Chương 8: Tai nạn

Thật sự là trong truyện không có chương này, nhưng mình muốn làm rõ cái "ngoài ý muốn" nên viết thêm ra.
___________________

Phi Nhung về đến nhà, không, không phải là nhà, bởi vì nơi này không có Mạnh Quỳnh. Đây chỉ là một nơi dừng chân mà thôi, vẫn đối mặt với một ngôi nhà lạnh như băng không hề có chút độ ấm.

Tiến vào phòng ngủ, lướt qua chiếc giường lớn. Tay Phi Nhung bất giác xoa bụng, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống tấm đệm. 5 năm sống chung không tránh khỏi những lần cô cùng anh lên giường nhưng tất cả chắc chắn không qua một bàn tay. Chủ động có, bị động có, và ngoài ý muốn cũng có.

Nửa đêm, người đàn ông mặc tây trang, nhắm mắt nằm yên tĩnh trên giường, từ xa nhìn lại, như là đang ngủ rất say sau một chuyến đi dài trở về. Người phụ nữ bên cạnh anh ta lại trái ngược hoàn toàn, đôi mắt đầy lo lắng, trông như trong lòng đang có lửa rất lớn nhưng phải cố dập tắt để tránh ảnh hưởng đến người kia.

Phi Nhung tiến lại gần, nhìn rõ Mạnh Quỳnh nằm tùy ý trên giường. Cơ thể khẽ run, cô vươn tay sờ lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, nóng kinh người. Mà người đàn ông này, ngay cả khi cô tới gần và chạm vào anh, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ một phản ứng nào, chắc hẳn sốt đến hôn mê rồi.

Phi Nhung vội vàng đem thuốc hạ sốt cô đã mua ra, lấy hai viên theo bản hướng dẫn liều lượng thuốc, với lấy chai nước suối trên tủ đầu giường mở nắp. Sau đó cô cố sức nâng người anh lên, nhét viên thuốc vào miệng anh, cầm chai nước đưa tới bên miệng đổ vào.

Mạnh Quỳnh sốt đến hoàn toàn không có một chút ý thức, căn bản không có cách nào tự uống nước. Cô nâng chai nước lên, rót một ít nước vào trong miệng của anh, ai ngờ anh thậm chí ngay cả nước và thuốc đều phun ra.

Phạm Phi Nhung tiếp tục lặp lại việc đút thuốc những hai lần, nhưng vẫn tốn công vô ích, nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng cao, ngay cả không khí quanh thân anh cũng trở nên có chút nóng rực. Phạm Phi Nhung đáy lòng liền nảy lên lo lắng, anh như thế này căn bản là không có cách uống thuốc.

Người đàn ông này trông vậy mà thật sự thần kỳ, sốt đến mê man không biết gì nhưng vẫn nhận thức rất rõ hai chữ "bệnh viện" để cự tuyệt. Cô không cách nào đưa được anh tới đó.

Nghĩ tới đây, Phi Nhung bất chợt nhớ tới chính mình khi còn bé lúc sốt cao không ngừng, mẹ cô đã cầm túi nước đá chườm cho cô hạ nhiệt. Vì vậy cô liền đặt thuốc hạ sốt và nước khoáng lại trên tủ đầu giường, nhanh bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tủ lạnh tìm mấy cục đá để hạ nhiệt cho Mạnh Quỳnh.

Mở tủ lạnh suy nghĩ một chút, trực tiếp cầm chai nước suối lạnh, trở lại trên lầu, đem khăn mặt thấm ướt nước, vắt khô, rồi đặt lên trán Mạnh Quỳnh. Sau đó cô vật lộn với bộ tây trang anh mặc trên người, tháo mở từng khuy áo sơ mi của anh, rồi cầm một cái khăn được ngâm trong nước lạnh lau đi cơ thể nóng bỏng của anh, giúp anh hạ nhiệt.

Khăn lông lạnh ngắt, khiến cho Mạnh Quỳnh sốt cao cực kỳ thoải mái, mi tâm đang cau chặt theo từng đợt lau của Phi Nhung mà từ từ giãn ra. Thậm chí cơ thể run rẩy cũng từ từ dịu xuống. Vốn dĩ bởi vì anh sốt cao nên hô hấp có chút dồn dập, giờ đã trở nên yên tĩnh hơn, hoàn toàn lâm vào giấc ngủ.

Phi Nhung nhìn chồng mình không còn run rẩy cả người như lúc đầu nữa, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận tỉ mỉ đắp kín chăn cho anh, ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nhu thuận trông nom, tầm mắt lại nhịn không được nhìn trên gương mặt anh.

Môi của anh tái nhợt dị thường, vẫn còn chau mày, khuôn mặt uể oải. Mặc dù là bộ dáng bệnh tật như vậy, anh vẫn như cũ tuấn mỹ đến kinh người. Phạm Phi Nhung nhịn không được nhìn anh đến xuất thần.

Đến khi cô hoàn toàn phục hồi tinh thần, trời nửa đêm tối đen như mực, chỉ le lói 1 chút ánh trăng. Ngôi nhà yên tĩnh, lúc này lại càng yên tĩnh hơn, mơ hồ có thể nghe được tiếng gió lùa, lâu lâu sẽ nghe tiếng lạch cạch của những người bán hàng rong trên chiếc xe đạp cũ, tiếng rao đêm.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, đèn không mở, nói đúng hơn là không dám mở vì sợ người kia khó chịu. Phi Nhung lấy điện thoại di động ra, nhờ vào ánh sáng từ màn hình điện thoại di động mà "làm việc". Cô vươn tay sờ vào trán Mạnh Quỳnh, phát hiện con sốt đã giảm, tuy vẫn còn rất nóng. Vì vậy cô một lần nữa thay một cái khăn lạnh khác chườm lên trán anh.

Phi Nhung một mực thức để trông chừng "anh chồng yêu dấu", cứ cách một lúc, cô sẽ thay khăn lạnh khác cho anh. Đợi đến khi nhiệt độ không còn cao đến mức doạ người, tâm tình cô mới có chút buông lỏng. Ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa vào bên giường, không kiềm chế được sự mệt mỏi mà thiếp đi.

Bởi vì tư thế ngủ không tốt, Phi Nhung căn bản chỉ chợp mắt được một lúc liền tỉnh lại. Cô đưa tay theo quán tính sờ vào trán Mạnh Quỳnh, phát hiện nhiệt độ vốn đã giảm nay lại tăng trở lại. Phạm Phi Nhung vội vã cầm khăn lau khắp người anh để hạ nhiệt độ, thế nhưng lúc này không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí nhiệt độ càng cao, đến cuối cùng, trong lúc mê man, bởi vì vô cùng khó chịu mà khẽ rên lên.

Khăn lạnh chỉ làm giảm nhiệt độ tạm thời, nếu muốn hết cơn sốt, thì phải dùng đến thuốc. Đêm hôm khuya khoắt, Phi Nhung thực sự sợ Mạnh Quỳnh sốt cao, sốt đến mức nghiêm trọng, thế nhưng người đàn ông vẫn cứ hôn mê bất tỉnh này lại không thể uống được thuốc ...

Nhìn chằm chằm Mạnh Quỳnh một hồi, sau đó hạ quyết tâm đứng lên, lấy thuốc ở tủ đầu giường nhét vào trong miệng anh, sau đó chính mình nhấp một ngụm nước, từ từ cúi đầu tiến tới môi anh.

Với cái cúi đầu của Phi Nhung, mặt của anh ngày càng gần đến cô. Cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh, toàn thân đều khẩn trương, đặt 2 tay giữ chặt đầu anh. Cánh môi cô run run áp lên môi Mạnh Quỳnh.

Phạm Phi Nhung chẳng qua cảm thấy tim mình như ngừng đập, đã rất lâu rồi, rất lâu kể từ lần cuối cùng anh chạm môi cô.

Phi Nhung nín thở, đưa nước từ trong miệng mình truyền vào miệng Mạnh Quỳnh, rồi dùng đầu lưỡi đẩy thuốc và nước đến thẳng cổ họng của anh. Chờ nước và thuốc đều được nuốt xuống, Phi Nhung liền nhanh chóng rời khỏi môi Mạnh Quỳnh, giơ tay lên che miệng mình, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Trái tim cô đập loạn cả lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phi Nhung thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần sau rung động khi môi chạm môi với Mạnh Quỳnh. Có thể thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng nên anh mới ngủ được yên ổn.

Phi Nhung chỉnh lại chăn cho anh ngay ngắn, tính với lấy điện thoại cài chuông báo, nhưng lại sợ đánh thức Mạnh Quỳnh, cuối cùng chỉ đơn giản là tinh thần thép ép chính mình không được ngủ thiếp đi.

Bốn tiếng sau...

Phạm Phi Nhung liên tục sờ trán chồng, nhiệt độ dần dần hạ thấp. Thật vất vả khi chịu đựng đến giờ này, so với cái nóng như thiêu như đốt lúc trước, nhiệt độ của Mạnh Quỳnh bây giờ chỉ có thể được coi là hơi cao.

Phạm Phi Nhung lo lắng chồng mình sau giấc ngủ sẽ sốt trở lại, vì lý do an toàn, cho nên cô bắt chước bộ dáng vừa rồi, miệng đối miệng mớm thuốc cho Mạnh Quỳnh.

Lần trước khi Phạm Phi Nhung đút thuốc cho anh xong liền lập tức tách ra, nhưng lúc này đây, cô lại mang theo vài phần tham luyến ở trên cánh môi anh, ngập ngừng một chút.

Khoảnh khắc đó, bất quá cũng chỉ mấy giây, Phi Nhung liền cuống quít tính ngẩng đầu lên tách ra. Nhưng môi của cô vừa mới rời khỏi môi anh, đột nhiên đầu của cô liền bị người tóm lấy chế trụ đè xuống. Sau đó môi cô một lần nữa lại cùng môi Mạnh Quỳnh dán thật chặt vào nhau.

Sốt cao khiến cho Mạnh Quỳnh ý thức trở nên có chút mơ hồ, anh mơ hồ trong lúc đó cảm giác được có người chăm sóc mình, lại cảm thấy như là giấc mộng. Trong mơ mơ màng màng, anh cảm giác được bị người nhét thứ gì đó vào miệng, đăng đắng chan chát, ngay tại lúc anh chuẩn bị nhổ ra, đột nhiên bị một đôi môi mềm mại ấm áp ngăn chặn.

Anh nhớ rằng đã từng có qua cảm giác này.

Cảm giác tê tê dại dại nháy mắt truyền khắp toàn thân anh, theo sau đó cơ thể anh lại bắt đầu nóng rực lên, nhưng lần này không phải cái nóng sốt cao, mà là trong cơ thể có một ngọn lửa dồn dập mãnh liệt bắt đầu bùng cháy.

Anh ra sức muốn dập tắt kia ngọn lửa kia, thế nhưng sốt cao khiến sự tự chủ của anh trở nên kém đi, đến cuối cùng, anh liền theo bản năng hôn lên đôi môi đang dán vào môi mình kia.

Phạm Phi Nhung sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cô phục hồi tinh thần thì chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông không biết từ khi nào đã thăm dò vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đưa đẩy hút lấy ngọt ngào của cô.

Nếu nói hôn nhau, Phi Nhung nhớ tới đây thật sự là cái hôn của một đêm ba tháng trước kia, là cô chủ động hôn anh, tuy rằng lúc đó cô say rượu. Gan có lớn mức nào cũng nằm ngoài khả năng của cô, cô chỉ dán môi mình lên môi anh, rồi không biết nên làm tiếp theo như thế nào.

Mạnh Quỳnh mặc dù nóng đến ngây ngây dại dại, nghĩ rằng đây là ảo giác và cảnh trong mơ, nhưng là cơ thể anh theo bản năng phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, hôn Phi Nhung càng ngày càng sâu, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xé bỏ quần áo của cô.

Mạnh Quỳnh mơ mơ màng màng, cả nửa ngày cũng không cởi được áo của Phi Nhung. Bực rồi, anh trực tiếp dùng sức xé toạc quần áo cô ra.

Tiếng vải "rẹt" vang lên, đầu óc Phạm Phi Nhung lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô rốt cuộc cũng nhận thức được hiện tại mình và Mạnh Quỳnh đang làm gì.

Cô vô thức nghiêng đầu sang một bên nhìn khuôn mặt của Nguyễn Mạnh Quỳnh, liền thấy vẻ mặt người đàn ông đang mê man, hiển nhiên là đang nghĩ mình đang trong giấc mộng đẹp đây.

Phạm Phi Nhung bỗng sực nhớ cái lần ba tháng trước kia, cũng dưới tình huống không tỉnh táo như thế này cô nhào đến hôn anh. Cho đến khi cô tỉnh thì anh đã tức đến mức hận không thể bóp chết cô.

Phạm Phi Nhung lạnh người, theo bản năng vươn tay, giãy giụa muốn đẩy Mạnh Quỳnh ra.

Mạnh Quỳnh nhăn mày, vươn tay bắt lấy hai tay cô, dùng cơ thể nặng nề của mình đè áp trụ cô, rồi cứ thế tiếp tục động tác của mình.

Cánh môi của anh chậm rãi từ cần cổ của cô đi đến đôi môi căng mọng ngọt ngào.

Phi Nhung chỉ cảm thấy như bị điện giật theo đôi môi có chất dẫn điện của anh truyền khắp trái tim yếu ớt của cô. Cô cố sức đẩy nhưng lại hoàn toàn không có lực.

Phạm Phi Nhung đè ép đáy lòng rung động, tay nắm chặt thành quả đấm, buộc mình phải lơ đi cảm xúc mà Mạnh Quỳnh tạo ra, dùng hết sức để thoát khỏi anh. Nhưng mà, cho dù sức của cô có mạnh đến đâu, thì chung quy sức đàn ông vẫn mạnh hơn đàn bà. Anh dễ dàng chế ngụ được cô, sau đó không nói một lời liền đè cô ra chiếm đoạt.

Khi anh tiến nhập vào địa phận ấy, Phạm Phi Nhung trong nháy mắt như một quả bóng xì hơi, không còn sức giãy giụa nữa, lòng cô phút chốc liền chìm nghỉm xuống tận đáy.

Anh rõ ràng là không muốn ngủ với cô, chỉ có điều hiện tại sốt đến ngu người mới chạm vào cô.

Đợi cho đến khi anh tỉnh táo, phát hiện lại một lần nữa cùng cô giẫm lên vết xe đổ...

Đôi mắt đã ngấn nước, tay vẫn đặt ở bụng. Bé nhỏ à! Con thật sự là một tai nạn.
__________________
Chương này tui lấy idea và 1 phần từ truyện "Hôn trộm 55 lần" chương 21-28 mng có thể qua đọc thử nhé. Tui viết vội nên có gì không ổn mng bỏ qua nha.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top