70

Quậy phá cùng Quang Hùng một hồi thì hai đứa ăn sáng ở nhà cậu luôn. Buổi trưa vì có thể Tuyết Nhung sẽ về nhà, nên Đăng Dương đành phải quyến luyến chia tay với Quang Hùng.

Hữu Ngọc gọi điện cho hắn, bảo hắn trưa nay sang nhà anh hai hắn ăn cơm, cô đã nấu rất nhiều thức ăn ngon. Đăng Dương rời nhà Quang Hùng thì đi thẳng luôn đến đó.

"Bạn học của nó?" Hữu Ngọc vừa nhìn những hạng mục tổng kết trong quý vừa qua của công ty Đăng Nhật, vừa tán gẫu với anh: "Con biết cậu bé kia... Quang Hùng gì đó, đúng là một đứa nhỏ tốt, quan hệ của hai đứa nó cũng rất tốt."

Đăng Nhật rót cho mẹ mình một ly trà, "Mấy lần con đi thăm Đăng Dương đều gặp nó, cảm thấy cậu nhóc rất tốt bụng, không hề có ý đồ xấu gì."

Hữu Ngọc gật đầu, không mấy để ý: "Ừ, may mà có nó nên tính tình Đăng Dương mới được như hiện giờ, còn biết cố gắng nữa. Thế nên mẹ mới nói, kết bạn là phải chọn những đứa như vậy đó. Đăng Dương vốn ham chơi nên suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng với cái đám kia, có tốt cỡ nào cũng biến thành hư thôi."

Đăng Nhật cân nhắc nói: "Vâng, cũng na ná như yêu đương vậy."

Hữu Ngọc chợt sửng sốt, rồi ngẩng đầu hỏi: "Nó đang yêu thật hả?"

Lần cả nhà về quê đó, Hữu Ngọc đã loáng thoáng đoán được – hình như Đăng Dương đã yêu ai rồi. Đi chơi, nhưng thỉnh thoảng lại ngồi gửi tin nhắn, nói chuyện điện thoại mãi mà không xong. Lúc ấy, cô hỏi Đăng Dương thì hắn chỉ nói qua loa, hầu như chỉ cười thôi, hỏi mấy lần rồi thì cô cũng thầm chấp nhận. Năm đó Đăng Nhật cũng yêu sớm, giờ đã bên nhau được nhiều năm thế này đây nên Hữu Ngọc không hề phản đối chuyện này. Với lại, cô cũng không để tâm lắm nên không hỏi kĩ.

"Cô bé kia thế nào?" Hữu Ngọc tò mò hỏi: "Cũng là bạn học của nó sao?"

Đăng Nhật gật đầu: "Bạn học luôn."

Hữu Ngọc cũng gật đầu: "Tốt lắm, có hai người như thế thì ổn rồi, cứ thế xuôi theo dòng nước mà tới thôi, khỏi để sau này ba mẹ phải bận tâm. Mà bác Trương đã biết chuyện chưa? Con trai bác ấy cứ cô này không hợp cô kia không thích, mẹ nó buồn sắp chết rồi."

Đăng Nhật cười khổ: "Vâng, chuyện này mẹ không cần lo đâu."

"Ủa, con thấy người ta rồi hả?" Hữu Ngọc hỏi: "Tính cách ổn không?"

"Có ổn hay không... chúng ta có biết thì cũng có ích gì đâu, quan trọng là Đăng Dương nó thích kìa." Đăng Nhật thản nhiên dẫn dắt đề tài, "Nó cảm thấy ổn là được, nếu mẹ không thích... nhất định không đồng ý, tổn thương chỉ có nó thôi."

Hữu Ngọc bật cười: "Rốt cuộc là nó đã tìm ra cái người gì mà con lại nói như vậy? Sao con biết chắc là mẹ không thích? Điều kiện gia đình không tốt à? Mẹ thấy sao cũng được, miễn là người tốt và hai đứa hợp ý nhau là được."

Đăng Nhật lắc đầu: "Điều kiện nhà người ta rất tốt."

Hữu Ngọc vẫn thấy có gì đó không ổn: "Vậy sao con lại nói thế? Con bé kia ăn chơi lắm hả? Ừ thì mẹ rất coi thường loại đó... nhưng nếu Đăng Dương đã thích đến thế thì mẹ cũng không quá can thiệp đâu."

Đăng Nhật lại lắc đầu: "Cứ vậy đi... Có gì sau hãy nói."

"Nói nửa chừng rồi bảo sau này nói?!" Hữu Ngọc vội la lên, "Rốt cuộc là thế nào? Con bé kia có phải cái loại xăm đầy người rồi hút thuốc uống rượu, giang hồ hổ báo cả ngày lêu lổng, bắt nạt người khác không?"

Đây là tình huống xấu nhất mà cô có thể nghĩ ra rồi...

Trong lòng Đăng Nhật khẽ động, hỏi ngược lại: "Mẹ sợ nhất là chuyện này?"

Hữu Ngọc buồn phiền nói: "Thử ra đường tìm đại một người lớn tuổi đi, rồi hỏi xem người ta có muốn con dâu như vậy không?"

Thấy hình như đã có đường rồi, nên Đăng Nhật thử dò xét: "Ý mẹ là ham chơi, nhìn ai cũng không vừa lòng, chuyện gì cũng chen chân vào được, chỗ này chỗ kia đều có mặt đó hả?"

Hữu Ngọc lặng người: "Vậy là mẹ đoán đúng à?"

Đăng Nhật yên lặng hít một hơi, làm như "biết thế đã không nói."

Hữu Ngọc khó tin nói: "Không phải chứ... Sao nó lại thích cái loại này được? Con bé kia đẹp lắm hả?"

Đăng Nhật vẫn không bình luận gì, Hữu Ngọc bất đắc dĩ nói: "Một mình nó đã thích chơi thích quậy như thế rồi, giờ lại tìm thêm một đứa về, mẹ..."

"Cũng không hẳn đâu." Ý của Đăng Nhật là tạo tâm lý đề phòng cho Hữu Ngọc, không ngờ chủ đề đã bay tận đi đâu. Anh không biết giải thích thế nào, lại không muốn mẹ mình lo lắng, đành phải khuyên nhủ: "Đăng Dương nó cũng mới lớn mà? Tuổi này chỉ yêu sớm thôi, chứ chưa chắc thành sự được đâu."

Hữu Ngọc nghe anh nói thì càng buồn hơn, ném văn kiện lên trên bàn, mệt mỏi nói: "Ba con nửa đêm đập cửa sổ nhà mẹ, bắt mẹ phải lấy anh ta đấy có biết không! Chưa kể anh ta là 'Đăng Dương lớn' đó! Phong gia nhà các người y như nhau, con còn không biết sao?!"

Không hiểu sao Đăng Nhật lại thấy – chuyện này đúng là quen thật. Anh vừa định phản bác thì lại nhớ ra – mình và vợ cũng là yêu nhau từ nhỏ, liền không tiện mở miệng, đành lúng túng an ủi: "Chuyện gì cũng có khả năng mà."

"Khả năng?"

Đầu Hữu Ngọc càng đau hơn.

Lúc đến nhà anh trai mình, Đăng Dương vừa đạp cửa vào thì đã cảm nhận được – bầu không khí hơi bất thường.

Dù Hữu Ngọc vẫn cười nhưng lại không che giấu được buồn rầu trong đáy mắt, nhìn qua thì không thoải mái chút nào, lúc đi vào bếp dọn đồ ăn còn thầm thở dài một cái.

Đăng Dương dò hỏi nhìn Đăng Nhật – mặt anh vẫn tỉnh rụi.

"Được rồi, ăn cơm thôi." Hữu Ngọc lên tinh thần, cười nói: "Một đứa là phụ nữ mang thai, một đứa là thí sinh, ăn nhiều chút đi."

Đăng Dương lùa một đũa cơm to, Hữu Ngọc nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Từ nhà tới à?"

"Không..." Đăng Dương nuốt cơm xuống, "Qua nhà bạn chơi."

Hữu Ngọc và Đăng Nhật nhìn nhau một cái, hỏi: "Bạn nào? Mẹ biết không?"

Đăng Dương ngạc nhiên, cười nói: "Hôm nay mẹ sao vậy? Trước kia có hỏi con vậy bao giờ đâu?"

Hữu Ngọc thầm nghĩ – trước đây tôi không hỏi, là vì không ngờ cậu tìm cho tôi một cô con dâu hỏng bét như vậy ... Cô thấy Đăng Dương không vui vẻ gì, còn hỏi ngược lại như vậy thì chắc chắn là cô con dâu kia quậy không thua gì hắn rồi, càng cảm thấy vô vọng hơn.

"Đăng Dương à..." Cô gắp thức ăn cho hắn, "Mẹ với ba con không yêu cầu gì khắt khe với con, chỉ hy vọng con ngày nào cũng vui vẻ. Một năm qua, ba mẹ rất yên tâm, thành tích có tốt xấu gì thì ít nhất ba mẹ cũng thấy con có lòng cầu tiến, điều này quan trọng nhất, phương diện này thì mẹ đã yên tâm."

Hữu Ngọc lại cố ý nói gần nói xa: "Nếu còn có chuyện gì muốn nói, chỉ là hy vọng con tìm được một... một bạn đời an ổn chút, để cho con trầm ổn hơn."

Hắn chậm rãi uống một ngụm nước, vô số ý niệm trong đầu chợt lóe lên. Hắn ngước mặt nhìn Đăng Nhật, hai anh em trao đổi ánh mắt, rồi nhẹ giọng trả lời: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi... Thật ra thì tìm một người yêu thích chơi bời cũng có gì đâu, còn náo nhiệt hơn nữa."

Hữu Ngọc trừng mắt nhìn Đăng Nhật, đang lúc tia lửa đang xẹt xẹt trỗi dậy thì hắn chợt hiểu ra, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng thế, con thích người hay bay nhảy, đừng nghiêm túc quá, phải hoạt bát một chút!"

Hắn giả bộ như không thấy vẻ bất mãn trong ánh mắt mẹ hắn, dứt khoát bổ sung thêm: "Con cũng không thích người gì mà lúc nào cũng răm rắp theo quy củ, hệt như khúc gỗ, chả thú vị gì! Người mà nói gì cũng nghe đó, nói khó nghe hơn là ngu ngốc, không bằng lanh lợi một chút, thú vị hơn nhiều."

Làm con của mẹ mà hai anh em không biết mẹ ghét nhất loại người gì thì thôi rồi, nói một phát là trúng ngay. Đăng Dương vừa ăn vừa nói: "Nhìn có thể không lễ độ nhưng lại có cá tính, con thích! Con thích mấy người mà mới mẻ kì lạ vậy đó, không đẻ ý tiêu chuẩn, thoải mái bay nhảy..."

"Được rồi biết rồi!" Hữu Ngọc giận dữ nhìn con trai nhỏ, tức mà không nói được gì. Ngồi ăn cơm với người lớn mà lại nói chuyện ngông cuồng như vậy, chắc chắn là bị con nhóc yêu tinh kia làm hư rồi. Cô nhíu mày nói: "Ăn nhanh đi, thức ăn nguội hết bây giờ."

Đăng Dương vẫn không ngừng cố gắng, hoàn toàn bay không kiểm soát: "Yêu những người như vậy mới thích! Cảm giác không có gì ràng buộc mình hết, nghĩ thế nào thì làm thế đo, dù cô ấy có làm gì con cũng tình nguyện theo!"

Hữu Ngọc hoàn toàn bị chọc giận, lạnh giọng nói: "Gì mà nguyện ý theo? Con nhóc đó muốn hít ma túy mi cũng hút theo hả?"

Đăng Dương bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Hữu Ngọc cố gắng dặn bản thân phải bình tĩnh, có chuyện gì cũng chờ thi đại học xong hãy nói.

Nhưng để đến lúc đó thì còn cách nào chứ? Hữu Ngọc không phải mấy bà mẹ cứ khăng khăng chửi mắng một cách vô lý trên TV, không thể nói mấy câu như là "Mày mà cưới nó thì đừng quay lại cái nhà này nữa" được. Đối với nguyện vọng của con trai, nếu không làm ra thảm họa gì thì cô rất muốn tôn trọng con.

Nhưng cứ nghĩ đến việc sau này Đăng Dương sẽ dẫn về nhà một đứa quậy phá vô giáo dục như vậy... Không thể không thầm mắng hắn được, nó biết rõ cô thích đứa nhỏ như thế nào mà! Này không phải cố ý chứ?!

Chị dâu của Đăng Dương nãy giờ vẫn phơi nắng trên lầu nên không nghe được gì cả, hoàn toàn không hiểu tình hình. Cô vẫn luôn che chở Đăng Dương, bây giờ nhìn sắc mặt của hai bên thì dịu dàng cười giảng hòa với Hữu Ngọc: "Đăng Dương nói chơi thôi mẹ, mẹ tin làm gì mấy đứa con nít, ăn thử cái này này..."

Đăng Dương không nhịn được lại thêm vào chút dầu, hệt như một thằng con phá hoại ngu ngốc vậy: "Ai nói chơi? Em nói thật hết! Em thích vậy đấy!"

"Thích cái đầu mi!" Lần này Hữu Ngọc không kiềm được nữa, vỗ vào đầu Đăng Dương, giận dữ nói: "Im miệng! Ăn cơm!"

Đăng Dương đạt được mục đích rồi nên không làm bộ bướng bỉnh nữa, an ổn ngồi ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Đăng Nhật tự động đi giải quyết ổn thỏa tình hình, khuyên can Hữu Ngọc nên mở lòng ra, Đăng Dương chẳng qua là trẻ người non dạ, sau này hiểu chuyện rồi sẽ khác thôi.

Hữu Ngọc tức giận nói: "Không phải sắp thi đại học thì mẹ đã đánh nó một trận... Con coi nó mà xem, coi coi có lo không? Còn nói mẹ quan tâm quá không? Cứ như vậy thì sớm muộn gì nó cũng đen thui như nước cống cho coi! Bao nhiêu đứa nhỏ chỉ vì bạn bè nó hít ma túy mà nó hít theo con biết không? Con coi lúc nãy nó nói chuyện như não tàn vậy đó! Tiếp tục như vậy thì có ngoan cách mấy cũng hư thôi!!"

Đăng Nhật vội an ủi: "Không đến nỗi mà mẹ."

"Sao mà không đến nỗi!" Hữu Ngọc thất vọng nói, "Mẹ có yêu cầu gì cao đâu, chỉ cần nó dẫn về một đứa nhỏ ngoan ngoãn thôi cũng khó vậy hả?"

Đăng Nhật mỉm cười: "Không khó, mẹ cứ yên tâm."

Hữu Ngọc thở dài: "Hy vọng thế..."

Hữu Ngọc không muốn tự tìm khó chịu nữa, thôi đi tìm con dâu lớn nói chuyện cho rồi! Đăng Nhật đi vào bếp, nhìn Đăng Dương đang bị phạt rửa chén thì bật cười: "Thế nào? Cần giúp một tay không?"

"Không cần." Đăng Dương huýt sáo, ánh mắt ngập ý cười, "Cảm ơn nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top