dòng xe cộ không đông đúc lắm, nhưng lái xe cũng không dám cho xe chạy quá nhanh.
Xe đi qua cầu lớn hướng tới trung tâm thành phố, dừng lại trên con phố thương mại sầm uất.
"Tôi sẽ ở chỗ này chờ hai vị, chúc phu nhân cùng thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ." Chú lái xe thật thà nói.
Tiếp đó hai người bước xuống xe, theo sau là một người giúp việc hỗ trợ xách đồ đạc. Vốn định trực tiếp bước vào khu phố mua sắm, nhưng Viên Thanh Thanh lại kéo cô đi rẽ sang hướng bên phải. Điều này giống như bà chỉ dạo quanh khu phố thương mại, chứ không phải định mua sắm đồ.
Ánh Hân còn đang suy nghĩ, đột nhiên bước chân của Viên Thanh Thanh dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên, nhận thấy đây là một hiệu thuốc nhỏ ít người chú ý. Đầu óc cô bỗng quay vòng vòng, suy nghĩ xem bà không đi dạo trung tâm thương mại mua sắm, tới nơi này để làm gì.
Không đợi cô suy nghĩ ra kết quả, cả người đã bị Viên Thanh Thanh kéo vào bên trong hiệu thuốc nhỏ kia. Khoảng thời gian này hiệu thuốc không có một bóng người, mãi đến khi bà gọi một tiếng "Có ai ở đây không?" mới có một cô gái mặc áo đỏ đi giày cao gót từ bên trong phòng đi ra.
"Cần mua thuốc gì vậy?" Cô gái kia mở miệng hỏi luôn, cũng không cần biết người trước mặt làm sao, có bệnh tật gì không.
"Cần một miếng dán vết thương." Viên Thanh Thanh cũng không quan tâm đến thái độ của cô gái kia thái độ, trái lại tự bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần đặc điểm là không bắt mắt, tốt nhất là loại nhỏ nhất."
Cô gái kia giương mắt đánh giá hai người một lúc, cũng không nói thêm gì, bước vào phòng có tủ kính đựng rất nhiều loại thuốc bên trong, không mất đến một phút, mở cánh tủ cầm tập miếng dán vết thương đi ra.
Sau khi trả tiền xong, Viên Thanh Thanh trực tiếp đưa cho cô một miếng dán vết thương loại nhỏ, có in hình nhân vật hoạt hình rất dễ thương: "Đổi cái cũ lấy cái này dán lên vết thương trên trán con, xấu lắm đó."
Miếng dán vết thương cũ cũng không tính là xấu, nhưng thật sự hơi to và dễ bị phát hiện. Nếu Viên Thanh Thanh đã đến đây mua, cô cũng không thể không cảm kích, đành phải nhận lấy miếng dán vết thương. Cô gỡ miếng dán ban đầu Thanh Tùng dán cho cô xuống. Lợi dụng lúc bà không chú ý, lén nhét miếng dán đó vào trong túi áo.
Cô cảm giác bản thân mình giống như nhân vật phản diện của gia tộc A Lỵ, cố ý mượn miếng dán vết thương của Thanh Tùng chịu trả lại.
"Dù sao nhất thời cũng nghĩ ra phải mua cho ông ấy cái gì, chi bằng chúng ta đi dạo trước một chút, mua mấy bộ quần áo đi. Mẹ thấy tủ quần áo của con cũng nên có thêm vài bộ quần áo mùa thu rồi." Viên Thanh Thanh đề xuất ý kiến.
Kỳ thật quần áo trong tủ của Ánh Hân đã treo đầy. Cơn bão cuối cùng sắp ập đến, mùa hè cũng nhanh chóng sẽ chính thức nói lời tạm biệt với mọi người. Vì vậy, toàn bộ quần áo trong tủ đều đã thay bằng quần áo mùa thu, nhưng hầu hết chúng cô đều chưa mặc qua một lần.
Nghĩ tới đây, Ánh Hân vội vàng xua tay: "Con còn rất nhiều quần áo chưa mặc đến, không cần mua thêm nữa ạ."
"Con xem con." Viên Thanh Thanh nhịn không được quở trách: "Trong ngăn tủ một cô gái không thể thiếu bất cứ loại trang phục nào, quần áo của con như vậy sao tính là nhiều? Con nên thay đổi thói quen này đi. Đi, mẹ dẫn con đến một cửa hiệu, bên trong phong cách mẹ siêu cấp yêu thích, nhưng mẹ có tuổi rồi, không mặc ra ngoài được."
Nhãn hiệu mà Viên Thanh Thanh cực kỳ thích tên là "Thỏ con hung dữ", tất cả quần áo bên trong đều là hàng cao cấp, mỗi một bộ đều có chất lượng tuyệt hảo. Nhưng nhìn vào số tiền niêm yết ở mặt sau, Ánh Hân cuối cùng cũng hiểu rõ, những cửa hiệu cô trước kia từng ghé qua bình dân đến mức nào.
"Chiếc áo khoác này thế nào?" Viên Thanh Thanh giờ chiếc áo lông chồn Cashmere ướm thử lên người Ánh Hân.
Chiếc áo đó màu trắng xám, sờ lên cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy toàn thân giống như biến thành động vật nhỏ, cảm giác rất chân thực! Nhưng Ánh Hân liếc nhìn giá niêm yết kia, thực sự là bốn con số...
Đầu cô đột nhiên thấy hỗn loạn một chút, vội vàng kiên quyết xua tay: "Không, con nghĩ rằng nó không đẹp ạ."
Nếu cô nói là quá đắt hoặc không cần mua, Viên Thanh Thanh khẳng định sẽ không quan tâm. Quả nhiên, sau khi bà nghe cô nói không đẹp, tự giác ý thức đặt chiếc áo lông chồn kia xuống, rồi kéo cô vào phía bên trong cửa hiệu. Nhãn hiệu "Thỏ con hung dữ" vốn tưởng tất cả trang phục đều là áo lông, vào bên trong một chút còn treo rất nhiều áo khoác.
"Xin chào, hoan nghênh quý khách." Nhân viên cửa hàng nở nụ cười chào đón: "Xin hỏi hai vị muốn mua áo khoác sao? Bên kia đều là sản phẩm khuyến mãi, giảm giá mười phần trăm...."
Ánh Hân do dự một chút, mười phần trăm giá tiền mà nói...chắc chắn vẫn còn rất đắt?
Trong giây phút do dự của cô, Viên Thanh Thanh đã nhanh chóng phản ứng: "Đi xem sản phẩm mới."
Hai người được nhân viên cửa hàng dẫn đường đi đến nơi bày sản phẩm mới, lại tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang ở đó thử một chiếc áo gió mỏng. Nhân viên cửa hàng luôn miệng ca ngợi trang phục đó như là đặt may riêng cho cô ta vậy.
Ánh Hân chuyển động tròng mắt chút, nghiêng đầu nói với Viên Thanh Thanh: "Nếu vậy thì chúng ta đi đến một cửa hiệu khác đi ạ."
"Đi cửa hiệu khác để làm gì? Mẹ con thích nhất là cửa hiệu này rồi." Viên Thanh Thanh hiển nhiên cũng nhìn thấy Irene, mặc dù biểu hiện không vui, nhưng kiên quyết đòi mua quần áo của "Thỏ con hung dữ."
"Hai vị có muốn thử xem sản phẩm áo sơ mi mùa thu mới về hay không? Tuy không giảm giá, nhưng so với giá tiền thì thật sự là hàng cao cấp." Nhân viên cửa hàng không nắm rõ tình hình, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho họ.
Nơi bày áo sơ mi mùa thu cách nơi Irene đứng không xa, nhưng Viên Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Vừa vặn mẹ thiếu vài chiếc áo sơ mi cổ tròn, tiểu Ánh Hân, chúng ta qua đó."
Khuôn mặt Ánh Hân lộ vẻ do dự, nhưng Viên Thanh Thanh đã bước qua. Cô suy nghĩ lại, bản thân mình cũng không việc gì phải trốn tránh Irene kia, liền yên tâm giải tỏa khúc mắc, nhanh bước đuổi theo bà.
"Nơi này đều là sản phẩm mới, bên này là kiểu dáng thông dụng, bên kia là kiểu dáng cách tân cổ tròn, kiểu dáng áo mà quý khách muốn mua, lựa chọn bên này thì tốt hơn." Nhân viên cửa hàng một bên giới thiệu với Viên Thanh Thanh, một bên quay đầu đánh giá Ánh Hân trong giây lát, nói tiếp: "Những chiếc áo sơ mi này đều không phân biệt tuổi tác, hai vị có thể lựa chọn kiểu dáng mình thích."
"Vậy thì lấy cái này đi." Cách đó không xa Irene cởi chiếc áo gió màu đỏ đang mặc trên người ra, vô tình quay đầu lại.
Sau đó Irene nhìn thấy cô cùng Viên Thanh Thanh, chớp mắt mấy cái, giống như không tin sẽ chạm mặt hai người họ. Sau khi chắc chắn chính cô không nhìn lầm, đi lên phía trước khóe miệng cong lên, cố mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, bác gái, Ánh Hân."
"Những thứ này chính là sản phẩm mới sao? Tôi cảm thấy so với kiểu dáng trước kia không có gì khác biệt?" Viên Thanh Thanh nhíu mày, bên tai rõ ràng nghe thấy giọng nói của Irene, nhưng là giả vờ không nghe thấy, tiếp tục trao đổi cùng nhân viên cửa hàng vừa rồi.
Nhưng Ánh Hân không thể giống như Viên Thanh Thanh, cô đành phải xoay người, thản nhiên cười với Irene: "Thật trùng hợp."
Người bên cạnh không hiểu còn tưởng rằng hai người các cô là bạn bè quen biết.
Irene cũng mỉm cười lại, quay đầu nhìn Viên Thanh Thanh nói to hơn: "Bác gái, bác muốn mua áo sơ mi sao? Nơi này có mấy bộ trang phục cháu thường làm người mẫu quảng cáo, còn chưa từng thử qua, thế nhưng kiểu dáng lại rất đẹp mắt. Bằng không cháu tặng vài bộ cho bác?"
Vốn dĩ Viên Thanh Thanh còn đang đánh giá chiếc áo sơ mi trong tay, lúc này buông tay xuống trong phút chốc, quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Irene trả lời: "Tâm ý xin nhận, thế nhưng xin lỗi cô, tôi không thích những thứ không thuộc về mình."
Điều này hiển nhiên là lời nói ra có hàm ý khác, sắc mặt Irene biến thành có chút có coi.
"Mẹ..." Ánh Hân giơ tay kéo tay áo Viên Thanh Thanh một chút, khẽ lắc đầu với bà, ý bảo bà không cần quá để tâm đến Irene.
"Nếu như vậy, mời bác tiếp tục lựa chọn, cháu xin phép đi trước, nếu cần, bất cứ thời gian nào cũng có thể gọi điện thoại cho cháu." Irene cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, xoay người đi về phía quầy.
Viên Thanh Thanh nhìn bóng lưng Irene, cong môi, tiếp tục cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong tay: "Lấy chiếc này đi, gói lại. Tiểu Ánh Hân, con đừng chỉ đứng như vậy, con cũng chọn vài bộ mình thích đi."
"Vâng." Ánh Hân nhìn thoáng qua đã không thấy ai tại quầy, thu hồi tầm mắt.
Ánh Hân suy nghĩ, bị Viên Thanh Thanh tỏ thái độ thờ ơ và khiêu khích như thế, ả ta vẫn còn có thể bình tĩnh, thản nhiên. Nếu những lời đó là nói với cô, khẳng định trong lòng sẽ rất khó chịu. Quả nhiên Irene kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt...
Sau khi mua vài chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo khoác tại Thỏ con hung dữ, Viên Thanh Thanh vẫn kéo cô đến các cửa hiệu khác. Mới hơn hai tiếng, người giúp việc ở phía sau đã phải xách túi lớn túi nhỏ.
"Mẹ, chúng ta mua nhiều như vậy không cần mua thêm bất cứ thứ gì nữa. Chuyện chính chúng ta vẫn chưa làm." Ánh Hân có ý nhắc nhở bà.
Viên Thanh Thanh nghe nói vậy liếc mắt nhìn Ánh Hân một cái, rồi "khanh khách" cười rộ lên: "Điểm này mẹ không quên, chỉ là chưa tưởng tượng được sẽ mua cái gì? Hơn nữa, thẻ ngân hàng này cầm trong tay, nếu không quẹt nó liền cảm thấy có lỗi với sự vất vả làm việc của cha con."
Những thẻ ngân hàng này đều là thẻ phụ của Hồ Tuấn KhHải, quẹt thẻ ở đây, khẳng định sẽ có tin nhắn gửi đến điện thoại của ông. Ánh Hân chợt run lên một cái, như vậy, chẳng phải Hồ Tuần Khải sẽ biết rõ các cô mua tặng ông cái gì sao?
Như thế, không phải không hề có chút cảm giác bất ngờ nào?
Ánh Hân đem suy nghĩ của mình vừa nói với Viên Thanh Thanh, bà vỗ đùi, cực kì thông minh nói: "Chúng ta tìm một máy ATM trước, sau đó rút ra một số tiền mặt là được."
Đề nghị này không sai, nhưng nhỡ đâu món quà kia mấy chục vạn, thì chỉ nghĩ cầm số tiền kia cũng tốn không ít sức lực rồi...
Ánh Hân âm thầm thở dài nói: "Chúng ta vẫn nên nghĩ ra phải mua cái gì trước đi ạ."
"Đi lâu cũng đói bụng rồi đúng không? Đi, mẹ đưa con đi ăn một bữa thịnh soạn!" Viên Thanh Thanh kéo tay Ánh Hân, tâm tình vui vẻ đi về phía trước.
Theo như lời Viên Thanh Thanh nói là một bữa thịnh soạn, Ánh Hân đã chuẩn bị tâm lý trước một chút, còn tưởng rằng sẽ đến nhà hàng sang trọng nào đó ăn cơm. Nhưng thật sự lại đi thẳng tới cửa hàng KFC trong Trung tâm thương mại thế giới.
Hai người mua hai phần ăn gia đình, để cho người giúp việc theo sau cùng ăn. Người giúp việc kia hiển nhiên không phải lần đầu tiên theo Viên Thanh Thanh ra ngoài dạo phố, cũng không khách khí, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống.
Cửa hàng KFC này không có nhiều người ngồi ăn lắm, phần lớn là đóng gói mang về, cũng có vài trẻ em chạy chơi xung quanh.
"Con nói...nếu mẹ mua cho ông ấy một chiếc đồng hồ thì có hợp lý không?" Viên Thanh Thanh vừa nhấp một ngụm đồ uống vừa hỏi ý kiến Ánh Hân, bà thật sự không nghĩ ra sẽ mua món quà gì.
Ánh Hân lắc đầu dứt khoát: "Đồng hồ nhãn hiệu gì, kiểu dáng gì cha cũng đều có rồi, mẹ mua cho cha một chiếc đồng hồ hoàn toàn không có gì mới lạ."
"Vậy thì mua... một chiếc bật lửa? Không không không, cha con ở bên ngoài đều có người giúp ông ấy châm lửa." Viên Thanh Thanh lắc đầu.
Hai hộp bánh lúc này họ không thể ăn hết, đó là bánh nhân trứng, nhưng thời điểm này, Ánh Hân đột nhiên nhớ đến một ý tưởng.
"Bánh ngọt?" Viên Thanh Thanh lại có chút đau đầu: "Cái này mẹ chắc là không làm được."
"Mẹ sợ gì ạ? Có con đây!" Thấy ánh mắt nghi ngờ của Viên Thanh Thanh, Ánh Hân giải thích: "Trước kia lúc nghỉ hè, con đi làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt, cho dù là chưa ăn thịt heo cũng nhìn thấy heo chạy, con sẽ giúp mẹ!"
Hai người cuối cùng cũng thương lượng xong, đến ngày kỷ niệm kết hôn sẽ tự mình làm một chiếc bánh ngọt tặng Hồ Tuấn Khải. Ăn KFC xong, hai người cũng không muốn mua thêm gì nữa, liền trực tiếp gọi điện cho chú lái xe qua đây đón.
Thời điểm hai người trở về nhà đã là hơn hai giờ một chút. Thanh Tùng đang ngồi trên bãi cỏ chơi đùa cũng Phách Thiên. Phách Thiên được cởi xích, vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi với anh, dù chỉ đơn giản là chơi trò ném đĩa.
"Thằng nhóc kia hôm nay lại ngoan như vậy." Viên Thanh Thanh lẩm bẩm một tiếng, đi về phía biệt thự.
Lúc trước Thanh Tùng ở trong phòng nghỉ ngơi, Irene có gọi điện thoại đến, cho biết là Hồ Tuấn Khải tìm ả có việc. Sau đó chỉ nói thêm, buổi tối ả có cuộc gặp gỡ xã giao, muốn đi mua mấy bộ quần áo, hỏi anh muốn đi cùng hay không. Thanh Tùng thản nhiên từ chối, anh đương nhiên cũng không biết chuyện Ánh Hân chạm mặt ả.
Ánh Hân do dự một hồi, nhưng vẫn đi tới, Phách Thiên chạy theo đĩa bay ở rất xa, còn Thanh Tùng đứng tại chỗ chờ Phách Thiên quay lại.
"Chuyện là..." Giọng nói của Ánh Hân đột nhiên vang tới, Thanh Tùng phút chốc xoay người lại, nhìn thoáng đôi mắt trong veo của cô, rồi lảng đi.
"Có việc gì?" Anh quay lại tỏ vẻ không để ý tới Ánh Hân.
"Hồ quản gia nói, buổi tối muốn chúng ta cùng đi đến một nơi, anh biết không?" Bởi vì lúc trên xe mở điều hoà ấm, độ ẩm trên bãi cỏ lại quá nhiều, sau khi nói xong cô nhịn không được liền hắt xì.
Phách Thiên còn chưa có trở lại, Thanh Tùng một lần nữa quay sang, xem xét người cô một chút.
"Chuyện này tôi biết." Anh nói đồng thời cởi áo khoác trên người xuống, giơ tay ném cho Ánh Hân: "Nếu buổi tối muốn cùng tôi tham dự tiệc rượu, thời điểm quan trọng này không được để bị cảm lạnh."
Bộ dạng chỉ muốn giải quyết việc chung này của anh khiến đôi mắt Ánh Hân tối sầm, nắm chặt chiếc áo trên người: "Tôi biết, tôi đi đây."
Viên Thanh Thanh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong đại sảnh dùng trà, trên TV chiếu một chương trình giải trí, hài hước đến mức khiến bà bật cười ha hả. Khi nhìn thấy Ánh Hân cầm trong tay áo khoác của anh tiến vào, sắc mặt bà bỗng thay đổi, ngồi thẳng dậy hỏi: "Áo này...là Thanh Tùng đưa cho con?"
Ánh Hân im lặng một lúc mới nói: "Anh ấy nói buổi tiệc tối quan trọng không nên bị cảm lạnh, liền ném áo khoác cho con."
Viên Thanh Thanh tay cầm chén trà hơi cứng lại, nước trà sóng sánh chảy ra ngoài, bà vội vã đứng lên, nữ giúp việc bên cạnh nhanh tay chuyển khăn giấy đến.
Xử lý xong toàn bộ, Viên Thanh Thanh mới ngẩng đầu nhìn Ánh Hân cười khanh khách nói: "Thằng nhóc đó miệng lưỡi sắc bén, tiệc tối cái gì, đều là lấy cớ mà thôi, kỳ thật là quan tâm tới con. Con xem đi, trái tim Thanh Tùng nhà chúng ta vẫn luôn giành cho con."
Viên Thanh Thanh tâm tình tốt thì gọi anh là "Thanh Tùng nhà chúng ta", tâm tình không tốt lại gọi "thằng nhóc kia", đây là một sự tương phản rất lớn giữa tính cách của bà và cô, thực sự có thể bổ sung cho nhau.
Một chiếc áo khoác cũng không thể bày tỏ điều gì. Trên mặt Ánh Hân cũng không biểu hiện chút gì vui vẻ, nhưng bàn tay đang cầm áo khoác kia ngày cành thắt chặt, chặt chẽ hơn.
"Mẹ, con đi lên thay quần áo." Đang mặc chiếc quần cạp cứng nên cô cảm thấy khó chịu.
Viên Thanh Thanh nhìn Ánh Hân bước lên tầng, tay liền đặt chén trà qua một bên, nhấc gót chân bước ra bên ngoài.
Lúc đó Thanh Tùng đã cùng Phách Thiên chơi đùa xong, giao Phách Thiên cho chuyên gia chăm sóc sau đó quay người đi về, vừa lúc gặp Viên Thanh Thanh bước ra tìm anh.
Viên Thanh Thanh giống với lưu manh chặn đường cướp bóc, hai tay chống nạnh, sắc mặt bất bình nói: "Con mấy ngày nay bỏ lỡ rất nhiêu bài tập về nhà, mẹ mời gia sư đến dạy riêng cho Ánh Hân, những bài học trước coi như được bổ sung, vậy còn con?"
Bên tai tiếng gió vù vù vang lên, bầu trời xám xịt như muốn sập xuống, hiển nhiên là một trận mưa lớn sắp kéo đến. Sắc mặt Thanh Tùng cũng có chút xầm xì: "Học tập không phải là tất cả."
Đây là câu nói điển hình của thanh niên thời kỳ trưởng thành, bộ dạng của Viên Thanh Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Cái thằng nhóc nhà ngươi, tại sao không nhìn Ánh Hân mà học tập? Học tập không có nghĩa là toàn bộ, con học tập không tốt còn có thể làm cái gì?"
"A...." Thanh Tùng mất kiên nhẫn, nhấc chân bước ngang qua.
Nhưng Viên Thanh Thanh làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh? Bà đã có tính toán của riêng mình.
Chỉ thấy bà giơ tay kéo lấy bả vai Thanh Tùng, bộ dạng tỏ ra là một vị trưởng bối nói lời sâu sắc: "Mẹ cảm thấy rằng, đối với con, trước mắt học tập là chuyện rất quan trọng. Như vậy đi, con đã không thích gia sư đến nhà dạy, vậy thì để cho Ánh Hân giúp con học bù. Tuy con học năm thứ hai, nhưng bài học ngữ văn chênh lệch giữa các lớp là không lớn, con tìm Ánh Hân xin chỉ giáo đi."
"..." Thanh Tùng chăm chú nhìn Viên Thanh Thanh. Anh làm sao có thể không đoán được tính toán nhỏ nhặt lòng bà, nghĩ đến Ánh Hân, anh ngoài miệng một mực muốn từ chối nhưng trái tim lại không làm được.
"Vẫn còn thất thần ở đó làm gì? Theo mẹ đi, hôm nay ngoan ngoãn để cho tiểu Ánh Hân dạy con ngữ văn. Tai sao người ngoại quốc có thể học tốt mà người Việt Nam lại không chịu học." Viên Thanh Thanh dùng sức lôi kéo anh đi về phía biệt thự.
Ngay từ đầu Thanh Tùng vẫn còn có chút miễn cưỡng, nhưng Viên Thanh Thanh sai người giúp việc mang sách giáo khoa ngữ văn cho anh, sau đó còn áp giải anh đến trước cửa phòng Ánh Hân. Anh đột nhiên liền cảm thấy rằng bà không có chuyện gì làm, nhất định phải khiến anh khó xử.
"Lúc nào ăn cơm tối sẽ gọi con, không được phép tự mình ra khỏi đó." Viên Thanh Thanh nói thêm một câu rành mạch như vậy, rồi mang theo hai người giúp việc rời đi, để lại Thanh Tùng một mình đứng ở cửa phòng Ánh Hân.
Cuối cùng là đi vào hay không đi vào? Thanh Tùng nắm chặt SGK ngữ văn đang cầm trong tay, thở dài một hơi.
"Lại vẫn chết chân ở cửa để làm gì?" Viên Thanh Thanh đi một vòng bây giờ lại quay lại, vẻ mặt tinh quái nhìn Thanh Tùng hỏi: "Hay là con không dám gõ cửa?"
Nói đùa sao, Thanh Tùng không sợ trời không sợ đất, còn có thể sợ cánh cửa nhỏ xíu này?
Vừa cười chế giễu anh, Viên Thanh Thanh nhanh nhẹn giơ cánh tay lên gõ cửa.
"Này - - Ai cho mẹ gõ cửa?" Thanh Tùng nhíu mày, nhìn anh đã có vẻ hơi khó chịu.
Viên Thanh Thanh muốn cong khóe miệng cười nhẹ: "Mẹ suy nghĩ, mẹ vẫn nên nói với Ánh Hân một tiếng thì tốt hơn, nhỡ đâu con bé không chịu nhận người học sinh như con thì làm sao bây giờ?"
"Không nhận?" Thanh Tùng nhíu mày càng chặt: "Vì sao lại không nhận?"Người đàn ông tuấn tú đẹp trai, phóng khoáng xuất chúng như anh không phải rất hiếm sao?
Không đợi Thanh Tùng tiếp tục tự kỷ, cửa phòng đã đẩy ra, Ánh Hân mặc áo ngủ bằng lông in hình trăng sao, liếc nhìn hai người họ bằng con mắt nghi ngờ.
"Tiểu Ánh Hân" Khuôn mặt Viên Thanh Thanh ý cười sâu sắc: "Mẹ có chuyện muốn con giúp đỡ."
"Chuyện gì ạ?" Trong ánh mắt Ánh Hân tràn ngập nghi ngờ, đứng thẳng người nghiêm túc hỏi.
"Chính là đồ ranh con này!" Cánh tay Viên Thanh Thanh đẩy vai Thanh Tùng, kéo anh đến trước mặt bà, cười nói: "Kết quả môn ngữ văn quá kém, lúc kiểm tra qua cao nhất chỉ được chín điểm, mẹ biết ngữ văn con nhất định học tốt, cho nên định nhờ con giúp nó bồi bổ kiến thức." ( thang điểm cao nhất là 100 nha mng )
"..." Trên mặt Ánh Hân biểu hiện có chút kinh ngạc, kiểm tra ngữ văn được chín điểm, trên thế giới này vẫn rất hiếm...đi?
Lời Viên Thanh Thanh nói đương nhiên không phải nói dối Ánh Hân. Trước đây có thời điểm, thực sự Thanh Tùng làm bài kiểm tra được chín điểm, mà còn là một bài luận văn. Tuy nhiên, phần trước anh đều để trống, chỉ làm phần câu hỏi lựa chọn. Nhưng thật sự mười lần lựa chọn, một lần anh cũng không chọn đúng.
"Này - -" Thanh Tùng tức giận nhìn Viên Thanh Thanh, chuyện mất mặt này trước mặt bất cứ ai bà cũng đều khoe với họ một lần.
Kiểm tra ngữ văn được chín điểm, đây cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, đặc biệt ở trước mặt Ánh Hân.
"Được không, tiểu Ánh Hân? Mẹ biết con là tốt nhất rồi!" Viên Thanh Thanh tỏ vẻ làm nũng, cười tít mắt nhìn cô hỏi.
"Vậy được rồi." Ánh Hân nhìn thoáng qua thấy sách ngữ văn trong tay Thanh Tùng, là SGK năm hai. Tuy nhiên môn ngữ văn này, cũng không quá bó buộc phải phân biệt tuổi tác rõ ràng.
"Vậy mẹ đã có thể giao nó cho con, con nhất định phải chăm chỉ dạy nó! Mẹ đi trước nhé!" Viên Thanh Thanh cười xoay người rời đi, nhìn bộ dạng giống như tâm tình rất vui vẻ.
Thanh Tùng đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn cầm trong tay SGK ngữ văn nhỏ, đứng bất động, hơi có chút kỳ quái.
Ánh Hân xấu hổ giương mắt liếc nhìn Thanh Tùng một cái, lui lại phía sau một bước nói: "Vào đi."
Giọng nói cô rất bình tĩnh, Thanh Tùng cũng không nói thêm điều gì, bước chân vào phòng. Trên giường Ánh Hân bày ra rất nhiều túi đựng đồ, tuy nhiên tất cả đều chưa mở ra. Anh hứng trí, tiện tay ném SGK Ngữ văn sang một bên giường: "Các người đi dạo phố không mua cho tôi cái gì sao?"
Một bên hỏi như vậy, một bên anh mở một chiếc túi lớn nhất ra, bên trong là một chiếc áo len lông dệt, chỉ cần nhìn màu sắc cũng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, rất thích hợp với cô.
Ánh Hân khom lưng tiện tay nhặt SGK bị anh ném qua một bên, bất đắc dĩ đi lên phía trước nói: " Hồ Lê Thanh Tùng , đây chính là phòng của tôi."
"Đây chính là nhà tôi." Thanh Tùng cực kỳ tự nhiên tiếp lời.
Khuôn mặt Ánh Hân cứng lại một hồi và cuối cùng không nói được bất cứ điều gì.
Anh tự biết mình nói sai, buông chiếc áo len trong tay, xoa hai bàn tay nói: "Thật xin lỗi... Tôi không nên tùy tiện động vào đồ đạc của cô."
"Không sao cả." Ánh Hân thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh: "Thứ này cũng là dùng tiền của nhà anh mua, anh có quyền đụng chạm."
Giọng nói Ánh Hân nghe rất bình tĩnh, nhưng Thanh Tùng lại có thể cảm thấy cô có chút tức giận, hơn nữa sự tức giận này không hề nhỏ.
"Ý tôi không phải như vậy..." Thanh Tùng vội vàng giải thích.
"Không sao đâu, tôi không tức giận." Ánh Hân nói lời trái với suy nghĩ xong, đi tới trước bàn học: "Lại đây đi, chúng ta học bài."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top