Chương 6-10: Saudade

Saudade (Bồ Đào Nha): Cảm giác khao khát, nhớ thương một điều quý giá nhưng không bao giờ trở lại.
__________________

Lúc ban đầu khi Phi Nhung rất thích Mạnh Quỳnh, nằm mơ cũng muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy người trong mộng, nhưng sau đó, cô trở nên có chút e ngại khi thấy anh. Lúc anh đi xa thì không đến nỗi, nhưng chỉ cần ở khoảng cách gần, cô liền không thể nói nên lời, khẩn trương cùng sợ hãi, huống chi ba tháng trước còn xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này anh ngồi đằng sau cô, giọng nói của anh, hơi thở của anh, cô đều có thể cảm nhận rõ ràng. Phi Nhung khẩn trương tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Mạnh Quỳnh cùng đạo diễn bàn luận về một số phim điện ảnh và chương trình truyền hình. Anh nói rất ít, mà chủ yếu là đạo diễn nói thao thao bất tuyệt. Nhưng mỗi lần Mạnh Quỳnh lên tiếng, đều làm cho đáy lòng Phi Nhung run lên kịch liệt.

Đến cuối cùng, không chịu nổi nữa, đành buông đôi đũa trong tay xuống, lấy cớ đi toilet nói với trợ lý Triệu Manh rồi đứng lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Phi Nhung đứng lên, Mạnh Quỳnh cũng bật dậy.

Toilet phía sau Phi Nhung, cửa ra đại sảnh buổi tiệc sau lưng Mạnh Quỳnh. Cô xoay người, anh cũng xoay người, hai người cứ như vậy không kịp phòng bị bất ngờ đối mặt nhau.

Phạm Phi Nhung vừa chạm phải tầm mắt anh, lập tức hoảng sợ vội vã cúi đầu, tránh đi ánh nhìn của đối phương.

Cô và anh thành vợ chồng đã được năm tháng, nhưng là kết hôn trong bí mật, nên trong con mắt của người ngoài, hai người bọn họ chỉ là người xa lạ không có quan hệ.

Cô siết chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế đáy lòng đang run lên của mình, vờ không quen biết Mạnh Quỳnh như những người khác, hướng phía anh cung kính chào chào hỏi : "Nguyễn Tổng."

Mạnh Quỳnh không thay đổi sắc mặt nhưng đứng bất động, ánh mắt có chút mơ hồ dường như căn bản là không nghe thấy tiếng đối phương. Qua một hồi thật lâu, anh chợt chớp mắt, xoay người, vòng qua bên sải bước hướng về cửa ra đại sảnh buổi tiệc rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh đều không liếc mắt nhìn Phi Nhung lấy một cái, như thể người phụ nữ đứng trước mặt này không phải là người vợ đã kết hôn cùng anh năm tháng qua.

-

Nguyễn Mạnh Quỳnh tính tình cô lãnh, toát ra hơi thở người-lạ-chớ-tới-gần. Hơn nữa, trong làng giải trí anh một tay che trời, khiến mọi người gặp anh khó tránh khỏi căng thẳng cẩn trọng. Hiện tại anh đã đi rồi, không khí buổi tiệc dần khôi phục lại sự huyên náo. Tất nhiên cũng bởi vì sự xuất hiện của anh, cũng làm nổi lên không ít lời bàn tán xôn xao.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh thật đúng là huyền thoại của giới showbiz!" - một người đàn ông trên tay cầm ly rượu đỏ tươi, lên tiếng bình phẩm.

"Đâu chỉ là huyền thoại thôi, mà thật sự là một huyền thoại khó tin! Phải biết rằng từ lúc anh ta gia nhập đến nay, suốt mười năm mà không có một scandal hay vụ bê bối tình ái nào." - người phụ nữ bên cạnh anh ta tiếp lời.

"Hơn nữa nghe đồn anh ấy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lúc gia nhập giới showbiz chỉ là một thanh niên nghèo. Phải chịu không ít uất ức, nhẫn nhịn gần bốn năm mới hết khổ. Sau đó quả lời trời không phụ lòng người. Liên tiếp sáu năm nay, mười kiệt tác điện ảnh được bình chọn trên mạng, trong đó có sáu bộ phim anh ta đảm nhiệm vai chính, hai bộ là vai phụ." - người đàn ông tiếp tục nói.

"Hơn truyền kỳ một màn là ba năm trước đây, truyền thông Nhân Tâm gặp phải nguy cơ đóng cửa không? Cậu ta đã dùng toàn bộ đồng lương dành dụm được trong mấy năm để thu mua lại công ty đó. Khi ấy mọi người đều nghĩ cậu ta bị điên đâm đầu vào kết cục phá sản, nào ai ngờ được chỉ trong ba năm ngắn ngủi, truyền thông Nhân Tâm thật sự trở thành công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước, những ngôi sao nổi tiếng ngoài kia, người nào mà không phải xuất thân từ truyền thông Nhân Tâm chứ." - người đàn ông thứ 3 nghe được cuộc "khai quật" quá khứ oanh liệt này khá thú vị bèn nhập hội.

"Nhưng tôi nghe nói rằng anh ta có tính cách hơi quái gở, không tình yêu, cũng không giao thiệp với người khác, chỉ thích làm việc một mình. Trong giới showbiz mấy năm nay không ai nói chuyện với anh ta được quá 10 câu. Cùng không ai vượt qua được gương mặt anh tuấn, năng lực xuất chúng, lẫn diễn kỹ hạng nhất của anh ta, khó trách được mọi người mệnh danh là anh chồng quốc dân, chỉ là không biết anh chồng quốc dân này cuối cùng sẽ lấy ai đây?"

"Phải phải, cậu ấy gia nhập từ năm mười tám tuổi, đến nay cũng đã hai mươi tám rồi, cho dù là không kết hôn, cũng nên có bạn gái chứ? Như thế nào một chút tin tức cũng không có?"

"Đúng vậy, đừng nói bạn gái, mà ngay cả người tình tin đồn cũng không thể chụp được 1 tấm, anh nói xem liệu cậu ấy có phải là không có hứng thú với phụ nữ không...?" (cayyyyyyyy)

Triệu Manh nghe những người xung quanh nghị luận, nhịn không được ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phi Nhung trước mặt đang cầm thìa khuấy cà phê, hỏi:

"Không phải hắn ta ở Đà Nẵng quay phim còn chưa kết thúc sao? Thế nào lại đột nhiên quay về Hà Nội?"

Tuy rằng chuyện kết hôn của hai người giữ bí mật với bên ngoài, nhưng thân là bạn tốt nhiều năm kiêm quản lý của cô - Triệu Manh, cho nên từ "hắn ta" trong lời của Triệu Manh tuy không nêu tên nhưng có thể hiểu được là đang ám chỉ Mạnh Quỳnh. Tay cầm thìa hơi dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên và nhìn Triệu Manh, lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật:

"Không biết."

"Không biết?!" Triệu Manh vẻ mặt kỳ quái xem xét Phi Nhung: "Này Phạm Phi Nhung, cô rốt cuộc có phải là vợ không vậy? Anh ta từ Đà Nẵng quay về Hà Nội, sao lại không thông báo cho cô?"

Phi Nhung tiếp tục lắc đầu: "Không có."

Triệu Manh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi Phi Nhung và Mạnh Quỳnh chạm mặt nhau mà Mạnh Quỳnh từ đầu tới đuôi đều không nhìn Phi Nhung lấy một cái. Lúc đó, cô nghĩ là hai người chỉ diễn trò để che giấu việc kết hôn, nhưng bây giờ lại thấy có vẻ không giống như vậy. Triệu Manh cau mày, mở miệng hỏi lần nữa : "Cậu và anh ta đã từng vụng trộm như thế nào? Bình thường khi không gặp nhau thì bao lâu mới liên lạc một lần?"

Phạm Phi Nhung rũ xuống rèm mắt, không nói gì, cô và anh không có xảy ra cái gì gọi là vụng trộm cả. Từ khi kết hôn tới giờ đã được năm tháng, số lần nói chuyện không vượt quá ba. Mà lần bọn họ nói chuyện nhiều nhất là vào ba tháng trước, khi cô ngà ngà say mà ôm ấp yêu anh một lần, mà một lần đó cũng là anh đay nghiến cô.

Nghĩ tới điều ấy, Phi Nhung nhếch môi cười nhạt, bỏ qua câu đầu mà trả lời thẳng vấn đề thứ hai của Triệu Manh: "Anh ấy và mình đã ba tháng không liên lạc rồi."

"Ba tháng?!" Triệu Manh mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị: "Phạm Phi Nhung, cô rốt cuộc là vợ anh ta, hay anh ta đang nuôi vợ bé? Nói cô là vợ bé cũng là coi trọng cô lắm rồi. Vợ bé bồi kim chủ ngủ một giấc, còn có thể mò được không ít chỗ tốt, mà cô thì sao? Thân là vợ anh ta, cô xem cô từ đầu tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu? Còn nữa, anh ta trong giới showbiz hô mưa gọi gió, muốn đưa cô lên thành ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại khăng khăng chỉ cấp cho cậu một vai phụ nhỏ trong bộ phim vừa rồi..."

Phi Nhung không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói quyết liệt của Triệu Manh mà khẽ run. Triệu Manh nói đúng, cô đích xác ngay cả vợ bé cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng vợ bé tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ ưa thích, mà cô bồi anh ngủ, ngược lại còn chọc anh phẫn nộ cùng chán ghét.

Phạm Phi Nhung bưng cà phê lên hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của người khác:

"Cậu cũng không phải không biết, mình và anh ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình thường."

Triệu Manh và Phi Nhung quen nhau từ thời tiểu học, tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, Triệu Manh cũng biết. Cô nghe Phi Nhung nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đối phương thủy chung vẫn duy trì bình tĩnh, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng:

"Nhung nhỏ, hồi trung học, trong trường số nữ sinh có thể nói chuyện với anh ta không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay, mà cô nằm trong số đó, hơn nữa lúc ấy anh ta đối với cậu cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi chung. Sau khi lên đại học, như thế nào đột nhiên hai người các người ai cũng không liên lạc với đối phương? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi anh ta không nhịn được nói những câu khó nghe. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người?"

Xảy ra chuyện gì? Trong nháy mắt Phi Nhung trở nên có chút hoảng, cô nhìn chằm chằm tách cà phê truớc mặt một hồi thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Mình không biết, mấy năm nay, mình còn muốn biết hơn cậu, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Câu hỏi này đã mười mấy năm rồi...nhưng vẫn cất trong xó mãi không có câu trả lời.

***

Khi Mạnh Quỳnh lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý đã đỗ xe trước cửa chính chờ.

Trợ lý thấy anh, lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau xe.

Mạnh Quỳnh không nói tiếng nào khom người lên xe. Lúc trợ lý đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, lén nhìn anh, phát hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông tỏa sáng, khóe môi mím chặt.

Anh ta bị vẻ mặt như thế của Mạnh Quỳnh dọa sợ tới mức đáy lòng một trận chột dạ, vội vã đóng cửa sau xe, ngồi trên chỗ điều khiển, phát động động cơ, quay vô lăng lái xe rời đi.

Trợ lý theo anh rất nhiều năm, Mạnh Quỳnh chỉ cần có một cử chỉ vẻ mặt nhỏ thôi, liền có thể đoán được tâm tình của anh.

Khi anh mím chặt môi, tám chín phần mười là biểu hiện tâm tình không tốt.

Chỉ là rõ ràng sau bữa tối, tâm tình anh vẫn bình thường không nóng không lạnh, như thế nào một mình một người lên lầu một chuyến, trở ra liền biến thành như vậy?

Trợ lý đáy lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không có can đảm đi hỏi Mạnh Quỳnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ khi xe ra đến đường chính mới mở miệng xử lý việc công:

"Nguyễn Tổng, bây giờ chúng ta ra thẳng sân bay chứ ạ?"

Anh không lên tiếng.

Bên trong xe càng trở nên tĩnh lặng.

Mạnh Quỳnh tính tình vốn là lạnh lùng, làm cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng lúc này hơi thở lạnh băng xen lẫn cỗ cảm giác áp bách từ trên người anh tỏa ra lan tràn, khiến không khí bên trong xe bị đè ép mà lạnh lẽo.

Trợ lý nhìn thẳng mặt đường, không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ chuyên chú lái xe, nhưng đáy lòng cậu càng ngày càng căng thẳng.

Khi xe đi được nửa đường thì tiết trời đang êm đẹp đột ngột chuyển mưa.

Để làm dịu lại sự căng thẳng của bản thân, trợ lý lần nữa lên tiếng: "Trời mưa rồi."

Lời nói vừa dứt, mưa càng nặng hạt hơn, bên trong xe anh vẫn thuỷ chung không lên tiếng, chỉ có âm thanh mưa rơi lạch tạch đập vào mạn xe.

Trợ lý liên tục hai lần nói chuyện, đều không nhận được trả lời, lần này hoàn toàn hết hy vọng liền im bặt.

Mưa càng lúc càng lớn, tầm nhìn không tốt, tốc độ xe cũng chậm lại. Vào lúc xe chuẩn bị quẹo vào hướng ra sân bay, Mạnh Quỳnh luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng: "Dừng xe!"

Thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để trợ lý có thể hoàn toàn nghe thấy, liền lập tức thắng cả hai phanh lại.

Trợ lý quay đầu, nghi hoặc nhìn về phía sau:

"Chủ tịch, làm sao vậy?"

Mạnh Quỳnh rất lâu đã không lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ xe. Một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh đang vội vội vàng vàng chạy dưới cơn mưa như trút, cuối cùng cũng núp được dưới mái hiên một tòa nhà bên lề đường. Hai người trú được khoảng hai phút, một chiếc taxi đến mở cửa, hai người liền chui vào trong xe rời đi. Nhưng tầm mắt anh lại vẫn như cũ dừng lại ở nơi mái hiên mà hai học sinh ấy vừa tránh mưa.

Trợ lý cũng không hiểu được anh đang nhìn cái gì, thấy anh hô dừng xe, chậm chạp không có gì phân phó, nhịn không được lại ra tiếng:

"Chủ tịch?"

Mạnh Quỳnh vẫn không nói chuyện, dường như đang thất thần, sự việc nhiều năm về trước bỗng nhiên ùa về trong đầu anh.

Hôm đó cũng là một ngày mưa to như vậy, anh và Phi Nhung cùng chạy vào một ngôi nhà cũ nát tránh mưa, đó là nơi anh và cô gặp nhau lần đầu tiên, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế im lặng nhìn nhau, sau đó thấy đồng phục trên người đối phương mới biết là cả hai học cùng trường.

"Chủ tịch?"

Không biết qua bao lâu, bên trong xe lại vang lên tiếng của trợ lý, Mạnh Quỳnh mi tâm hơi hơi giật, nhàn nhạt quay đầu, đáy mắt tối đen thâm thúy, bình thản không có bất kỳ sắc thái và cảm xúc nào.

"Chủ tịch, chưa đến hai tiếng nữa là tới giờ máy bay cất cánh, chúng ta cần phải đi làm thủ tục..."

Trợ lý còn chưa nói hết, Mạnh Quỳnh đã nhẹ giọng đánh gãy lời cậu: "Cậu xuống xe ở trạm taxi gần nhất đi."

"A?" Trợ lý kinh ngạc, vừa định tiếp tục nói, Mạnh Quỳnh giọng điệu không thăng trầm mở miệng: "Hôm nay không đi Đà Nẵng, cậu hãy đổi vé máy bay thành sáng mai."

Đợi cho trợ lý xuống xe, Mạnh Quỳnh lên ngồi ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng, ngón tay gõ lên một nhịp như đã quyết định điều gì, phiền não vặn chìa khóa, thuần thục lái xe, ngoặt một vòng tại giao lộ phía trước hướng vào thành phố.

-

Tiệc mừng công phim "Hãy nói yêu em" kết thúc, Triệu Manh lái xe đưa Phi Nhung quay về Cẩm Tú Viên.

Cẩm Tú Viên là khu dân cư cao cấp ở ngoại thành Hà Nội, thiên nhiên bao la vây quanh, tấc đất tấc vàng, mà phòng cưới của Mạnh Quỳnh và Phi Nhung nằm ở khu biệt thự Cẩm Tú Viên.

Triệu Manh vững vàng đỗ xe trước cổng biệt thự. Lúc này mưa đã tạnh, con đường được cọ rửa đặc biệt sạch sẽ, đèn đường mờ nhạt vẩy lên những giọt nước trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Phi Nhung chào tạm biệt Triệu Manh, chờ sau khi cô ấy đánh lái đem xe rời đi, mới từ trong túi lấy ra chìa khóa, mở cổng biệt thự.

Trời vừa đổ cơn mưa, vốn trong sân hoa nở ngập tràn, giờ trên sân lác đác vài cánh hoa rơi, những hạt mưa đọng lại trên những đóa còn trụ vững nhẹ nhàng từng giọt từng giọt tí tách trôi.

Lối vào biệt thự tuy không xa, nhưng Phi Nhung lại từng bước chậm rãi.

Anh từ Đà Nẵng trở ra Hà Nội, không biết tối nay có quay lại Cẩm Tú Viên hay không? Hoặc là, bây giờ, anh đã ở Cẩm Tú Viên rồi?

Chuyện xảy ra ba tháng trước kia, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh như thế nào, vừa nghĩ tới cô có thể sẽ chạm mặt Mạnh Quỳnh, toàn thân liền vô thức trở nên căng thẳng luống cuống lên.

Phi Nhung đứng trước cửa ra vào ngôi biệt thự, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mới cầm chìa khóa mở cửa.

Trong biệt thự không có gì ngoài người giúp việc cứ mỗi ngày hai lần đến quét tước vệ sinh ở bên ngoài, cũng không có người hầu ở lâu dài, cho nên cực kỳ yên tĩnh.

Phi Nhung đứng ở lối vào phòng khách, hướng mắt xung quanh, thấy không có một bóng người mới thay giày, từ từ đi lên lầu, nhìn đến trên lầu cũng trống rỗng, tâm tình lúc này mới âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Anh không có ở Cẩm Tú Viên... Chỉ là không biết liệu đêm nay anh có tới?

Ngoài ba tháng anh và cô không gặp mặt, hai tháng đầu khi anh và cô kết hôn, anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới ở lại Cẩm Tú Viên một lần, tuy rằng mỗi lần tới thời gian không cố định, nhưng cũng sẽ không muộn quá nửa đêm.

Lúc này là mười một giờ khuya, nói cách khác, đợi thêm một tiếng nữa, nếu như anh vẫn chưa đến, thì có nghĩa là đêm nay anh sẽ không tới.

Trong suốt khoảng thời gian này, Phi Nhung luôn thấp thỏm không yên, thời gian chậm rãi trôi, kim đồng hồ trên vách tường phòng ngủ chỉ một giờ. Phạm Phi Nhung thân thể căng thẳng suốt một đêm, rốt cuộc cũng được thả lỏng, cả người vô lực nằm trên ghế sô pha.

Đã một giờ sáng rồi, đêm nay anh chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top