chương 29
“Pete, nhà hàng Italia này rất ngon, cậu xem thử xem muốn ăn cái gì, tôi giúp cậu gọi.”
Lily lật lại thực đơn đưa cho cậu, cười ngọt ngào, người bồi bàn bên cạnh cũng im lặng chờ đợi.
Pete ngồi ngay ngắn nhận lấy thực đơn.
Món ăn phía trên rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn cũng rất đẹp, chỉ là không có kiểu Thái, cậu xem có chút đau đầu.
Ngước mắt, thấy Lily vòng cánh tay Vegas cười tươi như hoa, Vegas nhàn nhạt quét qua thực đơn, trầm thấp mở miệng:
“Tôi đã dẫn cô đến đây lúc nào mà cậu biết nhà hàng này không tồi?”
Lily sửng sốt, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, trở nên rất xấu hổ.
“Chưa…..chưa từng.”
Chẳng qua là ngồi bên cạnh hắn, cậu cũng rất muốn hướng Pete đối diện khoe khoang mà thôi.
Cô có chút sợ hãi buông cánh tay Vegas ra, nâng mắt lên nói:
“Pete, chúng ta chọn giống nhau đi, tôi cũng không phải gọi lại.”
Pete gật đầu, biểu thị tán thành.
Hiệu suất làm việc của nhà hàng rất cao, món ăn chỉ trong chốc lát liền bưng lên, Pete nhìn khối thịt trong đĩa vẫn còn tơ máu kia không biết phải làm sao, không thể học được cách cầm dao nĩa của Vegas, cậu rất ít ăn cơm Tây, cậu ngay cả cắt cũng làm rất khó khăn.
“Pete, vụ kiện của cậu làm sao bây giờ a, tuần trước thất bại, chẳng lẽ cậu định bồi thường tiền, còn phải nói xin lỗi với cái công ty của tên thủ phạm đó sao?”
Lily mở miệng hỏi.
Thật vất vả mới cắt được một lát, bên trong thịt thăn là màu trắng nhuyễn, cũng không thấy khác các loại thịt khác chỗ nào. Pete nhẹ nhàng lắc đầu:
“Tôi sẽ kháng án.”
“Kháng án.”
Lily không giải thích được, quay đầu lại nhìn Vegas, thấy Vegas ưu nhã dựa vào ghế, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ.
Ánh mắt thâm thúy quan sát xung quanh cậu nhóc yếu đuối trước mắt.
Trong ngực một trận đau nhức, Lily cắn môi, nghiêng đầu lại.
“Nói cách khác, lại tiếp tục kiện phải không?” - Cô căn cứ theo ý mình hiểu hỏi lại.
Pete gật đầu:
“Có thể nói như vậy.”
“Thế nhưng người kia thoạt nhìn thật lợi hại, tôi nghe nói mấy người có chứng cớ đầy đủ, kết quả cũng còn thua, bạn của cậu còn vì thế mà chết. Cái người đàn ông kia nhất định rất nguy hiểm”
Lily không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu thất thố.
Dao trong tay dùng một chút lực, cắt đến đĩa, trong đôi mắt của Pete có ánh sáng chớp động.
“Đúng………”
Cậu buông lông mi xuống, nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói không giấu được rối rắm.
“Phải, rất nguy hiểm.”
Nguy hiểm đến nỗi cậu không biết phải làm gì bây giờ, hoàn toàn không có một tia thắng lợi.
Nếu không phải Lily nhắc nhở, cậu cũng không ý thức đến việc mình đã bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hở ra là thịt nát xương tan đến không dậy nổi nữa.
Trong lòng cậu gọi thầm tên của Rin, thật không biết mình còn có tư cách gì, nhận thua sao?
“Vậy kháng án là phải có tiền a, Pete, một mình cậu có được không?”
Lily nháy mắt mấy cái tiếp tục hỏi.
Trên thực tế Pete một chút đều không thích nhắc đến vấn đề này.
Cậu cũng không thích đem tất cả trở ngại cùng khó khăn của mình bày ra trước mặt người đàn ông này.
Hắn trầm mặc, hắn không nói lời nào, thế nhưng đã nắm giữ được tất cả nhược điểm của cậu, đã thấy rõ ràng, Pete cậu có bao nhiêu chật vật.
“….Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp…”
Lông mi cánh bướm rung rung hai cái, Pete hít hơi thở mong manh nói một câu, máy móc mà hướng miệng đưa một miếng đồ ăn, che giấu tất cả xấu hổ.
Thế nhưng thật không ngờ, mới vừa đưa vào trong miệng, cậu liền chịu không nổi.
Dao nĩa rơi xuống đĩa phát ra tiếng giòn vang, Pete che miệng lại, vẻ mặt thống khổ đứng lên.
Tanh…rất tanh.
Cậu không nghĩ ra vật trong cái đĩa là thịt tươi ướp qua, còn lớp gia vị phía trên là sa tế, cậu lấy tay vịn bàn, một trận buồn nôn.
“Pete, Pete cậu không sao chứ?” - Lily kêu một tiếng.
Vegas nhíu mày, buông rượu đỏ trong tay ra, thân thể cao ngất đứng lên vòng qua người cậu.
“Không ăn được cũng không cần cậy mạnh, đến buồng vệ sinh nôn ra đi.”
Hắn thấp giọng mát rượi mà thuần hậu, cúi người cầm cổ tay cậu, ngưng mắt nhìn cậu nói.
Pete hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn đến lợi hại, cậu thật là ăn không trôi, quá khó nuốt.
Vegas nhíu mày càng sâu, cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, kéo cậu về phía phòng vệ sinh.
“Ai……..Vegas!”
Lily ở phía sau kêu, nhìn bọn họ đi xa, đáy lòng quét qua một trận tịch mịch.
***
Trong phòng vệ sinh, Pete nôn ra miếng thịt sống, cậu súc miệng rất nhiều lần.
Có chút mê man đứng dậy, bên người đưa khăn giấy tới, Pete nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, cậu lau khô nước đọng bên khóe miệng.
Trong gương, phản chiếu thân ảnh hai người.
Pete lúc này mới cảm giác được có một bàn tay vẫn đặt trên lưng giúp cậu thuận khí, nháy mắt ngước lên cậu sửng sốt, thấy Vegas đứng ở bên cạnh mình
Đôi mắt thâm thúy giống như nước hồ sâu, chân mày hơi nhíu lại.
Thân thể cậu lập tức có chút cứng ngắc, cảm giác cánh tay kia giống như có ma lực, ôn hòa hiền hậu mà ấm áp.
“Khá hơn chưa?” - Vegas hỏi
Pete có chút kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé nắm mép bồn, gật đầu một cái.
Vegas ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê ly của cậu, giống như là nói với cậu, rồi lại giống như lẩm bẩm:
“Xem ra lần sau không thể dẫn em đi ăn đồ Tây.”
Pete ngẩn ra, trong nháy mắt bị hút vào tròng mắt thâm thúy của hắn, một cái chớp mắt lóe lên kia, cậu có thể hiểu là sủng nịnh hay không?
Chưa bao lâu, thời điểm bọn họ gặp nhau lần đầu hắn cũng đã nói.
“Người nào thật sự bài xích một loại đồ ăn, căn bản là sẽ không đụng tới được, ăn sẽ ói. Ngay cả bộ phận tiêu hóa cũng sẽ hết sức chống cự, nếu như em là như vậy, tôi sẽ không ép buộc em.”
Cho nên, hiện tại hắn sẽ không ép buộc cậu nữa, phải không?
Trong lòng nảy lên một tia chua xót, Pete cúi xuống, lắc đầu một cái.
“Tôi không bị cưng chiều mà thành ra như vậy đâu”
Cậu nhẹ giọng nói, nhìn chính mình trong gương, thân ảnh mảnh khảnh, ngay cả khí lực để phản đối cũng không có.
Thật đang bị ép tới bước đường cùng, ăn tươi nuốt sống đều có thể, làm sao bắt bẻ nhiều như vậy.
Cậu có ý nghĩ như vậy, hiển nhiên là vừa bị một câu của Lily kích thích ép sát.
Nhẹ nhàng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu giống như hoa bách hợp nở rộ:
“Cho nên, có lẽ tôi thật sự, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.”
Dáng người Vegas cao ngất, lúc cậu nói chuyện với hắn chỉ có thể ngẩng mặt, Vegas chú ý tới cánh môi no đủ thanh mát của cậu, bị nước rửa qua, mặc dù không tô son trát phấn, cũng tự nhiên thủy nộn đỏ bừng, thuần khiết đẹp đẽ như vậy khiến cho tim người ta đập nhanh
“Không tính nhờ tôi, phải không?”
Giọng nói Vegas trầm thấp giống như chuông kêu, chạm vào trong lòng cậu.
Pete giật giật môi, nhưng cuối cùng trầm mặc im lặng.
Người đàn ông như vậy, bá đạo quá mạnh mẽ, cậu tóm lại là muốn không dậy nổi, ở trong cái thành phố xa hoa như thế bản thân lại nhỏ bé tầm thường, làm sao dám với tới, làm sao tin tưởng hắn là thật tâm, mà không phải đơn thuần muốn chinh phục?
Cậu cùng Kew chính là chênh lệch quá lớn, cho nên hiện tại cậu muốn đòi lại công bằng cũng khó khăn như vậy, một cuộc kiện tụng, liền đem tất cả tôn nghiêm của cậu cùng sinh mệnh của bạn bè dẫm dưới chân.
“Vụ kiện cáo tiếp theo tôi sẽ cố gắng hơn, Ngài Vegas, lần sau nếu có thời gian, ngài sẽ lại đến chứ?” - Hít sâu một hơi, Pete nhẹ nhàng nói trong im lặng. Vô thức theo sát hắn để phân rõ ranh giới.
Ánh mắt Vegas tỏ ra thâm thúy, dừng ở đôi mắt của cậu, như là muốn xem rõ lòng cậu.
Lòng bàn tay Pete đã đầy mô hôi, cậu mạo hiểm nhìn thẳng hắn, tự nhủ với bản thân không được sợ hãi.
Tốt.
Trong lòng Vegas lờ mờ cảm thán một câu.
Cậu cuối cùng cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, dù là quyến rũ hoặc là ép buộc, cũng chưa từng khiến cậu khuất phục.
Khóe môi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã làm xao động lòng người, Pete nhìn khóe miệng Vegas kéo lên một nét cười, quả thật cũng bị làm cho lung lay.
Kiểu khuôn mặt đẹp trai này, khiến cậu phải ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại cười
“Có thể tự đi ra ngoài không?” - Vegas thu lại dáng vẻ tươi cười, trầm giọng nói.Pete lúc này mới hoàn hồn, gật đầu.Vegas mạnh mẽ kéo tay cậu, đi nhanh về phía cửa.
Trong đại sảnh được trang trí theo phong cách phương Tây, LiLy vô cùng buồn chán mà đâm vào mâm đồ ăn, thật vất vả mới thấy bọn họ xuất hiện, đang muốn gọi to một tiếng, nhưng thấy bọn họ nắm chặt tay nhau, hắn không kiêng nể mà lôi kéo cậu như vậy, hắn thì như một vị thần cao lớn, còn cậu thì nhỏ bé và yếu ớt ôn nhu, thu hút nhiều ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh nhà hàng.
Lily đem tiếng gọi của mình nuốt vào, tay nắm chặt, ngực tràn đầy cảm giác không cam lòng mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi đến gần, Pete mới khó khăn để đưa tay bám chặt vào lòng bàn tay giải cứu của Lily, thoát khỏi sự hoảng loạn.
“Ăn gì không?”
Vegas nhìn về khuôn mặt thẹn thùng xấu hổ của cậu, khóe miệng vẽ ra một nét cười, quay đầu nhàn nhạt trêu Lily một câu.
Lily im lặng. Kỳ thực không muốn ăn gì, cũng nhìn chằm chằm vào Pete, nói ra câu:
“No rồi”
Cầm thẻ giao cho người phục vụ phía sau, Vegas thản nhiên nói:
“Đi thôi”
LiLy vội vàng đứng dậy, chạy theo với một vết thương nhỏ trên cánh tay của mình, cố gắng chạy theo bước chân hắn, nhìn Pete liếc một cái. Pete giật mình một chút, thẻ của hắn không phải vẫn còn ở đó sao?
“Thưa cậu, mọi thứ đã thanh toán xong, cậu kí tên ở đây được không?” - Bồi bàn đi tới, cung kính nói.
Pete vô cùng ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lắng xuống, nhẹ nhàng giải thích.
“Thẻ này không phải của tôi, anh không nên…..”
“Ồ, nhưng vị tiên sinh lúc nãy là khách quý của chúng tôi ở đây, cậu có thể ký thay một chút chứ?” - Bồi bàn vừa cười vừa nói.
Không có cách nào khác, Pete không thể làm gì khác hơn là cầm bút, cố gắng quên đi khoản tiền lớn ghi trên tờ hóa đơn có thể làm cho người ta cắn lưỡi vì hoảng sợ, ký tên của Vegas xuống.
“Thưa cậu, cậu cứ thong thả, hoan nghênh cậu lần sau ghé lại”
Bồi bàn thu lại hóa đơn, vừa cười vừa đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay cậu.
Pete nhìn chiếc thẻ phát ra ánh sáng màu xanh trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi nóng, thế nhưng tuyệt đối không thể để mất.
“Được”
Cậu hít sâu một hơi nói câu tạm biệt, cũng đẩy cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài.
...........................
Công việc và cuộc sống cứ luân phiên bận rộn, Pete đã thay một bộ đồ trắng mộc mạc đi đến văn phòng làm việc của Off.
“Cốc cốc cốc” - Cậu gõ cửa.
“Vào đi.”
Off vẫn tiếp tục gõ bàn phím thuận miệng nói một tiếng, lơ đãng nhấc mắt, nhìn thấy cậu.
“Pete?”
Đang đứng ở cửa là một cậu nhóc ăn mặc đơn giản một chiếc sơ mi xanh đen cùng chiếc quần tây màu đen, chiếc áo làm nổi bật lên làn da trắng nõn như tuyết của cậu
“Cậu…làm sao vậy? Ngày hôm nay sao lại mặc tông màu trầm thế này”
Off ngồi dựa vào ghế cười rộ lên, ra hiệu bảo cậu bước vào.
“Như thế nào mà đột nhiên lại tới tìm tôi?”
Pete nhìn hắn một chút, cậu thuận tiện đóng cửa lại.
“Bởi vì buổi chiều đi dự tang lễ, tôi muốn xin nghỉ, là báo với anh phải không?” - Cậu nhẹ nhàng nói.
Off hơi ngạc nhiên một chút, có chút xấu hổ.
“Phải, ….Xin lỗi, Pete, tôi không biết cậu sẽ đi dự tang lễ”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Pete hiện lên một tia thẹn thùng, lắc đầu:
“Không sao.”
“Xin nghỉ, không có vấn đề gì, chỉ là nghỉ một buổi chiều thôi chứ gì?” - Off săn sóc hỏi. Pete thấy hắn khẩn trương xin lỗi, nhàn nhạt cười.
“Được rồi, tôi không dám xin nghỉ lâu, còn có việc phải nhờ anh giúp đỡ”
Tuy rằng cậu đi dự tang lễ, nhưng trong lòng Off lại có chút cảm giác khác lạ.
“Cậu nói đi, chỉ cần tôi giúp được, tôi nhất định sẽ giúp”.
Hắn đồng ý quá dễ dàng, trong lòng Pete vốn đã có chuẩn bị tốt nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Khuôn mặt chậm rãi nóng rực, Pete thật không ngờ có ngày cậu lại chật vật như thế này, cậu nghĩ tất cả mọi người đều có thể nói rõ, chỉ có cậu là thấy khó khăn.
Cái bóng đen tối của Vegas trong đầu khiến cậu sợ hãi, thế nhưng không có cách nào khác, cậu phải nói, không cần tìm đến hắn.
“Xin lỗi, tôi biết tôi yêu cầu thế này rất đường đột thế nhưng….”
Khuôn mặt đã nóng tới mức có thể làm tổn thương người, Pete cưỡng chế rất xấu hổ cùng gian khổ, giọng nói khàn khàn.
“Tôi có thể lãnh lương trước thời hạn được không? Còn không thì, công ty chắc là có dịch vụ giúp nhân viên vay tiền, tôi có thể áp dụng dịch vụ đó được không?”
Nói đến đoạn này, Off cuối cùng cũng hiểu rõ được ý của cậu.
“Pete, cậu cần tiền phải không?”
Hắn thấp giọng nói, lo lắng trong lòng sẽ làm tổn thương người trước mặt.
Chìm trong cảm giác xấu hổ ngập đầu, Pete thật sự không biết phải làm gì, không hiểu tại sao mình lại tìm đến Off, thật sự quá kích động.
Mặt cậu không thể đỏ hơn, cậu chỉ mong mình có đủ dũng khí để duy trì nếu không cho cậu ngất đi cũng được.
“Tôi…” - Cậu nói không nên lời
“Được rồi, không cần phải nói nữa”
Off tin tường biết cậu đang nhạy cảm và xấu hổ, kịp thời ngăn cản cậu.
“Pete, tôi biết, cậu không cần phải nói, tôi đều biết hết.”
Hắn đi tới bàn làm việc, đem tất cả giấy tờ không còn quan trọng nữa ném vòng thùng rác, rút ra một bản kê khai viết vài chữ vào đó.
Pete muốn biết rõ hắn đang làm cái gì, vội vã đi qua.
“Cậu Off, tôi cũng không có nói muốn mượn bao nhiêu….” - Đôi mắt trong veo của cậu tỏ ra lo lắng.
Hắn ngừng bút một chút, nhàn nhạt nói.
“Gọi tôi là Off.”
Nói xong liền tự mình kí tên vào cuối bản kê khai đó, đứng dậy đưa cho cậu.
“Đem đến bộ tài vụ, làm thủ tục nhận tiền”
Tờ giấy mỏng đó dường như là một lời giải thích.
Pete có chút do dự nhận lấy, nhìn thoáng các chữ số trên mặt giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, lắc đầu.
“Tôi không có nói là mượn nhiều như vậy.”
Off nhìn thẳng cậu, chậm rãi bước lại nói
“Tôi biết, coi như là để phòng ngừa không may, không được sao?”
Pete trầm ngâm một chút, ngước mắt nhìn hắn.
“Off, tôi không cần phải…mượn nhiều như vậy đâu.”
Cậu kiên trì.
Off và cậu nhìn nhau một lúc, nhịn không được lộ ra một nụ cười đau khổ, như là trêu đùa, hoặc giống như là bất đắc dĩ.
“Pete, cám ơn cậu đã nhờ tôi giúp đỡ, tôi chỉ muốn biểu hiện một chút phong độ của quân tử không được sao? Huống chi, chuyện của cậu, tôi hiểu rất rõ, nếu có thể giúp được cậu, tôi rất vui lòng.”
Câu cuối cùng hắn nói có chút ẩn ý.
Pete trầm mặc, ánh sáng và sự tĩnh mịch trong phòng làm việc làm cho căn phòng có vẻ đẹp nghiêm trang, cậu cầm lấy tờ giấy mỏng ở trên bàn, đầu ngón tay mảnh khảnh kìm ở trên mặt.
“Nếu như đã như vậy, tôi không thể không nhận.”
Trong lòng Off căng thẳng, đôi mắt hiện ra một màu sắc ảm đạm
“Pete…Cậu không cần phải như vậy.”
Đôi mắt xinh đẹp của Pete hiện ra một tia bất đắc dĩ, lưu quang lóe ra trong lúc đó, cậu nhẹ giọng mở miệng.
“Vậy anh có thể xóa bớt một vài chữ số phía sau được không? Số tiền nhiều quá làm cho tôi thấy sợ.”
Sắc mặt Off xấu hổ một chút.
Chính xác, hắn vừa quá kích động, từ lúc bắt đầu viết chữ số thì không gì ngăn cản lại được.
Tiếc rằng, hắn không thể làm gì khác hơn là xấu hổ mà cười cười, trở lại chỗ ngồi để sửa chữa. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông tuấn lãng phi phàm, trước một cậu nhóc thuần khiết như vậy còn không thể khống chế được, ngay cả hắn cũng không nhịn được thở dài.
“Được rồi”
Off bấm chiếc bút máy, tao nhã và thân thiện đưa cho cậu.
“Như thế này được chứ?”
Pete nhìn tờ biên lai một chút, trong lòng hơi có cảm giác căng thẳng, nhẹ giọng nói.
“Cám ơn anh.”
Off bị tình cảm trong lòng làm cho giật mình, mím môi cười, giống như vương tử thời Trung Quốc ưu nhã và cao quý.
“Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?”
Trong mắt Pete hiện ra một tia nghi ngờ, hình dáng mảnh khảnh đứng tại chỗ nhìn hắn.
“Buổi chiều tôi có việc nên không thể cùng cậu tham dự lễ tang được, đợi đến khi kết thúc, cậu gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón cậu.”
Off nói xong câu đó, tiếng nói càng lúc càng thấp hơn, không để ý đến cảm nhận của cậu.
“Coi như là để cảm ơn.”
Khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ ràng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh mắt không hề đùa giỡn, tràn đầy chăm chú.
Pete ngước mắt, nhẹ giọng hỏi
“Như vậy là để cám ơn anh sao?”
Off cười gật đầu.
“Phải.”
Cẩn thận nghĩ lại sẽ cảm thấy rất kì quái, Pete suy nghĩ một chút, gật đầu.
“Được rồi.”
Off giống như vô tình hỏi một câu.
‘‘Buổi chiều cậu không làm việc, có cần phải nói với Vegas một tiếng không?”
Pete ngẩn ra, giống như thật sự không biết việc này sẽ giải quyết như thế nào.
“Anh có thể giúp tôi nói với ngài ấy một tiếng được không?” - Cậu dè dặt hỏi một câu.
Đôi mắt thâm thúy của Off hơi sâu sắc nhìn cậu, đúng là cậu có cùng suy nghĩ với hắn “Cũng có thể….” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần cậu đi cẩn thận một chút, chẳng qua có cảnh sát ở đấy, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Pete gật đầu - “Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện vài câu, Off vỗ vỗ vai cậu đẩy cậu đi, nhìn hình dáng mảnh khảnh đi vào thang máy, trong ngực nổi lên một chút ấm áp, lòng bàn tay cũng chậm rãi nắm chặt.
Trở lại làm việc hết hai giờ, bữa trưa ăn qua loa, Off lại không thể nào tìm thấy hình dáng của Vegas ở đâu cả. Đi tới nhìn thư kí qua tấm ngăn.
“Vegas đâu?”
Thư kí ngẩng đầu lên.
“Chủ tịch đã đi ra ngoài, hình như là đi đến sân vận động kế bên, ngài có muốn tôi đưa ngài đi không?”
Off suy nghĩ một chút.
“Không cần, để tôi tự đi xem.”
Sân vận động vừa to vừa xa hoa như vậy, là nơi mà bọn họ thường tới để rèn luyện sức khỏe những lúc nhàn rỗi. Off nhìn qua phòng tập thể thao một chút, nhìn thấy hình dáng của hắn, lúc này mới đi tới.
Trên đài rộng mêng mông, một người vừa bị đánh lộn ngược, đau đớn đến mức kêu lên thành tiếng.
Vegas đứng dậy, mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi, thân hình săn chắc to lớn khôi ngô. Hắn nhìn thoáng người ở trên, ngón tay thon dài chậm rãi mở các nút buộc, xem ra hắn mới chỉ khởi động mà thôi.Off khẽ nhếch môi cười.
“Mình biết cậu ở đây, không làm việc, mà chạy tới đây phát hỏa sao?”
Người vừa bị đánh ngã đi xuống phía dưới đài, Vegas nhìn thoáng dưới đài.
Off đương nhiên hiểu được ý của hắn, nhíu mày nói.
“Cậu bị bệnh sao? Muốn cùng đấu với mình à? Ngay bây giờ sao?”
Vegas ưu nhã cao quý, dáng dấp không có chút nào giống như vừa mới trải qua một trận đấu kịch liệt.
“Có việc gì thì nói đi, mình không rảnh cùng cậu nói chuyện phiếm đâu.”
Off bị nghẹn lại một chút, nghĩ lại cũng không gấp, đôi mắt hiện ra một tia sắc bén, cởi các nút áo trong Âu phục ra, xoay người đi lên đài.Vỗ vỗ tay, hắn mở miệng nói
“Trước tiên là phải cho mình biết đấu đến khi nào mới thôi.”
Vegas nhếch miệng cười, đôi mắt thâm thúy trong nháy mắt hiện ra ánh sáng.
“Tất cả đều do mình quyết định.”
Off cắn răng nhịn cái tài năng ngang ngược của hắn, trước tiên đành phải khởi động.
“Tìm mình có chuyện gì?” - Vegas mở miệng hỏi.
“Pete xin nghỉ buổi chiều để đi dự lễ tang.”
Hắn nhíu cặp lông mày - “Còn gì nữa?”
“Cậu ấy đến phòng tài vụ mượn tiền, mình đã phê chuẩn.” - Off tiếp tục nói.
Vegas gật đầu - “Được rồi.”
Off vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Qua ba phút sau đó khi hắn rốt cuộc đã hiểu được thì đã bị đánh ngã trên đài.
Động tác của Vegas dứt khoát nhanh nhẹn, từ trước tới giờ không bao giờ để đối thủ có cơ hội hít thở.
“Khụ khụ khụ…”
Lưng Off bị đánh trúng rất đau, gắng sức đứng lên, khóe miệng cũng chảy máu, trời đất quay cuồng, hắn âm thầm chửi mắng một câu.
“Mẹ nó, Vegas, còn chưa kịp nói chuyện quan trọng đã bị cậu đánh cho trọng thương rồi.”
“Không phải cậu vẫn còn đi được sao?”
Vegas ngay cả hơi thở cũng loạn nhịp, lạnh lùng hỏi hắn.
Off che ngực nửa ngày, thật khó khăn mới có thể hòa hoãn nhếch miệng cười, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú bị thương mang mùi vị tà khí.Hắn ổn định hơi thở.
“Còn có thể….mới nãy cậu cũng có chút không đề phòng.”
Vegas cười cười.
“Vậy sao? Vậy lại một lần nữa đi, mình sẽ dạy cho cậu”
“Khốn kiếp!”
Câu chửi vừa mới được thốt ra, Off lại một lần nữa bị ném trên đài, toàn bộ cánh tay phải như bị rơi ra, cảm giác như bị gãy xương, rất lâu sau đó đều không đứng dậy được.
Hơi thở gấp gáp, ánh mắt Vegas lạnh lùng nghiêm nghị, thanh âm vẫn thản nhiên như cũ.
Hắn ngồi xổm xuống đài, nhìn Off đang tức giận cố gắng bưng cánh tay phải, mở miệng nói.
“Thật ra cậu ra tay cũng rất nhanh…chắc là chỉ dùng tay phải để viết, mình có nhớ nhầm không nhỉ?”
Off nhẹ nhàng nằm trực tiếp xuống đài, không chút do dự ân cần hỏi thăm mười tám đời của Vegas.
“Không…”
Hắn hơi thở yếu ớt nói một câu, hung hăng liếc Vegas.
“Nói cho cậu biết, mình bị thương đối với cậu không có gì tốt, mình bị tai nạn lao động nên xin nghỉ phép, cậu tốt nhất trước tiên chuẩn bị tiền thuốc men đi”
Khóe miệng Vegas cong lên.
“Được thôi, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày.”
Hắn nói xong thì đứng dậy, xé bao tay hai bên rồi cầm khăn mặt đi xuống đài.
Cậu còn có can đảm đi tham dự lễ tang đó sao?
Thật đau đầu vì tên nhóc ngốc nghếch này!
***
Chiếc taxi chạy đến nơi, Pete xuống xe, thân hình mảnh khảnh xinh đẹp mỏng manh.
Sau khi trả tiền xe taxi chậm rãi rời đi.
Lòng bàn tay mềm mại đang cầm khăn ren màu đen, do dự không biết nên đội hay không đội.
Đến gần lễ đường nho nhỏ, cảnh sát trực ở bên cạnh vẻ mặt trang nghiêm không biểu lộ cảm xúc, càng đi vào trong càng nghe rõ tiếng khóc, hình như là tiếng của một người phụ nữ, Pete dừng chân lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt có một chút sợ hãi.
“cậu Pete phải không?” - một gã cảnh sát chào đón.
Ánh mắt Pete nhìn vào bên trong nhẹ giọng nói.
“Chào anh, tôi là Pete.”
“cậu Pete”
Người cảnh sát ngoài ý muốn đành phải đưa tay ngăn cản cậu, có chút xấu hổ mà ngoéo miệng nói.
“Cậu có thể chờ một lát rồi vào được không? Tâm trạng của cha mẹ cậu Ri hơi kích động, trước khi cậu tới, bọn họ đã hỏi qua chuyện kiện tụng, cũng biết con trai của mình bị ngược đãi, không bao lâu thì xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, chắc là cậu cũng biết, cả hai chuyện này, hẳn là cậu cũng biết có liên quan với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top