Chap 26
~ Như đã hứa, bạn zumzum_567 đã trả lời đúng câu hỏi nên chap này tặng bạn nha~~
~ Mém nữa là quên đăng chap mới :v
~ Mong các bạn đọc truyện vui vẻ
~Enjoy~
--------------------------------------------
Ven biển Australia.
Trong một căn biệt thự xa hoa, gió biển thổi chiếc rèm ren màu trắng tung bay, tràn ngập vào trong phòng.
Nguyên Nguyên lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc vali, thành thạo đặt xuống giường, ôm quần áo từ tủ ra nhét vào trong.
"Nguyên Nguyên? Con làm gì đấy?" Vương Dao Cát ấn chiếc vali xuống, trên mặt cũng không có sự giận dữ, chỉ có sự chiều chuộng và dung túng của người mẹ: "Anh Tiểu Thiên của con vừa trở lại Anh Quốc rồi, con trốn nhà thì có thể đi đâu?"
Nguyên Nguyên sửng sốt một lát, rất nhanh hiểu ra tình hình, nhưng dù sao đi chăng nữa, khí thế không thể yếu đi. "Đi nơi nào cũng được, con không thể chấp nhận được người bố không có nhân tính này!"
"Sao con có thể nói bố con như vậy? Bố là người tốt, cho dù bố có làm cái gì, khẳng định là có lý do của bố."
"Lý do? Người yêu con thì cần phải bị đánh chết — cái này tính là lý do gì cơ chứ?"
"Ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ con thôi!" Vương Dao Cát giật lại mấy bộ quần áo hoàn toàn lỗi thời trong lòng cậu, thấy cậu lại xoay người đi đến tủ lấy quần áo, bất đắc dĩ nói: "Nguyên Nguyên, đừng làm loạn nữa, tất cả mọi thứ bố con làm đều là vì bố yêu con."
Nguyên Nguyên cũng không phủ nhận là bố cậu rất thương cậu.
Cậu nhớ rõ ràng có một lần cậu sốt cao mãi không hạ, cả người rét run cầm cập. Ông ôm cậu cả một đêm, liên tục kể cho cậu mấy câu chuyện cổ tích, kể về câu chuyện của cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, kể về chuyện làm thế nào ếch có thể biến thành hoàng tử, còn có người đẹp ngủ trong rừng được hoàng tử cứu tỉnh bằng một nụ hôn...
Cậu ngủ được một lát, lại tỉnh một lát, giữa những lúc tỉnh và lúc ngủ, câu chuyện cổ tích chẳng bao giờ gián đoạn...
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu mở mắt liền thấy người bố luôn luôn mạnh mẽ trong trí nhớ của mình, đôi mắt ông hiện lên tơ máu, giữa trán lại có thêm nhiều nếp nhăn. Cậu lại nhìn sang bên cạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngủ trên ghế sát giường bệnh của cậu, trong lúc ngủ, mày kiếm dài vẫn còn nhíu lại, ánh mặt trời chiếu một tầng sáng mờ nhạt mỏng manh trên khuôn mặt anh, hiện ra sự lo lắng mông lung.
"Bố?" Nguyên Nguyên khóc, cả một đêm dài đau nhức khắp người cũng không làm cậu rơi nước mắt, thế mà cậu lại thấy cảm động bởi hình ảnh này mà khóc.
Bàn tay to của bố dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cậu: "Còn lạnh không? Có đau chỗ nào không?"
Cậu lắc đầu, về sau cậu đều cố gắng không ốm lại lần nữa.
Bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu, cơn sốt đã hạ, đôi mày nhíu chặt của bố cuối cùng cũng giãn ra.
Nguyên Nguyên biết bố rất yêu cậu, chỉ cần cậu muốn gì đó, ông đều có thể nghĩ mọi biện pháp giúp cậu đạt được.
Trong đó cũng bao gồm cả người đàn ông cậu muốn lấy.
Trong lúc Nguyên Nguyên đang đờ đẫn, Vương Khải đi vào phòng, lạnh lùng nói: "Cô ta căn bản không yêu con! Cô ta ở bên con là có ý đồ khác."
"Cô ấy có thể có ý đồ gì?" Trong lòng ít nhiều cũng có phần tức giận, nhưng lại nghĩ tới tình yêu của bố với mình, giọng nói của Nguyên Nguyên cũng trở nên ôn hòa hơn không ít.
"Cô ta muốn kích thích Tiểu Thiên, hoặc muốn con mất đi Tiểu Thiên, nói chung, thứ mà cô ta muốn là chia sẽ hai con..."
Nguyên Nguyên đương nhiên không tin những lời nói vô căn cứ kiểu đấy. "Vì sao cô ấy muốn làm như thế? Con cũng không có thù oán gì với cô ấy cả..."
"Bởi vì, họ của cô ta là.... Tiêu, tên đầy đủ của cậu ta là Tiêu Uyển Lam!"
"Tiêu Uyển Lam..." Cái tên này khiến cậu nhớ tới một người: Tiêu Vi.
Vi cũng giống như Uyển Lam có vẻ bề ngoài tuyệt đẹp, nhưng cái đẹp của bọn họ cũng chẳng giống nhau.
Vi là điển hình của con gái Đông phương, tóc đen, mắt đen, phong cách tao nhã, cho dù đó chỉ là đã từng.
Mà Uyển Lam lại có đôi mắt ánh vàng, đúng chất người Tây phương cao quý...
Chẳng hiểu vì sao, cậu bất chợt liên tưởng đến họ cùng một lúc, còn nhớ lại chuyện xảy ra tại Thiên đường & Địa ngục ngày hôm qua.
Không đợi cậu hỏi, Vương Khải đã cho cậu câu trả lời: "Tiêu Uyển Lam là em gái ruột của Tiêu Vi."
"Điều này không phải là sự thật. Uyển Lam sẽ không lừa con." Nguyên Nguyên ngồi bịch xuống giường, mọi thứ trước mắt đều lay động, xoay tròn. Cậu không thể tin đằng sau đôi mắt ánh vàng xinh đẹp thuần khiết kia của Uyển Lam là sự lừa gạt và dối trá.
"Tiêu Vi rơi xuống tình trạng ngày hôm nay, em gái ruột của cô ta sẽ yêu con thật sao?"
Quần áo trong tay Nguyên Nguyên rơi xuống đất, sống lưng lạnh lẽo từng đợt. Tiêu Uyển Lam và Tiêu Vi là chị em, thảo nào cô ta lại nói với cậu: "Không phải là vật gì cũng có thể dùng tiền mua được."
Thảo nào cô ấy luôn hỏi về Dịch Dương Thiên Tỉ, cũng khó trách khi lần đầu tiên Uyển Lam và Dịch Dương Thiên Tỉ gặp mặt, ánh mắt của cô ta lại tràn đầy hận thù như thế.
Như vậy...
Như vậy thì chuyện xảy ra ở Thiên đường & Địa ngục cũng chẳng phải tình cờ, những lời Tiêu Vi nói cũng chẳng phải là thuận miệng.
Đây có thể là một cái kế hoạch, bao gồm cả chuyện Uyển Lam thổ lộ với cậu, có lẽ cũng bao gồm cả chuyện Uyển Lam dạy cậu hát...
Nhưng cậu cẩn thận nhỡ kỹ lại từng li từng tí thời gian cậu và Uyển Lam quen biết, ngoài trừ lúc mới quen, Uyển Lam đối xử với cậu vô cùng lạnh lùng, thì chưa hề làm chuyện gì tổn thương đến cậu... Nếu như cô ta chỉ là muốn lừa gạt tình cảm của cậu, thì vì cái gì hôm nay lại chịu bị đánh thương tích đầy mình, còn muốn nói rằng cô yêu cậu?
Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
Vương Khải thấy vẻ mặt cậu mâu thuẫn mù mờ, ngồi xuống bên người cậu, thương tiếc ôm lấy vai cậu: "Nguyên Nguyên, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con hoàn toàn không hiểu! Con cho rằng bố muốn đánh người sao? Bố cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu tanh thế..."
Nếu mà Nguyên Nguyên biết được một chút xíu quá khứ của bố cậu trước đây, cậu nhất định sẽ nghi ngờ cái câu nghe có vẻ "chân thành tha thiết" này của ông có bao nhiêu tính chân thực, tiếc là cậu không biết!
Hàn Trạc Thần thở dài một tiếng, nghe cũng tương đối là "tự trách".
"Nhưng bố nhất định phải làm như vậy, hơn nữa nhất định phải làm trước mặt Tiểu Thiên. Đấy là cách bố thể hiện rõ thái độ và lập trường, bố muốn Tiểu Thiên biết, nó mới là đứa con rể duy nhất bố công nhận. Bố làm vậy cũng là vì con."
Nguyên Nguyên ôm chặt eo Vương Khải, khuôn mặt chôn vào vai ông. "Bố! Xin lỗi, con trách nhầm bố rồi..."
"Nguyên Nguyên, con ngốc nghếch quá rồi! Con chẳng cần mạng sống mà đi bảo vệ Tiêu Uyển Lam, nói ra những lời ấy... Tiểu Thiên sẽ nghĩ như thế nào?"
"Con..."
Trước mắt cậu lại hiện lên tấm ảnh chụp Dịch Dương Thiên Tỉ và cô gái đó. Nước mắt của cô gái rõ ràng như thế, rõ ràng đến nỗi như đang chảy xuống trước mặt cậu.
Nguyên Nguyên khẽ cắn môi, ép mình tự nói ra: "Bố... anh Tiểu Thiên muốn kết hôn với con, sẽ không trách con vì con bảo vệ Uyển Lam đâu. Anh ấy không muốn lấy con thì cho dù bố có đánh chết Uyển Lam, anh ấy vẫn là không muốn... Về sau, chuyện của chúng con bố đừng quan tâm nữa."
Vương Khải cúi đầu nhìn Nguyên Nguyên trong lòng, vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh, nhưng ông có thể cảm nhận được rõ ràng chút mất mát, u buồn trong giọng nói của cậu.
"Tiểu Thiên nói gì với con sao?"
Cậu kiên định lắc đầu. "Là con đã nghĩ thông, con không muốn lấy một người không yêu con."
Vương Khải đỡ lấy vai Nguyên Nguyên, để cậu ngồi thẳng dậy, ông cười nói với cậu: "Không sao, bố có thể làm nó yêu con."
Nguyên Nguyên vẫn lắc đầu.
"Bố à, con còn trẻ, cũng không phải không lấy được ai, bố đừng ép buộc anh ấy nữa!"
"Con?" Sắc mặt Vương Khải trầm xuống. "Có phải con đã thích Tiêu Uyển Lam rồi không?"
"Không liên quan đến Uyển Lam! Là con..." Nguyên Nguyên lấy tay xiết chặt ga giường, ép chính mình không được nhớ tới mọi chứ về Dịch Dương Thiên Tỉ, nhất là nụ hôn ngày hôm qua.
Sau một lúc lâu, cậu ngẩng mặt lên, một bộ dáng không vấn đề gì hết: "Là con đã quen với cuộc sống không có anh ấy... Không có anh ấy con vẫn có thể sống tốt..."
Hàn Trạc Thần có chút nghi ngờ lời cậu nói, ông vừa muốn nói gì đó, Vương Dao Cát đã kéo kéo ông. "Đã khuya rồi, Nguyên Nguyên cũng đã mệt, anh để thằng bé nghỉ ngơi đi, có gì muốn nói thì để ngày mai hẵng nói."
Vương Khải lưỡng lự một chút, đứng dậy chỉ vào đống hỗn độn trên giường. "Được rồi! Dao Dao, em giúp Nguyên Nguyên dọn lại mấy thứ này một chút đi."
Sau khi ông rời khỏi, Vương Dao Cát lôi từng chồng quần áo trong vali hành lý ra ngoài, cẩn thận gấp lại.
Bà liếc nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm dưới tay Nguyên Nguyên, dịu dàng hỏi: "Có phải con giận dỗi gì Tiểu Thiên không?"
"Mẹ à, anh ấy trước giờ không yêu con, anh ấy đồng ý lấy con là do bố và chú Phong ép buộc mà."
"Sao con biết anh ấy không yêu con?"
"Tại trong mắt anh ấy, con vĩnh viễn là một đứa trẻ con!"
Cậu không muốn nói nói cho bất kỳ ai về chuyện tấm ảnh, vì cậu hiểu chỉ cần cậu nói ra, bố cậu sẽ có một vạn phương pháp chia rẽ họ. Cậu không muốn cô gái tên "Thâm Nhã" kia biến thành Tiêu Vi thứ hai.
"Mẹ, mẹ có thể khuyên bố giúp con không, để bố đừng quản chuyện của con nữa. Con đã trưởng thành rồi, con muốn gì tự con biết."
Vương Dao Cát không nói gì nữa, gấp lại mấy bộ quần áo rồi cất vào trong tủ, sau đó giúp cậu sửa sang lại ga trải giường rồi mới rời khỏi.
~Rint Rint~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top