*14*
Tọa đàm
Đối với đại đa số người mà nói, đây bất quá chỉ một buổi chiều thứ hai bình thường mà thôi, nhiệt độ không khí khá cao, là do liên tục hơn tuần lễ rồi trời không đổ mưa. Trước cửa trường học đậu một chiếc Audi màu đen trông rất khí thế, từ xa đã nhìn thấy tấm băng rôn đỏ tươi với hàng chữ thật lớn "Nhiệt liệt chào mừng giáo sư Trần XX – cố vấn viện bảo tàng, nhà giám định văn vật kiêm nghiên cứu viên đã đến tham dự buổi tọa đàm ngày hôm nay."
Lễ đường được xây mới gần hai năm, hội trường bên trong trông thật khí khái, trần nhà màu lam nhạt kết hợp với vách tường màu ngọc bích, toàn bộ cửa lớn đều được chế tác bằng thủy tinh, từ bên ngoài nhìn vào đã thấy một dãy dài người tấp nập xếp hàng. Khác với vẻ hiện đại bình thường, lần này cả khán phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, cửa hông đặt một chiếc bình hoa Minh nữ thưởng Xuân Đào thật lớn, áp phích tuyên truyền dùng gỗ chạm hoa làm khung, mấy tấm Hành Thư* xung quanh vừa thấy còn tưởng rằng là đồ cổ a.
Trong đại sảnh máy điều hòa chỉnh rất thấp, Điền Chính Quốc vuốt ve cánh tay nổi đầy da gà của mình, đứng xếp hàng nhìn chằm chằm áp phích giết thời gian.
Giáo sư trong hình làm người ta có cảm giác rất giống một túi hồ sơ, ngay cả kính mắt phản quang cũng làm người ta liên tưởng đến bìa plastic bọc bên ngoài, Điền Chính Quốc thất thần một lát, đột nhiên sửng sốt nhận ra vì cái gì mình lại cảm thấy người này quen mắt như vậy, người nọ chính là nhà biên soạn cuốn "Nghiên cứu về trang phục thời Minh", mở sách ra trang đầu tiên là ảnh chụp của hắn, nghe nói vô luận là chuyên môn nghiên cứu hay giám định đồ cổ đều rất có tiếng tăm trong giới. Hình như còn thấy trong chương trình giám định bảo vật trên truyền hình nữa, Điền Chính Quốc nghĩ thầm, lúc thực tập lại chưa từng gặp qua hắn, có thể là do mình chỉ là tiểu nhân vật thôi a.
Nói đi thì phải nói lại, tại sao người này lại chỉ đích danh, yêu cầu hắn tham gia cuộc khai quật chứ?
_"Cách giờ bắt đầu còn có hai mươi phút, mời mọi người kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi, nhân viên công tác một lát nữa sẽ phát cho mỗi người một cuốn sổ tay giới thiệu, còn tặng nước uống miễn phí nữa nga." Radio trong đại sảnh truyền đến giọng nữ ngọt ngào, cách đó không xa một nam sinh xếp hàng phía trước Điền Chính Quốc đang vùi đầu chơi psp bỗng quay người ra sau, nở nụ cười đáng khinh "Ngọt thật a."
Kì lạ là người này mặc một chiếc áo khoác ngắn theo phong cách thời Hán, quần dài mũi bê, váy vải ngắn bên ngoài, tay áo lại rộng thùng thình, kết hợp với vẻ mặt tràn đầy thanh xuân cùng chiếc psp trong tay trông có vẻ vô cùng quái dị. Điền Chính Quốc dọc theo hàng ngũ quét mắt một vòng, kì quái phát hiện không chỉ nam sinh cầm psp này ăn mặc dở hơi như vậy mà không ít người cũng khoát lên mình những phục sức cổ xưa, một nữ sinh thậm chí còn búi tóc, trâm phượng gỗ đen tà tà cài trên đầu.
Điền Chính Quốc chán đến chết nhìn ra ngoài, một thân ảnh mặc bộ áo choàng màu lam đập vào mắt hắn.
Là tiểu đạo sĩ, đang ngồi xổm cạnh bồn hoa cách đó không xa, trong tay cầm xúc xích nướng đút cho một con mèo mướp lười biếng, mèo mướp cuộn tròn cơ thể tỏ vẻ thích ý, thân hình mập mạp trông rất giống một con ốc sên khổng lồ.
Tiểu đạo sĩ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang ngoắc ngoắc hắn, vội vàng ném xúc xích cho con mèo, vác balô chạy đến cửa, Điền Chính Quốc lui về sau một chút, bên người cỗ âm hàn giật giật, tựa hồ thật không tình nguyện.
_"Ít nhất A Nhan là người sống, ngươi cũng không biết đã chết bao lâu a." Điền Chính Quốc nhịn không được nói thầm, tróc quỷ, đưa bùa một loạt sự kiện khiến Kim Thái Hanh thực chán ghét tiểu đạo sĩ, gần nhất mỗi lần Điền Chính Quốc gọi điện cho A Nhan hỏi về chuyện siêu độ cho quỷ, phản ứng của hắn thì khỏi phải bàn cãi.
_"Lại đây, ở chỗ này." Điền Chính Quốc hướng về phía tiểu đạo sĩ hô to, " Chính mình ăn còn chưa tốt, còn mua xúc xích nướng cho nó làm gì." A Nhan cầm trong tay nửa cây xúc xích, mặt lập tức đỏ, ánh mặt lượng lượng nhìn Điền Chính Quốc.
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo giữ chặt, kéo hắn cách xa tiểu đạo sĩ, Điền Chính Quốc vốn bị điều hòa đông cứng làm cho cả người vô cùng khó chịu, liền cau mày gạt tay Kim Thái Hanh ra.
Cỗ âm hàn lập tức nhích lại gần, khẽ run rẩy, Điền Chính Quốc tưởng rằng hắn tức giận, ngẩng đầu thì thấy một đội sinh viên mặc đồ cổ trang từ sau cánh cửa màu vàng đi ra, không giống người xem mặc trang phục thời Hán, mười mấy người này đều hóa trang thành quan lại triều Minh, nam mặc áo choàng vải màu xanh hoặc trắng, đầu đội ti phương khăn*, nữ quần áo hoa quan cùng vòng kim ngọc, tay áo ngoài thêu hoa, có áo ngắn quần nguyệt hoa làm dân nữ đạm mạc, có người hồng y tay áo ung dung hóa thân thành phu nhân, cầm cái khay, bên trong đựng cốc giấy, là nhân viên tới phân phát đồ uống.
Kim Thái Hanh không quá thích hợp, dán vào người Điền Chính Quốc run rẩy lợi hại, Điền Chính Quốc hoảng sợ, tận lực bất động môi nhỏ giọng hỏi hắn "Ngươi nhớ tới cái gì sao?" Kim Thái Hanh không trả lời, ngược lại Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy quỷ ảnh trong màn hình vi tính, lúc đó Kim Thái Hanh rõ ràng đầu đội cái ti phương khăn.
_"Ta đi đầu, các ngươi cản phía sau." Một thanh âm lăng lăng truyền đến, Điền Chính Quốc lập tức ngây ngẩn cả người, trong đội ngũ nhân viên đứng một thân ảnh quen thuộc mái tóc cắt ngắn buộc khăn, một bên vừa phát hồng trà vừa quay đầu cười đùa, dù có thay đổi như thế nào Điền Chính Quốc vẫn không thể nhận lầm, đó chính là Vivian.
Điền Chính Quốc định cúi đầu, làm bộ như không phát hiện, nhưng Vivian hiển nhiên đã chú ý tới hắn, tạm dừng một giây sau đó hô tên Điền Chính Quốc liền bưng khay đi tới, trang phục dân nữ khoát lên người mang đến cho nàng một cỗ thanh đạm, trên cổ là chiếc vòng hoa, rất có hương vị thiên nhiên.
_"Đã lâu không thấy, anh đến đây một mình sao ?" Vivian cười nói, thuận tay cầm cốc hồng trà đưa cho Điền Chính Quốc, "Có muốn đi chung với tụi em không?"
Vivian loại này làm người thẳng thắn, rất ít khi để cảm xúc xấu hổ ở trong lòng, Điền Chính Quốc thì không được, hắn luôn cảm thấy quá khứ từng làm người yêu thì không thể làm bạn bè bình thường được nữa, từ khi chia tay, chỉ cần là trường hợp có Vivian hắn đều tận lực tránh đi, vô luận là họp lớp, sinh nhật hay đi chơi xa, đương nhiên cũng có thời điểm không thể tránh thoát, tỷ như hiện tại, Điền Chính Quốc miễn cưỡng ngẩng đầu, cười thực gian nan.
_"Không, không phải, anh đi cùng A Nhan." Mặt Điền Chính Quốc nóng lên, vội vàng dùng tiểu đạo sĩ làm bia đỡ đạn.
Có lẽ bởi vì thanh danh của tiểu đạo sĩ quá mức quái dị, Vivian giật mình, liếc mắt đánh giá A Nhan, nhưng ngay sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình, lấy một ly hồng trà đưa cho A Nhan, đồng thời đưa cho Điền Chính Quốc hai cuốn sổ tay tuyên truyền "Đây là hoạt động lớn nhất của khoa chúng ta trong học kì này, bận rộn chuẩn bị hơn hai tháng, mệt đến đầu tắt mặt tối a."
_"Rất tốt." Điền Chính Quốc trả lời, trong lời nói có chút không được tự nhiên.
_"Hy vọng anh thích." Nàng cười hì hì nói
Một đội viên từ sau hô to tên nàng, sau đó chạy đến, thấy Điền Chính Quốc cùng Vivian đứng đối mặt với nhau mà không nói lời nào, liền bắt đầu ồn ào "U, coi trọng công tử nhà ai mà đi không nổi a ?" Mặc quần áo thư sinh xem xét Điền Chính Quốc từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng trên áo sơmi carô sau đó chuyển qua nhãn CK trên quần bò, không nóng không lạnh nói "Chất lượng không sai, là một tiểu sinh thanh tú."
Vivian cũng không tức giận, thản nhiên quay qua nói "Nhìn cái gì, đây thiếu chút nữa đã trở thành phu quân của ta đó, chất lượng có tốt thì về sau cũng là của nhà người khác rồi." "Nguyên lai là ngươi a, có phúc mà không biết hưởng, đáng tiếc cho chúng ta a, theo mãi mà vẫn không được." Nói là nói với Điền Chính Quốc, nhưng ánh mặt lại đặt trên người Vivian.
Điền Chính Quốc cười cười, thản nhiên nói "Nếu muốn ta có thể dạy ngươi, một trăm đồng một khóa, có hiệu quả hay không thì ngươi cứ nhìn ta là biết."
Lại một tràng cười, Vivian có điểm ngượng ngùng, trừng mắt nhìn thư sinh kia, sau đó quay sang Điền Chính Quốc nghiêm mặt nói "Đừng để ý tới bọn họ, không có câu nào đứng đắn, đúng rồi, hai người các anh đừng đứng xếp hàng ở chỗ này, phía trước có vài chỗ còn trống là dành cho nhân viên công tác, chúng em đều phải thay phiên trực ở cửa nên không vào được, lãng phí thật đáng tiếc, chụp ảnh cũng không đẹp, các anh tới ngồi đi." Nói xong liền lấy cuốn sổ trong khay, lật ra phía sau cầm hai tấm phiếu màu xanh đưa cho Điền Chính Quốc, cùng tấm trong tay Điền Chính Quốc cũng không khác gì mấy, chỉ là bên góc phải có in kí hiệu VIP màu vàng rất nhỏ.
Điền Chính Quốc theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghe Vivian nói đến lúc tọa đàm sẽ dành thời đặt câu hỏi, ngồi hàng đầu tiên có thể trao đổi với giáo sư dễ dàng hơn, Điền Chính Quốc siết chặt quyển sổ trong tay, có chút do dự, đành nói.
_"Nhưng mà..." Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ "Anh cần tới ba chỗ, có thể sao ?"
Vivian sâu sắc liếc mắt nhìn nữ sinh phía sau Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc lắc đầu, biểu tình có chút không chút không được tự nhiên "Không phải, là bạn của anh nhưng chưa tới."
Vivian hỏi nữ sinh bên cạnh mình, lấy vé vào cửa, do dự một hồi, thấp giọng "Điền Chính Quốc, anh hiện tại..."
Phía sau một đám nữ sinh ăn mặc chỉnh tề vọt tới, đi đầu vừa thấy Vivian liền kinh hỉ lôi kéo nàng khoa chân múa tay nói trong đội nơi nào có soái ca. Vivian bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, vừa muốn nói gì thì Điền Chính Quốc lập tức đánh gãy lời nàng " Nếu không có việc gì thì anh đi trước đây, bạn anh còn đang chờ."
Đoàn người vây quanh Vivian tiếp tục đi về phía trước phát đồ uống, nàng là mẫu người xã giao, mặc kệ đi đến đâu đều được mọi người vây quanh, điểm này hoàn toàn tương phản với hắn, Điền Chính Quốc tuy rằng nhân duyên tốt, nhưng nếu mỗi ngày đều phải chen chúc trong đám người thì hắn thích một mình tự do tự tại hơn. Điền Chính Quốc cầm ba phiếu VIP đưa cho A Nhan, hai người một đường đi dọc theo thảm hồng, đến chỗ dành cho nhân viên công tác.
Hành lang hậu trường hoàn toàn bất đồng với hội trường phía trước, kiểu dáng Tây Âu viền màu vàng kim huy hoàng, một đóa lại một đóa hoa nhỏ thiếp vàng nổi trên vách tường, xem lâu sẽ có cảm giác như chúng đang muốn bổ nhào lên mặt người, Điền Chính Quốc dùng ngón tay chọt chọt đóa hoa trên tường, trong lòng không nói rõ tư vị, có chút xấu hổ lại có điểm nhớ nhung tình bạn cũ, trên mặt không biết nên dùng cái gì biểu tình, tay chân cũng không biết đi đâu mới tốt.
Cuộc sống của hắn vốn không nên trở thành cái dạng này, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, nghĩ rằng có lẽ nửa năm trước hắn cùng Vivian chia tay, thế giới đã bị chia làm hai nửa, trong thế giới bình thường, hắn và Vivian sẽ là một đôi kim đồng ngọc nữ đứng ở cửa tiếp khách, mà ở chỗ này, chỉ có hắn ngâm mình trong trạng thái hoảng loạn bất an đi dọc theo hành lang, giống như cả người ngã vào vực sâu thăm thẳm, vĩnh viễn không thể tìm thấy đường ra.
Ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào mu bàn tay Điền Chính Quốc, sau đó nắm lấy cổ tay hắn, ngón cái bài khai những ngón tay đang siết chặt, nhẹ nhàng nhéo nhéo. Điền Chính Quốc ngừng lại thở dài, dọc theo ngón tay sờ lên, phảng phất như muốn cảm nhận bàn tay Kim Thái Hanh, lạnh, cứng rắn mà thon dài, quả thật giống như một món đồ sứ. Kim Thái Hanh chuyển hướng ôm trọn bàn tay Điền Chính Quốc vào trong lòng, không biết vì cái gì Điền Chính Quốc bỗng dưng bình tĩnh trở lại, có người cùng hắn chống đỡ qua thời khắc xấu hổ này thật tốt, mặc kệ người nọ có phải hay không đã chết gần năm trăm năm.
END 14
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top