Chap 141 : Thời gian ở cùng một chỗ
Trong phòng khách quá mức yên tĩnh, Thanh Tùng nhìn Ánh Hân cười cười, lại ra sức giơ bình thuốc lên cao, một chỗ nào đó trong đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Yết hầu trên cổ anh duy chuyển một phát rồi nói: "Thế thì vẫn lại là tự bản thân tôi đi lấy?"
"Không cần đâu." Ánh Hân dời ánh mắt nhìn về phía tay Thanh Tùng, theo bản năng hỏi han: "Đau không?"
"A?" Thanh Tùng sau tiếng 'A' mới có thể phản ứng kịp Ánh Hân đang nói đến chỗ gim kim truyền, vội vàng lắc đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, cái này thì nhằm nhò gì?"
Ánh Hân gật gật đầu, không hề nói tiếp.
"Đúng rồi, tôi vừa mới nghe cô nói mệt chết đi được, là đi dạo phố mệt sao? Con gái các cô, không phải trước giờ đều không cảm thấy đi dạo phố rất mệt sao?" Thanh Tùng trước giờ ít khi tìm người khác nói chuyện phiếm, nhưng đối với Ánh Hân hoàn toàn xa lạ, lại là ngoại lệ quá nhiều, anh liền cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều. Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính anh liền cảm thấy anh sao nói nhiều đến thế.
Ánh Hân trái lại không có chú ý tới sự thay đổi thái độ của Thanh Tùng, lắc đầu hồi đáp: "Không có... Có đi... Có một chút mệt."
Lúc nói chuyện, Hồ quản gia cầm giá của bịch nước biển đi qua, cuối cùng là không cầm nữa, nhưng Ánh Hân đáy lòng ngược lại cảm thấy có chút mất mát. Xử lý xong bình nước, Thanh Tùng ngồi tại trên sofa, nhìn Hồ quản gia đưa cho Ánh Hân một ly sữa đậu nành, nhịn không được nói: " Của tôi đâu? Hồ quản gia, ông không lẽ quên mất bổn thiếu gia?"
"Tôi nghĩ là thiếu gia không uống." Hồ quản gia vội vàng thẳng người lên nói. " Cậu hẳn lại đang đùa tôi à?"
Thanh Tùng thất thanh cười rộ lên, ánh mắt không còn nhìn về phía Ánh Hân nữa. Anh cảm thấy được có một chút không thích hợp, nhưng nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra tới cùng là làm sao không thích hợp.
"Thật ra sữa đậu nành này còn có tác dụng giảm cân..."
Hồ quản gia mà nói mới nói đến một nửa, Thanh Tùng lập tức chen ngang: " Giảm cân?"
Tiếng nói vừa dứt, Thanh Tùng đã nhanh chóng đi tới bên cạnh Ánh Hân, giật lấy túi sữa trong tay cô, ngửa miệng uống nốt. Cô kinh ngạc nhìn, anh dừng uống, giải thích: " Cô gầy như vậy, muốn gầy hơn?"
"Em..." Ánh Hân biểu tình phức tạp nói: "Đúng là em khát."
"Tôi đi đun nước cho người, một hồi lại dùng nước hạ nhiệt độ, rất nhanh liền khỏe." Hồ quản gia trong mắt hiện ra chút ý cười, xoay người vào phòng bếp đóng cửa lại.
Trong đại sảnh lại an tĩnh, Thanh Tùng này mới ý thức đến vừa rồi chỗ anh uống dường như vừa lúc là chỗ Ánh Hân vừa uống, cứ như là, hai người trùng hợp với nhau...Ngại ngùng nhìn cô một chút, cô dường như không có phản ứng gì, cả người chuyên tâm nghĩ gì đó đến ngẩn ngơ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Cô thích uống sữa đậu nành?" Thanh Tùng do dự mà mở miệng nói: "Vậy không bằng vẫn lại là để cho Hồ quản gia của chúng ta làm một ly sữa đậu nành cho cô khỏe. Chỉ là đột nhiên cảm thấy có phần ngại."
Ánh Hân ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thanh Tùng ngữ khí nhạt nhẽo nói: "Không cần, em uống nước lạnh liền tốt hơn. Bất quá, nếu anh thực sự cảm thấy uống sữa đậu nành của em vào mà thấy ngại, vậy thì ôm em một cái đi."
Biết Irene khẳng định sẽ cùng về nước, sau khi về nước, đại khái một cái ôm đều đã thành hy vọng xa vời đi? Ánh mắt của cô không còn, bên trong có hỗn loạn kèm một chút nỗi khổ.
Thanh Tùng nghi hoặc quay qua nhìn Ánh Hân, dường như là không rõ cô vì cái gì mà muốn anh ôm. Yêu cầu này, dường như là không phù hợp giữa thân phận của bọn họ. Mặc dù là em gái, muốn anh trai ôm một cái cũng quá không hợp lý về tuổi tác?
Giống như xem thấu được Thanh Tùng nghĩ cái gì, Ánh Hân ảm đạm cười: "Không chịu ôm thì thôi vậy. Trước kia anh không muốn gặp em, cho nên hiện tại nhìn thái độ của anh đối với em tốt hơn một chút, đã nghĩ muốn cái ôm thân thiết..."
Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng là tốt, Thanh Tùng vội vàng kéo cái giá vào đem bình nước treo sang một bên, người nhẹ nhàng ôm lấy Ánh Hân.
Cái này ôm như thể rất quen thuộc, mà lại là như thể xa lạ. Nhớ lại về sau cái ôm này dành cho Irene, cô bắt đầu run rẩy hưởng ứng lại với Thanh Tùng, đem chiếc cằm nhẹ nhàng mà để ở trên vai anh, cắn chặt môi dưới.
Có khả năng, này chính là bọn họ sau này chỉ còn một cái ôm cuối cùng này thôi?
Ánh Hân biết rõ Thanh Tùng về mặt tình cảm là cực kỳ chung thủy, trong lòng anh chỉ có Irene, Ánh Hân phần thắng cũng không nhiều. Nhưng không tồi, còn đã từng có ký ức của cô ở đây, nghĩ tới thời những gì đã xảy ra, cô lại đang cảm thấy chính toàn thân của mình đều tràn ngập năng lượng!
"Thực xin lỗi." Âm thanh của Thanh Tùng từ phía sau cổ truyền đến cô: "Trước kia đối với cô không được tốt, có thể là bởi vì Irene... Tôi cùng cô ấy xa nhau một trận, sau lúc đó, đối với nữ sinh tôi dường như đều không có cảm giác tốt gì cả. Về sau tôi sẽ đối xử với cô thật tốt, giống như đối với em gái, một đứa em gái. Dù sao mẹ của cô đã dùng chính sinh mạng của mình để cứu cha của tôi không phải sao?"
Thực xin lỗi.... Thanh Tùng nói thực sự xin lỗi cô, mà lại nói giống như nói với một đứa em gái là cô.
Mới vừa tích tụ năng lượng lên tinh thần tất cả lại tan rã, yết hầu chua sót từng đợt nảy lên tới, hốc mắt rốt cuộc chảy nhiều nước mắt như vậy, chậm rãi theo đôi má chảy xuống, lưu lại hai hàng nước mắt, rơi vào trên môi cô, mang đến một mảnh chua xót.
Cô cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình, nhưng Thanh Tùng đã nghe thấy tiếng khóc của cô, vội quay sang hỏi: "Cô làm sao vậy? Sao lại khóc?""Không có, không có việc gì..." Ánh Hân lắc đầu, lập tức lau khô nước mắt, nghẹn ngào ngồi thẳng thân thể, trái lương tâm nói: "Em chỉ là quá cảm động."
"Này có cái gì mà cảm động..." Thanh Tùng nhẹ nhàng xoa đầu cô, hơi chút ôn nhu nói: "Xem ra tôi trước kia đối với cô thật sự là không tốt, khó trách cô khi nhìn thấy tôi cầu hôn Irene lại mắng tôi lớn tiếng như vậy, hay cô sợ Irene cướp mất tôi? Cô yên tâm đi, về sau tôi liền là anh trai tốt của cô rồi."
Giọt nước mắt dường như không giữ được nữa, Ánh Hân vội vàng quay đầu đi, nằm úp nửa người trên sofa, nhìn bên ngoài cảnh đêm không nói lời nào.
Có thể là quá mệt, đi máy bay tới Mỹ sau đó cô hoàn toàn không được nghỉ ngơi tử tế, mệt nhọc thêm vì sai lệch múi giờ, mí mắt cô dần dần nhắm lại, sau đó không nghe bất cứ âm thanh nào, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hồ quản gia đi tới thấy Ánh Hân nằm úp sấp ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi, mà Thanh Tùng đang truyền nước biển, đang cầm trong tay không biết đang nhìn cái gì,
"Thiếu gia, tôi giúp người nhổ kim tiêm." Hồ quản gia một bên nhẹ giọng nói chuyện, một bên chỉ chỉ Ánh Hân đang ngủ.
Thanh Tùng nán lại, bế Ánh Hân về phòng ngủ, vẫn còn không quên đắp chăn cho cô. Động tác tuy nhiên không đủ mềm nhẹ, nhưng anh đã cố làm thật cẩn thận từng động tác.
Ra khỏi phòng đóng cửa lại, Thanh Tùng đi đến bên cạnh Hồ quản gia đang thu xếp vali hành lý, nói: "Tôi trước kia có phải đối với Nguyễn Ánh Hân rất không tốt đúng không? Tôi nói với cô ấy về sau muốn chăm sóc cô ấy tốt như một người em gái, thế mà cô ấy khóc."
"Là sao?" Hồ quản gia không hề tính toán nói cái gì, trái lại tự thu thập hành lý, nhưng kỳ thật trong lòng ông là đã như sóng biển cuồn cuộn.
Đối với Ánh Hân nói muốn chiếu cố cô như em gái, cô đương nhiên khóc... Hồ quản gia ở trong lòng thở dài, chỉ cảm thấy số phận cô thật sự quá khổ sở.
"Ông nói một chút xem tôi đối với cô ấy có bao nhiêu không tốt." Hàn Thất Lục đơn giản đi theo Hàn quản gia ngồi xổm người xuống, hỏi lại.
"Cái gì qua rồi thì cho nó qua đi, cậu muốn nhắc lại những chuyện này?" Hồ quản gia tay động tác không ngừng, trong lòng ông suy nghĩ, chuyện này không phải là do ông mà nói, sau khi về nước, ông không nói, những người khác tất nhiên cũng sẽ nói. Chỉ là không biết Thanh Tùng khi biết trước khi mình yêu Ánh Hân nhiều như thế nào sẽ phản ứng ra sao.
Chính là nghi hoặc vẫn lại là bất an, hoặc là kháng cự?
Những thứ này hiện tại đều đã lại vẫn không thể nào giải đáp, chỉ có đến trở lại thành phố A mới biết được đáp án.
"Cũng là, ngày mai trở về nước, tôi phải trở về phòng nghỉ ngơi rồi. Sáng sớm ngày mai còn đi bệnh viện kiểm tra." Thanh Tùng đứng lên, hướng cửa đi tới.
Thu thập xong hành lý, Hồ quản gia đi đến cửa sổ lớn sát đất, nhìn phía dưới ngựa xe như nước, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. New York trời đêm rất đẹp, nhưng lại không thấy được vì sao nào, tất cả bầu trời tối như mực, như là khép lại màn sân khấu, không biết sau màn sân khấu chính là có bao nhiêu sao hoa mỹ.Ông nhìn cảnh sắc bên ngoài tới nỗi ngẩn người, vô lực thở dài một tiếng.
Vào ban đêm, thành phố A trái ngược so với sự náo nhiệt của New York, sao tuy ít nhưng cũng có một số ngôi sao ở trên bầu trời đêm. Nhưng nơi đây đến buổi tối vẫn là thành phố xa hoa truỵ lạc, không có mấy người giương mắt ngắm sao.
Trên một chiếc giường rộng rãi, một bóng dáng nhỏ gầy đang nằm nhìn lên phía trên... trần nhà. Trên trần nhà mỗi bên treo một cái chuông gió, từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi vào một cơn gió nhẹ, cơn gió thổi vào phòng làm chuông gió vang lên một âm thanh nghe thật êm tai.
Trằn trọc mãi không ngủ được, Mã Cách từ trên giường bước xuống, cầm chiếc di động lên xem thời gian. Đã hơn một giờ sáng, Hoàng Dương vẫn chưa trở lại biệt thự, cô đã đợi cậu trở lại cái "nhà" này mới nằm xuống đi ngủ, cậu không trở lại, cô vẫn ngủ không được.
Càng nghĩ, cô vẫn quyết định gọi điện thoại để gặp Đại Hổ.
Điện thoại bên kia kêu bíp bíp rất lâu, ngay khi cô cho rằng Đại Hổ sẽ không nhận điện thoại, đường dây điện thoại đột nhiên được nối, bên kia vang lên tiếng nhạc ồn ào.
"Này? Đại Hổ à? Anh cùng lão Đại ở cùng một chỗ sao?"
Đại khái là vì đang nghe điện thoại, Đại Hổ thay đổi nơi, tiếng nhạc dần dần nhỏ lại.
"A? Cô vừa rồi nói cái gì?" Đại Hổ nhìn màn hình điện thoại di động, mặt điện thoại hiện tên Mã Cách, lại nghe được giọng nói không kiên nhẫn của anh. Anh đối với Mã Cách mà nói mọi thứ về cô anh đều không có chút cảm tình nào!
"Anh và lão Đại ở cùng một chỗ sao? Các anh ở nơi nào? Vì sao vẫn chưa về nhà?" Mã Cách nói hơi có chút vội vàng, một bàn tay nắm di động, tay còn lại nắm chặt chăn.
"Chúng tôi ở Atlantis, không có việc gì đừng gọi điện thoại, cô ngủ trước đi." Nói xong, Đại Hổ cũng không quan tâm Mã Cách còn có lời muốn nói không, lập tức kết thúc cuộc gọi, hơn nữa tắt máy điện thoại.
Mã Cách không có thẻ VIP Atlantis cô không thể vào được, chỉ có thể ở ngoài, đứng ở trước cửa mà chờ đợi vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top