chương 3 Xin đừng nhục mạ tôi

Tia nắng ban mai chiếu rọi đến mí mắt mỏng manh của cậu.

Pete mơ màng thức dậy trong hoảng sợ cùng đau đớn, toàn thân cậu mệt mỏi rã rời.

Trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh kinh hãi tối qua cùng cơn đau lan khắp cơ thể. Cậu vẫn tưởng đây chỉ là một giấc mộng.

Khi nhìn đến vết máu trên áo sơ mi của mình, cảm giác nửa thân dưới và cần cổ đau nhức, cậu thực sự còn tưởng mình đang nằm mơ.

“A….”

Cậu kêu một tiếng, tay chạm đến vết thương trên cổ, không nghĩ sờ vào lại đau nhức đến thế!

“Shit !”

Pete khẽ rít lên, đau đến ứa nước mắt.

Sao vậy….Chuyện gì đã xảy ra?

Pete chớp mắt vài giây, vật lộn đi xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn vào tấm gương to, sắc mặt tái nhợt, cần cổ đầy vết máu đỏ tươi, còn có vết sẹo ghê rợn.

Trời ạ! Pete thiếu chút nữa đứng không vững, cánh tay vươn lên dựa vào vách tường men sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm tái nhợt.

Sao thế này?

Pete không ngừng suy nghĩ, thật sự là đã xảy ra chuyện gì?

Pete cắn môi, chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, mở van nước, vốc một ít nước lạnh, phả lên mặt cho tỉnh táo, thế nhưng khi giọt nước chạm tới vết thương do mảnh thủy tinh cắt, Cậu liền cảm nhận được một cơn đau nhức tê tái.

Cậu nhớ lại, tối hôm qua rõ ràng cùng Kew ăn cơm tại Nhà hàng Ý, hắn bảo cậu cùng uống rượu với hắn, cậu không uống được rượu nên say khướt, sau đó… sau đó Cậu nhớ là đi tới một khách sạn.

Nghĩ tới đây, Pete bỗng chốc run rẩy, đôi mắt trong veo đảo qua bốn phía, xác định nơi đây chính là khách sạn bốn sao.

Đau quá.. Đầu vẫn còn đau quá.

Thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Lòng Pete hơi sợ, sốt ruột, dùng khăn lau khô nước, đi vào phòng khách bên trong, tìm một ít thuốc đau đầu, rốt cuộc ở trên mặt tủ tìm được một ít bông băng cứu thương cùng với băng cá nhân, Cậu sửa soạn qua vết thương, quyết định đi tìm Kew.

Mặc dù biết rõ sáng sớm không phải là thời điểm thích hợp, nhưng bây giờ, thực sự rất muốn trông thấy hắn.

Rin đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.

“Pete! Cậu tối hôm qua lại dám không về nhà!!” - Rin lớn tiếng rống.

“Mình gọi điện thoại cho cậu nhưng chờ mãi vẫn không có người bắt máy, sau đó lại là Kew nghe máy, nói với mình là cậu sẽ không về… Pete, các cậu, các cậu…”

Có đúng đã tu thành chánh quả rồi hay không?

Tia nắng ban mai chiếu xuống cổ tay nhỏ bé và yếu ớt của Pete, Cậu chống một bên tay lên cửa sổ đứng một hồi, lắc đầu.

“Không có, Rin, tối mình về giải thích cho cậu rõ được không? Thật có lỗi, tối qua để cậu phải lo lắng rồi”.

“Ha ha, không cần giải thích, cậu về kể tỉ mỉ cho mình một chút là được, Kew nhà cậu sao lại để cho cậu thủ thân như ngọc được chứ? À? Rốt cục cậu cũng bỏ rơi người bạn chí cốt của cậu rồi…” - Rin lại bắt đầu nói nhảm.

Ngón tay Pete nhè nhẹ run.

Gì mà “thủ thân như ngọc”, Cậu nghe không được, chợt nhớ lại khi Cậu cùng Kew ở chung một chỗ, Cậu đột nhiên phát hoảng, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Không nói, mình còn có việc.” - Pete hơi xấu hổ, cũng có chút thấp thỏm không yên.

“À, được!” - Rin rất sảng khoái.

“Buổi chiều có buổi phỏng vấn, cậu không được quên đấy, công ty này rất nổi tiếng, cậu nhất định phải đi…”

Pete lẳng lặng nghe, cố sức giữ cho bản thân bình tĩnh lại.

“Ừ!”

Cậu nhẹ nhàng nói, khóe môi cũng hé nở một nụ cười.

….

Từ lúc bắt đầu vào cao ốc M&W, Pete rõ ràng nhận ra những ánh mắt kì lạ xung quanh mình.

Cậu không rõ lắm đó là chuyện gì, nhưng viên trợ lí dẫn đường phía trước quay đầu lại nhìn Cậu một cái, nhẹ giọng nói:

“Cậu Pete, cậu xác định, muốn vào trong sao?”

Pete có chút run sợ. Ngón tay nắm chặt lại, Cậu nhẹ giọng hỏi:

“Xin hỏi Pí Kew có ở bên trong không?”

Vị thư ký liếc nhìn cậu một cái, gật gật đầu:

“Ngài Kew ở phía trong.”-  Thư ký trước khi thoái lui còn nói với theo cậu:

“Cửa văn phòng không khóa, cậu cứ vào.”

Pete thoáng có chút khẩn trương. Cậu cảm ơn vị thư ký kia rồi hướng về phía bên kia dợm bước. Một thiếu nữ xinh đẹp, da dẻ trắng nõn kèm theo thân hình ôn nhu bên trong chiếc váy dài duyên dáng hệt như đóa hoa bách hợp kiêu sa. Vừa nhẹ nhàng khoan thoai, lại vừa có sức mê đắm bao ánh nhìn.

Chính là ánh mắt kia, giờ đây đã bắt đầu có chút cảm thông. Pete chạm tay vào cánh cửa, nhẹ nhàng “Cạch” một tiếng, cửa phòng thật sự là đang để ngỏ.

Cậu có chút do dự rụt rè bước vào phòng. Trong lòng không khỏi suy nghĩ mình thật không nên cứ tùy tiện đi vào thế nà. Đột nhiên Cậu nghe thấy tiếng động kì quái phát ra bên trong phòng nghỉ. Đó là tiếng rên rỉ khe khẽ mà ngân dài của phụ nữ hòa cùng tiếng thở nặng nề của đàn ông.

Pete có chút xấu hổ. Cậu vội xoay người bước ra ngoài, thầm trách cứ mình đã đến không đúng lúc. Bàn tay mềm mại của cậu vừa chạm vào cánh cửa thì đã kịp trấn tĩnh lại, Cậu thoáng giật mình, toàn thân bất động. 

Chẳng phải đây là phòng làm việc của Kew sao?

Nếu đúng thế thì người đang ở trong phòng nghỉ chẳng phải là Kew sao?

Ý nghĩ đó quét qua đầu Cậu làm Cậu sợ hãi run lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giờ đây đã tái nhợt, bước chân nặng nề dường như không nhấc lên nổi. Cậu run rẩy quay đầu, mang theo mớ cảm xúc hỗn độn bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Cậu khẽ hé cửa phòng làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú quen thuộc giờ đây tràn đầy hưng phấn đang đè người phụ nữ xinh đẹp lõa thể dưới thân mà đâm sâu vào.

Pete vội lấy tay che miệng, đem tiếng nấc nghẹn ngào kia nén chặt trong lòng. Không thể như thế…Không thể! Tại sao lại có thể như vậy?

Chuyện này thật ra là như thế nào?

Cậu còn nhớ đêm qua Kew đã cùng Cậu ân ân ái ái ở khách sạn, thế mà sáng nay cậu lại nhìn thấy hắn làm việc này trong chính văn phòng của hắn.

Pete cảm thấy choáng váng, Cậu vội chống tay lên tường, bước lui từng bước. Sợ hãi cùng với nỗi đau tột cùng cơ hồ đã hút hết sinh lực của Cậu. Đầu óc Cậu trở nên mụ mị, cứ mơ hồ, mông lung, mãi vẫn không suy nghĩ được gì. Bên tai Cậu vẫn văng vẳng tiếng hoan ái, càng lúc càng mãnh liệt. Cậu nén tiếng khóc, chạy vội ra ngoài.

Vẻ mặt viên thư ký bình thản nhìn Cậu, không nói lời nào, cũng không ngăn cản Cậu.

Pete đóng chặt cửa văn phòng. Ánh mắt của mọi người dường như đều hướng về phía Cậu. Cậu như có cảm giác lưng bị đè nặng, cố sức gắng gượng, Cậu muốn duy trì chút tôn nghiêm, trang nhã nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Cậu chỉ lấy tay che miệng. Trước những ánh nhìn cảm thông có mà châm chọc cũng có, Cậu chật vật bước về phía thang máy.

Chiều đó, buổi phỏng vấn vẫn được tiến hành như thường lệ.

Ở trên lầu hai, một người đàn ông dáng vẻ cao lớn tráng kiện đang cầm văn kiện đi ngang qua. Hắn vội bước chậm lại, nhìn người đi cùng cằn nhằn:

“Có chuyện gì? Cậu đang nhìn gì thế hả?” - Off nhìn theo ánh mắt hắn.

“À, kia không phải là nơi công ty tổ chức thi tuyển sao? Cậu cũng không phải chưa từng thấy qua chứ?….Ai kia…chả lẽ lại là cậu ấy?”

Lúc vừa nhìn thấy thân ảnh cậu nhóc kia, Off lộ chút hoảng sợ.

“Vegas …cậu ấy đến công ty cậu tham gia phỏng vấn sao? Tối hôm qua không phải cậu ấy...Không phải đã bị cái kia sao?”

Vegas  im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn thản nhiên chăm chú nhìn vào dáng người ở dưới lầu. Hắn nắm chặt hai tay vào lan can, nét mặt cứ lạnh lùng thản nhiên như thế mà quan sát toàn bộ quang cảnh buổi phỏng vấn.

Tổng cộng có năm người chủ trì buổi phỏng vấn. Người ngồi chính giữa là một phụ nữ có ánh nhìn sắc sảo.

“Pete…”

Người nữ phỏng vấn nhẹ nhàng kêu tên Cậu, ánh mắt chợt rời tập tài liệu trên tay, nhìn lên Cậu. Khóe miệng nở nụ cười không mấy thân thiện.

“Cậu Pete, xin hỏi đây là cái gì vậy?”

Trước mặt nữ phỏng vấn ánh có mắt lạnh lùng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có chút tái nhợt. Cả tay, cổ tay và vùng gáy của Cậu bỗng dưng đều chuyển thành tái nhợt. Đây chính là một bệnh liên quan đến tâm lý làm cho da cậu đột nhiên chuyển màu nhưng sắc đẹp của cậu lúc này vẫn khiến kẻ khác miên man không yên.

Pete ngước mắt nhìn, ngón tay chạm khẽ vào vết thương trên cổ.

“Hôm qua tôi không cẩn thận nên bị thương…Thực xin lỗi, tôi biết là thật khó coi.” - Cậu nhẹ giọng nói, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Người nữ phỏng vấn cười nhạo một tiếng, buông rơi tập tư liệu.

“Khó coi? Cậu Pete, cậu cho rằng B&B chúng tôi là nơi tổ chức cuộc thi sắc đẹp sao?”

Lời nói của người nữ phỏng vấn mang theo châm biếm làm Pete có chút khó chịu. Cậu ngồi thẳng người, cố gom lấy dũng khí trả lời nữ phỏng vấn:

“Thực xin lỗi, tôi không phải có ý đó.”

Nữ phỏng vấn liếc Cậu một cái, gõ bút xuống bàn nói:

“Ý của cậu là cậu đang đợi tôi nương tay có phải không? Tôi chỉ muốn cho cậu biết, bộ dạng của cậu hiện tại chẳng khác nào trai làng chơi đi đêm về cả. Trên người cậu mang dấu vết gì thì chính cậu phải biết rõ chứ? Đã thế lại còn đòi đi phỏng vấn, giờ cậu muốn tôi nói thế nào đây nhỉ?”

Pete nhịn không được, run lên.

Cậu sao lại không hiểu ý tứ trong câu nói của người nữ phỏng vấn kia chứ?

Hít sâu một hơi, Pete cố gắng quên đi hình ảnh đau đớn Cậu phải chứng kiến sáng nay, gắng gượng không cho nước mắt tràn ra, nhìn thẳng vào người phỏng vấn:

“Khả năng làm việc của tôi cũng không tồi, chúng ta có thể thảo luận về phương diện này được không? Tôi thật sự không phải cố ý như vậy…”

Cậu không phải cố ý muốn đi tìm Kew, cũng không phải cố ý muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia.

Chính là vì trong lòng đau đớn quá đỗi thế nên tâm trạng cũng có chút bất ổn.

Người nữ phỏng vấn không biết vì sao, lập tức nổi giận, vội ném cây bút xuống bàn.

“Cậu cho là tôi sẽ ấn tượng sao, tôi sẽ có hứng thú phỏng vấn cậu sao? Cậu nghĩ rằng cứ xinh đẹp là có thể tới đây ứng cử chức vụ ‘Trợ lý tổng giám đốc’ sao? Tôi cho cậu hay, chúng tôi không cần bình hoa cảnh như cậu.”

Nữ phỏng vấn giận dữ hét vang cả đại sảnh.

Pete bóp chặt bàn tay, Cậu từ nhỏ cho tới giờ chưa từng bị nhục nhã như thế này. Không cần phải ngước mặt lên Cậu cũng thừa biết ánh mắt mọi người nhìn mình lúc này mang hàm ý gì.

“Thực xin lỗi…”

Pete dùng tay quệt những giọt nước mắt chực chờ lăn xuống, vội đứng lên:

“Tôi từ bỏ…Tôi không dự tuyển nữa…”

Cậu nghẹn ngào. Trong Cậu giờ đây chỉ còn là nỗi tuyệt vọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén bi thương, thẳng bước về phía cửa lớn.

Sau lưng Cậu, người nữ phỏng vấn không những không hạ lửa giận, ngược lại đột nhiên đứng phắt dậy, hét to lên:

“Tôi cho phép cậu đi sao? Tôi cũng chưa cho gọi người tiếp theo, cậu sốt ruột cái gì? Có hay không có tố chất…”

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Pete cố nén nước mắt lao ra ngoài. Cậu còn chưa đi đến nơi thì cánh cửa liền mở ra. Cậu cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn nên đâm sầm vào người đàn ông đang từ ngoài bước vào.

Cậu kêu lên một tiếng, gắt gao ôm chặt tập văn kiện vào lòng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi…”

Cậu ngước đôi mắt đẫm nước nhìn lên. Trước mặt Cậu giờ đây là một người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lùng.

Thế nào…thế nào lại là hắn?

Pete đau đến nghẹn thở, Cậu nhớ lại, lần trước hắn đã ngang nhiên chỉ trích hồ sơ của Cậu quá sơ lược, mà lần này, chính là Cậu với bộ dạng như thế này xuất hiện trước mặt hắn.

Thật sự…rất xấu hổ…

Khuôn mặt sáng sủa, dáng người cao lớn trong bộ Âu phục, cổ tay áo xắn lên cao, Vegas  đảo mắt nhìn lướt qua những người phỏng vấn phía sau Cậu, vài giây sau mới trở lại nhìn Cậu, nhẹ nhàng mở miệng:

“Từ bỏ sao?”

Pete ngẩn ra, thế mới biết những gì cậu nói lúc nãy đều đã bị hắn nghe thấy hết cả.

Sau một phen bị nạt nộ không thương tiếc vừa rồi, Cậu quả thật không muốn tiếp nhận thêm sự lăng nhục nào nữa.

“Thật không phải…” - Cậu nghe giọng mình run run.

“Tôi nghĩ vị trí đó có lẽ không thích hợp với tôi, vả lại tôi cũng không muốn mọi người mất thời gian vì mình.”

Vegas nhìn Cậu, gật gật đầu, bình tĩnh nói với Cậu:

“Cậu cũng nghĩ rằng đi làm ở các câu lạc bộ đêm mới phù hợp với năng lực của cậu phải không?”

Chỉ với một câu nói này thôi, chút yên bình còn sót lại trong lòng cậu bỗng chốc bị cướp đi mất!

Cậu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao kể xiết.

Những lời này… là có ý gì?

Cậu đơn giản không muốn tham gia phỏng vấn nữa, vì sao những người này đều muốn bức bách cậu như vậy?

Ngón tay xanh xao nắm chặt hồ sơ, Pete nhìn vào mắt Vegas , càng ngày càng bất lực, ngực cậu rất đau, cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã khi nhớ lại cảnh tượng lúc sáng trong phòng làm việc của Kew.

Thế nhưng vì sao khi cậu nhìn thấy người đàn ông này, cậu lại cảm thấy yếu mềm, ngực tựa như bị một vật gì đó sắc nhọn đâm sâu vào, tất cả cảm xúc trào dâng trong lòng cậu.

Khí lực của hắn quá mạnh, quá cường đại, dưới ánh nhìn của hắn, thân người mảnh khảnh của cậu chợt run nhẹ.

Pete cắn môi, mắt cụp xuống chịu đựng.

Vegas hờ hững nhìn cậu vài giây rồi đưa mắt nhìn phía sau cậu.

“Nếu cậu đã nghĩ như thế, vậy cậu có thể đi.”

Hắn thoáng cọ vào vai cậu, không thấy được vẻ yếu đuối của cậu. Năm vị giám khảo phía sau trông thấy Vegas thoáng chốc có chút hoảng loạn vội đồng loạt đứng dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán, khẩn trương hô “Tổng Giám đốc Vegas”

Trong nháy mắt, Pete cảm giác toàn bộ thế giới đều ghét bỏ chính mình.

“Xin đừng nhục mạ tôi!!”

Một tiếng nói trong trẻo nhưng run run vang lên giữa phòng phỏng vấn.

Mắt Pete ứa lệ, cậu xoay người nhìn theo lưng Vegas , uất ức trong lòng phút chốc trào ra.

“Tôi đến đây phỏng vấn, không phải để cho các người muốn nói gì thì nói! Ai cũng có lúc phạm sai lầm, ngày hôm nay để mọi người thấy được dáng vẻ thế này của mình, tôi rất xin lỗi, nhưng xin mọi người hãy tôn trọng tôi!"

" B&B là công ty tôi thích, tôi hoàn toàn nghiêm túc! Mọi người có thể không chọn tôi nhưng mọi người không có quyền xem thường tôi! Mọi người không có quyền!”

Dứt lời, một giọt nước mắt trong suốt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

Toàn bộ đại sảnh phỏng vấn chợt yên tĩnh lạ thường, nữ phỏng vấn khi nãy mặt ửng đỏ, không ngờ tới cậu nhóc này lại có sức mạnh ghê gớm như vậy, tất cả đều là sự tuyệt vọng.

Đứng trước bàn, ánh mắt Vegas  đảo qua bản sơ yếu lí lịch của cậu.

Đôi mắt hắn lạnh lùng mà tinh anh. Hắn thả bản lí lịch xuống bàn, quay đầu chậm rãi đi về phía cậu.

Đến khi hắn đuổi kịp cậu thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đã nhạt nhòa nước mắt, thanh thuần mà yếu đuối, Vegas nhìn Cậu một hồi, thản nhiên nói:

“Phỏng vấn kết thúc, về chờ thông báo đi.”

Chỉ có vậy, không nói thêm một lời nào.

Từ đại sảnh bước ra, Pete thấy đầu nhức buốt, tay chân lạnh ngắt.

Đúng là rất lạnh, Cậu bước ra ngoài cảm nhận những tia nắng ấm áp nhưng cũng không thể làm cho bàn tay cậu ấm lên được chút nào, Cậu đưa ngón tay mảnh khảnh hứng chút sắc nắng vàng óng rồi mới chậm rãi quay trở về.

Cậu nhắm mắt lại, trước mắt là một vùng ấm áp.

————————–

Phòng làm việc, đã hai năm rồi, vẫn như xưa, không có gì thay đổi.

Off cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, chậm rãi nhìn theo dáng người mảnh khảnh thanh thuần kia, cảm giác miệng vẫn còn lưu lại hương thơm, lại không nói được vì sao lại lưu hương thơm. Thoáng chốc hắn cười cười:

“Vegas , cậu lại bắt nạt người ta đấy à?”

“Cậu xem vết thương trên người cậu ấy thì biết, haiz, thực sự làm cho người khác phải dốc sức suy nghĩ.. Kew tối hôm qua đã làm gì với cậu ấy? Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy chứa đầy bi thương…”

Off nhìn người đàn ông trên ghế, ánh mắt tràn đầy vẻ cười cợt.

“Người đàn ông kia thoạt nhìn không phải loại cuồng bạo, nhưng sao lại làm cho một cậu nhóc phải chịu đau đớn như thế?”

Vegas không trả lời, thản nhiên nhìn màn hình. Off lại “ líu lo” không yên, cười cười nâng ly cà phê lên:

“Thực là vô tình mà… Vừa bị cậu ăn mất lại còn bị thôi việc…”

“B&B đã chọn cậu ấy.” - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Phốc!”

Off phun café tràn cả ra ngoài, trố mắt nhìn Vegas , trí não không ngừng buồn bực.

Đã chọn rồi.

Hóa ra là đã tuyển xong rồi.

Off không nói gì nữa, lấy khăn tay lau miệng, vừa nghi hoặc vừa buồn cười nhìn về phía Vegas .

Quả nhiên là như vậy… Không thể đoán được ý ngĩ của cậu ta.

———————————————

Rin và Pete cùng thuê một căn hộ hai phòng, chưa chi Rin đã xồng xộc đi vào.

“Biến thái biến thái… Thật là biến thái mà!”

Ném túi xách và áo khoác lên ghế sofa, Rin quăng giày chạy đi uống nước, đôi mi thanh tú nhíu lên,

“Thật là biến thái quá đi! Pete, mình hôm nay đi phỏng vấn gặp phải một tên dê xồm, hắn hỏi mình có phải là xử nam hay không!!"

" Mẹ kiếp, mình xém chút tông cửa đi ra, mình ứng tuyển vào vị trí trợ lý bán hàng thì liên quan gì đến việc mình có phải là xử nam hay không, may mà hắn không hỏi số đo ba vòng của mình, bằng không mình nhất định sẽ cho hắn đi chầu Diêm Vương!… Cậu đang làm gì thế?”

Pete đang ngồi cuộn mình trên ghế trong phòng khách nhỏ, chiếc Hoodie to quá khổ do Rin mua lần sale taobao, bao trùm đến mắt cá chân cậu.

Pete đang dùng máy tính, nghe thấy Rin hỏi, Cậu nhẹ nhàng ngước mặt lên, vô thức lắc đầu.

Rin hiếu kỳ chạy lại, lay lay đôi vai gầy của Cậu.

“Trời ạ! Pete, Pete”

Kinh ngạc hòa cùng mừng rỡ tràn trong mắt cậu.

“Cậu đã qua đợt phỏng vấn tại B&B rồi kìa! Thật là lợi hại nha…”

Rin ôm cậu lớn tiếng hét, toàn bộ phòng khách đều là tiếng cười của cậu.

“…. Pete cậu sao thế? Không vui à? Đó là B&B nha…”

Rin chú ý tới sự khác thường của Cậu. Mắt Pete đảo qua màn hình máy vi tính, hơi giật mình.

Xuyên qua một phong bưu kiện, Cậu phảng phất thấy thân ảnh của một người, lãnh đạm, tuấn lãng, khí chất tràn đầy.

Ngón tay mảnh khảnh đặt trên bàn phím, Cậu nhẹ nhàng thấp giọng:

“Đúng vậy… Đó là B&B.”

Điện thoại đi động trên bàn reo lên. Pete không tự chủ được liền run rẩy, Cậu định không tiếp, thế nhưng người bạn tốt của Cậu không ngừng phấn khích, Cậu liếc nhìn điện thoại di động hai giây, bấm nút trả lời.

“Pete à.”

Một giọng nói ôn nhu, xuyên thấu qua sóng điện chậm rãi truyền đến tai Cậu.

Pete cảm thấy có vật gì đó nghẹn lại trong cổ họng, nói không nên lời, trong đôi mắt lộ ra nét đau đớn hòa lẫn mê man.

“Pí Kew! Pete đã tìm được công việc tại B&B đấy!!”

Rin không đợi cậu mở miệng nói, trực tiếp báo hỉ, cười đến nắc nẻ. Lúc học đại học, Rin và Kew cùng là bạn học nên gọi có chút thân mật.

Bên kia đường dây, Kew nhẹ nhàng cười, hỏi lại:

“ Thật không?.. Chúc mừng. Pete của anh thật là lợi hại.”

Pete nắm chặt điện thoại di động, chỉ cảm thấy các đầu ngón tay bắt đầu lạnh ngắt.

“Tối nay anh có một bữa tiệc, không phải là tiệc công việc, họp mặt bạn bè thôi Pete, chúng ta cùng đến đó được không?”

Giọng nói kia vẫn ôn nhu dịu dàng kến kì lạ.

Pete đã bắt đầu run rẩy.

Sao lại có thể như vậy?

Hắn sao có thể làm như không có chuyện gì được vậy?

Ngày đó tại khách sạn cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, Cậu không biết được, thế nhưng ai có thể nói cho cậu biết, Kew sau khi cùng người con gái khác vui vẻ sao lại có thể vẫn dịu dàng với cậu được chứ. ‘Pete của anh’. Tại sao vẫn dịu dàng như thế?

“Em biết rồi.” - Cậu nhẹ nhàng nói, hơi thở mong manh.

“Tốt.. Anh sẽ đến đón em, Pete, em nhớ ăn mặc đẹp một tí.” - Kew nhẹ giọng, giọng nói tràn đầy dịu dàng.

“Rin…” - Tắt điện thoại, Pete nghiêng khuôn mặt.

“Mình biết, cậu không cần phải nói, mình sẽ đặt cửa hàng món gì đấy và bảo họ mang tới.”

Rin khoát khoát tay, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ lại, cậu ta đã quá quen rồi.

Pete nhìn cậu ta, giờ phút này Cậu mới có thể nở một nụ cười.

E rằng hiện tại chỉ có ở cùng Rin, Cậu mới có thể cười nói vô tư thoải mái như vậy.

“Mình đi chuẩn bị một chút, cậu nhớ gọi món tiệm khác đi nhé chứ ăn hoài một tiệm cũng ngán lắm.” - Pete đứng dậy, nắm tay cậu ta một lát.

“Ừ..” - Rin gật đầu, nhìn theo dáng người của cậu.

“A! Pete, cổ cậu bị sao thế kia?”

Pete đã đứng dậy đi tới cửa, ngón tay mảnh khảnh lướt qua miếng băng cứu thương, ngoảnh đầu nhìn lại nhẹ nhàng cười:

“Tại mình không cẩn thận thôi, mình đi đây.”

“…Ừ.”

Rin nửa tin nửa ngờ, nhìn cậu bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top