chương 13 Tên cầm thú
Ẩn trong bóng tối, Pete trong chốc lát hiểu rõ ý đồ của Kew, cũng hiểu rõ vì sao hai ngày nay Rin không trở về nhà, lòng cậu rối bời, trực tiếp hô:
“Rin! Chạy mau đi!! Chạy mau lên! Đừng đến gần hắn! Đừng đến!”
Pete ra sức giãy dụa, giọng cậu lộ rõ sự sợ hãi.
Rin bị dọa, lúc này mới nhìn thấy Pete, cậu ta không hiểu vì sao lại thế này.
Cắn cắn môi, Rin chần chừ bước vài bước, mở miệng nói:
“Pete, cậu cũng ở đây à? Mình biết cậu với Pí Kew đang giận nhau, không phải cậu nói hai người đã chia tay rồi sao? Vậy…vậy cậu cũng không cần xen vào chuyện của mình và anh ấy…”
Rin ấp úng nói câu đó, cậu lo lắng nhưng lại rất thật lòng bày tỏ ý nghĩ.
Đúng vậy, trước đây lúc Pete còn ở bên Pí Kew, cậu ta biết bọn họ yêu nhau, cũng chưa từng làm gì, chỉ là len lén mơ mộng, hiện nay bọn họ đã chia tay, vậy…vậy chẳng phải là cậu ta sẽ có cơ hội sao?
“Rin…Không phải như thế, cậu nên tránh xa Kew, hắn rất nguy hiểm!”
Nước mắt Pete tuôn tràn, liều mạng giải thích với cậu. Thế nhưng Rin vẫn do dự đứng yên một chỗ, tùy ý để Kew tiến lại gần mình.
“A…Pete, em ấy không tin em”
Kew đến gần Rin, xoa xoa tóc cậu ta, tươi cười quay về phía Pete nói.
“Pete, em không phải đã thân mật với người đàn ông khác trước mặt anh sao? Hôm nay anh sẽ diễn lại cho em xem, được không? Em rất tốt với bạn đúng không, em cũng rất yêu thương em ấy đúng không?”
“Đừng mà!!” - Pete hét to, cổ tay bị cà-vạt của hắn cứa nát.
“Kew, anh hận tôi thì cứ tìm tôi, anh không được đụng đến Rin, cậu ấy không biết gì cả, anh không được tổn thương cậu ấy! Không được!”
Rin cũng bắt đầu thấy khó hiểu, cậu ta mông lung ngẩng đầu, cũng nhìn Kew với ánh mắt cảnh giác:
“Hai người đang nói gì thế? Mình nghe không hiểu gì cả…!”
Rin nhìn sang Kew, hắn đang nở nụ cười nửa miệng, phần áo bên vai trái đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra phần xương quai xanh trắng nõn.
“Pí Kew…Pí Kew anh...đừng mà! Anh muốn làm gì!”
Rin lúc này mới thấy sợ, cậu ta thét chói tai nhằm bảo vệ chính mình, lòng tràn đầy sợ hãi.
“Rin…”
Giọng Pete run run, nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu liều mạng giãy dụa, vết buộc trên cổ tay lại càng siết chặt, cậu hướng về phía Kew cầu xin.
“Kew, dừng lại! Tôi cầu xin anh dừng lại đi! Anh muốn tôi làm gì? Anh muốn tôi làm gì cũng được cả! Cậu ấy không liên quan gì hết, cậu ấy vô tội. Kew, tôi cầu xin anh!”
Giọng nói của cậu bị vỡ vụn, ngập chìm trong đau thương và tuyệt vọng!
Trong không gian ẩm ướt trống trải vang lên tiếng thét chói tai, tiếng quần áo bị xé rách, còn có tiếng thở hào hển của dã thú.
Kew không thèm để ý đến thân người nằm dưới mình, chỉ là nhìn âu yếm Pete của hắn mà nở nụ cười, nhìn cậu đang khóc, nhìn cổ tay trắng nõn của cậu đang rướm máu, nhìn cậu tuyệt vọng đau lòng, nhìn dáng người hận không thể chết đi ngay lúc này của cậu, loại cảm giác kích thích này, càng ngày hắn càng thấy có hứng thú.
Mặt đất cáu bẩn, ẩm ướt, hơn hai mươi năm sống trên đời, có thể nói ngày hôm nay là ngày cậu đau lòng nhất, chính mắt cậu nhìn người bạn thân nhất của mình không ngừng gào thét giãy dụa, cậu ta đang bị dã thú xâm hại, thân thể trắng nõn bị phơi bày, người đàn ông trên người như cầm thú không hề thương tiếc mà đoạt lấy. Rin thét lên tiếng kêu thảm thiết, đó là vết dao nhọn đâm sâu vào trái tim Pete, kịch liệt đau đớn, không ngừng rỉ máu…
Đèn đuốc trong đại sảnh vẫn sáng choang, ly rượu nho lóng lánh thấy được cả đáy.
Bầu không khí căng thẳng, Vegas nhẹ nhàng hé nở nụ cười, kết thúc cuộc họp!
Đối tác người Mỹ mắt xanh tóc vàng đều đứng dậy, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, đàm phán thất bại, bọn họ làm ăn gần nửa cuộc đời mà nay lại bị thất bại, có chút thất vọng cùng chán nản. Vegas đứng dậy, nhìn ánh đèn chiếu lóa mắt.
“Hôm nay tôi còn có chút việc, ngài John sau khi kí xong hiệp nghị có thể trở về, tôi xin lỗi không thể đi cùng được, tôi xin đi trước vậy.”
Vegas nói xong câu đó, nâng ly rượu lên uống cạn, khóe miệng khẽ hé nở nụ cười.
Off đứng ngoài cửa khiếp sợ, đây là một cuộc đàm phán tầm cỡ thế giới, mãi vẫn chưa thấy xong.
“Cậu đứng đợi bao lâu rồi?”
Ra khỏi phòng họp, Vegas thấy Off đang đứng đợi, hắn nới lỏng cà-vạt hỏi Off. Off sửng sốt, suy nghĩ một chút:
“Hai tiếng rưỡi.”
Sau đó bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, giọng hắn hoang mang:
“Mình vừa điện cho Pete, thế nhưng không có ai trả lời, trước đó vẫn còn nghe giọng em ấy, mình đã hỏi bảo vệ, họ cũng nói chưa thấy ai đến cả.”
Vegas đang tháo cà-vạt bỗng ngừng tay.
“Cậu nói đã mất liên lạc với cô ấy hai tiếng rưỡi đồng hồ sao?” - Giọng hắn lãnh đạm hỏi Off.
Off nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Vegas, lưng toát mồ hôi lạnh.
“Phải…”
Hắn không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, trong ngực có dự cảm không tốt.
Cả người Vegas phát ra luồng khí đáng sợ, lộ rõ vẻ nguy hiểm, hắn lạnh lùng liếc nhìn Off, xoay người bước nhanh ra ngoài, tim Off bị bóp chặt, hắn quàng chân chạy theo Vegas.
Gió thổi vù vù bên tai, Off theo sau, mím môi không dám lên tiếng, đến khi Vegas đưa tay về phía trước, lạnh lùng nói:
“Chìa khóa!” - Off mới lập tức phản ứng, móc chìa khóa đưa cho hắn.
Chiếc xe Ferrari màu đen từ từ chuyển bánh, qua khung cửa sổ xe, Off thấy Vegas đang nắm chặt vô-lăng, tay kia vào số, trực giác nói cho Off biết, hắn lại gây họa rồi, từ ngày hắn gặp Pete, hắn sẽ không còn được sống yên ổn nữa, thực sự là…chết tiệt!
Hắn gọi điện thoại, chuông đổ một hồi lâu nhưng vẫn không có người nghe máy.
Vegas gọi không dưới mười cuộc, cánh tay đặt trên cửa sổ xe, khuôn mặt tuấn tú không gì sánh được.
Cảnh vật lui lại phía sau, hắn không rõ trong lồng ngực vì sao nhói lên cảm giác lo lắng, người phụ nữ đó quả thật rất yếu đuối, cậu không thể làm được gì cả…ngoại trừ làm theo người khác sắp đặt, cậu thật sự không làm được gì cả.
Đôi môi tuấn dật khẽ run run, Vegas như muốn đập vỡ điện thoại, khớp xương kêu răng rắc.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên. Đôi mắt Vegas thoáng chút khẩn trương. Hắn nhấn nút nghe, trầm giọng nói:
“A lô?”
Điện thoại di động im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghe thấy tiếng thở nhẹ, Pete khàn giọng yếu ớt, nghẹn ngào mà tuyệt vọng nói:
“Giúp tôi với…Cầu xin anh, giúp tôi…”
Trong ngực tưởng chừng như bị ai đó bóp chặt, Vegas đột nhiên quẹo cua, ngừng thở nói:
“Em đang ở đâu?”
Tiếng nói trong điện thoại di động rất nhỏ, Vegas tăng ga lên 100km/h, môi đè lên điện thoại di động, trầm giọng nói:
“Pete, nói, ở đâu?”
***
Trên nền đất dơ bẩn, cánh tay trắng nõn của Pete đang nỗ lực lay tỉnh cậu bạn đang hôn mê bất tỉnh, tay còn lại cầm điện thoại run run, cậu lắc đầu kịch liệt, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn xuống.
“Không biết…tôi không nhận ra chỗ này, hình như đây là một nhà xưởng bị bỏ hoang…”
Giọng nói của cậu đầy tuyệt vọng, cậu gắng sức ôm chặt Rin vào lòng, trên tay cậu đầy máu tanh.
“Ngài Vegas, hãy giúp tôi…Rin chảy nhiều máu quá, cậu ấy hôn mê rồi…Ngài Vegas, hãy giúp tôi…”
Cậu khóc nức nở, hơi thở mong manh run rẩy làm tan nát trái tim Vegas.
Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn về phía trước, tưởng chừng như lặng im nhưng lại trào lên làn sóng mãnh liệt, giọng khàn khàn nói:
“Chờ tôi.”
Ngắt điện thoại di động, hắn lập tức đổi hướng, lái thẳng đến mục tiêu.Xe thắng “Két” một tiếng!
Mưa thấm ướt người Vegas, đôi mắt lạnh lùng điềm đạm nhìn khắp xung quanh.
Xa xa có thể thấy được bóng dáng của Pete đang ôm một người quỵ trên mặt đất, tóc cậu sũng nước, cổ tay bị cứa đang rỉ máu, trên chiếc sơ mi trắng còn dính vài vệt máu loang lổ, cánh tay thon dài đang ôm chặt người trong lòng, lông mi bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
Vegas ngừng thở bước nhanh qua, nhìn thoáng qua người nằm trong lòng cậu.
“Buông tay.”
Vegas nhàn nhạt ra lệnh, hắn cởi ác khoác khoác lên người Rin, ôm lấy Rin từ trong lòng Pete bước ra ngoài. Pete chỉ có thể khàn giọng kêu lên một tiếng
“Ngài Vegas”
Cậu đứng lên bước lảo đảo theo hắn, muốn giúp hắn mở cửa xe, thế nhưng cổ tay đau quá không thể dùng sức được.
Vegas mở cửa xe, đặt người vào trong rồi đóng cửa xe lại.
“Rin…”
Pete nghẹn ngào thốt lên hai chữ, một cánh tay ấm áp ôm lấy cậu từ phía sau, cậu lảo đảo một chút, thân thể mềm mại tựa sâu vào ngực Vegas.
“Hiện tại không rảnh hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nếu không muốn bạn cậu bị sao thì tốt nhất cậu ngoan ngoãn ngồi yên đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Vegas hôn lên thái dương cậu, cậu cảm nhận được bờ môi lạnh lẽo của hắn.
Đôi mắt trong trẻo của Pete tràn đầy tơ máu, một chữ cũng không thể nói, chỉ có thể ở yên trong lòng hắn, cậu nhìn Rin đang ở ghế sau, hốt hoảng khi bị ôm vào trong xe.
Ngồi trên xe, cậu nhớ lại toàn bộ quá trình, người đàn ông như cầm thú đó, hắn không ngừng chạy nước rút trong thân thể Rin, làm phần dưới cậu xuất huyết, cậu thét to bảo hắn dừng lại, thế nhưng vô dụng…cậu chưa từng cầu xin ai như thế!
Nước mắt chảy xuống, Pete che miệng lại đè nén nỗi đau để không bật tiếng khóc.
Đến bệnh viện, sau khi xem xét bệnh tình, bác sĩ mới thong thả ngồi xuống.
“Cậu ấy là bị cưỡng bức, phần dưới bị tổn hại nên xuất huyết nhiều, may mà chưa bị nhiễm trùng, những chỗ khác đều bình thường,” - bác sĩ đẩy đẩy tròng kính.
“Nghỉ dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi, nhất thời sẽ nóng sốt, nhưng không có vấn đề gì đâu, cũng nên quan tâm đến vấn đề tâm lí của cậu ấy một chút’’
“Hai người có muốn báo cảnh sát không? Loại hành vi này, đã có thể cấu thành tội danh cưỡng hiếp.” - Bác sĩ bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.
“…Muốn.” - Một giọng nói khàn khàn mỏng manh vang lên.
Người đang cuộn mình trên ghế mở miệng nói. Tóc cậu ướt đẫm, rơi lả tả xuống vai, cổ tay trắng nõn bị cứa chảy máu, máu vẫn còn lưu lại trên quần áo, hai chân vẫn còn bê bết bùn, cả người cậu nhìn y hệt như con búp bê bị nghiền nát, thật khiến cho người thương cảm.
Pete không ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Tôi muốn báo cảnh sát…hãy giúp tôi ghi lại báo cáo, còn có, còn có…” - cậu run run, nói không được.
"Còn có kết quả giám định dịch đồ.” - đôi mắt thâm thúy của người đàn ông tuấn lãng nhìn bác sĩ, hắn lạnh lùng nói.
“Có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ cũng phải ngưỡng mộ người đàn ông trước mặt, cả người tỏa ra khí chất cương quyết, tay chống trên bàn, đôi mắt thâm thúy ẩn chút mãnh liệt có thể hủy diệt mọi thứ, vị bác sĩ có chút khẩn trương đẩy tròng kính nói:
“Không có vấn đề gì cả.”
Trong phòng nghỉ nhỏ, Pete cuộn tròn người lại, cả người cậu lạnh như băng, cậu thử co người lại hơn nữa, nhưng vẫn rất lạnh…
Trong lúc đó, dáng người cao lớn của Vegas bức bách cúi xuống, bàn tay ấm áp xoa nhẹ khuôn mặt cậu, Pete khẽ run lên, đôi mắt trong trẻo nhìn lại hắn, tay hắn rất ấm, dịu dàng vuốt ve cậu, chỉ muốn làm cậu ấm lên, hoàn toàn không muốn tham lam gì hơn nữa, hắn chỉ có thể như vậy nhìn cậu, đôi môi lành lạnh thốt ra mấy lời khàn khan:
“Cảm ơn..”
Bác sĩ viết xong đơn thuốc thì đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh, Pete căng thẳng cũng vội đứng dậy theo, bất chấp mọi thứ, cậu hiện tại rất muốn chạy qua xem tình trạng của Rin, cậu còn chưa đi được một bước, vòng eo nhỏ bé và yếu ớt của cậu đã bị một cánh tay kiên cố bắt lại, toàn bộ thân người cậu đều bị thân người ấm áp ôm chặt, hô hấp của Pete có chút bất ổn, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, trong đôi mắt Vegas có chút mãnh liệt.
“Tôi muốn đi xem Rin, tôi không biết cậu ấy thế nào rồi…”
Giọng nói của cậu vẫn như thế, âm điệu non nớt đầy thương cảm, Vegas đưa mắt nhìn khuôn mặt cậu, mím môi không nói.
“Đã có bác sĩ rồi, không cần cậu lo lắng.” - Hắn thản nhiên nói.
Pete lắc đầu, trong mắt có chút ngấn lệ, yếu ớt nhưng không dao động, nói:
“Tôi không yên tâm, cậu ấy bị như vậy là do tôi, nếu như không phải do tôi, cậu ấy sẽ không bị phiền phức thế này, cậu ấy sẽ không bị bất cứ gì hết…”
Cậu còn chưa nói xong, toàn bộ thân thể đều bị đặt lên vách tường, Vegas đem cánh tay xanh xao của cậu đặt trên đỉnh đầu, sít sao bóp chặt thắt lưng cậu, đôi mắt sâu hun hút như muốn xé nát cậu ra, sắc nhọn mà lạnh lùng, không khí trong gian phòng đột nhiên bị trùng xuống.
Toàn bộ tiếng nói của Pete đều nghẹn lại nơi cổ họng, trái tim yếu ớt đập loạn lên, không nói được lời nào.
“Đừng tự bắt bản thân phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, cậu không đủ sức đâu, cậu ấy bị như thế không phải lỗi của cậu, nếu như cậu không hiểu, có thể yêu cầu tư vấn pháp lý để xem xét những người có trách nhiệm, không phải muốn báo cảnh sát sao?"
" Nếu còn đủ sức, thì hãy nghĩ cách nào giúp cậu ấy lấy lại công bằng đừng có yếu đuối khóc lóc trước mặt tôi”
Cả người Pete ngây ra, nước mắt vừa thấm ra đã vội bị ngăn lại, hoảng hốt lo sợ không dám chảy xuống.
Người đàn ông trước mặt quá lạnh lùng, quá vô tình, cậu ở trước mặt hắn hình như cho đến tận bây giờ cũng không có quyền được rơi lệ.
Cậu đứng thẳng lưng, không cho nước mắt rơi xuống, không cho bản thân mềm yếu, tay vịn trụ tường chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn thốt lên một câu:
“Tôi biết rồi…”
Cậu muốn đi ra ngoài, muốn rời xa tầm mắt lạnh lẽo của hắn, cũng không nghĩ rằng cậu mới vừa đi vài bước đã bị choáng, Vegas đúng lúc đó bèn ôm lấy cậu, toàn bộ cơ thể cậu đều được hắn ôm trọn trong lồng ngực, Pete cắn môi cố không khóc, hắn chậm rãi cúi đầu xuống khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, đôi môi bàng bạc nóng hổi hôn lên viền mắt cậu, giọng nói trầm thấp:
“Còn có câu này chưa nói…Nếu như không đủ sức, hãy dựa vào lòng tôi…nghỉ một lát đi”
Trong nháy mắt chóp mũi Pete cay xè, nước mắt cũng không nhịn được nữa, sát sao nhìn người đàn ông trước mặt, nép vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, khóc òa lên. Vegas ôm thân thể cô gái lạnh run vào lòng, nhìn chăm chú dáng vẻ yếu ớt của cậu,
Pete không biết hắn hôn nào lúc nào, hơi ấm nóng lặng lẽ tiến vào khoang miệng cậu, mang theo vị cay xè của nước mắt, cậu sát vào gần hắn, cảm giác như có được cả thế giới, cậu không cảm giác được phía sau cổ có một lực đè rất nặng.
Hắn vẫn còn mải miết hôn cậu, đặc biệt muốn chiếm giữ lấy…
...............................
Trong phòng hội nghị yên tĩnh, đối diện luật sư – người đặt câu hỏi, là viên thư kí ghi chép.
Ánh đèn trong suốt, Pete trong bộ quần áo trắng tươm tất đang ngồi ở trên cao, khó khăn trả lời, một chút cũng không dám giấu diếm.
Cậu không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, chỉ có thể cảm giác được khí lực nghiêm nghị của hắn, hắn đặt một tay lên lưng ghế dựa của cậu, động tác đó làm Pete hơi cứng ngắc, lúc luật sư hỏi:
“Vậy người bạn trai trước đây của cậu – Kew đã dùng vũ lực với cậu trong lúc hai người còn quan hệ người yêu đúng không”
Người Pete hơi cứng lại một chút.
“Việc này có liên quan đến vụ án sao?”
Pete nhẹ giọng hỏi, trên khuôn mặt mỹ lệ thoáng chút yếu đuối. Luật sư nhìn thoáng qua Vegas, lại nhìn qua cậu, nói:
“Quan hệ không nhiều, chỉ là tính chất vấn đề, nếu như cậu muốn bảo vệ việc riêng tư, cũng không có vấn đề gì, dù sao lần này, bạn cậu mới là người trực tiếp bị hại.”
Lòng bàn tay Pete toát ra mồ hôi lạnh, suy nghĩ hồi lâu cậu mới quyết định trả lời:
“Không có.”
Đôi mắt thâm sâu của luật sư lại liếc nhìn cậu, rồi cúi đầu ghi lại vào bản án. Sau buổi thẩm vấn, Pete có chút thấp thỏ:
“Tôi muốn hỏi một chút được không? Chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
Luật sư nói:
“Nếu như đối phương là người bình thường, phần thắng của chúng ta là tuyệt đối, thế nhưng...’’
Luật sư nhìn thoáng qua Vegas, cười cười nói:
“Thôi quên đi, tôi vẫn còn chưa giải thích, cậu Pete à, chồng của cậu có lẽ biết rõ hơn cậu đấy.”
Pete bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn Vegas, mở miệng nói:
“Xin lỗi, chúng tôi cũng không phải...’’
Không phải là quan hệ vợ chồng.
Vegas để tay lên vai cậu, quay sang luật sư nói:
“Cảm ơn, nếu có vấn đề gì, sẽ lại phiền đến anh đấy.”
“Không có gì” - luật sư mỉm cười vươn tay.
“Nghe danh Ngài Vegas đã lâu, nay được giúp ngài xử lý công việc thật là vinh hạnh, xem ra vụ việc lần này khá nhạy cảm đây, phu nhân của ngài rất đẹp.”
Vegas nhã nhặn bắt tay luật sư, bình thản nở nụ cười, cũng không bận tâm đến dáng dấp người đang hết sức kinh ngạc nhưng không dám cãi lại đang đứng kế bên hắn.
Mãi cho đến khi luật sư đi ra khỏi phòng họp, Pete mới phản ứng lại, cậu nhẹ nhàng đặt tay vào ngực hắn, mặt ửng đỏ nói:
“Ngài Vegas, chúng ta…”
Cậu không hiểu, vì sao lại bị người khác hiểu lầm, hắn không giải thích rõ, trái lại…
Vegas cảm giác được cậu đang chống cự trong lòng hắn, hắn cúi đầu, ôm lấy thắt lưng cậu, đem cậu đặt lên bàn làm việc, Pete kinh hô một tiếng, đôi mắt nai ngơ ngác giương lên, cảm giác được khí lực mạnh mẽ của hắn.
“Cậu biết đối phương là ai không?”
Ngón tay thon dài của hắn quét qua khuôn mặt mỹ lệ, nhìn chăm chú da thịt của cậu.
Pete ngẩn ra, trên mặt hiện lên chút mờ mịt. Ý hắn nói đến vị luật sư vừa nãy sao?
“Tôi biết luật sư Tapin của bồi thẩm đoàn, ông ta là người cũng có tiếng tăm.” - Cậu đắn đo kĩ rồi mới nói.
Khóe miệng Vegas hé nở nụ cười:
“Vậy cậu cho rằng, hắn vì sao lại muốn thụ lí vụ án tử này”
Pete không còn gì để chống đỡ, chỉ có thể bị hắn mê hoặc, cậu nhớ tới sự cung kính của luật sư Tapin đối với mình, hẳn không phải là không có nguyên nhân, chẳng lẽ vì vị luật sư đó ngay từ đầu đã biết quan hệ giữa bọn họ là quan hệ vợ chồng?
Pete có chút hoảng sợ, từ từ bắt đầu hiểu ra tất cả.
“Ngài Vegas, cảm ơn ngài.”
Pete cuối cùng đã hiểu được ý đồ của hắn, cậu chăm chú nhìn hắn nói.
Ngón tay thon dài kia đã di chuyển xuống dưới hàm của cậu, vuốt ve đường vòng cung tao nhã, lướt qua chiếc cổ trắng muốt, đôi mắt cậu trong veo tựa như mặt hồ, thật quyến rũ, Vegas dừng bên cánh môi cậu, thản nhiên nói:
“Không cần cảm ơn tôi.”
Hắn đảo mắt, đôi mắt sâu lắng nhìn không thấy đáy:
“Án tử của cậu, không hẳn có thể thắng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top