Chap 2


Trịnh Phù Dung không ngủ được, cô ghé người vào bên cửa sổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng đẹp hơn.

Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thay đổi.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng trên chòi gỗ quan sát, nói chuyện phiếm với bố anh.

Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anh luôn luôn nhăn lại rất sâu.

Khi anh thấy Nguyên Nguyên từ xa xa khập khiễng bước tới, ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.

Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang lên, Trịnh Phù Dung bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Nguyên Nguyên nói: "Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có ai quản được em nữa hả?" Tiếng Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên sát phía sau.

"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hai lần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"

Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.

"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"

"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."

"Bạn? Là Uyển Lam à?"

"..."
Uyển Lam? Nghe có vẻ như là tên của con gái. Nguyên Nguyên cũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.

"Anh Tiểu Thiên, phiền anh đi ra ngoài một tý, em muốn tắm!"

"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"

"Nhỡ thú tính của anh bộc phát chạy vọt vào thì làm sao?"

"Em có thể khóa cửa."

"Đóng cửa rồi bị anh tìm cách phá!"

"..."

Trịnh Phù Dung mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trong phòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người, nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai căn phòng sao lại kém đến như vậy?

Trịnh Phù Dung day day thái dương đang đau nhức, trong đầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.

Căn phòng Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh yên lặng được một lúc thì có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất nghe như tiếng tắm rửa.

"Vừa rồi có phải anh cùng chú Phong nói về chuyện chị Phù Dung không?" Nguyên Nguyên hỏi, tiếng cậu bé có chút nghe không được rõ.

"Ừ."

"Chú Phong nói sao?"

"Ông ấy nói ông ấy tôn trọng ý kiến của anh, chuyện tình cảm... để anh tự mình lựa chọn."

"À..." Một câu "À" của Nguyên Nguyên được cậu bé hơi kéo dài.

"Vì sao em muốn anh mang bạn gái về nhà?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi một vấn đề mà Trịnh Phù Dung chẳng ngờ tới.

Câu trả lời của Nguyên Nguyên lại càng bất ngờ hơn nữa. "Em không hề!"

"Bố anh nói là em nói cho ông biết anh có bạn gái..."

"Vâng! Là em nói đó!"

"Vì sao em lại phải nói như vậy!"

"..."

"Nguyên Nguyên?"

Tiếng nước chảy ngừng lại. Tiếng nói của Nguyên Nguyên vẫn lúc có lúc không như trước: "Em không chống đỡ nổi nữa..."

"Anh hiểu rồi." Thanh âm của Dịch Dương Thiên Tỉ chan chứa sự khoan dung cùng với thấu hiểu: "Anh sẽ giúp em giải quyết."

Vừa nói xong, Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa ra khỏi phòng, tiếng bước chân xa dần.

Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lên xuống.

Tâm tình Trịnh Phù Dung từ từ tỉnh táo lại trong tiếng thủy triều.

Nếu tìm cách lý giải Dịch Dương Thiên Tỉ quá khó khăn, thế thì cô cần phải thử đọc được tâm sự của Nguyên Nguyên.

Sắp đến giờ ăn cơm, Dịch Dương Thiên Tỉ gọi Trịnh Phù Dung xuống tầng ăn cơm.

Bữa ăn toàn đồ Tây thế nên phong cách dùng cơm cũng mang thói quen của người phương Tây – yên tĩnh.

Thế nhưng vẻ ngoài càng yên tĩnh thì ngược lại càng đáng sợ, mỗi một động tác nhỏ đều có thể trở thành mục tiêu nhìn của những người khác. Cho nên Trịnh Phù Dung mới ăn uống vô cùng cẩn thận, cố gắng duy trì tư thế cao quý, đoan trang nhất. Đến khi gần ăn xong, Dịch Dương Thiên Tỉ lặng lẽ đưa tay đặt lên lưng cô, lòng bàn tay của anh rất lạnh. Cô ngẩng đầu, giả vờ mỉm cười ngọt ngào với anh, khóe mắt thoáng liếc qua bố mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ, rồi lại nhìn qua Nguyên Nguyên, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.

Nguyên Nguyên xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rất tích cực, chỉ là cậu bé ăn có hai miếng thịt bò.

...

Ăn cơm xong, bố mẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ đi dạo bên bờ biển, mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng vào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...

Nguyên Nguyên ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chăm chú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào, không hề có chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa xem TV. Trịnh Phù Dung nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày xưa.

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của Dịch Dương Thiên Tỉ, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên vai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một lần là được rồi..."

Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô rồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng sát vào người anh. "Em rất lạnh."

Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của cô.

"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói thật nhỏ.

"Được."

Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Trịnh Phù Dung lặng lẽ quay đầu lại.

Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho đội nhà.

Nguyên Nguyên hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu tiên, cậu lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.

Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết xước, đã được bôi thuốc những vẫn còn rớm máu.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Trịnh Phù Dung nhớ lại lần đầu tiên cô cùng Dịch Dương Thiên Tỉ trò chuyện, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là Dịch Dương Thiên Tỉ?"

Anh nói, "Anh thích cái tên này."

"Vì anh thích sự yên tĩnh sao?"

Anh cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loại tình cảm đặc biệt.

Thật ra Dịch Dương Thiên Tỉ không chỉ thích yên tĩnh, anh nói cũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưng khi anh mở miệng tất cả đều là những lời vàng ngọc, ý nghĩa vô cùng.

Thế nên Trịnh Phù Dung đã tập thành thói quen anh rất ít lời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của anh.

Cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cảm ơn!"

Trịnh Phù Dung thoáng nở một nụ cười gượng gạo, "Ngoại trừ lời cảm ơn, anh không còn chuyện khác để nói sao?"

Anh khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.

Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, Trịnh Phù Dung vẫn thấy rõ bức ảnh kia.

Đó là bức ảnh mà Dịch Dương Thiên Tỉ và Nguyên Nguyên chụp chung.

Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến, dưới nền sáng mờ ảo, Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyên Nguyên...

Nguyên Nguyên trong ảnh mặc một bộ âu phục, trên áo cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cậu bé tràn đầy ngọt ngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...

Trịnh Phù Dung có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâm thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Nguyên Nguyên nói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.

"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"

"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ." Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kết hôn đi."

Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từ trong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe thấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi không ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."

"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anh đã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có một gia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."

Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lại càng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là Nguyên Nguyên?"

Dịch Dương Thiên Tỉ chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười một người ngốc nghếch.

"Nguyên Nguyên là em trai của anh, ở trong mắt anh cậu ấy mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"

"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đến như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"

Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười cười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của Nguyên Nguyên trong cuốn album, thế nhưng từ khi cậu bé 14 tuổi... cậu ấy không hề để lộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cậu ấy gặp được Uyển Lam tại quán bar."

"Cậu ấy yêu Uyển Lam ư?"

Đến một ngày con trai gặp được một người con gái khiến cho mình động lòng, trong đầu liền chẳng chứa được những người khác, dường như tồn tại trên thế giới này chỉ vì một người.

"Uyển Lam là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đã từng nghe cô ta hát, u buồn mà thâm tình."

"Thế về sau thì sao?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: "Uncle sai người đánh Uyển Lam, muốn cô ta từ bỏ hy vọng với Nguyên Nguyên, thế nhưng tình cảm của Nguyên Nguyên với Uyển Lam vô cùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Nguyên Nguyên tức giận, cậu ấy hét to với Uncle: Bố là bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoại trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"

"Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người khác cảm động."

"Thể giới này không cần có tình yêu mạnh mẽ mới làm người khác cảm động." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực: "Phù Dung, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cô gật đầu.

Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùng cô cảm thấy mọi thứ vẫn như đang ở trong mơ.

Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.

...

~Diệp Tử Hạ~




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top