Chương 16. Người Cậu Thơm Thật Đấy
Lời Lee Chan nói là thật. Danh sách bạn bè kakaotalk của anh chẳng có mấy người. Bình thường cũng không mấy khi dùng kakaotalk.
Anh đứng trên ban công hút thuốc, lật lên lật xuống cái nắp bật lửa.
Lời thật hay giả không quan trọng, quan trọng là… Jeon Wonwoo hiểu như thế nào.
Loại mập mờ không rõ mà lại rất rõ này, Lee Chan từng nói không chỉ một lần. Tâm tư Lee Chan bình thản, lại rất biết chừng mực. Mọi động thái của anh không được coi là lạt mềm buộc chặt nhưng lại rất trêu người.
Nhưng lớp giấy cửa sổ này dù mỏng đến đâu cũng không nên là Jeon Wonwoo chọc thủng.
Lòng Jeon Wonwoo rõ ràng mà vẫn vờ chẳng rõ, đáp lời anh: Tôi có máu mặt vậy sao.
Lee Chan: Ừ
Jeon Wonwoo: Ok, lát tôi nói lại với Dong Hyun.
Lee Chan: Tôi cần chuẩn bị gì không?
Jeon Wonwoo: Không cần, Dong Hyun sẽ lo, mai chúng tôi tới đón, cậu vẫn ở chỗ cũ à?
Lee Chan: Vẫn vậy.
Jeon Wonwoo: Mai mặc đồ với giày dép thoải mái, mang theo áo khoác nữa, buổi tối trên núi có thể lạnh đấy.
Lee Chan: Ừ
Jeon Wonwoo đặt điện thoại xuống, không khỏi bật cười.
Nếu bảo người ta có ý với anh thì xem kiểu trò chuyện này quả thật là không nhìn ra.
Hôm sau, Dong Hyun lái một chiếc xe MPV* tới đón Lee Chan. Xe dừng ngoài sân. Happy thấy xe lạ, ở trong sân kích động sủa ầm lên.
*MPV là tên viết tắt từ cụm từ – Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau.
Lee Chan ra ngoài, bên cạnh là Lee Hyewon và trợ lý. Trợ lý đẩy vali của anh, còn xách theo hai chai rượu quý.
Seo Joon không biết Lee Hyewon, hỏi Jeon Wonwoo: “Cô bé kia là ai đấy? Chủ tịch có vợ hả?”
Jeon Wonwoo nhìn sang y: “Em gái cậu ấy.”
Seo Joon cười ha ha.
“Bác sĩ Jeon.” Lee Hyewon tới cửa sổ xe chào hỏi Jeon Wonwoo, “Lâu rồi không gặp, anh vẫn đẹp trai như thế.”
Mấy nay hầu như đêm nào Jeon Wonwoo cũng thức muộn, sắc mặt thật ra hơi tệ. Anh cười: “Quầng thâm mắt sắp chảy xuống rồi còn đẹp gì nữa đâu.”
Lee Hyewon cong mắt cười: “Người đẹp trai thật sự thế này sao mà hết đẹp chỉ vì mấy cái quầng thâm được anh ơi, với nữa. Anh có bọng mắt kìa, em muốn còn chẳng có đây này.”
Jeon Wonwoo có bọng mắt tự nhiên. Lúc ngủ không đủ giấc sẽ hiện rõ hơn một chút, trông như quầng thâm mắt.
Lee Hyewon làm như người lớn trong nhà: “Bác sĩ Jeon này, khả năng sinh tồn của anh trai em sợ là còn ngoài sức tưởng tượng của anh. Để anh ấy ở ngoài một mình em không yên tâm nên nhờ anh để ý tới anh ấy nhiều hơn nhá.”
Nguyên cả xe bị cô chọc cười.
“Được chứ, chuyện này không thành vấn đề.” Jeon Wonwoo đồng ý ngay.
“Rảnh rỗi lại tới chơi nhé bác sĩ Jeon. Anh xem Happy nhà em thấy anh là nó mừng chưa kìa.” Lee Hyewon bảo.
Jeon Wonwoo không biết nên tiếp lời thế nào. Nói đi nói lại thì anh vẫn là một dân chúng bình thường nhận “đồng lương chết”*. Tuy rằng hiện tại cũng xem như thân quen với Lee Chan nhưng khác biệt giai cấp vẫn ở đó, là thứ tồn tại khách quan, sẽ không thể biến mất được. Anh và Lee Chan từ trước tới nay đều chẳng phải người cùng một thế giới.
*Đồng lương chết chỉ lương của người lao động làm công ăn lương, không phải tiền thu về từ việc tự làm chủ kinh doanh.
Là bèo nước gặp nhau, gặp dịp chơi thì được. Còn nghiêm túc thì thôi, huống chi chắc gì đối phương đã nghiêm túc.
Nhưng lời xã giao vẫn nên nói, Jeon Wonwoo cười cười: “Được.”
Lee Chan chỉ đạo Heung Min để rượu lên xe.
Dong Hyun nhìn hai chai rượu ngoại, cười bảo: “Dựng cái trại thôi mà lãng mạn ghê vậy trời. Chơi cả hai chai rượu ngoại luôn.”
“Rượu này là để cho anh và bác sĩ Seo.” Lee Chan bảo.
Seo Joon biết nhìn hàng hơn Dong Hyun, biết đó là hai chai rượu có tiếng mà giá cũng đắt đỏ, bảo: “Tôi cũng có phần luôn.”
“Khách sáo quá.” Dong Hyun trêu Jeon Wonwoo: “Không uống rượu thì ở đó thèm thuồng đi nhé.”
Jeon Wonwoo cười không đáp, cúi đầu nhắn tin cho Daejeon. Sớm nay anh đã mang Lão Bạch sang nhà bên đó, nhờ cô trông hộ hai hôm.
Lee Hyewon kéo Lee Chan tới cạnh. Cô không ngờ trình độ anh mình kém đến thế, dù sao cũng chưa từng yêu đương ra trò bao giờ, mà theo đuổi người ta cũng không luôn.
“Sao anh không chuẩn bị cho cả bác sĩ Jeon nữa vậy hả?” Lee Hyewon đè giọng bé xuống hỏi.
“Anh ấy không uống rượu.”
“Không uống rượu thì anh cũng phải chuẩn bị cái khác chứ. Ai cũng có, mỗi anh ấy không có, anh xem anh ấy sẽ nghĩ thế nào hả? Bảo sao chả có một tẹo tiến triển nào, giờ thì em biết do đâu rồi đấy.”
Lee Chan từng thấy biểu cảm chỉ hận rèn sắt không thành thép này cách đây không lâu, trên mặt ba anh.
Anh hừ cười một tiếng: “Em đúng là con ruột Lee Jinseong.”
“Chỉ cần anh có, chỉ cần anh ấy muốn, anh đều cho được.” Ánh mắt Lee Chan lạnh nhạt, “Anh không cần em dạy anh cách theo đuổi người ta.”
Lee Hyewon bị dỗi đến á khẩu không nói nên lời, nhưng mà lời này của anh cô thật đẹp trai, thật ngầu lòi, cô không khỏi giơ ngón cái: “Jack Sue* lắm.”
*Nhân vật nam hoàn hảo quá mức cho phép là Jack Sue, tương tự Mary Sue dành cho nhân vật nữ.
Lee Chan không hiểu tính từ cô dùng, mà cũng lười tiếp lời cô nên ngồi vào xe luôn.
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát.” Dong Hyun hất cằm về phía Lee Hyewon, “Bọn anh đi nhé em gái công chúa.”
“Anh đẹp trai đi đường bình an nha.” Lee Hyewon vẫy tay với Jeon Wonwoo, “Bác sĩ Jeon, anh em nhờ cả vào anh nhá.”
Xe chạy ra khỏi khu biệt thự. Ý cười trên mặt Dong Hyun vẫn không giảm: “Con bé này vui tính ghê gớm, Lee Chan này, trừ mặt ra thì em cậu không giống cậu chút nào.”
Lee Chan ừ một tiếng, chẳng mấy khi đùa giỡn: “Mặt tôi mỏng hơn nó một chút.”
Jeon Wonwoo bỗng nhiên phì cười. Lee Chan quay sang nhìn anh, chẳng hiểu sao những lời này lại chạm vào dây thần kinh cười của Jeon Wonwoo nữa. Anh cúi đầu cười không ngừng, không phát ra tiếng nhưng bả vai cứ mãi rung rung.
Lee Chan thấy Jeon Wonwoo cười đến nỗi đỏ cả tai khiến anh cũng bị lây, cười xuỳ một tiếng, hỏi: “Buồn cười lắm hả.”
Jeon Wonwoo ngẩng đầu, nắm tay đặt lên miệng, bớt bớt lại, nhìn sang Lee Chan. Anh thừa nhận mình cười là do dáng vẻ nghiêm túc nói đùa của Lee Chan thật sự hơi đáng yêu. Nhưng lời này quá mập mờ nên Jeon Wonwoo lựa chọn im lặng.
Tuần này Jeon Wonwoo làm việc liên tục. Trung bình mỗi ngày anh ngủ không tới bốn tiếng đồng hồ. Cũng bởi trước đấy ngày nào cũng tăng ca nên anh mới có cơ hội được hưởng một ngày cuối tuần trọn vẹn.
Xe bon bon trên đường chưa được bao lâu, Jeon Wonwoo đã ngả đầu ngủ mất. Bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đặn khe khẽ, Lee Chan quay sang nhìn. Jeon Wonwoo nhắm mắt, nhìn vậy hàng mi anh như dài hơn.
Dong Hyun liếc gương chiếu hậu, khẽ hỏi: “Sao đấy? Chưa gì đã ngủ mất rồi vậy?”
Seo Joon bảo: “Mấy nay chắc mệt kinh lên rồi, ngày nào mắt cũng thâm xì ra.”
Địa điểm cắm trại ở trên núi. Xe chạy dọc quốc lộ đường đèo đến lưng chừng núi, gần tới nơi.
Jeon Wonwoo ngủ cả đường mới mơ mơ màng màng tỉnh giấc. Anh cúi đầu thấy trên người mình khoác một chiếc áo khoác thể thao. Trên áo có hương nước hoa quen thuộc. Không chỉ áo khoác, anh cảm giác mùi hương ấy là từ người Lee Chan toả ra, mang theo sự xâm lược như tằm ăn rỗi trong không gian kín chật hẹp.
“Tỉnh rồi đấy.” Dong Hyun mở miệng bảo, “Ngủ say gớm, không tỉnh lại khéo tôi quay lại đường cũ tiễn ông về nhà luôn.”
Jeon Wonwoo còn ngái ngủ nhìn ngoài cửa sổ, hỏi với giọng hơi khàn: “Đến rồi à?”
“Chưa đâu, nhưng sắp rồi.”
Jeon Wonwoo cầm áo khoác lên, hỏi Lee Chan: “Áo cậu à?”
“Ừ.”
“Cảm ơn.” Jeon Wonwoo trả lại áo khoác cho Lee Chan. Anh vừa tỉnh giấc, đầu óc còn hơi mơ hồ, thuận miệng bảo một câu: “Người cậu thơm thật đấy.”
Lee Chan nhận áo khoác ngẩn ngơ.
Jeon Wonwoo cũng đần ra. Trước khi ngủ còn đang băn khoăn không nên phát ngôn mấy lời mập mờ không rõ, mà ngủ dậy đã hồ ngôn loạn ngữ, nói ra lời còn mập mờ hơn trước.
Hai người im lặng lâu thật lâu, bầu không khí cực kỳ vi diệu.
Còn hai người ngồi trước đều đã nắm được thuộc tính của Jeon Wonwoo. Cả hai biết rõ mà im, phát hiện chút gì đó khang khác vờn quanh Jeon Wonwoo và Lee Chan. Nhất là Dong Hyun, hắn trợn tròn mắt, nhìn lom lom vào Lee Chan qua gương chiếu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top