Chương 176-180

Phi Nhung giơ tay lên, chạm nhẹ vết thương trên trán: "Chỉ là bị trầy xước ngoài da thôi, hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không để lại sẹo, thật sự không cần đến bệnh viện."


Đạo diễn không làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Mạnh Quỳnh, chờ ý kiến.


Anh nhìn lướt qua chỗ bị thương của Phi Nhung, trên trán có một vết máu lớn, giọng nói mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng nói: "Đến bệnh viện!"


"Thật sự không cần rắc rối vậy..." Phi Nhung còn chưa nói dứt lời, Mạnh Quỳnh đã mở miệng lần nữa, giọng nói cứng rắn cắt đứt lời của cô: "Phạm Phi Nhung, cô ở trong đoàn làm phim gặp sự cố, bây giờ cô nói cô không sao, không cần đến bệnh viện. Vậy nếu lát nữa, cô đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì rồi quay ngược lại bắt đền đoàn phim thì sao?"


Phi Nhung mở miệng, muốn giải thích mình sẽ không, nhưng mà Mạnh Quỳnh cũng chưa cho cô cơ hội nói chuyện, giành trước một bước tự mình mở lời nói: "Còn nữa, cô đừng quên, cô là người ký hợp đồng với truyền thông Nhân Tâm của tôi. Gặp tai nạn không đến bệnh viện, tôi không muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là công ty tôi ngược đãi celeb!"


Mạnh Quỳnh vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Phi Nhung, bước về chiếc xe dừng cách đó không xa. Nhưng mới đi hai bước, giống anh lại như chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy. Giây kế tiếp, Mạnh Quỳnh nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng nói cương quyết: "Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích rõ ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!"


Nói xong, anh lạnh lùng quay đầu, kéo tay Phi Nhung, nghênh ngang đi.


-


Tốc độ lái xe của Mạnh Quỳnh rất nhanh, dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 1 tiếng rưỡi đi xe, chẳng qua mới nửa tiếng, anh đã tới bệnh viện tuyến trên.


Mạnh Quỳnh đương nhiên sẽ không hỏi ý kiến Phi Nhung, trực tiếp kéo cô đến phòng cứu cấp của bệnh viện, bấm số, sau đó ném một câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho cô ấy!"


Cũng không nhìn lấy Phi Nhung một cái, liền sải chân cất bước, rời đi.


-


Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Mạnh Quỳnh đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.


Anh thỉnh thoảng giơ tay lên, xoa xoa phía sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như đang ngầm chịu đựng điều gì.


Cuối cùng giống như không chịu đựng nổi, sờ lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút một điếu để tránh đi nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thì thấy trên vách tường có mấy chữ to 'Cấm hút thuốc'. Sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.


Mạnh Quỳnh đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng không tối đen nơi bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm một hồi, anh nhớ tới vết thương trên trán Phi Nhung tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.


Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Mạnh Quỳnh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho anh: "Nguyễn tổng, thuốc này đã hết, chỉ còn lại mỗi một lọ. Nếu anh đưa cho cô Nhung, thì khi bản thân bị thương sẽ không có mà dùng."


Thuốc đó là khi Mạnh Quỳnh đi lên vùng núi phía Tây Bắc quay phim dã chiến mấy năm trước, vô tình gặp được vài người dân tộc ở đây rồi được họ cho ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của họ. Thời gian đó vì quay phim chiến tranh, anh khó tránh khỏi thương tích đầy mình nhưng bất kể vết thương có nặng thế nào, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.


Mạnh Quỳnh nghe trợ lý nói, không mấy quan tâm, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, đi Tây Bắc, tìm vào bản mua một ít."


Trợ lý giần giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: 'Có biết bao nhiêu dân tộc anh em trên ấy chứ? Mà cũng chỉ có 1 người nhà có loại thuốc gia truyền này, gặp được người ta một lần là may mắn. Giờ đã trôi qua nhiều năm vậy thì biết đi nơi nào tìm mà mua thuốc hả trời?'


-


Phi Nhung kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ sát trùng bằng oxy già, có thể do lúc té bị xước một chút.


Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, nhưng Mạnh Quỳnh vẫn bắt Phi Nhung cho anh xem các mục kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, mới trả phiếu khám lại cho cô, sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Phi Nhung nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.


-


Anh không đưa cô quay lại đoàn phim, mà đi thẳng về nhà. Anh chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.


Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà đã chạy ra.


Phi Nhung tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi má Trần một tiếng. Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Mạnh Quỳnh móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho cô qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Có thể chống sẹo."


Phi Nhung không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: "Bác sĩ bảo sẽ không lưu sẹo..."


Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối anh? Mạnh Quỳnh đanh mặt, ngắt lời cô: "Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Phạm Phi Nhung, cô đừng quên, cô là diễn viên, phải dựa vào gương mặt để kiếm tiền. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt người xem. Phiền cô có trách nhiệm và chuyên nghiệp lên một chút đi!"


Mạnh Quỳnh mở miệng nói không chút lưu tình nào, nói xong, cũng thèm nhìn Phi Nhung mà tiện tay ném thuốc mỡ cho má Trần đứng một bên.


Má Trần vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại cười mở miệng nói: "Má chuẩn bị xong cơm tối rồi, bây giờ vẫn còn nóng, mau vào ăn đi."


Nói xong, má Trần mới nhận thức Mạnh Quỳnh vẫn còn ngồi trên xe, vì thế lại hỏi một câu: "Cậu chủ, đêm nay sẽ ở lại đây chứ?"


"Không ở." Anh ném hai chữ lạnh lùng, rõ ràng, sau đó đổi tay lái, ra sức giẫm một chân lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.


Phi Nhung nhìn thấy chiếc xe nhanh chóng biến mất, mí mắt hơi buông xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười: "Chúng ta đi vào thôi."


Ăn cơm xong, lúc cô đi lên lầu, má Trần liền cầm thuốc mỡ mà Mạnh Quỳnh đưa cho mình đưa tới: "Cô chủ, cậu chủ đưa thuốc mỡ."


Phi Nhung nhìn bình thuốc nhỏ trong tay má Trần, tạm dừng một hồi, rồi vươn tay nhận lấy, sau đó lên lầu.


Đã làm việc suốt một ngày, nên cô cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường. Lúc tắt đèn, nhìn thấy bình thuốc nhỏ mình để trên tủ đầu giường, Phi Nhung cầm bình thuốc nhỏ trong tay, tắt đèn, chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
(Là mẹ tính ôm lọ thuốc đi ngủ thật ạ? :))))))))) ultr)


Mạnh Quỳnh vì điều gì mà cứu cô? Vẻ mặt anh lúc đó là lo lắng cho cô sao?


Nhưng mà sau đó, dáng vẻ anh đối xử với mình vẫn lạnh nhạt, nói chuyện cũng khó nghe.


Phi Nhung nhịn không được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, nhìn bình thuốc cầm trong tay, anh cho cô bình thuốc của anh, là thật sự sợ trên mặt cô để lại sẹo sẽ ảnh hưởng người nhìn, hay vốn dĩ là lo lắng không muốn mặt cô có sẹo?


Phi Nhung càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.


Hơn năm năm trước kia, cô đến Sài Gòn, lần đầu tiên ở cùng một phòng cùng anh, khi trở về cô cũng miên man suy nghĩ như vậy. Cô nghĩ rằng anh tình cảm với cô, nhưng cuối cùng lại nhận ra, chỉ là cô tự mình đa tình mà thôi...


Huống chi, năm năm trước, anh từng nói với cô, mặc kệ người trong lòng anh là ai, cũng không bao giờ là cô...


Cho nên, bây giờ hà cớ gì trong lòng cô lại suy nghĩ nhiều thế này? Sau cùng, chẳng phải người thất vọng cũng chỉ là cô, người khổ sở cũng chỉ có mình cô thôi sao?


Phi Nhung nghĩ tới đây, cắn cắn môi, ôm ấp bình thuốc nhỏ trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó, trên mặt chậm rãi tràn đầy bi thương.


-


Mạnh Quỳnh lái ô tô thẳng đến biệt thự giữa sườn núi Phu Canh.


Trong biệt thự trống không, anh bấm mật mã rồi đi vào, uống một ly nước, sau đó mới từ từ tháo nút cởi áo khoác âu phục, rồi cắn răng cởi sạch quần áo trên người, cúi đầu, nhìn đến mảnh vải màu trắng nhuốm cả mảng đỏ.


Mạnh Quỳnh mím môi, tiện tay ném áo sơ mi trắng vào trong sọt, sau đó lên lầu, tìm hộp thuốc đứng trước gương trong phòng thay đồ rộng rãi, cầm bông băng, cố hết sức đưa cánh tay ra, khử trùng vết thương sau lưng.


Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của anh, hơi cau lại, có nhiều chỗ không thể với tới, Mạnh Quỳnh thử nhiều lần, cuối cùng đành mặc kệ, cất hộp thuốc, thân trên không mặc áo, đứng trước cửa sổ.


Bầu trời đêm giữa lưng chừng núi, ánh trăng soi sáng nhẹ nhàng, ánh sao lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.


Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm bầu trời một lát, mơ hồ phảng phất nhìn thấy gương mặt của Phi Nhung. Cả người anh lập tức bình tĩnh lại, bất chợt điện thoại vang lên, anh phục hồi tinh thần, phát hiện mình lại thấy ảo giác.


Mạnh Quỳnh rũ mi mắt xuống, đứng tại chỗ một lát mới xoay người trở về phòng ngủ cầm điện thoại lên, liếc nhìn số máy hiển thị là đạo diễn gọi đến, ngón tay anh trượt qua màn hình, nhận nghe.


"Nguyễn tổng, sự cố quay phim buổi chiều đã điều tra xong, là do tổ đạo dụ chuẩn bị sơ xuất, bọn họ không chú ý sợi dây kia bị hỏng. Tôi đã mắng bọn họ một trận, anh xem xét nên xử lý như thế nào?"


Gương mặt Mạnh Quỳnh hơi nghiêm, hỏi lại: "Chắc chắn đã điều tra xong?"


"Là người trong tổ đạo cụ chính miệng nói."


Anh cầm điện thoại di động, không mở miệng nói chuyện.


Mặc dù cách một cú điện thoại, đạo diễn vẫn bị sự im lặng của Mạnh Quỳnh đè nén đến mức khó thở, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi.


Thật lâu, anh mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu đã điều tra xong, tự ông xử lý đi."


Mạnh Quỳnh nói, không rõ ràng tâm tình gì nhưng đạo diễn lại nghe được đáy lòng có chút chột dạ, ông ta dùng giọng thương lượng, cẩn thận nói: "Tôi lập tức sa thải bọn họ, đổi một nhóm nhân viên mới tới làm việc. Nguyễn tổng, anh thấy vậy có được không?"



"Tùy ông, tôi chỉ hy vọng trong đoàn phim không xảy ra tình huống tương tự nữa." Mạnh Quỳnh lạnh nhạt nói một câu rồi thẳng thắn cúp điện thoại.


-


Đạo diễn nghe thấy tiếng 'tút tút' trong điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn Lý Hoài Thanh là người của bầu Tôn, giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cô cũng không phải không biết, Nguyễn tổng vốn không thích chuyện mâu thuẫn với nhau trong đoàn phim, lần này tôi nể mặt bầu Tôn mới giúp cô che dấu, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện như vậy nữa."


Gương mặt Hoài Thanh lấy lòng nhìn đạo diễn cười cười: "Lần này thật sự rất cảm ơn ông, đạo diễn."


"Cô đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn, hãy cảm ơn bầu Tôn." Đạo diễn xua tay, nói: "Tốt nhất là cô nên nhanh chóng cho người đưa tiền cho mấy nhân viên công tác kia, nhân lúc Nguyễn tổng không có ở đoàn làm phim, để bọn họ đi nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng, đến lúc đó lại bị người khác phát hiện ra sơ hở."


Tuy rằng ngày hôm qua lúc quay phim, xảy ra sự cố lớn như vậy, nhưng bởi vì không có ai bị thương, cho nên ngày hôm sau quay phim như cũ.


Phi Nhung và Mạnh Quỳnh vốn là buổi sáng có một cảnh quay chúng, bởi vì hôm qua bị chậm trễ, nên bị đẩy đến buổi chiều.


Buổi chiều là quay ở trong thành phố, nội dung chính của cảnh này là, vì cô biết người mà anh yêu say đắm trở về nước, hai người có liên hệ với nhau, cho nên có chút thất thần đi dọc trên đường lớn, mà trùng hợp thế nào trên đường anh lại nhìn thấy cô, liền đi phía sau cô, sau đó lúc cô qua đường, vì hồn bay phách lạc mà suýt nữa bị xe đụng, anh liền vươn tay kéo lấy cô vào lòng.


Con đường dùng để quay phim, sớm đã bị phong tỏa, người trên đường cái đi lại đều là do đoàn làm phim tìm đến.


Bởi vì muốn đi đến ngã tư đường, cũng khoảng một kilomet, cho nên chia thành ba phân cảnh. Cảnh thứ nhất chỉ có mình Phi Nhung, cảnh thứ hai là Mạnh Quỳnh thấy cô, rồi đi theo sau cô. Cảnh cuối cùng là lúc Phi Nhung qua đường lớn, anh đưa tay kéo lấy cô ôm vào lòng.



Những cảnh quay trước, đều quay đúng một lần, nhưng đến cảnh cuối, Mạnh Quỳnh nhanh chóng đuổi theo Phi Nhung suýt nữa bị xe đâm vào, lúc anh giơ tay lên, vừa mới chuẩn bị bắt lại cánh tay cô, nhưng không biết vì chuyện gì, tay chỉ đưa lên đến giữa chừng, liền đột nhiên dừng lại.


Đạo diễn hô một tiếng "Cắt", lông mày nhăn lại, lớn tiếng kêu gào một câu: "Thế nào đưa tay đến một nửa lại dừng lại?"


Mạnh Quỳnh không nói gì, tay vẫn để giữa chừng như vậy được một lát, sau đó mới chậm rãi bỏ tay xuống, quay đầu, nhìn đạo diễn áy náy mở miệng: "Xin lỗi, làm lại một lần nữa đi."


Nói xong, Mạnh Quỳnh liền bước đi đến vị trí lúc đầu của mình, sau đó chuyên gia trang điểm liền đi đến dặm phấn cho anh.


Bố trí tốt hậu trường, tất cả đạo cụ cũng đã chuẩn bị, đạo diễn hô một tiếng: "Chuẩn bị."


Mạnh Quỳnh giơ tay lên, nắn bóp bờ vai của mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, khi đạo diễn hô một câu "Bắt đầu" liền nhanh chóng nhập vai.


Lúc xe sắp đi tới chỗ Phi Nhung, cả người Mạnh Quỳnh tựa như một con báo, trong phút chốc liền nhảy dựng lên, sau đó duỗi tay ra, dùng sức kéo cô trở về. Xe đi qua trước mặt Phi Nhung, cô kinh hãi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Mạnh Quỳnh. Anh chỉ âm thầm cắn chặt khớp hàm, cố nén đau đớn phía sau lưng, nhìn lại cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top