Chap 10. Dạy dỗ
Tay vẫn bám chắc vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn sợ hãi tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao sao Singto hắn lại ở đây không phải hắn không về nhà? Sớm không về muộn không về lại về ngay lúc này. Bây giờ xuống cũng chết mà không xuống cũng chết liều một lần vậy.
Định tiếp tục trèo lên thì chân cậu trượt đà rơi xuống, tư thế sẵn sàng, hai mắt nhắm chặt tiếp nhận về với đất mẹ.
Nhưng sao Krist cảm thấy bản thân cứ mãi lơ lửng giữa không trung thế này, cảm giác có gì đó rắn chắc đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của cậu. Krist từ từ mở một mắt, sau đó là hai mắt mở to nhìn người đang bao bọc thân mình.
Cũng may Singto nhanh chân lẹ tay đỡ được, nếu không ngã từ độ cao đó, chết thì không tới nỗi chắc chỉ gãy vài cái xương thôi.
Ánh mắt chạm nhau, lúc này cậu mới có cơ hội nhìn kỹ, so với năm năm trước thật sự thay đổi quá nhiều, gương mặt chửng chạc không già dặn, mang theo nét lãng tử khó tả xen kẽ sự băng lãnh đầy cuốn hút.... thu lại biểu tình trên gương mặt rùa nhỏ nhanh chóng trèo xuống đẩy hắn ra, lùi về phía sau. Hai tay bấu chặt gấu áo cúi gầm mặt như một đứa trẻ vừa gây lỗi.
"Tôi..... tôi..."
Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Này Singto Prachaya anh làm gì vậy?"
Không nói không rằng Singto vác cậu trên vai hướng thẳng về phía phòng mà bước tới. Biểu tình tức giận, mặt đen như lọ nồi, mạnh bạo mang người trở vào, thấy được cảnh này người làm chỉ có thể cầu nguyện cho Krist toàn mạng.
Rất nhanh đã đến phòng hắn khóa cửa cẩn thận để cậu không thể chạy một lần nữa. Vừa lúc thoát khỏi tay của hắn, cậu nhanh chóng nép vào góc tường ngay cạnh cửa sổ.
Tựa người vào chiếc bàn gần đó hai tay khoanh trước ngực nhìn người trước mặt. Lúc nãy tức giận không để ý, bây giờ Singto mới thấy cậu đang mặc đồ của hắn, chiếc áo sơ mi trắng phủ ngang đùi để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Mái tóc nâu cúi xuống che đi gương mặt không biết đang biểu tình thế nào. Phải chăng là đang sợ? Trông bộ dạng Krist lúc này vừa câu nhân vừa đáng yêu làm người ta chỉ muốn đè cậu ra ức hiếp.
Hai người cứ như vậy một người nhìn một người cúi gầm mặt.
"Em không có gì để nói với tôi?"
Vẫn âm giọng trầm đặc trưng, xen lẫn sự khó chịu cùng tức giận vang lên, phá bỏ đi sự im lặng đến đáng sợ trong căn phòng lúc này.
Cậu ngước đầu lên nhìn người phía trước đôi mắt long lanh, cái miệng nhỏ chu chu bắt đầu nói chuyện.
"Tôi muốn rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây?"
"Chúng ta à không, phải là tôi và anh, sớm đã kết thúc từ năm năm trước rồi anh cho tôi đi đi. Tiền... tiền tôi nhất định sẽ trả cho anh."
Núi lửa trong người hắn mạnh mẽ phun trào, trái lại gương mặt không mang theo ý tứ tức giận nào, rất bình tĩnh.
"Em nói đủ chưa?.... Đêm hôm đó........"
Chưa kịp để Singto nói hết câu cậu đã vội lên tiếng.
"Chuyện đêm đó tôi..... chỉ cần anh cho tôi đi tôi nhất định sẽ không bám theo hay uy hiếp gì anh đâu, sau này tôi sẽ không để anh thấy mặt tôi nữa có được không?"
Để nói lên những lời đó Krist đã từ bỏ danh dự và cả lòng tự trọng của mình qua một bên, mong hắn còn chút thương tình mà tha cho cậu.
Singto nhếch môi hai tay buông thõng, chậm bước tiến về phía cậu.
"Em nói hay thật đó."
"Nhưng tôi lại rất thích tiếng rên rỉ của em và cả cơ thể đó nữa làm sao có thể tha cho em đây?"
"Singto Prachaya tên khốn nạn, đồ tồi, không phải anh ghét tôi, tại sao còn đối xử với tôi như vậy chứ."_ Krist hét lên, giọt lệ trong suốt lăn dài trên bầu má, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn hắn.
Rất nhanh Singto đã bóp chặt lấy gương mặt nhỏ đầy diễm lệ kia. Lực đạo không nhẹ chút nào, cậu vùng vẫy hắn càng bóp chặt hơn.
"Cái miệng nhỏ này từ bao giờ đã biết mắng người vậy hả? Lúc trước em không có như vậy là ai đã dạy hư em. Hửm?"
"Singto buông... buông....tôi...ra."
Ghì chặt cậu xuống giường, chiếc áo sơ mi bị giật bung nút rơi lả chả nằm lăn lóc trên đất. Cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngấu nghiến đến khi hút cạn không khí thì bỏ ra.
"Em đã kí vào giấy bán thân cho tôi bây giờ còn muốn trốn?"
Krist mơ hồ lục lại ký ức của mình, cậu nhớ lại tờ giấy mà đêm đó cậu đã ký, là giấy bán thân? Ngay từ đầu đã bị hắn lừa, bị Singto hắn nắm tóc xoay vòng vòng. Hai tay cuộn tròn thành nắm đấm, cả thảy uất ức hạ thủ vào ngực Singto .
Hắn để mặc Krist đánh đến mệt thì thôi.
"Singto Prachaya anh lừa tôi là do anh lừa tôi."
"Anh tha cho tôi đi mà, tôi đâu lấy gì của anh đâu... tại sao lại đối xử với tôi như vậy."
"Tôi đã làm sai điều gì chứ."
Vừa đánh vừa khóc đến thương tâm, mặt mũi tái nhợt, giọng nói lạc lõng khàn đục vì khóc. Hắn ôm chặt cơ thể run rẩy giật giật theo từng tiếng nấc kia ôm vào lòng. Singto siết chặt cơ thể nhỏ đến khi Krist không thể nhúc nhích được nữa.
"Tại sao em cứ muốn rời khỏi tôi? Năm năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy, ở bên cạnh tôi không tốt sao?"
"Hơn nữa tờ giấy đó là tự em lựa chọn ký vào tôi đã ép em đâu."
"Anh.... anh..."
Nhìn người kia vì ấm ức mà cứ sụt sùi mãi hắn cảm thấy đau lòng lắm, cứ thế này không phải cách hay, là do hắn ép cậu tất cả đều do hắn.
Năm năm qua hắn luôn nhớ đến cậu nhớ những ngày tháng vô tư vô lo cùng cậu. Sau khi chia tay Krist , hắn tìm đến rượu sau đó thì qua Mỹ ba năm. Mỗi ngày Singto đều vùi đầu vào công việc tìm quên. Cho đến hai năm trước hắn trở về Thái Lan , ký ức năm xưa một lần nữa sống dậy. Mỗi ngày hắn đều nhớ đến cậu, nhớ từng nụ cười ánh mắt và cả giọng nói ngọt ngào của cậu. Tất cả hắn đều nhớ rất rõ, mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Hắn từng nói ghét cậu nhưng thật ra hắn ghét bản thân mình, đã không cho cậu sự tin tưởng để cậu rời xa vòng tay của hắn. Nhớ nhung day dứt đeo bám suốt năm năm, mỗi ngày không có cậu cuộc sống của hắn chẳng khác nào địa ngục tối tăm không ánh sáng.
Cho đến ngày hôm đó, vô tình gặp lại cậu nhìn cậu thờ ơ với hắn nhưng lại vui vẻ với người khác hắn rất đau. Hắn muốn cậu muốn cậu phải tự nguyện ở bên hắn như trước kia như vậy có gì không đúng.
Singto tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn ở bên cạnh cậu điều đó quá đáng lắm hay sao. Để cậu tự nguyện ở bên cạnh, Singto chỉ còn cách ép cậu phải chọn ở bên cạnh hắn dù bất cứ giá nào đi chăng nữa. Chỉ cần Krist Perawat, Singto Prachaya chỉ cần Krist Perawat mà thôi.
Muốn cậu yêu hắn như trước kia đầu tiên phải trói chặt cậu ở bên cạnh. Và hiện tại cách tốt nhất là lên giường.
Singto buông cậu ra hai tay đặt hai bên đôi vai nhỏ run run, để Krist đối diện trực tiếp với hắn.
"Tôi cho em một cơ hội, ba ngày, nếu ba ngày sau em có thể bước xuống giường tôi sẽ để em đi."
"Nói dối anh lại lừa tôi."
"Lần này tôi sẽ không lừa em, sợ là đến lúc đó người không muốn đi là em."
.
"Tôi đồng ý."_ Krist do dự hồi lâu đưa ra quyết định.
"Nếu đã đồng ý thì không được hối hận cũng không được chạy trốn nữa."
Tuy còn nghi hoặc nhưng nhìn gương mặt chắc chắn của hắn, Krist lần nữa đánh cược cuộc đời của mình.
"Được."
Một lần nữa cậu lại bị Singto hắn lừa để xem ba ngày đó cậu sẽ phải trải qua những gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top