Chap 112

Ánh Hân nhịn không được cười lên tiếng, Hồ Lê Thanh Tùng này, thật đúng là để cho cô cảm thấy... Đáng yêu! Chết tiệt! Cô làm sao có thể... Bỗng nhiên cô cảm nhận được ánh mắt tức giận của Liz nhìn về phía mình. Tuy nhiên từ bên ngoài là không thể nhìn thấy bên trong xảy ra gì, nhưng là ánh mắt của ả vẫn làm cô thấy khó chịu.

Được rồi, dù sao thì, cô cũng không thể một lần nữa làm người xấu lợi dụng Thanh Tùng, đem cái mong muốn của mình để đi xử lí cô ta được?

Đưa mắt hướng về phía Thanh Tùng, cô nói từng chữ từng câu: "Vì còn có cô ta ở đây, nên chỉ cần cô ta biến mất, tôi có lẽ có thể suy xét một lần nữa."

Thanh Tùng khuôn mặt hơi phức tạp, việc cùng cha Liz lần này cùng hợp tác một dự án cũng đang tới lúc quan trọng, nếu như lúc này để cho Liz rời khỏi Hồ gia, dám chắc làm cho cha cô ta không vui, như thế rất có khả năng, việc hợp tác lần này sẽ không thành. Dự án lần này rất quan trọng, không cần Hồ Tuấn Khải nói thẳng, anh đương nhiên cũng là rất rõ ràng.

Vậy... Nên làm cái gì bây giờ?

Cũng may Nguyễn Ánh Hân cũng không phải loại người không biết điều, Hồ gia rõ ràng có thể ra một khoản tiền để cô biến đi, đúng là cô nhờ có Hồ gia, chẳng những để cô ở lại Hồ gia, còn để cho cô được học ở một trường hoàng gia nổi tiếng, tiếp thu chất lượng giáo dục tốt nhất. Tất cả.. tất cả... đều là Hồ gia cho cô mà có.

Không đợi Thanh Tùng mở miệng, cô tiếp tục nói: "Tôi không cần cô ta rời khỏi đây ngay, tôi chỉ là... Uy, anh để tôi làm người giúp việc có được hay không a?" Ánh Hân đột nhiên nghĩ đến.

Thanh Tùng tự nhiên là rất đẹp trai, khí chất hơn người là càng không cần phải nói. Tuy nhiên nhìn qua dáng người gầy ốm, nhưng là một khi anh cởi hết y phục xuống, dáng người to lớn đầy đủ để cho học sinh nữ xem một cái liền chảy nước miếng, tại năng lực làm việc thuận tiện cũng là càng càng không cần phải nói rồi.

Nhưng kỳ thực đề nghị này rất quan trọng, đó chính là cô muốn báo thù... Trước Thanh Tùng cũng nói qua, cô là người giúp việc của anh. Tuy nhiên chuyện đã qua đã lâu, nhưng cô không biết bạn học có để ý chuyện cô đi mua nước, mượn sách, hay đủ loại đi nữa. Mặc dù không muốn làm, nhưng cô mỗi lần gặp phải hoàn cảnh này, đều đã gật đầu mỉm cười đáp lại anh, sau đó nói chuyện nhẹ nhàng để anh không giận.

Mà bây giờ, muốn làm giúp việc của anh, khiến cho cô đau đầu không biết là cô làm đúng hay sai. Dù còn vài ngày là được về lại Hồ gia, nhưng cô cảm giác có mấy năm thời gian như thế dài.

"Làm giúp việc?" Thanh Tùng vặn mi: "Có ý tứ gì?, "

"Không cần thì thôi." Cô trợn trừng mắt, làm bộ muốn xuống xe, Thanh Tùng hoảng vội vàng kéo cô lại nói: "Tôi cần."

Trong nháy mắt đó, Ánh Hân đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, cứ như vậy... cô đột nhiên mềm lòng.

"Được rồi Hồ Lê Thanh Tùng, như thế thì về sau tôi là người giúp việc của anh! Hi vọng anh không quên thân phận của mình." Những lời này là anh nói với cô, lần này cô xin trả lại!

Bỏ tay Thanh Tùng ra, Ánh Hân lạnh lùng đi xuống. Không khó phát hiện, khóe miệng của cô hơi giương lên.

Nhưng... Sự việc này phát triển, dường như hoàn toàn không còn nằm trong những gì cô dự tính...

Cửa xe bị một lần nữa đóng, Thanh Tùng khóe mắt có nét cười. Đứng nhìn Ánh Hân như thể đắc ý, cô đương nhiên là người giúp việc của anh rồi, người làm công việc đặc biệt này phải là cô chứ!

Đem tạp chí đua xe tùy tiện ném xuống chỗ ngồi phía trước, anh nhanh nhẹn đi xuống xe. Nhưng liền xuống xe đã bị Liz dùng tay chặn lại, ý vừa muốn nói gì, thì đã thấy bố của ả cùng Hồ Tuấn Khải cùng từ trong đại sảnh đi tới.

Đi phía trước là Viên Thanh Thanh, bà đang cúi đầu nhỏ giọng, cùng Ánh Hân đang nói gì đó. Chỉ thấy cô sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng là nhìn không ra có cái gì là không hay. Lúc đó Tuấn Khải có nhìn đến Ánh Hân, ánh mắt thật có lỗi.

Là lãnh đạo hàng đầu của tập đoàn Hồ Thị, vì dự án hợp tác này, ông nhất định phải hạ quyết tâm. Mà một khi dự án hợp tác này hoàn thành, còn Liz cũng không sớm muộn gì ông cũng sẽ đuổi đi. Cho nên bây giờ, Nguyễn Ánh Hân, mặc dù cảm thấy thật có lỗi, nhưng vẫn có thể thẳng thắn mà đối diện với cô.

Ánh Hân gật đầu với ông một cái, ánh mắt trong suốt, cũng không có biểu cảm khác thường nào nào. Ngược lại, giương mắt nhìn về phía người đứng cạnh ông, khi đó bên trong cái người gần năm mươi kia, trong mắt có chút phức tạp, đầu óc suy nghĩ cũng rất linh hoạt.

Theo người đàn ông trung niên này, ngay từ đầu luôn bận rộn suy nghĩ nghiên cứu về cái ánh mắt của cô, từ trong lòng, Ánh Hân liền nhận thấy được người đàn ông trung niên này, đối với cô cực kỳ không thân thiện chút nào. Thậm chí còn có một chút chán ghét.

Ánh Hân cực kì khó hiểu. Nhìn vẻ mặt của người đàn ông này, nhìn ông ta không hề thuận mắt chút nào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông ta. Vậy là vì cái gì mà thái độ của ông ta đối với cô như cô thể cô làm sai cái gì?

Liz  kéo Thanh Tùng ra sau nói: "Bố em." rồi chỉ về phía sau, như thể cô minh bạch mọi chuyện.

Nhìn qua cũng hiểu ý người đàn ông này đứng cạnh Hồ Tuấn Khải chắc là bố của Liz. Khó trách... Khó trách người này lại dùng ánh mắt đó nhìn cô. Người đàn ông mà con gái mình thích lại đi cùng cô, ít nhiều sẽ có chút không vừa ý.

Huống chi, Liz là người như thế, ai biết sau lưng cô, cô ta ít nhiều nói xấu những gì?

Lòng người là vậy, tuy nhiên dù như thế, nhưng cô vẫn cực kỳ lễ phép. Ít nhất cô vẫn là cô, một Ánh Hân thuần khiết.

Thu hồi đôi mắt đang lẫn lộn cảm xúc, cô gật đầu với người đàn ông trung niên kia, người đàn ông đó cũng gật đầu với cô, lập tức dương lên một nụ cười tươi tắn nói: "Đây là tiểu thư Nguyễn Ánh Hân ư? Nghe danh đã lâu."

Rõ ràng lời nói bố của Liz nói tốt hơn rất nhiều so với Trung Văn, lại còn dùng từ...

Nghe danh đã lâu ư? Ai cũng nghe ra từ ngữ dùng ở đây không ổn chút nào. Ánh Hân bĩu môi, vẫn không biểu hiện ra cái gì bất mãn, chỉ cười tít mắt và nói: "Bác quá khách khí, phải là cháu nghe danh đã lâu mới đúng." Lời tuy như vậy, nhưng cô nói không kiêu ngạo, không nịnh bợ.

Bố của Liz cũng không có nói cái gì nữa, dời tầm mắt nhìn về phía Thanh Tùng đang đứng cạnh bảo bối của ông ta, nói: "Các con còn không đi ăn cơm trưa đi?! Nhanh đi ăn cơm đi, vừa lúc ta với anh Hồ còn đang nói chuyện, các con tranh thủ vừa nói chuyện, vừa ăn vừa nói đi."

Đứng ở một bên Viên Thanh Thanh kiềm nén không được, lôi cô đi đến hướng đại sảnh, vừa đi lại vẫn một bên lớn tiếng nói: "Tiểu Ánh Hân, ta cố ý làm cho người làm món con thích nhất, con nhất định phải để ta thật hãnh diện a!"

Ánh Hân không nói thêm gì, khóe miệng nhếch lên như muốn trả lời.

Mới vừa ngồi xuống ở trước bàn ăn, bà tới lại gần vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói rằng: " Ánh Hân, nói chung..., những chuyện khác, giao cho ta lo!"

Đúng lúc này, đoàn người Liz đi đến. Mà Thanh Tùng lại đi lên lầu. Ánh Hân nghi hoặc, anh không ăn cơm sao? Nhưng cô cũng không có nói gì nhiều, dù sao Liz và ba ả ở chỗ này, cô không muốn cùng anh mà biểu hiện quá mức...

Cô cũng không muốn Hồ Tuấn Khải lại rước lấy bất kỳ phiền phức nào. Tuy rằng giác quan thứ sáu của cô khônh chính xác lắm, cô đương nhiên đoán được, cái này ba ả tuyệt đối sẽ gây khó dễ cho cô. Nhưng cô không thể nói gì!

" Thanh Tùng, anh không ăn cơm sao?" So với việc Ánh Hân không quan tâm, Liz có vẻ lo lắng cho anh.

Ngẩng đầu một cái thấy Thanh Tùng vẫn trên cầu thang trên lầu đi đến, liền cuống quít hô.

Nghe Liz nói như vậy, Hoàng ( ba ả ) cũng nghi ngờ nhìn về phía anh, âm thanh trầm thấp theo sát mà vang lên: " Thanh Tùng, tới dùng cơm nào, thuận tiện, chúng ta cùng thương lượng một chút ngày đính hôn các con, định là ngày kia."

Chẳng biết tại sao, Ánh Hân đang cầm lấy chiếc đũa ăn trên tay. Một chiếc đũa từ trong tay rơi xuống, rơi xuống đất phát sinh thành tiếng vang.

Thấy được cảnh này, Hồ quản gia đứng dậy tới chỗ cô ngồi trước chồm hổm xuống tìm và nhặt chiếc đũa lên, nhẹ nhàng hòa ái nói rằng: "Thiếu phu nhân, Tôi giúp cô đổi đôi đũa."

"Thiếu phu nhân?" Hoàng nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồ quản gia, vạn phần không vui nói rằng: "Vừa rồi anh mới gọi vị này Nguyễn Ánh Hân tiểu thư này là gì?" Ông ta cố ý nhấn mạnh ' Nguyễn Ánh Hân tiểu thư' năm chữ. Hồ quản gia cầm chiếc đũa tay của cứng đờ, trên mặt biểu tình cũng không biết là biểu tình gì, quay về với chính nghĩa làm cho nhìn cảm giác có chút kỳ quái.

Nhất cúi đầu, Hồ quản gia thấp giọng nói: "Xin lỗi, Hoàng lão gia."

Thanh Tùng đang trên lầu lúc này đã dừng chân, anh dùng cặp mắt trời sinh kia mang theo một tia lệ khí thẳng tắp nhìn Hoàng. Lão nhân này, ở trên thương trường cũng coi như là một người cao thượng, rất nhiều người đều gọi tán hắn là 'Người hiền lành trên thương trường'. Chỉ là không nghĩ tới, vì nữ nhi hạnh phúc liền tranh giành, tiểu cô nương mà không bỏ qua được.

Thấy cha của mình răn dạy Hồ quản gia, Liz trong ngực miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Khi cô thấy Hồ quản gia này đứng bên cạnh Ánh Hân bên kia nhìn rất không thoải mái, hãy nhìn khi cô ở Hồ gia ông cũng có địa vị nhất định, cho tới bây giờ không dám trước mặt ông xung khắc quá đột. Nhưng thấy Viên Thanh Thanh và Hồ Tuấn Khải đều ở đây cả, cô không có bật cười, nhưng trong mắt hàm chứa tràn đầy ý cười, thoáng cái Thanh Tùng đều quên hết.

"Thị... " lời còn chưa dứt, bị Viên Thanh Thanh giành trước. Chỉ thấy cô chống nạnh đi qua đi lại Hồ quản gia qua một bên như một người đàn bà chanh chua dường như vươn tay ngón trỏ chỉ vào ba ả nói rằng: "Ta nói Hoàng tiên sinh ạ, sỡ dĩ Ánh Hân ở nhà của chúng ta đã được định sẵn cho rằng là vị hôn thê Thanh Tùng, ông bây giờ đột nhiên lại nhắc tới hôn ước khi còn bé kia, muốn nói người khác, nhưng không thể nói quản gia của ta, muốn nói chỉ có thể nói chính ngươi!"

Bị Viên Thanh Thanh nói vậy, trên mặt của Hoàng có chút không nhịn được. Môi giật giật, sắc mặt hắn âm trầm nói rằng: "Hồ phu nhân, cô lời nói này có chút thái quá không?

Nghe Hoàng nói như vậy, bà lập tức cãi lại nói: "Ta không có lí? Ngươi không có lí mới đúng chứ? Ngươi cũng không xem lại con gái nhà của các người..."

"Khụ khụ khụ!" Vẫn chưa từng nói qua nửa câu Tuấn Khải trầm thấp một mặt cố ý ho khan vài tiếng. Thanh Thanh thấy kia sắc mặt ông thật không tốt, cực kỳ tự giác ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ là hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng.

Tuy tại Hồ gia, Viên Thanh Thanh là lão Đại trong nhà, chỉ cần bà nói một cái đông, Tuấn Khải tuyệt đối không dám nói một cái tây. Nhưng kỳ thật về mặt đại sự, quyết định cho tới bây giờ đều là ông. Mà chỉ số thông minh của bà cũng không thấp, biết cái gì là thời điểm nên nói, khi nào thì nên ngậm miệng.

Tiến lên một bước, Tuấn Khải đối với Hoàng thật có lỗi cười: "Chuyện vừa rồi coi như không phát sinh, chúng ta ngồi xuống trước ăn cơm. Ta nghe nói hôm nay bọn nhỏ trường học tiến làm đề thi chung khảo thí, vả lại cũng không thể chậm trễ cuộc thi, ăn cơm trước đi."

Nếu Tuấn Khải đều đã nói như vậy, Hoàng cũng không thể không nể tình, khẽ gật đầu đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống. Liz cũng đi theo ngồi ở bên người ông.

Lúc này, Thanh Tùng không biết từ lúc nào đã từ trên cầu thang đi xuống, cầm trong tay di động của anh nhìn xem thời gian, sau đó ngồi xuống đối diện Hoàng. Mà ngồi kế bên anh là Ánh Hân, vừa rồi khắc khẩu cô cũng cảm thấy được bà giữ gìn chính mình để cảm thấy vui vẻ, mà là cảm thấy cực kỳ áy náy.

Cảm giác áy náy theo thời gian càng dài, đọng lại thì càng nhiều. Cô cảm thấy được cực kỳ có lỗi với Hồ gia, tuy nhiên nếu không phải vì Tuấn Khải như thế thì mẹ sẽ không phải chết. Nhưng cô không phải cái loại không biết suy nghĩ, cô biết, với bệnh tình của mẹ lúc đó, nếu không có bởi vì cứu ông mà qua đời, cũng sớm hay muộn cũng vì bệnh quá nặng rồi qua đời...

Điểm này cô vẫn không nghĩ muốn thừa nhận, nhưng hiện tại, cô không thể không thừa nhận. Bởi vì điều này là sự thật, cho nên cô đối Hồ gia cảm thấy cực kỳ áy náy.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tuấn Khải nói câu 'Thật có lỗi' ông liền đi ra đại sảnh đi nghe điện thoại. Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới lại đang nấu canh vì thế liền đứng dậy đi tới phòng bếp bây giờ trong bàn ăn chỉ còn Liz, Hoàng, cô và Thanh Tùng.

Tiếp nhận từ tay Hồ quản gia chiếc đũa, cô tùy tiện gắp miếng cải trắng ở trước mặt liền cho vào trong miệng. Không nghĩ tới Thanh Thanh vừa rời đi Hoàng vào lúc này lại mở miệng: "Thật sự là không có giáo dục, nghe nói cô từ nhỏ đã không có cha, vậy người dạy dỗ cô là người như thế? Không có ai nói cho cô biết trưởng bối mà chưa động đũa trước, thì không thể động đến đũa sao?"

Vẫn biểu hiện hết sức điềm tĩnh không sao cả, Ánh Hân đang nghe đến ông nói đến động chạm đến mẹ cô khi đó, cô không ngừng nhíu mày. Nếu không phải cô ở trong lòng mặc niệm: 'Không thể sinh khí, không thể tức giận', cô đã sớm nhịn không được bưng đồ ăn lên liền hất đến trên mặt ông. Mặc kệ ông ta cái gì tập đoàn Hồ thị cùng Hoàng hợp tác, mặc kệ ông ta cái gì không giáo dục, trong lòng xem như không nghe không thấy.

Đúng là cô không thể làm như vậy, trước kia thường xuyên theo người đánh nhau là vì khi đó cô còn nhỏ, cô đã khiến mẹ bị nói này nói nọ nên cô không thể làm như vậy...

Manh động là ma quỷ, điểm này cô rất rõ ràng.

"Thực xin lỗi..." Cắn chặt môi dưới, cô ngậm đắng nuốt cay nói ra mấy chữ.

Liz che miệng cười trộm, một bên cười lại vẫn một bên nhỏ giọng địa nói: "Xứng đáng, cô thật không được giáo dục..."

Hoàng nói những câu nguyên nhân không căn cứ này thật khiến Thanh Tùng khó chịu không ngừng...

Bởi vì lúc trước Thanh Tùng cầm điện thoại xem thời gian một lần, sau đó ở trước bàn ăn ngồi xuống, thuận tay liền để điện thoại ở trên bàn ăn. Hồ quản gia đứng một bên không bất động chờ đợi có vẻ đã lâu, cho nên khi để điện thoại di động xuống thời điểm màn hình điện thoại di động còn sáng. Không nghĩ qua là, Hoàng liền nhìn đến màn hình điện thoại đi động của anh. Tấm ảnh nền trên đó sáng lạn lại không ai khác là cô nữ sinh cười nghịch ngợm, cũng không phải con gái bảo bối của ông, mà là Ánh Hân. Cái nhìn này lập tức lại khơi dậy tức giận mới vừa rồi, nhưng ông lại không thể trực tiếp chất vấn anh. Cho nên liền đem tất cả tức giận đều đã đổ tại trên người Ánh Hân. Mà cô không giống như cô gái Liz Kim Cương của ông ta, động một tí liền đánh người mắng chửi người, tựa như cực kỳ có thể nhẫn nhịn.

Mặc kệ là ở trong xã hội, trường học, trên thương trường hoặc là bất kỳ chỗ nào, có thể nhẫn nhịn mọi người là người mạnh mẽ. Mà Ánh Hân đối mặt ông bới móc, chỉ là trước sau nói câu thực xin lỗi, liền đem chiếc đũa một lần nữa hạ xuống, sắc mặt bình tĩnh chờ ông động chiếc đũa trước. Xem thế này Hoàng ngược lại cảm thấy được càng thêm không hờn giận.

Vừa ngửa đầu, ông ta không hề động chiếc đũa, chỉ là hớp một ngụm rượu đỏ sau đó nhìn anh nói: "Thanh Tùng này, con cảm thấy con với Liz Kim Cương nhà chúng ta khi nào thì đính hôn là tốt hơn? Chuyện này dù sao cũng là chuyện của hai người các con, vẫn lại là do các con tự quyết định là tốt nhất."

" Đính hôn"...

Hai từ này lập tức liền chạm đến đến thần kinh mẫn cảm của Ánh Hân, sắc mặt của cô cũng lập tức từ hồng nhuận, biến thành trắng nhợt, làm cho người ta nhìn nhịn không được muốn yêu thương ôm vào trong lòng.

Có một chút, Hoàng là thừa nhận. Tuy nhiên con gái ông Liz Kim Cương cũng được tính là rất xinh đẹp, nhưng nhìn Nguyễn Ánh Hân đúng là, thoạt nhìn xem chỉ cảm thấy dáng vẻ bình thường không gọi là quá xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện cô rất là lanh lợi, giống như một thiên sứ không nhuốm bụi trần.

Đặc biệt đôi mắt kia so với thế giới tối tăm là tròng mắt trong suốt như hồ nước trong vắt, làm cho người ta trong lúc lơ đãng liền rơi vào đó.

Liz tuy xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp phổ thông bình thường, đúng là Ánh Hân kia vừa xinh đẹp, còn lại là khiến người ta càng nhìn càng thích. Nhưng đến hiện tại, ông ta vẫn như cũ không thừa nhận con gái bảo bối của ông ta từ nhỏ đã nhận sự Giáo Dục Đẳng Cấp Cao không thể so với Nguyễn Ánh Hân này gia thế tầm thường.

"Lại vẫn thất thần làm gì? Còn không mau ăn cơm muốn đói chết thì thi sao được điểm cao? Chủ nhân.... thân yêu của tôi?" Người nào nghĩ tới, Thanh Tùng giống như là thay đổi địa vị bản thân, không để ý đến Hoàng có tiếng cũng có miếng mà nói, ngược lại cợt nhả quay mặt nhìn Ánh Hân tươi cười nói.

Giờ khắc này, Liz sắc mặt giống như chết trân làm cho người ta sợ hãi, ngồi một chỗ vẫn không nhúc nhích.

Chủ nhân? Thanh Tùng cư nhiên gọi Ánh Hân là chủ nhân. Hoàng sắc mặt cũng tự nhiên không có tốt hơn chỗ nào, giống y đúc vừa ăn phải một đóng phân, sau cùng ông ta làm bộ cảm khái một tiếng, nhắc nhở anh nói:

"Thanh Tùng, con xưng hô thế này, có vẻ không hợp thể thống lắm? "

Chú ý tới Liz cùng Hoàng sắc mặt biến hóa,Thanh Tùng đáy mắt lơ đãng lướt qua một tia cười lạnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, giấu ở nơi sâu nhất đôi mắt.

"A - - thật có lỗi! ~" Thanh Tùng ngữ khí thoải mái, giương mắt chống lại ánh mắt Hoàng tiếp tục nói: "Ánh Hân cô ấy có vẻ nghịch ngợm, thích thử chơi cái gì trò chơi chủ nhân, tuy nhiên cực kỳ ngây thơ, nhưng là... Con cũng cảm thấy rất thú vị. Cho nên con liền sắm vai của người hầu của cô ấy, cô ấy liền là chủ nhân của con."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top