Chap 169

Thanh Tùng khống chế được nhất thời, nhưng rất nhanh đám phóng viên lại không sợ chết mà nhao nhao lên, chen lên phía trước. Đây chính là không thành công cũng thành nhân, có thể phỏng vấn được thì thật sự là một công lao lớn.

"Hồ thiếu gia, cậu nói vài câu đi!"

"Hồ thiếu gia, tình hình lúc đó như thế nào? Cậu có thể miêu tả một chút được không?"

"Xin hỏi Nguyễn tiểu thư bây giờ tình cảm hai người như thế nào?"

Cả đám phóng viên giơ microphone thành một vòng xung quanh người bọn anh, đối mặt với những ánh mắt đang nhìn cô, Ánh Hân có chút lung lay. Trái lại Viên Thanh Thanh bình tĩnh tự nhiên nói: "Tình hình sức khỏe của hai người đều không tốt, các vị nên để lần sau phỏng vấn thì hơn."

Lần sau cũng không biết phải đợi tới khi nào, cơ hội ngàn năm có một như vậy sao có thể bỏ qua?

"Hai vị miêu tả tình hình khi đó đi?" Vẫn có phóng viên chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.

Đương nhiên, cũng có phóng viên hướng ánh mắt về phía Viên Thanh Thanh, vội vàng hỏi: "Hồ phu nhân, xin hỏi Hồ gia đã xử lí đám bắt cóc kia như thế nào?"

Hồ quản gia thừa dịp này bí mật lấy điện thoại liên hệ ra bên ngoài, mà Thanh Tùng mím môi, không dời Ánh Hân nửa bước.

"Về vấn đề xử lí, đây không phải việc mà Hồ gia chúng ta có thể nhúng tay, các người muốn biết nên đi nơi khác mà tìm hiểu." Sự tình đương nhiên không đơn giản như Viên Thanh Thanh kể, nhưng lúc này bà chỉ có thể trả lời như vậy.

"Phu nhân, tiếp viện đang ở bên ngoài, trước tiên chúng ta có thể trả lời đám phóng viên một chút." Hồ quản gia hạ giọng, thanh âm nhỏ chỉ đủ để Viên Thanh Thanh nghe được.

"Được." Viên Thanh Thanh gật đầu một cái, đang chuẩn bị trả lời đám phóng viên kia nhưng không ngờ xung quanh lại là một trận xôn xao.

Đã biết rõ nguyên nhân, sắc mặt Viên Thanh Thanh trầm xuống, cả người cũng trở nên không tốt: "Sao cô ta có thể đến đây?"

Ánh Hân không biết chuyện gì đã xảy ra, liền nhìn theo ánh mắt của Viên Thanh Thanh cô đã rõ: Kia chính là Irene.

Chỉ thấy một đám phóng viên nhao nhao vây quanh Irene cùng người đại diện của ả, mà Irene dung nhan tinh tế, vừa nhìn cũng biết ả đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đám phóng viên này. Lúc này cô đang ôm một bó hoa to, đối mặt với rất nhiều máy ảnh không hề hoảng loạn, điều này làm Ánh Hân thoáng một chút tự ti.

Như vậy xen ra, chính bản thân Thanh Tùng không có lý do gì lại quên lựa chọn cuối cùng của mình?

Ánh Hân vừa miên man suy nghĩ, vừa lén nhìn Thanh Tùng một cái. Anh lúc này đang nhìn chằm chằm Irene nên cô nhất thời không biết biểu tình của anh như thế nào.

Nhưng anh cũng thật rất vui đi? Ánh Hân cúi đầu thầm nghĩ.

" Irene tiểu thư, cô làm sao có thể xuất hiện tại người này? Trong tay cô lại vẫn ôm hoa, là muốn tặng cho người nào sao?" Phóng viên kia hỏi xong rồi nghĩ lại thân phận mình, dù sao chuyện này cùng Hồ gia cũng là không nên nói, Hồ gia mà bị tổn hại thì bát cơm của anh cũng không giữ được.

"Cũng không phải là muốn tặng cho người nào sao?" Irene nói xong, liền nở một nụ cười thật tươi, nhìn về phía Thanh Tùng.

"Chẳng lẽ... Là đưa cho Hồ thiếu gia?" Có người suy đoán hỏi.

"Chỉ là tôi muốn chúc mừng Thanh Tùng xuất viện, chỉ là không nghĩ tới..." Irene  liếc mắt nhìn đám người xung quanh, che miệng nở nụ cười nói: "Chỉ là không nghĩ tới có nhiều người đến đưa tin như vậy."

Viên Thanh Thanh đến liếc mắt cũng không thèm nhìn đến Irene một cái, kéo tay Ánh Hân, quay đầu đối diện Hổ Quản gia nói: "Người của chúng ta như thế nào còn chưa đến? Chúng ta thừa dịp lúc này đi thôi."

"Không thể được, thưa phu nhân, tiếp viện rất nhanh sẽ đến đây." Hồ quản gia vội vàng quay lại, ông cũng biết phu nhân đối kia Irene chán ghét không phải một hai điểm, thực muốn thật nhanh rời khỏi chỗ này, đúng là hiện tại có rất nhiều phóng viên đang ở bên phía ả nhưng đa số vẫn vây xung quanh Hồ gia.

Mà nếu di chuyển bây giờ, đám phóng viên sẽ rất nhanh quây tới, cho nên hiện tại không có cơ hội tốt để rút lui. Trừ khi Irene có thể thu hút thêm nhiều phóng viên hơn nữa.

"Xin hỏi hiện cô cùng Hồ thiếu gia đang có quan hệ gì?"

"Xin hỏi lần này cô về nước chính vì Hồ thiếu gia sao?"

"Cô cùng Hồ thiếu gia định lại một lần nữa tái hợp?"

"Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, Nguyễn tiểu thư mới đúng là vị hôn phu của Hồ thiếu gia, cô hẳn không là người thứ ba?"

Biết được Irene tới là để chúc mừng Thanh Tùng, các phóng viên lại to gan nhao tới hỏi, các câu hỏi càng ngày càng sắc bén.

Ánh Hân ở bên cạnh nghe, trong lòng đã hết sức phức tạp, tuy nhiên không muốn nghe Irene trả lời, nhưng là lỗ tai cũng không tự giác thẳng đứng lên.

Irene ảm đạm cười: "Vị này đúng là thật biết nói đùa, đó đều là mọi chuyện của trước kia, mong các vị không hiểu lầm quan hệ của tôi với Thanh Tùng"

Người đại diện của Irene lau mồ hôi trán, cô làm người quản lý nghệ sĩ cũng coi như là có thâm niên trong giới. Có dạng người nào mà cô chưa từng tiếp xúc qua, nhưng cô trước giờ chưa từng thấy ai như Irene muốn chơi đừa với lửa.

Gặp phải gia tộc Hồ thị nguy hiểm như vậy còn chưa tính, mà Hồ gia lúc này đang rất được chú ý đến, sự nghiệp của cô hết sức quan trọng, mới về nước phát triển, nếu lỡ có tin túc nói mấy lời như người thứ ba, Irene cũng đừng hi vọng có thể bước chân vào làng giải trí.

"Mặc kệ cô đang muốn làm cái quỷ gì, khẩn trương rời đi!" Người quản lí đè thấp thanh âm, đứng sau Irene nghiến răng nghiến lợi nói.

Irene khẽ ho một tiếng, cất giọng nói: "Các vị có thể cho tôi đi một chút?"

Có lẽ là chờ trò hay, đám phóng viên lúc này trái lại rất phối hợp với Irene, để ả đi tới bên người Thanh Tùng.

Ánh mắt của mọi người dều hướng tới chỗ hai người họ, dường như tất cả camera đều nhắm ngay vào người Thanh Tùng và Irene, vô tình để cho Viên Thanh Thanh và Ánh Hân có mội chút thời gian để rời đi.

"Phu nhân, xin đi theo tôi." Hồ quản gia nhân lúc mọi sự chú ý về phía Thanh Tùng mà kéo Viên Thanh Thanh và Ánh Hân cùng các người hộ tống mà nhanh chóng rời đi.

"Đừng lo nữa thiếu phu nhân, thiếu gia vốn rất nhanh trí, chắc chắn có cơ hội thuận tiện liền rời đi." Hồ quản gia khuyên bảo Ánh Hân, dùng lực kéo cô ra ngoài.

Không khí bên ngoài thực sự dễ chịu hơn bên trong rất nhiều, Ánh Hân thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

"Thiếu phu nhân, mời lên xe." Hồ quản gia thay Ánh Hân mở cửa xe, cô thoáng nhìn lại bên trong trong bệnh nhưng đều không nhìn thấy gì, đành phải ngồi vào trong xe.

Bên trong xe, Viên Thanh Thanh đang oán giận: "Hồ ly kia chính là cố ý mà tới! Cô ta không biết động tới Viên Thanh Thanh ta là có kết cục gì sao? Quả đúng là tức chết mà! Nghĩ đến vừa rồi cô ta cười mà thật khiến ta buồn nôn!"

Nghe Viên Thanh Thanh mà nói, Ánh Hân đem ánh mắt đến phía cửa bệnh viện, tuy Irene ở trước truyền thông nói mọi chuyện chỉ là bạn bè, nhưng cô biết rõ, thật sự không phải là tình bằng hữu đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ cô nên buông tay?

"Phu nhân, người tiếp viện đã tới, chi bằng chúng ta nên đi trước, e rằng chờ đến khi thiếu gia đi ra sẽ kéo theo rất nhiều phóng viên, lúc đó muốn đi sẽ không tiện lắm." Hồ quản gia ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nói.

"Được, vậy thì chúng ta đi trước." Viên Thanh Thanh đồng ý gật gật đầu.

Xe rất nhanh khởi động rời khỏi bệnh viện. Ánh Hân miên man suy nghĩ, Irene và Thanh Tùng nói những gì với nhau.

Dựa theo những hiểu biết của cô về Hồ Lê Thanh Tùng, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gì liền đạt được. Đối mặt với nhiều người thuộc cánh báo chí như vậy, anh không đường đường chính chính công bố quan hệ của anh với Hướng Mạn Qùy chứ?

Cô tại Hồ gia nên cư xử như thế nào đây?

Thiếu phu nhân.... xưng hô như thế này đúng là châm chọc!

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên khiến cho Ánh Hân lập tức theo miên man suy nghĩ trở về trong hiện thực. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ngày vẫn tiếp tục trôi qua, không phải có câu, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng sao?

Dù cho Thanh Tùng có công khai mối quan hệ cùng Irene hay không, cô cũng muốn tự mình phải sống thật tốt, phải sống thật tốt không phải sao?

Mở điện thoại ra, là tin nhắn của Hoàng Phúc, anh nhắc nhở cô không được quên cái "ước định" kia, hơn nữa anh cũng nói đang trong giờ học không thể đến tiếp viện, thực xin lỗi.

Ánh Hân suy nghĩ, khuôn mặt tự nhiên tươi cười.

Hoàng Phúc không có lái xe về nhà, trái lại rất nhanh chuẩn bị mọi thứ để đến chỗ Hồ gia.

Đi đến đại sảnh, Hồ quản gia nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ông nói: "Phu nhân, thiếu gia nói đã rời bệnh viện, nhưng không trở về nhà, nói là..."

"Nói cái gì?" Viên Thanh Thanh mặt lạnh bang, truy vấn hỏi tới.

"Nói là buổi tối sẽ không về nhà, không cần phải chờ cơm tối." Hồ quản gia hơi có chút kiêng kị cẩn thận hồi đáp.

"Là như thế sao! Hôm nay ta không có hứng thú, không muốn quản Thanh Tùng, đi thôi Ánh Hân, chúng ta đi viết văn." Viên Thanh Thanh không quên kéo qua Ánh Hân về phòng làm việc.

Viên Thanh Thanh đến phòng làm việc, cửa phòng đóng "rầm" một cái, Hồ quản gia thở dài: "Quan hệ của thiếu gia và phu nhân đến bao giờ mới được cải thiện?"

"Tôi ngược lại cảm thấy quan hệ của phu nhân và thiếu gia rất tốt." Một nữ giúp việc tay cầm chổi lông gà nói: "Hồ quản gia ông cũng đừng quá quan tâm, máu mủ tình thâm, quan hệ sao có thể lạnh nhạt được!"

Hồ quản gia gật gật đầu tránh ra, nhưng kỳ thật điều ông thực sự lo lắng không phải quan hệ của Viên Thanh Thanh cùng Thanh Tùng, mà là Thanh Tùng cùng Ánh Hân.

Ông nhớ rất rõ, thời điểm Irene tới bệnh viện, thiếu gia đúng là nhìn chằm chằm cô ta.

Càng nghĩ càng xa, ông lắc đầu, bỏ những suy nghĩ phức tạp này ra khỏi đầu.

Ở bên kia, trong chiếc xe thể thao chạy nhanh như bay trên đường lớn đang phát ra những thanh âm rất vui vẻ.

"Tắt nhạc đi." Thanh Tùng ngồi ở phía sau, trên mặt tràn ngập mệt mỏi.

Ngày mai, tin tức báo chí không biết lại viết như thế nào về chuyện hôm nay. Mà anh cái gì cũng làm không được! Loại cảm giác này ép vào ngực dường như không thở nổi, mà còn, anh bây giờ còn ngồi ở trên xe Irene, càng làm cho anh hít thở không thông!

"Vì cái gì muốn tắt đi? Em cảm thấy nghe rất khá, âm nhạc, cả người đều thoải mái dâng lên..."

Irene cười nhìn về phía kính chiếu hậu, đã thấy Thanh Tùng sắc mặt hầm hầm, cực kì dọa người.

"Tôi nói tắt nó ngay!" Thanh Tùng ngữ khí hơi chút trầm trọng, Irene đành phải vội vàng tắt đi âm nhạc bên trong xe.

Trong xe thể thao nồng nặc mùi nước hoa, âm nhạc tắt đi, để cho không khí này nháy mắt trầm thấp tiếp xuống. Irene mở kính cửa sổ, hít sâu một hơi nói: "Thanh Tùng , anh có phải đang giận em hay không?"

"..." Người ngồi ở phía sau trầm mặc không trả lời cô.

"Em biết anh giận em, trách em không tuân thủ giao hẹn tới đón anh xuất viện. Chỉ là bản thân em thật sự rất muốn đón anh xuất viện thôi, hơn nữa, nhờ sức hút của em lớn như vậy vẫn hơn dáng vẻ nguy hiểm của anh, lại vẫn thuận tiện để cho dì cùng Ánh Hân ra ngoài, anh thật không thể tha thứ cho em được sao?"

"..." Người ở sau vẫn như cũ im lặng.

Irene nhấp môi dưới, không cam lòng tiếp tục nói: "Em biết anh trong nhà có áp lực, anh cũng không muốn đem quan hệ của chúng ta để lộ ra sao? Anh cũng đừng giận em nữa, được không?"

"..." Lặng yên không một tiếng động.

Irene lúc này mới cảm thấy kỳ quái trở lại, bốn phía xe rất ít, cô ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, người ngồi ở phía sau cư nhiên nhắm mắt lại, sớm đã ngủ thiếp đi!

Buông lỏng một chút, Irene lại tự dưng thấp thỏm trong lòng. Thanh Tùng khẳng định không vì cô ta đột nhiên xuất hiện mà không vui. Cô ta không biết là đã làm gì đó không đúng, thành công để đám phóng viên mất tập trung với nhóm người bên Ánh Hân, để bọn họ thoát thân sau cùng anh thoát thân sau, tốt xấu cũng lông tóc không tổn hao gì.

Nếu như không có cô ta, tùy tiện đụng đến đụng tới một cái camera khẳng định là trốn không thoát chuyện.

"Haizz - -" cô ta theo đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, bên kia tiếp tục tăng tốc độ xe.

Đại khái là do ảnh hưởng của bão, thời tiết hôm nay hơi chút có vẻ se lạnh, Ánh Hân khoác lên một chiếc áo khoác mặc trên người, lấy điện thoại gọi ai đó.

Điện thoại đường dây rất nhanh được kết nối, âm thanh Hoàng Phúc truyền đến đầy nghi hoặc: "Là Ánh Hân sao? Lúc này gọi điện thoại là có chuyện gì sao?"

Bọn anh vừa mới trao đổi qua tin nhắn xong không lâu, Ánh Hân gọi điện thoại đến anh thật đúng là cảm thấy kỳ quái. May mắn đây là giờ tan học, nếu không thời gian lên lớp anh sẽ không đi chú ý là có điện thoại reo hay không.

"Thật là ngại quá, Hoàng Phúc." Ánh Hân nắm chặt góc áo khoác, nở một nụ cười tươi tắn mà nói: "Kế hoạch có thể bị thay đổi rồi."

Căn bản bọn họ định hôm nay Ánh Hân đi gọi Manh Tiểu Nam tới Hồ gia, mà Hoàng Phúc lại làm bộ như là tới tìm Thanh Tùng chơi.

"Sao?" Hoàng Phúc sửng sốt, trái lại không có biểu tình biến hóa quá lớn

"Hồ Lê Thanh Tùng anh ấy... Cùng Irene ra ngoài đi chơi, nói là có thể là buổi tối cũng sẽ không trở về." Ánh Hân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Đại khái phải chờ tới ngày mai rồi."

"Không có gì, tôi không gấp." Hoàng Phúc đáy mắt hiện lên lo lắng, lúc này Ánh Hân khẳng định rất khổ sở? Thanh Tùng là xảy ra chuyện gì? Thời điểm ở nhà kho, không phải đã tin rằng người trong lòng mình là Nguyễn Ánh Hân sao? Sao lúc này lại cùng Irene ở cùng một chỗ rồi hả?

Nhưng lại nói cái gì? Nói cái gì buổi tối cũng không quay về! Buổi tối không quay về sẽ phát sinh rất nhiều chuyện tốt sao?! Truyền thông nếu biết được, không chừng đem chuyện tô vẽ thành cái gì đây! Chỉ cần là trấn áp chuyện xấu, Hồ gia cũng phải chuẩn bị tốn không ít tiền bạc?

"Như vậy đi, Ánh Hân, đêm nay cô vẫn nên để cho Giang Nam qua chơi với cô, tôi không đến là được rồi. Một mình cô ở Hồ gia, sẽ có cảm giác nhàm chán..."

"Không cần." Ánh Hân quyết đoán từ chối: "Anh không cần lo lắng cho tôi, vẫn nên lo lắng nhiều cho chính mình đi. Tôi đây cúp máy trước anh lo học thật tốt đi."

Cúp điện thoại, Ánh Hân trở về đến trước giường mình, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.

Bão còn không có đi tới, mà cơn bão này cũng không lớn, chỉ là báo hiệu kết thức mùa hạ, mang đến cảm giác mất mát.

"Thanh Tùng, đến nơi rồi." Irene dừng lại, một bên cởi bỏ dây an toàn, một bên đánh thức anh.

Thanh Tùng kỳ thật ngủ không sâu, bị kêu như vậy liền thức dậy. Irene chỉ là nói cùng anh tìm một chỗ ăn cơm trưa, lúc giương mắt, lại đi tới một... Vườn trái cây?

"Nơi này là?" Thanh Tùng ngồi thẳng, mở cửa xe đi tới: "Không phải nói ăn cơm trưa, ở chỗ nào?"

"Nơi này là Sơn trang này của một người bạn ngoại quốc ở thành phố A của em thường để cuối tuần về đây nghỉ ngơi, em thấy anh đang ngủ, liền tới một nơi xa một chút ăn cơm." Irene đi đến bên người Thanh Tùng cực kỳ tự nhiên ôm cánh cánh tay anh nói.

Thanh Tùng nhìn xuống liền kích động muốn đẩy ra một bước, đem tầm mắt rơi vào từ nơi không xa, một người đàn ông ngoại quốc đã chạy tới. Người đàn ông kia tóc vàng mắt xanh, dáng người bậc trung, tuổi tác cũng hẳn là trung niên rồi. Đang nhìn đến Irene sau đó lập tức lộ ra một bộ mặt tươi cười.

" Irene tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt. Bất quá thật sự là không đúng dịp, tiểu thư nhà chúng tôi vừa lúc đã về nước." Người đàn ông hơi chút thật có lỗi nói, cho rằng Irene là tới tìm tiểu thư bọn họ.

"Không có vấn đề gì, tôi chỉ là tới ăn cơm." Irene không chút để ý nói.

"Thì ra là như vậy." Ông gật gật đầu, ánh mắt rơi vào Thanh Tùng, kinh hỉ hỏi: "Đây là bạn trai cô sao? Thực anh tuấn, mà người Việt Nam nói là gì nhỉ? Đúng! Trai tài gái sắc! Thật sự là trai tài gái sắc!"

"Cảm ơn..." Irene cười nói, trong mắt loé lên vẻ đắc ý nhịn không được.

Thanh Tùng đứng thẳng, đối với cái này không đáng đáp lại.

"Này, coi đầu ốc tôi này, các vị nhanh đi trong sơn trang rửa mặt cho tỉnh táo đi, xe tôi giúp các vị đậu." Người đàn ông ngoại quốc trung niên chân thành nói.

Irene sau khi đưa chìa khóa cho ông ta, kéo Thanh Tùng hướng bên trong sơn trang đi đến.

Này bên trong sơn trang ngay từ bên ngoài là trồng cây ăn quả, làm cho người ta nghĩ lầm đó là một vườn trái cây, theo con đường đá đi vào, bên trong rộng mở trong lành, đủ loại hoa tranh nhau đua nở, bên trong cũng không biết dùng cái cách gì, có thể tại đây mùa thu để cho trăm hoa đua nở.

"Rất đẹp đúng không?" Irene cười ôm sát Thanh Tùng nói: "Lát nữa đi vào bên trong liền là biệt thự trong sơn trang, đồ ăn đều là dùng nguyên liệu do chính sơn trang này gieo trồng cùng chăn nuôi động vật làm ra, vị hẳn là rất khác đồ ăn ở bên ngoài làm." Anh gật đầu một cái, xem như đáp lại.

"Thanh Tùng, em thấy anh sao không có tinh thần gì cả?" Irene nói xong dừng bước, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nói: "Anh hẳn là còn đang giận em, trách em tự ý đi đón anh xuất viện?"

"Không có." Thanh Tùng lắc đầu: "Có thể là đêm qua nghỉ ngơi không tốt, cảm thấy hơi mệt."

"Chúng ta cũng sắp đi vào ăn cơm trưa, sau đó anh ở trong biệt thự nghỉ ngơi một chút, chờ anh nghỉ ngơi đủ rồi chúng ta lại đi về nhà tổ của Hứa gia? Anh cảm thấy như thế nào?" Irene hào hứng đề nghị.

"Được." Thanh Tùng vẫn như cũ là một bộ dáng như không có ý kiến, Irene chép miệng, trong lòng mặc dù có chút mất hứng nhưng là cũng không nói gì nữa.

Irene bọn họ là khách quý, so với những khách hàng lữ hành của Sơn Trang ăn ở một phòng riêng, một bàn lớn bên trên xếp rất nhiều đồ ăn. Nhìn đến hoa mắt, trung tâm bàn ăn đặt đĩa lớn vịt nướng, ở trong không khí tản ra mùi thơm kích thích khướu giác của con người.

"Thơm quá a..." Irene hít sâu một hơi, thần tình say mê: "Thanh Tùng, anh cảm thấy nơi này như thế nào?"

Biệt thự được bố trí theo phong cách nước Anh thời xưa, nơi nơi đầy rẫy chạm khắc xoa hoa cổ điển.

"Uh"m. Em thích thì tốt." Thanh Tùng cũng không thèm nhìn tới Irene liếc mắt một cái, cúi đầu trái lại tự lấy dĩa ăn.

Irene trên mặt say mê vẻ mặt lập tức biến mất hầu như không còn, cô ta rõ ràng không nhìn thấy vẻ mặt Thanh Tùng có chút cảm xúc, trước cùng Thanh Tùng cùng một chỗ cũng một thời gian dài. Vừa rồi anh tuy nhiên nói cô ta thích thì tốt, nhưng trên mặt kia biểu tình, rõ ràng không phải quan tâm mà là lừa gạt! Hùa theo cho qua!

Cô ta đã định trước, đã tính toán tốt cùng người đàn ông này liên tiếp ở cùng một chỗ, cô ta nhất định phải chặt chẽ bắt lấy trái tim của anh!

"Thanh Tùng!" Irene đứng dậy, chạy tới bên người anh. Vừa rồi bọn anh hai người là ngồi cách cái bàn, cho nên khoảng cách có chút thoáng xa, hiện tại ả đột nhiên đi đến bên cạnh anh, anh liền dừng lại động tác trong tay, nhíu mi nhìn về phía ả: "Làm sao vậy?"

Irene chu miệng lên, kéo một tay Thanh Tùng, Ngay sau đó trực tiếp tiến lên một bước ngồi xuống trên đùi anh hơn nữa động tác lưu loát ôm lấy cổ anh.

"Anh có phải hay không lại vẫn đang giận em?" Irene thê lương nhìn Thanh Tùng, đôi mắt hỗn loạn một tia mị hoặc.

Cái này Ánh Hân trong mắt không bao giờ có.

Thanh Tùng không lưu tâm nghiêng đầu đi một chút, tránh được hơi thở của Irene, đem tầm mắt nhìn đến nơi xa: "Không có tức giận, sự tình đều không có đã xảy ra chuyện gì lớn, tức giận chẳng có ích gì. Lần sau làm việc, nhớ rõ nghĩ kỹ trước khi làm."

"Em biết rõ rồi..."  Irene nghiêng quá mức, cứng rắn chống lại mắt Thanh Tùng, cười hì hì nói: "Vậy bây giờ anh cười với em một cái... Em đã biết sai rồi!"

"Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi." Thanh Tùng mày nhíu lại càng chặt rồi.

"Thanh Tùng, anh sao lại thế này? Em sao cảm thấy được, anh lần này sau khi nằm viện liền giống như thay đổi bản thân?" Irene trong lòng dâng lên bất an không thôi: "Trước kia anh cũng không phải là dùng loại vẻ mặt này đối với em."

"..." Thanh Tùng cắn răng một chút.

Suy nghĩ đến Ánh Hân, anh cho dù là ép buộc chính mình, cũng không có khả năng đối Irene cố gắng nặn ra được nụ cười. Nhưng mà anh bây giờ còn không thể kết thúc toàn bộ, anh có mục đích của anh.

"Chúng ta ăn cơm trước đi, một mình em lái xe lâu như vậy, cũng có thể mệt mỏi. Ăn cơm trưa trước, nghỉ ngơi một chút, mới có sức nói chuyện phiếm."

Thanh Tùng nói xong liền muốn đẩy Irene từ trên đầu gối ra.

"Không được, em hiện tại muốn anh cười một cái với em..."

"Két - -" một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Irene bị cắt ngang, hơi có chút bất mãn nhìn về phía sau chỗ cửa lớn màu đỏ sậm.

​Chỉ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi trong tay bưng đĩa nhỏ, chớp nháy mắt nói: "Hai vị khách quý, tôi tới đưa cho hai người đồ ăn."

​Cậu bé này cũng là bộ dạng tóc vàng mắt xanh, chỉ là trên đầu tóc rất ít, lác đác lưa thưa trái lại làm cho người ta rất muốn lấy tay sờ một cái.

​Đối mặt là một đứa bé, Irene cũng không tức giận được, chỉ là gật đầu một cái, đang ngồi trên đùi Thanh Tùng đứng lên.

​"Hai vị khách quý từ từ dùng, tôi đi đây!" Cậu bé cố gắng hết sức vẫn duy trì bộ dạng lễ phép, nhưng là trên người tính bướng bỉnh mạnh mẽ là không sửa đổi được, tầm mắt tinh nghịch, con mắt vốn liếc một cái đánh giá hai con người Thanh Tùng cùng Irene, sau đó mới thẳng đến lộc cộc chạy ra đi.

​"Thanh Tùng..." Cậu bé kia vừa đi, Irene lại muốn để cho anh cười một cái.

​Lần này Thanh Tùng lập tức liền đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: "Anh không đói bụng, em ăn trước đi, anh lên lầu nghỉ ngơi một chút."

​Chẳng lẽ cô lại làm sai chỗ nào? Irene nghĩ thầm, cô rõ ràng không có chỗ nào chọc Thanh Tùng mất hứng? Thanh Tùng tới cùng là làm sao vậy?

​Không phải là bị bọn cướp kia đánh nên đầu óc hỏng rồi?

​Miên man suy nghĩ một hồi, Thanh Tùng đã đi tới cầu thang. Cầu thanh là làm bằng gỗ, đều đã có thể thấy được đường vân trên cây cối. Biệt thự này thật sự là xây dựng theo phong cách thời phục cổ, anh rất thích phong cách này, nhưng là anh hiện tại không có tâm tình thưởng thức mấy thứ này.

​"A! Thanh Tùng, để em đưa anh lên lầu đi." Irene phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo, lại túm lấy cánh tay anh nói: "Anh lần đầu tiên tới đây, vẫn lại là để em đưa anh đi lên."

​Thanh Tùng không có cự tuyệt, cũng không có đẩy Irene ra.

​Cứ việc trong lòng bao nhiêu nghĩ muốn đẩy Irene ra, nhưng là Thanh Tùng biết, thật sự nếu không miễn cưỡng cố kìm chế một phen, sợ là ả sẽ nhìn ra sơ hở. Thông minh, nên cần phải có dũng có mưu, vẫn nên tiếp tục nhẫn nại. Đúng vậy, nhẫn nại!

"Em thường xuyên tới chỗ này?" Thanh Tùng mở miệng nói, tận lực bắt chính mình thanh âm trở nên ôn hòa một chút.

Irene vội vàng cười đáp lại: "Thật cũng không phải thường xuyên, đã tới như thế ba bốn lần. Bất quá mỗi lần tới đều ở lại chỗ này hai ba ngày, không khí nơi này rất tốt với làn da."

Thanh Tùng ngữ khí ấm áp, để cho Irene thoáng an tâm. Khả năng anh thật là bởi vì mệt mỏi mới tâm tình không tốt?

​"Bên này là phòng ngủ chính, hai bên đều có một gian phòng ngủ, bất quá không có phòng lớn." Irene vừa nói một bên đẩy cửa ra, bên trong vẫn như cũ là phong cách thiết kế thời Việt Cổ, nhưng bên trong vẫn có điều hòa, điều hòa bị nước sơn màu bằng gỗ phủ lên, nhìn như hoa văn, không cẩn thận nhận sẽ không nhận ra đó là điều hòa.

​Mà đèn còn có đèn treo thời trung cổ, nhưng chút ngọn nến này bị đổi thành bóng đèn điện.

​Kéo lại cái ga giường sau đó mở đèn phòng lên, bên trong phòng lập tức trở nên ấm áp.

​"Em đi xuống ăn cơm trưa đi." Thanh Tùng từ bên giường ngồi xuống, một bên cởi áo khoác vừa nói.

​Hiện tại, chỗ dựa vững chắc nhất cho Irene là Thanh Tùng, cô ta quyết sẽ không bỏ qua một một cơ hội cùng Thanh Tùng thân mật. Chỉ thấy cô đi lên phía trước vài bước, hai tay từ phía sau ôm lấy vòng eo anh, đem một bên đôi má dán tại trên lưng anh, thở ra nói: "Em cũng đột nhiên không muốn ăn, một mình em cũng ăn không vô, chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút đi?"

​Cô ta sợ Thanh Tùng cự tuyệt, vội vàng bổ sung thêm: "Lâu rồi em mới lái xe xa như vậy, thật sự mệt mỏi."

Thanh Tùng không nói gì, tay nắm chặt ra giường, mặt cố nén kích động muốn túm cô ta ném ra, gian nan gật gật đầu.

​Anh đồng ý rồi!

Irene mừng khôn tả xiết, tươi cười lại phủ lên gò má.

"Thanh Tùng, em yêu anh.." Cô ta nói đích thực ba chữ, tuy nhiên chỉ có ba chữ, lại là cả cảm tình chân thành tha thiết.

​Cô ta là thật nghĩ muốn cùng Thanh Tùng này sống bạch đầu giai lão.

​Chỉ là hiện tại, hiện tại còn một số chuyện cần phải giải quyết, chưa thể toàn tâm toàn ý bên cạnh anh thôi.

​"Được." Thanh Tùng âm thanh trầm thấp từ trong cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp, xem như đối Irene đáp lại.

​Đạt được ý muốn, Irene buông ra, cực kì săn sóc tiếp nhận cái áo khoác mới cởi ra ở trên tay Thanh Tùng, xoay người đem áo khoác treo ở trên giá áo bên giường.

​Thanh Tùng bên trong mặc một cái áo thun mỏng màu trắng, ôm sát trên người anh. Một lát sau, hai người đều đã nằm ở trên chiếc giường lớn kia, chỉ là hai người ở giữa cách ba bốn cm. Không khí trong phòng cực kỳ ấm áp, ngăn cách bên ngoài cảm giác mát, cho nên vừa lúc không cần đắp chăn đi ngủ.

​"Thanh Tùng..." Irene bắt đầu di chuyển thân thể, nghiêng đi mình dụng một bàn tay lên người anh lúc lên lúc xuống trong ngực: "Em muốn về sau vừa tỉnh ngủ đều có thể nhìn thấy anh."

​"..." Thanh Tùng trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Anh sẽ đưa em một tấm ảnh chụp của anh."

Irene sửng sốt một hồi, Ngay sau đó ánh mắt cong lên, "Haha" nở nụ cười, cả người lại vẫn nhẹ nhàng vỗ một cái lên ngực Thanh Tùng: "Chán ghét anh! Anh thật là!"

​Cô ta cho rằng Thanh Tùng là đang nói đùa, kỳ thật anh cũng là nói thật sự. Bởi vì anh không có khả năng để cho Irene mỗi khi mở mắt liền nhìn thấy anh, vĩnh viễn không có khả năng!

​Bởi vì vị trí bên gối kia, là muốn giành cho một người duy nhất, chính là nha đầu Nguyễn Ánh Hân kia!

​"Ngủ đi, một giờ sau anh sẽ gọi em." Thanh Tùng nhắm mắt lại, không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.

​"Vâng..." Irene gật đầu một cái, trong mắt dao động qua lại.

​Tuy trên miệng cô ta là ngoan ngoãn đáp ứng nhưng linh hoạt trên người anh. Cứ như cái cái kén bị bao bọc cứng ngắt, không có chút chỗ hở nào chịu thoát ra khỏi ngực của Thanh Tùng.

​Ngón giữa của cô ta hơi hơi dùng lực, mượn cổ tay lực theo kia vô hình cuộn tơ từ từ dời xuống, tiếp xúc đến đâu đều lưu lại điểm chọc người khác hỏa nhiệt. Loại cảm giác ngứa ngáy này, rất ít người có thể thờ ơ.

Thanh Tùng hơi hơi mở mắt, vừa lúc Irene từ bên tai anh thổi một hơi, khiến anh cực kì không thoải mái.

​"Không náo loạn." Thanh Tùng trong giọng nói nghe không ra vui hay tức giận.

​Nhưng anh ít nhất không có lập tức ngăn cản, cô ta đang nghĩ anh phải hay không đang hoàn nghênh hành động này, muốn cô ta tiếp tục? Irene nghĩ như vậy, không có lập tức dừng động tác lại, mà là tiếp tục đem tay trái của chính mình hướng hạ thân Thanh Tùng di chuyển tới.

​"Hí - -" Thanh Tùng hít một hơi, cơ hồ là lập tức mà đem Irene theo một cái nào đẩy ra.

​"Irene!" Anh trợn mắt trừng trừng, đáy mắt phóng ra tia nhìn cực kỳ bất mãn, ả sợ tới mức run run lên, không dám tùy ý làm lại hành động vừa rồi.

​"Em biết rõ... anh nghỉ ngơi, cái này cho anh nghỉ ngơi." Irene thu hồi tay mình, một lát sau, trong phòng lại trở về an tĩnh, mãi đến nghe thấy Thanh Tùng vững vàng hô hấp ả mới dám buông lỏng một hơi.

​Như thế nào cái người đàn ông này liên tục hai lần cũng chưa mắc câu?

​Chỉ cần anh nguyện ý, chính mình liền nằm dưới thân thể của anh, đúng là vì cái gì... Vì cái gì anh liên tục hai lần đều đã cự tuyệt? Không phải là đàn ông luôn huyết khí sôi trào muốn làm chuyện đó sao.

​Chẳng lẽ... Là chính mình mị lực không đủ? Chuyện này nếu truyền ra, chắc chắn là sẽ bị người khác cười đến rụng răng!

Irene không cam lòng cắn cắn môi dưới, từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng từ từ bước đi ra khỏi phòng. Thanh Tùng không đói bụng, nhưng cô ta là đói cực kỳ!

Thời điểm Thanh Tùng rời giường, Irene đã ăn xong cơm trưa tại biệt thự phía trước có một con mèo đang chơi đùa một cái giống cái tuyết cầu.

"Meo - -" Con mèo nhìn thấy Irene cầm trong tay một cái đùi gà, khẽ kêu một tiếng, thừa dịp ả không có phòng bị, nhảy một cái lên liền ngậm đi cái đùi gà của ả ta, rất nhanh biến mất trong tầm mắt.

​"Cái gì thôi..." Irene không rất cao hứng.

​Ánh mắt kia, tựa hồ mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu, mà không phải nhìn một cái người trong lòng. Irene trong lòng có chút bối rối, Thanh Tùng cái loại ánh mắt này, giống như là có thể đem cô ta nhìn thấu thật đáng sợ.

"Thanh Tùng..." Một lát sau, Irene trấn định lại, bước tiếp bước nhỏ đi đến bên cạnh anh, cười hỏi: "Anh vừa thức dậy sao? Đã đói bụng chưa? Em hiện tại liền kêu người giúp anh hâm nóng đồ ăn, hoặc là anh vẫn lại là thích làm một phần đồ ăn mới?"

"Hâm nóng một lúc là được rồi, không cần lãng phí như thế." Thanh Tùng không làm ra bộ dạng Hồ gia đại thiếu gia khó tính, có vẻ bình dị gần gũi.

​Dù sao một bàn lớn đồ ăn như thế nếu bỏ đi làm lại cái khác chỉ biết càng thêm lãng phí.

​Cơm nước xong, Irene vốn định cùng Thanh Tùng đi dạo bên trong Sơn Trang, lại không nghĩ anh nói một lời cự tuyệt.

"Không cần, lúc này xuất phát, mới có thể trước khi trời tối đi tới Hứa gia. Chúng ta không nên để cho bà nội của em đợi lâu." Thanh Tùng nói xong liền đi lấy áo khoác.

Irene không có cách gì, nhìn bóng lưng Thanh Tùng tiến vào biệt thự, cô ta hung hăng dậm chân một cái. Vốn nghĩ muốn thừa dịp thời cơ này cố gắng một lần, xem ra căn bản không hề tiến triển. Irene cảm thấy được chính mình cùng anh khoảng cách đột nhiên trở nên càng lúc càng lớn, cô ta thật không thích loại cảm giác này.

Từ biệt người đàn ông ngoại quốc tuổi trung niên đã đón tiếp bọn họ lúc đầu, hai người tiếp tục lên xe. Lần này vẫn như cũ là Irene lái xe, mặc dù có GPS, nhưng tình hình giao thông không có cập nhật thường xuyên, mà anh cũng không rành đường, vẫn lại là do Irene tương đối quen thuộc nên để cô ta lái xe là tốt hơn.

Bởi vì thiêm thiếp chỉ chốc lát nữa, mãi cho đến đến Hứa gia, Thanh Tùng đều không có ngủ tiếp quá. Cả người cũng không biết là như thế nào, đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, trong lòng anh cũng hơi chút hỗn loạn.

Càng suy nghĩ nhiều về chuyện này, anh càng cảm thấy áy náy với Ánh Hân nhiều hơn, làm anh như không thở nổi.

"Đến chỗ." Irene dừng xe, nhà lớn của Hứa gia bên trong là không cho dừng xe, chỉ có thể được đỗ xe ở đối diện.

Cửa xe vừa mở ra, cũng không có nghênh đón người, Thanh Tùng trên mặt cũng nhìn không ra vui hay tức giận.

"Lúc này nên là còn có thể dùng kịp bữa tối, chúng ta đi thôi Thanh Tùng." Irene muốn ôm cánh tay của anh, nhưng là anh đột nhiên né tránh sang bên phải một phen, làm cho ả cực kì không vui.

"Xung quanh vẫn lại là có người đi đường, chúng ta không thể lại gây ra chuyện xấu nào lớn hơn nữa, ở bên ngoài vẫn lại là duy trì khoảng cách là tốt hơn." Thanh Tùng như vậy giải thích.

"Vâng." Irene trong lòng mặc dù có mất hứng, nhưng là đối với giải thích của Thanh Tùng không thể nào phản bác.

Hai người một trước một sau đi đến nhà cũ Hứa gia...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top