chương 9 Cho cậu hai lựa chọn

Thu dọn đồ đạc, xuất viện.

Pete thật sự không ngờ lại gặp phải Vegas tại phòng làm thủ tục xuất viện.

Ánh mắt hắn tối lại, thân thể cao lớn của hắn được bao bọc bởi bộ Âu phục cao cấp, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị, bước về phía cậu.

Ngài Vegas…"

Pete ngây người, vô thức kêu lên một tiếng. Vegas nhìn qua tờ biên lai trong tay cậu.

Đi thôi!”

Pete khôi phục lại tinh thần, gật đầu:

Ngày mai tôi muốn đi làm.”

Vegas đưa mắt nhìn đoàn người đang xếp hàng, lạnh lùng mở miệng:

Cậu về phòng bệnh trước đi.”

Pete nghẹn lời, không biết hắn muốn làm gì, Off từ phía sau đi tới, trong tay cầm chìa khóa xe, rõ ràng là đã khóa xe rồi mới tới đây, nhìn Pete cười cười, liếc nhìn tờ biên lai trong tay cậu.

Pete sáng tỏ chút ít, thì ra bọn họ tới đây là để giúp cậu.

Cậu vẫn còn mặc quần áo của bệnh nhân, đứng cùng một chỗ với những bệnh nhân khác, mặt mày ai nấy đều tái nhợt, uể oải, Vegas thấy cậu vẫn còn lo lắng, dượm bước đi:

Đi thôi”

Pete lúc này mới chịu rời đi, theo hắn về phòng bệnh, còn Off ở lại lo nốt thủ tục.

Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, thế nhưng nhất thời, cậu lại quên mang theo quần áo để thay lúc xuất viện – đó chính là đồ thiết yếu mà.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ bây giờ lại gọi điện thoại nhờ Rin mang đồ đến sao?

Pete có chút ảo não, cậu sao lại có thể quên mất việc này cơ chứ.

Mau đi thay đi.”

Vegas cầm chiếc túi bên trong là quần áo được xếp ngay ngắn đặt lên giường.

Tim Pete đập liên hồi, ánh chiều tà che lấp bóng dáng thẳng đứng của hắn. Đôi mắt sâu của hắn nhìn lướt qua cậu, cậu liền cúi đầu, đưa tay cầm lấy chiếc túi, nhẹ giọng nói:

Tôi đi thay đồ ngay đây.”

Trong phòng khá tối, Pete chịu đựng cơn đau ở phía lưng, mặc được quần vào rồi, nhưng tới áo thì khi giơ tay lên mặc áo vào thì phần vết thương có chút đau nhói.

Cậu biết rõ rất xấu hổ, rất phật lòng, thế nhưng…

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Pete có chút xấu hổ, suýt chút nữa bật khóc. 

Ngài Vegas…có thể giúp tôi một chút không?” - Nói ra những lời này, Pete chỉ muốn ngạt thở chết quách cho rồi.

Vegas nhìn cậu trong chốc lát, hiểu ngay ý của cậu.

Thân thể cao lớn của hắn tiến vào, nhẹ nhàng khóa trái cửa lại, không gian tràn ngập mùi thuốc lá.

Là do tôi không chu đáo” - hắn hờ hững nói.

Đã quên trên lưng cậu có vết thương, đáng ra phải chọn sơ mi cho cậu mới phải”

Lúc chọn trang phục, hắn chỉ nghĩ đơn giản là lựa chọn cho phù hợp với cậu.

Pete qua quýt gật đầu, mặt nóng lên, chỉ cảm thấy hắn rất gần, rất gần cậu, hắn lấy chiếc áo thun choàng nhẹ qua đầu cậu rồi giúp cậu từ từ mặc vào, cố gắng không chạm đến miếng băng gạc.

Hơi thở của Vegas trong suốt quá trình ấy vẫn rất bình thường, ấm áp phả vào đỉnh đầu của cậu.

Toàn thân Pete trái lại đã hoàn toàn cứng ngắc. Vừa mặc xong cậu vừa mới thở ra một hơi thì điện thoại liền rung lên.

Đôi lông mi của Pete hơi nhíu lại, nhẹ nhàng nói một tiếng “Thật xin lỗi”, đưa tay treo bộ quần áo bệnh nhân lên tường.

Không gian u tối, trên màn hình điện thoại di động hiện tên người gọi khiến tim cậu đập liên hồi! Bàn tay run lên, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.

Ánh sáng dịu nhẹ từ màn hình chiếu sáng chữ “Kew”.

Pete cầm điện thoại di động trong tay mà toát mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cậu biết Vegas đang ở ngay đây, cậu không dám ở trước mặt hắn lộ ra dáng vẻ sợ sệt, thế nhưng…

Cánh tay trên lưng cậu bỗng nhiên siết chặt, một luồng khí ấm ấp phả vào bên tai mẫn cảm của cậu, giọng nói trầm thấp rót vào tai cậu:

Nghe điện thoại đi.” - Pete như ngừng thở.

Đôi lông mi của cậu khẽ chớp nhẹ, cậu nâng mắt nhìn hắn, cậu có thể nghe thấy được tiếng trái tim hắn đập mạnh mẽ, áp đảo cậu.

Cậu ấn nút “Trả lời”. Pete nỗ lực kiềm chế hơi thở, mở miệng nói:

A lô?”

Kew chậm rãi lên tiếng, như vừa trải qua một trận hoan ái, giọng hắn khan khàn, cười nói:

Pete, có nhớ anh không?”

Pete nhắm mắt lại, cảm giác toàn bộ thân thể cậu đang run rẩy.

May mà Vegas đang ôm cậu. Hắn mạnh mẽ ôm cậu vào ngực hắn, hắn vòng tay ra phía sau cậu, cúi đầu dán vào mặt cậu. Thân thể Pete căng thẳng, cậu có thể cảm nhận được đau đớn đằng sau lưng, khó khăn mở miệng, rành mạch nói:

Kew, anh là đồ biến thái.”

Điện thoại chợt im lặng, Kew khẽ nở nụ cười.

Hắn nhớ lại ngày đó đã tàn sát bừa bãi cậu, cậu mềm yếu bất lực, khóc lóc cầu xin tha thứ, thế mà giờ đây, ai cho cậu dũng khí dám nói hai chữ “Biến thái” với hắn?

Hắn yêu thương sâu đậm Pete, cậu không nên sợ hãi gạt bỏ hắn như vậy.

Pete…anh không phải cố ý, em biết hôm đó anh không phải cố ý mà” - Kew nói vào điện thoại, dụ dỗ cậu.

Anh biết ngày hôm đó có Koi đến giúp em, em nói cho anh biết, sao em lại nhận sự giúp đỡ của hắn chứ? Hả?”

Tiếng cười của Kew càng lúc càng lớn, đôi mắt lộ ra tia nhìn lạnh lùng u ám.

Koi là đối thủ của tôi, Pete…cậu từ lúc nào thì bắt đầu phản bội lại tôi? Thân thể và cả trái tim cậu nữa, lần đầu tiên là dành cho ai?"

" Pete, tôi thật hối hận, tôi đã coi nhẹ dáng vẻ yếu đuối rụt rè của cậu, nhưng lại rất phóng đãng dưới thân người đàn ông khác, còn không bằng tự mình nếm thử mùi vị…Hẳn là rất mê người, cậu nói xem có phải không?”

Một luồng cảm xúc nhục nhã ùa đến cậu, làm cậu muốn ngất đi.

Nhất là khi cậu biết rõ, Vegas cũng đã nghe thấy hết, người cậu mềm oặt, khuôn mặt nóng bừng, quả thật cậu không còn sức đứng vững nữa.

Trên lưng cậu truyền đến một lực mạnh mẽ, ôm chặt thân thể mềm mại của cậu. Pete ngước mắt nhìn, cậu cảm nhận được hơi thở của Vegas. 

Hơi thở mỏng manh của hắn kề sát bên tai cậu, bàn tay xoa tóc cậu, cúi đầu nói vài câu gì đấy. Pete nhẹ nhàng thở một hơi, nói vào điện thoại di động:

Tôi không biết ai là Koi…Kew, anh không nên tiếp tục gọi điện thoại dây dưa với tôi, tôi nói rồi, chúng ta đã chia tay rồi, không còn bất cứ quan hệ gì nữa cả.” 

Kew dừng một chút, giọng nói lạnh lùng:

Pete…không nên dùng những lời này để kích thích tôi, cậu chẳng phải đã biết hậu quả rồi sao, hả?”

Pete run lên, cắn chặt môi, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ kiên định, giọng nói dịu dàng nhưng rõ ràng:

Tôi biết hậu quả, Kew, anh làm như vậy đã bị kết thành tội cố ý gây thương tích, tôi không muốn làm vậy với anh, anh cũng một vừa hai phải thôi.”

Chỉ với một câu nói của cậu, quả thật Kew hít thở cũng trở nên khó khăn, hắn suýt nữa bóp nát ly rượu trong tay.

Còn nữa, tâm lí của anh có vẻ không bình thường, tôi đề nghị anh đi khám bác sĩ tâm lí đi.” - Pete nói xong, bèn tắt điện thoại.

Hồi hộp hít thở không khí xung quanh, lông mày cậu chậm nhãi giãn ra. 

Có lẽ không còn phải sợ hãi như vậy nữa. Pete ngẩng đầu, ngước đôi mắt nhìn Vegas.

Cậu không biết rằng trong đôi mắt cậu cháy lên bao nhiêu khát vọng, lúc nãy, nếu như chỉ có một mình cậu, cậu căn bản không thể làm được như vậy.

Thân hình đàn ông cao lớn anh tuấn, bóng lưng che khuất ánh mặt trời, khuôn mặt lộ ra luồng khí vương giả.

Vegas cũng nhìn cậu, nhẹ nhàng gạt sợi tóc của cậu, cúi đầu xuống.

Một làn hơi nóng rực mà mạnh mẽ chảy vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cậu, Pete bị ép ngẩng đầu, hoảng hốt bị hắn hôn môi.

Cảm giác kia cậu còn chưa kịp thưởng thức, hắn đã vội bỏ đi, nhàn nhạt nói một câu “Làm rất tốt”, buông cậu ra.

Trong nháy mắt, nét mặt của Pete trở nên ửng hồng!

Cũng may là hắn đã quay đi nên không nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của cậu.

Chờ mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, Pete mới để ý đến tờ biên lai Off đang cầm trong tay.

Vegas đi đằng trước, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị làm hai người bọn họ không dám nói năng gì. Pete nhìn Off nói:

Cậu Off, có thể trả tờ biên lai lại cho tôi không?”

Off đưa mắt nhìn cậu:

Trả lại cậu để làm gì?”

Pete nhẹ nhàng cắn môi, ôn nhu mở miệng:

Tiền thuốc men là anh giúp tôi thanh toán, cho tôi xem qua biên lai một chút, tôi trả lại anh ngay.”

Off có chút sửng sốt, nhìn về phía Vegas, lại nhìn ánh mắt nhu nhược trong sáng của cậu nhóc đi phía sau.

Sao đôi mắt kia lại có thể trong sáng, tinh thuần như thế chứ?

Off giơ tay búng vào bên tai cậu, nói:

Không cần.”

Cậu có phải là ngốc nghếch không đây?

Ở bên cạnh Vegas, chút tiền cỏn con thế này lại để cậu phải bận tâm sao?

Pete bị hắn búng tai, đôi mắt cậu nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Hai người bọn họ đã đi khá xa cậu. Pete xiết chặt túi xách trong lòng bàn tay, bước nhanh để đuổi kịp bọn họ.

Ba người bọn họ cùng lên xe, Off cầm lái, Vegas và Pete ngồi ở phía sau.

Ngoài cửa sổ, phong cảnh vụt qua rất nhanh, Pete không dám nói gì, cậu càng nhìn càng thấy con đường này hoàn toàn xa lạ, cậu nhịn không được bèn mở miệng hỏi:

Ngài Vegas, chúng ta đang đi đâu thế?”

Từ lâu đối thoại giữa bọn họ đã trở thành dạng thế này, chúng ta muốn làm gì, đi đâu?

Pete đoán không ra suy nghĩ của người đàn ông này, cậu nhớ đến vòng tay ôm, khuôn mặt ửng đỏ và tiếng tim đập của hắn, thế nhưng, cậu thật sự là không biết hắn muốn làm gì.

Ở đằng trước, khóe miệng Off có chút co giật – Ngài Vegas?

Cậu gọi hắn là Ngài Vegas? 

Vegas không trả lời, chỉ lạnh lùng hỏi:

Cậu muốn đi đâu?”

Pete suy nghĩ một chút, lắc đầu:

Tôi tạm thời chưa thể dọn đi đâu cả, chỉ có thể trở lại phòng trọ mà tôi và một người bạn thuê chung mà thôi, nhưng mà...ngài yên tâm đi, tôi lúc này sẽ cố gắng hết sức không để chuyện xấu nào xảy ra cả.”

Đôi mắt trong veo của cậu, trong màn đêm yên tĩnh như chợt tỏa ánh sáng lóng lánh.

Vegas thoáng nở nụ cười, từ chối cho ý kiến.

Pete tuy rằng còn nghi hoặc, nhưng cậu không hỏi nữa, chí ít hắn đã biết ý muốn và quyết tâm của cậu, cậu cũng tin tưởng hắn sẽ không làm hại cậu.

Cuối cùng xe dừng lại ở một nhà hàng Pháp, Off đã đi vào trong trước, chỉ còn lại Vegas và cậu.

Hắn lái xe, đưa cậu đến một khu nhà trọ. Chậm rãi lướt trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ xe, Pete nhìn thấy dãy nhà trọ xa hoa, hệt như những cung điện bằng thủy tinh, hoàn toàn yên tĩnh, cũng không bị tiếng xe cộ và tiếng ồn ở gần đấy gây ảnh hưởng gì nhiều, có rất nhiều mảng xanh, lại còn nghe được tiếng nước chảy róc rách nữa. 

Hôm nay dẫn cậu đến đây tham quan một chút, ngày mai sẽ dọn đến đây.”

Vegas đưa cậu xuống xe, nhàn nhạt nói. Pete lại càng hoảng sợ.

Cậu lúc này mới nhận ra đây chính là nhà trọ riêng của B&B, tòa nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu trang nhã làm cậu chấn động, cậu thậm chí còn quên buông cửa xe ra, Vegas vỗ vỗ vào thắt lưng cậu, thấp giọng nói:

Tay cậu.”

Pete vội buông lỏng cửa xe, cậu nghe thấy tiếng đóng cửa xe phía sau lưng mình, giọng nói đó lại một lần nữa cất lên.

Vào xem đi.”

Cửa lớn màu bạch kim, không hề vương một hạt bụi nào, bảo vệ từ trong nhìn ra thấy được Vegas đang đến, vội vàng đứng dậy, ánh mắt cung kính, trầm giọng kêu một tiếng:

Ngài Vegas.”

Trong suốt quá trình Pete đều cảm thấy rất mơ hồ, không biết thế nào lại cùng hắn lên lầu. Cậu lâu nay vẫn rất sợ độ cao, nhất là lại thấy tòa nhà trọ hai mươi mấy tầng có cửa cửa sổ thiết kế sát đất, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi có chút kinh ngạc, có chút không dám bước lại gần.

Cảnh đêm tại thành phố C rất đẹp, hầu như toàn bộ khung cảnh đều được cửa sổ trong suốt phản chiếu lại trên tường.

Thủy tinh đặc chế, không nguy hiểm đâu,” - Vegas kéo bàn tay nhỏ bé của cậu.

Qua đây xem đi.”

Pete thu gom dũng khí bước đến phía trước tấm kính thủy tinh.

Có trời mới biết được cảm giác đứng trên tòa nhà hai mươi mấy tầng nhìn xuống là thế nào, cậu suýt chút là bị choáng.

Thân thể mềm mại tựa vào kính thủy tinh, đôi lông mi Pete khẽ rung động, cuối cùng nhịn không được, nhắm mắt lại.

Thật sự là có chút sợ hãi.

Không phải là cậu sợ độ cao, mà là mọi người nếu đứng cùng chỗ này hẳn là đều sẽ có chút hoảng sợ như vậy, hầu như bất cứ lúc nào cũng có cảm giác mất trọng lực, Pete nhắm đôi mắt lại, cảm giác được phía sau mình có một thân thể cao lớn kề sát vào, bao phủ lấy mình.

Vegas cúi đầu bên tai cậu nói:

Hãy xem phía trước kìa.”

Đúng, phải nhìn xem phía trước có gì.

Pete chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cả tòa thành được đèn neon thắp sáng như thể bây giờ đang là ban ngày, màn đêm tối đen như được rửa sạch, những vì sao lúc ẩn lúc hiện tỏa ánh sáng lấp lánh, đó là vẻ đẹp tự nhiên nhất và cũng thật bí ẩn.

Đẹp quá.”

Cậu nhịn không được nhẹ giọng thốt lên, đầu ngón tay trắng nõn khẽ cảm nhận hơi lạnh của tấm kính thủy tinh.

Trong màn đêm như thế, thật làm cho trái tim cũng có chút rung động theo, có cảm giác như sương mù đang vây quanh cậu, cậu tưởng chừng như muốn khóc. Đẹp quá. Thật sự đẹp quá.

Đôi mắt sâu lắng của Vegas nhìn cậu nhóc trong lòng, cậu rất dễ xúc động, một chút quang cảnh mỹ lệ cũng đủ làm cho cậu chìm đắm, không hề đề phòng. Cánh tay hắn đặt lên tấm kính thủy tinh, nhàn nhạt mở miệng:

Thích không?”

Nói ra những lời này, làm cho chính Vegas cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong đôi mắt hắn ánh lên vẻ thâm thúy, chốc lát sau lại tan biến đi mất

Pete mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt đang kề sát bên cậu.

Đó là một khuôn mặt anh tuấn mị hoặc không lời nào tả xiết, trong nháy mắt Pete như ngừng thở. Đôi mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, lông mi tạc như tượng điêu khắc, bờ môi của hắn rất mỏng, bàng bạc làm cho đối phương muốn chủ động được nếm thử mùi vị của nó. Pete đã từng nếm thử bờ môi kia, nhìn lạnh bạc như thế, nhưng nếu thật sự chạm vào, sẽ trào dâng biết bao hơi nóng. Cậu chịu không được sức nóng và sự mãnh liệt đó. 

Lòng của cậu, trong màn đêm tĩnh lặng như mặt hồ này, vì kinh hoàng mà có chút sợ sệt.

Pete xấu hổ quay đầu lại, nhẹ nhàng “Ưhm” một tiếng.

Thích.

Cảnh đẹp như vậy, cậu làm sao có thể không thích được?

Pete hơi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi giấc mộng huyền ảo, nhẹ nhàng mở miệng:

Ngài Vegas, tôi có thể đánh bạo hỏi về mức giá cho thuê ở đây không? Tôi đã hỏi phòng hành chính, công ty sẽ hỗ trợ một phần tiền thuê nhà, có phải không?”

Cậu không phải là một tên thực vụng, cậu rất thực tế, phòng ở thành phố C này tất cả đều được lắp đặt trang thiết bị hiện đại, cậu căn bản cũng không dám vọng tưởng.

Vegas đứng dậy bỏ đi, cũng không nhìn cậu, thân thể cao lớn hướng về phòng khách, buông mình ngồi vào ghế sô pha.

Pete hơi choáng váng, không giải thích được hành động của hắn.

Người đàn ông này, trong đêm tối tĩnh mịch, hệt như con báo đang đi săn, lộ ra luồng khí nguy hiểm, cậu cũng không muốn đến gần, chỉ là đi tới gần bên hắn, lẳng lặng đứng lại.

Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người.

tôi cho cậu hai lựa chọn”

Vegas nhàn nhạt mở mắt ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên tay vịn ghế sofa, cất giọng nói lạnh lùng trong không gian tĩnh lặng.

Pete, đó là dọn đến đây hay là quay về nơi cậu đã từng ở.”

Pete hơi kinh ngạc.

Cậu cũng không thể đoán được ý nghĩ của Vegas, thế nhưng trong giọng nói ấy lại có chút chết chóc làm cậu hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top