Chapter 22: Ghen

"anh Quốc, anh khỏe...."

Kim Doãn Khởi vui vẻ vọt tới phòng khách, vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy một người phụ tử xinh đẹp nữa thân trên trần trụi, cả người giống như giắt lên trên người Kim Chung Quốc.....

Kim Chung Quốc ngẩn người một chút, kiên định đẩy ả đàn bà không biết liêm sỉ nhào tới trên người anh ra, lúng túng khẽ mở môi mỏng: "Tiểu Khởi..."

Kim Doãn Khởi sững sờ nhìn Kim Chung Quốc, nữa ngày không có phản ứng, ngược lại Kim Chung Quốc nhìn trang phục của cậu, không vui lên tiếng: "Em làm gì vậy, ăn mặc như thế mà chạy tới chạy lui."

Kim Doãn Khởi nghe vậy, cúi đầu nhìn qua trang phục mình. Đai thắt lưng thiết kế thật đáng yêu, dưới thắt lưng là quần da màu trắng.

Đúng rồi, cậu còn chưa kịp thay quần áo, cậu vốn nói cho anh Quốc biết là, anh Hưởng bảo ngày mai sẽ nghỉ phép mang cậu đi khu vui chơi. Nhưng mà....

Dường như, cậu tới không đúng lúc....

Kim Doãn Khởi vội vàng xoay người, hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn: "A, đúng là...thật xin lỗi....đã quấy rầy..." nói xong, điều khiển đôi chân nhỏ bé của mình, đi lên lầu thật nhanh.

Mục tiêu: chính là phòng của cậu.

Kim Chung Quốc sững sờ nhìn trước mắt bóng dáng biến mất không để dấu vết gì, có chút kinh ngạc, cậu luyện khinh công lúc nào mà chạy trốn nhanh đến thế nhỉ?

"Quốc..." Angle uốn éo kêu Kim Chung Quốc.

"Biến, cô bị cắt chức, bắt đầu từ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô, cô nên biết, tôi muốn giết chết cô so với một cái hắt hơi còn đơn giản hơn nhiều." Kim Chung Quốc lạnh lùng nói, chết tiệt, nhất định là tiểu Khởi đã hiểu lầm.

Angle tức giận đứng lên, không cam lòng kêu gào: "Tại sao, em đã vứt bỏ cả danh dự đưa miễn phí tới tận của, tại sao anh không muốn em, em không xinh đẹp sao? em yêu anh mà, Quốc."

Kim Chung Quốc hừ lạnh: "Nhưng là tôi không thương cô, cô đi đi, tôi sẽ bảo Phượng Kiệt đưa chi phiếu cho cô, về sau hai ta không thiếu nợ gì nhau."

"Em không cần tiền, em chỉ muốn anh, thứ em muốn là anh." Angle tiến lên, nắm tay Kim Chung Quốc, khóc đến đau lòng.

"Buông tay, hoặc là lấy tiền đi, hoặc là hai bàn tay trắng biến mất, cô hãy chọn một." Kim Chung Quốc nhịn không được hất tay ả dây dưa không ngứt này ra, tàn khốc nói.

"Anh....được...tôi đi...anh sẽ hối hận, nhất định anh sẽ hối hận." Angle lau khô nước mắt, đi ra ngoài, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt(**), cô không muốn mất cả chì lẫn chài.

(**) "Thức thời" là biết thời thế, "Tuấn kiệt" là người tài giỏi và hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.

Kim Chung Quốc nhức đầu vỗ vỗ trán của mình, thật là phiền phức, anh thật sự là không muốn dây dưa với những ả đàn bà như thế, nhưng anh cũng chỉ là gã đàn ông bình thường thôi, cho đến bây giờ tiểu Khởi cứ mơ mơ màng màng, cảm tình đối với bọn họ lúc nóng lúc lạnh...

Thật sự rất phiền...

Vừa rồi lại còn để cậu thấy tình huống kia, khẳng định cậu sẽ hiểu lầm...

Kim Chung Quốc thở dài một cái, đi về phía phòng của Kim Doãn Khởi.

Kim Doãn Khởi nằm nghiêng trên chiếc giường bạc hà màu mint của cậu. Cậu ôm cái gối dâu tây trong ngực thật đáng yêu, miệng thì cắn cắn ngón tay cái trắng nõn, non nớt mềm mại.

Rốt cuộc cậu bị sao vậy, nếu như anh Quốc thật lòng thích người khác, đối với cậu mà nói thì đây là chuyện tốt cơ mà?

Như vậy, tình cảm ba anh em nhà cậu có thể sẽ biến thành một nam một nữ bình thường.

Chuyện này cho tới bây giờ là vấn đề mà cậu phiền lòng nhất cũng được giải quyết không phải sao? Nhưng tại sao, khi cậu nhìn thấy anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, trái tim lại chua xót đến như vậy...chua xót đến nỗi nước mắt cũng tuôn xuống thật nhanh.

Từ trước đến giờ, cậu đương nhiên biết bọn họ đối với cậu rất cưng chiều, nếu như có một ngày bọn họ không muốn cậu nữa, cậu...sẽ ra sao đây...

Kim Chung Quốc nhẹ nhàng mở cửa phòng Kim Doãn Khởi ra, chỉ nhìn thấy chàng trai nhỏ đưa lưng về phía anh, nằm nghiêng ở trên giường lớn, đường cong mê người hiện ra không sót chút nào, lưng trắng nõn mà bóng loáng, chỉ có hai dây đai mỏng khoác lên phía trên một cách ổn thỏa, cái eo thon nhỏ quang minh chính đại nhìn anh, cái mông đáng yêu vung cao được bao bọc bằng quần cụt làm bằng da, hình dạng thật là mị hoặc mê người, chân thon dài thẳng tắp vén chung ở một chỗ, cùng với mái tóc đen ngắn mềm mại

Kim Chung Quốc hô hấp gấp lên: "Tiểu Khởi.." ngay cả âm thanh cũng khàn khàn..

Kim Doãn Khởi đắm chìm trong thế giới của chính mình, làm sao nghe được.... Kim Chung Quốc nghĩ là cậu đang tức giận, vui vẻ tiến lên khẽ lay bờ vai nhỏ bé của cậu: "Tiểu Khởi..."

"A..." Kim Doãn Khởi sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên, người nào....người nào vào được...

Kim Chung Quốc cũng bị cậu dọa cho sợ, không rõ chân tướng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị kinh sợ của cậu...mới phát hiện cậu đang khóc.

"Quốc..anh Quốc...anh...anh anh...dọa chết người a." Kim Doãn Khở ôm chặt cái gối nhỏ của mình, oán giận nói.

"Mới vừa rồi anh có gọi em, em không nghe thấy, em ở đây nghĩ cái gì?" Kim Chung Quốc cười khẽ nhìn động tác tức giận của cậu.

"Em...em..em không có suy nghĩ gì, ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi mà thôi." Kim Doãn Khởi khẩn trương nói, nói thật, hiện tại cậu cũng không biết đối mặt với anh như thế nào cho phải.

"Ngủ thiếp đi mà cũng khóc được sao?" Kim Chung Quốc buồn cười vạch trần lời nói dối dỡ ẹt của cậu.

"Khóc?" Kim Doãn Khởi đưa tay sờ sờ gương mặt, ừ...ẩm ướt..xác thực giống như nước mắt, nhưng mà...cậu khóc lúc nào vậy.

"Đây là mồ hôi á..trời nóng nực thôi mà." Kim Doãn Khởi đưa tay xé túi khăn đặt trên tủ đầu giường, rút giấy ra thô bạo lau "chứng cớ".

Kim Chung Quốc để mặc cho cậu 'hủy chứng cớ', cũng không vạch trần cậu, biết cậu ghen vì anh, vì anh rơi nước mắt, khiến cho tâm tình anh vô cùng tốt.

"Tiểu Khởi, em mới vừa nhìn thấy...."

"A...đúng rồi, anh Hưởng đang chờ chúng ta kìa, anh Quốc, anh mau đi ra, em muốn thay quần áo, anh không phải nói là muốn dẫn em đi ăn kem sao?" Kim Doãn Khởi đổi chủ đề, rất rõ ràng không muốn nói vấn đề này.

"Không vội, tiểu Khởi..." Kim Chung Quốc nhíu mày một cái, tiếp tục nói.

"Gấp! Thế nào lại không vội, em thèm quá rồi nè..." Kim Doãn Khởi đưa tay nhỏ bé đẩy Kim Chung Quốc ra, tuy nhiên anh không nhúc nhích chút nào.

"Tiểu Khởi, em hãy nghe anh nói..." Kim Chung Quốc có chút không vui mở miệng.

Đột nhiên Kim Doãn Khởi che lỗ tai: "Không nghe, em không muốn nghe, anh không cần phải nói gì nữa, cứ như vậy, cứ như vậy rất tốt. Như vậy...anh có hạnh phúc của anh, có lẽ về sau anh Hưởng cũng sẽ có hạnh phúc như thế. Sau đó, em cũng vậy, sẽ gặp được hạnh phúc của mình. Như vậy...chúng ta sẽ vĩnh viễn làm anh em, không cần lo lắng về tình cảm nam nam. Cũng không cần lo lắng cha mẹ sẽ trách mắng em hay không, như vậy...là kết cục tốt nhất...cứ tiếp tục giữ vững như vậy là được, không còn gì tốt hơn đâu."

Sau một hồi nói một hơi, không nghĩ thì thời gian còn lại của Kim Doãn Khởi giống như bị cấm khẩu, cậu nhắm mắt lại, không nhìn cũng không nghe, cho đến khi Kim Chung Quốc kéo cái gối nhỏ mà cậu ôm trong ngực ra, không chút khách khí đè lên thân thể mềm mại ấy.

Kim Doãn Khởi không cần nhìn cũng biết tư thế bọn họ bây giờ rất là mập mờ, huống chi cậu còn ăn mặc ' mát mẻ ' như vậy.

"Không...không nên như vậy."

Kim Chung Quốc hoàn toàn không để ý cậu trai nhỏ kháng nghị, một tay liền khống chế được dôi tay của người nọ, giơ cao khỏi đầu, khiến người khác chỉ có thể giãy dụa nửa người trên của cậu, cúi đầu, cắn môi của cậu.

"A...đau..." Kim Doãn Khởi đau đến nước mắt chảy ròng.

Kim Chung Quốc ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục công thành chiếm đất.

"A...Hưởng...anh Hưởng ...cứu...cứu" Kim Doãn Khởi sợ, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng thanh âm nói ra lại làm cho người ta nghĩ giống như tiếng rên rỉ.

"Em gọi Hưởng tới cứu em? Nếu như những lời vừa rồi để cho Hưởng nghe được, thì cũng không thể nào cứu được em." Kim Chung Quốc đùa cợt nhìn cậu một cái.

Kim Doãn Khởi ngây dại, phải ha, sao cậu đần như vậy....

"Em...em..."

"Làm sao em có thể ích kỷ như vậy, vì một người dưng không quen biết mà gạt bỏ tình cảm nhiều năm của tụi anh như vậy, tụi anh thương em, cưng chìu em, không bỏ được việc ép em, dù cho có nhiều khát vọng với em nhưng cũng không nguyện ý dọa hỏng em, em thì sao? Em sẽ trốn tránh, giả bộ ngu, hiện tại thậm chí chỉ muốn giải quyết cho xong hai người 'phiền toái lớn' này sao? Kim Doán Khởi, em thật đáng chết." Kim Chung Quốc thản nhiên nói.

Kim Doãn Khởi biết lần này là cậu hoàn toàn làm anh phát cáu rồi.

Kim Chung Quốc nói xong, tiếp tục cúi đầu, thô bạo giày xéo môi của cậu, bàn tay cũng không chút nào thương tiếc nào dày dò ngực cậu

"A...đau quá... Quốc" Kim Doãn Khởi kêu khóc, chưa bao giờ có người chạm qua nơi  nhạy cảm này, làm sao cậu có thể chống lại sự thô bạo của anh.

"Em không được bỏ rơi tụi anh! Em nghĩ bỏ rơi tụi anh đi tìm hạnh phúc của em, anh cho em biết, không thể nào, em nghĩ tìm ai? Thế Huân? Ừ? Phải hay không?" Thanh âm ôn nhu của Kim Chung Quốc làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Không... không phải mà...không phải như thế, ô ô...thật là đau a, Quốc " Kim Doãn Khởi kêu khóc thật đáng thương, cậu đã sớm biết Kim Chung Quốc không phải là người lương thiện gì, bình thường bộ dáng ôn nhu kia quả nhiên chỉ là giả vờ, làm sao cậu lại ngu xuẩn mà làm anh nổi giận như vậy, lần này thì hay rồi, nổ tung đi, lần này chết chắc.

Kim Chung Quốc không nói thêm gì nữa bàn tay luồn vào bên trong quần nhỏ của cậu

"A...anh Quốc, không được...em sai rồi, em biết sai rồi."

"Chậm" Kim Chung Quốc chặn cái miệng nhỏ nhắn đang kêu khóc của cậu lại, bàn tay dùng sức bóp, nâng cặp mông tròng trịa.

"A...A..." Kim Doãn Khởi vừa đau lại vừa sợ, vì vậy... bộc phát: "Không muốn không muốn không muốn! anh Quốc là đô ngu ngốc, rõ ràng mình có người phụ nữ khác, còn nói là để ý em...em ghét anh nhất...em chán ghét anh thân mật cùng cô ta như vậy, ghét cô ta ôm anh, ghét anh có cô ta còn tới trêu chọc em, em ghét ghét chán ghét anh, em ghét nhất là bản thân mình, ô ô...tại sao lại quan tâm anh, biết rất rõ là không nên, nhưng là em lại cứ quan tâm, thật đáng chết...em chán ghét anh dùng môi đã hôn cô ta tới hôn em, em chán ghét anh dùng tay đã ôm cô ta tới ôm em, ô ô...em không bao giờ...muốn để ý anh nữa..."

Kim Doãn Khởi bên rống bên khóc, rống xong, hất mặt không bao giờ nhìn Kim Chung Quốc nữa, mà Kim Chung Quốc đã từ từ buông ra sự kiềm chế đối với cậu.

Lấy được tự do, Kim Doãn Khởi vội vàng chui vào trong chăn, tức giận dùng chăn che đầu, núp ở trong chăn khóc đến khi cảm thấy dễ chịu....

Kim Chung Quốc điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh lại, suy ngẫm lại ý tứ trong lời nói của cậu, ý của cậu là cậu đang ghen phải không? Ý của cậu là cậu quan tâm đến anh sao?

Đúng vậy, nếu như cậu không quan tâm anh, thì khi mở cửa tiến vào, anh sẽ không nhìn thấy nước mắt của cậu, cậu đang ghen đấy.

Lòng của Kim Chung Quốc giống như được mặt trời chiếu sáng: "tiểu Khởi, ra ngoài."

Không có phản ứng, chỉ có tiếng nức nở đáp lại anh.

"Ra ngoài, tiểu Khởi, sẽ buồn bực đến chết, buồn bực chết, anh Quốc sẽ đau lòng." Kim Chung Quốc tính nhẫn nại thật tốt, nhẹ giọng dụ dỗ.

Sẽ đau lòng, mới vừa dùng sức bóp người ta như vậy cũng không thấy đau lòng tí nào, Kim Doãn Khởi xì mũi coi thường nghĩ đến người hai mặt, hừ.

"Nếu em không ra, anh gọi Hưởng lên, thuận tiện nói cho Hưởng biết, em nói em phải đi tìm hạnh phúc của mình, bảo chúng ta nhanh chóng biến đi, không muốn trở ngại hạnh phúc của em."

Nghe vậy, Kim Doãn Khởi hô to một tiếng, vén chăn lên: "Anh nói bậy, em không có nói như vậy đâu nha."

Kim Chung Quốc vui vẻ nhìn cậu phồng má lên, bởi vì che chăn mà gò má ửng hồng, hai con mắt bị nước mắt tắm rửa cực kỳ sáng ngời, mắt to, lại bày trò vô liêm sỉ nói: "Em nói Hưởng tin anh hay tin em."

Kim Doãn Khởi giận đến nổi dùng tay chỉ chỉ lỗ mũi đẹp mắt của anh: "Anh...anh...anh nói xạo, anh là người xấu."

"Anh nói xạo? Em nghe thấy? Có cái gì làm chứng cớ? Hơn nữa coi như em có chứng cớ...người nói xạo chính là người xấu sao? Vậy trên thế giới này không hề có người tốt..." Kim Chung Quốc vui vẻ nói, thật đáng yêu, tiểu Khởi của anh thật là đáng yêu.

Kim Doãn Khởi giựt giựt khóe miệng mấy cái, thô lỗ lau nước mắt trên mặt, quay lưng lại không thèm để ý tới anh.

Kim Chung Quốc nhìn người nào đó ầm ĩ, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau: "Được rồi, đừng nóng giận, mới vừa rồi là chính cô ta cỡi hết đồ rồi ôm lấy anh chứ bộ, anh còn chưa kịp đẩy cô ta ra thì em đã xông vào..."

Kim Chung Quốc còn chưa nói hết, người khác cũng lên tiếng rất chua: "Phải ha...em tới thật không đúng lúc, lần sau nếu anh gặp phải loại khách này thì làm phiền anh treo biển ở ngoài cữa để bảng hiệu làm ơn không quấy rầy, như vậy em liền không đến làm phiền anh."

Kim Chung Quốc nghe giọng đậm mùi dấm chua của cậu, cười thật vui vẻ.

"Anh cười cái gì!!" Kim Doãn Khởi sinh tức giận hất tay anh đang ôm mình ra, xoay người lại đối mặt với anh.

"Có hay anh lại nghe được mùi dấm rất nồng không nhỉ...ha ha ha" Kim Chung Quốc vừa cười vừa đưa tay ra ôm Kim Doãn Khởi.

"Anh...." Kim Doãn Khởi tức giận cắn răng nghiến lợi né tránh bàn tay người khác, tránh không được hai cái liền bị người khác ôm lấy.

"Buông tay buông tay, không cầm anh ôm!"

"Được rồi, đừng nóng giận, thật sự là chính cô ta nhào lên đó, hơn nữa anh cũng không có hôn qua cô ta."

"Không có hôn qua, có sờ qua, ôm qua có phải hay không." Kim Doãn Khởi khinh thường liếc anh một cái

"Anh thừa nhận anh có cùng cô ta lên giường, nhưng là không có sờ qua cũng không có ôm qua, ngay cả y phục anh cũng không cỡi, chẳng qua là trực tiếp..."

"A...câm miệng câm miệng..tên sắc lang này." Kim Doãn Khởi lấy tay che miệng người khác, thật không biết xấu hổ....

Kim Chung Quốc nhìn Kim Doãn Khởi đỏ mặt, lấy tay nhỏ bé của cậu ra, ôn nhu nói: "tiểu Khởi, anh không lừa em, thật là anh với cô ta không có quan hệ, anh là đàn ông bình thường, đó là trên sinh lý, nhưng không liên quan tình cảm, em hiểu chưa? Nhưng mà anh thề, trừ em ra, anh không có hôn, vuốt ve hay là ôm qua bất kỳ một phụ nữ hay đàn ông nào hết, thật."

Kim Doãn Khởi sững sờ nhìn Kim Chung Quốc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cậu biết, chỉ cần bọn họ muốn, tuyệt đối có thể không để ý đến ý muốn của cậu mà mạnh mẽ đoạt lấy cậu, nhưng bọn họ không có, thật ra thì bọn họ cho cậu thời gian cùng không gian để quên đi thói quen coi họ là anh em, khiến cậu yêu bọn họ.

"Được rồi, thay đồ khác, đi ăn kem, nếu không anh Hưởng của em sẽ tức giận đấy." Kim Chung Quốc nhìn Kim Doãn Khởi ngẩn ngơ, cưng chìu nói.

Kim Doãn Khởi sững sờ nhìn Kim Chung Quốc thẳng thắn vô tư, cái gì nha, chín miệng anh nói cho cậu biết, anh và người phụ nữ đó có quan hệ, tại sao cô cậu ra có chút khổ sở cũng không thể nào trách nổi anh.

Một lúc sau, người khác lên tiếng: "Anh về sau nếu chạm qua người khác...sau khi trở về nhớ đi tắm, em không muốn anh mang theo mùi vị người khác ôm em."

"Không đụng, không bao giờ đụng người khác nữa, anh kiên nhẫn chờ em tiếp nhận, tiếp nhận tất cả của chúng ta, không hề đụng người khác nữa."

Kim Chung Quốc ôn nhu nói: "Nhưng mà...em phải đáp ứng anh, đừng làm cho tụi anh chờ quá lâu, sẽ sinh bệnh mất."

Kim Doãn Khởi đỏ mặt đẩy Kim Chung Quốc ra: "Anh đi ra ngoài nhanh..., em muốn thay quần áo rồi."

"Đúng rồi! Nói đến quần áo, lần sau em mặc như vậy chạy loạn khắp nơi, cũng không chính xác có phải em khiêu vũ không, em biết nhà chúng ta có bao nhiêu người giúp việc chứ, em từ phòng múa đi tới nơi này, bao nhiêu người thấy được...em..."

"Thôi được rồi mà..., biết biết, dài dòng chết đi được." Kim Doãn Khởi đỏ mặt đẩy người nào đó còn chưa nói hết, thật là người đã già dài dòng chết đi được.

Kim Chung Quốc lắc đầu một cái ra khỏi phòng của cậu, trong lòng còn đang suy nghĩ, lúc nào thì mới có thể đem chuyện vừa rồi tiếp tục nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top