Chap 160

Sau khi trở lại phòng học,thầy giáo cũng không nói gì thêm, trực tiếp bảo cô vào học.

Dù thầy không nói gì thêm, nhưng Ánh Hân tự mình biết mình luôn đi học muộn là không được. Hơn nữa, chính mình đã xin phép lâu như vậy, nếu không cố gắng thêm, thành tích học tập khẳng định chắc chắn sẽ giảm xuống.

Nghĩ tới đây, Ánh Hân ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm thầy, thật sự nghe giảng bài.

Momo vốn là muốn hỏi một chút về chuyện Thanh Tùng đuổi theo sau, đó chuyện gì đã xảy ra. Nhìn Ánh Hân như thế đúng là đang nghe giảng bài, nên Momo cũng chỉ có thể đem nghi hoặc nuốt xuống.

Đến lúc tan học, một đoàn bạn học đều vây quanh cô "Ánh Hân, Thanh Tùng thiếu gia tìm cậu làm chi vậy?" "Đúng vậy! Thanh Tùng thiếu gia với cậu quay lại rồi hả?" "Ánh Hân, cậu phải nói với bọn mình nha!"

Nhìn đến ánh mắt của mọi người, Ánh Hân thật sự không đành lòng nói cho bọn không hề có sự tình gì phát sinh. Nhưng sự thật là không hề có chuyện gì phát sinh đấy thôi!

Ngay tại lúc Ánh Hân đang trong tình thế khó xử, Anh Tú đúng lúc xuất hiện giải cứu cô.

""Ánh Hân!"

Anh Tú gọi. Ánh Hân vốn đang bị vây tới mức nước cũng không ngấm qua được nhưng sau khi nghe tiếng của cậu đám người lập tức liền tản ra.

Cả đám đều đưa ánh mắt nhìn Anh Tú. Tuy nhiên, bọn họ quả thật tin tưởng là Ánh Hân cùng Anh Tú trong lúc đó, trừ tình bạn bè ra thì không có cái quan hệ gì khác, nhưng tò mò hại chết mèo a!

Chín cái mạng mèo đều có thể bị hại chết. Được Anh Tú giải cứu thành công, Ánh Hân vội vàng ra khỏi phòng học cùng cậu. Sau đó nằm úp sấp ở trên lan can nói chuyện

"Làm sao vậy? Tinh thần đột nhiên xuống thấp vậy." 

Anh Tú gãi gãi đầu rồi đáp lại: " Tôi đã nghe nói chuyện về tòa soạn báo, xem ra tôi làm cho cô khó xử rồi."

Nguyên nhân là bởi vì việc này mà đến, nói thật ra trong lòng cô không có cảm thấy gì cả, nhưng nghĩ đến Thanh Tùng đem ảnh chụp xé toang, trong lòng cô vẫn rất cao hứng. Chỉ là, anh lại nói lời tổn thương đến cô rồi.

Ánh Hân lắc đầu, cười nói: "Không việc có gì đâu, là anh chớ để ở trong lòng mới đúng. Khẳng định mang đến rất nhiều phiền toái cho anh rồi đúng không?"

Ngược lại, cũng không có phiền toái lắm mà đa phần là chuyện phiếm. Sau giờ học, những nữ sinh này liền ríu ra ríu rít hỏi đông vấn tây về quan hệ của cậu và Ánh Hân. Cậu cùng Ánh Hân quan hệ đâu có gì là không minh mạch.

Mọi chuyện là vì mình phiền phức, không thể để cho một nữ sinh vì mình mà bị quấy nhiễu.

Nghĩ tới đây, Anh Tú cuối cùng mở miệng nói: "Nếu không, về sau ăn cơm trưa, chúng ta cũng không cần cùng nhau ăn. Nếu như Thanh Tùng hiểu lầm tôi và cô có quan hệ gì, vậy thì không tốt, có phải không?"

Chỉ trong một buổi sáng, ở trường học rộng lớn này,cậu cũng rõ ràng một số chuyện giữa Ánh Hân và Thanh Tùng. Xem bộ dạng lạnh nhạt kia của cô, thật là nhìn không ra cô đã xảy ra chuyện lớn như vậy, như vậu mà suy sụp.

"Anh ta hiểu lầm chúng ta cũng không có quan hệ gì, không phải sao?" Ánh Hân nói xong, nhìn về phía dưới lầu tiếp tục nói: "Còn nữa, nếu tôi không cùng anh ăn cơm, vậy không phải anh muốn ăn cơm trưa một mình chứ?"

Một mình ăn cơm là một chuyện buồn, không ai ngồi cùng, ăn cơm mà không cùng ai nói chuyện phiếm.

Thì ra Ánh Hân là lo cái này.

Anh Tú cười sằng sặc nói: "Chẳng lẽ cô nghĩ khả năng kết giao bạn bè của tôi tệ đến thế sao, người hầu của tôi cực kỳ nhiều nha. Tôi sau này sẽ ăn cơm cùng bọn họ, cô không cần lo lắng cho tôi. Liền quyết định như vậy đi."

Thời gian cũng rất nhanh vào giờ học, Anh Tú nói để cho Ánh Hân yên tâm, để tiện cho anh về lớp học.

Anh Tú đi tới vài bước, đột nhiên phục hồi tinh thần hỏi: "À, đúng rồi, Manh Tiểu Nam khi nào cô ấy đi học trở lại?"

Cái này Anh Tú hình như cực kỳ quan tâm Manh Tiểu Nam thôi, Ánh Hân bỏ xuống nghi ngờ trong lòng mình lắc lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, buổi tối tôi sẽ qua nhà cô ấy xem thử."

"Vậy..." Anh Tú muốn Ánh Hân cho mình đi theo, nhưng nghĩ, vẫn lại thôi. Tiện khoát tay, làm một động tác "Cúi chào", xoay người đi.

"Kỳ quái..." Ánh Hân nhìn bóng lưng Anh Tú càng lúc càng xa lẩm bẩm: "Sao mình có cảm giác tiểu tử này đối với Manh Tiểu Nam có thái độ quan tâm?"

Như vậy cũng không tốt, Manh Tiểu Nam là hoa đã có chủ, nếu Lưu Đông Vũ đối với Manh Tiểu Nam có một chút tình cảm tốt, như vậy mà nói, nhất định là không có kết quả tốt.

Không để cho cô nghĩ nhiều, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, một đám nữ sinh vội vội vàng vàng hướng tới phòng học mà chạy. Lúc đi ngang qua Ánh Hân, đã dùng một ánh mắt phức tạp nhìn cô. Ánh Hân nhớ rõ, ở căn tin đám nữ sinh này là những người cố ý va chạm với cô.

Nhưng vì cái gì cô lại thấy trong mắt mấy cô ta chứa đầy sợ hãi? Giống như rất sợ bộ dạng của cô.

Không nghĩ ra nguyên nhân, Ánh Hân vẻ mặt bất đắc dĩ đi trở về phòng học.

Tiết cuối là giờ tự học, giờ tự học từ trước đến nay là mọi người dùng để ngủ gật, đánh bài, đánh rắm, trang điểm, gấp máy bay giết thời gian. Ánh Hân là một người nghiêm túc chăm chỉ nên đọc sách và làm bài tập, cô có kiến thức vững chắc cho nên việc bổ sung lại kiến thức những ngày qua không khó khăn lắm, nhưng là cũng vẫn lại là cần một khoảng thời gian mới tiếp thu lại hết.

Dù sao trung học cũng không thể so với sơ trung, không chỉ là nhìn xem ví dụ mẫu có thể biết đầy đủ kiến thức kia.

Trung học: cấp 3 hay trung học phổ thông, Sơ trung: cấp 2 hay trung học cơ sở

Chuông tan học vang lên, vừa lúc Ánh Hân làm xong một đề toán. Bởi vì thời gian dài cúi đầu, cô cảm thấy được cổ có phần mỏi, duỗi thắt lưng, Momo đã đem túi sách dọn dẹp thật tốt.

"Hôm nay tớ muốn cùng người nhà cùng đi CenterPark ăn thịt nướng, đi trước nha!" Momo nói xong, cùng Ánh Hân làm động tác "Cúi chào", hấp tấp chạy đi.

Còn nhớ rõ thời điểm chính mình vừa đến, Momo vẫn còn là một nữ sinh cực kì nhút nhát, tuy nhiên hiện tại tuy vẫn còn nhát gan, nhưng tính cách vui tươi hơn rất nhiều, bạn bè cũng nhiều hơn. Ánh Hân thiệt tình giúp cô phấn chấn hơn.

"Ánh Hân, chúng tớ đi trước, ngày mai gặp!" Bạn học lần lượt có người tạm biệt cô, Ánh Hân cũng chỉnh túi sách một lần, bước nhanh đi ra phòng học.

Tan học cô luôn luôn ra chậm hơn người khác, bởi vì rời đi càng sớm, mặc kệ là cửa thang lầu hay cửa trường học đều chen lấn. Còn không bằng rảnh rỗi từ từ đi xuống.

Đi đến cửa thang lầu, thì gặp được Thanh Tùng cùng Anh Tú người trước người sau đi xuống. Nhìn đến anh, ánh mắt Ánh Hân trầm xuống, Đại Hổ đưa cho chính mình trang sức khuôn mặt tươi cười còn đang ở trong tay anh!

Thực không hiểu nổi anh là một công tử giàu có, như thế nào liền giành lấy đồ của cô chứ.
Khuôn mặt tươi cười kia tại trong mắt cô đẹp tinh xảo, loại này đối với Thanh Tùng là người kiến thức rộng rãi, hẳn là xem cũng khinh thường xem một cái mới đúng.

"Khuôn mặt tươi cười của tôi khi nào thì trả lại cho tôi?" Ánh Hân cố ý dừng bước lại, trước mặt Thanh Tùng mới mở miệng hỏi.

Nếu không phải Ánh Hân nhắc tới, Thanh Tùng thiếu chút nữa quên mặt tươi cười kia.

Thanh Tùng xoay người đối với Anh Tú nói: "Cậu đi nói với Hồ quản gia một tiếng, nói tôi cùng cô ta tự mình trở về, cậu cũng đi trước đi, để cho Hồ quản gia không cần chờ chúng tôi rồi."

Đưa ra mệnh lệnh này là một loại ngữ khí thật sự là để cho Anh Tú khó chịu, nhưng anh cũng không nói cái gì, chỉ có thể gật đầu một cái, đi qua hai người bọn họ, chính mình đi trước.

"Anh muốn nói như vậy để làm chi? Chúng ta không cùng Hồ quản gia trở về, vậy làm như thế nào trở về? Còn có, vì cái gì không cùng Hồ quản gia quay trở về?" Ánh Hân hỏi vấn đề liên tiếp, hỏi xong cũng không chờ Thanh Tùng trả lời, nhấc chân liền muốn đuổi theo Anh Tú.

Nhưng là Thanh Tùng nhanh tay lẹ mắt, thò tay kéo cổ tay Ánh Hân lại. Lần thứ hai ngón tay đã nắm được cổ tay cô, anh càng cảm thấy được cô rất gầy.

"Cô ở nhà đều không ăn cơm sao? Gầy như vậy, đi ra ngoài không cho phép nói với mọi người Hồ gia chúng tôi ngược đãi cô." Ý tứ trong lời nói của Thanh Tùng, kỳ thật là muốn để cho Ánh Hân bình thường ăn nhiều một chút.

Nhưng là như vậy nói quanh co lòng vòng, cô làm sao có thể nghe hiểu được ý tứ sâu xa chứl

Ánh Hân hạ mặt trầm xuống, mặt lộ vẻ không hờn giận: "Anh yên tâm, tôi ở bên ngoài tuyệt đối sẽ không nói Hồ gia ngược đãi tôi."

Đáng chết, nha đầu chết tiệt này như thế nào vĩnh viễn không thể hiểu khổ tâm của anh! Thanh Tùng hận không thể thò tay liền bóp chết cô. Vừa vặn lúc này Trấn Minh từ nơi không xa đi tới, nhìn đến cậu, anh kìm chế phiền toái ở ngực, anh trầm giọng nói: "Cô ở trong này chờ tôi một chút, có thể nửa giờ là xong."

Ánh Hân tính tình ngang ngược đi tới, mở miệng đã nói: "Tôi còn muốn trở về ôn tập, làm bài về nhà, không có rảnh chờ anh, tôi đi trước."

Dựa vào cái gì nói cô quá gầy, bị người ngoài hoài nghi Hồ gia phía sau ngược đãi cô, lại khiến cô không hiểu chuyện gì ở chỗ này chờ anh nửa giờ! Không sai, cô là thích anh, nhưng này không có nghĩa là cô không có tự tôn.

Nói xong, Ánh Hân liền chạy đi.

Shi*! Chưa thấy qua người con gái nào không nghe lời như vậy, Thanh Tùng rủa thầm một tiếng, nhấc chân đuổi theo. Lần này anh không có đi nắm lấy cổ tay Ánh Hân, mà là trực tiếp đi kéo buộc tóc của cô xuống.

Buộc tóc bị kéo như vậy, rất nhanh lỏng lẻo rơi xuống, giống như nước sơn mực cùng tóc rơi rụng trên vai, cho cô tăng thêm một loại khác mị hoặc quyến rũ.

Thanh Tùng phục hồi tinh thần lại, mất tự nhiên ho khan một tiếng nói: "Cô không muốn, vậy thì cùng đi đi."

Vừa rồi trong nháy mắt, cô là thấy Thanh Tùng đáy mắt kinh ngạc. Chỉ là thoáng qua, Trấn Minh chạy tới trước mặt hai người: "A, không buộc tóc so với Tiên Kiếm Lý Trường Khanh đại hiệp không khác gì ha?"

Trấn Minh từ trước đến nay như rắn độc, Ánh Hân trợn mắt nhìn anh ta, ngồi xổm người nhặt lại mấy thứ kia trên mặt đất. Chỉnh lại đầu tóc cũng cần một chút thời gian, nhưng chưa kịp buộc xong thì bị anh xả xuống!

"Việc tôi nói sao rồi?" Thanh Tùng cũng không để ý tới Ánh Hân nữa, mở miệng hỏi.

Trấn Minh nghiêm mặt, gật đầu một cái nói: "Quả thật là người của tòa soạn báo này chụp, chẳng qua là muốn thu hút đọc giả xem báo, cũng không có ý định gì xấu."

Nhớ tới lúc ấy người nhiều như vậy nói Ánh Hân cùng Anh Tú có quan hệ, Thanh Tùng trong lòng liền cảm thấy được một trận không yên. Anh cau mày nói: "Liền như vậy tha cho bọn họ, như thế về sau người của tòa soạn báo còn làm ra những chuyện này thì không cần kiêng nể gì, sau cùng cũng không để bản thiếu gia vào mắt."

Nói xong, Thanh Tùng nhấc chân liền hướng một phương hướng đi đến.

"Anh ấy muốn làm gì?" Vừa rồi nghe anh nói một chút, Ánh Hân trong lòng tuy nhiên đã hiểu vì cái gì Thanh Tùng muốn cho cô chờ nửa giờ, nhưng là vẫn phải quay đầu hỏi Trấn Minh một chút.

Trấn Minh nhìn cô, âm thầm nói: "Còn không phải phụ nữ các cô rắc rối, cô được đấy, Thanh Tùng mất trí nhớ không nhớ rõ cô, cũng còn có thể để cho Thanh Tùng để ý cô như thế"

Trong lời nói này ám chỉ một chút ghen tuông, nhưng Ánh Hân cố ý xem nhẹ.

"Cái gì để ý tôi, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, anh ta cùng lắm là không muốn để cho tôi làm mất mặt Hồ gia thôi. Lời này của anh cũng không thể nói lung tung, lỡ như để chính ai đó biết rõ, không chừng sẽ giết chết tôi!" Ánh Hân nói xong, làm ra một động tác mất đầu, để cho Trấn Minh dở khóc dở cười.

Ai đó là đang chỉ Irene kia nếu biết rõ, không chừng thật sự liền chạy đến Thất Đế Tứ đem cô cho chôn sống rồi.

"Chỉ là tùy tiện nói cô vậy thôi, đi thôi, đi xem người chụp ảnh của cô." Trấn Minh nói xong liền theo nhìn hướng Thanh Tùng vừa rồi mà đi đến.

Không có cách gì, Ánh Hân đành phải đi theo.

Bọn họ đi vào bên trong tòa soạn báo, nơi này tuy không lớn, nhưng trái lại sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Một chút tư liệu, ảnh chụp, được gấp cao cao, trái lại có một chút cảm giác ở trong phòng tin tức làm việc.

Mười mấy con người đều ngồi lấy hai tay ôm não đại, xếp hàng ngày ngắn, chỉnh tề ngồi chồm hổm ở cạnh tường.

Thanh Tùng đứng kế một cây treo ảnh chụp trên dây thừng trên kéo xuống tới một tấm hình. Tấm hình kia đúng là ảnh chụp gốc, ảnh trên bản tin của trường trái lại đã được xử lý nhiều.

"Trái lại các người rất có năng lực..." Gắt gao đem tấm hình kia cầm ở trong tay, lên tiếng để cho mười mấy người nhao nhao có chút run rẩy.

Mười mấy người ngồi chồm hổm bên trong đúng là không có nữ sinh, đều là những ánh nhìn dày đặc của tiểu nam sinh. Một đám gầy trơ cả xương, trái lại những cái này có chút giống dáng vẻ của phóng viên tòa soạn nhỏ. Khó trách đến bây giờ vẫn tòa soạn báo nhỏ... Ánh Hân âm thầm nhớ lại.

"Như thế nào không có nữ?" Thanh Tùng nghiêng đầu nhìn về phía Trấn Minh.

Ánh mắt Thanh Tùng hiển nhiên ý muốn là cậu ta để cho nữ sinh chạy, Trấn Minh oan uổng nói: "Mọi người ở tòa soạn báo là nam, vốn là không có nữ sinh, cậu để cho tôi đi chỗ nào tìm cho cậu."

Như thế thật kỳ quái...

Nghe Trấn Minh giải thích xong, Thanh Tùng quay đầu, trên cao nhìn xuống dưới bọn người kia, lạnh giọng hỏi "Người nào chụp ảnh kia?"

Một lát sau, một bàn tay run rẩy giơ lên. Tầm mắt Thanh Tùng lập tức chuyển đến người tiểu nam sinh kia, dáng vẻ lịch sự, trái lại thực sự không nhìn ra giám cả gan làm ra sự tình này.

"Nói một chút xem, ngươi là khinh thường người của Hồ gia, là ăn gan hùm mật gấu." Thanh Tùng nói xong, ung dung nhìn hắn.

Tiểu nam sinh kia vai run lên, mặt cúi thấp, còn mỗi nước chưa quỳ xuống trước mặt Thanh Tùng.

"Thanh Tùng thiếu gia, cậu nghe tôi giải thích, tòa soạn chúng tôi, bắt đầu từ hơn một năm nay, liền không có ai phụ giúp, đặc biệt là nữ sinh. Bởi vì không có nữ sinh, mọi người làm việc tinh thần cũng càng ngày càng sa sút. Cho nên tôi mới nghĩ đến phương pháp này, trước mắt thông báo tin tức tuyển người mới, để sau đó tìm người..." Tiểu nam sinh thành thật thật nói xong, câu nói không lẫn nửa điểm giả dối.

Nếu không phải vì tòa soạn, anh cũng không đến mức mạo hiểm lớn như vậy, đi chụp ảnh Nguyễn Ánh Hân nha!

"Đó là nguyên nhân các người vì vậy mới chụp ảnh tôi sao?." Ánh Hân biểu cảm có chút kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng là tình lý vẹn toàn: "Các người cứ yên tâm, tôi sẽ giúp các người tìm mấy nữ sinh gia nhập tòa soạn báo. Cùng lắm về sau cũng không nên tùy tiện rải lời đồn hoặc là không có sự đồng ý liền chụp ảnh người khác."

"Thật vậy sao? Cám ơn bạn học Ánh Hân!" Vài người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó vội vàng theo hướng cô nói lời cảm ơn.

Đối với cách làm này của Ánh Hân, Thanh Tùng thực sự hết cách lý giải.

Cô bị chụp ảnh, ngay cả một chút căm tức cũng không sao? Không những không trừng phạt bọn họ, ngược lại vẫn giúp đỡ bọn họ. Cô gái này đầu óc bị lừa đá rồi?

Nhưng nếu Ánh Hân đã nói như vậy, Thanh Tùng cũng không thể làm gì hơn. Dù sao này có thì cũng là chuyện của cô, anh thật sự không liên quan gì.

"Hừ..." Chỉ nghe Thanh Tùng theo chóp mũi phát ra một tiếng, quay người đi ra phía ngoài.

Nhìn Thanh Tùng rời đi, Ánh Hân cũng không vội đuổi theo. Ngược lại không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Trấn Minh, cười nhạt nói: "Từ đại thiếu gia, có thể giúp tôi một việc gấp này không?"

"Uhm?" Trấn Minh hơi hơi nhíu lại mắt, cẩn thận nhìn Ánh Hân hỏi: "Cô có việc gấp gì cần tôi giúp."

"Ha ha hắc..." Ánh Hân  cười, vẻ mặt giả dối: "Anh tiễn tôi một đoạn được không, mang tôi trở về Hồ gia một phen? Tôi đột nhiên nhớ xe thể thao của anh, đặc biệt nhớ cảm giác ngồi trên nó về nhà."

Thanh Tùng ở đây, cô lại để cho anh ta đưa cô về nhà.

Trấn Minh quyết đoán lắc lắc đầu, từ chối nói:

"Vì cái gì? Cô không phải cũng không có chuyện gì làm sao?" Ánh Hân nóng nảy, hôm nay trên người cô trừ bỏ một phiếu ăn cơm cùng một cái điện thoại di động ở ngoài, có lẽ không mang theo những vật khác rồi. Chính mình tự từ xa trở về, khẳng định là không thể nào, mà để cho Hồ quản gia tới đón cô, thì lại quá phiền đến ông, cô thật sự rất ngại mở miệng.

Trấn Minh chống lại ánh mắt Ánh hân, ánh mắt kia thật giống như muốn đem Ánh Hân nhìn ra coi trong lòng cô là đang nghĩ cái gì.

"Anh nhìn tôi như vậy làm gì?." Ánh Hân bị ánh mắt của anh ta khiến toàn thân nổi cả da gà, cau mày tránh ra một chút hỏi.

Trấn Minh đi theo sau Ánh Hân, một lúc sau mới hỏi: "Cô là đang sợ Hồ Lê Thanh Tùng sao?"

Sợ Hồ Lê Thanh Tùng ? Anh ta hỏi gì mà buồn cười thế? Sao lại có thế cảm thấy mình sợ Hồ Lê Thanh Tùng ?

Ánh Hân dương cổ lên cãi: "Tôi mới là không sợ anh ta, anh không phải nói lung tung thế nữa."

Nhận thấy Ánh Hân có phần kích động, Trấn Minh không nói gì nữa, nhún nhún vai, chuyển sang chủ đề khác nói: "Tôi còn phải đến thành phố A một chuyến để bàn việc, cơm tối có lẽ cũng ăn ở đó, nếu cô không ngại, có thể đi với tôi không?"

"Tôi để ý" Ánh Hân thốt ra ba chữ kia.

Ăn cơm tối xong là đến khi nào a?

"Vậy cô muốn thế nào? Tôi là khuyên cô nên lập tức đuổi theo, Thanh Tùng có lẽ vẫn chưa rời khỏi trường học, nếu bây giờ cô đuổi theo, có thể sẽ đuổi kịp cậu ấy. Bằng không, cô phải tự tìm cách về Hồ gia đi."

Trở về Hồ gia sao? Đây nhất định là việc làm tốn sức lực nhất, nếu lái xe cũng mất khoảng nữa tiếng, chuyện này không khả thi.

"Sao cô vẫn đứng ngây ngốc ở đó? Thanh Tùng hiện tại cũng không giống trước kia, căn bản không có khả năng sẽ chờ đợi cô!" Trấn Minh nói xong vẫn cố ý ở trước mặt Ánh Hân mà vẫy vẫy tay: "Tôi có việc vội phải đi trước, không tiễn!"

Trấn Minh rời đi với tốc độ cực kì nhanh để lại An Sơ Hạ nhất thời không nhúc nhích được.

Đang không biết phải làm gì, bỗng nhiên có một nam sinh dừng xe trước mặt cô nói: "Bạn họcÁnh Hân, cô có phải muốn đón xe về nhà?" Không đợi cô trả lời, nam sinh kia tiếp tục nói: "Tôi có thể đưa cậu về."

"Được không?" Ánh Hân mắt lóe sáng lấp lánh, dáng vẻ cảm động đáp: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu!"

"Cảm ơn cái gì, là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cậu chẳng những không trách tôi, lại còn giúp tôi cùng với nhóm người của tôi thoát chết, thật sự cảm ơn cậu. Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi." Cậu nam sinh cười lộ ra má lún đồng tiền.

"Chúng tôi nói mới đúng, cảm ơn bạn học Ánh Hân!" Cậu nam sinh nói tiếng cảm ơn đến cô, lúc này có đám người đi từ trong nhà ra.

Hai người cùng nhau đi tới, vừa mới đến cửa, một bóng đen đột nhiên xông ra.

Không kịp chờ Ánh Hân hét lên tiếng chói tai, giọng nói của Thanh Tùng ở phía xa truyền đến:" Bản thiếu gia vẫn phải chờ đợi cô trong bao lâu nữa đây?"

Trấn Minh không phải đã nói Thanh Tùng chắc chắn sẽ không đợi cô sao? Tình hình hiện tại là sao đây? Cậu nam sinh bên cạnh tỉ mỉ quan sát hai con người kia, vội vàng cuối người chào: "Hai vị... tôi đi trước."

"Này, này---" Ánh Hân là muốn gọi cậu nam sinh kia lại, nhưng cậu nam sinh kia đã sớm cao chạy xa bay rồi.

"Sao hả? Đứng ngây ngốc ra đó làm gì?" Gương mặt Thanh Tùng đã hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn, hai tay đứt vào túi quần đi lên phía trước.

Ánh nắng lúc chiều tà làm cái bóng của Thanh Tùng in dài xuống đất, thấy Ánh Hân thất thần ra đó. Tiểu tử thối này, thật sự là trước đây chính cô bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc sao? Rõ ràng tính tình của anh rất xấu xa, nhưng vẫn không cầm lòng muốn tiếp tục đi cùng anh.

Thật sự là ác ma đội lốt thiên sứ!

Một lúc sau không nghe tiếng bước chân, Thanh Tùng chậm rãi quay đầu lại chỗ Ánh Hân, lên tiếng: "Cô còn đứng ở đó?"

"A? Vâng! " Ánh Hân lập tức khôi phục tinh thần, cô thực sự là đã ngắm nhìn bóng lưng của Thanh Tùng đến thất thần rồi!

Chuyện này mà đem nói ra ngoài nhất định sẽ bị Manh Tiểu Nam cười đến chết rồi. Không suy nghĩ nhiều, Ánh Hân vội vàng chạy theo Thanh Tùng. Nhìn thấy cô đã đuổi kịp, anh lúc này mới xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người cũng không đi đến cổng trường học mà là đi đến garage của Thất Đế Tứ ở tầng hầm, bên trong có giáo viên tăng ca đến khuya, dù sao tại Thất Đế Tứ dạy và học áp lực rất lớn, nếu lớp nào có thành tích quá kém liền có khả năng bị nhà trường khai trừ.

Trong nước không có trường học nào có thể giống nơi này, riêng tiền lương cho giáo viên cao như thế cũng rất khác rồi.

Xa xa một góc trong Garage tầng hầm có chiếc xe biển số 7788 đang đậu, Thanh Tùng trực tiếp đi đến, đó một chiếc xe thể thao màu bạc đắc tiền, cầm khóa mở cửa lên xe 

​Kỳ thật cô vẫn chưa kịp hỏi Thanh Tùng một vấn đề, anh tới cùng có hay không bằng lái xe?

​Xe thể thao màu bạc đột nhiên vang lên một tiếng còi lớn, Ánh Hân bị hoảng sợ, vội vàng nhanh chân ngồi xuống chỗ kế bên tay lái. Rất nhanh, một chiếc xe thể thao màu bạc chạy ra khỏi học viện Thất Đế Tứ.

​Kẻ có tiền đều đã là như thế này sao? Đổi xe như thay quần áo.

​Xe thể thao màu bạc thần tốc ở trên đường, tóc cô bị gió thổi bay trong gió, bay lộn xộn ra sau, tuy hỗn loạn nhưng cũng rất mê người.

​Nhưng Ánh Hân  rất nhanh ý thức được một chuyện, con đường này cũng không phải đường trở về Hồ gia! Trong lòng cô khỏi nghi ngờ, lớn tiếng hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"

​Rõ ràng thanh âm đã rất lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm liền lập tức bị gió cắn nuốt cái sạch sẽ. Tuy nhiên đi tới Hồ gia một thời gian rồi, cô gặp không biết bao nhiêu chuyện mà nói, thường xuyên ngồi xe anh lái với tốc độ cao nhưng vẫn lại là trong lòng cảm thấy được sợ hãi, theo bản năng nắm chặt dây an toàn.

​"Chúng ta tới cùng đi chỗ nào vậy?" Ánh Hân lại lớn tiếng hỏi một lần.

Lần này Thanh Tùng trái lại nghe được tiếng của Ánh Hân đang nói, nhưng anh vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, hết sức chuyên tâm lái xe.

Xe rất nhanh dừng lại ở một cửa hàng đá quý trang hoàng siêu cấp xa hoa, loại cửa tiệm này là không cho phép đậu xe, Thanh Tùng đem xe dừng ở đây, hẳn không bị dán hóa đơn phạt đi? 
"Hình như ở đây không cho đậu xe?" Ánh Hân nghi hoặc hỏi han.

"Xuống xe." Thanh Tùng cũng không để ý đến lời Ánh Hân, chỉ là mở cửa xe đi ra ngoài, cô cũng chỉ làm theo mở cửa xe đi ra ngoài.

Mặc kệ nó, anh còn không sợ bị dán hóa đơn phạt, cô để ý làm chi hoàng đế không gấp thái giám gấp?

"Thanh Tùng thiếu gia? Sao cậu tới rồi? Cậu tới sao cũng không thông báo cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi rất hoan nghênh đón thiếu gia!" Một người đàn ông mặc âu phục chào đón.

Người đàn ông này là đi ra từ bên trong cửa hàng đá quý sang trọng kia, Ánh Hân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng đá quý này, mặt trên viết "Ánh sáng thời đại" bốn chữ lấp lánh phát sáng. Bất quá trọng điểm không phải bốn chữ này, mà là góc phải phía dưới bốn chữ này là một chữ "Hồ".

Hoá ra lại là tài sản tập đoàn Hồ thị, khó trách nhận ra Thanh Tùng. Bộ dạng anh đứng ở cửa chính, cho dù là di chuyển giường tới cửa ngủ, người ở bên trong cũng sẽ không có nửa điểm dị nghị.

"Địa chủ..." Ánh Hân miệng sâu xa phun ra hai chữ này.

Thanh Tùng lúc này thính giác trái lại rất nhạy cảm, nghe đến hai chữ "Địa chủ", quay đầu nói khẽ với Ánh Hân: "Chúc mừng cô, thành em gái địa chủ."

Lại là em gái!

Bị Thanh Tùng kêu như vậy thành thói quen, cô trái lại cũng không làm khổ sở, chỉ là quay đầu đi không nói lời nào.

"A... Xin hỏi." Người đàn ông mặc âu phục kia lên tiếng hỏi: "Không biết thiếu gia đây là tới thị sát, hay là?"

"Không cần lo lắng." Thanh Tùng lấy ra từ túi áo một cái gì đó, cầm ở trong tay, một bên đi vào bên trong, vừa nói nói: "Tôi không phải tới thị sát, là tới mua đồ."

Người đàn ông kia rõ ràng trong lòng nặng nề thở dài một hơi, sau đó nịnh nọt theo sát bên người Thanh Tùng nhiệt tình hỏi han: "Không biết thiếu gia muốn mua châu báu gì? Chẳng lẽ là nhẫn sao?"

Người đàn ông nói, theo bản năng liền nhìn về phía Ánh Hân. Nhờ phúc của Thanh Tùng, Ánh Hân cao quý rồi, dù gì cũng là người có danh tiếng rồi, người đàn ông lập tức liền nhận ra cô.

Nhân viên của "Ánh sáng thời đại" nhìn thấy Thanh Tùng đến, một đám cũng đều bày ra trạng thái làm việc tốt nhất, mặc dù biết rõ anh không phải tới thị sát mà là tới mua đồ.

"Cũng không phải." Thanh Tùng đi đến gần người đàn ông kia, cầm trong tay gì đó đưa cho người đàn ông.

"Đây là?" Người đàn ông vội vàng nhận lấy một cái gì đó, vừa mở lòng bàn tay thấy chỉ là một cái trang sức phổ thông chế tác khuôn mặt tươi cười. Tuy nhiên rất khéo léo tinh xảo, nhưng là giá cả hẳn không là đắt lắm.

Chẳng lẽ Thanh Tùng thiếu gia là vì cái này muốn tìm một sợi dây thích hợp vòng trang sức?

Ngay tại thời điểm người đàn ông chính mình phán đoán như vậy, Thanh Tùng mở miệng nói: "Tôi muốn một cái chất liệu một dạng, nhưng là so với cái này phải đẹp hơn."

"À à, loại trang sức nhỏ này chúng tôi nơi này không nhiều lắm, nhưng mà so với cái này xâu chuỗi hơi lớn hơn rất nhiều. Thiếu gia là muốn khuôn mặt tươi cười như vậy phải không? Tôi đây đi lên lầu tìm cho thiếu gia xem?" Người đàn ông cẩn thận cung kính hỏi han.

"Tùy ý, dù sao muốn thứ đẹp mắt hơn so với cái này." Khi nói lời này Thanh Tùng có vẻ đặc biệt như trẻ con, Ánh Hân thiếu chút nữa cười ra tiếng rồi.

Chẳng lẽ anh là muốn đưa cho cô? Nhưng dường như không hợp lôgic, Thanh Tùng không cần thiết phải làm như vậy.

"Tôi bây giờ đi tìm, thiếu gia, tiểu thư, hai người ở trong này ngồi nghỉ ngơi một lát, tôi rất nhanh sẽ đi xuống." Người đàn ông dẫn hai người đến một chỗ trong cửa hàng, nơi này bày đặt mấy cái ghế dựa dạng xa hoa, ở giữa lại đặt một cái bàn tròn, khiêm tốn mà xa hoa.

Căn dặn nhân viên pha hai cốc trà cho hai vị "Tiểu tổ tông", người đàn ông cấp tốc lên lầu hai.

"Ánh sáng thời đại" bố cục là như vậy, lầu một bên trái trưng bày là Phỉ Thúy cùng các loại bảo thạch, bên phải quầy lại bày đặt các loại hạt châu qúy, như tiểu diệp tử đàn, cây hoa lê bằng vàng.

Mà lầu hai quầy bán là một chút trang sức cụ thể, đương nhiên cũng có quầy trang sức chuyên môn.

"Cô cảm thấy như thế nào, đẹp không?" Irene  soi gương nhìn nhìn khuyên tai trên lỗ tai, hỏi ý kiến chị Sài quản lý của cô ta.

Chị Sài hai tay khoanh trước ngực, xem xét kỹ quyết đoán lắc lắc đầu nói: "Quá mức xa hoa liền biến thành quê mùa, không thích hợp với cô, đổi cái khác đi."

"Kia?" Irene chỉ chỉ một cái đôi bông bằng bạch kim hình rắn quấn quanh có lua tua thả xuống, lỗ tai được ngọn đèn ở quầy hàng chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt mọi người.

Chị Sài lần thứ hai quyết đoán lắc đầu: "Cô không phải đi trên thảm đỏ dự sự kiện, không dùng được cái này."

Irene không nói được gì, tiếp tục cẩn thận chọn lựa.

"Cái này, cái này cái này, còn có cái này, đối, còn có cái kia, tất cả đều cần cho hết vào hộp, không cần gói. Động tác nhanh lên, không lằng nhằng".

Tiếng động vội vội vàng vàng thu hút sự chú ý Irene, người đàn ông trên cổ treo thẻ nhân viên "Ánh sáng thời đại", hiển nhiên là nhân viên làm việc tại nơi này. Nhưng là ai có thể làm cho người này cứ vội vàng như vậy?

Irene thu tầm mắt lại, tiếp tục lựa chọn bông tai cao cấp.

"Lấy đôi này đi." Chị Sài chỉ vào một đôi bông tai nói, là hình ngôi sao, mặt trên lại vẫn ẩn hiện một hình mặt trăng, rất khác biệt trái lại rất khác biệt, nhưng là tại trong mắt Irene, như vậy có vẻ quá tầm thường, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của cô ta.

"Chị Sài, chị thấy mắt nhìn của chị không sai sao?" Irene hơi chút ghét bỏ nói: "Kiểu dáng này không phải là phong cách của tôi!"

"Muốn phong cách không phong cách, cô là đi học, cũng không phải tuyên bố tin tức, lại càng không là đi sự kiện. Dùng đôi này rất đẹp, đem đôi bông tai này cầm đứng lên đi!" Chị Sài chân thật đáng tin nói.

"Được rồi..." Irene bất đắc dĩ lắc đầu.

Gói đôi bông tai vào túi, người phục vụ hỏi dò: "Irene tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ kí không?"

Irene cảm thấy trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn muốn cứng rắn dằn lại tính tình, cười nói: "Đương nhiên là được."

Người nữ phục vụ kia lập tức vui vẻ đưa qua một cuốn tập cùng giấy, Irene cầm lấy, kí kí tên mình vào đó.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được nhân viên vừa rồi nói: "Không phải bảo các nhanh tay lên sao? Chậm trễ, các người không sợ đắc tội với thiếu gia Hồ Lê Thanh Tùng sao?!"

Irene buông nhẹ tay cầm bút, bút rơi xuống đất, khiến vẻ mặt người nữ phục vụ kia nghi hoặc.Chị Sài thấy thế, liền vội khom lưng nhặt bút trên mặt đất, đưa trả lại cho người phục vụ nữ: "Thật ngại quá, chúng ta tính tiền đi."

"Vậy được..."

Irene đi đến nhân viên kia hỏi: "Xin hỏi..."

Người đàn ông kia tuy là có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn người đối diện là Irene đến hỏi thăm, sắc mặt lập tức có chút cung kính: "Irene tiểu thư, cô có chuyện gì cần tôi giúp sao?"

"Tôi là muốn hỏi anh, bây giờ có phải Thanh Tùng ở phía dưới hay không?"

Sắc mặt Irene lộ vẻ vui sướng, đây là duyên phận sao? Chính mình tới nơi này chọn bông tai, kết quả là Thanh Tùng cũng đến đây.

"Đúng, thiếu gia Thanh Tùng bây giờ đang ở khu nghỉ ngơi tầng một, làm sao vậy?" Không đợi được Irene trả lời, bởi vì ả đã theo hướng cầu thang bên kia đi xuống rồi.

Nhân viên kia đang nghi hoặc a, người phục vụ quầy nhắc nhở: "Quản lí, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

"Đi theo tôi xuống đây đi." Người đàn ông hồi phục lại tinh thần, hướng cầu thang bên kia đi đến.

"Thật đắng a..." Ánh Hân lè lưỡi, này cũng không biết là trà gì, đắng chết đi được.

Nhìn Ánh Hân bày ra một vẻ mặt thống khổ, Thanh Tùng không khỏi nở nụ cười: "Trà này đúng là vài ngàn một cân, cô một phát phun trên mặt đất, đúng là phun rớt mấy chục đồng tiền."

"Xem ra là tôi nhất định không uống được trà đắt tiền như vậy rồi." Rõ ràng Ánh Hân đặt cái chén xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cầu thang đi xuống.

Ánh Hân lộ vẻ mặt kinh ngạc, Irene? Cô ta làm sao có thể tới nơi này?!

Nhớ lại Thanh Tùng không hiểu sao mang cô đến nơi này, nguyên nhân là vì Irene có hẹn gặp ở đây!

"Thanh Tùng!" Irene bước trên đôi giày cao gót đi tới, nghe được âm thanh, anh ngẩn người ra, chưa quay đầu lại, đã ngửi thấy một mùi hương. Đây là loại nước hoa mà ả thích nhất.

Irene hai tay ôm lấy cổ Thanh Tùng, vô cùng thân thiết nói: "Anh là đi theo em để cùng nhau ăn cơm sao? Em vừa đúng lúc đói bụng nha!"

Lúc này ăn điểm tâm nói sớm cũng không sớm, Thanh Tùng không thể từ chối, rõ ràng đáp ứng: "Em nghĩ muốn đi nơi nào ăn?"

Quả nhiên hai người là có hẹn trước ở trong này, Ánh Hân xiết chặt mép váy, sắc mặt biến đổi có phần không tốt.

"A, Làm thế nào mà Ánh Hân cô cũng ở đây vậy?" Irene vừa rồi cũng nhìn thấy cô, bây giờ lại cố ý giả vờ mới phát hiện sự tồn tại của cô.

"Thiếu gia, những mẫu tôi thấy đẹp nhất đều đã được chọn đến đây, cậu xem xem." Quản lí nói xong, lập tức cho người đem đến mười mấy hộp chứa xâu chuỗi đều đã đặt ở trên bàn.

"Đây là cái gì vậy?" Irene nhìn nhìn Ánh Hân: "Thanh Tùng, anh không phải là mang cô ấy tới đây chọn đồ cho cô ấy chứ?"

Vẻ mặt Thanh Tùng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn gật đầu một cái nói: "Ừm."

Irene trong lòng rối lên, lập tức toàn thân đều là lửa giận. Cô nhìn thấy sắc mặt Thanh Tùng như không có chuyện, tức tối nhưng vẫn cố ngăn lửa giận trong lòng: "Anh trai tặng đồ cho em gái là chuyện cực kỳ bình thường mà, Ánh Hân, cô phải nhân cơ hội này a, tận dụng anh ấy dứt điểm, về sau những cơ hội như vậy không có nhiều đâu nha."

Nói xong, Irene liếc nhìn Ánh Hân một cái, trong ánh mắt mang theo một tia hung ác.

Một tia hung ác này Ánh Hân không muốn để ý đến, nhưng cô cố ý nghiêm chỉnh làm ra vẻ như cái gì cũng không biết, cười rồi nói: "Tôi sẽ, cám ơn cô đã nhắc nhở."

"Không cần cảm ơn." Irene nói xong, đem mặt mình kề sát mặt Thanh Tùng nhỏ nhẹ nói: "Em thật đói nha, Thanh Tùng, bây giờ anh đưa em đi ăn cái gì đi. Dù sao ở trong này Nguyễn Ánh Hân cũng sẽ không vội, còn có thể từ từ chọn thứ mình thích. Phải không Ánh Hân?"

"Muốn đi thì đi thôi." Ánh Hân nhìn nhìn các loại xâu chuỗi trước mặt, thấp giọng nói: "Một mình tôi ở trong này là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top