chương 78 Pete mất tích rồi
Người đàn ông phía sau cũng không nói lời nào, trong hoàng thất sự tranh đấu như vậy hắn đã thấy quá nhiều rồi, chính là nữ nhân có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đây là lần đầu tiên mà hắn thấy, cho dù là Phu nhân Ana trước đây cũng không có ngoan độc như vậy.
“Từ nơi này ngã xuống, khả năng còn sống cơ bản là không có.”
Người đàn ông mang kính râm thản nhiên nói:
“Công chúa, chúng ta có thể trở về rồi chứ?”
Trong lòng Lily đang suy nghĩ làm thế nào để che giấu bí mật động trời như vậy, run rẩy đứng lên, người tràn đầy nước mưa run rẩy hướng phía xe chạy tới, như là sợ cô sẽ hiện lên vậy, nghĩ muốn nhanh chóng chạy thoát.
Kéo nửa ngày, nhưng là không có mở ra được cửa xe.
Người đàn ông phía sau đến gần, giúp cô mở của ra, mà trong lòng hắn đứa bé vẫn khóc thét lên tê tâm liệt phế truyền vào màng tai.
Cả người Lily run rẩy, nhìn đứa bé trong lồng ngực hắn, đột nhiên ngăn động tác mở của của hắn, hung tợn nói:
“Không được nói với ai cả, nghe rõ chưa?”
Người đàn ông đeo kính đen cũng không nói lời nào, kỳ thật hắn vẫn luôn thức thời.
“Chỉ cần công chúa nghiêm ngặt bưng bít người trong lâu đài, kỳ thật cũng sẽ không có ai phát hiện ra cô đã động thủ với Cậu Pete cả.”
Người đàn ông thản nhiên phân tích.
“Tất cả người hầu trong lâu đài bây giờ đã xử lý xong, khẩu cung của mọi người đều đồng loạt một lời, chỉ còn có vài việc rất nhỏ thôi.”
Hắn dừng một chút, nhìn thoáng qua Lily:
“Công chúa quần áo cùng tóc của cô cũng cần phải xử lý, còn có, một vết xước trên mặt đứa bé này, cô phải giải thích thế nào đây?”
Mưa to liên miên, Lily cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, mưa tạt vào người cô rất đau, cả người cô đã phát run lên nghĩ phải xử lý thế nào, ánh mắt vô thức mà nhìn màn mưa, đe dọa nói:
“Không cho phép ngươi nói ra, nếu như ngươi chỉ cẩn hé răng ta sẽ khiến cho ngươi chết không toàn thây, ngươi cũng biết ta có năng lực như thế nào rồi đấy, ta sớm đã an bài tất cả rồi"
" Ta không sợ cậu ta không chết, ta không sợ mọi người nghi ngờ ta! Những chuyện này tất thảy đều không liên quan đến ta, là chính cậu ta rời khỏi lâu đài rồi mất tích.”
Cô thực chột dạ, một lần lại một lần hướng tới người đàn ông kia rống to, lặp lại những lời này.
Người đàn ông cầm chiếc ô màu đen, ôm chặt đứa bé, rất không nhẫn nại mà nghe uy hiếp lặp đi lặp lại của cô ta, thản nhiên nói:
“Nhẹ nhàng một chút đi công chúa, nếu như chúng ta còn không có trở về lâu đài, hết thảy đều không kịp che giấu, hơn nữa, Phu nhân Ana buổi trưa sẽ trở về, cô cần phải nắm chắc thời gian.”
Trong lòng Lily bỗng sốt ruột, lúc này mới chạy nhanh mở cửa xe ngồi xuống. Cô mang theo rất nhiều nước mưa đi vào, cũng không quản toàn thân đều là bùn đất, cuộn mình ở trên ghế run rẩy.
Người đàn ông đóng cửa lại, mở điều hòa lên, nhìn thoáng qua hướng vách núi mà cậu nhóc kia ngã xuống, trong lòng có một tia đau đớn cùng tiếc hận, sau đó ngồi vào ghế lái.
Có biện pháp nào chứ?
Hoàng thất luôn luôn ngoan độc hiểm ác như vậy, nếu không sẽ là sao có một tên Kinn ác ma khủng bố xuất hiện?
Rồi sau đó lại là xuất hiện cậu nhóc này khiến cho tất cả hoàng thất đều ghen tỵ, khiến cho có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?
Mà hết thảy bọn họ, vì sinh mệnh mà phải giấu giếm hết thảy?
Khóe miệng gợi lên một mạt cười, hắn phát động xe, mà giờ phút này, đứa bé trong lòng vẫn không ngừng khóc hét lên.
Cả người bị nước mưa làm ướt đẫm, tã lót cũng dính đầy nước nưa, ánh mắt của đứa bé mở lớn, đã dừng khóc, một vết xước rớm máu ở trên mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nó lại càng thêm nổi bật, nắm tay hồng nhạt của nó ướt sũng, mở ra lại khép vào, như là ở trong không gian nhỏ bé của chiếc xe có rèm che tìm kiếm người nào đó, mà không thể nói lên lời.
Người đàn ông cười lạnh một chút, tiểu gia hỏa này, thât sự rất đáng thương, người yêu thương hắn nhất vừa vì hắn mà nhảy xuống vách núi, mà sinh mệnh của nó lại kiên cường đến mức nào, thế nhưng đã không khóc nữa.
Xe lượn một vòng trên con đường núi lầy lội, chậm rãi hướng tới phương hướng tòa thành đi về.
3 giờ chiều Phu nhân Ana trở lại lâu đài, trút xuống áo choàng chống thấm nước trên người, một thân mệt mỏi, vẻ mặt của bà vẫn cao quý, tao nhã, thậm chí mang theo vài tia vui sướng thản nhiên.
Lily thay quần áo ở nhà, làm tóc xoăn như cũ, ở trên sofa uống trà nóng hơn 2 tiếng mới cảm thấy người ấm hơn một chút, không yên chờ đợi Phu nhân Ana thậm chí là Vegas trở về.
“Phu nhân! Người đã trở lại!”
Cô ta đứng dậy, khóe miệng nổi lên một nụ cười sán lạng.
Phu nhân Ana ngưng mắt, cảm thấy ngạc nhiên khi cô ta đang ngồi ngoài đại sảnh, ngoài trờ mưa đã bớt nặng hạt, tinh thần của bà cũng đã tốt hơn nhiều.
“Ngươi ở đây?”
“Đúng vậy, phu nhân người đi ra ngoài lâu như vậy cũng không có tin tức, con lo lắng gần chết a!”
Cô ta tiến lên ôm lấy tay của bà, nũng nịu nói.
Phu nhân Ana phủi phủi nước mưa còn lưu lại trên người, đi lên phía trước, nghe được lời của cô ta có chút vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lên:
“Ngươi hôm nay không ở trong phòng trút giận sao? Chuyện của công tước đại nhân, ngươi có nghe nói?”
Tim Lily đập ình ình, sắc mặt trắng bệch:
“Cái gì… Chuyện gì a?”
“Rốt cuộc Vegas đã xảy ra chuyện gì, căn bản là không có ai nói cho cô ta biết?”
Nữ hầu đi đến đặt một ly trà, Phu nhân Ana lặng yên ngồi trên sofa, bưng ly trà nhẹ nhàng ngửi một chút làm dịu đi mệt nhọc cùng đau nhức trong thân thể:
“Ta lại cho rằng ngươi biết, cho nên mới một mực chờ ở đây… Vegas quả nhiên là không phụ lại kỳ vọng của ta, chuyện của Kinn hắn xử lý rất rốt, đêm qua còn có người đến tìm ta, ta còn tưởng hắn có chuyện gì…"
" Thật không ngờ trước khi hắn trở về lâu đài đã bị người của Kinn mai phục, trên đường trở về đã biết được tin tức, Kinn đã bị hắn bắt được, mà hắn cũng sai một chiếc xe quay về báo cho ta biết, dù sao đây cũng là chuyện kinh động quốc gia, hắn yêu cầu ta đưa ra đề nghị, hôm nay sẽ đưa lên bản tin chính trị...”
Nước trà ấm nóng ẩm ướt đầu lưỡi, trên mặt Phu nhân Ana lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
Lily im lặng ngồi nghe, lo lắng cùng căng thẳng trong lòng bỗng nhiên biến mất. Vegas không có việc gì…
Hắn thật sự không có việc gì!
Hơn nữa hắn lại mang về tin tốt lành. Cô chỉ biết, Kinn theo ngay từ đầu đấu không lại hắn, đến cuối cùng cũng nhất định không phải đối thủ của hắn!
Trên mặt cũng rất nhanh nổi lên tươi cười, nước mắt vui mừng tràn ra hốc mắt.
“Đúng rồi… Đứa nhỏ kia đâu?”
Phu nhân Ana bận rộn một đêm, đột nhiên lại nhớ đến cậu nhóc người Thái xinh đẹp kia.
Bà bắt đầu cảm thấy được cậu nhóc này quả là may mắn, có thể được công tước ôm trong lòng mà yêu thương.
Phu nhân vẫn là con người uy nghiêm có quy tắc như vậy, có tính tình ôn hòa cùng lòng vị tha bao la, nhưng khi phải đứng ở hoàn cảnh chèo chống một gia tộc như thế này, trên người bà đã có thêm khả năng uy hiếp trí mạng, có sự oai nghiêm của một vị công tước phu nhân hơn hai mươi năm khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Bà quả nhiên là không có nhìn lầm người.
Trái tim Lily đột nhiên bị bóp nghẹt. Nhảy cuồng loạn lên, áp chế hơi thở loạn nhịp, khó nhọc nói:
“Nó… Nó ở đây, con lập tức đem nó ôm tới cho người nhìn một chút!”
Nói xong cô đã vội chạy lên lầu.
“Từ từ!” - Phu nhân Ana khẽ ngăn lại, có chút dở khóc dở cười.
“Không phải ta đang nói đến vương tử mà là nói đến… Đứa trẻ tên Pete kia!”
Từ ngày mà Pete bước vào tòa lâu đài này, bà cơ hồ chưa từng kêu tên của cậu, chỉ thấy có chút hứng thú với cậu nhóc này, có gì đó để cho bà cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn chưa thể thân mật được.
Mà một khắc kia Phu nhân Ana đột nhiên cũng rất muốn cùng tiểu nam nhân này lảm nhảm chuyện trong nhà.
Sắc mặt Lily trắng bệch, suýt nữa từ trên cầu thang ngã xuống.
“Con… Con không biết, cả ngày hôm nay con cũng không có nhìn thấy cậu ta, từ lúc ngủ dậy đến khi ăn trưa cũng chưa có thấy…”
Cô ta nóng lòng có chút không yên, ánh mắt hơi né đi, đột nhiên nhìn thấy nữ hầu ở bên cạnh.
“Tôi nói đúng phải không?”
Người hầu đang giúp Phu nhân Ana thay trà, đột nhiên bị hỏi như vậy, tay kịch kiệt run rẩy.
Nước trà tràn ra, nóng đến bỏng tay.
“… Đúng! Công chúa nói rất đúng, tôi cũng vậy không có nhìn thấy!”
Nữ hầu mặt cũng trắng bệch tiếp lời cậu ta.
Phu nhân Ana ngưng mắt nhìn thân ảnh đang đứng trên lầu kia, lông mày tao nhã khẽ nhíu lại, phát hiện có cái gì đó không đúng.
Phía ngoài có chút ồn ào, bà vô thức đứng dậy, trong lòng có một tia lo lắng, men theo cầu thang đi lên lầu, đột nhiên lại muốn biết trên đó đã xảy ra chuyện gì, bà biết tiểu nam nhân đó nhu hòa có sự yên tĩnh trời sinh, nhưng là lúc này trời đang mưa, chắc chắn cậu cũng lo lắng sự an tòa của công tước, đi lên nói cho cậu biết một chút tin tức vẫn hơn.
Lòng Lily có chút trầm xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, vội vàng đi lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, nhanh chóng tiến lên ôm chặt lấy tay Phu nhân Ana như mọi khi vậy
Khoảng cách đến cánh cửa mùa đỏ có chạm trổ hoa văn càn gần, hô hấp của cậu càng thêm yếu ớt.
“két!!” Một tiếng, cánh cửa nặng nề bị mở ra.
Một chiếc nôi xinh đẹp đặt giữa nền nhà bằng gỗ, bên trong đứa bé đang phát ra một hồi tiếng động huyên náo, bảo bối còn chưa thể nói chuyện chỉ có thể hoa chân múa tay, thanh âm kia khiến cho người ta nghe thấy lòng cũng nhũn đi mấy phần.
Sắc mặt Phu nhân Ana có chút khó coi một nên nói cậu nhóc này không có lương tâm sao?
Bỏ rơi đứa con còn nhỏ như vậy còn chưa tính, trong phòng ngay cả một người hầu cũng không có, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao bây giờ?
Là công tước đại nhân đem con trả lại cho cậu, cậu cứ không biết quý trọng như vậy sao?
Chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé, bà giận giữ hỏi:
“Người ở đây đâu rồi hả?”
Người hầu chậm rãi lắc đầu:
“Không thấy, từ sáng đến giờ ở đây đều đóng cửa không có ai thấy gì cả.”
Lông mày Phu nhân Ana càng thêm nhíu chặt.
“Lên trên lầu đi xem một chút,”
Ánh mắt bà nhìn lướt qua cầu thang lên lầu, nghĩ đến cảnh tượng 4 giờ chiều thì cậu nhóc kia có thể đang làm gì.
“Rốt cuộc cậu ta có ở đây không hả?”
Người giúp việc ứng biến chạy đi lên lầu tìm, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Nghi ngời trong lòng Phu nhân Ana càng trỗi dậy, không muốn tiếp tục tìm kiếm nữa, chẳng qua là đi tới bên cái nôi, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trên mặt nó có một vết xước màu hồng:
“Có chuyện gì đã xảy ra?”
Câu hỏi đột nhiên vang lên, khiến cho toàn thân Lily chấn động, lòng lại càng bị nhéo chặt.
“Không biết… Không có đi vào…”
Cô nhỏ giọng nói, cảm giác được cơn thịnh nộ của Phu nhân Ana sắp trỗi dậy.
Sắc mặt âm binh không chút huyết sắc, Phu nhân Ana phẩy tay áo bỏ đi, lạnh lùng bỏ lại một câu nói:
“Ở trong lâu đài tìm một chút đi! Thấy được thì bảo cậu ta đến gặp tôi.”
Hiện tại bà muốn im lặng suy nghĩ một chút, có nên chính thức truyền lại ngôi vị công tước phu nhân cho cậu hay không.
Một giờ sau, những người nhận lệnh đi tìm Pete đã trở lại, sắc mặt đều tái nhợt:
“Không có, Phu nhân, vẫn không có người nào thấy qua Cậu Pete!”
Chén trà trong tay Phu nhân Ana run lên một cái, sắc mặt ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu ta đã đi rồi sao? Có hỏi qua bảo vệ chưa?”
Phu nhân Ana biết trong lòng tiểu nam nhân này vẫn không thích ở trong tòa lâu đài cùng đất nước xa lạ này, cậu có sự thanh lệ, tính cách đángquý của người phương Đông, nhưng lòng lại cực kỳ kiên cường.
“Bảo vệ nói, mấy giờ trước cậu ấy một mình đội mưa lảo đảo chạy ra ngoài, là buổi sáng, cho đến bây giờ cũng chưa thấy quay trở lại.”
Người hầu cẩn trọng trả lời, cố gắng để cho giọng nói trở nên hốt hoảng, đồng thời cũng rất sợ mà liếc nhìn Lily.
“Chưa có trở về sao?” - Phu nhân Ana cười lạnh.
“Chẳng lẽ chỗ này của ta còn không níu kéo được cậu ta sao? Chẳng lẽ công tước đại nhân còn chưa đủ tốt đủ cưng chiều với cậu ta sao? Rốt cuộc cậu ta còn không hài lòng cái gì, cứ như vậy mà bỏ con chạy đi sao?”
Bà nhớ nam nhân kia coi con của mình như sinh mạng, làm sao có thể bỏ lại con một mình rời đi?
Còn nữa,vết thương trên mặt đứa bé kia do đâu mà có?
Một vết xước hồng dài như vậy, rõ ràng chính là vừa mới bị không lâu.
Cả căn phòng tâm trạng người hầu đều căng thẳng muốn chết, không ai dám tùy hứng lên tiếng
“Phu nhân… Phu nhân!”
Người giúp việc chạy vào, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhanh chóng nói cho bà biết.
“Công Tước đại nhân trở lại!”
Một chiếc màu đen xa hoa chậm rãi đi vào trong lâu đài, mang theo một tia bức người, lượn một đường vòng cung tao nhã, dưới màn mưa lác đác lộ ra vẻ thần bí khiến người ta run sợ.
Nền lâu đài được ghép bởi rất nhiều phiến đá thật lớn, được tinh tế mài giũa, Vegas xuống xe giày da đen bóng giẫm lên mặt đất, rất nhanh đã có ô chạy tới che, giúp hắn che mưa, trong đôi mắt hắn lộ ra chút nóng lòng cùng ấm áp, giống như từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí ấm áp, mệt nhọc suốt cả đêm, chấn động kinh hồn, thời điểm bắt được Kinn hắn tựa như đối mặt với cuồng phong bão tố, hiện tại toàn thân Vegas đều mệt rã rời, hy vọng duy nhất bây giờ là có thể nhìn thấy tiểu nam nhân mà hắn yêu thương kia, ôm cậu vào trong ngực, hỏi cậu có lo lắng hay không?
Ánh mắt sắc lạnh cụp xuống, có chút dục vọng đang chôn sâu ở bên trong, hắn có chút không nhịn được.
Bước dài chân đi vào trong đại sảnh, ánh nến huy hoàng trên vách tường, bên trong Phu nhân Ana mặc một thân váy dài Âu phục phong thái điềm đạm, thanh tĩnh ngồi ở một chỗ, người hầu bên cạnh đều cúi đầu, ánh mắt Lily cũng sáng ngời lên.
“Vegas!”
Cậu giống như con chim nhỏ mà chạy tới, không để ý đến ánh mắt mọi người, nhào vào trong lòng hắn, khắc chế run rẩy ôm lấy thắt lưng hắn, mặt vùi vào ngực hắn.
“Anh đã trở lại.”
Vegas thật ngoài ý muốn khi nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt lạnh hơn một chút, nhìn liếc mắt một cái cô gái trong lồng ngực, tự dưng có một tia không hờn giận.
Bàn tay to đẩy bả vai của cô ta ra, không để ý được cô ta bắm chắc đến cỡ nào, thong thả mà cường ngạnh đem cô ta đẩy ra, khóe miệng nổi lên một nụ cườithản nhiên, xa cách nói:
“Cô chưa từng ôm qua sao? Có cần ôm chặt vậy không?”
Một câu này là tuyện đối châm chọc, cô ta biết rõ Pete đang ở trong tòa lâu đài này, còn cố ý giả bộ thân mật với hắn như vậy,lúc trước hắn vô cùng lãnh đạm với cô, cư nhiên cô ta quả là rắn rết.
Tuy rằng Pete không có hay ghen tỵ, nhưng mà hắn cũng không muốn cậu phải có một tia nào không thoải mái.
Lily giống như bị một xô nước lạnh tạt cho tỉnh mộng, không thể ôm lấy thắt lưng hắn, lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn làm cho sợ tới mức không dám níu lấy quần áo của hắn nữa.
“Không nên vội vã trách móc người khác.”
Thanh âm lạnh lùng của Phu nhân Ana vang lên:
“Vegas, cậu hẳn là nên hỏi người của cậu đã chạy đi đâu rồi? Tôi tìm khắp lâu đài cũng không tìm thấy cậu ta, bảo vệ lại bảo cậu ta chạy ra khỏi lâu đài từ sáng sớm tận bây giờ còn chưa có trở lại… Cậu ta sao lại thế này? Tối hôm qua không phải rất tốt hay sao? Hiện tại lại bày cái trò mất tích gì chứ?”
Vegas lẳng lặng nghe, thời điểm nghe những lời này, sắc mặt tái mét đến dọa người.
“Ngài nói cái gì?” - hắn vứt bỏ tất thảy suy nghĩ, lạnh giọng hỏi.
Phu nhân Ana thản nhiên hừ một tiếng, nhưng là lại thầm suy nghĩ một chút Vegas cũng không biết chân tướng vậy hiện tại hắn cũng không biết cậu nhóc kia đang ở đâu, trong lòng bà cũng sốt ruột, dịu đi một chút cảm xúc nói:
“Pete mất tích, cậu ta kêu là Pete đúng không, ta nghe qua Gram nói về mâu thuẫn của cậu với cậu ta, có lẽ là do tức giận mà bỏ đi ra ngoài, ta không biết tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại khiến cậu ta hạ quyết tâm như vậy chứ? Ngay cả con cũng không cần.”
Lần này, sắc mặt Vegas quả là tái nhợt đến cực điểm.
“Ngài nói, cậu ấy đi rồi?”
Hắn cố bình tĩnh hỏi Phu nhân Ana, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh băng:
“Làm sao lại có thể?”
Phu nhân Ana nhíu mày, cũng gắt gao nhìn hắn.
Vegas căng thẳng đứng tại chỗ ba giây, đau lòng cùng lo lắng nháy mắt đánh bay tất thảy, hắn cởi bỏ cà-vạt, một bên hướng trên lầu đi tới, bước chân càng lúc càng nhanh.
Kia không phải là sự thật, cậu làm sao có thể bỏ đi chứ?
Tối hôm qua cậu còn nằm trong ngực hắn, hắn hôn cậu, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng cậu, rõ ràng nghe được cậu gọi tên của hắn, nhìn thấy tất thảy mọi mâu thuẫn của bọn họ trong nháy mắt đều tiêu tan, hắn hận không thể đem cậu yêu thương một hồi mà nuốt vào trong bụng... Pete!
Cánh cửa chạm khắc hoa văn hiện ra trước mắt, bị cánh tay Vegas đẩy một cái thật mạnh mở ra, sắc mặt tái nhợt xông vào trong phòng, quả nhiên không có lấy một thanh âm, trong cái nôi cục cưng bình yên vô sự quơ quơ nắm tay nhỏ bé, chính là tinh thần so với thường ngày có vẻ kém một chút, thoạt nhìn có lẽ là do đói bụng lâu quá, chỉ lo mút tay của mình cho đỡ đói.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy...
Vegas cúi người xuống nhìn thân hình mềm mại nhỏ bé của nó, ánh mắt giống cậu đến bảy phần kia, ánh mắt tội nghiệp đen láy lại sáng như pha lê kia, không khỏi mềm lòng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nó, lại đột nhiên chạm vào một vết xước rớm máu trên khuôn mặt phấn nộn của nó!
Thậm chí ngay cả khuôn mặt của đứa bé cũng bị sốt đến đỏ ửng lên, tay nhỏ bé lạnh như băng, gương mặt cũng nóng bỏng lên.
Trái tim Vegas giật mình.
Chuyện gì xảy ra?
Cậu thật sự không có chăm nom con sao?
Pete, Pete!
Lúc này hắn điên cuồng tìm kiếm, trong đôi mắt lộ ra tia máu dọa người.
Từ trên tới dưới lầu, mỗi một căn phòng cánh cửa đều bị hắn mở ra kiểm tra, vọng tưởng có thể nhìn thấy thân ảnh tinh tế nhu nhược kia đang lẳng lặng tựa vào song cửa sổ, có lẽ là đang ở nơi nào đó mà ngủ quên mất, hoặc là không cẩn thận đi lạc đường, làm sao cậu lại có thể mất tích trong tòa nhà này.
Vegas run sợ, trong con ngươi đen láy lại lắng đọng áp lực cùng đau nhức, cực nóng mà cháy bỏng, bàn tay to đem từng cánh cửa mở ra nhìn liếc mắt qua căn phòng, rồi lại tiếp tục như trước mở ra cánh cửa tiếp theo.
Không có. Tất cả đều không có.
Không có khả năng như vậy…
Tối hôm qua cậu còn nằm trong lồng ngực hắn, từ khi bọn họ cách xa hơn nửa năm tới nay, đó là lần duy nhất cậu nằm trong ngực hắn, không lạnh lùng, không bài xích, nhu thuận mà hưởng thụ cái hôn của hắn, thanh âm nhẹ nhàng gọi của hắn, ở trong lồng ngực của hắn mềm mại tựa như nước…
Làm sao mà cậu có thể bỏ mà rời đi được?
Nơi này có cục cưng của cậu, cục cưng cậu thề sống chết cũng phải giữ bên người, cậu sẽ không không làm vậy.
Pete.
Tất cả mọi người trong tòa nhà đều nhốn nháo cả lên, gắt gao đuổi theo bước chân của Vegas, chẳng qua là nhìn thấy hành động gần như điên cuồng của hắn cũng không có ai dám ngăn cản và khuyên can, tận cho đến khi hắn sắp đem cả toàn thành lật tung lên, Phu nhân Ana trong đại sảnh mới nhận ra có gì đó không thích hợp, kéo theo Lily xuống dưới tầng trệt nơi hắn đang điên cuồng tìm kiếm, hé ra khuôn mặt lạnh lùng mà châm chọc cũng lộ ra vài phần lo lắng vội vàng hỏi:
“Làm sao vậy, cậu ta xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Vegas xanh mét buộc chặt thực đáng sợ, thở hồng hộc mà đóng lại cánh cửa, lòng đau như cắt.
Cậu không có ở đây.
Chỗ nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của cậu. Cậu không có ở đây.
Pete…
Toàn bộ đầu óc hắn hiện tại chỉ có cái tên này, toàn bộ đầu óc chỉ là thân ảnh của cậu.
Bảo bối làm sao vậy?
Cậu làm sao vậy?
Mấy giờ hắn không ở đây rốt cục phát sinh chuyện gì, ai có thể nói cho hắn biết?
“Chẳng lẽ cậu tự mình muốn mất tích hay sao? Bảo vệ đều đã nhìn thấy cậu đi ra ngoài!”
Giọng Phu nhân Ana có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trong lòng bà cũng mâu thuẫn mà căng thẳng, bà cũng biết rõ thái độ làm người của Pete, nếu như cậu có muốn biến mất nhưng là tuyệt đối cậu sẽ không bỏ lại đứa bé mà biến mất như vậy.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Một đạo ánh mắt lạnh như băng của Vegas quét về Phu nhân Ana, Lily vẫn đứng ở phía sau Phu nhân Ana thấy được ánh mắt như vậy, sợ tới mức cả người đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Em…Đừng nhìn em, Vegas, em cũng không có nhìn thấy cậu ấy, mọi người đều có thể làm chứng....”
Lily cố gắng đứng thẳng người, cánh môi không chút huyết sắc vội vàng nói, đem hình ảnh cả người Pete thấm đẫm nước mưa lao người xuống vách núi bỏ đi, chuyện đó không có quan hệ gì với cô… Không có liên quan gì.
Giờ phút này Vegas thực đã không thể nghĩ nhiều được như vậy.
Hắn đẩy ra cánh cửa cuối cùng vẫn tìm không được thân ảnh của cậu, sắc mặt xanh mét lạnh như băng sải bước hướng bên ngoài đi tới, hắn không thể nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu không tìm thấy cậu, tại đất nước xa lạ cùng tòa thành này, mỗi một giây hắn không nhìn thấy thân ảnh của cậu, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
Tất cả mọi người trong tòa thành đều sợ hãi.
Bảo vệ sợ tới mức chỉ dám đứng bên cạnh cửa sắt không có ai dám buông ánh mắt xuống, anh chỉ nghe thấy có tiếng bước chân người tới gần, ngay sau đó có tiếng súng lên đạn, một viên đạn sượt qua đầu anh, tiếng nổ của viên đạn vang lên giòn vang mà khí phách như vậy. Anh hít một hơi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên người Công Tước đại nhân thấm đầy nước mưa lội mưa xuất hiện trước mặt anh.
“Em ấy ở đâu?”
Vegas cười giễu cợt ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm người đàn ông trước mắt.
Bảo vệ lập tức quỳ trên mặt đất:
“Tôi không nhìn thấy! Tôi không nhìn thấy! Công Tước đại nhân! Cái gì tôi cũng không biết!”
“đoàng” Một tiếng nổ. Viên đạn găm vào trên cửa sắt. Sượt qua một người.
“Ta hỏi lại một lần, có nhìn thấy em ấy đi ra ngoài hay không? Đi lúc nào?”
Họng súng một lần nữa gắt gao nhắm vào thái dương của người bảo vệ.
“Tôi có nhìn thấy! Tôi có nhìn thấy cậu ấy đi ra ngoài!”
Phòng tuyến của người bảo vệ cuối cùng trong nháy mắt đã bị công phá, bị dọa đến mức khóc hét lên:
“Cậu Pete từ đây đi ra ngoài, trời mưa… mưa rất lớn… Cậu ấy một mình đi ra ngoài.”
Sắc mặt Vegas nhất thời càng thêm trắng bệch.
Thu hồi súng, hắn có chút lảo đảo đi tới mở cửa xe, ngồi vào trong đạp mạnh chân ga.
Rõ mồn một.
Thủ đô London Anh rộng lớn như vậy, phương hướng của lâu đài vùng ngoại ô trong mưa cũng bị lệch đi rất nhiều, thế giới rộng lớn xa xôi đến vậy, Vegas không biết phải đi đâu để tìm cậu.
Pete...
Là anh sai, tất cả đều do anh sai, em không cần phải giận dỗi nữa, xuất hiện được không?
Hay cánh tay mạnh mẽ bóp chặt tay lái, những gân xanh trên ngón tay đều trở lên trắng bệch, Vegas không biết mình đang đi đâu, điên cuồng mà chuyển hướng, điên cuồng mà tìm kiếm cậu.
Chúng ta thật vất vả mới về được bên nhau, em không cần cục cưng sao?
Không cần con của chúng ta sao?
Hắn mím môi, thậm chí trong mắt còn dâng lên một tầng hơi nước chưa từng thấy.
Thế giới rộng lớn mà xa lạ như vậy, ai nói cho hắn biết, muốn tìm một người, nên từ nơi nào bắt đầu?
Cơ hồ Vegas rơi vào tuyệt vọng, cánh môi không chút huyết sắc phát ra thanh âm không nghe rõ, hắn gục trên vô- lăng tiếp tục lái xe, căn bản không quan tâm tới có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng chỉ có một khắc đó tại đây, hắn nhớ tới một tia hy vọng duy nhất.
Di động ở trong túi quần bên hông, hắn ngẩng đầu, sắc mặt xanh mét đem di động rút ra.
Suốt một đêm bận rộn căn bản là hắn không có lúc nào để tiếp điện thoại, nhìn qua người gọi tới là ai, ánh mắt tuyệt vọng của hắn nhìn qua lịch sử cuộc gọi, đột nhiên đạp mạnh chân phanh, phanh gấp lại.
Trong lịch sử cuộc gọi, hiển thị lúc rạng sáng, cậu có gọi cho hắn.
Không phải chỉ một lần.
Trong lịch sử cuộc gọi ghi lại không chỉ có một lần.
Như là túm được một tia hy vọng trong lúc bị hủy diệt, Vegas tỉnh táo lại, gắt gao nhìn chằm chằm thời gian trong lịch sử cuộc gọi, tự hỏi, bắt buộc chính mình suy nghĩ. Rạng sáng cậu còn ở…
Buổi sáng bảo vệ liền nhìn thấy cậu đi ra ngoài…
Cậu gọi điện cho hắn.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trong mưa bụi lất phất, một nam nhân tuấn lãng cao ngất ngồi trong xe, chống trán suy nghĩ, hồi lâu, ánh mắt lạnh như băng của hắn mở ra, đạp mạnh chân ga, bẻ quặt tay lái, loạn tay lái hướng phía lâu đài trở về.
Lily mở trừng trừng mắt nhìn thấy đã Vegas đi ra ngoài, chậm rãi đi đến bên cạnh người bảo vệ.
Bảo vệ thực đã sợ tới mức đái ra quần, xụi lơ trên mặt đất không hề nhúc nhích.
“Cô đừng có lại đây… Cô không cần lại đây!”
Bảo vệ nhìn thấy Lily cảm thấy càng thêm sợ hãi, anh biết bản thân mình đã làm gì, giúp nữ nhân này giấu giếm sự thực tới cùng.
“Không cho phép nói cho ai khác. Ngươi đã từng đáp ứng ta... Nếu không ta sẽ cho cả nhà ngươi xác không toàn thây, nghe rõ chưa?”
Trong mưa phùn lất phất, một bảo vệ đứng cạnh Lily, sắc mặt anh ta tái nhợt khiến cho Lily cũng phải sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top