20
Chương 20: Huỷ hợp đồng
•
Cung Tuấn tiến đến gần anh, đặt cặp lồng cháo lên bàn. Cậu im lặng lấy chiếc bát và chiếc thìa, múc cho anh một bát đầy. Anh không hề mảy may quay sang nhìn cậu. Bát cháo gà thơm phức, hòa quyện với mùi hạt tiêu, khiến bụng anh bắt đầu la ó. Cung Tuấn đưa bát cháo nóng hổi đến mặt anh, đưa cho anh chiếc thìa.
- Anh ăn đi.
Trương Triết Hạn không nhìn cậu cũng không nói gì, không gian im lặng một chút.
- Đau buồn thế nào thì anh cũng phải ăn đi.
Sau một hồi đôi mắt lạnh băng kia cuối cùng cũng ngước lên nhìn cậu:
- Chẳng phải cậu nên biến khỏi đây sao Cung Tuấn? Cái tôi cần không phải là đồ ăn hay bát cháo, tôi chỉ muốn cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi vào lúc này, hiện tại và cả về sau.
Cung Tuấn đau khổ nhìn anh, cậu biết rằng anh thể nào cũng nói vậy nhưng không ngờ lời nói của anh lại khiến tim cậu xót xa đến vậy.
- Trương Triết Hạn, anh...
- Cung Tuấn, cháo cứ để tôi, cậu về đi, mai tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh ấy. Hiện giờ tâm lí anh Hạn vẫn chưa ổn định, đối diện với cậu là điều không thể.
Lăng Duệ lên tiếng cắt ngang lời nói Cung Tuấn. Bây giờ không thể để Trương Triết Hạn xúc động thêm nữa, một lần cắt cổ tay là quá đủ với anh rồi. Anh cần phải nghỉ ngơi, anh cần phải học tập cuộc sống một mình, không người thân.
Cung Tuấn lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Cậu cũng nghĩ giống Lăng Duệ. Cái chết Vương Việt là do cậu, mọi chuyện thành ra như thế này là do cậu. Có lẽ lúc này Trương Triết Hạn ghét cậu lắm và hận cậu rất nhiều. Cậu trở về khách sạn, ba và mẹ đã từ Anh sang đây dự lễ tang của Vương Việt và hiện tại mọi người đang ở khách sạn. Nhìn thấy con trai, bà Cung không khỏi lo lắng:
- A Tuấn, con đi đâu mà về muộn vậy?
Ông Cung nhìn khuôn mặt phờ phạc mệt mỏi của con trai mình:
- Con đi đâu mà giờ này mới về?
Cung Tuấn im lặng khiến cả hai người đều ngỡ ngàng. Cậu không nói gì, vẫn đứng yên một chỗ, mặt cúi gằm xuống mà chẳng có dấu hiệu ngẩng lên. Từng giọt nước rơi xuống thảm trải phòng, ướt nhỏ một vùng, bờ vai to lớn khẽ run lên vài nhịp. Cậu khóc...
Bà Cung và ông Cung ngỡ ngàng. Con trai họ khóc ư? Giọt nước mắt kia đang dần chảy xuống, chiếc mũi cao đỏ ửng. Bà nhẹ nhàng ôm đứa con trai vào lòng, có lẽ cậu cũng là người tổn thương không ít. Cung Tuấn gục mặt vào vai mẹ, chưa bao giờ cậu cảm thấy yếu đuối như hiện tại, ôm mẹ đáng lẽ ra chỉ là hành động của đứa con nít lên hai, lên ba nhưng giờ thì ngoài ba mẹ ra, cậu chẳng còn ai để tựa vào. Bạn bè? Cậu mất người bạn thân nhất rồi, mất mãi mãi. Người yêu? Cậu cũng chẳng còn nữa vì anh đã ghét bỏ cậu quá nhiều.
Ông Cung ngồi xuống sofa nhìn Cung Tuấn đáng thương, ông nói những lời an ủi để đứa con trai mình bớt đau.
- A Tuấn, qua cái chết của cậu Vương, có lẽ chủ tịch Trương sẽ không thể yêu con nữa. Cậu ấy nghĩ rằng sự mất mát của em trai mình là do con.
Cung Tuấn cảm thấy tim cậu đau quặn, cậu chưa bao giờ phải khóc vì ai, cậu cũng chưa từng phải suy nghĩ hay tổn thương vì anh. Và Trương Triết Hạn là người đầu tiên đem đến nhiều cảm xúc đến vậy cho cậu. Cậu mong ước rằng, nếu có một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở lại về bên cậu, Vương Việt, trái tim Trương Triết Hạn, chỉ cần có những điều đó thì cuộc sống cậu sẽ vẫn luôn vui vẻ và hạnh phúc. Tiếng nói xé nát trái tim của một người con trai vang lại đọng trong không gian tĩnh lặng:
- Làm ơn... trả lại Triết Hạn cho con.
Câu nói không biết nhờ vả ai, ông trời, chúa và tất cả mọi người có khả năng làm được điều đó. Anh là tất cả đối với cậu, là mọi thứ mà cậu cần. Mệt mỏi gục trên vai mẹ, bà đưa cậu vào giường nghỉ ngơi, xoa đầu đứa con đáng thương. Bà cũng rơi nước mắt. Cái chết của một người nhưng làm cả mọi người đều tổn thương.
Đêm đến, trong một phòng nhỏ tại khách sạn.
- Thưa chủ tịch, ngài gọi tôi có việc gì?
- MBC hiện tại như nào?
Trong ánh đèn mờ ảo là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị họ Cung tựa lưng vào ghế xoay bình thản hỏi thư kí đứng trước mặt:
- MBC đang trên đà xuống dốc, một mình Cố Tương, thư kí kề vai sát cánh bên cạnh Trương Triết Hạn không thể đảm nhiệm hết mọi việc mà chủ tịch của cô ta thì lại đang ảnh hưởng nặng về vấn đề tâm lí. Một người con gái không thể vừa giải quyết việc của gia đình Ôn thị trong thời gian xử án vừa giải quyết những dữ liệu của công ty.
Những lời báo cáo về khó khăn chứa đầy những con người khổ cực vang lên nhè nhẹ. Chủ tịch Cung mệt mỏi suy nghĩ một lúc lâu rồi lạnh lùng ra lệnh:
- Hủy hợp đồng với MBC.
Thư kí ông giật mình, chủ tịch trước giờ là một người ích kỉ thì ai cũng biết nhưng nhẫn tâm đến vậy thì chưa bao giờ. Hủy hợp đồng hiện tại chẳng phải là sẽ đâm nhát chí mạng vào MBC sao, nếu là bình thường thì đối với Trương Triết Hạn chẳng là gì nhưng vào thời gian này, MBC đang xuống dốc mà lại hủy hợp đồng thì khác gì sẽ phá sản tan tác.
- Ngài chắc chứ? Như vậy có quá dã man? Chẳng phải cậu Trương là người mà cậu Cung yêu sao?
Ông hằn giọng đáng sợ:
- Chính vì Cung Tuấn yêu cậu ta nên ta càng phải hủy, hủy hợp đồng đi.
Lời nói đã quyết chẳng ai có thể chống lại. Không gian yên tĩnh một lát rồi vang lên câu nói "Tuân lệnh" chắc nịch nghe theo. Khi câu này vang lên, dự đoán về tương lai chẳng lành đã tới. Trương Triết Hạn không chỉ mất Vương Việt mà anh có lẽ sắp mất cả sự nghiệp của cuộc đời mình. MBC được xây dựng vì Vương Việt giờ đây sẽ tụt xuống tất cả, mọi thứ xóa nhoà chẳng còn gì nữa. Liệu tương lai tăm tối ấy có cứu vãn được hay không?
Sáng hôm sau, Cung Tuấn vẫn đem trái tim đau đớn đi gặp anh. Cậu nghĩ rằng mặc kệ anh nói cậu như nào, mặc kệ anh ghét và hận cậu ra sao chỉ cần Trương Triết Hạn trở lại vui vẻ như ngày trước thì cậu cũng sẽ hạnh phúc. Cung Tuấn đi theo số phòng bệnh của anh, muốn xem tình hình sức khỏe của anh ra sao. Anh có khỏe không hay cổ tay hồi trước bị cứa vẫn đau. Cậu hồi hộp mở cửa phòng nhưng thật kì lạ, trong phòng chẳng có ai, nếu anh xuất viện thì đồ đạc trong phòng phải trống rỗng và y tá sẽ dọn dẹp đàng hoàng nhưng không phải như vậy. Chăn trên giường bị hất tung méo xẹo như người bệnh vội vàng đi đâu đó. Cung Tuấn dọn đồ đạc bừa bãi trong phòng nhưng trong lúc đó bệnh viện tá hỏa ồn ào như có việc gì đó quan trọng. Đoán chắc lại người nào có sức ảnh hưởng lớn vào viện đây. Cô y tá từ đâu tới chạy thẳng vào phòng cậu đang dọn thở hổn hển:
- Anh là người nhà bệnh nhân Trương Triết Hạn?
Cung Tuấn ngẩn người:
- Anh ấy.... có chuyện gì sao?
Cô y tá hốt hoảng đến nỗi khóc toáng làm Cung Tuấn sợ hãi:
- Có người đã gặp bệnh nhân Trương tự tử ở bờ sông gần bệnh viện và đã kịp thời đưa vào bệnh viện cấp cứu. Bây giờ phòng phẫu thuật mới bắt đầu.
Cung Tuấn hốt hoảng chạy đến cuối hành lang nơi mà phòng phẫu thuật đang bật. Cậu chẳng biết va vào bao nhiêu người, họ quay lại mắng cậu "Không có mắt", "Không biết nhìn đường" cậu chẳng quan tâm. Nhìn vào phòng phẫu thuật qua cửa kính trong suốt, không gian trong ấy dường như lạnh băng chỉ có vài tiếng lạch cạch của dụng cụ phẫu thuật. Cái lạnh ấy cậu còn cảm nhận được qua cửa kính trong suốt khi bàn tay chạm vào. Phải chăng đó là hơi thở của tử thần? Hôm nay ông ấy đến mang Trương Triết Hạn đi cùng Vương Việt sao? Hay là chỉ ghé lại xem cuộc chiến đấu nội tâm của người con trai bé nhỏ nơi chốn nhân gian rồi cứ thế rời đi. Hay cũng có thể là ông nán lại để chờ Trương Triết Hạn tự bước ra khỏi thân xác theo ông về thế giới bên kia?
Tiếng huỳnh huỵch của ai đó chạy đến cuối hành lang, Cung Tuấn quay lại nhìn, có chút quen thuộc, lại là cậu ta.
- Triết Hạn, anh ấy sao rồi?
Đằng sau cậu ta là một người con gái cũng quen thuộc không kém. Cô thư kí trung thành một lòng với Trương Triết Hạn của cậu.
- Chủ tịch sao rồi?
Cung Tuấn thở dài bất lực:
- Vẫn đang phẫu thuật, y tá nói rằng anh ấy có ý định tự tử ở con sông gần đây.
Lăng Duệ và Cố Tương ngồi xuống, nhăn mặt đau đầu. Anh cứ như vậy thì biết làm sao đây. Anh cứ như này thì bao giờ mới trở lại được. Lăng Duệ cậu còn chưa kịp đem Vương Việt sang bên Pháp, Vương Việt sống chết ra sao cậu còn chưa biết. Hiện tại, người con trai bé nhỏ đó vẫn đang nằm ẩn dấu trong phòng cách li đợi cái chết gần kề sắp đến. Còn ngoài này, một người khác lại đau khổ hành hạ chính bản thân mình đến mức này.
- Cung Tuấn, hiện tại anh Hạn tinh thần vẫn chưa được ổn định, nhìn thấy cậu tôi sợ anh ấy sẽ lại nhớ về Vương Việt rồi làm chuyện điên khùng.
Lăng Duệ trao đổi ánh mắt ấm áp với Cung Tuấn. Không phải cậu ghét Cung Tuấn mà cậu chỉ sợ Cung Tuấn làm ảnh hưởng đến Trương Triết Hạn.
- Tôi sẽ giúp Triết Hạn...
- Cậu đừng nên xuất hiện trước mặt chủ tịch nữa cậu Cung.
Cố Tương ngắt lời khiến cả Lăng Duệ và Cung Tuấn sững người quay sang nhìn cô. Lời nói không chút ý cười đùa, mà trong giờ phút này có thể cười đùa được sao? Đôi mắt vững chắc lên tiếng khiến Cung Tuấn có phần khó hiểu.
- Cô nói vậy là ý gì?
Đúng như phong cách làm việc, thần thái nghiêm túc và thẳng tắp:
- Cậu không còn tư cách gì để bên cạnh chủ tịch nữa.
Cung Tuấn và Lăng Duệ bàng hoàng:
- Cố Tương, cô đang nói cái quái gì vậy?!
Cô cúi mặt đau khổ:
- Cha cậu đã hủy hợp đồng với MBC ngay trong thời gian nước sôi lửa bỏng. Cậu Cung, MBC bây giờ tụt dốc hẳn và có nguy cơ sẽ phá sản. Mất Vương Việt rồi MBC sụp đổ, cậu nghĩ xem nguyên nhân khiến chủ tịch mất tất cả, chủ tịch sẽ nghĩ tới ai đầu tiên?
———————————
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top