Chap 5






Đêm khuya yên tĩnh, Chí Mẫn lặng lẽ mở cửa phòng của Hi Nghiên ra, bước đến gần giường ngắm nhìn cô đang say ngủ.

Anh chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay dịu dàng sờ lên gò má mềm mại của cô, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.

"Ngủ thật ngon..." Chí Mẫn cưng chiều nhìn Hi Nghiên.

Lâu lắm rồi anh mới mơ thấy lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng cũng vì vậy mà anh mất ngủ.

"Lời em đã nói không thể thay đổi."

Chí Mẫn chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi Hi Nghiên, giống như chứng minh quyền sở hữu của anh.

Anh có thể được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của cô. Nếu như lúc đầu không gặp cô, chỉ sợ anh đã mất đi ý chí sống, Phác Môn cũng không thể lớn mạnh được như bây giờ.

"Anh chỉ đợi em thêm bốn năm, cho em bốn năm để nhìn rõ quan hệ giữa chúng ta. Nếu như em vẫn không nhận ra tình cảm của mình thì anh liền cướp đoạt, trực tiếp nắm em trong lòng bàn tay." Lời nói của Chưa Mẫn rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt thì tràn ngập sự nghiêm túc và cố chấp.

Đợi cô mười năm, thật vất vả mới đợi cô lớn lên. Anh cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm được nữa.

Đối với người khác mà nói, anh là môn chủ Phác Môn quyền uy hơn người, hoàn mỹ đến không có nhược điểm. Chỉ cần là chuyện anh muốn làm thì không cần tốn sức cũng có thể làm được.

Nhưng thực tế, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, khát vọng hạnh phúc, tình yêu, gia đình, ao ước có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu.

Trừ vì báo thù cho ba mẹ ra thì Hi Nghiên chính là động lực sống của anh.

Lúc đầu, nếu không phải là cô kéo anh, sưởi ấm trái tim anh thì Phác Môn đã sớm tan rã làm gì có thành tựu huy hoàng ngày hôm nay.

Anh không có nhược điểm sao? Có, chính là Hi Nghiên.

Chỉ cần cô vừa xảy ra chuyện thì một Chí Mẫn hiền lành sẽ biến mất mà thay vào đó là một người đàn ông lãnh khốc.

Bởi vì, Hi Nghiên là tất cả của anh, không ai có thể tổn thương cô!

Khi một thiếu niên mười lăm tuổi yêu một cô bé chín tuổi thì số mệnh hai người đã gắn chặt với nhau.

"Em có thể phát hiện tình cảm của mình nhanh lên một chút không... Đừng để anh chờ quá lâu." Anh cũng không thể xác định, mình thật sự có thể cho cô thời gian bốn năm không.
Chí Mẫn lại hôn lên môi Hi Nghiên, sau đó đứng lên, lặng lẽ ra ngoài...

Cho đến khi cửa phòng khép lại thì người nằm trên giường vẫn ngủ say. Trên mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào, không hề phát hiện có một người yêu cô rất sâu đậm.

Trong mắt Hi Nghiên tràn ngập lửa giận, tròng mắt nhìn chòng chòng vào cô gái trước mặt. Giờ phút này trong lòng cô ngoài sự tức giận ra, còn có một ý nghĩ là lay tỉnh cô gái ngốc nghếch trước mặt này.

Cô và Trí Ngân khó khăn lắm mới lên được đại học, thật không ngờ Trí Ngân lại gặp phải một kẻ khốn khiếp, luôn bắt nạt cô ấy.

Mà giờ phút này, Trí Ngân đang ngồi ở trong phòng y tế, toàn thân cao thấp thê thảm đến không từ nào có thể hình dung được.

"Tớ nói cậu cũng thiệt là, làm gì có ai ngốc đến nỗi đi tin lời của Tề Lily? Tớ nghĩ cậu là người ngốc nhất trên thế giới này rồi!" Hi Nghiên đứng ở trước mặt Trí Ngân mắng lớn.

"Tớ làm sao biết cô ấy sẽ gạt tớ..."
Toàn thân Trí Ngân run rẩy, đôi mắt to đáng thương như muốn rơi nước mắt xuống.

"Trường học của chúng ta ở đâu ra khoa bơi lội? Người ta nói thì cậu tin à." Hi Nghiên không nhịn được vươn tay ra chỉ chỉ đỉnh đầu của Trí Ngân, hi vọng đầu óc của cô ấy có thể thông minh lên một chút.

Bạn của cô cái gì cũng tốt, chỉ có cái quá thật thà.

Có lúc Hi nghiên thật không hiểu nổi, tại sao một người thông mình như cô lại làm bạn với một người ngốc đến nỗi người ta muốn lấy búa bổ đầu cô ấy ra xem bên trong có cái gì.

Cô nghĩ, có lẽ là mình thiếu nợ cô ấy.

"Không có khoa bơi lội... Vậu cái hồ bơi đó để làm gì?" Trí Ngân nhỏ giọng oán trách, cô thật là vô tội mà, tại sao Hi Nghiên lại tức như vậy?

"Hả... Tớ làm sao biết?" Hi Nghiên đột nhiên bị hỏi, cô không biết trả lời như thế nào, "Nói không chừng Bộ Giáo Dục quy định tất cả trường học phải có hồ bơi."

"Phải ha..." Trí Ngân đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó run rẩy nói:
" Nghiên , Hi Nghiên, tớ lạnh quá à..."

"Ai bảo cậu ngốc, đáng đời!"

Hi Nghiên liếc mắt xem thường Trí Ngân. Mặc dù tức giận cô ấy dễ dàng tin lời người khác nhìn thấy thấy bộ dạng đáng thương của Trí Ngân, cô cũng đau lòng.

"Lạnh thật à... Vậy làm sao bây giờ? Tớ cũng không mang theo quần áo."

"Tớ nghĩ nên liên lạc với anh cậu."
Hi Nghiên nghĩ tới người anh trai rất thương yêu em gái, anh ta có thể giúp một tay.

"Không, không cần! Nếu như anh hai nhìn thấy bộ dạng của tớ bây giờ nhất định sẽ nổi giận. Hơn nữa... Công việc của anh ấy rất bận rộn!" Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng tức giận của anh hai... Thân hình Trí Ngân không nhịn được mà co rúm lại. Lần trước thiếu chút nữa là cô bị bắt cóc, anh hai phạt cô ở nhà ba ngày không được ra ngoài.

Lần này nếu như anh ấy biết chuyện, cô nhất định sẽ rất thảm.

"Vậy cậu phải làm sao? Cứ mặc đồ ướt vậy sao?" Hi Nghiên lo lắng hỏi.
Lúc này, Tề Lily cùng một đám bạn học đi vào, trên mặt là nụ cười chế nhạo.

"A, có người ướt sũng cả người kìa!"

"Đúng vậy! Làm sao có người lại ngốc như vậy, tùy tiện nói dối để lừa gạt cô ta mà cô ta cũng tin?" Một nữ sinh đứng sau Tề Lily lớn tiếng phụ họa theo.

"Mấy người muốn làm gì? Nơi này không hoan nghênh mấy người, cút ra ngoài!" Hi Nghiên giống gà mẹ bảo vệ gà con, chắn trước mặt Trí Ngân, hai tròng mắt như phát hỏa nhìn vào mấy người vừa bước vào phòng.

"Mắc mớ gì tới cô? Biết điều thì nhanh cút ra ngoài cho tôi." Tề Lily không hề đem Hi Nghiên để trong mắt.

"Hừ! Cô rõ ràng là ghen tỵ Trí Ngân đẹp hơn cô, có nhiều người thích hơn cô nên cô mới bắt nạt cô ấy. Loại người dối trá như cô, ai mà thích chứ?"

Hi Nghiên một bên tấn công Tề Lily, một bên ngăn mấy nữ sinh khác muốn đến gần Trí Ngân.

"Nực cười! Cô ta đẹp hơn tôi chỗ nào chứ?" Tề Lily bị nói trúng tim đen nên bất mãn kêu to.

Từ lúc khai giảng đến nay, chỉ cần cô vừa mắt người nào thì người đó đều nói thích Lí Trí Ngân. Mọi người luôn nói cô ta xinh đẹp, đáng yêu.

Trí Ngân , Trí Ngân , Lí Trí Ngân, cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?

" Hi Nghiên."

Trí Ngân lắc đầu một cái với Hi nghiên, không muốn cô ấy vì mình mà gây gổ với người khác. Mặc dù cô không biết tại sao Tề Lily lại gây sự với mình nhưng cô vẫn muốn "Dĩ Hòa Vi Quý".

"Tôi cho cô biết, cô còn dám bắt nạt Trí Ngân , tôi kêu A Mẫn xử cô."

Mặc dù Hi Nghiên nói như vậy nhưng thực ra cô sẽ không nói với Chí Mẫm, bởi vì nếu nói cho anh biết thì đồng nghĩa với việc đã không tuân thủ giao ước giữa hai người - không được gây chuyện ở trường học.

"Vậy sao? Tôi lại muốn biết A Mẫn trong miệng cô có bao nhiều bản lãnh." Tề Lily cười to. Bằng vào gia thế nhà cô, cô không tin có người dám động vào cô.

Ba của Tề Lily là Tổng Giám Đốc của một công ty lớn, ra khỏi cửa là ngồi xe hơi cao cấp, ra nước ngoài thì có bảo vệ đi theo, là một người có rất nhiều tiền.

"Anh ấy chỉ cần đưa ra một đầu ngón tay là có thể bóp chết cô." Không phải Hi Nghiên thích khoác lác, bởi vì lời cô nói là sự thật.

"Cô còn bắt nạt Trí Ngân , tôi gọi anh hai của cô ấy tới nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô." Hi nghiên vỗ vào vai Trí Ngân lớn tiếng nói.

Nếu không phải Trí Ngân không muốn tiết lộ thân phận của mình thì làm sao có thể bị người khác bắt nạt.

"Bằng cô ta? Ha ha ha, có bản lãnh thì kêu anh ta tới đi! Tôi không tin anh của cô ta có khả năng đó."

Tề Lily tuyệt đối không tin lời Hi Nghiêm nói, cô nhìn bộ dạng ướt sũng của Trí Ngân thì cảm thấy rất vui vẻ.

"Cô thật là làm người khác chán ghét." Trí Ngân đột nhiên lên tiếng, chỉ cần có người phê bình anh của cô thì cô liền buồn bực.

"Cô nói cái gì?" Tề Lily không thể tin được mở to mắt, từ trước đến giờ Trí Ngân luôn nhẫn nhục chịu đựng bây giờ lại dám cãi lại sao?

"Cô bắt nạt tôi thì không sao nhưng không được phép nói xấu anh của tôi. Tại sao lại bắt nạt tôi, tôi nhớ là mình không có đắc tội với cô. Nếu cô có gì bất mãn với tôi thì trực tiếp nói ra không được sao?" Trí Ngân dứt khoát nói ra.

"Tôi ghét cô đó, thì sao nào? Luôn giả bộ hiền lành để quyến rũ đàn ông, cô có biết là mình rất lẳng lơ không?"
Từ nhỏ đến lớn, Tề Lily luôn hấp dẫn tất cả đàn ông, ai ngờ vừa lên đại học lại bị Trí Ngân lấy hết.

"Xin lỗi, quấy rầy." Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của họ.

Một người đàn ông mặc tây trang, đeo mắt kính, trên tay xách theo cái túi đi vào.

"Anh Hoa? Tại sao anh..." Trí Ngân kinh ngạc nhìn thư ký của anh hai xuất hiện ở đây.

Hoa Vĩ Sinh nhìn hốc mắt ửng đỏ của Trí Ngân rồi nhìn Tề LiLy, sau đó nói:
"Đây là đồ tổng giám đốc nhờ tôi đem đến, tiểu thư Trí Ngân, mời cô nhanh chóng thay đồ để tránh bị cảm."

"Anh hai..." Trí Ngân không khỏi kinh ngạc, trong lòng có dự cảm không lành, cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Hi Nghiên.

"Không phải tớ..." Hi Nghiên lắc đầu điên cuồng phủ nhận.

"Tổng giám đốc nói sau khi thay đồ xong thì mời tiểu thư theo chúng tôi đi, người của ta sẽ xin nghỉ giúp tiểu thư." Hoa Vĩ Sinh nhìn Hi nghiên đứng bên cạnh rồi nói.

"Anh hai... làm sao biết được?" Trí Ngân lo lắng vặn vẹo hai tay.

"Tôi cũng không biết." Cho dù biết cũng không thể nói, càng không thể nói là tất cả hành động của tiểu thư, tổng giám đốc đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Vậy... anh hai có... rất tức giận không?" Trí Ngân sợ bị mắng.

"Vậy thì tớ đi với cậu."

Hi Nghiên hết sức nghĩa khí vỗ vỗ lồng ngực, muốn đi theo Trí Ngân.
Mặc dù cô cũng rất sợ cái bản mặt hung dữ của anh trai Trí Ngân, nhưng mà... bạn bè gặp nạn, không thể bỏ mặc được.

"Thật xin lỗi, An tiểu thư, người của Phác Môn đã tới đón cô rồi." Hoa Vĩ Sinh chỉ bên ngoài, quả nhiên, có một dãy xe Benz màu đen đang đậu trước của lớn.

"Nguy rồi!"

Hi Nghiên nhìn thấy người đàn ông xuống xe với khuôn mặt tức giận từ phía xa. Cô không khỏi gào khóc ra tiếng, trước tiên là phải chạy trốn, nếu bị A Mẫn bắt được thì cô liền thảm ~ thảm ~ thảm.

" Trí Ngân , thật xin lỗi, tớ không thể đi với cậu được, A Mẫn nhất định nghĩ là tớ gây chuyện, thừa dịp anh ấy chưa tới tớ phải trốn đi mới được." Hi nghiêm dùng sức ôm Trí Ngân một rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng mà cô nên trốn đi đâu?

Hi Nghiên nhất thời bế tắc, không biết là mình nên trốn chỗ nào để không bị A Mẫn tìm được.

Vừa nghĩ tới vẻ mặt giận dũ của A Mẫn, chân cô không khỏi mềm nhũn.

"Trốn ở đâu đây?" Hi Nghiênl nhìn vào phòng học không một bóng người: "Không được, nơi này quá nguy hiểm." Ở đây cả một bóng người cũng không có, nếu A Mẫn muốn trừng phạt cô thì không ai có thể cứu cô được.

Thật ra thì giờ phút này Hi nghiên đã quên, từ đó đến giờ cho dù là cô gây ra chuyện gì thì Chí Mẫn chưa vào giờ tức giận thực sự, nói chi là trừng phạt cô.

"Thôi." Lúc này Hi Nghiên đột nhiên dừng bước, không muốn chạy trốn nữa.

"Người ta nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, như vậy nếu mình quang minh chánh đại xuất hiện trước mặt anh."

Chỉ cần cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì A Mẫn sẽ không hiểu lầm cô nữa.

Hi Nghiên càng nghĩ thì càng cảm thấy biện pháp này rất tốt nên xoay người lại, nhanh chóng đi về phía Chí Mẫn.

Mới quẹo một cái, Hi nghiên lập tức ngừng bước, chỉ thấy vẻ mặt vốn bình tĩnh của cô khi vừa nhìn thấy người đàn ông đang chạy đến thì bắt đầu thay đổi.

Giờ phút này Chí Mẫn hết sức lo lắng, trong mắt tràn đầy sự âu lo, bộ dạng này của anh Hi Nghiên chưa từng thấy qua.

" Hi Nghiên." Chí Mẫn vừa nhìn thấy cô liền nhanh chóng chạy đến.

Anh tỉ mỉ kiểm tra cô, dường như muốn xác định là cô không có chuyện gì.

"Sao, sao vậy?"

Lần này đến lượt Hi Nghiên ngạc nhiên, cứ tưởng là sẽ bị A Mẫn mắng nhưng ai ngờ cô lại thấy trong mắt anh tràn ngập... sự lo lắng.

Mãi cho đến khi xác định Hi Nghiên không có chuyện gì thì Chí Mẫn mới thở dài một hơi.

"Không phải em ở phòng y tế sao? Sao lại chạy ra đây?" Làm hại anh chạy đi tìm khắp nơi.

Khi anh nhận được điện thoại của trường học, báo là Hi Nghiên đang ở phòng y tế thì tim anh như muốn nhảy ra ngoài, anh tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện.

"Em? Phòng y tế?" Hi Nghiên không hiểu gì cả.

"Đúng là em ở phòng y tế, nhưng mà vì Trí Ngân rơi xuống hồ bơi nên em mới đến đó chăm sóc cô ấy."

"Vậy sao?" Chí Mẫn vừa nói vừa ôm lấy cô, nhanh chóng bước về phía cổng trường học.

"A Mẫn, anh làm gì thế?" Thấy anh hình như không có giận cô, cô liền kéo lấy ống tay áo của anh tò mò hỏi.

"Nếu không có việc gì thì chúng ta về thôi."

"Không được, em phải đi với Trí Ngân!" Hi Nghiên không quên cô còn phải đi với Trí Ngân về nhà cô ấy.

"Không cần, cô ấy về rồi."

"Nhưng em..."

"Anh đã mua bánh ngọt mà em thích nhất, đúng lúc Thế Huân đang ở Phác Môn. Nếu em không về sớm thì sẽ bị cậu ta ăn sạch đấy." Chia Mẫn tốt bụng nhắc nhở cô.

"Được rồi!" Nếu Trí Ngân đã về rồi thì cô phải về nhà cứu bánh ngọt của cô.

"Ừ." Mưu kế đã thành công, khéo miệng Chí Mẫn nở nụ cười thản nhiên.

Hiếm khi Hi nghiên không ra ngoài chơi, cô đang lười biếng ngồi trên sa lon ăn cái bánh ngọt Chí Mẫn mua về.

"A! Ngon quá..."

Hi Nghiên đặt dĩa bánh lên bàn, ngáp một cái.

Chán quá! Chán quá đi...

Cô chưa bao giờ ở nhà một mình nên không biết phải làm gì cho đỡ chán.

"A Mẫn chạy đi đâu rồi?" Hi Nghiên chu miệng oán trách.

Bình thường chỉ cần cô ở nhà thì A Mẫn cũng sẽ ở nhà với cô. Nếu anh bận chuyện gì thì cũng sẽ mang cô theo. Nhưng lần này thì khác, ở Phác Môn chỉ còn cô và một đám người.

"Ghét, mình chán đến mức muốn điên luôn rồi!" Hi Nghiên lầm bầm lầu bầu oán trách, cơn tức giận trong lòng đã lên tới cực điểm.

"Nói gì hết giờ học phải lập tức về nhà nhưng anh không phải cũng không có ở nhà sao, hại mình còn lo lắng."

Tuần sau sẽ phải thi cuối khóa, cô vì anh mà bỏ cơ hội học nhóm với bạn bè, hết giờ học liền chạy về nhà.

Kết quả thì sao? Chỉ có căn nhà trống rỗng nghênh đón cô.

"A... Đợi tiếp nữa mình sẽ điên mất!"
Hi Nghiên đứng lên, dùng sức hét lên như muốn đem mọi sự không vui trong lòng tống ra ngoài.

"Thôi." Hi Nghiên quay đầu cầm túi xách trên bàn "Nếu không có ai ở đây thì mình cũng muốn đi ra ngoài."
Không bằng đi tìm Trí Ngân ôn bài, cô không muốn mới học kỳ một đã phải thi lại.

Hi Nghiên nói xong không hề do dự đi ra cửa chính.

"Tiểu thư Hi Nghiên, xin hỏi cô muốn đi đâu?" Bảo vệ đứng ở cửa vừa thấy Hi Nghiên đi tới liền lo lắng hỏi.

Môn chủ có lệnh, tiểu thư Hi Nghiên trở về thì không được cho cô ấy ra ngoài. Vì gần đây Phác Môn gặp một chút phiền phức nhỏ, Môn chủ sợ có người muốn hại tiểu thư.

"Tôi đi đâu cũng phải xin phép anh sao?" Hi Nghiên bị người khác ngăn cản liền không vui trừng mắt nhìn bảo vệ trước mặt.

"Không, không phải, là Môn chủ nói sau khi tiểu thư trở về thì không được ra ngoài." Bảo vệ khẩn trương nuốt từng ngụm nước bọt, giải thích.

Ai cũng biết tiểu thư Hi Nghiên là người quan trọng nhất với Môn Chủ. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì anh không thể chịu nổi trách nhiệm.

"Cút ngay!"

Vừa nghe đến A Mẫn, Hi Nghiên liền tức giận, bỏ cô ở nhà một mình còn mình thì chạy ra ngoài, bây giờ còn không cho cô ra ngoài sao?

"Tiểu thư Hi Nghiên, thật xin lỗi, Môn chủ nói..."

"Anh ấy nói, anh ấy nói! Anh nói với anh ấy tôi tự ra ngoài." Hi Nghiên từng bước từng bước tới gần bảo vệ, "Còn cản tôi nữa thì tôi cho anh đẹp mặt." Cô nhẹ nhàng cảnh cáo.

Bảo vệ bị sự hung dữ của Hi Nghiên dọa sợ liền vội vàng im miệng, chỉ sợ mình sơ ý một chút thì Hi Nghiên sẽ nổi giận.

"Nếu A Mẫn quay về thì nói với anh ấy, tôi tự đi ra ngoài, không biết đi đâu rồi, nghe rõ chưa?" Giọng nói của Hi Nghiên mang đầy sự uy hiếp, cô nói xong liền hài lòng xoay người rời đi.

Hừ! A Mẫn đáng ghét, nói cô không được ra ngoài thì cô liền ngoan ngoãn nghe lời sao?

Anh nghĩ khá lắm, tại sao lại muốn cô ở nhà chứ?

"A Mẫn không ở đây thì mình có nhiều thời gian ra ngoài chơi, muốn đi đâu thì đi, không ai có thể quản được." Cô vui vẻ tính toán, đi về phía nhà
Trí Ngân.

Nhưng lúc này Hi Nghiên lại khấn vái trong lòng, cầu xin người anh trai đáng sợ của Trí Ngân không có ở nhà, như vậy mới hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top