Untitled Part 4

Chương 30

Hai người chỉ ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi đi bệnh viện ngay. Hướng Bảo Bình muốn biết rốt cục Yết bị làm sao? Là trời sinh hay vì ngoài ý muốn?

Trong bệnh viện, bác sĩ không ngừng hỏi Yết rất nhiều vấn đề.

"Được rồi" Ông gật đầu một cái, khép lại bệnh án, xoay người nhìn về phía Hướng Bảo Bình.

"Hướng tiểu thư, trải qua chẩn đoán sơ bộ tôi cho rằng đầu của anh Yết từng bị va chạm rất mạnh, hình thành một khối máu tụ chèn ép đến thần kinh nên mới tạo thành tình trạng như hiện tại. Có lẽ trí lực hiện tại của anh ta chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi mà thôi."

Hướng Bảo Bình nhìn Yết, môi động một chút, cũng không nói gì.

Đầu từng chịu va chạm mạnh đến nỗi mất đi trí nhớ, chắc hẳn khi đó Yết rất đau...

Yết cũng quay đầu nhìn cô, trông bộ dáng giống như đang giận dỗi. Anh không thích mùi ở nơi này, cả màu sắc ở nơi này nữa, khoanh hai tay trước ngực đứng ở nơi đó, hiển nhiên là có chút tức giận.

Hướng Bảo Bình không để ý đến anh, tiếp tục nhìn bệnh án trong tay bác sĩ, không ngừng suy nghĩ về mấy điều vừa rồi.

Cô nhấp miệng một chút, cầm lấy bút trên bàn, sau đó viết ra một câu. Không phải ai cũng giống Yết dễ dàng hiểu được cô muốn nói điều gì, cô biết bản thân hiện tại đã không còn như trước kia, cô biết nói, nhưng là, lại không thể nói.

'Như vậy, xin hỏi bác sĩ có biện pháp nào không?' Hướng Bảo Bình dừng bút, mở to hai mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt.

Vị bác sĩ hơi sửng sốt một chút, thế này mới để ý từ đầu tới giờ cô gái này vẫn không nói điều gì, thì ra không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Thật đáng tiếc, ánh mắt ông không khỏi lộ ra một chút thương hại, cô gái thì câm, nam nhân thì ngốc, hai người thật đúng là đồng mệnh tương liên đáng thương.

Hướng Bảo Bình nhìn đến thương cảm trong mắt ông thì chỉ biết cúi đầu, trong lòng chua sót không ngừng. Thì ra cũng sẽ có người cảm thấy cô đáng thương.

Ly hôn, mất con, mất giọng nói, hiện tại cô còn không đáng thương sao?

Nhưng là, cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ vẫn trầm mặc đứng ở bên kia. Yết, một nam nhân không còn quá khứ, một nam nhân cô nhặt được ở ven đường, so với anh, có lẽ cô vẫn hạnh phúc hơn một chút. Bởi vì dù quá khứ kia là hạnh phúc hay đau thương, nó cũng là một phần nhân sinh trong cuộc đời, cô nhớ được toàn bộ, nhưng là, anh lại quên.

Mỉm cười, giống như vừa có ngọn gió thản nhiên thổi qua, chỉ vương lại mấy tia đau buồn ở trên mặt, chuyện quá khứ với cô đã không còn quan trọng nữa.

'Bác sĩ', cô gõ nhẹ lên bàn, lúc này ông mới thu hồi suy nghĩ vừa lệch khỏi quỹ đạo của mình. Nhẹ nhàng hít một hơi, ông chậm rãi nói:"Chứng bệnh này cũng không phải không có cách, tôi đã kiểm tra não bộ của anh ta, thật ra cũng không cần phẫu thuật, chỉ cần huyết khối tan hết là được. Qua một khoảng thời gian nó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng là..." Nói tới đây, ông lại ghé mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ quá đáng kia, thật sự cảm thấy hai người này rất đáng tiếc.

'Nhưng là' cái gì, Hướng Bảo Bình mở to hai mắt, gắt gao nhìn vị bác sĩ, hai tay nắm chặt vạt áo.

"Nhưng là..." Ông lên tiếng lần nữa, nhìn ra Hướng Bảo Bình khẩn trương nên cũng không quanh co lòng vòng: "Tôi cũng không thể cam đoan huyết khối trong đầu anh ta sẽ tan hết, trí nhớ sẽ khôi phục, cũng không biết liệu anh ta có thể trở về bình thường được nữa hay không. Cho nên, 'một khoảng thời gian' này cũng không biết sẽ là bao lâu." ------oOo------

Chương 31

Nói xong, ông thở dài một hơi, quả thật không biết thời gian ấy sẽ là bao lâu, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích. Nam nhân này nhất định không phải là một người đơn giản, ông có thể cảm giác được quá khứ không tầm thường của anh ta, bị thương nặng như vậy vẫn có thể sống sót thì ai lại biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì đâu?

Hướng Bảo Bình nghe bác sĩ nói xong thì nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa thì chỉ thấy trong mắt cô một sự tin tưởng cùng kiên định mà chính cô cũng không hiểu rõ.

Cô đi về phía Yết, Yết cũng đang nhìn cô, nét mặt vui vẻ hơn vừa rồi rất nhiều. Dường như trong mắt anh, nơi này trừ Hướng Bảo Bình ra thì cái gì cũng không thích.

'Yết, chị sẽ chăm sóc cho em, bất kể sau này em có bình thường trở lại hay không'. Cô giữ chặt tay Yết, viết mấy chữ này vào trong lòng bàn tay anh. Cô sẽ không để mình anh phải sống cô đơn như trong cái đêm mưa lạnh như băng kia nữa, giờ đây thế giới này đã không còn tồn tại một người nam nhân như vậy.

Anh không thông minh, không bình thường, nhưng anh là người thân của cô, chỉ cần cô còn một miếng cơm thì nhất định sẽ không để anh bị đói. Cô có thể chăm sóc anh cả đời, kể cả khi anh mãi mãi ngốc như vậy.

Đi qua một lần hôn nhân thất bại khiến cô không còn muốn dành tình cảm cho ai. Cô rất tham Bình, tham Bình được nam nhân kia yêu, cũng vẫn cho rằng anh yêu cô. Kết quả, cô không có tình yêu, cũng không có gia đình.

Nhưng hiện giờ cô có một gia đình khác, gia đình có Yết.

Nắm chặt tay Hướng Bảo Bình, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay anh ấm áp cực kì. Anh chớp nhẹ hai mắt, nhẹ nhàng như hồ nước vi ba, phá lệ trong suốt.

Về tới nhà, Hướng Bảo Bình thu dọn lại quần áo của Yết. Cô muốn kê thêm một chiếc giường nữa nhưng nơi này quá nhỏ, Yết cao lớn như vậy sẽ không thể ngủ trên sô pha, cuối cùng cô chỉ có thể nhường giường cho anh, còn bản thân thì ngủ sô pha vậy.

Dọn dẹp xong, cô thấy Yết đang ngồi xem tivi, khuôn mặt thực bình tĩnh, tuyệt đối không giống một người trí lực có vấn đề.

Anh chuyển hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng bực mình ném điều khiển xuống. Hiện giờ cái tivi này là thứ giải trí duy nhất của anh, nhưng anh luôn có cảm giác trước đây mình không có thói quen làm những việc như vậy. Chỉ là bây giờ một việc để làm cũng không có, trừ ăn cùng ngủ ra anh thật không biết về sau mình muốn làm cái gì?

Hướng Bảo Bình lấy tay xoa bóp bả vai, cô đã phiên dịch xong rất nhiều tư liệu, nhìn đồng hồ, thì ra cô đã ngồi lâu như vậy. Xoay người, cô thấy được vẻ mặt ủy khuất của Yết thì đành cười thật có lỗi, cô chỉ lo làm việc, để anh ngồi một mình ở chỗ này lâu quá.

Thật ra, anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Yết thấy cô rốt cục cũng để ý đến mình thì đứng lên, đi nhanh về phía cô. Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, có lẽ do phòng này rất nhỏ, hoặc là chân anh quá dài, mới đi hai ba bước đã tới, rất là thói quen khoác vai Hướng Bảo Bình, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy ý cười sạch sẽ.

"Bình, em đói bụng." Anh cong khóe môi lên một chút, cảm thấy 'Bình' nghe hay hơn, cũng dễ gọi hơn 'chị'.

'A, chị quên', Hướng Bảo Bình cười thật có lỗi. Cô đã quên mất là phải nấu cơm, bây giờ nghe đến cũng cảm thấy chính mình cũng có chút đói bụng.

"Chị đi làm bây giờ." Không tiếng động nói xong, nhưng cô biết Yết có thể hoàn toàn hiểu được, anh đọc khẩu hình ngày càng tốt. Thời gian ở cùng nhau khiến hai người dần dần trở nên ăn ý hơn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, là người thân của nhau.

Người thân quan trọng nhất.

------oOo------

Chương 32

Yết buông tay, ôm lấy Hướng Bảo Bình làm cho chân của cô cách mặt đất, anh rất cao nên luôn thực dễ dàng ôm cô như vậy.

"Bình thật tốt." Anh cười lớn, cười đến thực vui vẻ. Anh yêu cầu không nhiều lắm, chỉ cần ăn no là được. Hơn nữa anh cũng biết Hướng Bảo Bình kiếm tiền rất vất vả, cho nên cô làm cái gì anh liền ăn cái gì, huống chi món nào cô làm cũng ngon, anh quả thực thích vô cùng.

Hướng Bảo Bình bị anh làm cho choáng váng, nhưng là nhìn đến nụ cười trong sáng của anh thì cô lại cảm giác được một loại thư thái chưa từng có. Cuộc sống bây giờ thật sự tốt lắm, tốt đến mức cô dường như quên hết tất cả những chuyện đã qua.

'Để chị xuống.' Hướng Bảo Bình kéo tay anh, không tiếng động nói, còn tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ choáng váng. Từ lúc sảy thai đến giờ vẫn chưa lúc nào được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa công việc vất vả khiến thể chất của cô kém cực kì, chẳng qua cô không muốn để Yết nhìn ra mà thôi.

Cô vẫn tin bản thân có thể chăm sóc chính mình, cũng có thể chăm sóc anh.

"Được." Yết ngoan ngoãn thả Hướng Bảo Bình xuống, trong mắt có một chút thực hiện được ý cười. Anh biết, Bình tuyệt đối sẽ không giận anh.

Hướng Bảo Bình ổn định thân mình một chút, sau đó vươn tay nhẹ nhàng nhéo mặt Yết. Trải qua mấy ngày ăn ngon ngủ tốt, hiện tại anh đã béo lên rất nhiều, trên mặt cũng có một ít thịt, mà hình như người lại càng tuấn mỹ hơn một chút. Vốn đã có ngũ quan thâm thúy của con lai, hiện tại thoạt nhìn hình như anh lại càng thêm quý khí (khí chất quý tộc), đây không phải là điều mà một bộ quần áo có thể làm ra được.

Quần áo của Yết đều do cô mua, tuy không phải là hàng hiệu gì nhưng mặc trên người anh lại cực kì dễ nhìn, loại tao nhã trời sinh này, có lẽ, mặc gì cũng sẽ đẹp.

"Hừ, lại nhéo em." Yết xoay mặt đi, nhìn như tức giận nhưng khóe môi lại thấy cong cong.

Hướng Bảo Bình cười nhẹ, lại nhéo thêm một chút. Bọn họ trao đổi thực ra rất đơn giản, Hướng Bảo Bình không có giọng nói, cho nên nơi này chỉ có giọng của Yết. Cô thích nghe anh nói cực kì, mặc dù có thời điểm anh cũng sẽ cáu kỉnh, nhưng sau đó lại rất nhanh quên.

Rõ là một đứa nhỏ không thể trưởng thành.

Hướng Bảo Bình vỗ tay anh một chút: 'Chị đi nấu cơm, ngồi đây chờ một lúc nhé!'

Có khi bọn họ sẽ giao tiếp như vậy, nhưng cho dù dùng phương thức khác thì Yết cũng luôn dễ dàng biết được ý tứ của cô. Người mất đi trí nhớ có tâm hồn đặc biệt thuần khiết, cũng có lẽ do thiên phú của Yết cực cao nên học hỏi nhanh hơn nhiều so với người khác. Hiện tại anh biết được rất nhiều, thậm chí còn có thể giúp Hướng Bảo Bình làm vài món ăn, nhưng cô cũng không phải thực nguyện ý để anh hỗ trợ, bởi vì chỉ cần anh đụng vào, phòng bếp của cô nhất định sẽ biến thành bãi chiến trường. Cho nên, vì cái bụng mà suy nghĩ, cửa phòng bếp đã phải đính sẵn một tờ giấy.

Yết dừng lại.

Yết trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùng đành phải ngồi lại vào sô pha. Sao lại cấm anh đi vào, anh mới chỉ làm vỡ ba cái bát, hỏng hai cái đĩa thôi mà?

Nhưng là anh phải biết rằng phòng bếp của bọn họ cũng chỉ có ba cái bát cùng hai cái đĩa. Bởi vì ít người, Hướng Bảo Bình cũng không sắm nhiều lắm, cho nên khi người nào đó làm hỏng hết đồ đạc thì bọn họ đành phải ăn mỳ ăn liền, ăn nhiều đến mức Yết đều cảm giác mình sắp nôn. Anh không thích mỳ ăn liền. Những món khác dù có khó ăn, nhưng chỉ cần là Bình làm anh đều sẽ thích, trừ bỏ mỳ ăn liền, anh bài xích cực kì.

Bởi vì nó không có hương vị mà anh muốn, không có hương vị của gia đình.

Hướng Bảo Bình ở phòng bếp làm mấy món đơn giản. Qua khe cửa, cô nhìn thấy được vẻ mặt không tình nguyên của Yết thì đột nhiên muốn cười, Yết rất đáng yêu!

Nhưng anh vẫn tuyệt đối không được vào phòng bếp, bằng không, cô lại phải mua bát mới.

Lực phá hoại Yết thật sự còn vượt qua những gì cô tưởng tượng.

------oOo------

Chương 33

Lúc Hướng Bảo Bình mang đồ ăn ra thì Yết đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, gắt gao nhìn tay cô, nuốt một chút nước miếng. Rốt cục đã được ăn cơm, anh cũng sắp chết đói.

Hướng Bảo Bình nhìn Yết thì không khỏi bật cười. Tính cách Yết thực đơn giản, có lẽ là vì anh không có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân cô tiếp xúc thân thiết không nhiều, trừ Tô Sư Tử ra có lẽ cũng chỉ có Yết.

Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Tô Sư Tử quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng không giúp cô vào được lòng anh, không có được tình yêu của anh, cho nên mới xảy ra tất cả những sự tình sau này. Nhưng Yết thì khác, đối mặt anh cô không cảm thấy nặng nề, không cần đi lo lắng, tuy anh thật sự phiền toái, nhưng lại là một phiền toái làm ấm áp lòng cô.

Cô đặt đồ ăn lên bàn, Yết trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được cô gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại không hề thô lỗ.

Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Yết, còn Hướng Bảo Bình chỉ nhìn anh, thỉnh thoảng trên môi cong lên mấy ý cười nhẹ nhàng.

Ăn xong, Hướng Bảo Bình dọn bát vào phòng bếp, Yết ngồi trên ghế xoa xoa bụng, thật là no. Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, rất thích một ngày cứ qua đi như vậy, nhưng là đột nhiên, mắt anh hơi hơi trầm xuống. Hiện tại dường như Bình ngày càng bận rộn, mỗi sáng cô đều đi lấy rất nhiều tư liệu, sau đó sẽ ngồi gõ chữ cả một ngày. Có khi anh thức dậy vào đêm vẫn thấy cô đang làm việc.

Anh đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên màn hình. Màu xanh đạm đạm từ máy tính dừng trên mặt anh, chiếu ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình máy tính, không biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn hiện lên trong đầu anh. Anh trầm hạ hai mắt, không tự chủ được ngồi xuống, có lẽ anh có thể, anh thật sự có thể. Anh không muốn nhìn đến Bình vất vả như vậy, anh thấy rất khó chịu.

Tay anh lướt nhanh trên bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng Anh nhanh chóng được chuyển thành tiếng Trung dưới tay anh.

Anh học động tác của Hướng Bảo Bình, nhưng dường như còn làm tốt hơn cô.

Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hướng Bảo Bình rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ, sau đó tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại. Rất muốn nghỉ ngơi một lúc... Đêm qua hơn mười hai giờ cô mới đi ngủ, sáng nay lại phải dậy rất sớm nên cảm thấy mệt mỏi cực kì. Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt cô đã có chút tơ máu, hiển nhiên là do không được nghỉ ngơi tốt.

Vỗ vỗ mặt tự động viên tinh thần một chút rồi mới đi ra ngoài, cô tìm kiếm người nam nhân lẽ ra phải đang ngồi lười trên sô pha nhưng lại không thấy đâu, anh đi đâu sao? Xoay người, ngoài ý muốn cô thấy được Yết đang ngồi trước máy tính.

Yết làm gì ở đó? Hướng Bảo Bình đi qua đứng sau lưng anh, nhưng là, sắc mặt của cô thay đổi một chút, trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

------oOo------

Chương 34

Yết tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác, sau đó nhìn thoáng qua, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím. Tốc độ của anh cực kì nhanh, khiến người ta có cảm giác anh không cần phải suy nghĩ, chính là phản ứng theo thói quen mà thôi.

'Yết...' Môi của cô khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn tập tài liệu trên bàn đang không ngừng vơi đi. Đây là công việc cô phải làm xong trong hôm nay, ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng Yết có lẽ chỉ cần 10 phút. Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy, cô không nằm mơ phải không? Dùng sức chớp hai mắt một chút, tốc độ của Yết dường như càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là đã thuần thục với việc này.

Trí lực của anh thật sự có vấn đề sao? Nếu đúng như vậy thì sao anh lại làm được việc này, sao lại thông minh như vậy?

Yết cảm giác sau lưng mình có người, khi anh nhìn đến Hướng Bảo Bình thì có chút đắc ý cong lên khóe môi: "Bình, chị xem, em cũng biết làm cái này, chơi vui thật." Anh đứng lên, dường như thực vui vẻ: "Bình xem em làm có đúng không?" Anh kéo tay Hướng Bảo Bình, khoe ra thành quả vừa làm được.

Hướng Bảo Bình nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thế nhưng không có một lỗi nào. Cô gật đầu một cái, ánh mắt đột nhiên hồng hồng, Yết thực thông minh, anh không hề ngốc, cũng không phải là nhược trí.

Yết nhìn chằm chằm khuôn mặt rõ ràng mang theo mỏi mệt của Hướng Bảo Bình, đột nhiên cầm tay đưa cô đến bên giường, nhất quyết muốn cô nằm xuống, hơn nữa còn kéo chăn thật cẩn thận. Hướng Bảo Bình mở to hai mắt, khó hiểu nhìn anh.

Yết đưa tay đặt trên vai cô, cực kì kiên trì: "Bình buồn ngủ rồi. Tivi nói, đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, Yết là đàn ông, cho nên phải bảo vệ Bình." Ngữ khí tuy trẻ con, nhưng anh nói lại cực kì kiên định. Hôm qua anh xem thấy tivi nói câu này, tuy không thực sự hiểu, nhưng là, anh sẽ cố gắng học tập.

'Yết.' Hướng Bảo Bình nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn ánh mắt mang theo kiên định của anh, nó vẫn là cực kì sạch sẽ... Không có trí nhớ gì khiến tâm hồn anh vô cùng hồn nhiên, nhưng đôi khi như vậy lại khiến lòng cô đau nhói.

Chưa từng có người nào nói như vậy với cô, dù là Tô Sư Tử cũng không, nhưng Yết lại nói. Cô vươn tay nắm chặt tay Yết, nam nhân có tâm tư như một đứa nhỏ này thật sự làm cô đau lòng.

"Bình ngủ ngon nha, một lúc nữa em sẽ làm xong." Yết vỗ nhẹ vai Hướng Bảo Bình, đứng lên, lại đột nhiên quay đầu, dường như nhớ tới điều gì. Khóe môi anh cong lên, mang theo một tia hàm sức khó hiểu.

Anh cúi người xuống, đột nhiên đem môi đặt lên môi Hướng Bảo Bình, đây cũng là thứ anh mới học trên tivi hôm nay, hình như là việc một nam nhân sẽ làm với một cô gái.

Cảm giác thật mềm, anh nhẹ nhàng ma sát, bản năng muốn càng nhiều, mà Hướng Bảo Bình lại trừng lớn hai mắt, không thể tin được anh đang làm cái gì.

Anh đang hôn môi, nhưng lại là môi của cô, khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, trời ạ, không thể nào, Yết đơn thuần của cô rốt cục còn học được những gì trên tivi nữa đây.

Yết ngẩng đầu, dưới ánh đèn hàm răng của anh nhìn trắng lạ thường, thậm chí còn cảm thấy có chút chói mắt: "Bình, đây cũng là thứ em mới học được nha, về sau em sẽ biết càng nhiều." Anh gật gật đầu, hiển nhiên cực kì vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.

------oOo------

Chương 35

Hướng Bảo Bình có cảm giác khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ to xác này, hàng ngày xem được những thứ gì không biết. Thật sự cô đang suy nghĩ có lẽ phải bán tivi đi, bằng không ngày mai nếu anh nhìn thấy siêu nhân chẳng phải sẽ học bay theo người ta?

Hướng Bảo Bình còn muốn nói thêm điều gì, nhưng là một đôi tay to đã đặt lên mắt cô, che đi tất cả ánh sáng: "Bình ngủ đi, đảm bảo lúc Bình tỉnh lại em đã làm xong việc rồi." Yết hiểu cô muốn nói gì, nhưng gần đây cô đã quá mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh cũng biết làm điều này, vậy nên về sau sẽ không để cô phải vất vả như vậy. Thời gian ngủ ba ngày của cô gộp lại còn chưa bằng một ngày của anh, nhìn xem, mắt cô đã thành mắt con thỏ rồi (tức là thiếu ngủ thì đỏ mắt), không đẹp chút nào.

Hướng Bảo Bình muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh lại rất dùng sức, cuối cùng cô đành phải từ bỏ.

Cô mệt mỏi, thật ra đã mệt chết đi... Được rồi, cô sẽ nghỉ ngơi một lúc, chỉ một lúc thôi...

'Cảm ơn, Yết.' Cô mấp máy môi. Yết nhìn khuôn mặt của cô, tươi cười thực sạch sẽ.

Đến tận lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Yết mới bỏ tay ra. Anh chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn Hướng Bảo Bình. Cô gái trông thực kiều nhỏ, dường như chỉ chiếm một phần ba chiếc giường, sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, dường như là gầy hơn rất nhiều so với lần đầu anh gặp. Anh nhéo mặt mình một chút, có chút thịt, thân thể anh càng ngày càng tốt, nhưng lại cảm thấy cô càng ngày càng kém.

Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, xúc cảm cực kì tinh tế khiến anh yêu thích không muốn buông tay. "Bình..." Giọng nói của anh có chút hoảng hốt, trong lòng hình như vừa xuất hiện thứ gì đó trướng trướng, ấm áp, cũng là đau đau, anh không biết phải gọi nó là như thế nào nữa.

Anh chỉ biết anh sẽ không rời đi cô, thật sự không rời được.

Lại cúi đầu một lần nữa, anh hôn nhẹ lên mặt cô theo động tác học được trên tivi, quả nhiên cũng khá tốt.

Đứng lên đi đến trước máy tính, anh muốn cho cô một bất ngờ. Anh muốn ngày mai khi cô mở mắt ra sẽ thấy trên bàn là sạch trơn, cô sẽ không cần phải thức khuya dậy sớm nữa.

Cầm lấy tập tài liệu trên bàn, trên mặt anh là nghiêm túc thật sự, trong phòng trừ tiếng ngón tay gõ bàn phím ra sẽ không còn gì khác. Mà lúc này Hướng Bảo Bình vô ý thức xoay người, hơi thở Yết Yết nhợt nhạt, hiển nhiên đã ngủ rất sâu, khóe môi của cô nhẹ cong lên, phải chăng là đang mơ một giấc mơ đẹp?

Gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào, khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn trông phá lệ thâm trầm, trên người anh lúc này lộ ra khí phách tôn quý bất đồng với người thường, nhưng đây cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.

Rốt cục anh đã quên đi những gì, không ai biết được.

Lúc này ở Tô gia, thiếu đi một người vẫn là bộ dáng ngày xưa. Tô Sư Tử đứng trước cửa sổ, tay cầm điếu thuốc. Làn khói thuốc làm mông lung khuôn mặt anh, có chút u ám nói không nên lời.

Đột nhiên ném điếu thuốc trong tay xuống, anh xoay người liếc nhìn căn nhà này một lần. Vì sao lại cảm thấy nó có chút xa lạ, dường như hơi thở của người kia đang ngày càng mờ nhạt, không hiểu sao lại khiến lòng anh buồn bực vô cùng.

------oOo------

Chương 36

Hướng Bảo Bình, tốt, tốt lắm. Khóe môi của anh cong lên, lạnh như băng, ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt. Cô thật đúng là có bản sự, thời gian ngắn như vậy đã kiếm được một người nam nhân.

Mà có lẽ, cô đã kiếm được từ lâu rồi cũng nên.

Anh không thể quên được những gì thấy được trong cửa hàng ngày hôm ấy, cô thế nhưng cúi người đi giày cho nam nhân kia, điều này ngay cả anh cũng chưa từng được hưởng thụ, dù cho cô từng là vợ của anh.

Anh không thích cô đối xử với người khác tốt hơn với anh, không những không thích, là chán ghét cực kì.

"Tử..." Một giọng nói mềm mại đánh gãy dòng suy nghĩ, anh bản năng nheo hai mắt lại, không vui nhìn chằm chằm người tới, nhưng lúc nhận ra là ai thì nhanh chóng ẩn đi cảm xúc trong ánh mắt.

Liên Xử Nữ tiến lại gần, đột nhiên thấy được sự chán ghét chưa từng có ở trong mắt anh, lòng cô trầm xuống, cảm giác được một loại nguy cơ mơ hồ. Cho tới bây anh vẫn rất ôn nhu với cô, tuy không thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng là cô muốn cái gì anh cũng đều đồng ý, thậm chí còn luôn kèm theo những bất ngờ đặc biệt.

Nhưng là từ khi nào thì quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi? Rõ ràng anh vẫn yêu cô, nhưng vì sao lại không mãnh liệt như trước kia. Cô ngày càng gần anh, nhưng dường như, anh lại ngày càng xa cô.

"Tử, hình như gần đây anh có rất nhiều tâm sự, không thể nói cho em biết sao?" Cô quan tâm nói, nhưng Tô Sư Tử lại không trả lời điều gì.

Liên Xử Nữ cười miễn cưỡng, trong mắt hiện lên một chút đau đớn. Cô đến gần anh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt quá mức thâm trầm của Tô Sư Tử, còn có một loại cảm xúc rõ ràng là 'sinh ra chớ gần'.

Cắn răng, Liên Xử Nữ đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, tựa đầu vào ngực anh. Tô Sư Tử không đẩy cô ra, tay anh buông lỏng một chút, cuối cùng cũng ôm lấy cô. Đây là cô gái anh yêu không phải sao, nhưng kỳ quái là, rõ ràng bọn họ đã chuyển về sống chung, anh lại vẫn không muốn cưới cô. Dường như trong ý thức của mình, anh vẫn đang có một người vợ, chẳng qua là bọn họ đã ly hôn từ lâu.

"Tử, anh nghĩ gì vậy, em gọi mấy tiếng mà anh vẫn không nghe được?" Liên Xử Nữ nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt ngân ngấn nước, mùi nước hoa nhè nhẹ trong nháy mắt làm cho Tô Sư Tử cảm thấy hoảng hốt: "Tử, chẳng lẽ anh hối hận?" Cô ngẩng đầu, gắt gao nhìn vào mắt anh, lại nhận ra cơ thể anh đang không ngừng run rẩy.

Hối hận, hối hận cái gì? Tô Sư Tử ôm chặt Liên Xử Nữ, lại bởi vì hai chữ của cô mà lâm vào trầm tư. Hối hận cái gì, anh ngoại tình, anh ly hôn, hay là cái gì khác?

Nhưng hiện tại nói này đó đều đã không còn nghĩa lý gì, chuyện đã xảy ra anh cũng không có khả năng làm lại, hơn nữa kia cũng không phải tính cách của anh. Sống cùng Hướng Bảo Bình lâu lắm đã khiến anh phát chán cái cảm tình bình thường như nước kia, anh thậm chí còn không nhớ rõ vì sao ngày ấy nhiều người như vậy, anh lại liếc mắt một cái liền chọn ngay một người bình thường như cô.

Anh vẫn rất tin lựa chọn của mình, tuy anh không phải thực yêu Hướng Bảo Bình, nhưng cô cũng là một người vợ tốt. Có lẽ nếu anh không gặp được Liên Xử Nữ sẽ vẫn sống với cô như vậy, dù sao anh cũng cần một người vợ, cần một gia đình.

------oOo------

Chương 37

Hối hận, anh chưa từng nghĩ tới, Tô Sư Tử này chưa bao giờ phải hối hận, bởi vì anh chưa từng làm những chuyện để mình phải tiếc nuối. Nhưng là, hình như bây giờ anh đã có một ít, chỉ là vẫn đang cố chấp không muốn đi thừa nhận.

"Không hề." Giọng nói của anh cực kì trầm thấp, nhưng Liên Xử Nữ vẫn có thể nghe ra được áp lực ở trong đó, điều này chưa từng xảy ra, ít nhất là chưa từng xảy ra trước mặt cô. Thời gian bọn họ ở cùng nhau mới được mấy tháng ngắn ngủn, đương nhiên không so được với hai năm của Hướng Bảo Bình, nhưng cô tin có một ngày anh sẽ hoàn toàn trở thành của cô. Ở thương trường có lẽ Tô Sư Tử là người vô tình lãnh khốc, nhưng trong cuộc sống anh cũng là một người nam nhân cực kì cẩn thận, không bao giờ thích bày tỏ rõ ôn nhu.

Mà anh cũng không phải là một người nam nhân xấu. Sau khi kết hôn rất ít khi tiếp xúc cùng các cô gái khác, tin đồn xấu cũng ít cực kì, ngoại trừ một người vợ điệu thấp ở trong nhà ra (tức là không để cho nhiều người biết) thì bên người anh không còn cô gái nào khác.

Nhưng đây cũng chỉ là trước khi Liên Xử Nữ xuất hiện.

Nếu thật sự anh phải cảm thấy hổ thẹn với người nào, thì đó nhất định chính là vợ cũ của anh, Hướng Bảo Bình. Anh thừa nhận mình là một người đàn ông ích kỷ, có vợ, cũng muốn có người tình, nhưng thực sự anh vẫn không hiểu vì sao lúc cô trông thấy sự tình kia bản thân lại đưa ra yêu cầu ly hôn.

Thực ra đơn ly hôn anh đã chuẩn bị xong từ lâu, nhưng mỗi khi nhìn đến khuôn mặt dịu dàng, giọng nói ôn nhu gọi anh là 'chồng' của cô gái kia thì anh lại không thể nhẫn tâm được. Anh có thể tàn nhẫn với bất luận kẻ nào trừ hai người, một là vợ anh, một là người anh yêu nhất.

Nhưng đến khi phải đứng giữa hai cô gái này, cuối cùng anh vẫn chọn người anh yêu. Chẳng qua, mọi việc lại không giống như anh tưởng tượng, anh vẫn thấy hổ thẹn với cô gái ấy...

Thì ra anh cũng không hề muốn cô biết được tất cả, thì ra, cảnh tượng thân mật giữa cô và nam nhân kia lại chói mắt đến thế, làm cho anh cảm thấy lòng mình như bị đè nặng, phá lệ khó chịu, thậm chí, còn nhói đau.

Nhưng anh biết, thế giới của anh đã không có Hướng Bảo Bình, mà anh cũng không muốn mất đi Liên Xử Nữ.

"Tử, em yêu anh." Nghe được anh đáp lại, Liên Xử Nữ nở nụ cười, trong lòng lại cảm thấy hơi đau nhức, bởi vì anh vẫn đang do dự, do dự đến rõ ràng. Cô đột nhiên ôm chặt Tô Sư Tử, chủ động hôn môi anh. 'Quan hệ' của bọn họ vẫn luôn là tốt đẹp, cũng cực kì kịch liệt, nam nhân này thật sự là một người quá tuyệt vời, nhất là tinh lực của anh, luôn dùng không hết, làm cho cô thật sự vui vẻ cùng thỏa mãn cực kì.

Tô Sư Tử hơi hơi nhíu mi, để tùy cô gái hôn môi, không lâu sau anh bắt đầu chuyển từ bị động thành chủ động, động tác cũng từ từ kịch liệt lên. Loại cảm giác này là thứ Hướng Bảo Bình không thể cho anh, quan hệ giữa anh và cô luôn đạm mạc như nước, ngay cả việc 'thân mật' cũng sẽ không quá mức kịch liệt. Nhưng Liên Xử Nữ thì khác, cô có thể nhận tất cả tinh lực của anh, loại phối hợp này làm anh vô cùng thỏa mãn.

Hai người bắt đầu điên cuồng lôi kéo quần áo của nhau, tạm thời quên tất cả, gắt gao dây dưa.

Chiếc giường lớn xa hoa lúc này đã bị hai khối thân thể làm cho xộc xệch, căn phòng dường như cũng không còn hơi thở của người nào đó, có lẽ, không lâu sau sẽ hoàn toàn biến mất.

Dưới sàn, là quần áo vương vãi.

Trên giường, là hai người phập phồng thân ảnh, đang tiến hành động tác nguyên thủy nhất của nhân loại. Bọn họ giống như là dã thú, kịch liệt cướp lấy hoan dụ trên thân thể đối phương.

Trong phòng, có tiếng thở dốc kịch liệt của nam nhân cùng cô gái, mà ngoài cửa sổ, chỉ còn là một mảnh im lặng hư không.

------oOo------

Chương 38

Kịch liệt tình tự đi qua, nam nhân ngồi ở trên giường, trong lòng ôm cô gái.

Anh châm một điếu thuốc, mở hai mắt, quả thật thân thể anh là thỏa mãn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại bắt đầu thấy hư không. Cúi đầu, anh nhìn cô gái trong lòng đang nhắm nghiền hai mắt, cô đã bị anh ép buộc đến không còn sức lực, nếu là trước kia hẳn anh sẽ kiêu ngạo vì năng lực của chính mình, nhưng hiện tại thậm chí anh còn chẳng thèm quan tâm.

Hình như, có gì đó đang dần thay đổi.

Nhìn cô như vậy, vì sao lòng anh lại bắt đầu cảm thấy trống vắng.

Hơi nhếch môi, anh đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Màu sắc nhẹ nhàng trước kia đã bị thay toàn bộ thành màu đậm, bắt mắt cực kì, nhưng lại làm đau mắt anh. Tất cả đã không còn từ trước Yết lịch, anh rốt cuộc không tìm thấy kí ức của ngày xưa.

Ngày xưa căn phòng này trông như thế nào? Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy nó? Hiện tại nhìn màu sắc xa lạ này, thậm chí anh còn có chút hoài nghi liệu thật sự bản thân là thích như vậy.

Trong mơ hồ, dường như ngũ quan của nam nhân trở nên cứng rắn hơn một chút, ánh mắt bị nhiễm một loại lạnh lùng khiến chính anh cũng cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.

Trong lòng anh, đột nhiên trở nên thực trống vắng...

Buổi chiều, ánh nắng vàng ảm ảm lan đến, nhà trọ của Hướng Bảo Bình tuy rất nhỏ nhưng lại có một ô cửa sổ hướng về phía tây, có thể nhìn thấy hoàng hôn.

Xoay thắt lưng một chút, Yết vươn tay, đụng đến mặt bàn trống trơn.

"Đã hết." Anh cong lên khóe môi, a, làm xong, anh làm xong việc rồi. Nhưng cổ của anh thật sự đau quá, chỉ làm một chút thôi đã như vậy, không biết Bình là đau tới chừng nào.

Anh xoay người, Hướng Bảo Bình vẫn đang ngủ, có lẽ cô đã quá mệt mỏi... Yết nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, đưa tay đặt ở lưng ghế dựa, nhắm mắt. Một vòng ánh sáng mông lung dừng ở trên người anh, dường như phủ thêm cho anh một tầng ấm áp.

Hướng Bảo Bình chậm rãi tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu, cô chỉ cảm giác hình như thời gian thật sự rất dài. Xoa nhẹ hai mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi, đã thật lâu cô không được ngủ một giấc đầy đủ. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Yết đang ngồi cách đó không xa chuyên chú nhìn cô, trong ánh mắt xanh lục là một mảnh sạch sẽ nhu ba, thấy cô tỉnh lại, vẫy vẫy tay.

"Bình, chào mừng đã về nha." Giọng nói cực kì dễ nghe, hơn nữa cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc này của anh tốt lắm. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng anh lại cảm giác được một loại thành tựu vô cùng. Sau này anh sẽ giúp cô, cô không cần phải vất vả như vậy nữa.

Hướng Bảo Bình hơi cong lên hai mắt, bên môi có ý cười thản nhiên, xinh đẹp cực kì. Yết a, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy, cô chỉ ngủ mà thôi, đâu phải đi xa nhà.

"Bình, vai em đau." Anh đứng lên đi đến bên giường, ngồi xuống, sau đó chỉ vào bả vai của mình bắt đầu kêu khổ.

Hướng Bảo Bình nhẹ nhàng cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa bờ vai của anh. Dáng người của anh rất đẹp, có lẽ vì thời gian dài phải sống lang thang nên mới gầy một chút, màu da cũng hơi nhợt nhạt. Nhưng là qua mấy ngày nay điều trị cơ thể anh đã tốt lên rất nhiều, không tính việc đầu óc có chút ngu ngơ thì anh thật sự là một đứa bé cực kì khỏe mạnh.

------oOo------

Chương 39

Yết cười, dung nhan tuấn mỹ như có ánh mặt trời ấm áp hạ xuống, xua tan đi một ít se lạnh đầu đông.

"Bình nhìn này." Yết nheo hai mắt lại, chỉ ra chiếc bàn đã trống trơn. Cực kì hưởng thụ lực đạo trên vai, không mạnh nhưng lại khiến anh thoải mái cực kì.

"Đã xong hết rồi sao?" Hướng Bảo Bình có chút kinh ngạc dừng lại động tác trên tay, tập tài liệu kia ít nhất cô cũng phải làm tới sáng mai! Yết có thể làm nhanh như vậy sao, công việc này trừ phiên dịch ra còn cần đánh chữ, hơn nữa còn phải đắn đo câu từ, chẳng lẽ anh đánh chữ mà không cần suy nghĩ?

Như vậy là quá nhanh không phải sao?

Nhìn khẩu hình của Hướng Bảo Bình, anh biết vừa rồi cô nói cái gì, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Đúng vậy, đã xong hết rồi nha." Anh đắc ý nói xong, ánh mắt như chú cún con chờ chủ nhân khích lệ, đáng yêu cực kỳ.

"Bình nói xem, em rất lợi hại có phải không?" Anh ôm Hướng Bảo Bình vào trong ngực, cũng không có ý gì cả, chỉ là coi cô như chiếc gối ôm mà thôi, nhưng so với gối ôm thì thoải mái hơn nhiều lắm.

Hơn nữa, anh còn có thể đặt cằm trên đỉnh đầu cô, cảm giác như vậy cũng khá tốt a.

"Yết thật là lợi hại, còn làm nhanh hơn chị rất nhiều." Hướng Bảo Bình vui vẻ khích lệ, nhẹ nhàng viết chữ vào tay anh. Những động tác như thế này cô thường làm mà không suy nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ to xác mà thôi, hơn nữa trên người anh luôn mang theo một loại cảm giác ấm áp. Bắt đầu khiến cô thói quen, bắt đầu, khiến cô thích.

Có một vòng tay là dành cho cô, dù đó không phải là của một người nam nhân, dù đó là của một đứa nhỏ không thể lớn, nhưng là, cô vẫn rất quý trọng.

"A..." Yết nở nụ cười, anh được khích lệ cũng giống như đứa nhỏ chiếm được viên đường. Ôm Hướng Bảo Bình chặt hơn một ít, bờ vai của anh tuy vẫn còn rất đau, nhưng có thể nhìn thấy mặt bàn trống trơn là anh đã vô cùng vui vẻ. Nếu trên đó còn tài liệu, như vậy, tối nay Bình sẽ không được ngủ.

Hướng Bảo Bình đi xuống giường, lần này đổi thành Yết ngủ. Ngồi quá lâu khiến anh thật mệt mỏi, vừa ghé vào trên giường liền ngủ say, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay nhỏ bé của cô.

Hướng Bảo Bình nhẹ nhàng vỗ lưng Yết như đang dỗ đứa nhỏ, sau đó kéo chăn cẩn thận đắp cho anh. Chiếc giường này cô ngủ thì rộng, nhưng để anh ngủ thì dường như vẫn hơi nhỏ một chút.

Đến tận lúc Yết đã ngủ say cô mới rút tay ra, sau đó đi đến trước máy tính, ngồi xuống, bắt đầu nhìn phần tư liệu Yết phiên dịch. Cô đọc nhanh như gió, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc. Anh thực sự là một thiên tài, tốc độ quá nhanh, hơn nữa còn không mắc một lỗi sai.

Cô thật sự không biết phải miêu tả cảm giác hiện giờ của mình như thế nào. Yết a... Xoay người, sườn mặt của nam nhân mang theo góc cạnh rõ ràng, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn càng hiển ra vô cùng tuấn mỹ.

Cô tin rằng, nếu anh có trí nhớ đầy đủ nhất định sẽ là một người nam nhân cực kì lợi hại. Nhưng là, hiện tại anh cái gì cũng không có.

Cô muốn anh nhớ lại mọi thứ nhanh một chút, như vậy mới có thể tìm lại được cuộc sống của mình. Hiện tại anh cái gì cũng không biết, thật khiến cô cảm thấy đau lòng. Nhưng là, nếu anh trở lại làm con người của trước kia, phải chăng sẽ để lại mình cô, cô đơn sinh hoạt như vậy?

Lắc đầu, so với cô đơn, cô vẫn hi vọng Yết có thể nhớ lại cuộc sống của mình, dù cho cuộc sống ấy không có sự tồn tại của cô.

Xem Yết đã ngủ say, trên dung nhan tuấn mỹ là một mảnh cảm xúc hồn nhiên, đột nhiên khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, nụ hôn kia, thật đúng là...

------oOo------

Chương 40

Tất nhiên cô hiểu Yết nghĩ gì.

Thật ra hiện tại Yết cũng giống như một miếng bọt biển, đang cố gắng hấp thu mọi thứ xung quanh mà thôi. Huống chi năng lực học tập của anh nhanh như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể làm được.

Chẳng qua thật sự là anh cũng sắp hù chết cô! Về sau rất không nên lại có những hành động quá khích như thế này, nếu không thật sự trái tim của cô sẽ không chịu nổi, có khi còn dọa ra bệnh tật cũng nên.

Nhẹ nhàng cười, cô lắc đầu, nhìn tập tài liệu đã được xếp gọn gàng ở bên kia. Thật dày, đây là phần công tác cho hai ngày của cô, vậy là ngày mai cô có thể đổi được rất nhiều tiền.

Một tia sáng mỏng manh say lòng người xuyên thấu qua cửa sổ, thì ra trời đã tối.

Cô xoa xoa bả vai đi vào phòng bếp, lát nữa tỉnh lại anh nhất định sẽ đói bụng, cô phải chuẩn bị sẵn vài món mới được. Yết đã làm xong toàn bộ công việc của cô, cho nên hôm nay cô cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút.

Đến tận khuya Yết mới tỉnh lại, thực giống như cô nghĩ, vừa tỉnh dậy anh đã than đói bụng, thực đơn thuần, cũng thực dễ dàng hiểu được những gì anh đang nghĩ, mà bây giờ cô lại không thể nói chuyện, cho nên cuộc sống hiện tại của bọn họ thật sự có thể nói là nương tựa lẫn nhau.

Lại đã qua một ngày, Hướng Bảo Bình buông chiếc bút trong tay, nhìn hàng chữ vừa viết xong. Nhẹ nhõm thở một hơi dài, người nam nhân kia, không, hẳn là đứa trẻ to xác kia mới đúng, vẫn còn đang ngủ, mấy ngày nay đã để anh phải vất vả.

Tối nào anh cũng muốn giành máy tính với cô, đương nhiên là vì muốn giúp cô dịch tài liệu, cho nên cuối cùng luôn là anh một nửa, cô một nửa. Tài liệu cô được nhận ngày càng nhiều, đương nhiên tiền đổi được cũng ngày càng tăng.

Cô xoay người ôm tập tài liệu dày hơn bình thường rất nhiều ra ngoài, đi đến trước cửa một công ty nhỏ, đây là nơi cô nhận công tác hàng ngày.

Ngẩng đầu, cô thấy buổi sáng còn rất ít người, trừ mấy người phải trực banra thì có lẽ đa số là giống Yết, chắc là đang ngủ mơ đi? Ở xa xa phía đường chân trời lộ ra vầng sáng nhàn nhạt, bây giờ mặt trời vẫn còn chưa mọc.

Đi vào trong công ty, một cô gái nhìn thấy cô thì cười rất tươi, hiển nhiên là có quen biết.

"Bảo Bình, gần đây em làm việc nhanh thật, hơn nữa dịch mấy từ ngữ chuyên ngành cũng rất sâu sắc, ngay cả sếp của bọn chị cũng rất vừa lòng đấy." Cô gái cảm thấy cao hứng cực kì, gần đây nhờ mấy tập tài liệu này mà ngay cả cô cũng được khen ngợi nhiều hơn. Công ty của bọn họ vốn là kinh doanh trên lĩnh vực dịch thuật, Hướng Bảo Bình tuy không phải là một phiên dịch viên chuyên nghiệp nhưng lại rất có năng lực, hơn nữa tính cách lại tốt, bọn họ cũng đã vài lần đề nghị để cô làm việc ở đây nhưng cô lại luôn từ chối.

Hướng Bảo Bình gật nhẹ đầu, đi qua giao tài liệu cho cô gái. Nhìn tập tài liệu thật dày kia, trên mặt cô có ôn hòa tươi cười, rất đẹp, cũng rất nhẹ nhàng, thực khiến cho người ta cảm thấy được thoải mái.

"Đây là của em, em cầm đi." Cô gái giao cho Hướng Bảo Bình một phong thư, đây là những gì cô xứng đáng được nhận.

Hướng Bảo Bình nhận lấy phong thư, cúi người thật thấp hướng cô gái, bởi vì không thể nói chuyện, cho nên muốn cảm ơn cô chỉ có thể dùng cách như vậy. Nếu không có phần công tác này, không biết hiện tại cô đã chết như thế nào, huống chi bây giờ cô còn phải chăm sóc cả Yết nữa.

Cho nên, cô cần này công việc này, cực kì cần.

------oOo------

Chương 41

"Không cần phải nói cảm ơn." Cô gái thản nhiên phẩy phẩy tay, rõ ràng thực hiểu biết hành động này của Hướng Bảo Bình.

"Bảo Bình."

Đột nhiên giọng nói của cô trở nên cực kì nghiêm túc, ngữ điệu dường như có vài phần trầm trọng.

"Bảo Bình, nghe chị Hứa nói này." Cô gái tự xưng là "chị Hứa" vỗ nhẹ lên thân thể đã gầy yếu đi rất nhiều so với trước kia của Hướng Bảo Bình, cái cô gái này, cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra chuyện của mình, nhưng cô là có thể nhìn ra được nhất định đã có chuyện gì đó thực nghiêm trọng xảy ra với Hướng Bảo Bình.

Cô vẫn nhớ như in ngày hôm ấy, ánh mắt vô thần của cô gái này ảm đạm không ánh sáng, dường như vừa bị mất đi toàn bộ thế giới vậy. Hiện tại tuy đã tốt hơn một chút, nhưng đau xót giấu ở trong mắt cô vẫn còn tồn tại, như có như không, mỗi khi nhìn sẽ khiến cho người ta thực đau lòng.

Thật đúng là một cô gái kiên cường, nhưng là, lại để người khác không thể bỏ mặc được.

"Bảo Bình, nếu có việc gì nhất định phải nói cho chị biết, chị sẽ cố gắng giúp em." Chị Hứa nói rất chân thành.

Hướng Bảo Bình gật đầu một cái, ánh mắt như bị bao phủ một tầng sương mù, thỉnh thoảng chớp nhẹ giống như cánh bướm đang lay động, có chút cảm động từ tận đáy lòng.

"Bảo Bình, đi bệnh viện khám cổ họng của em đi." Cô lại nói thêm một câu, đột nhiên thấy Hướng Bảo Bình mở to hai mắt.

"Bảo Bình, chị không biết đã có chuyện gì xảy ra với em, nhưng là nếu không nói được, sau này em sẽ sống tiếp thế nào đây?" Cô nói xong lời nói thấm thía.

Một cô gái độc thân, sau này có lẽ còn phải chăm sóc ột gia đình, đã không có giọng nói sẽ trở nên thực bất tiện. Cô còn trẻ như vậy lại cả đời không thể nói chuyện, thật quá tàn nhẫn.

Hướng Bảo Bình hơi hơi cắn môi dưới, giọng nói của cô còn có thể trở về sao?

Nhẹ nhàng cười với chị Hứa, trong nụ cười kia đã bao hàm cả lời cảm ơn của cô. Giọng nói, tất nhiên cô rất muốn có trở lại, chỉ là cô đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể phát ra được tiếng âm.

Có khả năng sao, có sao?

Cô xoay người đi ra ngoài, trên tay ôm tập tài liệu mới. Lòng của cô bắt đầu cảm thấy hỗn loạn, giọng nói, giọng nói của cô.

Trước cửa bệnh viện, cô đã đứng rất lâu, rất lâu mà vẫn không xác định được mình có muốn vào hay không. Cô do dự bởi vì cô sợ hãi, sợ hãi cái kết quả kia, cô thực sự không muốn phải nghe nó.

Thật ra cô cũng đâu hề kiên cường, cô chỉ chịu đựng giỏi hơn người khác một chút mà thôi.

Ôm chặt tập tài liệu trong tay, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào. Cô

vẫn muốn tìm về giọng nói, cho dù không phải vì chính mình, cũng muốn vì Yết.

Cô sẽ cho Yết một cuộc sống tốt hơn mà không phải chịu khổ cùng cô như bây giờ.

Bác sĩ ngồi trước mặt Hướng Bảo Bình, thỉnh thoảng kiểm tra cổ họng của cô, cuối cùng chỉ yên lặng ngồi, ánh mắt lộ ra một chút khó hiểu.

Hướng Bảo Bình mở to hai mắt nhìn ông.

"Hướng tiểu thư." Bác sĩ trầm giọng một chút, tiếp tục nói: "Tôi đã kiểm tra qua, dây Yết âm của cô không có vấn đề gì, hơn nữa lại không phải là câm bẩm sinh, cho nên vấn đề ở đây không phải là do cơ thể, mà là..." Ông nhìn Hướng Bảo Bình, gằn từng tiếng một: "Do – tâm – lý – của – cô."

"Hướng tiểu thư, cô đã từng phải chịu một cú sốc rất lớn đúng không?"Lật xem bệnh án, bác sĩ hỏi bệnh tình của cô. Ca bệnh kiểu này không phải làông chưa từng gặp qua, nếu nguyên nhân bệnh không phải do cơ thể, như vậy chắcchắn là do vấn đề về tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #12chomsao