Chương 7: Trợ lý riêng, Jungkook

Đường lớn Seoul tháng mười hai phủ đầy hoa tuyết, một chàng trai trẻ xinh đẹp ngước mắt nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hai mắt nhòe lệ. Đúng, cậu trai này rất xinh đẹp, làn da so với các cô gái còn mịn màng hơn, dưới cái lạnh, hai má tròn tròn bật lên một tầng hồng nhạt cực kì đáng yêu.

Cậu trai trẻ hít sâu một hơi, hai tay cầm chặt tập hồ sơ, khí thế hừng hực đi vào trong tòa nhà. Công ty Kim, ước mơ và hoài bãi bao năm qua của cậu.

Người đứng ở đó không ai khác, chính là thiếu niên người gặp người mê, hoa gặp hoa nở, Jeon Jungkook.

Vì vài lí do đặc biệt nên cậu đã tốt nghiệp đại học ngay khi 21 tuổi, rốt cuộc vẻ trẻ con trên mặt vẫn còn nguyên vẹn không thay đổi. Chẳng qua đường nét càng thêm hoàn hảo và góc cạnh.

Trong lúc chờ phỏng vấn, cậu hồi hộp đến mức cắn rách cả môi, thật xui xẻo làm sao. Vừa đặt khăn giấy lên lau máu, cửa phòng rốt cuộc mở ra, có giọng nữ dịu dàng cất lên:

"Mời người phỏng vấn tiếp theo, số 259, Jeon Jungkook."

Nghe tên mình, Jungkook đứng bật dậy, luống cuống đi vào trong. Lúc ngồi xuống ghế rồi, tay chân cậu vẫn đang đổ mồ hồi.

Người trước mặt cậu thật sự rất trẻ, phần diện mạo bên ngoài không thể chê được. Màu tóc vàng kì thực rất kén người và khá bắt mắt, nhưng dán lên mặt anh ta thì không chỉ đẹp bình thường thôi đâu. Người này cúi đầu nhìn hồ sơ của cậu, tay cầm bút gõ nhẹ lên bàn không biết là đang nghĩ gì. Từng nhịp, từng nhịp một khiến tim cậu nhảy loạn theo.

"Jeon Jungkook?"

"A, vâng!"

"Số điện thoại hiện tại của cậu là dùng từ lúc nào?"

Jungkook không hiểu sao anh ta đột nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp:

"Tôi từng đổi số điện thoại một lần sau khi vào đại học."

"Vậy à? Cậu còn nhớ số cũ chứ? Ghi lại cho tôi."

Namjoon nhếch một bên lông mày, đẩy tờ giấy trắng sang chỗ Jungkook. Khi đọc đến cái tên này, anh có chút tò mò và nhớ lại chuyện cũ. Mấy năm trước, sau khi Taehyung tỉnh dậy từ vụ tai nạn, thỉnh thoảng sẽ ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ rồi lẩm nhẩm cái tên Taetae. Anh có hỏi Taehyung về một thư ký riêng tên Jeon Jungkook, nhưng em ấy không biết gì về người đó cả. Vậy người đã từng nhắn tin cho anh, ngăn anh hợp tác với công ty TUZ à ai? Dù anh nghi ngờ nhưng không điều tra kĩ lắm, bởi vốn dĩ anh cũng không định ký hợp đồng với TUZ.
Nhìn số điện thoại cũ của người này, anh nhăn mày, trùng hợp sao?

"Được rồi, Jungkook, cậu ra ngoài trước chờ tôi."

Dù trong lòng Jungkook cực kì khó hiểu và khá sốc vì bị đá ra giữa chừng, nhưng cậu chỉ có thể im lặng đi ra ngoài, môi ẩn ẩn đau làm cậu tỉnh táo hơn chút. Hồ sơ cậu chẳng có vấn đề gì cả, không cần sợ.

Namjoon tra lại trong máy tính xách tay, cái tệp thông tin mấy năm trước may mà chưa xóa, anh xem xong lập tức nhấc điện thoại lên nhấn gọi cho Taehyung.

"Anh, chuyện gì vậy? Em đang họp."

"Dạo gần đây còn nằm mơ mấy giấc mơ quái dị kia không?"

"Nghiêm túc, em đang họp."

"Vừa rồi có một cậu tên Jeon Jungkook đến phỏng vấn."

"Người thứ bao nhiêu tên Jeon Jungkook rồi? Mỗi lần như vậy anh không cần phải gọi báo em đâu. Em khẳng định em không có thư ký hay trợ lý riêng nào bên ngoài công ty cả! Nếu không còn gì thì em..."

Taehyung còn muốn nói gì đó nhưng Namjoon đã cắt ngang: "Là người đó! Anh khẳng định! Chính là số điện thoại từng nhắn tin cho anh, em cũng đã tự mình đọc qua còn gì, nếu không phải người thân thiết với em, làm sao biết mối quan hệ giữa anh và Jinie?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vang lên âm giọng trầm trầm của Taehyung.

"Họp đến đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục."

Namjoon thở dài, nghĩ lại việc thỉnh thoảng em vẫn bị những giấc mơ kì lạ thậm chí những hình ảnh đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu, suốt năm năm liền không khi nào ngơi mà đau lòng. Bác sĩ tâm lí cũng không thể giúp ích gì, lần này có thể tìm được manh mối, em ấy sẽ không bỏ lỡ đâu.

Taehyung đúng là không dám bỏ lỡ, anh chạy vội vào trong thang máy, đưa tay kéo lỏng cà vạt trên cổ, dáng vẻ 28 tuổi lúc này càng thêm chững trạc. Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, anh vuốt mái tóc tối màu phủ xuống trán, trên người mặc vest đen quyến rũ, trực tiếp đi xuống nơi phỏng vấn. Từ xa, anh đã nhìn thấy một chàng trai ngồi tựa đầu vào tường. Sau khi tính toán kĩ càng, Namjoon đã chọn ra hai người giỏi nhất làm bên mảng thiết kế, những người phía sau thì từ chối hết. Lúc này chỉ còn mình Jungkook ngồi trước phòng chờ.

Taehyung cách Jungkook chừng ba mét thì dừng chân, anh cứ đứng ở đấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yên bình kia. Cậu ta... ngủ gật sao?

Bản thân nắm giữ một công ty lớn thế này, làm chủ tịch, có quyền hành tối cao, anh lại không dám đánh thức nhân viên tương lai bé nhỏ trước mắt. Tim anh đập thình thịch, cảm giác thân thiết đột nhiên trỗi dậy. Hình ảnh người con trai vẫn luôn mờ ảo trong ký ức lại hiện ra, so với trước kia càng thêm rõ ràng, có chút giống chàng trai bí ẩn này.

Cậu ta nhắn tin cho Namjoon, tự xưng là trợ lý của anh? Vậy thì lí do gì hôm nay đến đây, xin vào mảng thiết kế của công ty?

Namjoon đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, cười bảo: "Sao vậy? Tình yêu sét đánh?"

Taehyung thúc nhẹ vào bụng Namjoon, nhăn mày: "Em không giống anh, vì theo đuổi Jinie yêu dấu gì đó mà da mặt cũng chẳng cần nữa."

Bị nói trúng tim đen, Namjoon chỉ có thể huýt sáo lảng tránh. Anh chỉ đổi một bản thiết kế xe ô tô lấy một vị trí thư ký riêng cho mình thôi mà?

Tiếng huýt sáo kia vô tình đánh thức Jungkook, cậu luống cuống cúi chào cả hai người đàn ông.
"Cậu tên là Jeon Jungkook à? Quê ở Busan nhỉ? Nghe nói thành tích của cậu từ khi lên đại học vô cùng xuất sắc, thậm chí tốt nghiệp sớm. Vậy, vì sao lại chọn công ty Kim?"

Jungkook sao có thể không biết người này là ai, cậu hồi hộp đáp: "Từ khi còn nhỏ đã hâm mộ anh, vả lại tôi rất thích những thiết kế của công ty..."

Nói còn chưa hết lời, Taehyung đột nhiên cười nhẹ: "Nếu đã hâm mộ tôi, vậy từ mai theo tôi làm trợ lý đi."

Hể? Cái gì cơ? Chính Namjoon cũng không tin vào tai mình, hai mắt mở to, cái con người cao cao tại thượng, mắt trên đỉnh đầu này mà chịu nhận trợ lý riêng á? Jungkook, cậu đừng đồng ý, không thì sẽ thảm lắm!

Nhưng mà phản ứng của Jungkook thì hoàn toàn trái với Namjoon, đầu tiên là ngơ ra, sau đó ngạc nhiên, rồi liên tục hỏi: "Thật ư? Thật sao? Tôi không có mơ? Đậu phỏng vấn rồi? Còn được làm trợ lý? Không tin được!"

Taehyung nhìn cậu trai trước mặt cười ngượng ngùng vì một câu nói của mình, bất giác thấy trong lòng như bớt đi một gánh nặng, tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

"Đưa điện thoại cho tôi." Taehyung xòe tay, một chiếc điện thoại màu đen lập tức ngoan ngoãn nằm trên đó.

Anh bấm số gọi cho mình, sau đó lưu vào danh bạ với cái tên "Boss" rồi trả lại cho Jungkook.

"Đây là số riêng của tôi, có gì thắc mắc cứ gọi. Cậu về đi, sáng mai lên tôi sẽ phổ biến công việc."

Jungkook tất nhiên là vui đến không thể khép miệng lại, cầm điện thoại liên tục cảm ơn Taehyung rồi chạy ù ra ngoài.

"Em còn bảo không phải là tình yêu sét đánh đi? Uổng công ngày xưa mấy anh chị còn tưởng em thích gái, giới thiệu hết cô này tới cô khác, bây giờ sắp hết thanh xuân rồi mới chịu động lòng."

Namjoon không khách sáo cười vào mặt Taehyung, mà con người Taehyung vốn khó tính lập tức giải thích: "Chỉ như vậy em mới giải đáp được những khúc mắc trong lòng, anh cẩn thận lời nói, em trừ lương bây giờ."

Thấy Namjoon nhún vai tỏ vẻ không có gì quan trọng, Taehyung gật gù, bổ sung thêm: "Trừ lương Jinie nhé? Lí do là Namjoon lại làm phật lòng sếp lớn."

"Ặc... Quá đáng!" Namjoon hét to.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top