Chương 301-305
Cho dù lúc trước cô rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà leo lên giường của anh, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn không phải vì thích anh.
Có lẽ đêm đó uống nhiều nên cô coi anh là Gia Mộc, cũng có lẽ là do say rượu nên mơ hồ mà làm bậy. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, bát nước đổ rồi khó hốt lại được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, có lẽ cô đã sớm nghĩ ra một cái lý do loa đại khái nào đó để chống chế với anh.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, giao dịch này chắc chắn không phải là chủ ý của cô, nhưng mà anh cứ mắt nhắm mắt mở, làm giao dịch với cô mãi không dứt. Sau đó lại an ủi bản thân, không phải anh phản bội em trai của mình, mà là do Phi Nhung quyến rũ anh trước.
Suy nghĩ của anh thật sự không trong sáng, rất xấu xa, nhưng anh không có cách nào khác, anh chỉ có thể dựa vào nhược điểm đó, một lần lại một lần phát sinh chút chuyện gì đó với cô.
Sau này, khi quan hệ của anh và cô bắt đầu có chiều hướng tốt, anh lại dè dặt cẩn thận giữ gìn. Sau nữa, anh lại cho rằng bản thân mình và cô dựa vào giao dịch này, lửa gần rơm lâu ngày cũng sẽ bén.
Cho đến khi anh nghe được bút ghi âm của An Hạ, thấy được vẻ mặt cô nhìn chăm chú vào mình khi đang giả Gia Mộc, ánh mắt đó...
Thì ra, lại là do anh mơ mộng hão huyền.
Anh biết rõ rành rành là bản thân mình suy nghĩ viển vông, nhưng vẫn không khống chế được mơ ước xa vời.
Mạnh Quỳnh nghĩ tới đây, sâu trong ngực trái rõ ràng cảm giác được, một đợt đau nhói. Anh không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy ngực, sau đó dụi tắt điếu thuốc trong tay đã sắp cháy hết. Dừng lại đứng trước cửa sổ một lát, rồi mới bước đi tiếp, trở về trước bàn làm việc, kéo ngăn kéo đầu tiên, từ bên trong lấy ra một mảnh giấy đã bị xé làm hai, ghép lại với nhau, là một tấm thiếp sinh nhật nhỏ nhắn, mặt giấy đã có chút ố vàng, nét chữ nhoè đã khô lại giống như bị nước đổ vào, chữ viết đã hơi mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra chữ lúc đầu: "Nhung nhỏ, sinh nhật vui vẻ. Chờ anh."
-
Má Trần không có ở đây, cả ngôi biệt thự tối đen như mực, ngay cả đèn trước cửa cũng không bật lên.
Phi Nhung bật đèn lên, nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, sau đó nặng nề lê người lên tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ. Cô liếc mắt một cái nhìn lên vách tường trước mặt, đầy bong bóng đủ mọi màu sắc, xếp chồng lên thành chữ sinh nhật vui vẻ, nhất thời cơ thể cứng ngắc đứng ở cửa.
Cho tới bây giờ, cô còn nhớ được rõ ràng, bản thân hết lòng bận rộn cả một buổi chiều trang trí phòng, thậm chí trong đầu còn không ngừng tưởng tượng khi Mạnh Quỳnh nhìn thấy tình cảnh này, rốt cuộc sẽ có vẻ mặt ra sao.
Mặc dù là cô mang lại kinh ngạc vui mừng cho anh, nhưng lúc đó cô còn vui vẻ hưng phấn hơn là bản thân mình đạt được chuyện tốt.
Phi Nhung ngơ ngác đứng trước cửa hồi lâu, mới đi vào phòng ngủ, cô quan sát một vòng xung quanh bốn phía tường dán đầy bong bóng của phòng ngủ. Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ bản thân bày các ngọn nến trên ban công, sau đó cả người như mất đi toàn bộ sức lực, từ từ ngồi sụp xuống, đưa tay ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào đó.
Cô ngu ngốc cũng biết, khi trên xe rõ ràng anh tức giận trút vào cô.
Nhưng cô nghĩ như thế nào cũng không biết được, rốt cuộc mình đắc tội gì đến anh, khiến cho anh tức giận như vậy.
Phi Nhung càng nghĩ, càng cảm thấy tủi thân, sau đó, bờ vai cô bắt đầu run khe khẽ, tiếng nức nở như có như không bay ra.
Qua rất lâu, cô ngẩng đầu lên từ đầu gối, nước mắt trên mặt đã cạn, hốc mắt đỏ hoe, bởi vì ngồi bó gối một lúc lâu, nên khi cô đứng lên, chân tê rần, người liền ngã nhào trên sàn nhà.
Phi Nhung cắn cắn môi, bò lên từ trên mặt đất, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là 12 giờ 01, sinh nhật của anh đã qua rồi.
Cô đứng ngẩn ngơ một hồi, mỡi rũ mắt xuống, ra khỏi phòng ngủ.
Biệt thự trống không, chỉ có tiếng bước chân của một mình cô, từ trong đáy lòng của Phi Nhung có một chút cô đơn không nói nên lời.
Cô đi tới phòng chứa đồ, lấy ra một cái hộp giấy, rồi lại trở về phòng ngủ, sau đó quỳ trên mặt đất, nhặt từng ngọn nến lên, cất vào trong hộp, sau đó lại ôm xuống lầu, cất vào phòng chứa đồ.
Lúc trở về phòng ngủ, Phi Nhung cầm trong tay một cái kim băng, hướng về phía bong bóng trên vách tường, lần lượt đâm lên, bong bóng nổ tung, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên bên tai cô, cô tựa hồ một chút cũng không kinh sợ, vẻ mặt nhìn vô cùng an tĩnh, vươn cánh tay còn lại liên tục kéo xác bong bóng từ trên vách tường xuống, nhét vào trong túi rác.
Dọn dẹp phòng ngủ xong, Phi Nhung tiện thể mang túi rác xuống lầu, lúc chuẩn bị mở cửa ném xuống, liền nghĩ tới bánh ngọt được cô làm lạnh trong tủ, sau đó tạm dừng một giây, liền đi về phía bếp, mở tủ lạnh ra, bưng bánh ngọt ra, không suy nghĩ lập tức liền đem chiếc bánh vào trong túi rác, sau đó trực tiếp mang ra bên ngoài, ném vào thùng rác chung ở trước cổng nhà.
Đợi đến khi Phi Nhung xử lí xong toàn bộ, đã là 01 giờ sáng, cô nhanh chóng tẩy trang, tắm rửa, sau đó liền bò lên giường.
Không biết có phải nguyên nhân vì thời gian này mỗi đêm đều có Mạnh Quỳnh trở về hay không, cô cảm thấy bên người như thiếu đi cái gì đó, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, qua một lúc lâu không dễ dàng gì mới có thể chợp mắt chút, kết quả chưa bao lâu đột nhiên tỉnh lại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sắc trời đã hơi sáng, bên kia giường trống không, hiển nhiên đêm qua Mạnh Quỳnh không trở về.
Phi Nhung ôm lấy chăn ngồi trên giường một hồi, nghe âm thanh mở khóa truyền đến từ dưới lầu, cô theo bản năng xốc chăn lên, chân không chạy ra khỏi phòng ngủ, mới vừa bước đến chỗ cầu thang, lại nhìn thấy bóng dáng má Trần mang theo bao lớn bao nhỏ đi về phòng bếp.
Đáy lòng Phi Nhung nổi lên một cơn mất mát, đứng tại chỗ một hồi, sau đó xoay người trở về phòng ngủ. Cô không có nửa điểm lưỡng lự, nghĩ đến hôm nay phải đến đoàn phim, vì thế liền gọi điện cho Triệu Manh, kêu cô ấy lái xe qua đón mình sớm chút.
Mạnh Quỳnh một đêm không ngủ, mãi cho đến bảy giờ sáng, nghe thấy tiếng động truyền vào từ bên ngoài cửa phòng, mới phát giác đã đến giờ làm việc, sau đó đi vào phòng ngủ ở phía sau, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Lúc chín giờ, mở một cuộc họp sớm, khi kết thúc, cũng chỉ mới mười giờ.
Hôm nay phải đi đến đoàn phim "Thanh xuân em đợi", tối qua xe để lại cho Phi Nhung, xe khác lại ở biệt thự Phu Canh, cho nên vừa tan họp, anh trực tiếp bảo trợ lý gọi một chiếc xe taxi, đưa bọn họ đến Cẩm Tú Viên.
-
Tuy Phi Nhung đã bảo Triệu Manh đến sớm một chút để đưa cô đến đoàn phim, nhưng lúc Triệu Manh đến, đã là gần mười một giờ trưa.
Triệu Manh không lái xe vào, mà đứng ở ngoài cổng biệt thự.
Phi Nhung chào má Trần, sau đó mang theo túi đi ra ngoài, lúc này Triệu Manh đã quay đầu xe, đứng bên đường đối diện.
Lúc Phi Nhung chuẩn bị qua đường, một chiếc xe taxi dứng trước cổng chính biệt thự, cô vội vàng dừng bước lại, vừa chuẩn bị vòng qua xe, lại nhìn thấy cửa xe taxi bị đẩy ra, trợ lý của Mạnh Quỳnh bước xuống từ ghế lái phụ, sau đó đi về sau hai bước, mở cửa xe phía sau.
Mạnh Quỳnh xuống xe, đi về phía trước hai bước, sau đó mới thấy Phi Nhung ở cửa nhà, bước chân lập tức dừng lại.
Trong lúc đó hai người cách nhau một khoảng ước chừng ba bước, người nào cũng không mở miệng nói chuyện với người đối diện.
Trợ lý cũng không chũ ý đến tình huống phía sau, cúi lại vào xe, sau khi trả tiền taxi xong, mới xoay người, nhìn đến Mạnh Quỳnh đứng tại chỗ không cử động, không nhịn được nghi ngờ gọi một tiếng: "Nguyễn tổng?"
Sau đó đi về phía trước hai bước, nhìn đến Phi Nhung đứng trước mặt Mạnh Quỳnh, lễ phép kính cẩn cúi chào một tiếng: "Chào chị Nhung."
Phi Nhung hoàn hồn, gật đầu một cái về phía trợ lý, không nhìn lại Mạnh Quỳnh, chỉ là dùng sức nắm chặt túi xách trong tay, sau đó dịch sang hướng bên cạnh hai bước, vòng qua Mạnh Quỳnh, đi về phía đường đối diện.
Cô có chút vội, căn bản không chú ý đến chiếc xe taxi khi nãy của Mạnh Quỳnh đang khởi động chuẩn bị dời đi, suýt nữa đâm vào cô, may mà anh phản ứng đúng lúc, kịp thời bắt lấy cánh tay của Phi Nhung, cứng rắn kéo cô về phía sau hai bước, sau đó chiếc taxi băng qua trước mặt cô, rời đi.
Trợ lý bị một màn vừa rồi làm cho hốt hoảng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Phi Nhung hỏi: "Chị, có sao không?"
Phi Nhung miễn cưỡng ổn định tinh thần, lắc lắc đầu với trợ lý, sau đó mới để ý đến cánh tay của mình vẫn còn bị Mạnh Quỳnh nắm chặt, trong lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp.
Thân thể cô co cứng một chút, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua Mạnh Quỳnh, người đàn ông cúi thấp đầu, con ngươi tối đen gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cô theo bản năng cụp mắt xuống, do dự một chút, lại giãy cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh, sau đó không nói tiếng nào cúi thấp đầu, đi về phía đướng đối diện.
Bàn tay Mạnh Quỳnh cứng ngắc dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì tư thế như đang nắm vật gì đó, tầm mắt thẳng tắp chằm chằm nhìn theo bóng dáng Phi Nhung.
Cô mở cửa xe, Triệu Manh đang gọi điện thoại bên trong quay đầu, nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó liền khởi động xe, đạp chân ga, rời đi.
Xe ngoặt ở một chỗ phía trước, hoàn toàn còn không nhìn thấy, Mạnh Quỳnh vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.
Trợ lý theo anh nhiều năm, nhạy bén cảm nhận được không khí u ám, thức thời tránh xa Mạnh Quỳnh vài bước, giả câm giả điếc trầm mặc.
Qua rất lâu sau, ánh mắt của anh mới nhẹ nhàng chớp chớp, thu lại tầm mắt từ phương xa, sau đó buông cánh tay xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh quay đầu, không một tiếng động bước đi, đi về phía trong biệt thự.
Trợ lý chờ anh đi trước một khoảng cách, mới bước đi, theo kinh nghiệm của cậu, dù lúc này Mạnh Quỳnh nhìn rất im lặng bình tĩnh, nhưng lại là lúc tâm tình anh tệ nhất.
Trợ lý cũng không đi theo anh vào nhà, chỉ cầm cái chìa khóa xe, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái trước, chờ anh.
Má Trần vừa mới tiễn Phi Nhung đi, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cửa bị người đẩy ra, tưởng cô quên lấy thứ gì, nên mới quay lại, vì thế vội vàng buông chén xuống, đi ra: "Cô quên..."
Má Trần chưa nói hết câu, đã nhìn thấy Mạnh Quỳnh đứng ở trước cửa đổi giày, vì thế vội vàng sửa miệng, giọng nói cũng không tùy ý như vừa rồi: "Cậu chủ, về rồi sao."
Mạnh Quỳnh không nhìn má Trần, cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả đầu cũng lười gật.
Má Trần sớm đã quen tính tình lạnh lùng như vậy của anh, tiếp tục cười hỏi: "Cậu đã ăn trưa chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Nhìn thấy Mạnh Quỳnh vẫn như cũ không có phản ứng gì, vì thế cũng không hỏi thêm, chỉ nói một câu: "Cô chủ vừa mới ra ngoài."
"Tôi biết." Thật ra khi Mạnh Quỳnh nghe được những lời này, liền mở miệng đáp lại hai chữ.
Má Trần thấy anh nói chuyện, nhất thời lại nói nhiều hơn: "Cậu chủ, tối hôm qua sinh nhật có vui không?"
Nhắc đến tối hôm qua, sắc mặt Mạnh Quỳnh nháy mắt liền u ám, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia tàn bạo, đi nhanh về phía cầu thang.
Má Trần cũng không đi chú ý tới vẻ mặt của anh, tiếp tục tự mình nói tiếp: "Cậu phải biết rằng hôm qua cô chủ muốn làm cho cậu bất ngờ, nên đã chuẩn bị mất cả một buổi chiều đó."
Bất ngờ? Cái gì bất ngờ?
Mạnh Quỳnh giống như bị người điểm huyệt nói, cả người bất động đứng ở trên cầu thang.
"Cô chủ còn tự mình mua rất nhiều dụng cụ làm bánh sinh nhật, để làm cho cậu một cái bánh ngọt. Cô ấy nói đó là lần đầu tiên cô ấy làm bánh, cảm thấy chưa được tốt lắm, nhưng tôi thấy cô ấy rất khéo tay, làm 1 lần đã thành công rồi."
"Cô ấy còn trang trí rất nhiều bong bóng ở khắp phòng, còn dùng những ngọn nến nhỏ xếp thành chữ ở trên ban công phòng ngủ..."
Má Trần còn nói chưa xong, Mạnh Quỳnh liền cất bước lớn đi lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng ngủ vẫn như thường ngày, bức tường có họa tiết màu trắng, trên ban công vẫn như trước nay không hề thay đổi, cửa sổ mở ra, gió hạ thổi đến, rèm cửa sổ lay động, cành lá xanh biếc lay động, mang theo một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, hoàn toàn không thấy cảnh tượng mà má Trần vừa nói.
Anh chỉ ở trong phòng ngủ đứng không quá mười giây, liền xoay người lại đi xuống lầu, đi thẳng đến phòng bếp.
Má Trần cũng lập tức đi theo tiến vào: "Cậu chủ, nhà bếp dầu mỡ lắm, cậu muốn làm cái gì, để tôi làm cho."
Mạnh Quỳnh căn bản không trả lời, chỉ nhìn về phía phòng bếp quét mắt một vòng, quả nhiên giống như lời má Trần nói, anh thấy được một cái lò nướng mới tinh, sau đó anh liền kéo ra lần lượt tất cả ngăn kéo trong phòng bếp, cuối cùng ở trong một cái tủ chứa đồ, thấy được nguyên liệu làm bánh ngọt.
Mạnh Quỳnh cảm thấy cổ họng chính mình như là bị cái mạnh mẽ bóp chặt lại, có chút khó chịu, lại có chút kích động nói không nên lời.
Anh đóng thật mạnh ngăn tủ lại, sau đó bình tĩnh đi ra khỏi phòng.
Trợ lý nhìn thấy anh đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.
Kết quả Mạnh Quỳnh lại không để mắt tới cậu, trực tiếp đi ra trước cổng biệt thự.
Trợ lý nghi hoặc nhìn theo hướng Mạnh Quỳnh
rời đi, lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của má Trần, sau đó liền đuổi theo sau lưng anh.
Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý liền nhìn thấy Mạnh Quỳnh đang tìm kiếm cái gì đó ở trong thùng rác trước cửa...
Mặc dù mỗi ngày luôn có người thường xuyên đi thu gom rác ở Cẩm Tú Viên, nhưng do hiện tại là mùa hè oi bức, thùng rác vẫn thoang thoảng bốc mùi khó ngửi.
Trợ lý đứng hình chỉ một giây, rồi nhanh chóng chạy lên trước, bịt mũi hỏi: "Nguyễn tổng, ở đây bẩn lắm. Anh muốn tìm cái gì? Tôi kiếm người tìm giúp anh..."
Mạnh Quỳnh như không hề nghe thấy trợ lý nói gì, vẫn im lặng chuyên tâm tìm kiếm trong thùng rác. Sau đó đáy mắt anh sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.
Trợ lý vội vàng lui về sau một bước, thấy Mạnh Quỳnh mở túi rác ra, rồi như người mất hồn, đứng bất động bên cạnh túi rác, mắt chỉ tập trung vào một điểm bên trong.
Bánh sinh nhật đã nát bấy, kem bê bết toàn bộ túi rác, còn có mấy xác bong bóng, và cả mùi sữa đã bị ôi thiu bốc lên.
Mạnh Quỳnh chìm trong hoảng loạn, cảm giác như có một bàn tay bóp chặt tim anh, đau đớn truyền khắp cơ thể, ngón tay cầm túi rác cũng bắt đầu phát run.
Trợ lý không biết anh đang nhìn gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không ổn, đứng sang một bên không dám thở mạnh.
Mạnh Quỳnh vẫn duy trì tư thế đứng mở túi rác, một hồi thật lâu mới khẽ chớp mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm đống hỗn độn trong túi rác kia, như thể đang mường tượng ra hình dạng ban đầu của bánh. Chừng mười giây sau, anh lại chớp mắt, sau đó cầm túi rác chậm rãi thả lại vào thùng, mặc kệ sự thắc mắc của mọi người, quay vào trong sân.
Má Trần thấy anh đi vào, lên tiếng gọi: "Cậu chủ". Mạnh Quỳnh bỏ ngoài tai, tiếp tục đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Tựa cả người vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu, nhìn chùm đèn trên trần, biểu tình nặng trĩu lại mơ màng.
Hóa ra, má Trần nói thật... Tối qua cô ở nhà, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.
Má Trần nói rằng, đấy là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên cô tự tay làm.
Chỉ cần hôm qua anh về nhà, những thứ đó đều là của anh, tại sao anh lại không về? Tại sao anh lại không trở về?
Nghĩ tới đây, sự chua xót hiện rõ nơi đáy mắt, hơi thở nặng trĩu không thông, anh ôm lấy mặt, cuống họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ, thầm chất vấn bản thân: "Nguyễn Mạnh Quỳnh, tại sao mày lại không về?"
-
Lúc Mạnh Quỳnh đi xuống lầu, đã khôi phục lại cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì liền lên xe rời đi.
Dọc đường đi, anh vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, mắt đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người, hoặc như đang suy tư điều gì.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở.
Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng lái xe đến trường quay.
-
Phi Nhung không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh đến chỗ đoàn làm phim, liền vào luôn khu nhà ăn.
Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém, cô cầm chén đĩa, chọn qua loa vài món rồi tìm một chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top