chương 46 Chẳng còn lý do

"Em đã mang thai con của anh!"

Một câu nói ngắn ngủn, khiến Tankhun và Pete đồng thời ngẩn người tại chỗ.

Sóng biển vẫn êm ái vỗ vào bờ cát, mang theo nhịp điệu không hề thay đổi, không hề để ý đến những yêu hận rối rắm của nhân gian.

"Học trưởng Tankhun, em, em đi về......"

Pete khẽ nói. Đôi mắt khép hờ, hàng mi dài in bóng trên gò má trắng nõn. Tankhun không thấy rõ nét mặt của cậu.

Yên tĩnh...

"Em phải đi."

Pete ngước mắt lên nhìn Tankhun nói, cố gắng không để cho giọng nói tiết lộ cảm xúc của mình.

Tankhun cúp điện thoại. Nhìn thủy triều lên xuống, rất lâu không nói một lời, chỉ im lặng.

Wendy mang thai......

Chỉ sau một lần say rượu kia, vậy mà cô đã mang thai. Anh còn có lý do nào mà giữ Pete lại đây?

Anh không có lý do, càng không có tư cách nói câu giữ lại. Pete nhất định không thuộc về anh.

Sau ba năm, một lần nữa gặp mặt, anh cho rằng đây là may mắn mất đi nhưng lại có được, nhưng anh không hề biết, ông trời lại đùa giỡn ác độc như thế với anh. Mộng đẹp, luôn là dễ vỡ.

Ánh mắt Tankhun vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Pete. Anh sợ mình sẽ kềm chế không được ý muốn ôm cậu vào lòng, sẽ không kềm chế được mà cầu khẩn cậu ở lại lần nữa.

Wendy mang thai, mà anh, hoàn toàn không có bất kỳ sự vui sướng được làm cha. Hiện tại dưới tình huống này, anh mà nói muốn cùng Pete ở chung một chỗ... thì đó hoàn toàn là sự sỉ nhục đối với Pete. Anh có tư cách gì mà muốn giữ cậu lại đây? Anh, đã vĩnh viễn mất đi Pete rồi.

Trái tim đau âm ỉ. Chậm rãi mở miệng:

"Được, anh đưa em trở về."

Pete muốn nhìn Tankhun mỉm cười. Nhưng gương mặt lại cứng ngắc không thể rặn ra một nụ cười nào.

Chuyện này không phải là rất tốt sao? Học trưởng Tankhun được làm ba, cậu nên chúc mừng anh mới đúng, không phải vậy sao? Nhưng tại sao trong lòng cậu lại mất mát lớn như vậy......

Hai người yên lặng đi về biệt thự, bước chân cũng chậm như vậy, dường như muốn kéo dài thời gian thêm một chút nữa, cho dù là một giây đồng hồ......

Nhưng bữa tiệc nào rồi cũng tan, sớm muộn gì, đều phải xoay người tạm biệt, rồi biến mất trong tầm mắt của đối phương.

Vừa đi tới cửa biệt thự, Cầu Tuyết liền chạy tới kêu lên vui mừng.

Pete ôm lấy Cầu Tuyết, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn lông lá của nó:

"Cầu Tuyết, anh phải đi. Hẹn gặp lại a!"

Tankhun vẫn đứng ở bên cạnh, nghe thấy Pete nói như vậy, nhẹ giọng nói:

"Pete, em mang Cầu Tuyết đi đi! Đây vốn là quà anh tặng em."

"Àh? Chuyện này......" - Pete có chút do dự.

Wendy cũng rất thích Cầu Tuyết, học trưởng Tankhun đem Cầu Tuyết tặng cho mình, cô ấy có mất hứng hay không?

"Pete, mang nó đi thôi. Cầu Tuyết rất thích em."

Tankhun nói xong. Xoay người đi tới bên cạnh bàn, mở ngăn kéo ra lấy một vật gì đó.

" Pete, nhắm mắt lại. Anh còn một món quà này tặng cho em." - Tankhun dịu dàng nói. Trong ánh mắt màu hổ phách tràn đầy đau xót.

Pete không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt:

"Học trưởng Tankhun, Cầu Tuyết em nhận. Nhưng em không thể tiếp nhận thêm những thứ khác nữa. Bất kể anh đưa cái gì, em cũng không nhận."

Ánh mắt Tankhun trở nên ảm đạm:

"Pete, em giận anh phải không? Rất giận vì học trưởng Tankhun không chờ em, đúng không?"

Trong lòng Pete co rút đau đớn. Cậu sao có thể giận học trưởng Tankhun đây? Cậu mãi mãi sẽ không giận anh. Bởi vì người biến mất trước là cậu, người nói chia tay trước cũng là cậu. Nếu như muốn nói xin lỗi, vậy hẳn phải là mình nói với Tankhun.

Lòng bàn tay nắm chặt của Tankhun mở ra, xuất hiện trong mắt Pete, là một hộp trang sức rất đặc biệt. Tankhun mở hộp trang sức ra, ánh sáng lóng lánh từ trong hộp tỏa ra ngoài.

Đây là một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế rất đặc biệt, trên nền bạch kim khảm 7 viên kim cương nhỏ, ở giữa khảm một viên kim cương bốn cạnh lớn, hai bên có ba phiến kim cương nhỏ tạo thành những lá Diệp nhỏ, lá Diệp tinh xảo và trang nhã, tôn lên tám viên kim cương lớn, phát ra ánh sáng chói mắt.

Không nói tới thiết kế, bạch kim hay kim cương đều là hạng nhất, giá trị tuyệt đối xa xỉ. Kiểu cách đặc biệt có một không hai, có thể thấy được người tặng đã hao tốn tâm tư chọn lựa như thế nào.

Tankhun kéo tay Pete qua, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay cậu:

"Thật ra thì, chiếc nhẫn này anh đã mua ba năm trước đây. Anh vốn chuẩn bị tới sinh nhật 18 tuổi của em, sẽ dùng nó hướng em cầu hôn."

Pete theo bản năng đem tay nắm chặt, không để cho chiếc nhẫn của Tankhun đeo vào ngón tay của mình.

"Học trưởng Tankhun, em thật sự không thể tiếp nhận. Anh, hôn lễ của anh và cô Wendy cũng sắp tới? Anh đưa cho cô ấy đi!"

Tankhun ngẩng đầu nhìn Pete, đôi mắt màu hổ phách càng thêm tiều tụy:

"Đây là chiếc nhẫn anh mua vì em, chỉ có thể đưa cho em."

"Không, em thật sự không thể nhận. Học trưởng Tankhun, quà tặng này giá trị quá cao!"

Sắc mặt Tankhun trở nên tái nhợt, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười thê lương. Anh không miễn cưỡng Pete nữa, thu hồi tay của mình.

Pete vừa thở phào nhẹ nhõm, cho là anh đã bị mình thuyết phục. Lại thấy tay Tankhun dùng sức vung lên, một ánh sáng lóe lên hình vòng cung, chiếc nhẫn kia bị Tankhun không chút do dự ném ra ngoài cửa sổ!

"Học trưởng Tankhun!" - sắc mặt Pete cũng tái nhợt. Đôi mắt to trừng lớn! Chiếc nhẫn quý giá như vậy, học trưởng Tankhun lại cứ như vậy ném đi!

Trong lòng tự trách, có lẽ, cậu nên làm bộ nhận lấy, đợi lát nữa sẽ len lén bỏ lại vào ngăn kéo.

"Em không nhận, đối với anh mà nói, nó trở thành vật bỏ đi, không có bất kỳ giá trị nào....."

Tankhun nhỏ giọng nói. Giọng nói tràn đầy mệt mỏi cùng mất mát.

Một hồi cảm động như thủy triều tràn tới, mũi Pete ê ẩm. Học trưởng Tankhun, tình cảm của anh quá sâu quá nặng, mình căn bản không trả nổi......

"Thật xin lỗi......"

Hiện tại điều Pete duy nhất có thể làm, chỉ là nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.

"Không cần phải nói xin lỗi. Vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với học trưởng Tankhun."

Tankhun nhìn Pete khẽ lắc đầu, hướng cậu đưa ra hai cánh tay:

"Pete, ôm một lần cuối cùng đi!"

Kềm chế nước mắt, Pete đến gần Tankhun, đến gần hắn, dùng cánh tay vòng chắc hông của anh. Mùi Bạc Hà nhàn nhạt tràn đầy lỗ mũi, mùi vị dịu dàng giống như con người của Tankhun. Mãi mãi dịu dàng như vậy, khiêm tốn như vậy, luôn suy tính cho người khác như vậy.

Nước mắt Pete cuối cùng lặng lẽ chảy xuống...... Học trưởng Tankhun, hẹn gặp lại.

Một lúc lâu sau, hai người mới tách nhau ra. Bốn mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều có nước mắt chưa khô.

"Em ở đâu? Anh đưa em trở về."

Tankhun xoay người cầm chìa khóa xe trên ghế salon.

"Không, không cần. Em đón xe về là được rồi."

Pete cuống quít ngăn cản. Nếu như bị Vegas thấy học trưởng Tankhun đưa cậu về. Với tính khí tàn bạo kia, không chỉ có mình xui xẻo, mà học trưởng Tankhun cũng bị liên lụy.

"Xung quanh đây đều là khu biệt thự, không có xe taxi. Anh đưa em đến nội thành, sau đó em sẽ đón xe trở về, được không?"

Tankhun nhận thấy Pete có vẻ hoảng sợ. Trong lòng có chút mất mát nho nhỏ.

Pete nhất định là không muốn để bạn trai thấy cậu cùng mình ở chung một chỗ? Sợ bạn trai ghen? Xem ra, cậu thật sự rất thích cái người đàn ông gọi là Vegas đó.

Tankhun chợt phát hiện mình đang ghen tỵ với Vegas. Ghen đến sắp nổi điên.

Nhưng, anh chỉ có thể cố gắng đè nén cảm xúc của mình, dáng vẻ giả bộ mỉm cười. Yên lặng lái xe đưa Pete đến nội thành.

"Pete, hẹn gặp lại. Nhớ giữ liên lạc, để anh biết em sống rất tốt."

"Vâng. Hẹn gặp lại."

Pete giống như kẻ trộm hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ bị Vegas nhìn thấy mình cùng Tankhun ở chung một chỗ.

Đợi đến khi cửa xe đóng lại, Tankhun sắp rời khỏi, Pete mới phản ứng được. Vội vàng hướng cửa sổ xe kêu to:

"Học trưởng Tankhun, nhớ bảo trọng!"

Bên trong xe Tankhun nhìn Pete mỉm cười dịu dàng, rồi chiếc xe màu đen đi mất.

Nhìn bóng dáng chiếc xe càng ngày càng nhỏ, nước mắt kềm chế đã lâu của Pete mới tuôn chảy trên gương mặt tái nhợt.

Trời đã tối đen, nhưng thành phố C ban đêm so với ban ngày quyến rũ hơn, ánh đèn nê ông nhấp nháy trong thành thị phồn hoa, khắp nơi là những trai thanh gá lịch áo mũ chỉnh tề.

Xe taxi cách Nhà Vegas càng gần, trong lòng của cậu lại càng thấp thỏm.

Chào đón cậu là cái gì?

Là nhục mạ, là đánh đập, hay là cái gì khác?

Bất kể là cái gì, Pete cũng khẳng định, đây là một đêm khó khăn.

Tất cả đèn trong biệt thự nhà Vegas đều bật sáng. Nhưng không khí lại im lặng đến ngột ngạt, thật ra thì ở bên ngoài cũng có thể cảm thấy.

Người giúp việc nhìn thấy Pete trở về nhanh chóng kéo cửa chính ra. Kích động quay đầu, la lớn:

"Cậu chủ, Cậu Pete trở về rồi! Cậu Pete trở về rồi!"

Bà Weo cũng chạy tới, kéo tay Pete:

"Cậu Pete, cậu về rồi! Bọn bắt cóc đáng chết! Sao cậu trốn ra được?"

Pete ngẩn người một chút, phải ha, một lát cậu nói với Vegas cậu trốn như thế nào?

Khẳng định không thể nói là Tankhun cứu cậu. Cậu phải bảo vệ Tankhun, không thể để cho Vegas tổn thương anh được!

"Vegas đâu?" - Pete hỏi bà Weo.

Thái độ bà Weo nhất thời có chút phức tạp, chỉ chỉ bên trong phòng khách, nhỏ giọng nói bên tai Pete:

"Một mình cậu chủ ở bên trong! Cả đêm hôm qua cũng không chợp mắt. Ngay cả cơm cũng không ăn một miếng! Tìm cậu khắp nơi."

Tìm cậu khắp nơi, một đêm không ngủ?

Cơm cũng không ăn một miếng?

Pete kinh ngạc nhìn bà Weo, người bà ấy miêu tả, là Vegas sao?

Một tình nhân nhỏ nhoi như cậu, đáng để Vegas đại Tổng giám đốc gấp gáp như vậy sao?

Mang theo một tia nghi ngờ cùng sợ hãi, tâm trạng Pete thấp thỏm hướng biệt thự phòng khách đi tới.

Nhà Vegas chưa bao giờ xuất hiện nhiều người như vậy, không gian tối om om. Hai hàng cảnh sát mặc đồng phục cúi đầu đứng ở cửa, đối diện là một đám người mặc quần áo màu đen, đeo kính mát. Vẻ mặt ai cũng có vẻ nghiêm túc, vừa nhìn sẽ khiến người ta cảm nhận được áp lực cực lớn.

Thấy Pete đi vào, bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn cậu. Trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng không một ai dám lên tiếng nói chuyện. Không khí ngột ngạt vô cùng.

Pete liếc mắt liền nhìn thấy Vegas.

Hắn ngồi trên chiếc sofa lớn trong phòng khách, cổ áo sơ mi trắng mở tung ra, nhìn rất nhếch nhác. Mái tóc ngắn đen nhánh cũng có vài phần xốc xếch, tròng mắt đen sâu thẳm, đôi mắt quầng thâm, trên gương mặt anh tuấn lộ ra sự tiều tụy và mệt mỏi vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top