Chương 19: Ánh mắt
Không cần chìa khóa, Chaerin từ trong ống tay áo lấy ra một cây trường châm, tại ổ khóa vặn lên vặn xuống, cửa liền lập tức mở ra tương tự như dùng chìa khóa.
Nhưng mà gian phòng có mùi người lạ?.
Cảm giác của Chaerin không bao giờ sai.
Nàng có thể khẳng định trong phòng có người.
Đây là trực giác của sát thủ. Là nhờ nàng trải qua hơn mười năm giáo dục đẫm máu mà có được. Mỗi một sát thủ sống sót đều có trực giác kinh người, nếu không đã sớm bị các sát thủ khác hoặc là vệ sĩ của đối tượng tiêu diệt.
Trực giác là thứ rất kỳ diệu nhưng cũng là thứ không thể tin cậy.
Thế nhưng Chaerin đối với trực giác của bản thân giống như hai mắt, hai tai, cảm giác, vị giác, sự phán đoán của chính mình mà tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Ngũ cảm nhạy bén, thân thể bách độc bất xâm, là tính chất đặc biệt của "Vô độc giả".
Cảm thấy bất thường, Chaerin tập trung tinh thần, liền cảm thấy đối phương có vô số kẽ hở. Tiếng hít thở, tiếng tim đập, thậm chí mùi vị không phải của Dara, đều liên tục nhắc nhở nàng có sự tồn tại của một vị khách không mời mà đến.
Thân thủ cỡ này không đáng xác dép cho Chaerin, nhưng nàng không hề mất cảnh giác.
"Một người sát thủ ưu tú sẽ không coi thường bất kể kẻ địch nào, cho dù đó là một con kiến." TOP đại nhân nói rất có đạo lý, nhưng là rất khó làm được.
Chaerin nhẹ đem Dara nằm trên sô pha. Ngón tay rút ra hắc châm, đang muốn đi tra xét nhưng lại cảm thấy góc áo trầm xuống.
Nắm lấy góc áo là ngón tay có chút tái nhợt của Dara.
Chaerin dừng bước, cúi đầu, hai mắt đối diện ánh mắt sáng quắc của Dara.
"Tiểu Chae".
Dara nhẹ nhàng gọi.
"Em là Tiểu Chae đúng không?".
Trong lòng thầm than một tiếng —— cuối cùng vẫn bị cô ấy phát hiện!
Dara nhìn nàng, cắn môi dưới, lôi kéo tay nàng, như lúc mới gặp.
Chaerin nhớ tới, sau khi TOP chết, đại tỷ thường thường mang theo bầu rượu ngồi cạnh bia mộ của TOP, bia mộ bị đại tỷ mài đến trơn tuột. Đại tỷ thường nói rằng: "Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến (đời người chỉ như lúc mới gặp). . . . . . Cái triết lý này là ai nói? Bảo Minzy đi làm thịt hắn! Hắn biết được nhiều lắm. . . . . .".
Nhìn bầu trời suy nghĩ một chút, hướng ánh trăng giơ lên ngón giữa: "Thường tùy, biết những lời này có ý gì không? Đừng tưởng rằng ngươi chết là được giải phóng, ta vẫn theo bám ngươi! Ý của những lời này là cả đời đều giống như lần đầu tiên mới gặp, mặc kệ ngươi là sống hay chết vẫn phải làm nô lệ hầu ta! Từ lần gặp đầu tiên bắt đầu số ngươi đã định phải là nô lệ!".
Các chiến hữu nghe đại tỷ giải thích một bên khóc một bên cười. Rõ ràng biết TOP đã chết vậy mà đại tỷ vẫn coi như TOP còn sống mà nói đùa.
Chaerin không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ ra những lời này.
Nàng nhớ hiện tại, dáng dấp của Dara, ánh mắt của Dara tất cả đều giống như lúc mới gặp.
Tay Dara nắm nàng kỳ thực cũng không có lực, hơn nữa lại còn run run, chỉ cần Chaerin lắc một cái là có thể thoát ra.
Chaerin trong nháy mắt này có loại xúc động muốn rời đi.
"Bị người khác nhận ra thân phận đối với sát thủ mà nói là uy hiếp đến tính mạng " luật lệ này ăn sâu vào xương cốt của Chaerin. Tuy rằng vẫn dùng lý trí chống lại phản xạ, liên tục tự nói với bản thân:
đây là Dara không phải người khác,
đây là Dara không phải người khác,
đây là Dara không phải người khác. . . . . .
Thế nhưng, lúc Dara gọi tên nàng trong nháy mắt khó có thể kiềm chế được sát khí. Ngay lập tức toàn bộ dây thần kinh của nàng buộc chặt cố ngăn chặn phản xạ của nàng.
Trong lúc gắng hết sức kiềm chế xúc động, nàng càng thêm sợ, càng muốn chạy trốn. Thân thể này như một quả bom nổ chậm, sao có thể ở bên cạnh Dara đây?
Thế nhưng, thế nhưng. . . . . . Chaerin bước đi không được.
Bởi vì hơi thở của người con gái yếu ớt kia ngưng trụ trên người nàng, con ngươi sâu thẳm tựa như giăng lưới bắt được tim của nàng, khiến nàng không có chỗ chạy!
Cổ như là bị nắm, nàng thậm chí khó có thể hô hấp, tưởng như không khí tại mỗi lần hô hấp của nàng đều vỡ vụn.
"Em không phải nói, chỉ cần em còn sống sẽ trở lại nói cho tôi biết tên của em sao? Vì sao, vì sao em lại trốn tôi?".
Mỗi một chữ, một chữ đều mang theo thê lương như sắp khóc đâm thẳng vào tim Chaerin. Không đợi Chaerin trả lời, thêm một câu cắt đứt đường lui của Chaerin.
"Em còn muốn lừa tôi đến bao giờ?".
Ngoảnh lại, cúi đầu, ngưng mi, trong mắt Chaerin sớm đã chỉ có một người, người kia tên là Dara.
"Em vốn dĩ muốn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ chị, chị sao phải khổ cố bắt em bộc lộ thân phận làm gì. . . . . .".
Chaerin quỳ gối bên người Dara, vươn ngón trỏ, đón lấy lệ của cô.
"Em nếu đã đáp ứng tôi tại sao không giữ lời! Nếu em không muốn gặp tôi, sao còn trêu trọc làm khổ tôi! Tại nước Mỹ, mỗi khi tôi bị khi dễ, đối phương đều không hiểu vì sao bị giáo huấn. Mỗi khi tôi ở một mình trong ký túc xá, luôn có quà được gửi tới. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, nhà của tôi gặp khó khăn đều không hiểu vì sao gặp dữ hóa lành. Tôi không biết trừ em ra, còn ai có thể làm được!".
Dara từ từ liệt kê từng tội trạng của nàng, mà nàng không có gì để nói. Bởi vì mỗi chữ mỗi câu đều là sự thực.
Đúng vậy, đúng là như vậy! Là Chaerin trêu chọc cô ấy.
Thế nhưng. . . . . . Trên thê giới này, còn có ai có thể khiến vị sát thủ chuyên nghiệp này "Trêu chọc" đây? Là ai khiến cô gái 19 tuổi này ngày đêm tưởng niệm?
Chaerin lấy tay lau đi nước mắt, nước mắt đã ướt đẫm bàn tay nhưng không có giây phút nào ngừng.
Nhìn lông mi dính đầy nước mắt của đối phương, nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương. . . . . . Nàng sao có thể không đau lòng?
Ngày xưa, dù bận rộn đến đâu Chaerin cũng dành ra một chút thời gian, đôi khi là trằn trọc mấy ngày trên máy bay cũng chỉ để tại xa xa dùng ống nhòm nhìn một cái cau mày, một nụ cười của người trong lòng.
Lúc này, đối phương đã gần trong gang tấc, nàng làm sao có thể nhịn được mê hoặc trong lòng ngực?
Nắm lấy tay người trong lòng, phiền muộn cùng mừng rỡ dây dưa:
"Em nếu như đi gặp chị, gặp đươc một lần sẽ có lần thứ hai thứ ba. . . . . . Sau đó mỗi ngày đều muốn gặp mặt, mỗi giờ mỗi phút không muốn rời xa. . . . . . Con người là có lòng tham. Em là người sống trong thế giới ngầm, không thể để liên lụy đến chị. . . . . .".
Chaerin hôn lên đôi mi hàm đầy lệ của Dara, có chút khổ tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top