chương 80 Bảo bối, anh yêu em...
Trong lòng Phu nhân Ana nổi lên một cỗ cảm xúc khác thường, nhất là ánh mắt yêu thương khắc cốt của Vegas khi hắn ôm cậu đi vào, tựa hồ như có một tia gợn sóng sau đó sóng triều liền ầm ầm nổi lên, biết trên đời này có một số việc mà chung quy là bà không thể ngăn cản được nữa
Chính là đứa bé kia còn có thể sống, quả là một kỳ tích.
Trong chiếc nôi, bé con phấn nộn dụi dụi hai mắt của mình, ánh mắt mê hoặc mở lớn nhìn bốn phía, tay chân không an phận cựa quậy lung tung, đầu cố ngoái sang nhìn bên cạnh chính mình, nắm tay hồng nhạt cọ cọ cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng miên man bất định.
Nóng sốt trong thân thể rốt cục cũng hoàn toàn rút đi, lông mi thật dài run rẩy một chút, u nhiên tỉnh lại.
Trần nhà màu trắng vẽ những hoa văn thanh lịch, trang trí bởi những màu sắc xa hoa, Pete cảm được sự mềm mại dưới người mình, như là thình lình bị ném vào một chiếc xe chạy hồi lâu trong sương mù vậy, má lúm đồng tiền sâu rộng bỗng giãn ra, cậu nâng tay dụi mắt chính mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hấp một ngụm khí, lồng ngực truyền đến vài tia đau đớn, thấy được kim truyền dịch đang cắm sâu vào tay mình.
Băng gạc màu trắng trên tay và lưng lộ ra, tựa như là bừng tỉnh sau một giấc ngủ ngàn thu, đây là thế nào?
Pete dừng ở ánh sáng sáng lạng ngoài cửa sổ, rốt cục cũng giật mình nhớ lại ngày mưa to kia, cậu bị mưa nặng nề táp vào người, sắp đứng không vững nữa, trên một vách núi cao cao, lòng của cậu bị hung hăng xé nát thành mảnh nhỏ, cùng với thân thể đau đớn buông xuống vực sâu.
Trong giây phút đó mặt cậu tái nhợt, cảm giác mãnh liệt sợ hãi nổ tung tràn ra.
Thế nhưng bên cạnh lại có động tĩnh.
Cậu sửng sốt một chút, nhìn thấy cái nôi quen thuộc, đại não từ từ trấn định lại, cảnh tượng trước mắt thật rõ ràng, bé con bụi bặm đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt trong veo như nước mở lớn, miệng đô đô bắt đầu cười, nắm tay hồng nhạt y y ô ô múa máy.
"Cục cưng!"
Trong lòng Pete kịch liệt run rẩy, thất thanh kêu lên:
"Cục cưng!"
Cậu xoay người xuống giường, không để ý đến kim chuyền còn cắm ở mu bàn tay, đi đến bên cái nôi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt chứa đựng lo lắng cùng tình yêu bao la nhìn cục cưng bên trong.
Nó thực nghịch ngợm, tinh thần có vẻ tốt lắm, vết xước trên mặt có vẻ đã phai nhạt rất nhiều. Khả năng liền sẹo của trẻ con luôn luôn tốt lắm, dần dần đều đã nhìn không thấy.
Trong nháy mắt Pete cảm động đến không nói lên lời, bịt kín miệng, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cư nhiên không có chết. Con trai liền ở bên cạnh cậu, bên ngoài là ánh mặt trời sáng lạn.
"Ô...... Ô......"
Cục cưng vô cùng vui mừng, khó có thể tưởng tượng được đứa nhỏ mới hơn một tháng lại có thể có biểu cảm đa dạng đến vậy, tinh lực cũng dồi dào.
"Cục cưng..."
Lòng Pete dâng lên một trận đau đớn, giơ tay ôm lấy cục cưng khỏi chiếc nôi, tuy rằng vừa tỉnh dậy chưa nhiều khí lực, nhưng mà cậu ôm rất cẩn thận, làm cho cục cưng thả lỏng trong lồng ngực mại của cậu, thoải mái dựa vào bộ ngực mềm mại của cậu, tham luyến hương thơm trên người cậu, cậu nhẹ giọng nỉ non.
"Papa ở đây... Papa lo lắng con đến chết mất...."
Bên ngoài hành lang, thân ảnh cao ngất mang Tây trang của Vegas hướng bên này đi tới, phía sau là người đàn ông tóc vàng Fort, tựa hồ cuộc hội nghị chính thức còn chưa có chấm dứt, hai người đang nhỏ giọng thảo luận cái gì, Vegas không yên lòng bước càng nhanh, Fort vẫn theo sát bước chân của hắn.
"Hắc hắc, anh trai thân yêu của em, không cần gấp gáp quá như vậy chứ? Pete luôn luôn có người chăm sóc 24/24 mà."
"Em đi theo anh làm gì hả?"
"Anh hỏi em đi theo làm cái gì?"
Thân ảnh cao ngất của Vegas dừng lại, ánh mắt thâm thúy đảo qua khuôn mặt Fort.
"Không phải là công việc đang còn một đống sao? Em rất nhàm chán đúng không?"
Biểu tình trên mặt Fort thực rực rỡ, gian nan nói:
"Anh, anh có biết là từ khi Pete tìm được đường sống trong chỗ chết em còn chưa có gặp cậu ấy hay không, bây giờ lại là cuối tuần, em thật sự muốn nhìn xem tình trạng của cậu ấy!"
" Còn có anh không được quên nha, ngày mà cậu ấy gặp chuyện không may cậu ấy không chỉ gọi điện cho anh mà cò gọi cả cho em nữa. Những điều này cho thấy cậu ấy cũng thực để ý đến em, anh có biết không hả?"
Vegas nhìn Fort, đè nén ý nghĩ muốn bóp chết hắn xuống dưới, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.
"Ngày đó anh đang ở trong cuộc họp thương mại không có biện pháp nghe điện thoại, còn mày..."
"Anh nhớ không nhầm hình như ngày hôm đó, mày hẳn là đang ở trong khách sạn trung tâm của London thì phải, hình như là đang ở trên giường của một người đàn bà nào đó, phải không?"
Fort nghe được nhũng lời hắn nói, mặt xanh đến mức như ăn phải cà độc dược.
"Chuyện này... Thật sự chỉ là ngoài ý muốn...."
Vegas không thèm nhìn lại hắn, nhấc chân hướng phía cánh của lớn đi đến, trong lòng hắn hiện tại tràn ngập hình ảnh tiểu nam nhân đang sốt mê man kia, bác sĩ nói trong vòng 2 ngày cậu sẽ hạ sốt, hiện tại thì thế nào?
Hắn không thấy cậu đã tốt hơn chút nào cả.
Cánh cửa "Cạch!" một tiếng trầm trọng mở ra.
"Mày dám kinh động đến em ấy, anh sẽ cam đoan ném mày lên tầng cao nhất của lâu đài."
Trong căn phòng trống trải tràn ngập hương hoa bách hợp, Vegas đi vào, liếc mắt đảo qua một cái, hô hấp nhất thời nghẹn lại, không thể nhúc nhích, sau một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt mới dịu đi một chút.
Cậu nhóc xinh đẹp kia, ánh mắt trong veo đang ngây dại nhìn cục cưng trong lồng ngực, cười yếu ớt, tuy rằng khuôn mặt còn chút tái nhợt, nhưng cậu đã tỉnh... Cậu thực sự đã tỉnh rồi.
"Pete! "
Vegas không dám tin kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi qua.
"Pete..."
Nghe được một tiếng gọi kia, Pete run sợ một chút, vừa ngẩng mắt lên đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn hướng phía mình đi đến, cậu nhẹ nhàng mấp máy môi anh đào, kích động trong lòng vượt xa tưởng tượng.
"Anh.... Anh như thế nào rồi?"
Cậu ôm bé con, tay vẫn còn kim chuyền, Vegas không dám đi đến ôm chặt lấy cậu, chỉ có thể run nhè nhẹ ôm lấy thắt lưng đem cậu kéo vào trong ngực, ánh mắt thâm thúy liếc mắt nhìn cục cưng trong ngực cậu, sau đó ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt cậu, thanh âm ôn nhu:
"Tỉnh lúc nào? Sao lại không gọi người?"
Pete nói không nên lời, cậu rất kinh ngạc, lại nhìn thấy khuôn mặt bất động của hắn.
"Chết tiệt!"
Vegas đột nhiên nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu chậm rãi nâng lên.
"Bảo bối, không cần xuống giường, đem con buông ra, lên giường nằm, nghe anh nói không?"
Ống chuyền cắm vào tay cậu kia đã bị máu chảy ngược nhuộm đỏ tươi một đoạn...
Pete buông cục cưng ra, sau đó còn chưa kịp dùng sức, cả người đã bị ôm lấy, một tay còn lại của cậu vòng qua cổ hắn, tùy ý để hắn yêu thương nắm lấy cổ tay của cậu, đem cậu đặt lên giữa giường.
Trên mặt Fort khẽ hiện lên tia chấn động cùng kinh hỉ, đi tới gần nói:
"Hắc, Pete, tôi thực rất vui, cậu thực đã tỉnh! Cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Fort a!"
Pete lại khẽ giật mình, nhìn nam nhân vui vẻ trước mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Cậu tất cả đều tốt lắm, chẳng qua là cậu không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ai tới nói cho cậu biết với?
"Đi ra ngoài!"
Thanh âm lạnh như băng của Vegas vang lên bên tai.Fort giật mình, ngây người:
"Kìa, anh trai!"
"Kêu mày đi ra ngoài không nghe thấy hả, thật ầm ĩ."
Vegas không kiên nhẫn nhíu mi nhìn hắn, tay kia không quên hạ thấp cổ tay của Pete xuống, đề phòng máu lại chảy ngược lên.
Fort hoàn toàn im lặng, nhưng anh biết, đối với những việc như thế này anh trai của anh luôn luôn bá đạo đến mức không thể thương lượng, trong thời điểm này anh không dại gì mà chọc vào hổ, nhún nhún vai, hướng tới tiểu nam nhân xinh đẹp trên giường kia cười cười.
"Ha ha, Pete, lần sau tôi sẽ lại đến tìm cậu."
Anh xoay người đi ra khỏi phòng, còn không quên giúp đỡ bọn họ đóng cửa thật tốt, dặn người hầu bên ngoài không cần làm phiền.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người.
Rốt cục Pete cũng hoàn hồn, dừng ở hắn.
"Em...."
"Không cần nói...."
Vegas thản nhiên ra lệnh, làm cho người cậu dựa vào trên đệm, ngồi ở bên cạnh cậu hai tay đặt hai bên hông cậu, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất gần của cậu, vuốt ve tóc cậu.
"Có mệt không?"
Pete lắc lắc đầu, dùng thanh âm vẫn còn khàn khàn hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Không phải em... không phải thực đã....?"
Rớt xuống vách núi hay sao?
Ánh mắt thâm thúy của Vegas bỗng nhiên ảm đạm, tĩnh lặng như băng.
Hắn nhớ tới ngày đó bản thân điên cuồng mà tìm kiếm.
"Không có việc gì... Em không chết... nên ông trời giúp anh tìm được em...."
Hơi thở ấm áp của hắn phun trên mặt cậu, nhắm mắt cảm thụ được nhiệt độ của cậu, sự tồn tại của cậu, cánh tay Vegas không ngừng xiết chặt, hận không thể đem cậu dung nhập vào thân thể chính mình.
"Pete, sao em lại ngốc như vậy, ai cho phép em cứ như vậy mà nhảy xuống. Ai cho em dũng khí nhảy xuống?"
" Em không sợ sẽ không còn gặp lại anh, sẽ không còn được gặp lại con của chúng ta hay sao?"
" Sao em có thể nhẫn tâm như vậy mà rời khỏi anh?"
Hắn kìm nén thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng phát ra, hơi thở khó khăn mà nóng bỏng, như là muốn đem cậu hòa tan ra vậy. Cánh môi nóng bỏng của hắn in lên trên mắt, trên mũi, trên môi của cậu, lại dây dưa đến vành tai của cậu.
Trong nháy mắt Pete trở lên vô cùng yếu ớt, nhớ tới ngày nào đó, tất cả mọi phòng tuyến của cậu đều đổ vỡ, ánh mắt buồn bã bất lực.
"Em không có cách nào...."
Chua xót cùng ủy khuất trong lòng tại thời khắc này hết thảy dâng trào, một tay cậu bám chặt vào bả vai người đàn ông trước mắt này, hốc mắt ẩm ướt.
"Em nhìn thấy con gặp mưa, em nhìn thấy Lily thương tổn con, em không thể làm gì, em chỉ có thể nhảy xuống. Em cũng rất sợ không thấy được anh, thật sự lúc đó không có cách nào....."
Nhu tình trong lòng Vegas rốt cục không nhịn được nữa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên hôn thật sâu.
"Thực xin lỗi...." - Hắn giải thích, thanh âm nghẹn ngào.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Pete,... là anh sai, tại thời khắc nguy hiểm đó anh không ở bên cạnh em, là anh bất lực."
Hắn không phải cố ý nói với cậu như vậy. Chẳng qua là hắn sốt ruột, chẳng qua là hắn sợ hãi. Cậu rất kiên cường, kiên cường đến mức hắn không có chút biện pháp nào, một tiểu nam nhân nhu nhược như vậy tại sao lại có dũng khí lớn như thế?
Hắn đau đớn, gắt gao đem cậu ôm vào trong ngực kịch liệt mà hôn cậu, rồi lại sợ lực đạo quá lớn làm đau cậu.....
Cánh môi bị lửa nóng kịch liệt bao trùm, Pete chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi ôn nhu đẩy ra cánh môi hơi mấp máy của cậu, cậu run rẩy hé mở, cảm giác được hắn xâm nhập tiến vào, chạm được đầu lưỡi mẫn cảm của cậu, muốn vặn vẹo một chút lại bị hắn nhẹ nhàng giữ chặt khuôn mặt, bao trùm đầu lưỡi của cậu.
Cảm giác tê dại mà chân thật, từ đầu lưỡi của cậu lan ra, tràn đầy cả đại não.
Ôm ấp của hắn tràn ngập mùi vị nam tính, cường ngạnh, bá đạo, nhu tình khắp nơi, thân thể nhỏ nhắn của cậu đắm chìm bên trong, dựa vào bả vai rộng lớn như ngọn núi của hắn, bị hắn hôn đến nghẹt thở.
Cả căn phòng tràn đầy hơi thở ôn nhu, mà trong chiếc nôi bên cạnh, trẻ con chớp mắt to ngập nước nhìn hai người đang thân mật không kiêng nể gì, giơ nắm tay nhỏ, tiếp tục phát ra thanh âm i ô đáng yêu.
Đề kháng của nó tốt hơn so với mẹ, sau khi phát sốt cư nhiên dựa vào thể chất mạnh mẽ mà bình phục lại, không bị viêm phổi, giống như một thiếu niên anh hùng cường tráng không bị đánh bại....
Trời biết, cục cưng của bọn họ sau này lớn lên bộ dáng sẽ mị hoặc lòng người đến mức nào.
Không biết đã qua bao lâu, Pete cảm giác được quần áo của bọn họ đều đã ướt đẫm mồ hôi, cử chỉ ôn nhu không thể thỏa mãn được nỗi hoài niệm cùng tình yêu say đắm giữa hai người, lúc này mới nhẹ nhàng dùng tay chống cự một chút, ý bảo hắn buông môi cậu ra.
Vegas làm sao có thể dừng lại chứ?
Hắn chỉ cho cậu một hơi để thở dốc, ngay sau đó, ngón tay thon dài chế trụ cái cằm non mềm của cậu, tiếp tục hôn, xâm nhập vào, hung hăng đòi lấy, đem tất cả những ưu thương khắc cốt nhiều ngày qua trả lại cho cậu, giờ khắc này, những sự việc đã từng phát sinh giữa bọn họ đều không còn quan trọng, hắn yêu cậu!
Yêu đến hủy thiên diệt địa!
Thần tiên cũng không thể ngăn cản.
"Ưm..."
Pete có thể cảm nhận được tình yêu khắc cốt của hắn, lông mi cong dài khẽ mở, nhìn đến mi tâm nhíu chặt của hắn, trong lòng một trận đau đớn.
Cậu không hề giãy giụa, mà khẽ thả lỏng, nhu thuận đón ý hùa theo hắn, thậm chí đáp lại nụ hôn của hắn, mềm mại nhưng rất rõ nét....
Thân thể Vegas khẽ run lên, trên lưng một trận tê dại, động tác nho nhỏ của cậu cơ hồ trêu chọc hắn đến phát điên.
Nhưng hắn vẫn phải kiềm chế bản thân, lực đạo liều mạng ôm cậu cũng dần dần buông lỏng, trở lên ôn nhu triền miên, như là dốc lòng yêu thương bảo vật trân quý của mình.....
Trên giường trong căn phòng lớn, một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.
"Sau đó thì thế nào?"
Pete buồn ngủ, đầu tựa lên ngực hắn, oa oa thấp giọng hỏi, tiếng nói của cậu như là một loại độc dược, khiến cho người nghe cảm giác bị mê hoặc.
Vegas ôm chặt cậu, cánh môi vuốt ve bên má cậu, tóc mềm trên gáy cậu.....
Cậu hơi nhột, né một chút, hắn không nói gì khẽ cười, lại đem cậu kéo trở về, gác lại trên ngực.
"Sau đó em gặp một thiếu phụ hái nấm.... Cô ấy nhìn thấy em, thấy em thực đáng thương, liền cõng em về nhà...."
Vegas vuốt tóc cậu, giống như dỗ dành đứa nhỏ kể lại cho cậu những chuyện đã phát sinh sau khi cậu nhảy xuống, biết cậu mệt chết đi rồi, không có chút khí lực nào mà hỏi lại lời của hắn.
Một thiếu phụ hái nấm....?
Pete nghẹn một chút, đôi mắt trong veo nhìn hắn:
"Anh cũng được thiếu phụ hái nấm cứu về sao?"
Vegas trầm mặc không lên tiếng, ý cười bên môi lộ ra chút ái muội, nghe thấy nghi vấn của cậu cũng không vội trả lời, chẳng qua là nhắm mắt lẳng lặng cảm thụ sự tồn tại của cậu trong lồng ngực hắn, bàn tay ôm trọn eo nhỏ của cậu, ở bên tai cậu nói:
"Là em đã cứu anh... Pete là em giúp anh có thể tiếp tục sống...."
Môi hắn có chút tái nhợt, lộ ra hình ảnh ngày đó không tìm thấy cậu hắn có bao nhiêu lo lắng.
Pete khẽ nở nụ cười, viền mắt đã có lệ.
Cậu không rõ ràng lắm, một người đàn ông ngày đêm luôn luôn lạnh như băng làm sao lại có thể nói ra những lời nói có khả năng mê hoặc thâm tình đến như vậy, cậu ngẩng đầu, hôn lên đôi mắt của hắn.
"Vegas...."
Pete nắm chặt cổ áo của hắn, cánh môi chạm vào lông mi của hắn, chuẩn xác mà thấp giọng nói:
"Em không có biện pháp... Em vẫn còn yêu anh."
Vẫn là còn yêu hắn, trước sau như một.
Thân thể Vegas đột nhiên chấn động, thời khắc mà cậu nhìn thấy được sắc mặt cùng cảm xúc của hắn, hắn đã hung hăng ôm chặt lấy thắt lưng cậu.
Pete cảm thấy sắp ngạt thở, cảm nhận được mặt của hắn vùi vào sau gáy cậu, một trận tê dại, đó là nơi mẫn cảm nhất của cậu, cậu không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy những nơi còn dấu vết mà hắn hôn trên mặt cậu, sau đó nhịn không được mà theo tư thế hôn sâu thật dài của hắn ngâm ra tiếng.
"Anh cũng yêu em... bảo bối...!"
Hắn bá đạo đòi lấy ngọt ngào của cậu, nguyện ôm cậu cùng một chỗ vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Ở trong cái nôi nhỏ, tiếng trẻ con i i ô ô vì thế càng vang lớn.
Bầu trời xanh trong, tòa lâu đài to lớn trông như là chốn bồng lai, kiến trúc xa hoa cùng quang cảnh xinh đẹp tự nhiên. Hoa viên cùng bãi cỏ vẫn đẹp tựa như lúc trước ở dinh thự bên Thái, Pete đặt cái nôi xuống mặt đất, chậm rãi qùy xuống, để mặc cho gió thổi bay tà váy của mình, nụ cười trên môi sáng lạng như ánh mặt trời.
Đó là một buổi chiều rất bình thường, cậu muốn đi ra ngoài hít thở một chút.
Những ngày này khi đến Anh, cho tới bây giờ cậu chưa từng có nhàn hạ thoải mái mà tận hưởng cùng thăm thú tòa lâu đài này.
Bộ quần áo trên người này là sáng nay do Phu nhân Ana sai người mang tới, là chiếc áo được thiết kế theo phong cách Châu Âu thời trung cổ, cổ tay áo được thêu rất khéo léo, bộ quần áo xinh đẹp mà quý phái.
Pete cúi người xuống, tóc mềm mại bay bay, cậu giơ tay trêu đùa cục cưng trong cái nôi, đứa trẻ bụi bặm kia nghịch ngợm chơi đùa cùng cậu, nhích tới nhích lui rất là đáng yêu.
Phía sau có tiếng bước chân thong thả đi tới, thanh âm phát ra rất dễ nghe.
Pete xoay người lại, thấy được vị phu nhân quý phái đang đi tới.
"Phu nhân!" - Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cánh môi Phu nhân Ana khẽ nở nụ cười, cảnh tượng này thật hiếm thấy, hôm qua Vegas ra ngoài, cũng là khoảng thời gian tốt cho bà cùng cậu nhóc xinh đẹp này nói chuyện.
"Cha mẹ của con vẫn còn ở Thái phải không?"
Bà liếc mắt nhìn qua cục cưng, vẻ mặt vô cùng vui mừng, nhẹ giọng hỏi. Pete gật gật đầu.
"Chọn thời gian gọi một cuộc điện thoại bảo bọn họ qua đây một chuyến đi..." - Phu nhân Ana nhẹ nhàng thở dài.
"Dù sao con cũng phải rời đi xa như vậy, không cùng bọn họ nói chuyện một tiếng có vẻ không đúng đạo lý lắm... Con nói xem phải không?"
P
ete có chút kinh ngạc, dừng ở Phu nhân Ana, không dám nói nửa lời.
Phu nhân Ana thấy đươc biểu tình của cậu lại nở nụ cười.
"Con nghĩ gì, cứ nói ra đi."
"Phu nhân...." - Ánh mắt Pete chân thành nhìn bà.
"Ý tứ của người, con có thể hiểu là, con có thể ở lại Anh, ở lại lâu đài này, hơn nữa là lâu dài phải không?"
Phu nhân Ana cười cười.
"Ý tứ của ta là tình nguyện cho con cùng Vegas tổ chức một hôn kễ thực long trọng, muốn cho tất cả mọi người phải thừa nhận thân phận và sự tồn tại của con, tiếp nhận chức vị công tước phu nhân, con đã chuẩn bị tốt chưa?"
Giờ khắc này đến, trái tim Pete càng không ngừng kinh hoảng.
Không phải chưa từng kết hôn, không phải chưa từng có nếm trải cuộc sống hôn nhân, chính là cuộc hôn nhân này lại được gắn với một gia đình giàu có danh tiếng cùng quyền thế như vậy, cậu có chút xúc động. Không phải không đảm đương nổi, mà là cuộc hôn nhân này đến quá bất ngờ, cậu cần một chút thời gian để thích ứng.
Không chỉ là thích ứng một người đàn ông kia, còn có cả thế giới của hắn nữa.
"Nhiều nhất là đợi nửa tháng."
Phu nhân Ana giành quyền nói trước, ý cười trong trẻo.
"Chờ đợi cho thân thể con khỏe hơn một chút là có thể tham gia hôn lễ được rồi, con trai xinh đẹp của ta, con đã phải nếm trải quá nhiều đau khổ, hiện tại ta cũng nên bù đắp lại một chút"
" Nhưng còn một việc quan trọng, nếu con có thể xem xét xử lý một chút chuyện tình của Lily, con muốn cô ta bị trừng phạt như thế nào?"
Pete nheo mắt lại, trong lòng có chút lãnh đạm.
Lily...
Cái tên này chính là một cái ký hiệu quỷ dị xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, cậu từng có ý định thân thiết với cô ta, chính là một lần lại một lần, cô ta cơ hồ đem tất cả những cơ hội còn lại đạp đổ đi.
Con người Pete, có lòng thiện lương và bao dung bao la, lúc này đây, cậu nên tiếp tục tha thứ sao?
Im lặng suy nghĩ một chút, cục cưng trong nôi hắt xì một cái, thực đáng yêu, chóp mũi hồng hồng, dùng bàn tay nhỏ xíu vô thức dụi dụi.
Má lúm đồng tiền trên mặt Pete hiện lên, nở nụ cười, nhìn một cái dấu vết còn lại trên mặt cục cưng, đã nhạt nhìn không rõ nữa, chính là giờ khắc này nó đã nhắc nhở cậu một việc:
"Hiện tại cô ta đang ở đâu?" - Pete hỏi.
"Đã nhốt lại rồi."
Phu nhân Ana đột nhiên cũng cảm thấy rất tò mò cậu sẽ xử lý Lily như thế nào.
"Con tính toán ban cho cô ta án tử sao? Hiện tại con có quyền lợi này, hơn nữa là cô ta đích thật đã vi phạm pháp luật, hay là con muốn làm gì khác?"
"Nhưng ta nhắc nhở con, thân phận của cô ta chính là bà con xa của một vương phi, nếu cô ta chết, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới công tước."
Pete ngồi xổm xuống, gió nhẹ nhàng thổi bay tóc cậu, còn có chiếc mũ nhỏ trên đầu cục cưng nữa.
"Vegas có ý kiến gì không ạ?" - cậu nhẹ giọng hỏi.
"Bên kia công tước chỉ nó con muốn xử lý thế nào liền làm như thế ấy, vô luận con muốn gì cô ấy đều thay con chịu trách nhiệm."
Thời điểm Phu nhân Ana nói những lời này mày khẽ nhíu lại, ngẫm lại như vậy cũng thích hợp với tính cách của Vegas.Pete cười cười.
Người đàn ông này!
"Con sẽ không bắt cô ta phải chết..." - Cậu xa xôi nói, ánh mắt khẽ hướng về nơi xa.
"Cô ta thực ngu ngốc, chết thì còn nhẹ cho cô ta quá."
Lời nói của cậu có chút lãnh liệt:
"Con muốn cô ta nhìn thấy hôn lễ của con, nhốt cô ta trong lâu đài phía đối điện, sinh lão bệnh tử, không được bước chân vào lâu đài này nửa bước."
Phu nhân Ana nhân lẳng lặng nghe, chỉ cảm thấy trừng phạt này cũng không nặng lắm, chính là có thể tưởng tượng ra, đích thật là do ghen tỵ mà Lily mới làm ra cái chuyện điên khùng như vậy, hiện tại đem cô ta nhốt tại tòa lâu đài kia, cách một tầng thủy tinh nhìn thấy bọn họ ân ái, kia mới là đau khổ trí mạng nhất.
"Chỉ như vậy sao?"
Phu nhân Ana hỏi một câu, khi mà bà hỏi ra câu này mới cảm thấy có chút hối hận, bởi vì bà đột nhiên nhớ tới vừa rồi Pete có nhắc tới "sinh lão bệnh tử."
Nói cách khác là nhốt Lily cả đời, không tự do, không bạn bè, không được yêu thương ai, không sinh con đẻ cái, như hoạt tử nhân mà nhìn bọn họ ân ái sống hết đời sao?
Sống lưng lạnh giá, Phu nhân Ana cảm thấy thực u ám, trong con người tiểu nam nhân nhu nhươc này rốt cục đang cất giấu gì vậy?
Ngay cả bà - công tước phu nhân tiền nhiệm cũng có cảm giác không thể nhìn thấu cậu.
"Cả đời, giày vò như vậy so với chết còn thống khổ hơn." - Phu nhân Ana thực tình nói.
Khuôn mặt thanh thấu nhỏ nhắn của Pete lại không hề có biểu tình gì, im lặng mà lắc lư cái nôi:
"Thời điểm cô ta bức con nhảy xuống vách núi, cũng không có nghĩ đến con chết có bao nhiêu thống khổ, không phải sao?"
" Thời điểm cô ta đem cục cưng của con ra bức hiếp con cũng không có nghĩ đến nó còn nhỏ như vậy có thể thừa nhận hay không, không phải sao?"
" Con vì sao phải thiện lương? Ngay cả thương tổn cũng phải tự mình chịu đựng cho rằng những chuyện cô ta làm chưa từng xảy ra sao, nếu như cô ta có thể chịu, con có thể thương hại mà khoan dung mà buông tha, coi như chưa từng xảy ra những chuyện kia."
Phu nhân Ana một mực trầm mặc, đột nhiên cảm thấy cậu thực cứng cỏi, cứng cỏi giống như cây sậy trước gió bấc vậy.
Bên trong vẻ hoàn mỹ lộ ra một tính cách không thể xâm phạm.
Pete đứng dậy, một tầng ánh sáng mặt trời thản nhiên chiếu rọi trên người cậu, vẻ mặt cậu cũng từ trong âm lãnh bừng tỉnh lại, má lúm đồng tiền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cầm cái nôi cùng cục cưng đi về phía trước.
"Phu nhân, người không đồng ý sao?"
Phu nhân Ana lại cảm thấy được ánh mắt trong veo của tiểu nam nhân này không chút che giấu gì cả, yên lặng theo cậu đi lên vài bước, nhẹ giọng hỏi.
"Nếu con thực sự muốn làm như vậy, hiện tại con có cái quyền này mà."
Pete nhìn chằm chằm vào bộ dáng đáng yêu của cục cưng, trố mắt một cái:
"Gì ạ?"
"Ý ta là, hiện tại con có quyền ra lệnh." - Phu nhân Ana nhẹ nhàng hấp một hơi.
"Hôn lễ của các con ta dự kiến tổ chức vào đầu tháng tới. Đến lúc đó con có thể nắm trong tay toàn bộ lâu đài này."
Pete hiểu được ý tứ của bà, trên môi tràn ra một nụ cười, tiếp tục hướng phía trước đi lên:
"Phu nhân nói như vậy, là đang dọa con phải không? Vừa rồi con chỉ đùa giỡn một chút, người không phải coi là thật chứ?"
"Cái này..."
Phu nhân Ana vô cùng kinh ngạc, không rõ được rốt cục ý tứ của cậu là gì.
"Chuyện này để cho Vegas xử lý đi..."
Cậu nhẹ giọng nói, bên môi nở nụ cười ấm áp.
"Anh ấy biết chừng mực hơn con, những lời vừa rồi của con đã hù dọa tới người rồi sao, chỉ cần khi cục cưng của con lớn lên không biết được đến những chuyện này, con sẽ không có suy nghĩ gì, khoan dung của con so với cô ta trợn mắt há mồm có lẽ là tốt hơn nhiều, cục cưng, con nói phải không?"
Cậu cúi người xuống nói chuyện, tóc lả tả xuống dưới, chạm vào ngón tay đứa bé, nó lại được một trận vui mừng mà đùa nghịch.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên, Phu nhân Ana nghe được lời của cậu trong lòng phảng phấp một trận hoảng hốt.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt đất, cậu nhóc xinh đẹp tĩnh lặng như nước nhẹ nhàng đi tới, Phu nhân Ana nheo mắt lại nhìn cậu, trong lòng có chút tâm tư khác thường, cậu nhóc như vậy, đáng để yêu, đáng quý trọng, và quan trọng hơn là, trên người cậu luôn toát lên cỗ hơi thở thiện lương có lực hấp dẫn trí mạng, trách không được....
Đây đã không phải là lần đầu tiên bà thấy cảm phục, trách không được Vegas lại sủng cậu như vậy.
Một tháng sau, hôn lễ xa hoa được tổ chức trong một giáo đường bên ngoài tòa thành.
Cậu nhóc người Thái xinh đẹp lọt vào ánh mắt mọi người, bộ dáng e thẹn cúi đầu tĩnh lặng như nước hồ thu, lắng đọng mà lại sáng chói dưới ánh mặt trời, mị hoặc lòng người, uyển chuyển thanh nhã.
Người đàn ông cao lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng hôn lên, nụ hôn như vậy là cả đời hạnh phúc, pháo hoa lần lượt nổ tung, cánh hoa tung bay ngập tràn không trung.
Thề nguyện nắm tay đi trọn cuộc đời.
Pete bị hắn ôm vào lồng ngực ngay trước tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, hai má ửng hồng như say men rượu, Vegas cúi đầu thì thầm gì đó.
Mà cách đó khá xa, Fort thật cẩn thận ôm đứa bé mềm mại trong lồng ngực, mặc cho nước miếng của nó dính bừa bãi trên người chính mình, phá hủy hình tượng cao lớn khí suất khiến người khác ghen tị của anh.
Hạnh phúc tới quá nhanh, Pete có chút mê muội, cánh tay cậu leo lên bả vai rộng lớn của người đàn ông trước mắt này, cảm thụ lực đạo của hắn ở trên lưng chính mình, một mảng sương mù. Hắn mị hoặc mà cười, ôm chặt cậu tựa vào lồng ngực mình, vui đùa cúi đầu ở bên tai cậu nói:
"Bảo bối, anh yêu em..."
Chân Pete càng mềm nhũn, cậu tựa như một thân cây chết khô được ngập trời hạnh phúc cứu sống, ngưng mắt sâu lắng nhìn khuôn mặt người đàn ông này, nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông này toát lên điều gì đó, cách trăm sông ngàn núi, cậu đọc ra được hai từ 'vĩnh viễn'. Cảm động từ đáy lòng dâng lên, giọng cậu run rẩy:
"Nói thêm vài lần nữa, trước kia anh nói quá ít!"
Vegas cười rộ lên, ánh mắt sáng lạng. Một tay đem cậu ôm lấy quay lưng về phía quan khách, lời lẽ nóng bỏng áp sát vành tai của cậu, dùng thanh âm nùng tình nhất lặp đi lặp lại mấy chữ khiến kẻ khác mặt đỏ tim loạn.
Rốt cục cậu say.
Trong màn sương mù lúc đó, tựa như cậu trở lại ngày nào đó trong một năm nào đó: ở Thái, ánh mặt trời ấm áp bao phủ cả thành phố C, cậu từ khu vực phỏng vấn đi ra, một cái xoay người liền đụng vào một người đàn ông cao lớn, sơ yếu lý lịch trong tay đều rơi xuống đất.
Cậu cuống quýt cúi người nhặt lại, vừa ngẩng mặt liền đối diện với khuôn mặt anh tuấn của hắn, nghiêm nghị lãnh đạm, lại mị hoặc lòng người.
Đó là hình ảnh đẹp nhất cả cuộc đời này.
Một cuộc sống mới, một tương lai mới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top