Chương 6: Về nhà
Cộc cộc.
"Tiểu Tại, cậu chơi khá lâu rồi, nghỉ một lát đi." Doãn Khởi bước qua cửa, tiến về phía chiếc ghế xoay đệm mềm, chuẩn xác túm được đầu Tại Hưởng, hung hăng vò đến rối tung đầu cậu.
Tại Hưởng nhìn đồng hồ cũng sắp đến bữa trưa, chính mình ngồi lâu cũng có chút mỏi cổ đau vai liền gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn thoát game tắt máy, đứng dậy theo Doãn Khởi ra khỏi phòng.
"Bữa trưa muốn ăn gì?" Doãn Khởi nhìn cốc thủy tinh trên bàn di chuyển, cảm thấy có chút vi diệu khó nói lên lời.
[Tùy tiện là được rồi.] Tại Hưởng quên rằng vú nuôi cậu ở nhà rất ít khi hỏi cậu câu này sở dĩ bà nắm rõ nhất thanh nhị sở thói quen ăn uống của cậu, còn Doãn Khởi thì không giống vậy.
Kết quả bữa trưa của hai người là một bàn đầy món cay Tứ Xuyên và vài món thịt nhạt, Tại Hưởng hối hận không thôi. Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua bữa cơm nào không có cá tôm, mà bữa này đến cả một cái xương cá cũng không có.
[Các món đã mang hết lên rồi đi?] Tại Hưởng dè dặt hỏi.
"Thế nào? Không ăn cay?" Doãn Khởi nhìn một bàn đỏ rực, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó của Tại Hưởng lại cảm thấy có điểm buồn cười.
[Cũng không phải không thể ăn nhưng tôi quen ăn các món thanh đạm và hải sản hơn.] Tại Hưởng chọt chọt miếng ớt lớn trong bát, bĩu môi, nhìn màu đỏ đã không muốn ăn rồi.
"Vậy sao, xin lỗi là do tôi sơ ý. Như vậy đi, tối nay tôi dẫn cậu đến Vân Nam Tịch Nguyệt ăn một bữa, coi như đền bù, thế nào?"
[Thật sao?] Vân Nam Tịch Nguyệt là nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất thành phố. Đồ ăn không chỉ ngon mà vị trí phong cảnh nhà hàng cũng rất đẹp, phục vụ lại tốt. Chỉ là giá đắt hơn so với nơi khác rất nhiều, người bình thường không có tiền ngay cả một bước chân cũng đừng mong tiến vào. Tại Hưởng nghĩ đến thịt tôm bóc vỏ trắng nõn ngọt ngào, bào ngư tươi ngọt non mềm, cua từng con đỏ au đầy thịt, cá sống cùng nước chấm đậm đà,... rất nhanh nước miếng đã tràn ra.
"Thật, so với vàng còn thật hơn", Doãn Khởi mỉm cười, "lại đây ngồi cạnh tôi, chúng ta ăn cơm."
[Vì sao phải ngồi cạnh nha], Tại Hưởng không tình nguyện đem bát bước qua.
Nhìn đệm bên cạnh hơi lõm xuống, Doãn Khởi theo thói quen xoa đầu Tại Hưởng, động tác một chút cũng không gượng gạo. "Tôi không muốn đang ăn có ai đó đột nhiên bước vào lại thấy đối diện tôi có một cái bắt và một đôi đũa."
5 giờ chiều, đám nhân viên trong công ti được một phen hoảng hồn vì sếp tổng của bọn họ, một kẻ cuồng công việc quanh năm làm tăng ca lại có thể tan tầm đúng giờ, 1 phút cũng không muốn nấn ná thêm. Doãn Khởi đối diện với những cặp mắt nghi hoặc khó hiểu của cấp dưới tiêu sái tự nhiên đem xe lấy ra, thực hiện đúng lời hứa mang Tại Hưởng đến Vân Nam Tịch Nguyệt.
Vân Nam Tịch Nguyệt nằm gần trung tâm thành phố, là một khối kiến trúc mang phong cách Châu Âu vừa thanh nhã tráng lệ, vừa xa hoa quý phái gồm hơn 30 tầng, càng lên cao giá tiền càng đắt, đến tầng cao nhất hầu như chỉ tiếp đón khách vip. Doãn Khởi chính là bao trọn một phòng riêng ở tầng cao nhất này.
[Anh quả thực rất hào phóng nha, một bữa này khẳng định tiêu tốn không ít tiền đâu.] Tại Hưởng nhìn dòng người chen chúc ép tắc đến ngạt thở ở bên dưới, đối lập với bản thân đang ung dung tự tại chuẩn bị ăn đĩa vàng thìa bạc, trong lòng sung sướng cười đến híp cả mắt.
"Tôi đã nói sẽ bồi thường cho cậu đương nhiên không thể qua loa lấy lệ rồi", Doãn Khởi đọc tin nhắn lại nghĩ đến biểu tình vui vẻ của cậu liền mỉm cười, không biết từ khi nào đối với cậu nhóc này đã muốn cưng chiều, làm cho cậu ngày ngày vui vẻ như thế.
Lăn qua lăn lại 2 tiếng đồng hồ thì cũng ăn xong bữa cơm, Tại Hưởng quả thực no đến mức thở cũng thấy dạ dày đau liền đề nghị Doãn Khởi trước đi dạo một vòng cho tiêu bớt cơm. Cầm ra điện thoại đang ở trong túi quần rung rung báo có tin nhắn mới, Tại Hưởng mở tin ra đọc.
[Tối nay có món trứng tôm con thích nhất, có muốn về nhà ăn cơm không?] Mẹ cậu hôm trước còn gọi điện nhưng cậu không dám nghe, còn nói là bận rộn việc này việc kia, sau bà cũng chỉ nhắn tin, không gọi nữa.
[Con cùng bạn đã ăn tối rồi, mẹ ăn nhanh đi, nhớ ăn nhiều một chút, ban đêm cũng không nên thức khuya quá không tốt cho sức khỏe.] Tại Hưởng nhanh gửi một cái tin đi, ngực ẩn ẩn đau, có cảm giác như hít thở cũng khó khăn, mắt mông lung không thấy rõ đường.
"Ha ha ha...Tiểu Minh, anh chậm quá, mau tới bắt em đi nào... ha ha..."
Đột nhiên một thằng nhóc khoảng chín, mười tuổi chạy rất nhanh giữa dòng người, vừa chạy vừa cười nói vui vẻ, đoán chừng là đang cùng bạn bè đùa giỡn.
Bộp, "Ai u..."
Thằng nhóc nghịch ngợm va mạnh vào người Tại Hưởng đúng lúc cậu đang thần trí mơ màng, cước bộ không vững. Chính vì thế, khi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bản thân đã muốn lao ra ngã sấp xuống đường lớn, ngay lúc một chiếc ô tô lao tới.
A! Tại Hưởng trợn trừng mắt, chẳng lẽ cậu cứ như vậy oanh oanh liệt liệt mà chết đi, sau khi cậu chết rồi ngay cả xác cũng không được nhặt đem đi thì sẽ phải nằm đây chịu sự giày xéo của đủ loại phương tiện giao thông sao? Cậu chết thì mẹ có thương tâm không, cả Doãn Khởi liệu hắn có luyến tiếc cậu không?
Ngay lúc đèn xe chiếu thẳng vào mắt, Tại Hưởng bỗng bị một lực rất mạnh kéo giật về phía sau, rơi vào lồng ngực cứng đến phát đau nhưng lại đem đến cảm giác an toàn tuyệt đối của Doãn Khởi. Cậu nghe giọng hắn rít lên bên tai, "Cậu muốn chết à, để ý đường đi cho tôi." Tại Hưởng mắt ráo hoảnh sợ hãi rụt rụt đầu, im thin thít không phát ra âm thanh nào, ngay cả thở cũng thực khẽ khàng. Doãn Khởi thu lại cơn giận cùng hoảng loạn trong lòng, nhận thấy biểu hiện hoảng hốt kinh sợ của người trong lòng, hắn thương tiếc sờ sờ đầu cậu, động tác thực nhẹ nhàng ôn nhu. Đem cánh tay hơi buông lỏng, ngược lại cầm chắc cổ tay cậu, Doãn Khởi âm thanh trầm thấp lại gợi cảm "Đứng phía sau tôi, đừng lộn xộn."
[Doãn Khởi, có thể đưa tôi về nhà được không?] Khi trở lại Vân Nam Tịch Nguyệt lấy xe, Tại Hưởng liền hỏi Doãn Khởi.
"Cậu định cho mẹ biết chuyện?" Doãn Khởi thực luyến tiếc không muốn để Tại Hưởng đi.
[Không, tôi chỉ muốn về nhìn mẹ một chút thôi. Sáng mai tôi sẽ đi.]
"Sáng mai tôi đến đón cậu."
[Được, cảm ơn anh.]
Doãn Khởi im lặng không trả lời, chỉ vươn tay vuốt mấy sợi tóc mềm mại trên đầu cậu.
Theo cảm giác Tại Hưởng rời đi, Doãn Khởi càng lúc càng bị cảm giác trống rỗng hung ác xâm lược. Hắn từ trước đến nay luôn đơn độc một mình, cứ ngỡ rằng một mình thật yên tĩnh, không lo phiền phức, ồn ào, nhưng đến hôm nay hắn mới biết, cô độc là cảm giác trống rỗng vô tận không thể nào lấp đầy và sự im lặng khuếch đại những âm thanh nhỏ nhặt nhất, nhắc nhở rằng ta đang chỉ có một mình. Tại Hưởng, cậu đối với tôi thực sự quan trọng như vậy sao?
Tại Hưởng nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của mẹ, dưới ánh đèn vàng người phụ nữ trung niên đang say giấc. Cậu tiến lại gần, ngồi bên mép giường ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét trên khuôn mặt đã xuất hiện vết chân chim mờ nhạt và quầng thâm ngày một rõ rệt giống như minh chứng của những chuỗi ngày vất vả cực nhọc đã qua. Trong đầu, từng chuỗi hình ảnh lướt qua như một đoạn phim. Cậu nhớ ngày sinh nhật tròn năm tuổi của cậu, mẹ vì bận công tác mà không thể tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, vì thế cậu mặc cho bà vú dỗ dành cũng nhất quyết không ăn cơm, còn nói mẹ không thương cậu. Cho đến sau này một đồng sự của mẹ mới nói cho cậu biết, khi cuộc họp hôm đó vừa kết thúc mẹ dù đã mấy ngày không ngủ nhưng việc đầu tiên bà làm sau khi xong việc lại là gọi điện cho cậu chúc mừng sinh nhật.
Cậu còn nhớ hồi học tiểu học vì không thông minh như các bạn, cậu mất rất nhiều thời gian để nhớ mặt chữ, bị bạn bè cười nhạo là kẻ nhược trí, cậu tức giận đem sách xé nát, mẹ không những không đánh cậu mà còn thức trắng đêm cẩn thận ghép lại từng trang giấy, lại kiên nhẫn cùng cậu học từng chữ từng chữ.
Cậu còn nhớ lần đầu tiên đạp xe đạp bị ngã rách đầu gối, cậu đau đớn hốc mắt đỏ hồng nhưng chưa kịp khóc thì đã thấy nước mắt và câu nói nghẹn ngào "Con có sao không?" của mẹ.
Cậu còn nhớ mẹ có một lần hủy cả chuyến công tác chỉ vì muốn ở nhà chăm sóc cậu ốm sốt mê man.
Cậu còn nhớ trong một buổi họp phụ huynh, tên cậu nằm trong danh sách những học sinh yếu kém cần chú ý kèm cặp của lớp, mẹ không hề tức giận, xấu hổ hay thất vọng như những phụ huynh khác mà ngược lại còn vui vẻ suốt một ngày hôm đó, nấu thật nhiều món ngon cho cậu và còn hát khẽ lúc rửa bát nữa. Khi cậu hỏi vì sao mẹ lại vui như vậy, mẹ đã nói "Bởi vì con so với vị trí cuối lớp của kỳ trước đã tiến lên ba bậc rồi nha, những cố gắng của con đã đem lại kết quả, dù là nhỏ nhất mẹ cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì điều ấy."
Cậu còn nhớ rất nhiều, rất nhiều... Đưa tay xoa đôi mắt đẫm lệ từ khi nào, Tại Hưởng đưa tay chỉnh lại góc chăn cẩn thận rồi rời phòng.
[Tôi đang ở dưới lầu đợi cậu.]
Tại Hưởng híp mắt, cố gắng thích ứng với luồng ánh sáng bất ngờ phát ra từ điện thoại, đọc tin nhắn vừa gửi tới của Doãn Khởi. Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, tựa như ngủ nhưng cũng tựa như thức, mông lung hỗn độn, vô cùng mệt mỏi. Nhìn ngoài trời tối om như mực, chưa có chút dấu hiệu nào của bình minh, dù không hiểu vì sao Doãn Khởi mới 4 giờ sáng đã chạy đến đây nhưng cậu vẫn nhanh chóng rời giường, bước xuống lầu.
Xe chạy trên đường vắng nhưng tốc độ không quá nhanh, radio phát ra tiếng đàn êm dịu, trên đầu còn có một bộ móng vuốt hung ác đang không ngừng xoa xoa, Tại Hưởng cảm thấy buồn ngủ liền ngáp một cái đơn giản dựa vào đệm êm phía sau mà ngủ.
02/09/2018
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top