Chương 95: Kim Dahyun
Trên bàn ăn, một nhà năm người yên lặng ăn cơm. Nhà họ Kim* dường như đã lâu không có yên bình như vậy, đương nhiên là khi tất cả mọi người cùng ở một chỗ. Kim Do Yoon từ đầu đến cuối không nhìn thẳng Kim Jisoo, nửa câu cũng không nói với cô, hiếm khi không có gây khó khăn cho người khác, Kim Jisoo cầu cũng không được. Kim Chul thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt lén nhìn cô mấy lần, Kim Jisoo thấy được, nhưng làm bộ như không thấy, chỉ cần không xoi mói gì đến cô chuyện gì cũng dễ nói.
"Soo Soo, con và Kim thiếu lúc nào thì chuẩn bị kết hôn?" Trong không gian im lặng, Wang Yeon đột nhiên mở miệng.
Kim Jisoo ngẩn người, không ngờ bà đột nhiên lại nói chuyện này.
Kim* gia mặc dù cũng được coi là nhà có tiền, nhưng vẫn chưa phải là nhà giàu nhất, nhà giàu cũng chia thành nhiều loại khác nhau. Thân phận của Kim Taehyung bọn họ vẫn chưa biết. Cho dù lần đó Kim Do Yoon phạm phải sai lầm lớn như vậy nhưng vẫn bình yên, bọn họ cũng chỉ biết nhà họ Kim rất có quyền thế, không phải là người mà nhà họ Kim* có thể trêu trọc. Nếu không Kim Taehyung không thể nào dám vô pháp vô thiên như vậy!
Kim Jisoo còn chưa lên tiếng, Kim Do Yoon đã nổi giận trước. Đặt thật mạnh bát cơm ở trên bàn một cái, hai hàng lông mày rậm hiện ra trang nghiêm cùng uy phong, nghiêm mặt, giọng nói đặc biệt lạnh lùng."Kết hôn cái gì? Nếu nó mà dám gả cho tên khốn kia, tôi sẽ chặt đứt chân của nó."
Vẻ mặt Wang Yeon lúng túng.
Vẻ mặt Kim Ae Ri hiện ra hả hê, đáng đời!
Ai ngờ vẻ mặt Kim Jisoo bình tĩnh nói: "Tại sao không thể kết hôn?"
"Mày dám!" Kim Do Yoon vô cùng giận dữ hung hăng vỗ bàn một cái. Chỉ vào Kim Jisoo mắng: "Tao cảnh cáo mày...mày tốt nhất ngay lập tức cắt đứt liên lạc với tên khốn kia cho tao! Nếu không, mày cũng đừng trở về Seoul nữa, mấy ngày này ngoan ngoãn cùng bố mày đi xem mắt, qua hết năm bố mày sẽ gả mày ra ngoài."
Sức lực của ông rất lớn, những món ăn ở trên mặt bàn còn có mấy chiếc đũa cũng bị rung động mấy cái.
Trong lòng Wang Yeon kinh hãi, lần này không còn ai dám ăn cơm nữa.
Đúng là vẫn còn rắc rối.
Kim Jisoo bình tĩnh buông bát đũa xuống sắc mặt không gợn sóng nhìn về phía Kim Do Yoon. Cô đã từng giết người, đấu với dã thú, sống chết cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, còn có cái gì phải sợ? Muốn chia rẽ cô với Bwi, quả thực là nằm mơ!
"Đó là việc của con, tình cảm của con, không cần ba phải quan tâm, ba cũng không còn tư cách để can thiệp." Kim Jisoo khô khan nhạt nhẽo nói.
Kim Do Yoon giận dữ, cả người bắt đầu từ từ bốc hỏa.
"Mày lặp lại lần nữa cho tao !" Kim Do Yoon giơ tay phải đánh về phía Kim Jisoo.
Wang Yeon lanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn ông ta lại. Kim Do Yoon quát: "Cút ngay, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết đồ súc sinh này!"
"Súc sinh?" Kim Jisoo cười lạnh, nhịn đau đớn trong lòng. Lạnh lùng nói: "Không phải là do ba sinh ra sao? Con là súc sinh vậy ba là cái gì?"
"Mày. . . . . ." Kim Do Yoon tức giận không kềm chế được, chỉ vào Kim Jisoo, sau đó thốt ra câu."Tao không có đứa con gái lòng lang dạ sói như mày, với cái người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng. . . . . ."
"Anh Do Yoon " Wang Yeon chợt hô.
Kim Do Yoon lúc này mới ngừng nói, dừng lại không nói nữa. Ông ta hình như cũng ý thức được mình thiếu chút nữa đã nói ra điều gì đó, trong lúc nhất thời trầm mặc, nặng nề thở hổn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Cha, thật vất vả chị ấy mới trở về một chuyến, hai người cũng đừng ầm ỹ nữa. Nếu Long Nhi biết ông ngoại mất hứng, nó cũng sẽ đau lòng, sắp bước sang năm mới rồi, nên vui vẻ một chút. Buổi tối con gái sẽ làm món ăn mà ba thích ăn nhất cho ba ăn khuya có được không? Xin bớt giận!" Kim Ae Ri đứng dậy, nâng cao bụng bầu đi tới trước mặt Kim Do Yoon làm nũng nói.
"Hừ."
Cô ta chỉ được cái nịnh hót là thành thạo nhất, Wang Yeon khen ngợi nhìn cô ta một cái, rèn sắt khi còn nóng nói: "Đúng vậy, Ae Ri còn đang mang thai, cãi nhau đối với đứa bé cũng không tốt. Tính tình Soo Soo có chút ngang bướng, nó cũng không có ác ý, ông cũng đừng tức giận a?"
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, có lẽ thật sự là coi trọng đứa trẻ trong bụng Kim Ae Ri, cuối cùng Kim Do Yoon không nói nữa. Ông ta lạnh lùng "Hừ" một tiếng, xoay người tức giận đùng đùng lên lầu.
Để lại Wang Yeon cùng ba chị em ở phòng khách, Kim Chul nhảy xuống ghế, vừa đi vừa nói thầm: "Toàn gây rắc rối, mỗi lần trở về đều không có chuyện gì tốt."
Wang Yeon vẫy tay gọi người làm tới dọn dẹp bàn ăn, sau đó nói với Kim Jisoo : "Soo Soo, con vừa trở về, chắc cũng đã mệt mỏi. Đi nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Đúng lúc, con cũng muốn lên lầu, chị không ngại cùng đi chứ?" Kim Ae Ri ngọt ngào nói.
Kim Jisoo liếc mắt nhìn Kim Ae Ri một cái, lại nhìn Wang Yeon một chút, cũng không cự tuyệt. Dẫn đầu đi đến cầu thang Kim Ae Ri đuổi theo một trước một sau, Kim Ae Ri hình như muốn đuổi kịp cùng Kim Jisoo sóng vai. Wang Yeon ở phía sau kêu: "Ae Ri, con cẩn thận một chút."
Kim Jisoo nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn phải thả chậm bước chân.
Kim Ae Ri cười cười, đi đến bên cạnh cô, giống như tùy ý nói: "Chị thật tốt."
"Không phải là vì cô."
"Em biết chứ, vì mẹ chứ sao." Kim Ae Ri sâu kín thở dài."Em vừa mới giúp chị giải vây, hình như chị một chút cảm giác cũng không có, thật là đau lòng."
Kim Jisoo dừng bước, nhìn cô ta, khẽ nhíu mày, gằn từng chữ: "Muốn tôi cảm ơn cô? Đầu thai sống lại rồi hãy nói."
Trong phòng, Kim Jisoo nằm ở trên giường, hết sức chuyên tâm cùng Kim Taehyung nhắn tin.
Người bên kia hình như tâm tình rất tốt, so với bình thường viết chữ cũng nhiều hơn một chút.
Kim Jisoo hỏi anh: Đang ở đâu?
Kim Taehyung: Florence.
Ah? Kim Jisoo kinh ngạc lặng lẽ trợn mắt, lật người, viết chữ.
Kim Jisoo: Tại sao lại tới nơi đó?
Kim Taehyung: Ăn tết.
Kim Jisoo: Ăn tết ở Florence?
Kim Taehyung: Ừ, có họ hàng ở đây, mọi người hàng năm cũng sẽ ăn tết ở Florence một thời gian.
Kim Jisoo: Ồh.
Còn tưởng rằng anh đang ở Seoul, không ngờ anh đã ra nước ngoài, khoảng cách cũng xa hơn. . . . . .
Kim Taehyung hỏi: Có bị bắt nạt không ?
Kim Jisoo: Không có, em nào có dễ bị bắt nạt như vậy?
Kim Taehyung: Đúng vậy, Soo Soo rất lợi hại.
Kim Jisoo cầm điện thoại di động, mặc dù anh không ở ngay trước mắt, nhưng hình như cô có thể tưởng tượng được lúc anh nói những lời này bộ dạng nhếch môi cười yếu ớt .
Kim Taehyung: Đừng chịu đựng, ai dám bắt nạt em...em liền bắt nạt lại. Hoặc là nói cho anh biết, anh giúp em làm chỗ dựa.
Kim Jisoo: Anh cũng không có ở đây, làm sao mà giúp em làm chỗ dựa được?
Kim Taehyung: Soo Soo, em đã quên, Gyeonggi cũng có chi nhánh của NSA .
Phốc. . . . . .
Đã hiểu được suy nghĩ của anh.
Kim Jisoo xem thường anh: anh lạm dụng chức quyền!
Kim Taehyung: Ừ, không có việc gì. Vì bà xã, thỉnh thoảng lạm dụng quyền hạn cũng không sao.
. . . . . . Kim Jisoo hết ý kiến.
Bọn họ đông tán gẫu tây tán dóc, một chút cũng không có cảm giác thời gian đang trôi qua, bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Kim Jisoo còn tưởng rằng vẫn chưa lâu lắm. Cho đến khi quá buồn ngủ, Kim Jisoo mới lưu luyến không rời nói ngủ ngon với anh.
Mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, một chút buồn ngủ cũng không có. Kim Jisoo lăn qua lộn lại, trở mình liên tục, bên cạnh không có cái ôm quen thuộc nên cảm giác thiếu cái gì đó. Làm thế nào cũng ngủ không được, trong đầu vang lên câu nói cuối cùng của anh "Nhớ nghĩ đến anh", giống như một ma chú chiếm cứ ở trong đầu cô không biết bao nhiêu lần. Kim Jisoo càng không thể ngủ được.
Nhớ anh, nếu như anh đang ở bên cạnh thì thật là tốt biết bao.
Không cần anh nói, em cũng vậy luôn luôn nhớ tới anh.
Mặc dù lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ, nhưng ngày hôm sau, Kim Jisoo đã sớm tỉnh dậy. Rửa mặt xong xuôi, theo thói quen cô cầm máy ảnh lên, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, đã đi ra khỏi cửa.
Cô đã rất lâu không có trở về Gunpo, chuẩn bị đi các nơi xem một chút.
Thuận tiện làm một việc mà cô vẫn luôn muốn làm là ăn hết một lượt đồ ăn vặt, đây mới là việc quan trọng nhất.
Gunpo mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, các nơi xây dựng rất nhiều trung tâm mua sắm mới. Tàu điện ngầm cũng được xây dựng, Kim Jisoo ra khỏi khu biệt thự, liền đổi sang ngồi xe buýt. Nói đến xe buýt, đi xe buýt ở Gunpo vô cùng dễ dàng, bởi vì số lượng nhiều, xe cũng mới, mỗi một tuyến đường đều có vài chuyến xe đi qua, cũng không cần chờ lâu, hơn nữa xe chạy tốc độ rất nhanh. Có lúc ngồi xe buýt so với đi taxi còn thoải mái hơn.
Kim Jisoo đến trạm thứ nhất hiển nhiên là đường dành riêng cho người đi bộ, cô đứng trước cửa đợi xuống xe, vừa mới đi tới trước liền cảm thấy bầu không khí ở đây vô cùng nhộn nhịp. Mặc kệ bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, đường dành riêng cho người đi bộ luôn rất nhiều người lui tới. Trên đường có rất nhiều biển quảng cáo, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Kim Jisoo chính là đi chưa được mấy bước đã đụng phải một cửa hiệu cắt tóc nhỏ của một anh trai, bô bô muốn kéo bạn vào cửa hàng làm kiểu tóc mới, nói cửa hàng của mình rất nổi tiếng ở đây có thể miễn phí hoặc giảm giá cho bạn. Tiếp theo hai bên đường đi cạnh cửa hàng đặt hai chiếc loa, ngày thường thì còn được, vừa đến tết, một loạt các hoạt động mua đồ giảm giá tới dồn dập, thông qua chiếc loa âm thanh truyền vào tai người đi đường , sau đó mọi người sẽ điên cuồng xông vào các cửa hàng, khiến bầu không khí trở lên rực lửa.
Vô số hình ảnh hiện lên, con đường này thật sự là có rất nhiều kỷ niệm đối với cô. Kim Jisoo giơ máy ảnh lên, chụp được mấy tấm ảnh, bấy giờ mới cất bước đi vào khu phố bên cạnh. Bởi vì đang xây dựng tầu điện ngầm, đoạn đường phía trước khu phố đã bị phong tỏa, chỉ để lại một con đường nhỏ để đi lại. Hơn nữa nhiều người, khó tránh khỏi có vẻ chật chội. Đặc biệt là càng đến gần phố ăn uống, quả thực là nửa bước khó đi. Nhưng mà mùi thơm của thức ăn không ngừng phiêu tán trong không khí, bán thịt nướng, bánh đường, quẩy, thậm chí là chân heo, có thét to, có nơi bên dưới cửa hiệu còn đặt TV, trên màn hình hiện lên một số chương trình giải trí tiếp theo là quảng cáo ca ngợi đồ ăn, thì ra là mùi thơm của thức ăn như thế, còn có hàng dài đám người đang xếp thành hàng dài phía trước cửa hàng , tóm lại là vô cùng hấp dẫn mọi người. Cho nên dù nơi đây vốn rất nhỏ, đường không rộng, nhưng vẫn liên tục không ngừng có người đi đường tới đây nếm thử một chút hương vị đích thực của Gunpo .
Kim Jisoo cũng không ngoại lệ.
Cô theo sát đám người đi vào bên trong, đứng vào hàng người mua quẩy, có rất nhiều cửa hàng bán cháo ở Gunpo, mà lại có rất nhiều nhãn hiệu. Hương vị khác nhau, sở thích cũng không giống nhau, đây là cửa hàng Kim Jisoo thích nhất. Cô đã từng dẫn Kim Jennie tới đây ăn rồi, nhưng không hợp với khẩu vị của Kim cô nương, Kim cô nương thích ăn chân heo ở đối diện hơn. Kim Jisoo lại cảm thấy cửa hàng bán quẩy này có thể nói là số một Gunpo, đủ giòn, đủ cay, trơn bóng ngửi hương vị đó là có thể làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Đương nhiên, chân heo cũng ăn rất ngon.
Cô dự định ăn quẩy xong, phải đi mua ngay chân heo, không bỏ sót món nào nha, ha ha...
Thừa dịp vẫn còn đang xếp hàng Kim Jisoo lấy điện thoại di động ra chụp hình, gửi cho cô nàng Kim Jennie tham ăn. Ai ngờ chợt nghe thấy một tiếng hét thảm sau lưng ngay sát bên tai cô, Kim Jisoo sững sờ theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy một người con gái đang nắm cổ tay của một người đàn ông trẻ, mà trên tay người đàn ông kia, rõ ràng là đang cầm ví tiền của Kim Jisoo .
Mọi người nghe được tiếng kêu đều nhìn lại, đường dành riêng cho người đi bộ có rất nhiều người hiển nhiên ăn trộm cũng không thiếu. Hơn nữa tại nơi nhỏ bé đông đúc này, tiền tài đều là vật quan trọng cần bảo vệ không cẩn thận sẽ mất tiền như chơi . Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, lại không ai lên tiếng, chỉ coi như đang xem trò vui.
Sau một lúc ngẩn ngơ Kim Jisoo vội vàng tháo ba lô xuống đưa đến trước người nhìn một chút, hai tay cô ôm ba lô, quả nhiên là nhìn thấy trên ba lô bị rạch một vết, ánh mắt Kim Jisoo trầm xuống. Mới vừa nghĩ đông nghĩ tây, mới phân tâm trong chốc lát, lại không cảm giác được, quá thất bại!
Cô gái bẻ cổ tay của đàn ông ra sau, gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhìn chỉ mới hai mươi tuổi cùng vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt. Mặc dù vẻ mặt không gợn sóng, nhưng Kim Jisoo nhìn ra được, sức tay cô gái này nhất định là rất lớn, người đàn ông kia bị cô gái ấy gập tay lại như vậy, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng chảy ra, gào khóc kêu to. Hắn thẹn quá hóa giận, cố gắng thoát khỏi bàn tay của cô gái, nhưng cô gái kia dù thế nào cũng không tha cho hắn. Người đàn ông kia không chịu bị khống chế nắm tay vung về phía cô gái, trực tiếp vung đến trước ngực cô gái. Khoảng cách gần như thế, có người sợ hãi kêu một tiếng, có người hít một hơi khí lạnh, tất cả đều nghĩ rằng cô gái này phải chịu đòn nghiêm trọng, ai ngờ cô gái này vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khi nắm tay cách cô gái 5cm thì dễ dàng bị chặn lại . Cô gái dễ dàng trở tay vặn một cái, trong không khí hình như truyền đến âm thanh xương cốt gãy lìa, kèm theo tiếng hét thảm của người đàn ông kia. Cô gái vẫn như trước chưa từng buông tay, thuận thế vung một cái, người đàn ông cao gần một mét tám mươi, cơ thể to lớn, ít nhất cũng nặng 150~160 cân (1 cân = 1/2 kg) ,cứ như vậy bị cô gái mắt cũng không chớp quăng trên mặt đất.
Ví tiền rơi ra khỏi lòng bàn tay bay lên giữa không trung lại rơi thẳng xuống. Cô gái ngước mắt lên, đưa tay bắt lấy cái ví lập tức cầm trong tay.
"Bắt lấy."
Vừa dứt lời, Kim Jisoo đã thấy cô gái hất tay ném một cái, ví tiền thẳng tắp bay về phía cô, Kim Jisoo đưa tay đón lấy."Cảm ơn. . . . . ."
Lời cảm ơn còn chưa nói hết, cơ thể đột nhiên bị một người đụng phải, trong đám đông đột nhiên xuất hiện rất nhiều người đàn ông vây quanh cô gái . Mọi người nhận ra sắp có chuyện, đều không hẹn mà cùng lui ra đằng sau 20m2, chừa ra hơn một nửa để cho bọn họ. Ánh mắt Kim Jisoo lạnh lẽo, đoán những người này là đồng bọn của tên ăn trộm, cô gái kia đã giúp cô vì vậy mà gặp phiền toái. Mặc dù biết bản lĩnh cô ấy không tệ, nhưng nguyên nhân của chuyện này dù sao cũng là vì mình, đương nhiên Kim Jisoo cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, cô đi lên phía trước.
"Này, các người trộm đồ của tôi, nên tìm tôi mới phải?!"
Mấy người đàn ông đang bao vây xung quanh cô gái đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng nói theo bản năng nhìn lại. Kết quả một người trong đó vừa mới quay lại, lập tức bị một cước vào mặt, tốc độ cực nhanh, không đợi hắn nhìn rõ, ngực của hắn đã bị một cú đá cực mạnh, một cảm giác đau đớn khó chịu dữ dội truyền đến, những người đi theo lập tức ngã về phía sau.
Yên lặng.
Tình cảnh dường như càng thêm hỗn loạn.
Kim Jisoo nhìn về phía cô gái kia, không biết có phải ảo giác hay không, khi cô đá ngã người đàn ông kia hình như cô gái đó khẽ nhếch môi cười một cái.
Trong chớp mắt như tia chớp nhanh chóng lao vào mấy người đàn ông. Kim Jisoo nhíu mày, cũng không chịu yếu thế, tham gia cuộc chiến. Họ là hai cô gái, chống lại mấy người đàn ông cao lớn, chẳng những không bị yếu thế, ngược lại giống như đang chơi đùa cùng với mấy người đàn ông đó. Ra chiêu cũng không dùng hết toàn lực, rõ ràng là cô ấy đã nương tay, nếu không mạng nhỏ của những người này đã mất rồi! Mặc dù như thế, chưa tới một phút, những người đàn ông này đã bị đánh ngã trên mặt đất. Mà Kim Jisoo cùng với cô gái kia một vết thương nhỏ cũng không có, đứng ở giữa đám đàn ông đang ngã sõng soài trên mặt đất, vỗ tay một cái, vẻ mặt ung dung mà bình tĩnh.
"Đi thôi." Cô gái nghiêng đầu nói với Kim Jisoo .
Kim Jisoo không chần chờ, đi theo cô gái đến một nơi tương đối yên tĩnh.
"Nhân tiện cám ơn cô a." Kim Jisoo nói lời từ đáy lòng.
Cô gái nhìn cô, cười yếu ớt không lên tiếng.
Kim Jisoo cảm thấy cô gái có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời lại chưa nghĩ ra. Giờ phút này thấy cô ấy đang nhìn mình không nói lời nào, suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: "Chúng ta có biết nhau không?"
Nhưng mà trong trí nhớ dường như không có người này, không phải là mình tự đa tình đấy chứ?
Kim Jisoo có chút hối hận đã hỏi câu này .
Đang suy nghĩ nên tìm cớ chuồn đi, ai ngờ cô gái kia lại gật đầu một cái nói: "Biết."
"Ách. . . . . ."
"Em là Kim Dahyun." (Chỗ này hình như tác giả nhầm lẫn có mấy lần cuộc họp gia đình có Dahyun trong đó, Jisoo không thể quên ngay được)
"Hả?"
Kim Jisoo sững sờ đôi mắt mở thật to nhìn gương mặt xa lạ trước mặt này tràn đầy hoài nghi.
Nhưng sau đó nghĩ lại lập tức hiểu ra.
Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, Kim Jisoo vui mừng hỏi: "Tại sao em lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
"Ah?"
Kim Dahyun cười cười."Đợi lát nữa sẽ nói cho chị biết."
Kim Jisoo không ngờ sẽ gặp Kim Dahyun ở quê nhà, trong lòng vui mừng không ngớt. Theo như lời Kim Taehyung nói, bọn họ nên ở Florence mới đúng. Tại sao lại ở Gunpo? Còn trùng hợp chạm mặt cô, quá ngạc nhiên! Kim Dahyun nói: "Em sẽ đến Florence , chẳng qua anh trai lo lắng cho chị nên để cho em đến đây nhìn một chút."
"Ah?" Hẳn là chủ ý Bwi, Kim Jisoo cười híp mắt nói: "Chị tốt lắm, rất vui vẻ, không có gì phải lo lắng."
"Đúng rồi, em chưa tới Gunpo lần nào đúng không? Có muốn chị dẫn em đi dạo xung quanh một chút không?" Là chủ nhà, Kim Jisoo rất nhiệt tình.
Kim Dahyun cũng không có gì chuyện, lập tức đồng ý.
Cái gọi là "Đi dạo một chút" cuả Kim Jisoo căn bản liên quan đến ăn uống, cô là điển hình của ăn hàng, nhất là khi trở về Gunpo, trên đường phố đều là những món ăn quen thuộc và yêu thích của cô, càng không kiêng nể gì miệng ăn không ngớt. Hơn nữa có Kim Dahyun làm bạn, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng ngon hơn.
Cùng nhau đi dạo đến tối, Kim Jisoo dẫn Kim Dahyun đến Hà Tây Thiên Mã ăn đồ nướng. Bên kia có một có gian hàng bán thịt nướng lớn, lại ở gần trường đại học, nên có rất nhiều người. Nhưng mà cũng không hề hỗn loạn, không khí tưng bừng, vô cùng náo nhiệt. Quan trọng nhất là có món tôm mà Kim Jisoo yêu thích nhất .
"Trước kia chắc là em chưa bao giờ ăn ở những quán ven đường như thế này đúng không?"
Gọi đồ ăn xong, Kim Jisoo và Kim Dahyun ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm.
Bên trong chỗ ngồi đã trật cứng, Kim Jisoo lại chọn ngồi nướng thịt bên ngoài, cuối cùng chỉ có thể cùng Kim Dahyun ngồi ở trên chiếc bàn gần đường cái trước tiệm ăn, .
Kim Dahyun xoay đôi đũa, không chút để ý nói: "Chưa bao giờ."
Trước kia khi còn ở Mexico cô và Im Jaebeom thường cùng nhau nửa đêm đi dạo chợ đêm ăn uống.
Những chuyện như vậy cô đã trải qua rất nhiều .
Ngược lại Kim Jisoo có chút kinh ngạc, dù sao thiên kim đại tiểu thư như Kim Dahyun bình thường cũng không quá quan tâm yêu thích những thứ này. Cô đang định nói tiếp, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua đối diện bên đường cái thì đột nhiên dừng lại.
Đúng lúc phía bên kia có một chiếc xe dừng lại, ở hàng ghế trước trong xe có một nam một nữ đang ngồi, người phụ nữ đối diện với Kim Jisoo, mặc dù ánh đèn mờ mờ nhìn không rõ lắm, nhưng lại rất giống Kim Ae Ri.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top