Chap 157
"Mình nhất định điên rồi!" Thanh Tùng tự nhủ quay vào phòng khách, nặng nề gieo mình xuống ghế sô pha, húng hắng ho khan vài tiếng.
Nhất định là nơi này quá bụi bẩn, nên mới cảm thấy hít thở thật khó khăn!
Thế nhưng, không phải chỉ là đưa quần áo thôi sao, vừa rồi anh căng thẳng cái gì chứ?
Ánh Hân nhanh chóng mặc quần áo tử tế, bước ra từ trong phòng tắm. Trong phòng tắm có dầu gội đầu, cũng không biết đã hết hạn sử dụng hay chưa, nhưng mái tóc đã được gội sạch sẽ. Lúc gội đầu, tóc lại rụng xuống rất nhiều. Nhìn vào có chút thảm thương.
May mắn thay, mái tóc cô rất dày, nếu không bị bọn họ kéo như vậy, tóc rụng hết chẳng phải sẽ giống người bệnh sao?
"Nơi này hình như không có máy sấy." Thanh Tùng nhìn xung quanh, tìm chiếc khăn lông khô đưa cho Ánh Hân.
"Không sao, dù sao cũng không phải mùa đông." Ánh Hân mỉm cười, nhận lấy chiếc khăn, tự mình lau khô mái tóc. Hôm nay trời mưa dầm dề, tuy buổi sáng không có ánh nắng mặt trời, nhưng tóc lại khô rất nhanh.
Thanh Tùng không đáp lời Ánh Hân, chỉ là nhìn chằm chằm vào cô. Nữ sinh kia dùng móng tay cào lên mặt cô, nhưng may mắn thay Ánh Hân chỉ xước một chút da bên phải trên trán, còn ở cằm, nơi này dù có để lại sẹo cũng không quá khó coi.
"Mau đến ngồi xuống ghế sô pha, tôi giúp cô bôi thuốc." Những thứ thuốc này tuy không thể giúp cô ngăn ngừa sẹo, nhưng ít nhất có thể tiêu độc. Móng tay là nơi chứa nhiều vi khuẩn, nếu không sát trùng cẩn thận không chừng có thể bị nhiễm trùng.
"Ừm, được." Ánh Hân nghe lời ngồi xuống ghế sô pha, cô không lo lắng việc nhiễm trùng hay không nhiễm trùng, cô không phải đại tiểu thư yếu ớt mảnh mai, vết thương nhỏ như vậy, căn bản cô cũng không thèm để tâm.
Sở dĩ cô nghe lời như thế, chỉ là muốn hưởng thụ sự dịu dàng của Thanh Tùng. Dịu dàng như vậy, về sau chắc sẽ vĩnh viễn không còn tái diễn với cô.
"Đau thì nói với tôi." Thanh Tùng cầm thuốc và tăm bông, một bên vừa nói, một bên vừa nhẹ nhàng giúp cô bôi thuốc khử trùng.
Thuốc khử trùng bôi lên miệng vết thương có cảm giác nóng rát, hơi chút xót khiến cho Ánh Hân không tự chủ được lại nhíu mày, nhưng cô vẫn chỉ im lặng không phát ra tiếng động gì. Một chút đau như vậy đối với cô mà nói, vẫn có thể chịu đựng được.
"Rất đau sao?" Tuy Ánh Hân không nói gì, nhưng vẻ mặt co rúm của cô đã nói hộ tất cả.
"Không đau, anh cứ yên tâm bôi thuốc đi." Ánh Hân lắc đầu nói.
Lúc này Thanh Tùng mới thật sự yên tâm bôi thuốc, cô mở to đôi mắt nhìn anh chăm chú một cách kỳ lạ, đột nhiên không tự chủ lại rơi nước mắt: "Hồ Lê Thanh Tùng ."
"Hử?" Rửa xong miệng vết thương, Thanh Tùng ném tăm bông xuống, lấy một cái tăm bông khác, tiếp tục bôi thuốc một lần nữa.
"Cảm ơn anh."
Nghe vây, Thanh Tùng dừng động tác trong giây lát, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
"Cũng không phải chuyện gì to tát, cảm ơn cái gì?" Thật ra, anh còn muốn nói, "Cô huống hồ còn là em gái tôi." Nhưng lời nói chuẩn bị phát ra miệng, anh lại nuốt xuống.
Anh biết Ánh Hân chắc chắn không hy vọng nghe thấy câu nói kia.
Chỉ hai vết thương nhỏ, miệng vết thương rất nhanh được xử lý xong. Thanh Tùng thu dọn hòm thuốc, rồi đứng lên, nói: "Cô ở đây ngủ một lúc đi, vừa rồi tôi đã giúp cô dọn giường rồi, nên không bẩn quá đâu."
"Không cần." Ánh Hân tìm đồng hồ, nhưng lại không thấy đâu: "Hiện tại chắc là đã kết thúc tiết học rồi, chúng ta phải nhanh chóng vào học, tôi đã nghỉ không ít tiết rồi."
"Không sao, nếu cô muốn học, cứ gọi giáo viên đến dạy kèm tại nhà là được rồi." Thanh Tùng vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Quản gia Hồ nhất định đã giúp cô xin phép, cô nếu thật sự muốn học cũng nên nghỉ ngơi trước đi. Tới lúc đó tôi cho người đến gọi cô dậy đi học."
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Tùng, cô chỉ có thể giả vờ đồng ý, mặc dù thực sự không muốn bỏ một tiết học.
"Tốt lắm, cám ơn, vậy anh mau trở về lớp học đi." Ánh Hân đành phải đồng ý.
"Tôi đi trước, cô nghỉ ngơi cho tốt." Thanh Tùng nói xong, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
Giữa ban ngày ban mặt bắt cô đi ngủ, cô thật sự không ngủ được, ngồi ở trên giường trong phòng một lúc, không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cô liền đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Tuy nơi này bị bỏ trống khá lâu, nhưng tất cả các thiết bị vẫn chưa hỏng hóc, Ánh Hân mở ti vi lên, ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi.
"Về mảng điện ảnh này, gần đây tôi không có ý định gì."
Không nghĩ tới vừa mở ti vi lên, Irene là người đầu tiên xuất hiện, cô ta mặc váy áo lộng lẫy vây xung quanh là phóng viên, cực kỳ giống một đóa hoa quỳ nở rộ.
"Vì sao? Không phải cô có kế hoạch phát triển trong nước sao?" Một phóng viên đặt câu hỏi.
Đối với loại câu hỏi này, hiển nhiên không thể làm khó Irene, cô có vẻ như cá gặp nước, chỉ thấy cô mấp máy môi đỏ mọng, cười nhẹ đáp: "Không giấu gì mọi người, tôi đã quyết định đến học tại học viện Thất Đế Tứ, dù sao tôi vẫn đang trong độ tuổi đi học."
"Chẳng lẽ cô muốn rời khỏi làng giải trí sao?" Phóng viên nhanh nhảu hỏi.
"Người hâm mộ trong nước rất nhiệt tình, tôi không thể cứ như vậy mà rời khỏi làng giải trí được, cám ơn mọi người."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người xôn xao, Irene được vệ sĩ bảo vệ thoát khỏi vòng vây của nhóm phóng viên, mọi cử chỉ của cô ta đều rất tự tin.
"Không phải là có cái D tráo sao? Tự tin cái gì chứ?" Ánh Hân thấp giọng uống một ngụm nước, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh: "Thật xui xẻo! Mở ti vi đã nhìn thấy một Irene, sớm biết vậy, thà ngủ một giấc còn hơn."
Bên kia, Thanh Tùng bước nhanh đến phòng học. Đương nhiên anh không về lớp của mình, mà là đến phòng âm nhạc. Mà phòng âm nhạc giống như một căn cứ bí mật. Những người bước vào nếu không được mời, mà là bị cưỡng chế phải vào, nhất định không lành lặn trở về.
"Thanh Tùng thiếu gia, bây giờ là thời gian lên lớp, tại sao cậu không ở trong phòng học?" Một thầy giáo tiện đường đi ngang qua, Thanh Tùng trực tiếp nhấc mí mắt, nhìn lướt qua, coi giáo viên kia như không tồn tại.
"Ôi chao ôi?" Giáo viên bị coi như không khí kia cũng không tức giận, thuận theo sắc mặt của Thanh Tùng, nhất định là có người chọc đến cậu ta rồi. Ai dám trêu chọc thiếu gia ác ma này? Thật đáng kính nể!
Thanh Tùng đi thẳng đến phòng âm nhạc, cửa phòng đang khép hờ, anh liền nhấc chân đá văng cửa. Bởi vì cửa bị đá đập mạnh vào tường nên đóng ngược trở lại.
"Đáng chết!" Trong lòng Thanh Tùng vốn đang phiền muộn, một điểm này cũng khiến lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Chỉ thấy anh lùi lại phía sau mấy bước, ngay sau đó thần tốc phi thân, cánh cửa gỗ đen nặng nề văng vào bê trong, vang lên tiếng nổ như tiếng sấm.
Trấn Minh sững sờ đang đứng cánh cửa nửa mét, may mắn thay, anh đã đến mở cửa chậm một chút, nếu không đã bị cửa đè lên rồi.
Bảy tám người nữ sinh ngồi xổm trên mặt đất, sững sờ nhìn bộ dạng ác ma của Thanh Tùng. Hoàng Phúc luôn dịu dàng với nữ sinh, thậm chí nói chia tay cũng hành động như một quý ông. Còn Trấn Minh, nhìn thấy bọn họ bị bắt vào đây thì dửng dưng chỉ muốn trùm đầu đi ngủ.
Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng hung thần của Thanh Tùng, mấy nữ sinh kia thiếu chút nữa đã hét ầm lên.
"Đã để bọn họ ngồi xổm một lúc lâu rồi." Hoàng Phúc bước lên phía trước nói với Thanh Tùng.
"Chỉ đơn giản là ngồi xổm thôi sao?" Thanh Tùng thờ ơ nhìn về phía nhóm nữ sinh đang ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nói: "Chuyện này, chỉ ngồi xổm thôi, dường như cũng có chút không đúng chuẩn mực đó."
Có thể đến học tập ở Thất Đế Tứ, đều là nhưng thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, Hoàng Phúc liếc nhìn ánh mắt Thanh Tùng. Bọn họ đã phải ngồi xổm trên mặt đất, vẫn còn bị cho là không đúng tiêu chuẩn, nữ sinh thôi mà, cũng không nên yêu cầu quá khắt khe.
"Thanh Tùng, cậu ra ngoài kia, tớ có lời muốn nói với cậu." Hoàng Phúc trầm giọng, kéo tay anh đi đến bên cạnh cửa sổ, thấp giọng nói: "Bên trong có một nữ sinh là con gái Phó thị trưởng, lại còn một nữ sinh gia đình có qua hệ hợp tác với Hồ thị và Lâm thị, nếu làm quá mức, người trong gia đình bọn họ khẳng định không nhịn được, vẫn nên xử lý tuỳ tiện một chút thôi."
Bọn họ đều là đại thiếu gia gia đình danh giá, đến đánh nhau thôi cũng phải vì sản nghiệp gia đình mà suy nghĩ, trước khi ra tay cũng phải cân nhắc sức mạnh của nắm đấm.
"Ý của cậu là tôi nên bỏ qua cho bọn họ?" Thanh Tùng nheo một cái, ánh mắt đầy tức giận.
Mỗi khi Thanh Tùng bày ra vẻ mặt này, có thể nói hiện tại anh đã khó chịu đến cực độ.
Nhưng theo lý trí Hoàng Phúc, anh không thể cứ chiều theo ý của Thanh Tùng, không chỉ Hồ Thị mà Lâm Thị cũng sẽ gặp rắc rối. Nếu những người đó là nam sinh, vài nắm đấm là có thể giải quyết rồi, nhưng hiện tại là nữ sinh, trong gia đình chắc chắn được nuông chiều như hoa như ngọc.
"Thanh Tùng, cậu để bọn họ đi đi, coi như là đã dạy dỗ qua rồi." Hoàng Phúc vẫn lại là tiếp tục khuyên bảo. Nếu thật sự dạy dỗ bọn họ, rất dễ dàng làm lớn chuyện, rồi lại gây phiền toái cho tập đoàn của nhà các anh.
"Cậu có biết bọn họ đã khiến cho khuôn mặt Nguyễn Ánh Hân đầy những vết thương không? Một cô gái, có sẹo trên khuôn mặt không phải cực kì khó nhìn sao?" Thanh Tùng đối lại ánh mắt của Hoàng Phúc, gần như sắp mất hết kiên nhẫn, nói: " Nhóm người này quả thật là một lũ điên, nếu không dạy bảo cho tốt, sau này không chừng còn bắt nạt người khác."
Hoàng Phúc rõ ràng chỉ thấy duy nhất một ngọn lửa giận trong mắt Thanh Tùng, cùng lúc đó nghĩ đến khi Manh Tiểu Nam bắt nạt Irene, cậu ta cũng không tức giận đến vậy.
Rõ ràng là có tình cảm với Ánh Hân, mặc dù không còn kí ức về cô ấy, nhưng tình cảm vẫn không phai nhoà, vẫn còn đọng lại trong trái tim, phải không?
Nói như vậy, chuyện này liền trở nên rõ ràng.
"Được, Thanh Tùng, cậu đã có ý muốn dạy dỗ bọn họ, thân là anh em, tớ còn có thể nói thêm điều gì? Người anh em, tớ đứng về phía cậu. Hoàng Phúc thay đổi chủ đề, quay sang muốn giúp Thanh Tùng. Nhưng trong long anh, đã nghĩ đến cách giải quyết tốt nhất rồi.
"Ngươi sao không ngăn cản ta hả?" Thanh Tùng ánh mắt hiện ra Ti Ti kinh ngạc, vừa rồi Hoàng Phúc vẫn còn ngăn cản hắn!
"Thiếu chút nữa bị đè chết" nghĩ lại mà sợ lấy lại tinh thần Trấn Minh nghe được hai người đối thoại, hơi hơi nhíu mi: "Các ngươi có phải quên ta rồi hả? Còn có ta!"
Bọn hắn chơi từ nhỏ đến lớn đều là huynh đệ, tình cảm đạm thâm cùng Thân Huynh Đệ tựa như gặp được loại chuyện này đương nhiên muốn cùng nhau làm Nhưng là người nào cũng không có phát giác Hoàng Phúc khóe miệng giương nhẹ
Từ khi ca ca bệnh mà chết, hắn suy xét chuyện tình liền so với trước kia nhiều hơn rất nhiều, lần này hắn đương nhiên cũng sẽ không để cho Hàn Thất lục vờ ngớ ngẩn.
Ba người đồng loạt đi tới kia ngồi chồm hổm nữ sinh trước mặt, giống như tới từ địa ngục sứ giả một dạng đáng sợ.
"Thanh Tùng thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi cầu ngươi tha cho chúng tôi đi..." Lá gan thoáng lớn hơn một chút nữa nữ sinh bạo cầu xin tha thứ.
"Là, chúng tôi biết sai rồi, về sau sẽ không còn phạm một sai lầm vừa rồi nữa!"
Cũng có nhát gan nữ sinh đã bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
"Thanh Tùng thiếu gia, không phải không thích Nguyễn Ánh Hân sao? Vì cái gì hiện tại muốn đối với nhóm người ta như vậy?" Nói chuyện cái đó ngay từ đầu cố ý xông lên va chạm nữ sinh Nguyễn Ánh Hân, cô trước kia còn đối với mình cùng Thanh Tùng ôm lấy một đường hi vọng, đơn giản là trong nhà cô cùng tập đoàn Hồ Thị có hợp tác, hai người thường xuyên tại trên tiệc rượu gặp mặt.
Thanh Tùng tuy nhiên không quen,không có gì ấn tượng, nhưng là cần nhớ rõ nhân hắn là nhất định nhớ rõ, người nữ sinh trong nhà tập đoàn Hồ thị có tốt hơn hợp tác quan hệ. Có lẽ liền là ỷ vào điểm này, này nữ sinh lá gan có vẻ so với cái khác nữ sinh lớn hơn rất nhiều.
Mà hắn ghét nhất bị làm phiền là loại nữ sinh này!
Ỷ vào trong nhà cùng Hồ thị có như thế nhất điểm dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng quan hệ, liền mượn này thân phận tại trong học viện làm xằng làm bậy.
"Chẳng lẽ bản thiếu gia không thích người nào, người kia liền xứng đáng bị các ngươi khi dễ?" Thanh Tùng lang mắt nhíu lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm nói chuyện người nữ sinh kia
"Cô có biết ta không phải có ý này, ý của ta là, vì cái gì cô nên vì một cái đã với cô không phân quan nữ sinh đối với ta như vậy?" Nữ sinh nói xong, đứng lên nói: "Chúng ta Trần gia, cùng Hồ gia coi như là nhiều năm giao tình, ngươi như thế nào vì một tài cán của Nguyễn Ánh Hân mà đối với ta như vậy!"
"Như vậy đối với ngươi? Ta như thế nào đối với ngươi rồi hả?" Thanh Tùng đi lên phía trước liền xách áo nữ sinh lên trên cổ đều đã bạo nổi lên gân xanh. Hắn là không chân chính đánh nữ sinh, đúng là không có nghĩa là hắn không hẳn ngoại lệ!
Hắn căn bản là không còn có đối với các cô như thế nào, nữ sinh này cứ như vậy mà nói chuyện, nếu hắn nhớ không lầm mà nói nữ sinh này tên là hứa niệm niệm.
Trần niệm niệm bị Thanh Tùng ngữ khí cùng biểu tình dọa đến chỗ, ban đầu lá gan cũng rút nhỏ một vòng, cô hung hăng nuốt nước miếng xuống, cốt khí sau cùng một tia dũng khí nói: "Là Nguyễn Ánh Hân chính cô ta đánh ngã tôi còn không giải thích!"
Lời nói này giống như là đem những người khác đều trở thành người mù rồi.
Đừng trách để Thanh Tùng làm ra chuyện gì kích thích chuyện tình, Hoàng Phúc phỏng chừng đi lên phía trước, lôi kéo hứa niệm niệm cánh tay, một tay lấy nàng túm quá lai, quay đầu đối với anh nói: "Loại nữ sinh này liền giao cho ta xử lí".
Thanh Tùng kinh ngạc nhìn Hoàng Phúc, đã thấy hắn túm hứa niệm niệm hướng âm nhạc phòng học ngoại đi đến. Hai người giẫm lên ván cửa, từ niệm niệm đi được có chút lảo đảo: "Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào? Ngươi buông..."
Toàn bộ mới vừa mới bắt đầu, Hoàng Phúc đi tới cửa, hơi nghiêng một phen mặt nói: "Thanh Tùng, ngươi đem các cô đều đã thả đi, giết gà dọa khỉ, gà không cần toàn bộ giết, giết một cái là đủ rồi."
Tuy nhiên không biết Hoàng Phúc muốn làm cái gì, nhưng hắn nói cũng đúng, giết một con gà như vậy đủ rồi!
Thanh Tùng lãnh nghiêm mặt nhìn về phía kia mấy nữ sinh nói: "Tất cả đều cút cho tôi các ngươi trong lớp của mình, về sau không cần để cho tôi nhìn thấy các ngươi!"
Các nữ sinh vội vàng đứng lên, nhưng là do ở ngồi chồm hổm thời gian quá dài, chỉ có thể dìu dắt lẫn nhau đứng lên, đứng lên cái gì cũng bất chấp, một đám như là chạy trối chết một dạng địa thoát đi nơi này.
"Chúng ta theo sau nhìn xem đi." Trấn Minh đề nghị hắn ngủ lưỡng tiết khóa thêm nữa một cái giảng bài gian, hiện tại sức sống đã trở nên cực kỳ sự dư thừa, trong mắt lóe sáng hưng phấn quang.
Theo Hoàng Phúc giống đuổi gà một dạng vội vàng một đoàn nữ sinh vào thời điểm, hắn liền hỏi rõ những nữ sinh này nguyên do là khi dễ Ánh Hân.Dựa theo Trấn Minh có lối suy nghĩ, những thứ nữ nữ sinh này nên xuống Địa ngục! Đúng là hắn cũng biết cô không phải dễ dàng bị thương như vậy khi dễ cho nên không cần lo lắng.
Nhưng tại sao mà Thanh Tùng giúp Ánh Hân, Trấn Minh trong lòng hiện lên dạng cảm xúc.
"Ừ." Thanh Tùng gật gật đầu, cùng Trấn Minh khởi loạt đi theo.
Hoàng Phúc bình thường tuy nhiên một bộ cà lơ phất phơ bộ dáng, nhưng là cùng Thanh Tùng một dạng, thực gặp được sự tình ngược lại rất bình tĩnh. Lần này phản ứng nhưng là vượt quá anh cùng Trấn Minh dự liệu chi ngoại.
Trần niệm niệm vẫn bị Hoàng Phúc túm cánh tay, hướng giáo học đi lên lầu
"Ngươi buông, buông ra!" Trần niệm niệm một cái vẻ muốn tránh thoát Hoàng Phúc giam cầm, đúng là khí lực của nàng đâu nào có thể tránh thoát, chỉ có thể là uổng phí khí lực.
"Không cần lãng phí khí lực, ngoan ngoãn theo ta đi!" Hoàng Phúc nhìn cũng không nhìn hứa niệm niệm vẫn, lập tức lôi kéo cô đi lên lầu, như thế thực phế đi một chút khí lực.
Trên đường gặp phải một cái chính đang đi xuống lầu tới Lão sư, nhìn đến Hoàng Phúc lôi kéo một người nữ sinh lên lầu, sắc mặt hiện lên kinh ngạc.
"Lão sư, cứu ta! Lão sư!" Trần niệm niệm như là tóm được một cọng rơm cứu mệnh một dạng, gắt gao lôi kéo Lão sư y phục kia, đó là một cái hói đầu nam lão sư, trên thân áo sơmi mắt thấy liền muốn bị hứa niệm niệm cho liên tiếp xé rách.
"Làm cái gì vậy? Nguyễn Lâm Hoàng Phúc đồng học, ngươi muốn dẫn vị nữ này đồng học thượng chỗ nào đi?"
Thân là một Lão sư, gặp được loại chuyện này tổng không thể khoanh tay đứng nhìn. Ngốc đầu lão sư nói thân thủ ngăn cản Hoàng Phúc đường đi.
Hoàng Phúc nhíu nhíu mày nói: "Lão sư, đây là cô ta trong lúc đó việc tư, người tốt nhất vẫn lại là không cần lo cho rồi."
Ngốc đầu Lão sư có vẻ thật mất mặt, há mồm nói: "Này ta cũng không thể mặc kệ, nếu là xuất điểm sự tình gì kia đã có thể bất hảo rồi."
"Lão sư, ngươi tựa hồ vẫn còn không biết tư Thi Tứ quy tắc." Hoàng Phúc hung hăng trợn mắt nhìn hắn nói: "Cá lớn nuốt cá bé, tiền nhiều hơn trí thắng, không nghĩ muốn bị trường học cuốn gói, sẽ không cần quản chuyện này. Hơn nữa, ta bảo trì hẳn không gặp chuyện không may, hiện tại ngươi có thể cho mở đi?"
"Lão sư, cứu ta!" Hứa niệm niệm một bộ sắp khóc xuất lai thương cảm bộ dáng: "Hắn sẽ giết tôi,bọn hắn sẽ giết tôi"
Nói nói đến mức này, ngốc đầu Lão sư đẩy ra một bước, lấy ra Trần niệm niệm thủ nói: "Người hảo hảo cùng người ta Nguyễn Lâm Hoàng Phúc đồng học nói, hắn bảo chứng hẳn không gặp chuyện không may, ta còn có việc, đi trước a!"
Nói xong, ngốc đầu Lão sư lắc mình liền đi, nháy mắt không thấy bóng người, tốc độ chi ngoại khiến người cứng lưỡi.
"Không cần nhiều nhiều lời như vậy, đi!" Hoàng Phúc trên tay một ra sức, lôi kéo Trần niệm niệm thẳng tắp trên mặt đất giáo học lâu thiên thai. Này tràng giáo học lâu tổng cộng có lầu 6, vừa đến lầu ba là năm thứ cấp 3 phòng học, bốn đến lầu 6 là lớp 11 lớp phòng học.
Kéo lên trời đài hậu, Hoàng Phúc đối với hứa niệm niệm trầm giọng nói: "cô hãy nghe cho kỹ, tôi không nghĩ muốn quậy lớn chuyện, nếu cô nghĩ muốn chuyện này liền như vậy qua đi mà nói, cô phải phối hợp với tôi nếu không cô chết như thế nào cũng không biết!"
Ý trong lời nói, tựa hồ là Hoàng Phúc phải giúp cô?
Trần niệm niệm có chút không tin, do dự mà hỏi: "anh vì cái gì phải giúp tôi? Còn có, tôi muốn như thế nào phối hợp với anh?"
"Tôi không phải tại giúp cô.tại là tôi bang Thanh Tùng. Sự tình nháo lớn đối Hồ thị còn có nhà cô công ty đều đã không có chỗ tốt gì, cô tốt nhất sau khi về nhà làm chuyện gì đều không có phát sinh, nếu không, Trần gia là tuyệt đối hợp lại bất quá Hồ gia cùng Lâm gia. Đến như như thế nào phối hợp ta..."
Hoàng Phúc nói tới đây, Tĩnh Tâm nghe xong một phen bên ngoài động tĩnh, nghe được thiên thai bên trong hành lang vang lên tiếng bước chân, hắn vội vã lôi kéo Trần niệm niệm hướng thiên thai ven đi đến.
"Chích muốn xuất ra cô tối nhát gan một mặt, liền là tại phối hợp tôi."
Lời nói này cực kỳ nhẹ, Hoàng Phúc cũng không sao cả Trần niệm niệm có hay không nghe được. Nếu Thanh Tùng cùng Irene thật sự quyết định công khai cùng một chỗ, nói như vậy bất định lời lẽ sai trái hội đem Hồ gia đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió, hắn tất phải bang Thanh Tùng đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
"Thanh Tùng ngươi như thế nào như vậy chậm?" Hoàng Phúc nở nụ cười một phen, trên cánh tay một cái dùng lực, đem Trần niệm niệm đổ lên thiên thai lan can chỗ.
Này lan can một thước không tới, nếu một cái không cẩn thận, nhân cũng rất dễ dàng hội ngã xuống.
"Ngươi?" Thanh Tùng từng bước một đi vào, xem Hoàng Phúc ý này, tựa hồ là muốn đẩy người tiếp xuống.
Lần trước Thanh Tùng cũng tọa quá đem người từ trên lầu đẩy xuống, đó là tại cao nhất lúc, bất quá là từ lầu hai đẩy xuống. Người kia chỉ tại nằm bệnh viện ba bốn tháng tựu ra viện rồi.
Lần này đúng là lầu 6, cần phải tai nạn chết người không thể.
"Ta hiện tại ngẫm lại, nếu muốn giết gà dọa khỉ, kia chúng ta rõ ràng liền làm tuyệt nhất điểm. Cái này nữ như vậy không thức thời vụ, làm không việc, rõ ràng liền làm việc tuyệt."
Hoàng Phúc ý tứ trong lời nói cực kỳ rõ ràng, đó chính là đem hứa niệm niệm theo thiên thai ném xuống.
Trần niệm niệm nghe xong, đồng tử nháy mắt co rút nhanh, theo bản năng liền nhìn về phía Hoàng Phúc. Hoàng Phúc hẳn không là để cho chính mình phối hợp hắn từ trên lầu nhảy xuống đi? Này cũng không phải là đùa giỡn.
Trấn Minh đứng ở Thanh Tùng thân nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Phúc. Này cũng không phải là Hoàng Phúc tác phong a, chẳng lẽ là cố ý?
"Như vậy... Tựa hồ không tốt lắm." Thanh Tùng nhẹ nhàng nhăn lại mày: "Phiến cô mấy bạt tai, đem y phục bới,lột ném tới cô trong phòng học, giống như vậy tùy tiện giáo huấn một phen là đủ rồi."
Như vậy cực kỳ tùy tiện sao?
Trần niệm niệm toàn thân run rẩy lên, nếu thật muốn bới,lột y phục cô ném cô đến trong ban mặt, kia cô cũng không cần sống! Còn không bằng trực tiếp bị bọn hắn từ trên sân thượng ném xuống.
"Không..." Trần niệm niệm sau này rụt rụt, mặt sau liền là lan can, cô cũng không có phương khả dĩ trốn.
"Cô cho là tùy vào cô sao?" Thanh Tùng ánh mắt rùng mình, liền muốn tiến lên.
Một hài tử nữ nếu thực bị bái cởi hết quần áo cô còn có mặt mũi sống sót sao? Hoàng Phúc sắc mặt biến được trầm trọng khởi lai, một giây sau, hắn hơi hơi khom lưng đem Trần niệm niệm từ trên mặt đất lao khởi lai, Ngay sau đó nhất bả túm, trực tiếp quăng phất đến chỗ lan can bên ngoài.
"A..." Trần Niệm Niệm nhắm mắt lại và hét ầm lên, trong nháy mắt cảm thất không trọng lượng, tâm trí cô tràn đầy tuyệt vọng. Cô cho rằng bản thân mình có thể phải chết ngay lúc này không nghi ngờ gì nữa, một cơn đau nhói ập đến trên cổ tay. Cô mở to mắt, thấy bản thân mình đang lơ lửng giữa không trung.
Chỉ cần Hoàng Phúc tuột tay một cái, cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
"A - - cứu tôi với! Cứu tôi... Kéo tôi lên đi!" Trần Niệm Niệm với tay ôm chặt lan can, cũng giúp Tiêu Minh Lạc giảm bớt sức nặng một chút.
Động tác này cô cũng không phải phối hợp cùng Hoàng Phúc, mà tất cả xuất phát từ bản năng, bản năng muốn sống. Nước mắt chảy dài xuống đôi má, cô giờ phút này hối hận muốn chết, nếu không tự mình đẩy Ánh Hân, sẽ không dẫn đến hậu quả như vậy.
Điều này khiến cho cô lập tức rất căm hận Ánh Hân, ban đầu chỉ là chán ghét cô ta, bời vì người mình thích lại thích Ánh Hân. Nhưng hiện tại không đơn thuần là chán ghét, còn xuất hiện một cảm giác là căm hận.
"Thanh Tùng, chỉ cần cậu nói buông tay, tôi sẽ lập tức ném cô ta xuống." Khuôn mặt Hoàng Phúc biểu hiện như mây thưa gió nhẹ, có vẻ không thèm quan tâm đến chuyện sống chết của Trần Niệm Niệm một chút nào.
Thanh Tùng cũng không phải người không có đầu óc, dưới tình huống này anh dĩ nhiên đoán ra Hoàng Phúc đang cố ý khiêu khích anh. Làm cho anh hiểu rõ chuyện này không thể gây rắc rối lớn.
Lúc này tiếng chuông tan học đã vang lên, không ít người đã ùa ra khỏi phòng học, chạy xuống tầng một, đứng bên ngoài sân ngửa đầu nhìn thấy cảnh tượng này trên sân thượng. Một giáo viên cũng đang thảo luận có nên gọi điện báo cảnh sát hay không.
"Kéo cô ta lên đây đi." Thanh Tùng sầm mặt nhưng vẫn thở dài nói.
Tiếng nói của Thanh Tùng vừa dứt, Trần Niệm Niệm trong lòng mới nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi cô được kéo lên, Thanh Tùng đã không thấy đâu nữa. Trên sân thượng chỉ còn lại Hoàng Phúc, Trấn Minh cùng cô ta.
Sau khi đứng lên, Trần Niệm Niệm phát hiện bản thân mình căn bản đứng không vững, hai bắp đùi không còn sức lực, một mực run rẩy. Cô chỉ cảm thấy đùi mình như mềm nhũn ra, hai tay cũng run lên bần bật. Sau cùng cô không chống đỡ nổi, ngã xõng soài ở trên mặt đất.
"Không việc gì rồi." Hoàng Phúc nhìn Trần Niệm Niệm đầu giống như toát hết mồ hôi, bước lên phía trước, lấy ra từ trong túi miếng dán vết thương đưa cho Trần Niệm Niệm.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện miếng dán vết thương, khuôn mặt Trần Niệm Niệm rung lên rõ ràng. Cô hiện tại rốt cục hiểu rõ Hoàng Phúc nói "phối hợp" là có ý gì, không phải anh thật sự muốn ném cô xuống, mà là đang giúp đỡ cô.
Tuy ngoài miệng anh ta nói là giúp Thanh Tùng, trên thực tế cũng là giúp cô.
Trong lòng cô ấm áp, như là có dòng nước ấm len lỏi qua. Trước kia cô mù quáng thíchThanh Tùng, cũng không biết mình rốt cuộc thích anh ta vì cái gì. Nhưng hiện tại, cô nhìn thấy hơi chút quan tâm trong mắt Hoàng Phúc, trong lòng chợt rung động. Dường như ban công bụi bẩn đều tràn ngập sắc hoa tường vi nở rộ, chóp mũi đều là hương vị ngọt ngào.
"Cảm ơn."
Lời vừa thốt ra, cửa sân thượng đột nhiên bị một người đá văng ra. Ba người đồng thời hoảng sợ vì âm thanh bất ngờ này, theo bản năng liền nhìn về hướng âm thanh kia.
"Tại sao anh lại kéo cô ta lên?"
Người đến không phải ai khác, chính là Mạnh Tiểu Nam đang bừng bừng lửa giận. Lúc ở căng tin, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh không bóng dáng Ánh Hân đâu nữa, chỉ thấy Hoàng Phúc quát lớn bắt mấy nữ sinh ra khỏi cửa.
Chạy lên hỏi mới biết, mấy nữ sinh này lợi dụng lúc cô không ở đó bắt nạt Ánh Hân. Tuy Ánh Hân bị bắt nạt lục này không nhất định là chuyện xấu, tốt xấu gì cũng khiến Thanh Tùng anh hùng cứu mỹ nhân một lần. Thế nhưng khẩu khí này cô không nuốt trôi được!
Nếu tiết học sau đó không phải tiết của chỉ nhiệm lớp, cô khả năng đã chạy ngay đến phòng âm nhạc.
"Không thể làm lớn chuyện này." Hoàng Phúc bước lên phía trước thuyết phục: "Em cũng đừng gây rắc rối vì chuyện này."
Quả thật chuyện này không thể làm lớn, đạo lý này cô biết. Thế nhưng lúc cô đến trước mặt Trần Niệm Niệm, lại phát hiện Trần Niệm Niệm đang cầm trong tay miếng dán vết thương gấu con.
Những miếng dán vết thương này là Hoàng Phúc đặc biệt chuẩn bị cho cô, bởi vì cô luôn tự làm bản thân mình bị thương. Loại miếng dán vết thương in hình gấu con này kỳ mới mẻ độc đáo, rất hiếm thấy.
"Anh đưa miếng dán vết thương này cho cô ta sao?" Mạnh Tiểu Nam giơ tay chỉ vào Trần Niệm Niệm, vừa chất vất vừa trách cứ Hoàng Phúc.
Nếu Hoàng Phúc đưa miếng dán vết thương cho nữ sinh khác, cô hẳn không quan tâm như vậy, nhưng nữ sinh này đã bắt nạt Ánh Hân, anh lại đưa cho cô ta!
"Cô ấy bị thương, dù sao trong túi sẵn có, tiện tay đưa cho cô ấy." Hoàng Phúc bình tĩnh nói xong, kéo Mạnh Tiểu Nam đứng xa Trần Niệm Niệm một chút. Trần Niệm Niệm bởi vì đứng không vững, cho nên tạm thời chỉ có thể ngồi xổm ngồi dưới đất, xem ra có vài phần thương cảm.
Hoàng Phúc đã từng hứa cho cô tương lai tươi sáng, cô ở bên anh sẽ không phải ấm ức và chịu thiệt, nhưng hiện tại cô không phải ấm ức rồi sao!
"Đầu óc anh bị đào hố sao? Cho ai dùng cũng được không thể cho cô ta dùng!" Mạnh Tiểu Nam đẩy Hoàng Phúc ra, bước vài bước đến trước mặt Trần Niệm Niệm, cúi đầu cướp lấy miếng dán vết thương còn chưa kịp mở ra trong tay Trần Niệm Niệm, giơ tay ném nó ra ngoài lan can.
Nhìn thấy hành động này của Mạnh Tiểu Nam, Hoàng Phúc nhíu chặt đôi mày, lạnh lùng nói: "Em làm cái gì vậy?"
"Ném miếng dán vết thương đi, anh không thấy rõ sao?" Mạnh Tiểu Nam quay sang nói với Hoàng Phúc xong, lại quay đầu nhìn Hứa Niệm Niệm nói: "Không có thể bắt nạt Ánh Hân của tôi, cô càng không thể làm việc đó! Cô đứng lên cho tôi, chúng ta đấu tay đôi!"
Mạnh Tiểu Nam nói xong, liền muốn túm cổ Trần Niệm Niệm đứng dậy để đánh nhau với cô.
"Cô muốn làm gì? Buông ra..." Trần Niệm Niệm thật sự không thích Mạnh Tiểu Nam, lúc này lại nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phúc sáng quắc nhìn Mạnh Tiểu Nam, trong lòng cô ta liền tính toán, hiện tại đúng là một cơ hội tốt làm cho bọn họ cãi nhau.
"Buông ra? Cô nói bà đây buông ra thì bà đây sẽ phải buông sao?" Mạnh Tiểu Nam hất tay một cái, đang kéo biến thành đẩy mạnh, Trần Niệm Niệm bất ngờ mất trọng tâm, cả người ngả về phía sau.
Trước khi ngã về phía sau, cô lại vẫn theo bản năng giữ chặt Mạnh Tiểu Nam, ngón tay thon dài cào lên da thịt Mạnh Tiểu Nam, gây ra một vết xước dài.
Mạnh Tiểu Nam bất ngờ bị đau rụt tay lại, Hoàng Phúc xông lên phía trước đỡ lấy Trần Niệm Niệm, cô ta lúc này mới không bị ngã sấp xuống.
"Em hơi quá đáng rồi đó!"
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên Hoàng Phúc lớn tiếng với cô như vậy, vốn hai người chênh lệch đủ điều, hiện tại khoảng cách của bọn họ càng ngày càng xa dần.
Cô chỉ cảm thấy nuốt khan, đồng thời cổ họng đắng ngắt, từ khoé mắt có gì đó dũng mãnh trào ra.
Cố kìm nén những giọt nước mắt kích động, Mạnh Tiểu Nam dương lên một nụ cười chua xót, nói: "Nguyễn Lâm Hoàng Phúc, tôi với anh, tới cùng là ai quá đáng hơn ai?"
Hoàng Phúc hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển qua nơi khác, khẽ cắn môi nói: "Em vẫn nên về trước bình tĩnh, cố gắng bình tĩnh chút đi."
"Tôi sẽ cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh." Mạnh Tiểu Nam sắc mặt âm trầm, xoay người rời đi, đứng ở trên sân thượng cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân Manh Tiểu Nam chạy rầm rầm xuống tầng, đủ để nhận ra đầy giận dữ.
Nhìn thấy chuyện xảy ra trước mặt, Trấn Minh lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Hoàng Phúc, tớ dám cá rằng, cậu lần này thật sự kết thúc rồi."
"Đừng vui mừng khi người khác gặp họa." Hoàng Phúc trừng mắt liếc nhìn Trấn Minh một cái.
"Được được được, tớ không vui mừng khi người khác gặp họa được chưa? Chơi đùa vui vẻ với người yêu mới của cậu, tớ đi trước một bước..." Trấn Minh nhanh chóng nói xong, thừa dịp Hoàng Phúc chưa nổi điên trốn sau cánh cửa sân thượng.
Anh luôn luôn mong thế gian này trở nên loạn hơn càng tốt. Vì sợ rằng thế gian không loạn là nói về chính anh!
"Thật xin lỗi." Sau khi Trấn Minh rời khỏi, Trần Niệm Niệm thấp giọng, thoát khỏi cái ôm của Hoàng Phúc, nói: "Dường như đã gây thêm phiền phức cho anh, có cần đến lúc đó tôi thay anh đi giải thích hay không?"
"Không cần." Hoàng Phúc khoát tay từ chối: "Vừa rồi kéo cô lên, lúc đó nhìn thấy chân cô có rất nhiều vết xước da, cô đến phòng y tế xử lý một chút đi."
Nói xong, Hoàng Phúc để ý đến Trần Niệm Niệm, khuôn mặt nghiêm lại, rất nhanh biến mất sau cửa sân thượng.
"Thanh Tùng thiếu gia, anh đã không thể thích tôi, tôi đây cũng không thể chờ anh như há miệng chờ sung rụng." Trần Niệm Niệm cúi đầu tìm kiếm, vừa hay nhìn thấy miếng dán vết thương hình con gấu rơi ở gần lan can sân thượng. Cô ta liền bước qua nhặt nó lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, một nụ cười thâm hiểm dâng lên nơi khoé miệng.
Sau khi Mạnh Tiểu Nam về đến lớp học, Ánh Hân đã tự mình tính toán thời gian về đó trước. Nhìn đôi mắt Mạnh Tiểu Nam đỏ bừng như thỏ con bước tới, cô có chút thất kinh.
"Này! Cậu lại làm sao thế này?"
Nghe thấy Ánh Hân hỏi ra miệng, rất nhiều bạn học cùng lớp cũng xúm lại đó, nhao nhao vây quanh Mạnh Tiểu Nam hỏi ít hỏi nhiều.
Khoé mắt Manh Tiểu Nam lại càng chua xót hơn, cô đưa tay lên lau nước mắt, hung hăng nuốt ực xuống một cái, nói: "Tớ muốn chia tay với tên khốn kiếp Nguyễn Lâm Hoàng Phúc kia!"
Lời vừa thốt ra miệng, mọi người đều thất kinh.
Ánh Hân phục hồi tinh thần lại đầu tiên, giơ tay sờ trán Mạn Tiểu Nam trước thăm dò, lắc lắc đầu nói: "Cậu không phát sốt!"
"Ai dà!" Mạnh Tiểu Nam kéo tay Ánh Hân ra, căm giận nói: "Tớ không có nói đùa, nói thật đó!"
"..." Khoé miệng Ánh Hân giật giật, sau khi cô đi đến phòng nhỏ kia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại cũng không thích hợp để hỏi, nhìn tình huống này, có hỏi nha đầu kia cũng nhất định không nói. Tiêng chuông vào lớp chợt vang lên, mọi người nhao nhao về chỗ ngồi, Ánh Hân cũng đổi chỗ trở về.
Lúc này là tiết học mỹ thuật, giáo viên mỹ thuật cho mọi người tự nghiên cứu chương trình Thám hiểm vương triều, sau đó ngồi ở trên bục giảng chơi điện thoại di động, thậm chí phía dưới bùng nổ bà cũng không quan tâm.
Thừa dịp giáo viên mỹ thuật cúi đầu chơi điện thoại, Ánh Hân cùng Mạnh Tiểu Nam lén lút thay đổi chỗ ngồi, cô ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tiểu Nam.
Mạnh Tiểu Nam đang cầm bút máy ra sức cào lên tập nháp giấy, một tập giấy nháp còn nguyên vẹn như vậy bị cô làm hỏng.
"Cậu mau chóng nói cho tớ nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì." Ánh Hân ghé sát vào tai Mạnh Tiểu Nam, thấp giọng hỏi.
Còn có thể nói như thế nào đây? Nói Hoàng Phúc vì một nữ sinh bắt nạt Ánh Hân quát mắng cô sao? Cô khẽ cắn môi, lắc đầu: "Tớ không muốn nói, dù sao, tớ cũng nói tạm biệt Nguyễn Lâm Hoàng Phúc rồi!"
"Được rồi!" Ánh hân thở dài: "Cậu không nói ta cũng không có có cách gì, ôi chao ôi, cậu đưa cuốn sách Vật lý kia đưa cho tớ."
Lấy được sách Vật lý, An Sơ Hạ điềm nhiên vùi đầu vào xem sách.
Mạnh Tiểu Nam hơi chút bất mãn nói: "Tớ nói không muốn nói, cậu liền không tiếp tục hỏi nữa? Cậu cuối cùng có yêu tớ hay không yêu tớ?"
"Tớ..."
Ánh Hân vừa định nói gì đó, đột nhiên bị một tiếng đập cửa cắt ngang.
Lớp học đầy người trở nên yên tĩnh chỉ trong giây lát.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top