28.
Khi Jimin mang bữa trưa tới phòng bệnh, Jungkook đang vui vẻ trò chuyện với dì hộ lý, không biết y nói gì, chọc cho bác gái che miệng cười không ngừng.
Y quay đầu sang, thấy Taehyung đang yên lặng ngồi trên giường nhìn Jungkook.
Sắc mặt xám xịt, râu mọc tua tủa trên cằm, hắn cứ ngồi bất động như thế trong căn phòng đang tràn ngập ánh mặt trời ấm áp – một chút cũng không thấy hài hoà.
Y ho nhẹ một tiếng, bước tới đem cơm nước đặt lên bàn, Jungkook liếc nhìn y rồi lại dời tầm mắt đi rất nhanh.
“Kim thiếu…”
Taehyung mờ mịt ngẩng đầu nhìn y, lại quay sang xem Jungkook, thấy đối phương rất phối hợp há to mồm khi dì hộ lý đút cơm, hắn mới đứng dậy ra khỏi phòng.
“Chuyện gì?”
“Sáng nay lão đại Mun lại cho người tới hối thúc, bảo chúng ta giao hàng sớm một chút, còn mấy ông chủ khác cũng đang hẹn gặp anh.”
“Ừ, cậu xếp lịch ngày mai gặp cho tôi.” Taehyung gật đầu, đôi lông mày nhíu lại, mới qua hai ba hôm người này đã gầy đi rất nhiều.
Jimin chần chừ mở miệng: “Anh có cần ngủ một lát hay không? Tinh thần kém như vậy, nhỡ ngày mai có biến thì rất bất lợi, nơi này để tôi trông.”
“Không sao, buổi tối tôi đều có chợp mắt một lúc, cậu cũng không cần phải ở đây, trở về rồi chuẩn bị cho chu đáo đi.”
Jimin nhìn bóng lưng Taehyung nghiêng ngả đi vào phòng, trong đầu y đột nhiên nảy ra hai chữ “mong manh” thật lớn.
Mong manh sao? Y không nhịn được bật cười, nếu như bị đối phương biết nhất định sẽ bẻ gãy cổ y mất, cho đến bây giờ, y cũng không biết mình nên đồng tình với Jeon Jungkook hay Kim Taehyung nữa.
Kim Taehyung không phải là người không có điểm yếu, cũng không phải đánh đâu thắng đó, chỉ vì vẻ ngoài hắn quá mức lạnh lùng, cứng rắn khiến cho người ta cảm thấy hắn vốn là kẻ máu lạnh mà thôi.
Jimin đi theo hắn đã gần mười năm, từ hồi còn là một cậu học sinh được Kim Taehyung cứu ở góc phố, sau đó học phí của y đều do Kim gia chi, mà y cũng trở thành đàn em đi theo Kim Taehyung sớm nhất.
Thời gian y ở cạnh Kim Taehyung thậm chí so với cha hắn còn nhiều hơn, vì vậy khi tìm thấy Kim Taehyung sau một thời gian mất tích y còn tưởng kẻ ngốc kia chỉ là có ngoại hình giống Kim Taehyung mà thôi.
Nam nhân kia đang mỉm cười ngại ngùng với một người đàn ông, thậm chí còn bất ngờ dán vào thơm trộm người kia một cái, đây là Kim Taehyung sao? Đã quá lâu y chưa từng thấy Kim Taehyung cười, ngay cả chút tâm tình biến đổi cũng không, ngoại trừ lúc giết người.
Y chợt nhớ, lúc mười sáu, mười bảy tuổi thì Kim Taehyung luôn có một số suy nghĩ rất cẩn trọng mà lứa tuổi thiếu niên không nên có, tuy rằng khi đó hắn cũng đã sớm trưởng thành.
Jimin thở dài, chuyện hai người bọn họ y cũng bó tay, chỉ cần Kim Taehyung không gặp nguy hiểm là được.
Taehyung trở về phòng, Jungkook còn đang tán gẫu, thậm chí ngay cả dừng lại một chút cũng không.
Hắn yên lặng đi tới lấy thuốc, rót nước rồi cầm cái cốc đưa qua: “Tới giờ uống thuốc rồi.” Lúc trước bởi vì vết thương nhiễm trùng mà Jungkook phát sốt, bây giờ cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn lui.
“Ừm.” Hẳn là đáp lại, nhưng người kia hoàn toàn không có ý định uống.
Mấy ngày bị lạnh nhạt lại không thể nào trút giận, tâm trạng Taehyung kém tới cực điểm, nhưng lại không thể làm gì được y, hắn liền quát dì hộ lý đang đứng một bên: “Tôi gọi dì tới để làm gì?”
Lời chưa dứt đã bị Jungkook cắt ngang: “Không ai yêu cầu cậu phải cứu tôi.”
“… Jeon! Jung! Kook! Anh muốn cứ vậy mà chết đúng hay không?”
“Tôi muốn chết? Không phải kẻ hy vọng muốn tôi chết nhất là cậu hay sao? Cậu hận không thể xoá bỏ đi vết nhơ trong đời cậu chính là tôi đây, coi như tôi từng cầu xin cậu, cậu cũng không hề do dự, người đã dứt khoát quay lưng bước đi đó chẳng lẽ không phải là cậu ư?” Jungkook dừng một chút, sự chán ghét loé lên trong đáy mắt: “Bây giờ lại muốn cứu tôi là có ý đồ gì, vẫn mong tôi sẽ tiếp tục ngu ngốc như vậy hả? Kim Taehyung, nhìn tôi bị cậu mê hoặc đến xoay như chong chóng rất thú vị ư? Cậu tưởng mình đã che giấu rất tốt sao? Cậu còn không biết lúc đó vẻ mặt cậu quá rõ ràng: Trào phúng, căm ghét, xem thường, trên mặt cậu chỉ chưa viết thêm dòng chữ muốn tôi mau mau biến mất thôi!”
Taehyung bị rống lại đến lùi về sau một bước, lại không thể phản bác, bởi vì khi đó đúng là hắn đã nghĩ như vậy, hóa ra Jungkook biết hết… nhưng mà…
“Không phải là không hề do dự…”
Cái gì? Jungkook nhíu mày nhìn hắn.
Cũng không phải là không hề do dự, mà chỉ vì do dự quá lâu nên hắn mới đưa ra quyết định sai lầm không thể nào cứu vãn. Chỉ có điều bây giờ nói những lời này, sẽ chỉ làm cho đối phương cảm thấy nực cười mà thôi.
Taehyung hít sâu một hơi, ép xuống cái cảm giác đau đớn không biết ở trên thân thể hay trong trái tim, khàn khàn tránh sang chuyện khác: “Trước hết hãy uống thuốc đã.”
Jungkook vừa nãy lớn tiếng một hồi còn đang thở hổn hển, vết thương trên người đau nhói từng trận, y im lặng, khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, cầm cốc nước ngửa cổ nuốt ực viên thuốc xuống.
Mặc kệ trước hay sau sự cố này, y sẽ cố gắng sống tiếp, nhưng mỗi ngày đều phải đối mặt với kẻ mà y không muốn nhìn thấy nhất, tâm tình sao có thể tốt.
“Ngày mai dì nhớ dặn anh ấy uống thuốc, một ngày ăn đủ ba bữa, nếu thiếu một bữa thì lập tức gọi bác sĩ, dì nhớ chưa?” Taehyung thở dài, xoay người bảo dì hộ lý vẫn còn đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh.
“Ngày mai cậu có việc phải ra ngoài sao?”
Taehyung thấy Jungkook chủ động nói chuyện cùng hắn, giật mình, tâm trạng vốn ảm đạm tựa hồ lại sáng lên một chút, giọng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rồi lại bổ sung: “Bên ngoài tôi đã phái người bảo vệ, buổi tối sẽ lại đây sớm một chút.”
Jungkook ở trong chăn hừ lạnh một tiếng: “Không cần.”
Tâm trạng nam nhân vừa phấn khích liền xẹp xuống.
Hắn nhìn gáy Jungkook, rất muốn xoa nhẹ lên, nhưng mà bàn tay đưa ra giữa chừng liền bỏ cuộc.
Chờ thêm một chút nữa.
Hôm sau Taehyung đợi Jungkook ăn cơm xong tới buổi trưa mới xuất phát, khi đến nơi lão đại Văn hẹn gặp đã muộn mất nửa giờ, Myung lo lắng đến đổ một thân mồ hôi.
May mà đối phương cũng không so đo, tươi cười mời hắn vào phòng.
Bữa cơm được nửa chừng, lão Mun nói muốn đi WC, chân trước ông ta vừa mới bước khỏi không quá năm phút, chân sau xông tới một nhóm côn đồ tay lăm lăm vũ khí. Chúng đóng cửa phòng, không nói hai lời liền vọt tới.
Dù sao cũng là khách sạn giữa thành phố, không thể quang minh chính đại mà dùng súng, ngoại trừ cái bàn bị lật đổ, nhóm người Kim Taehyung vung ghế lên làm vũ khí.
Hai bên đánh nhau chừng mười mấy phút, bên ngoài cũng không có bất kỳ ai đi vào, cũng không thấy người báo cảnh sát, xem ra nơi này là địa bàn của chúng.
Phần lớn thủ hạ của Kim Taehyung đang chờ ở ngoài, hắn chỉ dẫn mấy anh em thân cận đi theo, có lẽ không nghĩ tới đối phương dám ra tay ngay trong khách sạn này.
Jimin phản ứng nhanh nhất, phải nói là y chưa từng buông lỏng cảnh giác, vì vậy khi đám người kia tràn vào cửa, y lập tức chắn trước người Taehyung.
Nhưng mà lão già Mun còn rất ranh mãnh – bố trí toàn đàn em có thân thủ tốt, cộng với không gian chật hẹp, chốc lát khiến nhóm người Kim Taehyung chống trả vô cùng chật vật.
May mắn là Kim Taehyung cũng không phải kẻ ngồi không, hắn được Kim Taehuk huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt từ khi còn bé, vào lúc này đánh giết ra một đường, tuy rằng trên người cũng dính không ít đòn.
Hai bên nháo loạn hồi lâu, động tác cũng dần chậm lại, thủ hạ của Kim Taehyung chờ bên ngoài đại khái nhận ra có điểm không đúng, lập tức đánh giết vào đem Kim Taehyung và Park Jimin cứu ra.
Nhóm người kia bị vây lại cũng không hề kinh hoảng, nghĩ cũng phải, nếu chúng có thể giết được Kim Taehyung là tốt nhất, nhưng không được thì tước đi khí thế của hắn cũng không tồi, coi như thua, Kim Taehyung cũng không thể bắt bọn họ, suy cho cùng đây là khu đô thị đông đúc.
Nước cờ này tính toán thật tốt.
“Kim Taehyung!” Jimin ngoại trừ mấy vết thương ngoài da thì không có gì nghiêm trọng, trái lại là Taehyung, vốn hai ngày qua tinh thần sa sút, vừa nãy còn tiêu hao hết thể lực, hơi mất tập trung liền trúng ngay một dao vào bụng, may mà vết thương không sâu.
“Không sao, đi mau, lát nữa bọn chúng báo cảnh sát liền không xong.” Trán Taehyung đổ mồ hôi, hắn dùng tây trang màu đen che đi vết thương trên bụng, cứ như bình thường mà thẳng tắp eo lưng bước ra ngoài.
Jimin thở dài, đành đi theo.
Nhưng vết thương còn chưa cầm máu, bệnh viện bên kia lại giáng cho Taehyung thêm một nhát gần như trí mạng.
Thủ hạ canh gác ở bệnh viện gọi tới, ấp úng thông báo Jeon Jungkook đã biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top