Untitled Part 2

Chương 11

Cô đã ở đây rất nhiều ngày, dự định vẫn sẽ ở lại, dù nó rất cũ nát nhưng lại khá yên tĩnh, bình thường cũng không có nhiều ồn ào. Cô đã tìm được một công tác phiên dịch, thật ra trước đây cô cũng làm việc này, nhưng trước kia là để giết thời gian, hiện tại lại là để kiếm sống. Cũng may cô còn có công tác này, nếu không nhất định sẽ bị chết đói. Cô còn muốn sống, dù cuộc sống ấy có đau khổ tới mức nào.

Cô muốn nhìn thế giới này một chút, xem nó liệu có thể còn hắc ám hơn được nữa không, hoặc là nói, cô vẫn đang cố chấp tìm kiếm một chút ánh sáng trong bóng đêm mờ mịt, chờ đợi bình minh đến, nhưng, dường như cô sẽ không có cơ hội này.

Buổi tối này, không gió không mưa, Hướng Bảo Bình ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một chén trà, nhiệt độ từ nước trà làm ấm tay cô, lại không làm ấm được lòng cô. Không khí lạnh lẽo đang hòa tan lòng cô, cuối cùng, thành một vực sâu không nhìn thấy đáy.

Lòng của ai đã bắt đầu lạnh như băng, có lẽ sẽ không thể ấm áp lại được nữa.

Tô Sư Tử xoa xoa mi tâm đi vào trong nhà, anh nhíu mày một chút, bóng tối bên trong làm cho anh không biết nên đi hướng nào, anh không thích bóng tối như vậy. Bật đèn lên, quá nhiều ánh sáng làm anh không khỏi nheo mắt lại, khẽ nhếch môi, hiển nhiên có chút không vui.

Anh nới lỏng caravat, ngồi xuống sô pha.

"Bình Bình, lấy cho anh cốc nước." Vừa nói những lời này ra, ngón tay anh lại cứng đờ, Bình Bình, là tên của vợ anh.

Anh đã quên mất chuyện mình ly hôn, cũng quên mất, trong ngôi nhà này chỉ còn một mình anh. Cúi đầu, anh thấy được giấy thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, mặt giấy đã có đủ hai chữ ký, cho nên bây giờ bọn họ đã không còn là vợ chồng.

Cô đã ký lúc nào, sao lại ký nhanh như vậy, không phải cô nên ầm ỹ, nên khóc nên nháo sao? Tại sao có thể buông tha anh dễ dàng như vậy, anh còn nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý, sẽ điên lên chất vấn anh, có lẽ còn khóc lóc van xin anh... Nhưng tất cả đều không có, dù chỉ một việc cũng không, thậm chí anh còn không nhìn thấy cô.

Ly hôn, không phải là chuyện anh muốn sao, vì sao khi nhìn đến chữ ký kia lại thấy chói mắt như vậy, trong lòng cũng có một loại mất mát không thể giải thích, nheo lại hai mắt, anh lấy ra một điếu thuốc lá, một điếu lại một điếu, làn khói thuốc phun ra làm mơ hồ khuôn mặt anh, thậm chí cả lòng anh.

Anh dùng sức đập tay lên bàn, cảm thấy ngón tay bị đâm có chút đau, nâng tay lên, đồng tử anh co rụt một chút, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đặt trên bàn. Hơi nhếch môi, anh cầm lấy nó, nhẫn của anh từ lâu đã không đeo, bởi vì anh không muốn Liên Xử Nữ buồn, luôn cố ý quên đi chuyện mình đã kết hôn. Nhưng vì sao khi nhìn thấy chiếc nhẫn này anh lại nghĩ tới tất cả những việc trước kia.

Cô gái có nụ cười Yết thuần như bạc hà ấy cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của anh, không phải anh vẫn muốn như vậy sao, tại sao đột nhiên lại cảm thấy luyến tiếc.

Luyến tiếc cái gì, một người bảo mẫu hay là một người hầu, hay là thứ gì khác?

Luyến tiếc cái chết tiệt, anh dùng sức ném chiếc nhẫn trong tay ra ngoài, không có tiếng động gì, chỉ nhìn thấy một tia sáng nho nhỏ lóe lên rồi hạ xuống, hai năm hôn nhân này cuối cùng đã đi tới chung điểm, cũng giống như tia sáng vừa rơi xuống kia, sẽ không bao giờ trở lại.

Phòng ở không cần, tốt, tiền cũng không cần, tốt lắm, Hướng Bảo Bình, cô đúng là rất có cốt khí! Anh vò nát tờ giấy ly hôn, cười lạnh lùng. Anh muốn nhìn xem một người không có người thân, không có bạn bè sẽ sống như thế nào, cô sẽ phải trở về cầu xin anh, nói rằng cô làm vậy chỉ là để cho anh thấy áy náy, cô sẽ giả bộ đáng thương làm cho anh đồng tình, nhưng là thực đáng tiếc cho cô, anh sẽ không như vậy.

Nếu không làm sao anh có thể sống yên từng ấy năm ở trên thương trường tàn ác này.

Chính là, hai mắt của anh vẫn đang nhìn chằm chằm nơi chiếc nhẫn rơi xuống, thật lâu không muốn rời đi.

Buổi sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu xanh nhạt lan tràn vào khắp phòng, chiếu sáng mọi vật, bao gồm cả bộ nội y màu đen kia. Đã qua rất nhiều ngày, không có nữ chủ nhân dọn dẹp, nó vẫn nằm ở nơi đó, dường như đang cười nhạo điều gì.

Tô Sư Tử mở hai mắt có chút mê mang, xoa nhẹ thái dương, cảm thấy hơi đau đầu. Chiếc giường anh đã ngủ hơn hai năm này trở nên cứng rắn từ khi nào vậy.

"Bình Bình, mấy giờ rồi? Sao không gọi anh?" Anh ngồi dậy, giọng nói vừa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, nhưng là đợi một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời.

"Bình Bình." Anh lại gọi một tiếng, trên mặt hiện lên một chút không vui. Đến tận lúc đứng lên, tờ giấy bị vo tròn trên bàn dừng ở đáy mắt anh, thân thể anh mới run một chút. Anh lại quên anh đã ly hôn, cô gái tên là Hướng Bảo Bình kia giờ chỉ còn là vợ trước, đương nhiên cũng không thể xuất hiện ở trong này.

------oOo------

Chương 12

Anh phát hiện ra cuộc sống của mình bắt đầu bị rối loạn. Anh bước vào phòng, trên giường vẫn là một đống hỗn độn, nheo mắt lại, lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu cực kì, cái ngày kia, bọn họ làm chuyện ấy ngay tại nơi này, Hướng Bảo Bình chính mắt nhìn thấy anh phản bội, sự phản bội đến dơ bẩn.

"Chết tiệt." Đối với sự việc kia, đến bây giờ anh vẫn cảm thấy hối hận vô cùng, nếu biết cô sẽ đột nhiên tiến vào, anh sẽ không mang Liên Xử Nữ về đây, nếu biết cô sẽ đột nhiên trở về, anh tuyệt đối sẽ không để cô nhìn đến sự việc như vậy. Anh có thể dùng rất nhiều biện pháp làm cho cô rời đi, nhưng tuyệt đối không phải là như thế này, đây là cách anh không muốn nhất.

Ôm lấy đầu, cái ngày ấy, khuôn mặt tái nhợt của cô vẫn không ngừng hiện lên trong đầu anh, làm cho lòng anh không thể bình tĩnh lại. Chỉ cần vừa nghĩ đến nó, anh sẽ có một loại xúc động muốn giết người.

Chết tiệt, anh thật sự đã thói quen với sự tồn tại của cô gái kia, hai năm, có những thứ thật không dễ dàng sửa được.

Buông tay ra, anh mở tủ quần áo, trong ngăn tủ chỉ còn quần áo của anh, cảm giác không nhiều lắm, dường như ngay cả lòng anh đều bắt đầu trống rỗng.

Ly hôn, không phải gần đây anh vẫn mong như vậy sao, sao bây giờ lại có một ít hối hận? Nếu cô không nhìn đến sự việc kia, có thể bọn họ sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống như vậy, chẳng qua, đây cũng chỉ là 'nếu' mà thôi, trên đời không có nhiều 'nếu' cho anh như vậy.

Hai cô gái, anh lựa chọn tình yêu, cũng là phản bội hôn nhân của mình. Có lẽ, anh nên sớm công khai quan hệ cùng Xử Nữ, như vậy sẽ không có nhiều mất mát đến thế.

Tùy tiện lấy ra một bộ quần áo từ ngăn tủ, mặc vào, xoay người. Nhìn người trong gương, anh thấy được nỗi cô đơn của hắn, cô đơn làm gì, anh đã không phải Tô Sư Tử của trước kia.

Anh đã có công ty riêng, cũng có cô gái mà anh yêu, nhưng là, động tác trên tay anh chậm lại, nhưng là vì sao anh lại cảm thấy cô đơn, có phải bởi vì anh mất đi hôn nhân của anh, hay là bởi vì, anh mất đi vợ của anh.

Lúc ngón tay hạ xuống, anh vẫn không thể trả lời được vấn đề này.

Đi vào phòng khách, giờ đây nơi này trừ anh ra đã không còn người nào khác, trong phòng bếp lạnh như băng, trên bàn không còn đầy thức ăn như ngày trước. Anh sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên không biết chính mình muốn làm gì.

Đi làm trước, hay là ăn cơm trước, nhưng hiện tại anh sẽ ăn cái gì?

Anh buồn bực nắm lấy mái tóc vừa được chải vuốt chỉnh tề, lấy điện thoại di động ra, gọi ột dãy số mà anh chưa bao giờ nghĩ là sẽ phải gọi.

"Uy, công ty gia chính phải không, tôi muốn tìm người làm."

"Xin hỏi ngài muốn người như thế nào?" Bên kia truyền đến giọng nói cực kì lễ phép.

"Biết nấu ăn." Tô Sư Tử ngồi trên sô pha, nới lỏng caravat một chút, cảm thấy cực kì buồn bực.

"Ngài muốn tìm đầu bếp?" Bên kia lại hỏi một câu.

"Biết dọn dẹp nhà cửa." Anh nhìn bộ nội y màu đen trên sàn, đồng tử co rụt một chút. Đầu bếp có thể quét dọn không? Liệu có ám mùi thức ăn hay không?

"Vậy là ngài muốn tìm người làm công theo giờ?"

"Không phải, tôi muốn một người có thể giặt quần áo, hơn nữa là bất kì lúc nào." Anh còn nói một câu, caravat đã bị kéo hẳn xuống. Anh thích sạch sẽ, quần áo đều là cởi ra phải giặt ngay, đương nhiên không phải anh làm, mà là Hướng Bảo Bình. Lao công theo giờ có thể đến lúc nửa đêm để giặt quần áo không?

"Xin hỏi, ngài rốt cuộc muốn người như thế nào?" Giọng nói bên kia sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn trả lời rất nhã nhặn.

"Người có thể làm tất cả những việc kia" Anh cắn răng nói.

"Vậy là ngài muốn tìm bảo mẫu?" Bên kia truyền đến giọng nói cực kì cẩn thận, dường như là sợ anh sẽ phát hỏa.

"Bảo mẫu?" Giọng nói của anh cao lên một ít, khóe miệng giật giật, coi anh là trẻ con hay là ông lão? Mặt anh đã muốn đen một nửa (cách nói ví von chỉ khuôn mặt lúc tức giận hay rơi vào tình huống khó xử đó mà).

"Tôi muốn người làm được tất cả những việc đó." Anh lạnh lùng nói, sau đó tắt điện thoại, mà điện thoại của anh cũng bị anh dùng sức ném xuống đất

'Phịch' một tiếng, di động rơi xuống đất, bung thành nhiều mảnh.

Anh có chút suy sụp tựa vào sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thứ gì cũng cảm thấy không thuận mắt.

Lắc lắc đầu, anh dùng ngón tay vuốt lại mái tóc một chút, thế này mới nhớ ra, anh đã hứa hôm nay sẽ đưa Xử Nữ đi mua đồ. Lần trước làm cho cô bị ủy khuất, lần này anh cần bồi thường cô thật nhiều, nghĩ đến đây làm anh thấy trong lòng thư thái lên nhiều. Ly hôn cũng tốt, về sau bọn họ có thể quang minh chính đại cùng một chỗ, không sợ lời ra tiếng vào làm tổn thương cô gái anh yêu.

Đứng lên, anh đeo lại caravat, thế này mới đi ra ngoài, bất quá lúc quay đầu lại, anh vẫn nhíu chặt mày. Hi vọng lúc anh trở về, công ty gia chính đã cho người đến, nếu không anh nhất định sẽ làm cho bọn họ phá sản.

------oOo------

Chương 13

Trên đường cái náo nhiệt có không ít tuấn nam mỹ nữ, Hướng Bảo Bình cầm một tập tư liệu đi về phía trước, khuôn mặt bình tĩnh có chút ám sắc, trong đôi mắt tưởng như vô thần lại lộ ra một ít trầm mặc, hai quầng thâm trên mắt chứng tỏ vài ngày nay cô không được ngủ đầy đủ. Cô cúi đầu xem tư liệu trên tay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã đủ để nuôi sống bản thân, bây giờ chính cô cũng chẳng nói rõ được cuộc sống hiện tại là tốt hay không tốt nữa.

Dù sao cũng chỉ là một cuộc sống mới mà

thôi, cô đã mất đi tất cả, cho nên cũng không lo sẽ mất thêm điều gì. Chỉ là, từ sự việc kia về sau, giọng nói của cô cũng không thấy khôi phục lại.

Cô đã trở thành một người câm, một người không có giọng nói, chỉ biết gật đầu cùng lắc đầu. Thật ra hiện tại đối với cô mà nói, có giọng nói hay không cũng không quan trọng, bởi vì cũng không có ai nghe cô nói chuyện nữa, có lẽ hiện tại cô thích hợp để làm một người câm hơn.

Cô đặt tay ở bụng, ánh mắt hơi hiện lên một chút đau khổ, đứa bé kia, đã không còn. Ngẩng đầu, muốn gió làm khô giọt nước mắt trên khuôn mặt ướt át, nhưng trong lòng thì sao, có lẽ cả đời này sẽ vẫn ẩm ướt như vậy. Mỗi khi nhớ tới đứa nhỏ đáng thương vô tội kia, lòng cô lại đau như bị lăng trì, con à, mẹ thực xin lỗi, là do mẹ không bảo vệ được con.

Cô ngẩng đầu, cắn làn môi đã có chút tái nhợt, đến khi nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa thì sững sờ tại chỗ. Vì sao, vì sao lại vẫn phải gặp lại bọn họ, hay ông trời cho rằng những gì cô chịu đựng vẫn chưa đủ đau đớn, thật là chưa đủ sao?

"Tử, em đeo cái này đẹp không?" Liên Xử Nữ nhìn chiếc vòng kim cương đang đeo trước ngực, mềm mại nói xong, không ngừng diêu tay Tô Sư Tử, cô rất thích chiếc vòng này, đương nhiên cô thích nhất vẫn là anh. Tuy rằng cô biết anh đã kết hôn, đã có vợ, nhưng vẫn không thể buông anh ra, cô đối anh là nhất kiến chung tình, cho nên luôn cố làm cho anh chú ý, cố tìm hiểu tất cả về anh. Rốt cục mọi việc cũng như cô định sẵn, anh chú ý tới cô, cuối cùng bọn họ cũng được ở cạnh nhau, cô thành bồ nhí của anh, nhưng là cô luôn tin sẽ có một ngày anh bỏ vợ, còn cô thì trở thành Tô phu nhân.

Ngày đó gặp Hướng Bảo Bình đương nhiên không phải tình cờ, cô chính là muốn biết vợ anh là người như thế nào mà thôi, muốn biết, người đã chiếm lấy nam nhân vĩ đại này hai năm rốt cuộc trông như thế nào.

Kết quả thật khiến cho cô phải thất vọng, cô gái đó xem như xinh đẹp, nhưng cũng không có gì nổi bật cả. Người như vậy làm sao có thể là đối thủ của cô được.

Dường như chính ông trời cũng muốn giúp cô, khi bọn họ đang ở trên giường thì bị cô ta thấy được, bây giờ Tô Sư Tử đã ly hôn, mục tiêu của cô đã không còn xa.

Nghĩ đến đây, cô cười càng vui vẻ, không quan tâm đến ai hôn ở trên mặt nam nhân một cái.

Tô Sư Tử ôn nhu nhìn cô, anh thích cô chủ động, cũng thích thế giới của anh chỉ có mình cô, chính là không hiểu vì sao, anh nhìn về phía trước một chút, luôn cảm giác có người đang nhìn anh từ xa, làm cho anh áp lực kỳ quái.

Ánh mắt quen thuộc làm tim anh đập nhanh, là ai? Sẽ là ai đâu?

Anh cố gắng tìm kiếm, lại không thấy người nào.

"Tử, đẹp hay không đây, anh một câu cũng không thèm khen em." Liên Xử Nữ hơi hơi chu môi, vẻ mặt kiều mỵ đánh nhẹ vào ngực nam nhân, bộ dáng thẹn thùng như vậy làm trong lòng Tô Sư Tử nổi lên một chút nhu tình. Cô cần anh, cũng yêu anh, điều này làm cho anh cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

"Rất đẹp." Tô Sư Tử thu hồi ánh mắt, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt cô, làn da mềm mại như vậy làm cho anh cực kì mê luyến.

"Tử, hôm nay chúng mình đến chỗ anh được không?" Liên Xử Nữ nhìn đến ánh mắt nhiệt tình của anh, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, biểu hiện của nam nhân này trên giường thật sự có thể khiến người ta điên cuồng, cô thật sự hâm mộ vợ anh, đã được ở bên anh những hai năm. Cho nên từ nay về sau nhất định anh phải thuộc về cô mới được, bằng không cô sẽ ghen tị chết mất.

Tô Sư Tử trầm mặc một hồi, cực kì mâu thuẫn với đề nghị này.

"Đi khách sạn đi." Thản nhiên nói, ánh mắt anh híp lại một chút, quyết định không mang cô đến nơi cô muốn, nơi đó hiện tại một người cũng không có, nếu muốn đi cũng không phải hiện tại, đợi anh tìm được người làm, có lẽ, lúc ấy là có thể đi.

------oOo------

Chương 14

"Được rồi." Liên Xử Nữ đành phải đáp ứng, bất quá cảm xúc trên mặt ở lúc anh không chú ý thì lạnh lùng đi một chút. Đi khách sạn, cô vẫn là bồ nhí, nhưng nếu ở nhà anh, cô sẽ càng gần mục tiêu của mình. Nhưng là, bây giờ vẫn chưa đến lúc, cô còn cần thời gian, hiện tại không có người kia chen giữa bọn họ, mối quan hệ này đã có thể công khai đi? Bồ nhí, cô làm đã quá lâu rồi.

Mà cô làm sao có thể thỏa mãn chỉ là bồ nhí của anh được.

Hai người xoay người đi vào một khách sạn năm sao ngay gần đó, chẳng hề phát hiện ra có một người vẫn dõi theo bóng dáng của bọn họ, đến tận lúc không thể nhìn thấy nữa, mới thu hồi lại ánh mắt đau khổ của mình.

Thì ra, đây là sự khác nhau giữa yêu và không thương. Khóe môi Hướng Bảo Bình chậm rãi cong lên, có lẽ đang cười nhạo chính mình, cười nhạo chính mình luôn tự cho là đúng. Cô đã luôn nghĩ rằng anh vẫn có chút cảm tình với cô, bất kể là trước kia hay là hiện tại.

Ngày ấy có lẽ anh là thật sự thích cô, cho nên mới lấy cô. Cứ nghĩ rằng cuộc sống hai năm đồng giường cộng chẩm, cô đã là một phần trong cuộc sống của anh, cũng như anh là một phần của cô vậy, không, với cô, anh còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng hiện tại cô mới biết được, thì ra là không phải, anh đã quên anh từng thích cô, anh cần một người vợ, cho nên cô ở lại, giờ đây anh tìm thấy người anh yêu, cô phải rời đi.

Cho tới bây giờ anh đều chưa từng cười ôn nhu với cô như vậy, trước kia anh rất thương cô, cũng rất chiều cô, chiều như chiều một đứa nhỏ. Nhưng anh làm vậy vì cô là vợ anh, không phải vì anh yêu cô.

Khi hôn nhân mất đi, tình yêu đã không còn, như vậy giữa hai người bọn họ đã không còn ràng buộc gì nữa.

Đặt tay lên ngực, nơi đó đang truyền đến rõ ràng đau đớn, rất đau, lại chỉ có mình cô chịu đựng.

Bọn họ vẫn đang hô hấp trong cùng một bầu không khí, nhưng lại đã thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau. Anh cho tới bây giờ đều chưa từng tiến vào thế giới của cô, có lẽ anh không muốn, có lẽ là coi thường, mà thế giới của anh cũng không có vị trí của cô.

Hướng Bảo Bình xoay người, ôm tư liệu rời đi. Vẫn là đám người náo nhiệt không ngừng đi qua nhau, liệu đây có được coi là một lần thoáng gặp?

Cuộc sống của cô rất đơn giản, mỗi ngày cô đều nhận rất nhiều tài liệu để phiên dịch, nhiều đến mức đôi khi còn không có thời gian ăn cơm, cả ngày chỉ ăn một bát mỳ.

Sự bận rộn ấy sẽ làm cô quên được rất nhiều chuyện, có một số việc cô không dám nghĩ đến, bởi vì, sẽ đau triệt nội tâm

Không có khả năng khôi phục. Loại này đau đớn, thật là không thể chịu đựng được.

Cho nên, chỉ có thể quên đi.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng là, cô đã mất đi tất cả. Giờ đây cô là một người câm, một người không thể nói chuyện được nữa.

Cô biết nói, nhưng lại không thể nói.

Bên ngoài mưa rất lớn, không ngừng đánh vào ô của cô, có khi giọt mưa còn theo gió tạt vào trên mặt, lạnh buốt. Trên đường gần như không còn một bóng người, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, ánh đèn xuyên thấu qua màn mưa, bánh xe làm bắn tung tóe nước mưa sang bên cạnh.

Hướng Bảo Bình híp hai mắt, bước đi khó khăn, thỉnh thoảng mưa rơi xuống trên mặt cô có chút đau, nhưng cô vẫn cẩn thận che chở tập tài liệu ở trong lòng, chỉ lấy tay lau đi một chút rồi lại cố gắng bước tiếp.

Lại là một chiếc xe nữa đi qua, ánh đèn nhoáng lên một cái, cô nhìn thấy phía trước có một bóng người ngã trên mặt đất đang cố ôm chặt chính mình.

Cô đứng tại chỗ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, dường như, đó là một người.

Chạy nhanh đi qua, nước mưa rất nhanh làm ướt đẫm đôi giày của cô, mà phải tới rất gần thì cô mới phát hiện, quả thật ở đây có một người, là một người nam nhân. Anh ôm chặt chính mình, mưa to đã làm ướt đẫm quần áo anh. Trên người anh chỉ có một bộ quần áo nhìn không rõ màu sắc, những ngón tay gầy guộc càng bị nổi bật bởi màu da trắng nhợt.

Từng giọt nước mưa thật lớn đánh vào trên người anh, cô nhìn thấy anh đang run rẩy.

------oOo------

Chương 15

Cô ngồi xổm xuống, nghiêng ô về phía trước một ít, che ở trên đầu nam nhân, mặc cho hạt mưa rơi xuống người cô. Dường như bởi vì không bị mưa đánh vào, nam nhân nâng lên khuôn mặt trắng bệch, mơ hồ trông thấy khuôn mặt một cô gái Yết tú đang bị mưa làm ướt đẫm.

Cánh tay Hướng Bảo Bình vốn đang cầm tài liệu đột nhiên buông ra, che ở trên môi, một giọt nước mắt thật lớn cứ rơi xuống như vậy. Dưới màu vàng choáng váng của ánh đèn đường, cô nhìn ra trên mặt nam nhân không còn một chút huyết sắc nào, đôi môi nứt nẻ, khuôn mặt hốc hác, đã có thể nhìn thấy xương gò má gồ ra, ánh mắt trống rỗng vô cùng, lại đang thừa thãi điều gì đó nhiều lắm... là khổ, là đau, là sợ hãi, còn có mê mang bất lực.

Cô vươn tay đặt trên trán nam nhân, quả nhiên anh đang sốt. Nếu vừa rồi cô không để ý thấy anh, nếu anh phải ở ngoài này một đêm, nhất định anh sẽ không sống nổi.

Cắn cắn môi, cô vươn tay nâng nam nhân dậy, cô không thể bỏ mặc anh, bởi vì từ mắt anh cô thấy được bóng dáng của chính mình. Anh đang mê mang, mơ hồ, giống như một đứa nhỏ vừa mất đi tất cả.

Bọn họ đều đã mất đi tất cả, vì sao, ngay cả sinh mệnh đều phải mất đi, cô không muốn để cho anh phải chết.

Nam nhân vô thần nhìn cô, theo bản năng đứng lên, đến gần nơi có nhiệt độ, ấm áp, mềm mại, dựa vào thật thoải mái. Anh rất lạnh, thật sự rất lạnh.

Hướng Bảo Bình khoác tay nam nhân đặt lên vai mình mới phát hiện ra, anh thật sự rất cao, có lẽ trên dưới 1m80, nhưng lại không hề nặng. Ánh mắt của cô hiện lên một chút đau lòng, anh gầy như vậy, nhất định rất lâu rồi chưa được ăn uống tử tế.

Mặc kệ anh là một người ăn xin, một kẻ ngốc, hay là một người dân du cư, cô vẫn sẽ cứu anh.

Mưa tiếp tục rơi xuống, một chiếc xe chạy qua nhanh, dưới ánh đèn đường có thể nhìn đến một cô gái đang cầm ô, cố hết sức dìu tay nam tử, đi từng bước một về phía trước. Tuy nhìn không rõ mặt bọn họ, lại vẫn có thể nhận ra cả hai đều đã ướt đẫm.

Hướng Bảo Bình một tay dìu nam nhân, một tay tìm chìa khóa trong túi, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, thậm chí còn có thể nghe được tiếng mưa đánh vào trên mặt, 'ba' một tiếng, giống như tiếng lòng nứt vỡ, sau đó lại lần nữa tích lạc. Một trận gió thổi lại đây, Hướng Bảo Bình rùng mình một cái mới phát hiện ra quần áo đã ướt đẫm, dính sát ở trên người, cô không khỏi lo lắng liếc nhìn nam nhân ở bên cạ nh, toàn thân anh cũng đã bị mưa làm cho ướt sũng.

Cô không biết vì sao mình lại muốn mang nam nhân này về, cô không phải thánh mẫu, không có lòng lương thiện lớn đến như vậy, nhưng thật sự cô không thể bỏ mặc anh. Dù sao cũng là một mạng người, không phân biệt sang hèn, sinh mệnh nào cũng là trân quý...Cô cúi đầu tiếp tục tìm chìa khóa, từng giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay, sinh mệnh là gì mà lại yếu ớt như vậy, giống như cành hoa mọc bên biển rộng, có khi chỉ chớp mắt một cái sẽ không bao giờ có thể thấy lại. Nghĩ tới lúc này, cô dùng sức chớp hai mắt, giọt nước từ lọn tóc rơi xuống đôi mi, chậm rãi hạ xuống theo khóe mắt.

Nhấp khóe môi, cô nếm được một chút mằn mặn.

Thì ra, mưa cũng đã thay đổi hương vị.

Mở cửa, cô giúp đỡ nam nhân đi vào. So với bên ngoài, nơi này thật sự cực kì ấm áp, nơi cô ở tuy không lớn, không có nhiều gia cụ, cực kì đơn sơ, nhưng vẫn luôn là nơi có thể che gió che mưa.

Đặt tài liệu xuống, cô giúp đỡ nam nhân ngồi lên ghế, đây là chiếc ghế dựa duy nhất trong nhà cô. Cô ngồi xổm, nhìn thấy nam nhân hai mắt hơi híp, khuôn mặt bị mưa đánh cho trắng bệch, không có một chút huyết sắc nào.

Hướng Bảo Bình vươn tay vỗ nhẹ hai má nam nhân, nam nhân ý thức mơ hồ mở ra ánh mắt có chút vô thần, nhìn thấy khuôn mặt Hướng Bảo Bình cũng là ướt đẫm, cực kì chật vật.

Môi Hướng Bảo Bình hơi giương lên, lại phát hiện ra mình không thể nói được, cô cười tự giễu, cô đã là một người câm, đâu thể nói được nữa. Cô giúp nam nhân đứng lên, đưa anh vào phòng tắm, nhưng cuối cùng bản thân vẫn ở đứng ngoài, không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Đối phương là một người nam nhân, nhưng lại là một nam nhân có ý thức không rõ ràng, đang sốt cao, hơn nữa quần áo trên người anh không thể không thay được.

Khẽ cắn môi, cô đứng ở trước người nam nhân, vươn tay cởi ra quần áo anh. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trắng, cổ áo cùng cổ tay áo cực kì sạch sẽ, không giống như một người ăn xin.

Nút áo cởi bỏ làm lộ ra thân thể bị mưa làm cho lạnh như băng của anh, trán anh thực nóng, nhưng người lại rất lạnh.

"Lạnh..." Nam nhân rụt người một chút, cái lạnh khiến cho anh chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.

------oOo------

Chương 16

Hướng Bảo Bình cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng gần sát thân thể anh, cảm thấy lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay. Cô lau nhanh nước mưa trên người anh, sau đó lau đến tóc, có lẽ bởi vì dính mưa nên trên tóc cũng không có mùi gì lạ.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt, từng mảng sáng như đang vây quanh bọn họ, cô nhẹ nhàng chớp động lông mi một chút, có cảm giác tóc của nam nhân không phải là thuần màu đen mà có xen vào một ít màu rám nắng nhợt nhạt, thậm chí còn có chút vàng.

Cô lắc đầu, có lẽ là vì ánh đèn đi.

Cô đứng lên, có chút khó xử nhìn phía quần nam nhân. Cô cũng từng kết hôn, thân thể nam nhân không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng đây lại là một người nam nhân xa lạ.

"Lạnh... Lạnh quá..." Nam nhân thỉnh thoảng phát ra than nhẹ.

Hướng Bảo Bình thở dài một hơi, bỏ khăn mặt xuống, nhắm hai mắt lại, cởi quần của nam nhân ra, sau đó nhanh chóng lau đi nước mưa trên đùi anh. Thực sự thì cũng không thể tránh khỏi thấy được thứ kia, nhưng là cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hi vọng có thể giúp anh bớt đi khó chịu.

Khi đã xong xuôi tất cả cô mới phát hiện ra, nơi này không có quần áo gì cho anh mặc, đành phải lấy một chăn sạch cho anh khoác. Anh gắt gao ôm lấy chăn, dường như đang hưởng thụ sự ấm áp đột nhiên xuất hiện, thậm chí, từ trên mặt anh, cô thấy được một chút tươi cười thỏa mãn.

Như vậy thì tốt rồi, Hướng Bảo Bình khó khăn đỡ anh đến trên giường, giúp anh nằm xuống. Nam nhân thở dài một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng chân mày cũng đã bắt đầu giãn ra.

Nhẹ nhàng xoay cánh tay, bả vai của cô mỏi cực kì, nam nhân này tuy rằng gầy, nhưng lại rất cao, cho nên với cô mà nói vẫn là thực nặng. Cô nhẹ nhàng lấy ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, nước ấm chảy xuôi trên tóc cảm giác thực thoải mái, lãnh lẽo qua đi lại có được ấm áp càng làm cho người ta cảm thấy quý trọng.

Đi ra khỏi phòng tắm, nhẹ đánh một cái hắt xì, không phải là cô cũng bị cảm đi? Lấy ra vài viên thuốc hạ sốt, trước mang đến bên giường cho nam nhân. Tuy ý thức đang không rõ ràng nhưng nam nhân lại rất phối hợp, anh ngẩng đầu, hơi hơi mở ra hai mắt, nhìn thấy một viên thuốc thì bản năng há to miệng, anh nhớ thuốc này tuy đắng nhưng lại giúp anh ngủ được rất ngon.

Cho nam nhân uống thuốc xong, Hướng Bảo Bình cũng lấy thuốc ình, cô không thể sinh bệnh được, bởi vì bây giờ cô còn phải chăm sóc cho anh.

Nếu cô cũng bị bệnh, bọn họ sẽ không thể tiếp tục cuộc sống này nữa.

Kéo lại góc chăn, cô sờ lên trán anh một chút, cảm thấy nhiệt độ đã hạ xuống mới yên tâm đi tới trước máy tính, nó bây giờ là thứ duy nhất giúp cô kiếm sống. Những thứ thuộc về cô sau khi ly hôn cô đều không lấy, thậm chí là căn nhà kia, bởi vì, cô không muốn tiếp tục ở lại đó.

Cô có tay có chân, cô có thể nuôi sống chính mình, không cần bọn họ bố thí.

Ngồi vào máy tính, cô lấy ra tập tài liệu kia, may mắn giấy không bị ướt, chữ viết đều cực kì rõ ràng. Trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến âm Yết gõ bàn phím, ngoài ra còn có tiếng hít thở của nam nhân. Cô thỉnh thoảng kiểm tra lại nhiệt độ nam nhân, đến tận lúc hoàn toàn hạ sốt mới thôi. Lúc này cô mới phát hiện ra giờ đã là ba giờ sáng, muộn quá rồi, ngày hôm nay sao lại trôi qua nhanh như vậy.

Thu dọn tất cả tài liệu, trong phòng chỉ có một chiếc giường, lúc này một người nam nhân lại đang nằm trên đó, cô cũng không biết chính mình phải ngủ ở đâu bây giờ.

Cô xoay người, vỗ vỗ bả vai, mỏi quá, ánh mắt cũng thực mỏi. Cô đi đến bên giường, nhìn chiếc giường không coi là rộng, cuối cùng lấy một chiếc chăn khác, vẫn quyết định ngủ ở đây. Cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng vẫn không quên sờ trán nam nhân một chút. Ngạc nhiên là, cô không hề thấy anh nguy hiểm, cô có một loại cảm giác, nam nhân này sẽ không làm gì cô, tuyệt đối không.

Mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi.

Cô tắt chiếc đèn bàn đặt bên giường, trong bóng đêm, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở của một người khác. Trong phòng có thêm một người, dù ít dù nhiều cũng là cảm thấy không quen thuộc, nhưng là cô thật sự quá mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, sau đó không lâu liền ngủ say.

Mà giấc ngủ này, phá lệ yên bình.

------oOo------

Chương 17

Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi, rơi xuống mặt đất tạo thành những cái hố nho nhỏ, một giọt lại một giọt, sau đó, tạo thành từng vòng gợn sóng.

Trong căn nhà xa hoa kia, lúc này, một người nam tử tuấn mỹ đang đứng một mình bên cửa sổ sát đất, dáng người anh cực kì cao lớn, khuôn mặt lộ ra một ít sắc bén cùng lạnh lùng. Anh gấp ngón tay lại, sau đó lại duỗi ra, sau đó lại gấp lại... cứ tiếp tục lặp đi lặp lại động tác này.

Bên ngoài mưa rất to, anh cảm thấy ngay cả ánh sáng của chiếc đèn đường cũng trở nên mờ nhạt, ngẫu nhiên quay đầu lại, anh nhìn căn phòng đã thay đổi quá nhiều này. Dường như anh không còn coi nó là nhà mình, Liên Xử Nữ đã quang minh chính đại vào đây ở, mà anh là một người nam nhân đã ly hôn. Khôi phục lại những ngày độc thân dường như cũng không làm cho anh cảm thấy thoải mái, thậm chí, còn nặng nề hơn rất nhiều. Ví dụ như, tâm tình của anh.

Còn có, cô gái kia nữa, dường như cô đã hoàn toàn quên mất anh, cái gì cô cũng không cần. Rời đi anh, cô sẽ sống như thế nào, mưa lớn như vậy, cô lại đang ở đâu. Sự phiền chán khó hiểu làm cho anh không ngủ được, sức khỏe của anh vẫn rất tốt, nhưng gần đây lại luôn cảm thấy nhiều việc thay đổi quá nhiều, thói quen của hai năm cũng đâu hề dễ sửa như vậy.

Anh nhìn về phía xa, trong đôi mắt đen kia chỉ thấy được một chút cảm xúc khó hiểu.

Một đôi tay nhỏ bé ôm anh từ phía sau, sau đó là một khuôn mặt Yết thuần pha lẫn yêu mĩ tựa sát vào lưng anh.

"Tử, sao anh còn chưa ngủ?" Giọng nói của cô gái mang theo một chút buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy.

"Một lúc nữa." Nam nhân không có động tác gì, thật lâu sau cũng chỉ mở miệng nói ra vài từ như vậy. Liên Xử Nữ ôm chặt thắt lưng nam nhân, đáy mắt hiện lên một chút không vui, cô không thích anh như vậy, luôn quá sâu làm cho cô không thể nhìn thấu. Là anh thay đổi, hay là cô? Có lẽ, ai cũng có một chút lòng tham. Trước kia cô chỉ muốn sống cùng nam nhân này, cô yêu anh, vừa thấy đã yêu, thậm chí còn chấp nhận làm kẻ thứ ba.

Từ nhỏ cô đã rất thông minh, hào phóng, xinh đẹp, ở bất cứ nơi nào cô cũng đều nhận được người khác ca ngợi. Nhưng cô đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo của mình, chỉ cần có thể ở lại bên nam nhân này. Nhưng giờ đây cô lại thấy chưa đủ, cô muốn độc chiếm tất cả, nhà của anh, người của anh. Cô đã đợi cho anh ly hôn, rốt cuộc cũng có thể đường đường chính chính ở cùng anh, nhưng là vì sao anh lại chưa từng nói, anh sẽ lấy cô làm vợ?

Anh như vậy làm cô cực kì sợ hãi, cô sợ, sẽ có một ngày anh rời bỏ cô.

"Tử, đừng rời bỏ em." Liên Xử Nữ thì thào nói xong, ôm càng chặt thân thể nam nhân.

Tô Sư Tử đột nhiên thở dài một tiếng, xoay người, ôm cô gái sau lưng vào trong lòng mình.

"Tử, em yêu anh." Liên Xử Nữ nói xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của anh, trong ánh mắt xinh đẹp là thâm tình không hề che dấu.

Thân thể Tô Sư Tử cứng lại một chút, trong trí nhớ, dường như còn có một người đã nói những lời này với anh.

Dường như người ấy nói còn làm cho anh thấy tâm động hơn một chút, trái tim cũng đập nhanh hơn một chút.

"Chồng, em yêu anh..." Anh cau chặt mày, cuối cùng cũng nhớ lại câu nói kia, 'chồng, em yêu anh', đã bao lâu rồi anh chưa được nghe giọng nói ấy, hiện tại nhớ đến, lại cảm giác dường như đã qua cả một đời người.

Em yêu anh, em yêu anh, yêu là cái gì? Lần đầu tiên anh có một loại cảm giác hoảng hốt, đột nhiên thấy hối hận vì đã ly hôn với người kia, không chỉ cuộc sống hiện tại của anh là một mớ bòng bong, mà ngay cả lòng anh cũng là như vậy.

Có chút buồn bực nắm lấy mái tóc, anh mím chặt môi, đôi môi đạm sắc trông hoàn mỹ cực kì, nhưng là, khi mím chặt lại làm cho người ta cảm thấy anh là người vô tình.

Có lẽ bản thân nam nhân này cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình.

"Tử, chúng mình đi ngủ được không?" Ngón tay Liên Xử Nữ đặt ở lưng nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó dần dần di xuống dưới, khiêu khích cảm giác của nam nhân.

Tô Sư Tử nguy hiểm híp hai mắt lại một chút, lạnh lùng trong mắt dần dần biến mất, tâm cũng chậm rãi thả lỏng, thẳng thắn mà nói, Liên Xử Nữ quả thật là một người tình lý tưởng, ở trên giường so với Hướng Bảo Bình càng làm cho anh cảm thấy thỏa mãn. Hướng Bảo Bình quá ngượng ngùng, luôn làm anh có cảm giác mình đang bắt nạt cô, cho nên, anh đối cô vẫn thật cẩn thận. Nhưng Liên Xử Nữ thì khác, lần đầu tiên cùng cô trên giường, anh liền phát hiện cô cũng giống anh, đặc biệt nhiệt tình với việc giường chiếu, cho nên anh mới có thể yêu cô như vậy.

"Như em mong muốn." Tô Sư Tử ôm Liên Xử Nữ đi vào căn phòng kia, căn phòng từng do Hướng Bảo Bình tận tay trang trí, căn phòng bọn họ từng ngủ hai năm, nhưng là lúc này, đã không còn chút hơi thở nào của cô gái kia, cô đã mờ nhạt dần trong cuộc sống của bọn họ, thậm chí là, biến mất.

------oOo------

Chương 18

Bên ngoài cửa dường như là một thế giới khác. Mưa đã nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Không biết, mưa đã làm mơ hồ tầm mắt bao nhiêu người, chỉ biết bóng đêm vẫn là một mảnh mê ly thần sắc.

Trời đã dần sáng, không khí được cơn mưa tẩy rửa mà phá lệ tươi mát. Hướng Bảo Bình khẽ mở hai mắt, không quá thích loại ánh sáng đột nhiên tới này, Lý trí nói với cô giờ đã là lúc rời giường.

Nhưng thật sự cô rất mệt mỏi, xoay người, nhắm hai mắt lại lần nữa, thật ra rất muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng cô biết còn nhiều việc phải làm, bằng không cô sẽ phải ăn không khí.

Đột nhiên cô mở to hai mắt, dường như nhớ tới cái gì, rất nhanh nhìn về phía bên kia giường, thấy được một khuôn mặt đang gần sát, một đôi mắt màu xanh nhạt đang nhìn chằm chằm cô, đây là người nam nhân cô nhặt được đêm qua.

Nam nhân bình tĩnh nhìn cô, không biết tỉnh lúc nào, cũng không biết đã nhìn cô bao lâu, ánh mắt màu xanh biếc giống như hồ nước thâm u, cực kì sạch sẽ trong sáng, không giống ánh mắt một người nam nhân đang nhìn nữ nhân, càng giống như là ánh mắt một đứa nhỏ đang xem trưởng bối.

"Chị." Tiếng nói thành thụ

c mang theo một ít khàn khàn, lúc nói ra câu xưng hô này lại làm cho Hướng Bảo Bình ngây ngốc một lúc, anh đang gọi cô là gì, chị?

"Chị ơi, em đói bụng." Nam nhân chu môi một chút, ánh mắt màu xanh lục ủy khuất nhìn Hướng Bảo Bình, hai tay xoa xoa bụng, Hướng Bảo Bình dường như còn nghe thấy bụng anh đang kêu.

Cô không khỏi chớp chớp hai mắt, ngồi dậy, vươn tay đặt trên trán nam nhân, anh đã hạ sốt, nhưng biểu hiện của anh dường như là...

Nhược trí?

Cô há to miệng, nhưng lại vẫn giống như trước đây, không thể phát ra Yết âm gì.

"Chị." Nam nhân cũng ngồi dậy, nửa thân trần hiện ra da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, khuôn mặt anh có dấu hiệu của con lai, tuấn mỹ cực kì, so với model trên tivi không thua kém chút nào, mà hiện tại anh ai cũng không biết, chỉ bản năng muốn giữ lấy phần ấm áp này.

Hướng Bảo Bình nhấp môi một chút, vỗ vỗ vai anh, mà nam nhân hình như hiểu được điều gì, có chút khẩn trương ngồi ở trên giường.

Cô rời giường, vào phòng tắm thay quần áo, lúc đi ra lại phát hiện ánh mắt nam nhân vẫn theo cô từ lúc đi vào, không biết IQ hiện tại của anh là bao nhiêu, nhưng Hướng Bảo Bình có cảm giác anh đang cực kì khuyết thiếu cảm giác an toàn, không khỏi đối anh thêm vài phần đau lòng.

Người nam nhân co ro trong mưa kia, có lẽ, cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Đứa nhỏ, cô vuốt ve bụng mình, nếu con của cô vẫn còn, hiện tại đã được hơn năm tháng... Nhưng trên đời này cũng không có 'nếu' cho cô, mất đi, vẫn là mất đi.

Hướng Bảo Bình lại đi vào phòng tắm, lấy ra bộ quần áo nam nhân mặc đêm qua. Quả thật là loại vải tốt nhất, có lẽ nam nhân không đủ trí lực, nhưng có thể mặc bộ quần áo này thì chắc chắn không phải là ăn xin.

Đôi giầy của anh đã bị mưa làm hỏng, không thể đi được nữa, cô cầm quần áo đi ra ngoài, đặt ở trên giường, sau đó chỉ vào bộ quần áo, mỉm cười, không biết anh có hiểu hay không.

Cô cũng không quên, hiện tại cô là một người câm, một một người không thể nói.

Nam nhân có chút mê mang, tuy rằng đây vẫn là bộ quần áo anh quen thuộc, nhưng lại đã được giặt rất sạch sẽ. Anh vươn tay chạm vào nó, ngón tay tiêm dài cực kì, khớp xương lại rõ ràng, cảm giác giống như một nghệ thuật gia, thứ này thực mềm mại, không giống như là đồ của anh.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. "Chị muốn em mặc cái này?" Anh hỏi, không biết vì sao cô gái ôn nhu xinh đẹp này lại không nói với anh một câu nào.

Hướng Bảo Bình gật đầu một cái, xoay người, cái này gọi là có tật giật mình, ngày hôm qua thật ra anh đã bị cô xem hết, bất quá, đó là bởi vì bất đắc dĩ. Tuy rằng hiện tại hành vi cùng ngôn ngữ của anh đều như là một đứa nhỏ, nhưng rốt cục thì anh vẫn là một người nam nhân.

------oOo------

Chương 19

Nam nhân nghiêng đầu một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng mặc đồ, sau khi cài xong cúc áo cuối cùng thì ngồi yên ở trên giường như một đứa bé ngoan chờ Hướng Bảo Bình khen ngợi.

"Chị ơi, em mặc xong rồi." Giọng nói thành thục mang theo từ tính, nhưng ngôn ngữ lại là ngây thơ vô cùng.

Quả nhiên, anh là có chút ngốc.

Hướng Bảo Bình nhìn anh, thật ra anh cũng chỉ là một đứa nhỏ đang chờ người lớn khen ngợi mà thôi, cô không khỏi cười lên tiếng.

"Thực ngoan." Cô không tiếng động nói xong, xoa nhẹ đầu anh, có vẻ thật sự coi nam nhân cao lớn, thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi này trở thành một đứa nhỏ.

"Ha ha, em nghe hiểu được, chị đang nói em ngoan", dường như nam nhân cực kì có cảm giác thành tựu, anh thấy rõ khẩu hình của Hướng Bảo Bình, tuy rằng cô không nói ra tiếng. Nhưng anh thật sự có thể nghe hiểu được.

Cô đang nói anh thực ngoan.

Hướng Bảo Bình lại gật đầu một cái.

Nam nhân nhìn thấy Hướng Bảo Bình gật đầu, tựa như vừa được ăn một khối đường, cực kì cao hứng. Anh nắm một chút mái tóc, dường như là theo thói quen, ngón tay khớp xương rõ ràng, trông rất đẹp, thế này Hướng Bảo Bình mới chú ý tới, thì ra đêm qua cô không nhìn lầm, tóc anh quả thật không phải màu đen, mà gần như là màu vàng thiên màu rám nắng.

Một người ngoại quốc, không phải, là một người con lai mới đúng, tuy trông anh có vẻ thiên về Tây phương một chút, đường cong ngũ quan hoàn mỹ cực kì, nhưng vẫn nhìn ra được bóng dáng của người phương Đông.

"Chị à, chị đang nhìn gì vậy, em đói quá." Nam nhân buông tay, đặt trên bụng, thậm chí lúc vừa nói xong thì bụng anh còn rất phối hợp kêu một tiếng.

Anh ngượng ngùng cười cười, mang theo vài nét ngại ngùng hồn nhiên, Hướng Bảo Bình gật đầu một cái, đi vào phòng bếp. Phòng bếp của cô rất nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ, chẳng qua bởi vì quá bận nên ít khi dùng đến, bình thường cô đều làm mấy món tùy tiện, cô cũng không kén ăn, chỉ cần no là được, thậm chí nếu việc quá nhiều cô sẽ chỉ ăn một gói mỳ mà thôi.

Công tác phiên dịch cực kì vất vả, nhất là với cô hiện tại, phần công tác này đã là thứ duy nhất giúp cô kiếm tiền, mà cô phải dịch xong rồi mới được nhận tiếp tài liệu, cũng chỉ như vậy mới có thể kiếm được tiền.

Làm nhanh một nồi cháo, bưng ra ngoài mới phát hiện ra, người nam nhân ngay cả chính mình cũng không biết là ai kia lúc này đang tò mò nhìn khắp nơi trong nhà cô, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt, giống như ánh mắt của một đứa nhỏ, sạch sẽ cực kì.

Cô thở dài một hơi, cô đã có thể khẳng định, đầu óc nam nhân này nhất định là không bình thường, lòng cô hơi hơi tê rần, một người nam nhân đẹp đến như vậy, thật sự là đáng tiếc.

"Chị." Nam nhân thấy được cô, lập tức đi xuống, trông mong nhìn đồ ăn trong tay Hướng Bảo Bình, nuốt một chút nước miếng, đã mấy ngày nay anh không được ăn qua thứ gì. Mọi người nhìn thấy anh nhưng không thèm để ý đến anh, mà anh cũng không chủ động vươn tay về phía người khác, những người như anh đều làm như vậy, chỉ có anh, không biết vì sao, anh không muốn thế, dù có đói chết anh cũng sẽ không xin ăn của người khác.

Anh không giống bọn họ.

Nhưng thật sự anh cũng rất đói bụng.

Anh nhìn Hướng Bảo Bình đặt đồ ăn ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, cô lấy ra hai cái bát, nhường cái to hơn cho anh, cô ăn bát nhỏ. Bình thường cô ăn không nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi, với lại cô xem ra, anh đã cực kì đói bụng.

Hướng Bảo Bình nhìn về phía anh, lông mi đen hơi hơi rung động, đáy mắt có chút ý cười tươi mát, đây có lẽ là lần đầu tiên cô cười từ ngày ấy đi? Nam nhân thực ngoan ngoãn đứng ở xa, dường như vẫn đang rất khẩn trương, cô vươn tay vẫy vẫy anh.

Lúc này nam nhân mới hớn hở ngồi đối diện cô, nhìn bát lớn trước mặt mình, lại không hề động đũa. Hướng Bảo Bình hơi nở nụ cười một chút, cầm đũa đặt vào tay anh, chỉ vào bát, sau đó gật đầu một cái.

Nam nhân nhìn cô, xem ra đã hiểu được, anh cúi đầu, bưng bát lên, ăn từng miếng thật to, xem ra là đói bụng cực kì, cho nên anh ăn rất nhanh. Nhưng Hướng Bảo Bình ngoài ý muốn phát hiện ra, động tác của anh tuy mau chóng lại mang theo vài phần tao nhã, tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh.

Hướng Bảo Bình vừa bắt đầu ăn, lại nhìn thấy bát của nam nhân tuy lớn gấp đôi bát mình nhưng đã sạch sẽ rất nhanh.

Bởi vì quá lâu rồi không được ăn gì, cho nên hiện tại anh muốn ăn thật nhiều thật nhiều, tuy rằng vừa rồi cũng rất nhiều, nhưng anh cũng mới chỉ ăn no có sáu phần. Anh nhìn về phía Hướng Bảo Bình, trong mắt có thật nhiều khát vọng đối với đồ ăn, nhưng cũng không dám nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #12chomsao