Chap 150
Nữ giúp việc thấy Ánh hân chậm chạp không ngồi xuống, còn tưởng rằng cô là vì do chờ mình tới kéo giúp ghế dựa, vội vàng đi ra phía trước cái ghế kéo ra, nhưng cô vẫn duy trì tư thế, không ngồi xuống, cũng không có động tác khác.
Cái này ví như bài văn, lòng của cô rối loạn như đang nhảy. Cô suy nghĩ, nếu lúc ấy cô không đẩy Thanh Tùng ra, vậy anh có phải hay không sẽ đi sâu vào nụ hôn?
Cô đột nhiên có chút hối hận khi chính mình đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy được chính mình đã làm rất tốt. Nếu như Thanh Tùng chẳng qua chỉ là muốn xem thử cô, cô đẩy anh ra, dù sao anh hẳn không cảm thấy rằng cô là một người dễ dãi. Nếu anh hôn cô, căn nguyên là do một loại kích thích, này cũng nói rõ là Thanh Tùng đối với chính mình đúng là vẫn không giống như vậy.
"Thiếu phu nhân? Người muốn xới nhiều cơm hay ít thôi?" Nữ giúp việc kế bên nhìn Ánh Hân còn đang ngẩn người, vì thế tìm cái cớ cùng cô bắt chuyện.
"A? A..., tôi muốn nửa chén cơm là đủ rồi, không cần lấy cho tôi nhiều."
Ánh Hân lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đã bình tĩnh kéo ghế, nữ giúp việc liền bước lên phía trước đẩy mạnh cô xuống ghế dựa. Bắt đầu ăn một hồi lâu, mới cảm thấy được nhiệt độ của sắc mặt mình đang giảm xuống.
Không lâu nghe được trên lầu truyền đến thanh âm, Ánh Hân biết rõ kia nhất định là Thanh Tùng , liền thu lại cảm xúc của mình, cố giả bộ bình tĩnh là đang ăn cơm. Anh rất nhanh ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tùy ý nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bùi ngùi nói: "Mẹ tôi thật đúng là vì cô mà lo lắng, buổi sáng đặc biệt dặn dò đầu bếp đem thức ăn dễ tiêu một chút."
"À, cho nên tôi chuẩn bị buổi tối đi siêu thị mua nhiều đồ ăn tươi tự mình xuống bếp để cám ơn mẹ." Ánh Hân nói xong, giương mắt nhìn Thanh Tùng hỏi: "Anh có muốn cùng đi siêu thị không?"
Nghĩ tới cảnh phải chen chúc ở đám đông Thanh Tùng , cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà trả lời: "Không đi."
Nhưng sau đó, anh lại bổ sung một câu: "Tùy thôi."
Tùy thôi có phải là đồng ý đi? Ánh Hân cúi đầu nuốt cơm, trong lòng thầm thở dài nói: Cái này đại thiếu gia từ trước vẫn ngạo kiều như thế! Đi thì đi thôi, lại vẫn nói một câu, tùy thôi.
Hai người không hề nói một câu nào nữa, mỗi bên ăn mỗi cái, Ánh Hân ăn xong liền ở phía sau nói lại một câu: "Tôi muốn đi siêu thị sẽ gọi anh."
Nhìn thấy Thanh Tùng không có gì phản ứng, nhưng cũng không có phản ứng cự tuyệt, vì thế xoay người lên lầu. Lúc Ánh Hân đã đi lên lầu, anh mới vừa thở một hơi, chết tiệt, thế nào mà khi nói chuyện với cô ấy lại thấy bản thân mình rất lo lắng? Có lẽ hôm khác anh nên đi gặp bác sĩ tâm lí một phen, không sai!
Mỗi lần mưa to Phách Thiên lại thích lăn lộn trên bùn, làm mình giống như chó mực. Mưa bây giờ đã tạnh, Thanh Tùng ăn xong không lầu, mà là đi đến bãi cỏ bên ngoài. Vì mới mưa to xong nên trên mặt cỏ, đều lấp đầy những giọt nước như hạt chân châu.
Thanh Tùng bước chân lên đi, một mảnh ống quần liền bị ướt.
Sớm biết vậy anh đã mặc quần đùi, đỡ bị ướt. Nghĩ là như vậy, nhưng anh không lên lầu, nơi này cách biệt thự cũng khá xa, anh mới chẳng muốn trở về đổi.
Nhưng nếu như vậy đi đến căn phòng nhỏ của Phách Thiên, ống quần nhất định sẽ ướt đẫm. Vì thế anh cúi người đem ống quần xắn lên, quần vận động co dãn rất tốt, anh thẳng tay xắn đến đầu gối, để lộ ra "Đùi đẹp", cái này giống như người nông dân mới vừa cày ruộng trở về, lại giống người đánh cá mới vừa từ bờ biển trở về.
Bãi cỏ này tạo ra để chơi golf, nhưng Hồ Tuấn Khải bận việc, rất ít có thời gian để chơi golf, cho dù là có chơi golf cũng đều cùng bạn bè kinh doanh đến nơi khác đánh, cho nên bãi cỏ về sau liền để đó không sử dụng, rõ ràng được dùng cho người mới ăn cơm xong tản bộ.
Phòng nhỏ của Phách Thiên ở nơi đó. Anh thật xa liền nhìn Phách Thiên người đen như mực đuổi theo con bươm buớm, nhưng bởi vì bị xích kéo lại, bất luận như nào cũng đuổi không kịp con bươm buớm.
Chỉ thấy nó không cam lòng nhìn về hướng bên kia mà gầm lên vài tiếng, Thanh Tùng nhìn thấy cảnh này, mỉm cười sau đó vỗ tay của mình để thu hút sự chú ý của Phách Thiên.
Quả nhiên Phách Thiên lập tức liền nhìn về phía này, thấy người đến là Thanh Tùng , hưng phấn nhảy dựng như muốn xông lên, nhưng do bị xích nên buộc nó chỉ có thể tại chỗ mà nhảy.
"A, thiếu gia." Đóng cửa phòng Phách Thiên lại, người giúp việc đang cầm trong tay các loại công cụ, nhìn thấy Thanh Tùng ở phía sau, kinh ngạc mà hô lên một tiếng.
"Ừ." Thanh Tùng dừng bước lại, gật gật đầu xem như đáp lại.
"Tôi đang chuẩn bị đi cho Phách Thiên tắm rửa, người biết mỗi lần trời mưa nó đều đã thích lao ra trên bãi cỏ mà lăn lộn. Nếu không thì tôi tắm rửa cho nó sạch sẽ để người cùng Phách Thiên dạo chơi?" Người giúp việc mang theo một thùng công cụ để tắm rửa, có vẻ hơi có chút cật lực nói.
Anh cũng đã có ý định đi ra kho để lấy công cụ, người này như vậy mà mang tới quả thật là không thể tốt hơn. Anh đã rất lâu rồi chưa cùng chú chó bảo bối Phách Thiên tăng tiến cảm tình rồi.
"Hôm nay cho ông nghỉ một ngày, tôi sẽ tắm rửa cho Phách Thiên." Thanh Tùng nói xong, chỉ thùng nước trong tay người giúp việc nói: "Ông đem cái đó để ở đây thì tốt rồi."
Thiếu gia đã lên tiếng, để đáp ứng, ông mang theo thùng nước đặt ở chỗ phòng Phách Thiên, để cho vòi nước chảy mới chịu đi.
Thanh Tùng vừa đi vào, Phách Thiên lập tức nhảy lên, quần áo anh nhuốm đầy dấu vết màu đen sẫm của bùn đất, bộ quần áo này của anh xem ra không thoát khỏi.
"Tốt lắm tốt lắm, ngoan ngoãn ngồi ở trong này, ta tắm cho, ngươi xem ngươi đem toàn thân ta biến thành cả màu đen rồi!" Thanh Tùng kéo Phách Thiên tới chỗ một khối xi-măng nhỏ ngồi xổm người xuống, trước cầm lấy vòi nước mở chốt nước, cứ như vậy mà xối lên toàn thân Phách Thiên, Phách Thiên có phần hưng phấn đi tới đi lui, lại bị anh mắng một tiếng nên ngoan ngoãn nằm tại chỗ bất động.
Phách Thiên cứ cách một ngày lại được tắm, cho nên ngoài bùn đất trên người, cũng không có bụi bẩn khác, thật cũng không phải là quá bẩn. Phun nước một lần nữa, màu lông của Phách Thiên liền trở về trạng thái ban đầu, lông ướt sũng, có vẻ Phách Thiên hơi gầy đi, xem ra cũng không có gì vui.
Ánh Hân vốn định ăn xong trở về đi viết bản thảo, nhưng là cô không nghĩ là do ăn quá nhiều đồ ăn, bụng liền no ngay cả ngồi cũng không muốn, quả thực khó chịu, ngồi thì lại càng khó chịu.
Mặc dù cô ngay từ đầu chỉ bới nửa chén cơm, nhưng về sau lại bảo người giúp việc bới đầy một chén, lúc đó Thanh Tùng kinh động nhìn cô, ánh mắt giống như là nói "Cô là heo hay sao mà ăn nhiều như vậy"!
Lúc ấy chính mình thực sự là rất xấu hổ, sớm biết thì sẽ không ăn nhiều như vậy rồi!
Để tiêu hóa, cô ở trong phòng tới đi đi lui đi qua đi lại, nhưng là trong phòng quá oi bức, liền đi ra ban công hóng gió sau cơn mưa.
Ban công là ở phía Nam, nhìn theo hướng về phía Nam, có thể nhìn thấy một con đường sỏi quanh co dẫn tới cửa, và một vài vệ sĩ bên ngoài cổng nhìn vào di động cầm trên tay.
"Ha ha ha, dễ chịu chứ?" Nơi này thật sự quá an tĩnh, một chút thanh âm cũng có thể nghe rõ ràng, đây chính là thanh âm là Thanh Tùng , theo phía đông vang tới. Phía Đông là một bãi cỏ lớn, phía Đông Nam chỗ là căn phòng nhỏ của Phách Thiên.
Ánh Hân theo thanh âm mà đi xem qua, nhìn thấy Thanh Tùng chính là đang ngồi xổm trước cửa phòng Phách Thiên, Phách Thiên toàn thân trắng như tuyết, xung quanh đều là bọt biển, xem ra giống như là một quả cầu tuyết lớn.
Thanh Tùng có đôi khi nhìn qua thì là rất lạnh lùng, nhưng đối động vật như vậy mà thân mật, có người nói, đối động vật mà thân mật, thì bản tính cũng không hẳn là xấu.
"Đúng là tôi như thế nào liền cảm thấy được anh rất xấu a?" Ánh Hân hai tay chống lan can, nhìn Thanh Tùng say sưa.
Dường như đã cảm nhận ra có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, Thanh Tùng theo bản năng liền hướng lên lầu hai mà nhìn, vừa hay nhìn thấy Ánh Hân cũng đang nhìn tới. Anh chỉ cảm thấy lưng của mình cứng đờ, nhưng là dù sao cũng phải chào hỏi, vì thế anh vẫy vẫy tay mà hô: "Muốn lại đây cùng tắm cho Phách Thiên sao?"
"Không được." Ánh Hân sợ Thanh Tùng nghe không được, liền vẫy tay, xoay người quay lại phòng.
Dù sao cô hiện tại cũng coi như là một tác giả của thiểu thuyết ngôn tình, biết có một số việc cần phải theo thứ tự mà đến, nói thí dụ như, đem tình cảm của Thanh Tùng quay về, việc đó cũng không vội vã.
Vẫn luôn cùng anh sống chung một chỗ, nói không chừng đối phương thật đúng là coi mình như em gái rồi.
Bụng như thế nào cũng đã hết no rồi, Ánh Hân liền dẹp suy nghĩ lại, ở trước máy tính mà ngồi xuống.
Ngồi xuống đã là hơn ba giờ, sau cơn mưa nhiệt độ dần dần hạ thấp xuống, mặt trời không còn quá nóng như buổi trưa, mặt trời chiếu qua cửa sổ xuống đất như thể rắc một lớp bột phấn, đám mây như thể bị thiêu đốt...
Có người mở cửa, nhìn thấy Ánh Hân nhìn bên này, liền vội cung kính hỏi han: "Tiểu thư, người buổi sáng nói là muốn đi siêu thị, tôi đến là để nói hiện tại có thể đi rồi."
"À, được, cám ơn." Ánh Hân gật gật đầu, người lái xe của nhà họ Hồ cũng gật đầu một cái, xoay người đi ra.
Lưng hơi hơi đau nhức, Ánh Hân duỗi thắt lưng, nhìn về phía đồng hồ, cư nhiên đã là bốn giờ. Nhớ lại còn muốn đi siêu thị, cô vội vàng thay quần, lấy điện thoại di động ra khỏi phòng.
Cô cũng không có trực tiếp đi xuống lầu, mà là đi sang bên trái phòng Thanh Tùng , phòng cửa mở, Ánh Hân gõ gõ cửa, bên trong không có đáp lại.
"Hồ Lê Thanh Tùng , anh không ở bên trong sao?" Ánh Hân hô vài tiếng không thấy người, đành phải bỏ cuộc.
Vừa đi xuống lầu, lại phát hiện Thanh Tùng đang ngồi ở trên ghế sofa của đại sảnh xem tv. Nghe được thanh âm, anh dời tầm mắt hướng lên nhìn về phía Ánh Hân nói: "Có thể đi sao?"
Vốn là đã sớm ở chỗ này chờ cô rồi.
"A, có thể rồi." Ánh Hân lấy lại tinh thần, gật gật đầu đi theo Thanh Tùng ra ngoài.
"Tôi còn tưởng rằng cô ngủ đến bây giờ, người lái xe nói với tôi cô là đang sáng tác. Quấy rầy đến cô sao?" Thanh Tùng vừa đi vừa hỏi.
"Không có, vốn cũng viết gần xong rồi." Ánh Hân trả lời, tiện đà nhớ tới ả, liền hỏi: "Anh chiều nay như thế nào lại không cùng Irene đi chơi?"
Cũng không biết có phải hay không cô thừa nhận năng lực tâm lý bởi vì từng có não chấn động mà trở nên mạnh mẽ, lại vẫn vì Manh Tiểu Nam vào buổi tối thường đánh bất ngờ, nói lòng người chút phấn chấn, hiện tại hỏi Thanh Tùng như thế nào không cùng Irene ở một chỗ vui chơi, trong lòng cô cư nhiên không có một tia gợn sóng.
Người thừa nhận năng lực là do luyện ra, luyện viết càng mạnh.
Có thể là Ánh Hân hỏi vấn đề này có chút ra ngoài dự kiến Thanh Tùng , anh sửng sốt một phen mới hồi đáp: "Mấy ngày nay cô ấy ở thành phố B, quê cô ấy ở thành phố B."
"Thì ra là như vậy." Ánh Hân nói như vậy, cũng không nói thêm gì, lên xe hai người cũng không có nói chuyện. Mãi khi sắp đến siêu thị, cô mới mở miệng hỏi: "Lát nữa anh ở trên xe hay cùng tôi đi siêu thị?"
"Dĩ nhiên tôi phải đi để hít thở không khí, cô không lẽ cho tôi ngồi ngốc ở trong xe chờ cô?"Thanh Tùng liếc mắt nhìn Ánh Hân nói: "Lần này ra ngoài không mang ví tiền, một hồi trong siêu thị cô theo sát tôi."
Ánh Hân nhớ lại, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô biết Thanh Tùng là có ý tốt mới nói như vậy, áp chế trong lòng mà nói: "Được."
Xe rất nhanh chạy tới trước siêu thị rồi dừng lại, bởi vì trước siêu thị là một quảng trường, cho nên phải chen chúc đám đông, xe căn bản không có khả năng ngừng ở ven đường, cho nên lái xe chỉ có thể chờ kề bên này tản bộ loanh quanh, chờ bọn họ mua xong liền lái xe đi tới đây đón người.
Xuống xe, tuấn nam mỹ nhân phối hợp nhau hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Ánh Hân đi theo Thanh Tùng vào siêu thị rất không dễ dàng, ánh mắt nhìn bọn họ mới ít đi một chút.
"Cô muốn mua cái gì sao?" Ánh Hân vào siêu thị đẩy một chiếc xe đẩy rồi hướng khu rau củ tươi đi tới, vào buổi sáng hay lúc chiều gần tối, ở siêu thị sẽ có rau dưa tươi mới, không tươi mới dù một chút sẽ bị xử lý, trước kia cô đã từng đi mua đồ ăn không tươi, bởi vì gia cảnh nghèo khó, nhưng hiện tại cô không dám mua đồ ăn không tươi về làm cho Viên Thanh Thanh ăn.
"Anh muốn nếm thử cái này không?" Ánh Hân đi ngang qua khu hoa quả, nhìn đến có bán cà chua nhỏ, vì thế cầm một cái ở trên tay xoa xoa rồi đưa cho Thanh Tùng .
Loại thực phẩm này, không phải nên là dùng nước rửa, rồi dụng nước ấm ngâm mềm mới có thể ăn sao? Sao có thể lấy rồi đặt trên tay xoa xoa là có thể ăn, không trúng độc a?
Trong đầu Thanh Tùng hiện lên một tia do dự, nhưng anh vẫn lại là mở miệng ăn cà chua nhỏ mà An Sơ Hạ đưa qua.
"Ăn ngon không?" Ánh Hân cười hỏi.
"Ngon." Thanh Tùng liên tiếp nuốt vào trái cà chua nhỏ, nhưng vẫn sợ không dám ăn tiếp.
Thấy anh như vậy, Ánh Hân tiện tay cầm cái túi lớn, Thanh Tùng nhìn cô thành thạo cầm một cái túi đựng cà chua nhỏ đến chỗ cân, nghĩ thầm,rằng, chính mình trước kia có phải hay không cũng như vậy đi theo cô tới siêu thị mua sắm, sau đó cô đem hoa quả ở trong tay xoa xát vài cái rồi đưa cho mình ăn?
"Đi nào." Theo Ánh Hân kêu một tiếng, Thanh Tùng mới lấy lại tinh thần nhấc chân theo sau.
Nhớ rõ anh trước kia cùng Irene vào thời điểm quen nhau, đi đều là nhà ăn sa hoa, còn những nơi này chưa từng đi tới. Không biết chính mình lúc ấy là có tâm trạng gì cùng Ánh Hân quen nhau, là vì muốn quên ả hay chỉ là vì cô là người mới.
Anh đột nhiên muốn nhớ lại.
"Anh muốn ăn gì?"Ánh Hân quay mặt nhìn về phía Thanh Tùng nói: "Tới chỗ này đi!".
Thanh Tùng suy nghĩ nói: "Coca chân gà."
"Còn có nước canh cà chua nữa?" Ánh Hân dương cổ lên nhìn một chỗ cách đó không xa, mặt trên bày ra cà chua đỏ thẫm, tiện dặn Thanh Tùng kéo xe đẩy, còn cô đi qua chọn lựa cà chua.
"Tiểu tử, cậu có phải hay không là minh tinh a?" Một bác gái tới mua đồ ăn nhiệt tình hỏi han: "Bác thấy cậu giống một người trên tivi."
Thanh Tùng không kiên nhẫn nhìn người xa lạ, hơn nữa còn là một người phụ nữ lớn tuổi, anh nghiêng đầu, xoay người rời đi, coi như không nghe thấy gì.
"Ôi chao, ai, ôi! Tôi nói chuyện với cậu sao không phản ứng gì hết vậy?" người phụ nữ trung niên kia đi tới, âm thanh so với trước cũng trở nên lớn hơn nữa, điều này làm cho Thanh Tùng nhíu mày lại.
Nghe được âm thanh Ánh Hân vội vàng chạy tới giải vây: "Thật xấu hổ quá bác gái, cổ họng của anh trai cháu mới vừa làm phẫu thuật, không thể nói chuyện."
Bác gái bày ra một bộ dạng bừng tỉnh, một lần nữa đánh giá Thanh Tùng nói: "Nha! Khó trách không trả lời bác. Đây là anh cháu sao? Hai ngươi như thế nào lại không giống nhau?"
Ánh Hân xấu hổ cười, bác gái cảm thấy lời nói không đúng, mang theo trong tay một túi quả đậu rời khỏi.
Tuy biết Ánh Hân là vì muốn giải vây cho mình mới nói dối rằng anh vì phẫu thuật không thể nói chuyện, nhưng Thanh Tùng vẫn hờn giận nói: "Tôi khi nào thì phẫu thuật cổ họng hả? Bản thân tôi như thế nào sao tôi lại không biết?"
"Không phải vì anh không chịu nói chuyện với người đó sao? Lần sau người khác hỏi thì anh phải trả lời, không nên có bộ dáng Thiên Địa Duy Ngã Độc Tôn, chỉ thiệt mình thôi." Ánh Hân lúc đó giống như người lớn dạy bảo dỗ trẻ con, khiến cho Thanh Tùng hơi chút không thoải mái.
Nhưng Ánh Hân nói sai một điểm là, Thanh Tùng tính vẫn như vậy, không chịu bỏ Duy Ngã Độc Tôn, cũng sẽ không chịu sự thua thiệt, dù sao anh là người có thân phận có địa vị.
Mà Thanh Tùng cũng không biết là, sự tức giận của anh, thật sự không phải bởi vì Ánh Hân nói anh không thể nói chuyện, mà là bởi vì An Sơ Hạ đã nói anh là anh trai của cô. Ánh Hân một mực thao thao bất tuyệt nói cho anh có người hỏi thì anh phải lễ phép đáp lại.
"Đồ ăn đều đã chọn?" Thanh Tùng hơi chút không kiên nhẫn nói: "Cô không mua đồ ăn, đợi lát nữa về đến nhà ba mẹ tôi cũng đã ở đó."
"Nha! Đúng nha!" Cô phải cho Viên Thanh Thanh một sự ngạc nhiên!
Nhìn bộ dáng Ánh Hân vội vội vàng vàng đi lại chọn đồ ăn, Thanh Tùng không sợ hãi mà cảm thấy buồn cười. Ánh Hân ở trước mặt anh, tựa hồ chưa bao giờ câu nệ cái gì, cũng không bộ dạng quan tâm, cùng ở với cô, bản thân cực kỳ thả lỏng.
Chỉ là, Irene trở lại bên cạnh anh, anh đã có Irene rồi.
Chọn được đồ ăn muốn mua, Ánh Hân đem đồ ăn đặt trong xe đẩy, giương mắt nhìn thấy Thanh Tùng vẻ mặt tâm sự nặng nề, sinh lòng nghi hoặc: "Anh làm sao vậy? Còn đang giận tôi a? Anh có muốn tôi đi tìm bác gái kia, sau đó nói cho bác kì thật anh có thể nói, nhưng chính là không muốn trả lời bác?"
Thanh Tùng lườm cô một cái, xoay người rời đi.
Đại thiếu gia trở mặt so với lật sách còn nhanh, Ánh Hân vội vàng phụ giúp đẩy xe theo sau. May mà Thanh Tùng đại thiếu gia đúng là vẫn còn ở quầy thu ngân chờ cô, nếu không nhiều đồ như vậy, cô vẫn không biết xách như thế nào.
Đi ra siêu thị, lại là rất nhiều ánh mắt nhìn hai người. Người nào để bên ngoài khu siêu thị mua sắm là suối phun quảng trường a, hội tụ rất nhiều thanh niên, nhóm người thanh niên đối với Thanh Tùng thì biết rõ hơn so với bác gái kia, cơ hồ tất cả đều biết vị này chính là Đại công tử của tập đoàn Hồ thị.
"Nếu không tôi giúp anh cầm đồ đi..." Nhìn Thanh Tùng cầm đồ lỉnh kỉnh, chỉ còn thiếu dùng miệng ngậm một cái túi, trong lòng cực kì băn khoăn.
Anh không nói hai lời liền đi lên cầm tất cả đồ đó, đem di động của anh cho cô cầm, cầm hai điện thoại cô thật sự là khó xử a... Vừa cảm thấy được có phần xấu hổ, thứ hai cảm thấy cảm động. Từ khi Thanh Tùng mất trí nhớ, cô tựa hồ càng ngày càng dễ dàng cảm động.
Đây là bệnh a, phải trị!
"Gọi điện thoại để cho lái xe lái tới đây." Thanh Tùng không có để cho Ánh Hân giúp đỡ, chỉ là một bên tránh đi tầm mắt mọi người một bên hướng ven đường đi. Anh thật sự là không thích loại cảm giác bị vây xem, mà anh còn có một loại dự cảm, ngày mai mỗi trang đầu của tờ báo tin tức đều có khả năng chính là chính mình cùng cô.
Nếu anh độc thân mà nói, tin tình cảm bị đưa lên, không có gì đáng ngại. Nhưng khả năng Irene nhìn thấy, có thể sẽ giận.
Bất quá không tồi, nhân vật nhà họ Hồ vang lên rất mạnh, nhóm người truyền thông ra tin tức đều là ý muốn nói nhà họ Hồ, không dám tự tiện tuyên bố, đến lúc đó Hồ Tuấn Khải nhất định đem mọi tin tức cản lại.
Lái xe rất nhanh lái đi, nhận trong tay Thanh Tùng gì đó rồi đem đồ đặt ở sau xe, thấy hai người đều đã lên xe, lúc này mới ngồi ở ghế lái khởi động xe. Xe đi mất, nhưng vẫn có người ở ven đường nhìn xe sớm đi xa.
"Rất đẹp trai a..., nói như cậu thế nào không có thể giống như người ta vừa đẹp trai vừa có tiền?" Một người nữ sinh nói bị bạn trai bạn trai mình liếc mắt một cái.
Bạn trai của nữ sinh hờn giận, nhưng nói chuyện vẫn có sự sâu sắc: "Kẻ có tiền khẳng định sẽ có người yêu giống họ, sinh con đương nhiên cũng đẹp mắt, một thế hệ tiếp theo của một thế hệ, con của kẻ có tiền đương nhiên có bộ dáng càng ngày càng đẹp."
Cũng có học sinh Thất Đế Tứ ghé tai nhai nói: "Không phải nghe nói Thanh Tùng thiếu gia mất trí nhớ, đã quên Nguyễn Ánh Hân sao? Lần này hai người như thế nào lại vẫn cùng đi dạo siêu thị a? Cậu xem Thanh Tùng thiếu gia dẫn cô ta đi kìa!"
"Hai người cùng đi dạo siêu thị không thể chứng minh cái gì? Tớ đúng là nghe nói Irene vì Thanh Tùng thiếu gia, đến Thất Đế Tứ để đi học."
"Tin đồn là giả đúng không? Tớ lại không thấy được cô ta tới trường học?"
"Tớ cũng không biết tin tức là thật hay giả, yên lặng xem xét đi, cảm thấy có thể sau này trưởng học rất thú vị đó!"
Trên xe cuối cùng buông lỏng ra, hai người lúc đó đều có tâm tư riêng, một người là nghĩ muốn mình rốt cuộc phải nên làm như thế nào, người còn lại là có lý về việc quan hệ của mình cùng Ánh Hân.
Đột nhiên chuông điện thoại di động của Thanh Tùng vang lên, vừa rồi anh giao điện thoại cho Ánh Hân cầm, về sau cô quên trả lại cho anh, cho nên cô cúi đầu liền thấy được màn hình trên điện thoại di động rõ ràng viết tên "Irene".
Tuy hai chữ này cực kỳ chướng mắt, nhưng dù sao không có viết nick name thân mật, điều này làm cho trong lòng Ánh Hân có chút dễ chịu.
" Điện thoại của anh." Ánh Hân đem di động đưa tới, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ xe hai bên đường cảnh vật nhanh lui về phía sau.
Đầu bên kia điện thoại âm thanh quá nhẹ, Ánh Hân nghe không rõ Irene nói gì, chỉ nghe thấy Thanh Tùng liên tiếp "Uhm" vài chữ, sau cùng nói: "Anh lập tức qua đó."
Điện thoại bị dập máy, Ánh Hân còn tưởng rằng hai người họ định nấu cháo điện thoại, nhanh như vậy đã cúp máy trái lại có điều còn nằm ngoài dự đoán của cô. Nhưng nghe ý tứ của Thanh Tùng , anh muốn đi gặp Irene, cũng khó trách lại tán gẫu lâu một chút.
Lái xe giảm tốc độ xe, hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?"
"Đi về trước đi, tôi tự mình lái xe đi." Lần trước anh lái xe đưa Irene qua đó rồi không có lái trở về, vừa lúc vốn dĩ muốn lần này lái xe trở về, đến lúc đó nếu không có xe taxi thì kêu lái xe chở anh về.
Không muốn để cho anh đi gặp Irene...
Trong đầu Ánh Hân đều muốn ngăn cản Thanh Tùng đi, nhưng cô cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình. Hiện tại trong đầu cô toàn là bóng hình của Thanh Tùng , Irene là chính chủ, cô lại muốn ngăn cản anh đừng đi gặp ả, hình tượng của mình trong đầu của anh chắc chắn xuống dốc không phanh.
Còn muốn làm món anh thích ăn là nước canh cà chua cùng Coca chân gà để anh ăn, xem ra công sức đều lãng phí rồi.
Đang suy nghĩ miên man, Thanh Tùng đột nhiên nói: "Lần này đi, anh sẽ nhanh chóng trở về để ăn tối."
Lời này là anh nói với cô ư? Ánh Hân hồi phục lại tinh thần, muốn đáp lại, lại không biết nên nói cái gì thì tốt, sau cùng hàng trăm nghìn từ đều đã hóa thành một cái: "Ừ."
Sau khi trở lại nhà họ Hồ, hai người đi theo hai hướng, một người đi tới phòng bếp, một người đi vào một chiếc xe. Sau khi lấy xe ra, Thanh Tùng có thể nhìn thấy bóng lưng của Ánh Hân, tấm lưng của cô thật nhỏ gầy, lại như là chứa đựng một lượng lớn năng lượng.
Hiện thực đã làm anh rời mắt khỏi tấm lưng đó, lái xe của nhà họ Hồ.
Trong phòng bếp cũng đều là đồ cao cấp xa hoa, rất nhiều thứ Ánh Hân đều không biết dùng, nhưng may mà những đồ cần thiết cũng không khác với các gia đình bình thường là bao.
Sáng sớm cô liền nhận cơm chiều hôm nay là do cô chuẩn bị, cho nên có một nhóm đầu bếp ở trong phòng bếp hỗ trợ cô, tất cả bọn họ đều sớm ở trong phòng bếp chờ cô rồi. Thấy cô đi vào, mọi người xếp thành hàng đông thanh kêu cô: "Thiếu phu nhân!"
"Tôi tới làm cơm, các người làm như sắp đi đánh trận như vậy làm cái gì?" Ánh Hân ôn hòa cười cười: "Mọi người đi nghỉ ngơi đi, một mình tôi tự làm được rồi."
Đầu bếp trưởng đi lên phía trước nói: "Thiếu phu nhân, người nấu đồ ăn chúng tôi không ý kiến, nhưng chúng tôi không thể thảnh thơi, để cho một mình cô vội vàng, chúng tôi sẽ ngủ không được."
Thấy đầu bếp trưởng thái độ rất thành khẩn, trong ánh mắt có vẻ rất kiên định, cô khuyên nữa cũng là uổng công, đành phải đồng ý. Cho nên ngay từ đầu cô chỉ có thể đứng ở bên cạnh, chờ mọi người giúp cô rửa rau thái thịt.
Đầu bếp trưởng thật sự là nói lời giữ lời, yên lặng đứng ở một bên, không can thiệp Ánh Hân.Trước kia cô cũng là có vào bếp, nấu món cháo gì gì đó, còn chưa tự nếm thử tay nghề của mình, hôm nay thấy cô làm các loại thức ăn làm Lô Hỏa Thuần Thanh, ngay cả đầu bếp trưởng cũng mở to hai mắt nhìn. Vài món thức ăn rang xào bày ra, tại phòng không ai không tâm phục khẩu phục cô.
"Đầu bếp trưởng, phụ thân thích ăn hải sản, tôi không có tự tin, cho nên mọi người giúp tôi chuẩn bị hải sản." Ánh Hân chỉ vào những đồ hải sản mới mua.
Mấy tháng ở chung, cô đối với khẩu vị của Viên Thanh Thanh và Hồ Tuấn KHải đương nhiên cũng là hiểu biết một chút, khẩu vị của bà không khác cô là bao, thích ăn hơi mặn chút. Mà Hồ Tuấn Khải đối mặn nhạt dường như không có yêu cầu quá lớn, ông thích nhất là hải sản.
Nhưng trước đây khi còn mẹ, gia cảnh khó khăn, trừ khi ăn tết, rất ít đi mua hải sản ăn, cho nên cô không biết làm như thế nào đối với hải sản, đành phải xin nhờ đầu bếp trưởng rồi.
"Đương nhiên, lão gia cùng phu nhân cũng sẽ mau trở lại, làm đồ ăn xong bọn họ trở về là được rồi." Đầu bếp trưởng nói như vậy, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi ô tô.
Ánh Hân vội vàng đi đến bên cửa sổ phòng bếp xem, nhìn đến không phải Thanh Tùng , đáy lòng dâng lên lo lắng. Anh nói là cơm chiều sẽ trở về, đúng là thật sự là về được sao? Nếu anh đi cùng Irene bọn họ sẽ ở bên ngoài cùng nhau ăn cơm chứ?
Còn có Coca chân gà, Thanh Tùng có thể ăn sao?
Thấy Ánh Hân ngẩn người, nữ giúp việc một bên lên tiếng hỏi: "Thiếu phu nhân, những chân gà này người vẫn muốn làm hay không?"
Đây đúng là điều Ánh Hân trong lòng hỏi mình, nhưng người khác một hỏi ra miệng, cô theo bản năng mà đáp: "Làm."
Ở trong lòng mình đã sớm biết đáp án, cho dù là Thanh Tùng không ăn được, cô cũng phải đem thức ăn đi nấu? Lỡ như nếu là trở lại, cô không có làm, kia không phải không phải là lãng phí một cơ hội làm cho anh ăn sao?
Về sau có thể không có cơ hội như vậy.
Rất nhanh tất cả đồ ăn đều đã làm tốt, nữ giúp việc phụ trách bưng thức ăn rất thông minh bưng lại một món ăn nói: "Thiếu phu nhân, Coca chân gà này nghe thấy thơm quá à, tôi sợ sẽ ăn vụng, vẫn là cô chính mình mang sang đi?"
Cô biết ý nữ giúp việc, cũng không có từ chối, tiếp nhận chén đĩa bưng ra ngoài.
Xa xa liền nhìn thấy Ánh Hân bưng đồ ăn hướng bàn ăn đi tới, Viên Thanh Thanh vội vàng theo bên cạnh bàn ăn đứng lên nói: "Tiểu Ánh Hân, ta còn tưởng rằng con cùng Thanh Tùng đi ra ngoài, ai ngờ con ở phòng bếp à!"
Một bên đầu bếp trưởng vội vàng nói: "Lão gia phu nhân, bữa ăn tối hôm nay chúng ta đúng là lười biếng, những thứ đồ ăn này toàn bộ đều là thiếu phu nhân chính tay làm."
Ánh Hân lúc này mới đem đồ ăn bưng lại, cho nên cũng không có nghe được đầu bếp trưởng nói chuyện.
"Mau mau, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Viên Thanh Thanh đau lòng đi đến bên người Ánh Hân ngồi xuống: "Con mới ra viện, nếu mệt thì làm sao bây giờ?"
Hồ Tuấn Khải nhìn về phía Hàn quản gia nói: "Nhanh đưa nước trái cây cho Ánh Hân uống."
"Vâng." Hồ quản gia cười đáp ứng, rất nhanh bưng một ly nước trái cây đến trước mặt cô: "Thiếu phu nhân mời người uống nước trái cây, xem người đầu đầy mồ hôi kìa."
"Vâng, cám ơn." Ánh Hân lễ phép nói.
"Vậy thì nhanh đi!" Viên Thanh Thanh mặc toàn thân váy dài, nổi bật lên sự ung dung quý phái, động tác giống như một cái tiểu cô nương khờ dại.
"Cái tôm này hương vị rất được, khẩu vị lại thanh khiết, giống như của đầu bếp giỏi làm vậy!" Hồ Tuấn Khải ăn tôm trước, sau khi nếm thì lập tức khen không dứt miệng.
Ánh Hân vội vàng giải thích nói: "Những thứ này đồ ăn đều là con làm,nhưng những hải sản đều là đầu bếp trưởng làm, vì con không biết nhiều về hải sản ạ!"
Đứng ở một bên, đầu bếp trưởng ánh mắt như vô tội: "Thiếu phu nhân, tôi cố ý nói tất cả đồ ăn đều là người chính mình làm..."
"Đều giống nhau hết mà, khà khà." Hồ Tuấn Khải nói xong nở nụ cười.
Ánh Hân từ trước đến nay không nói dối, lần này giống như vậy, điều này làm cho mọi người lại quý cô thêm một phần. Nhưng Viên Thanh Thanh đột nhiên ý thức được trên bàn cơm tựa hồ ít đi một người.
" Tiểu tử thối Thanh Tùng kia đi nơi nào rồi hả? Như thế nào còn không qua đây ăn cơm?" Viên Thanh Thanh uống một ngụm nước nói: " Kêu nó tới ăn cơm, đây chính là tiểu Ánh Hân tự mình xuống bếp."
Nguyên bản Ánh Hân đều bị bầu không khí tốt đẹp này biến thành quên sự tồn tại Thanh Tùng, Viên Thanh Thanh vừa nhắc tới, cô lập tức liền lại nhớ tới, trên mặt hiện lên một tầng cô đơn.
Quả nhiên là không kịp về ăn cơm sao?
Nghe Viên Thanh Thanh vừa hỏi như vậy, tựa hồ tất cả không khí đều đã thấp xuống, một người giúp việc đi lên phía trước tại bên tai Hồ quản gia thì thầm một tiếng, Viên Thanh Thanh mắt sắc lập tức liền kêu tới: "Trực tiếp nói với ta!"
Người hầu kia đành phải nói: "Thiếu gia đi gặp Irene tiểu thư, Irene tiểu thư hình như mới từ thành phố B trở về, thiếu gia hẳn là đi đón cô ấy rồi."
"Tiếp người nào? Có cái gì mà phải tiếp! Ngươi gọi điện thoại cho ta, lập tức kêu ta gọi nó trở về!"
Viên Thanh Thanh lần này là thật tức giận, nhìn ra được Ánh Hân đem đồ ăn yêu thích của Thanh Tùng cũng đều làm, vậy mà thằng khốn tiểu tử kia cư nhiên chạy ra đi tiếp tình nhân! Cũng là vì Ánh Hân tính cách hiền lành như vậy, nếu đổi thành là bà, đã sớm cầm một con dao phay tiến lên đem nữ nhân kia chặt thành tám khúc rồi!
Người hầu đang muốn tuân lệnh, Ánh Hân vội vàng ra tiếng chặn lại nói: "Mẹ, thôi đi lúc này đi gọi anh ấy trở về, chắc chắn anh ấy sẽ không về đâu, sẽ không thoải mái, vẫn nên thôi đi."
Viên Thanh Thanh lại vẫn muốn nói cái gì, thoáng nhìn ánh mắt Hồ Tuấn Khải, đành phải đem lời đã nói đè ép xuống. Ánh Hân nói cũng không phải không có lý, tính cách Thanh Tùng kia, gọi điện thoại để cho nó về ăn cơm là nó sẽ không trở về.
Cuối cùng, bà đành phải từ bỏ, xua tay để cho người hầu kia đi xuống, vẫn còn không quên nói với Hồ Tuấn KHải: "Nhìn con trai vô liêm sỉ của ông đi!"
Thật giống như Thanh Tùngkhông phải do bà sinh ra vậy...
"Ăn cơm đi!" Hồ Tuấn Khải xấu hổ ho một tiếng. Trong mắt Ánh Hân , Hồ Tuấn Khải giống như một người chồng chuẩn mực, nếu thật có giải thưởng này mà nói, ông ấy sẽ đạt giải. Không chỉ đem sự nghiệp làm sáng rỡ như mặt trời, lại vẫn như thế yêu thương Viên Thanh Thanh, như vậy là quá tốt, đàn ông như vậy cũng là ít gặp.
Một bữa cơm ăn xong, Thanh Tùng vẫn lại là không có xuất hiện, Ánh Hân áp chế đáy lòng dày đặc mất mác, đi theo Viên Thanh Thanh đến bên ngoài tản bộ tiêu hóa. Có quá nhiều việc nên Hồ Tuấn Khải cần giải quyết tốt hậu quả, đương nhiên là không có hứng thú tản bộ, nên chỉ có hai người đi trên bãi cỏ.
Có rất nhiều đèn xung quanh, cho nên không cần lo lắng vấn đề chiếu sáng.
"Nguyễn Ánh Hân à, con yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nhận Irene là con dâu. Yêu nữ đó, trước kia mẹ đã không thích, quả nhiên về sau chính nó lại rời bỏ Thanh Tùng, khi đó đúng là Nhà họ Hồ gặp thời điểm khó khăn, Thanh Tùng thiếu chút nữa đổ xuống." Viên Thanh Thanh nói xong, cảm xúc dần dần tăng lên: "Quan hệ các con tốt như vậy, ta còn cực kỳ vui vẻ, ai biết đã xảy ra loại sự tình này..."
"Mẹ, người cũng khổ sở rồi." Ánh Hân gượng cười nói: "Một ngày nào đó anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ không phải sao?"
"Đúng là... Mẹ không phải sợ đến lúc đó đã chậm sao?! Con có biết hay không, có câu nói là gạo nấu thành cơm?" Viên Thanh Thanh nói xong, biểu tình đột nhiên liền bối rối: "Trễ như vậy tiểu tử kia còn chưa có về, ta phải khẩn trương gọi điện thoại thúc giục nó về nhà!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top