Chap 166
"Anh mới vừa tỉnh lại đã đến chỗ này làm loạn, nếu một hồi xảy ra chuyện gì thì làm sao? Phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi thật tốt." Ánh Hân nói có phần nóng nảy, buông bút xuống khuyên bảo Thanh Tùng.
Trong đáy mắt cô tràn đầy lo lắng khiến cho Thanh Tùng không khỏi nghi ngờ, chân mày hơi nhíu lại.
Nhìn dáng vẻ anh cau mày, Ánh Hân còn tưởng rằng Thanh Tùng đang tức giận, nghiêng đầu đi, giật giật môi qua một lúc lâu sau mới nói nói: "Thôi tùy anh."
Thanh Tùng bước vài bước đến bên giường Ánh Hân, liền nâng cằm Ánh Hân, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm cô, như là muốn đem cô xem ra từng ngốc ngách.
Cô gái này, thật sự, chính anh như thế yêu thích sao?
Khi mất trí nhớ, quên cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét.
" Nguyễn Ánh Hân, cô nói cô có tốt chỗ nào?" Thanh Tùng đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.
Ánh Hân đầu mờ mịt, nhưng cực kỳ không thích Thanh Tùng dùng thứ ánh mắt này nhìn cô. Loại ánh mắt này quá mức phức tạp, bên trong thậm chí trộn lẫn một chút thương hại, cô không cần thương hại, không cần kẻ nào thương hại!
Giờ này khắc này, ý nghĩ cô muốn chuyển ra khỏi Hàn gia bỗng nhiên trở lại.
Lực nâng cằm lên càng lớn, bởi vì đau đớn, Ánh Hân theo bản năng lùi lại một bước đẩy Thanh Tùng ra: "Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi xem anh hiện tại trái lại cực kỳ không tốt, sao không gọi Irene đến chăm sóc anh?"
Nhất thời, Thanh Tùng không hiểu sao lại bực bội.
"Vì vậy, cô muốn tôi gọi cô ấy ở lại với tôi?" Thanh Tùng gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, nhưng bởi vì để ở sau người, cho nên Ánh Hân căn bản không nhìn thấy.
Hi vọng sao? Đương nhiên không hy vọng!
Nhưng cô có thể làm cái gì? Cô có thể làm gì ngoài chờ đợi! Giống như ai đó đã nói với cô ấy, nếu lần này chủ động, chỉ có thể đổi lấy sự chán ghét của Thanh Tùng!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói khác: "Bạn gái chăm sóc bạn trai, không phải chuyện bình thường sao?"
Thanh Tùng nắm chặt quả đấm lại căng thêm vài phần: "Tôi nhớ rõ tôi và cô có vẻ còn chưa có chia tay?"
Tròng mắt nâu của Ánh Hân đột nhiên co lại một chút.
Ngày đó anh nói với cô vẫn rành rành trước mắt, đâm vào ngực cô một trận phiền muộn.
"Hồ Lê Thanh Tùng, tôi nghĩ không muốn cãi nhau với anh." Cuối cùng, Ánh Hân chỉ nói như vậy, sau đó nằm lại trên giường, dùng chăn trắng tinh che đậy đầu mình, từ trong chăn khó chịu ngột ngạt nói ra một câu: "Tôi rất mệt, đi thong thả không tiễn!"
Cái này rõ ràng là tiễn khách, Thanh Tùng hung hăng xoay người, để lại một câu "Đây chính là cô nói", nhấc chân bước nhanh. Mãi đến phòng bệnh vang lên âm thanh cửa bị kéo lại, Ánh Hân đầu mới giật giật, lấy tay kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt.
Thanh Tùng đã đi, trong phòng bệnh vắng vẻ trống không, phòng bệnh lớn nên cũng càng có vẻ trống rỗng.
Chỉ thấy ánh mắt cô nheo lại, hơi mông lung.
"Thanh Tùng thiếu gia, tôi vừa rồi còn tìm cậu, thì ra ở trong này." Phía cuối góc hành lang, anh đối diện phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người. Hiện tại giới truyền thông kia từ từ bị áp chế xuống, cho nên lúc này không cần quá lo lắng giới truyền thông lại đăng tin lung tung.
Bác sĩ mặc áo trắng cười tiếp tục nói: "Đã vì người mở lối đi VIP, hiện tại có thể đi làm kiểm tra hệ thống não bộ. Nếu bên trong không có vấn đề lớn gì, quan sát lại hai ba ngày là có thể xuất viện rồi."
Thanh Tùng theo bản năng lại hỏi: "Còn cô ấy?"
Bác sĩ đảo mắt qua một vòng, nghĩ đến Thanh Tùng chỉ "Cô" có phải là chỉ Nguyễn Ánh Hân, vội vàng trả lời: "Thật sự Ánh Hân tiểu thư hiện tại có thể xuất viện, chỉ có vết thương ở chân, nên không có cái gì trở ngại. Nhưng là Hồ phu nhân cố ý để cho Ánh Hân tiểu thư với cậu cùng ra viện, cho nên chúng tôi..."
Sau đó bác sĩ không có nói thêm gì nữa, Thanh Tùng đương nhiên rõ ràng, Viên Thanh Thanh đây là tận lực tác hợp anh và Ánh Hân.
Cố gắng nhớ lại những ký ức vụn vặt lần nữa, phía sau một đống lều trại, một người nữ sinh đứng phía đối diện anh. Tấm lưng kia quá mức quen thuộc, trừ Ánh Hân không có người khác...
"Thanh Tùng thiếu gia?" Bác sĩ thấy anh nhắm mắt lại, do dự một chút mở miệng nói: "Cậu không có sao chứ"
"Không có gì." Đoạn hồi ức bị cắt ngang, anh muốn một lần nữa nhớ lại nhưng không có cách nào lấy lại hồi ức.
Người mất trí nhớ, tuy biết đó đã là chuyện quá khứ, nhưng vẫn muốn tìm lại đoạn trí nhớ kia. Anh cũng không ngoại lệ, xem ra, bây giờ là thời điểm tốt. Biết đoạn mất đi trí nhớ kia, đã xảy ra chuyện gì.
"Đi thôi." Thanh Tùng ánh mắt đã trở nên an tĩnh.
Đàn bồ câu trước đồng hồ lớn, tất cả chim thuận theo bay về tổ của chính mình. Một trận dồn dập tiếng bước chân từ xa lại gần, kinh động bồ câu về tổ.
"Ôi chao, này chạy chậm một chút!" Anh Tú gắt gao đuổi theo Manh Tiểu Nam, nhưng kể từ tiết cuối cùng này, anh ước chừng đã chạy một ngàn mét, thật sự là đuổi không kịp Manh Tiểu Nam đầy năng lượng.
"Anh ở nơi đó chờ tôi thì tốt rồi, không nên theo!" Manh Tiểu Nam vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Cô quên lấy điện thoại về nhà, di động vẫn còn trong ngăn kéo.
Thời gian này trong trường cũng không có ai, ngoại trừ có một vài học sinh ở trong thư viện say mê đọc sách, nơi khác hiển nhiên không có bóng người.
Cuối cùng chạy lên lầu, Manh Tiểu Nam thể lực cho dù tốt cũng thấm mệt. Chạy lên bậc thang sau cùng, cô cúi nửa người, lấy tay chống đầu gối, "hộc hộc" thở hổn hển.
Tiếng hít thở dần dần bình ổn, tai cô nghe được cách đó không xa hình như có động tĩnh. Mà âm thanh kia, giống như là trong lớp truyền tới!
Bởi vì học viện Thất Đế Tứ thường sẽ có bảo an tuần tra ban đêm, vì vậy lớp không đóng cửa cũng không lo lắng sẽ có người đi vào, nhưng thời gian này đáng ra không có ai trong lớp. Trừ phi là cũng như cô để thứ gì đó trong phòng học.
Sau khi bị vứt ở nhà kho bỏ hoang kia, Manh Tiểu Mam cũng bắt đầu có chút trở nên cẩn thận. Cô điều chỉnh lại hô hấp, vì vậy mà những âm thanh ban đầu của hơi thở nặng trở nên gần như không nghe được, Ngay sau đó mới bước đi từng bước, khom lưng, Manh Tiểu Nam đi đến bên kia.
Khoảng cách càng gần, cước bộ cô càng giống kẻ trộm.
Trường học Thất Đế Tứ dành cho những học sinh giàu có, xâm nhập nơi này trộm cái gì không cần phải nói, khẳng định có thể trộm được thứ tốt! Đều nói người cùng hoàn cảnh, trước kia cô cũng rất nghèo nhưng tới cùng cũng sẽ không đi làm trộm như vậy.
"Xem ta làm sao để bắt ngươi lại!" Manh Tiểu Nam thấp giọng lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó đi tới cửa phòng học.
Cô nghiêng đầu một cái ngó vào trong, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô làm rõ ràng thực lực của đối phương rồi mới hạ thủ cũng không muộn!
Đúng là tuyệt đối không nghĩ tới, trong lòng mình còn cho rằng là trộm, nhưng là Trần Niệm Niệm cùng một đám người! Đám người kia giờ phút này đang vui cười đứng ở chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam.
"Đáng ghét, chị Niệm Niệm, chị xác định phải làm như vậy sao? Nếu dọa Giang Nam tới cô ta bị bệnh tim thì phải làm sao bây giờ?" Một nữ sinh tết tóc hai bên nửa đùa nửa thật nói.
Trần Niệm Niệm nhìn bịch xốp trong tay mình mang theo, băng lãnh nói: "Tôi ngược lại là hi vọng cô ta trực tiếp bị hù chết! Đừng nói nhảm, nhanh làm đi!"
"Đáng ghét, tôi không dám đụng!" Nữ sinh với mái tóc lượn sóng sống chết lắc đầu, sau đó lui lại mấy bước: "Tôi sợ nhất cái loại này!"
"Tôi cũng không dám đụng chạm, thật siêu cấp kinh dị!" Nữ sinh tóc tết hai bên cũng lắc đầu giống như cái trống lắc.
"Đồ nhát gan!" Trần Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, mang theo cái túi ni lông kia, một tay kéo hộp bút của Manh Tiểu Nam. Cứ mặc Trần Niệm Niệm, hai nữ sinh kia biểu hiện hết sức khinh bỉ, đúng là chính cô ta bây giờ muốn ra tay, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Bịch xốp bên trong chứa sinh vật mềm nhũng xinh đẹp vặn vẹo thân hình thon dài của mình, bao tử của ba người cũng giữ chặt. Cố nén muốn nôn mửa, Trần Niệm Niệm xách túi lớn bên kia lên, lấy sinh vật kia từ trong túi lên, để cho nó theo bịch xốp trượt vào hộp bút của Manh Tiểu Nam.
Trần Niệm Niệm run rẩy nhanh chóng kéo khóa hộp bút lại, lúc này mới nặng nề "Aizz" một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.
"Oa, chị Niệm Niệm rất lợi hại!" Nữ sinh tóc tết hai bên ánh mắt sùng bái nhìn Hứa Niệm Niệm.
Nữ sinh tóc uống hung hăng nuốt nước bọt nói: "Đợi đến sáng ngày mai, cái thứ đó có chết không?"
"Chết hay không, cũng không khác nhau nhiều!" Trần Niệm Niệm với ánh mắt lạnh lùng nói: "Tôi ngược lại là muốn nhìn Manh Tiểu Nam có phản ứng gì."
Đứng ở cửa nghe lén Manh Tiểu Nam khinh thường cong vành môi, nghĩ thầm rằng, tốt xấu gì cũng đã là học sinh trung học, vẫn đùa giỡn cái loại trò chơi tiểu học này, nên khen ngợi cô ta chưa hết tính trẻ con.
Trong lòng nghĩ như vậy, Manh Tiểu Nam rốt cuộc chịu không nổi nữa, phải cùng Anh Tú đi xem Ánh Hân, không thể ở đây chậm trễ thời gian.
Trong lòng chủ ý quyết định, cô đứng thẳng người, cất bước lớn đi đến thềm cửa chính. Ánh mắt bây giờ chạm đến ba người kia nhấp nháy một lúc, lập tức biểu hiện ra vẻ mặt bộ dạng kinh ngạc: "Này? Các cô sao ở trong này? Hẳn không là muốn trộm cái gì trong lớp chúng tôi đi? Trần Niệm Niệm."
Ba người đang nghe đến âm thanh sau đó đều là sửng sốt một phen, cùng xoay người nhìn Manh Tiểu Nam, hai nữ sinh biểu hiện có chút kinh ngạc. Mà Trần Niệm Niệm, cả con ngươi đều không che dấu được vui sướng.
Trận diễn trò này bắt đầu, dường như trước kia.
"Tôi chỉ là tiện đường đến xem cô còn ở trong lớp hay không." Ngậm chặt khóe miệng ý cười, Trần Niệm Niệm cao giọng nói: "Chúng ta thật đúng là có duyên, cô nói có phải không?"
Cô ta thích Thanh Tùng, lúc ấy Ánh Hân là cái đinh trong mắt. Hiện giờ cô ta thích Hoàng Phúc, cho nên hiện tại Manh Tiểu Nam liền là cái gai trong thịt. Nếu trong gai trong thịt bị đâm dài quá, tự nhiên là muốn loại bỏ!
"Tôi không xem việc có duyên với cô là chuyện tốt?" Manh Tiểu Nam đi đến trước mặt ba người, trực tiếp chen qua giữa đi trước mặt họ, đi tới chỗ ngồi của mình, cúi đầu ở trong ngăn kéo lật chuyển một phen.
Một thoáng chốc, rơi ra một cái điện thoại di động, thuận tay thả vào túi sách.
Xem cô hình như không hề động tới hộp bút, Trần Niệm Niệm trong lòng có chút nóng nảy. Một người trong lòng gấp gáp, chỉ số thông minh dễ dàng thấp đi. Cô theo bản năng liền hô một câu: "Cô không đem hộp bút của cô về nhà à?"
Manh Tiểu Nam kéo khóa túi sách, tay đột nhiên ngừng một chút, nhưng rất nhanh tiếp tục đem khóa kéo trở về, trở tay đem túi sách lần nữa ở trên lưng.
"Tôi nói này, Trần Niệm Niệm." Manh Tiểu Nam làm xong những động tác này, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Niệm Niệm, trong ánh mắt loé lên một chút ý cười: "Cô vì cái gì đột nhiên quan tâm việc học tập của tôi rồi hả?"
"Học tập?" Trần Niệm Niệm phục hồi tinh thần lại: "Này... Đó là bởi vì... Bởi vì tôi muốn có một đối thủ cạnh tranh xứng tầm với tôi. Mà không giống là như cô bây giờ, thật không xứng tầm với tôi một tý nào như vậy."
Không xứng tầm tý nào? Manh Tiểu Nam hơi nhếch môi, cho dù là công nhân bảo vệ môi trường còn có thể cống hiến làm thành phố sạch đẹp nha, cô là không có gì giỏi giang, nhưng là không đến nỗi không xứng tầm cùng cô ta nha?
"Xem ra, hôm nay tôi không thể không mang hộp bút về rồi." Manh Tiểu Nam ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy hộp bút, bằng da mềm cầm ở trong tay, Manh Tiểu Nam mặt đầy bình tĩnh: "Cô nói xem có muốn tôi hay không mở ra nhìn xem, bên trong có thiếu cây bút nào hay không?"
Trần Niệm Niệm nghiêng đầu đi, hơi chút cao ngạo nói: "Cô hỏi tôi làm gì? Liên quan gì đến tôi!"
Manh Tiểu Nam nhún nhún vai, trong lòng cô gái này đã có chút thông minh: "Không sai, đúng là không nên hỏi cô."
Tiếng nói vừa ngừng, Manh Tiểu Nam động tác lưu loát kéo khóa túi bút ra, nhất thời ba người ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm cô. Manh Tiểu Nam trong lòng cười, miệng phát ra một tiếng "Oh".
Manh Tiểu Nam khóe miệng lơ đãng hơi hơi nhếch lên. Thật là nhàm chán!
"Bên trong như thế nào giống như có thứ gì đó..." Nói xong, Manh Tiểu Nam đưa bàn tay mình hướng vào trong. Tuy không nhìn thấy ánh mắt của ba cô gái kia, nhưng Giác Quan Thứ Sáu cho cô biết ba người giờ phút này đều nhìn chằm chằm phản ứng của cô.
Ngón tay chạm đến một cái gì đó dính dính, bởi vì đã chuẩn bị trước Manh Tiểu Nam ngay cả lông mày đều không có nhăn một chút nào. Trực tiếp rút tay ra ngoài, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp thứ đó lại như là kẹp điếu thuốc nhưng là mang theo một con giun mập mạp đỏ sậm. Đây chính là Trần Niệm Niệm cố ý đi đến cửa hàng đánh bắt cá gần đây để mua.
Không như dự kiến sẽ có tiếng thét chói tai, chỉ thấy Manh Tiểu Nam mang theo con giun kia, giơ lên để sát vào mặt vẻ đồng tình nói: "Là người nào đem mày đến đây, con giun nhỏ dễ thương, đang bị mất nước rồi..."
Trần Niệm Niệm khóe miệng co rúm một chút, nghĩ thầm rằng cô gái này thật là quái vật đi?! Tất cả các cô gái đều cảm thấy sợ hoặc là cảm thấy ghê tởm con giun, cô quả nhiên lại kêu nó dễ thương!
Chú ý tới phản ứng của ba ngươi kia, Manh Tiểu Nam trong lòng lạnh lùng. Chơi với các cô một tí đến đây cũng không khác nhau lắm thì phải, cô cũng không rảnh thời gian nhiều như vậy!
"A, tôi còn có chuyện, tiểu khả ái này giao cho các cô chăm sóc, nhớ rõ đặt nó vào trong bồn hoa thật tốt!" Manh Tiểu Nam lập tức đi đến chỗ Trần Niệm Niệm, Trần Niệm Niệm hét lên một tiếng, nhanh lui về sau đi.
"Ném nó đi mau! Giang Nam, cô nếu là dám để cho thứ ghê tởm gì đó đụng tới tôi, tôi liền giết cô!" Trần Niệm Niệm tỏ vẻ hung dữ, thật giống như là cô ta thật sự sẽ giết cô như vậy.
"Ghê tởm?" Manh Tiểu Nam nhếch môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Niệm Niệm, lạnh giọng chất vấn: "Nếu cảm thấy được nó ghê tởm, vì cái gì lúc nãy không thấy ghê tởm đem con giun bỏ vào bút trong túi của tôi?"
"Tôi..." Trần Niệm Niệm nhất thời nghẹn lời.
"Tôi cái gì tôi! Trần Niệm Niệm, tôi mặc kệ con mẹ nó cô có chủ ý gì, mẹ nó lại dám trêu chọc bà đây. Trước kia tôi cũng không phải là người dễ bị người khác ức hiếp!" Nói xong, Manh Tiểu Nam ném con giun ra cửa sổ, vỗ vỗ nói: "Về sau, nếu không cần thiết, làm phiền không cần xuất hiện ở trước mặt tôi."
Con giun bị ném đi ra ngoài, Trần Niệm Niệm lòng thấp thỏm rốt cục cũng yên tâm, hai cô gái kia vừa nãy chạy tới cửa phòng học trốn tránh, bây giờ cũng một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, đi tới phía bên này.
"Thái độ nói chuyện của cô là cái sao đây! Cô như vậy còn dám cùng với chị Niệm Niệm của chúng tôi nói chuyện à?" Đám nữ sinh một bàn tay chống nạnh, một cánh tay kia dùng ngón trỏ lòng chỉ chỉ với Manh Tiểu Nam.
"Thái độ nói chuyện của tôi, tôi tự mình biết. Còn nữa, không cần ở trước mặt tôi xưng chị." Manh Tiểu Nam nói xong, đem tầm mắt một lần nữa đến trên người Trần Niệm Niệm, cố ý đè thấp cổ họng nói: "Ở trước mặt tôi xưng chị, sẽ chết..."
"Cô!" Trần Niệm Niệm cắn chặt răng, hung ác nói: "Là cô ép tôi!"
Cô nhớ rõ cô cũng không nói gì ép cô ta, Manh Tiểu Nam nhún vai, dáng vẻ thỏa mãn không sao cả. Cô còn chưa tin, ba cái cách sống an nhàn sung sướng từ trong trứng nước của những tiểu thư như cô ta có thể đánh bại được cô, người từ lúc ở tiểu học đã đánh nhau với bọn côn đồ trong khu phố.
Manh Tiểu Nam lúc này khinh thường bộ dạng của Trần Niệm Niệm, lập tức liền làm tăng thêm lửa giận trong người Trần Niệm Niệm.
Đúng là đợi cho Trần Niệm Niệm vừa định muốn xông lên, trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, chăm chú nhìn lại lúc này đã thấy một vị nam sinh chặn trước mặt Manh Tiểu Nam.
" Bùi Anh Tú?!" Nữ sinh buộc tết tóc hai bên lập tức hai mắt sáng rực " Bùi Anh Tú, thật là Bùi Anh Tú nha!"
Nữ sinh tóc gợn sóng trợn trừng mắt, dơ tay liền đẩy nữ sinh tết tóc hai bên, đè thấp giọng nói: "Cô là đồ ngu à! Không thấy anh ta và Giang Nam cùng phía à? Cô đừng ảo tưởng nữa đi!"
Coi như không nghe thấy hai cô gái đang đối thoại, Anh Tú gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Hứa Niệm Niệm, mở miệng nói: "Cô ấy do tôi bảo hộ! Cho nên về sau, đừng để cho tôi nhìn thấy các cô lại ức hiếp cô ấy!"
Tuy anh không biết mới vừa rồi xảy ra cái gì, nhưng anh không phải là kẻ ngốc, có thể thừa sức đoán ra ba cô gái này khẳng định là giả lương thiện thiện!
Manh Tiểu Nam nhìn Anh Tú che ở trước mặt mình, ánh mắt hiện lên trong nháy mắt kinh ngạc.
- - Cô ấy do tôi bảo hộ!
Những lời này, vì cái gì không phải do miệng Hoàng Phúc nói ra?
"Anh không phải...học sinh mới chuyển tới sao? Tôi nói cho anh biết, Thất Đế Tứ này cũng không phải là nơi để anh hùng cứu mỹ nhân, ngay bây giờ liền lập tức tránh ra cho tôi!" Trần Niệm Niệm vênh váo tự đắc nói.
Ai ngờ Anh Tú căn bản không có bị Trần Niệm Niệm dọa, tiếp tục vẻ mặt ảm đạm nói: "Nếu không có chuyện gì nói, chúng tôi đi trước, vừa rồi lời nói của tôi, phiền toái nhớ rõ trong lòng."
"Anh!" Trần Niệm Niệm nguyên nhân vì tức giận, bộ ngực kịch liệt trên dưới lên xuống, mặt cũng đỏ lên.
Nhưng là Anh Tú nói dứt lời liền trực tiếp lôi kéo Manh Tiểu Nam đi, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn tới Trần Niệm Niệm. Dẫn đến Hứa Niệm Niệm trong lòng tràn ngập tức giận không có nơi phát tiết.
"Chết tiệt! Nam thần của lòng tôi làm sao có thể cùng nha đầu thối Giang Nam có quan hệ được!" Nữ sinh tết tóc hai bên buồn rầu rứt mái tóc của mình một chút, khuôn mặt đầy u sầu.
Cứ như vậy, trong cảm nhận ấn tượng đầu tiên của cô ta với Anh Tú nhất định sai tới cực điểm rồi... cô gái tết tóc hai bên, trong lòng thầm nghĩ như vậy, ánh mắt ảm đạm rồi tản đi.
"A! Ta nói!" Trần Niệm Niệm toàn thân đều là tức giận đi đến trước mặt cô gái tết hai bên, tức giận hỏi han: "Vị nam sinh vừa rồi, cô quen biết anh ta sao?"
Cô gái tết tóc hai bên lắc đầu, thành thật hồi đáp: "Chỉ là trong cảm nhận của tôi là nam thần, nếu thực sự thì tốt quá..."
"Tôi hỏi không phải là nam thần hay không nam thần! Cô tốt nhất từ bỏ ý niệm này! Tôi hỏi cô, anh ta là ai, sao có thể đến đây?" Trần Niệm Niệm nắm chặt quả đấm, người đứng ra bảo vệ Manh Tiểu Nam, hẳn là nên xuống địa ngục! Cô ta muốn khiến cho nam sinh mới đến này hưởng thật tốt cái cực khổ, cho anh biết là không thể nào giúp Manh Tiểu Nam!
"Lai lịch... Còn không ai biết." Cô gái bím tóc lắc đầu: "Tôi đêm nay trở về kêu người điều tra một chút, hẳn là không khó tra ra."
"Ừ, biết tin tức lập tức nói cho tôi biết!" Trần Niệm Niệm nói xong nhấc chân hướng cửa phòng học đi ra, ở trong phòng học liền khiến người ta phiền toái!
Cô ta dường như quên, trước đây cô ta là vì giáo huấn Manh Tiểu Nam và Ánh Hân mà bị mang tới phòng học âm nhạc, thiếu chút nữa bỏ mạng tại đó!
"Hiện tại có thể buông tay ra rồi..." Manh Tiểu Nam xấu hổ nói.
Anh Tú lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng buông tay Manh Tiểu Nam ra.
"Kia cái gì..." Manh Tiểu Nam thu tay, chỉ bầu trời dần dần tối xuống: "Hôm nay lãng phí quá nhiều thời gian, vẫn là ngày mai lại đi thăm Ánh Hân vậy. Thật sự là ngại quá, làm mất nhiều thời gian như vậy."
Cô thật sự là không nghĩ tới, tên côn đồ hung thần ác bá lúc trước, hiện tại đứng ra che bảo vệ cho cô, nói với người khác phải bảo hộ cô.
"Không sao đâu... Dù sao tôi cực kỳ rảnh rỗi." Anh Tú hai tay sờ sờ đầu chính mình: "Tôi đưa cô về nhà."
"Không cần, tôi bắt xe trở về thì tốt hơn." Manh Tiểu Nam trực tiếp từ chối: "A! Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, vừa rồi cám ơn anh thay tôi giải vây."
Tuy nhiên chính cô cũng hoàn toàn có thể giải quyết.
"Không cần cảm tạ... Kỳ thật, tôi chỉ là không muốn.... (nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp) "
Lời còn chưa dứt, Manh Tiểu Nam kêu lên: "Xe taxi!Này, này! Bên này bên này!"
Một chiếc xe taxi từ xa lại gần, dừng tại ven đường. Câu nói kia của Anh Tú chưa nói xong một lần nữa trực tiếp cho nuốt xuống. Anh điều chỉnh biểu cảm một chút, nhếch khóe miệng lên nói: "Vậy thì ngày mai gặp."
"Uhm, ngày mai gặp!" Manh Tiểu Nam thần tốc lên xe, cô cũng không biết vì cái gì cứ nhanh muốn thoát khỏi tầm mắt Anh Tú như vậy. Hướng về phía cậu khoát tay tạm biệt, xe taxi khởi động, bụi bay mù mịt mà chạy đi, rất nhanh biến mất không thấy.
Cả buổi tối, Anh Tú lăn lộn khó ngủ, cả đầu đều là hình dáng của Manh Tiểu Nam.
Anh đây là làm sao vậy?
Hôm sau, Anh Tú bị tiếng đập cửa của Hồ quản gia đánh thức: "Nhanh rời giường, thời gian không còn sớm rồi."
Lúc bình minh anh mới thiu thiu đi vào giấc ngủ, giờ phút này chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Mất ngủ thật sự là chuyện đáng sợ nhất. Cũng giống như anh cả đêm qua bị mất ngủ, còn có Thanh Tùng. Chỉ cần nhắm mắt lại, đúng lúc không ý thức những đoạn ngắn kí ức vụn vặt sẽ hiện trong óc.
"Thanh Tùng thiếu gia?" Y tá thật cẩn thận lên tiếng: "Nên truyền nước biển rồi."
Thanh Tùng lúc này mới xuất thần phục hồi tinh thần lại.
"Thiếu gia." Cửa phòng bệnh bị gõ vang, Hồ quản gia đi đến, cầm trong tay bữa sáng hôm nay.
"Như thế nào chỉ có một phần?" Thanh Tùng nhíu một phen mày, theo bản năng lại hỏi: "Ông không có chuẩn bị bữa sáng cho Ánh Hân sao?"
Hồ quản gia sửng sốt một phen, lập tức cười nói: "Phần thức ăn của Thiếu phu nhân dã do phu nhân đem đi rồi, phu nhân đang ở trong phòng bệnh thiếu phu nhân."
Sau một đêm trằn trọc, những hồi ức vụn vặt, dần dần xếp lại thành một mảng ký ức hoàn chỉnh. Anh chỉ cảm thấy ngực chính mình trống rỗng vô cùng, anh có một loại cảm giác kích động, hung hăng đánh một quyền phá tan sự kích động ở trong lòng mình.
"Đây là sữa đậu nành mới vừa nấu xong, phu nhân đích thân nấu." Hồ quản gia mở cái bàn trên giường, không quên nói rõ công nấu sữa đậu nành.
"Đem Nguyễn Ánh Hân đến đây cho tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top