Chương 16-20
Thật lâu sau khi Mạnh Quỳnh rời đi, Phi Nhung mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nửa giường lớn nơi anh vừa mới nằm. Sau đó nhấc bé bự qua một bên, đặt mình vào chỗ của anh, thật may mắn bên trên còn vương lại chút hơi thở ấm áp khiến cô không thể nào quên được.
Phi Nhung tham lam hít hơi ấm còn lưu lại trên đệm . Sau đó mặt cọ cọ mặt vào chăn, nơi mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, đáy lòng bắt đầu dâng lên một chút chua sót.
Ngay cả khi anh nói với cô những lời tàn nhẫn độc ác như vậy...nhưng cô lại không oán hận mà vẫn giữ vững tình cảm của mình.
Ở buổi tiệc mừng công phim tối qua, Triệu Manh nói không sai, lúc trước kia giữa cô và anh không đến mức quá tồi tệ như thế này.
Những năm anh ở trường học, người có quan hệ tốt với anh, có thể nói chuyện cùng anh, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà cô lại là một trong những ngón tay may mắn ấy.
Đương nhiên, cô có thể cùng anh nói chuyện, không phải bởi vì anh đối với cô có chút tình ý, mà là vì Trịnh Gia Mộc.
Trịnh gia cùng Phạm gia có thâm giao, cho nên cô và Trịnh Gia Mộc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Mà Mạnh Quỳnh là anh cùng cha khác mẹ với Gia Mộc. Nói cách khác, Nguyễn Mạnh Quỳnh cũng là người của Trịnh gia, nhưng anh chỉ là con riêng, mang họ mẹ.
Mạnh Quỳnh cùng Gia Mộc, hai người không vì bậc cha chú mà xuất hiện vấn đề gì ngăn cách, ngược lại cảm tình của bọn đặc biệt tốt.
Ban đầu Phi Nhung chính là thông qua Gia Mộc mà quen biết được Mạnh Quỳnh. Và cũng nhờ Gia Mộc mà cô có thể cùng anh nói chuyện nhiều hơn so với các nữ sinh khác.
Nhưng là, cũng chỉ là nói xã giao mà thôi. Đại đa số đều là "Xin chào" , "Hi" , "Tạm biệt", toàn những câu nói khách sáo không quan trọng.
Thời điểm còn trẻ không có nhiều khó khăn như bây giờ, tim rung động liền sẽ chủ động tấn công. Khi đó cô tuy rằng không táo bạo giống các nữ sinh khác dám thổ lộ với anh, viết thư tình cho anh, ở lễ tình nhân trao tặng anh chocolate. Nhưng cô lại có "kế hoạch" đặc biệt của riêng mình.
Cô luôn yên lặng mà quan sát từng động thái của anh, ngẫu nhiên ở trường học, sân thể dục hay bất ngờ gặp anh trên đường về nhà. Sau đó cố gắng kiềm chế sự kích động trong lồng ngực, ra vẻ trùng hợp đi ngang qua rồi chờ anh lên tiếng gọi. Anh có đôi khi đáp lại cô, có đôi khi chỉ gật đầu, cho dù khô khan không một đoạn đối thoại thú vị như thế, cô vẫn hạnh phúc mà nhảy nhót thật lâu.
Cô không phải chưa từng ảo tưởng được ở cùng anh, nhưng lại không có dũng khí mà thổ lộ, mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy ôn hoà, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Nhưng cô thích anh, từng ngày từng ngày khắc sâu, đến cuối cùng liền biến thành yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
Sau này lên đại học, cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thái độ của anh đối với cô trở nên lạnh nhạt và cực kỳ chán ghét.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ mình quá nhạy cảm, bởi vì cô yêu anh nên mới xuất hiện ảo tưởng.
Nhưng mãi đến sau này, cô vô tình từ trong miệng Trịnh Gia Mộc biết được anh nói đã có người thương, nhưng vẫn tự trấn an mình chắc Gia Mộc nghe nhầm. Sau đó lại một lần ngẫu nhiên lúc ăn cơm gặp anh, cô nhịn không được liền hỏi, người trong lòng anh là ai.
Nghe cô bất ngờ hỏi vậy, chiếc đũa trong tay anh khựng lại trên không trung...
Đã mười ba năm trôi qua...mười ba năm rồi những cô vẫn còn nhớ rõ. Khi ấy anh dùng vẻ mặt rất lạnh nhạt và lạnh lẽo mà nói với cô:
"Bất kể người tôi thích là ai, thì đó cũng không phải là cô!"
Vào lúc đó, cô mới hoàn toàn hiểu được, anh thật sự rất chán ghét mình.
Tuy rằng cô không rõ lắm, anh rốt cuộc bởi vì sao mà chán ghét và ghê tởm cô, nhưng từ thời điểm đó cô cũng thức thời bắt đầu xa cách anh.
Giống như lời Triệu Manh nói, anh và cô từ khi đó cơ hồ đã bắt đầu ít liên lạc. Cho dù là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng như những người xa lạ mà không biết nhau, không trao đổi. Coi như bất đắc dĩ phải nói chuyện thì trong lời nói của anh, luôn là những câu khó nghe và khiến người khác tổn thương.
Vì quá yêu, cho nên mới để tâm đến những lời anh nói. Vì quá yêu, cho nên luôn dễ dàng bị anh cứa nát tim gan. Dần dà lâu ngày, cô sinh ra sợ phải đối mặt với anh, sợ giao lưu với anh. Không vì lí do nào khác, chỉ vì sợ anh vừa mở miệng, lời nói ra liền khiến cho cô rướm đầy máu và thống khổ. Từ bao giờ tình yêu trở thành sự tra tấn lẫn nhau? Từ bao giờ tình yêu đồng nghĩa với việc cho phép người khác tổn thương chính mình?
Kỳ thật cô vẫn luôn nghĩ rằng, cô và anh sẽ không có khả năng cùng xuất hiện, hai người liền như vậy mỗi người một ngả. Cho đến một ngày, ông trời trêu ngươi, cô và anh gắng gượng trở thành vợ chồng.
Trời biết, khi cô biết cô và anh trở thành vợ chồng, cô hạnh phúc và vui mừng như thế nào.
Cô biết anh chán ghét cô, cho nên trong đêm tân hôn, cô thức thời nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, lại càng không để bất kỳ ai biết quan hệ giữa hai người.
Cô chính là quá yêu anh, cho nên đêm đó mới theo cơn say mơ mơ màng màng hồ đồ chủ động quyến rũ anh.
Mà cô cũng không nghĩ rằng anh thật sự chán ghét mình tới cực điểm như vậy. Nếu không thì sao có thể sau khi ngủ với cô liền phẫn nộ như vậy chứ?
Nói láo bà bắn, cô thật sự không phải cũng không muốn anh nghĩ rằng cô vì vai diễn của bộ phim, mới nhảy vào lòng anh. Nhưng cô không có cách nào khác, cô chỉ có thể vờ như mình là một cô gái ham hư vinh, giống những cô gái khác vì danh lợi mà không tiếc rẻ việc bán thân để ngụy biện cho lần ôm ấp kia.
Bởi vì, anh đã từng nói: bất kể người anh thích là ai, thì đó không phải là cô!
Nghĩ đến đây, khóe mắt Phi Nhung có chút ướt.
-
Sau khi Mạnh Quỳnh rời đi, Phi Nhung mãi cho đến rạng sáng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn không hề gặp lại anh, thậm chí ngay cả một chút tin tức của anh cũng đều không có.
Qua khoảng một tuần, cô mới nhìn thấy tin tức mới nhất trong làng giải trí về việc Mạnh Quỳnh đang quay phim điện ảnh. Sau đó cô mới biết rõ tình hình anh quay phim ở Đà Nẵng.
Những ngày ảm đạm tiếp theo cứ trôi đi, mới nháy mắt đã qua nửa tháng, đã đến cuối tháng Tư.
Phi Nhung vào làng giải trí đã hơn nửa năm, không có tiếng cũng chẳng có miếng. Dù cho cô dựa vào Mạnh Quỳnh mà có được vai diễn trong "Hãy nói yêu em", nhưng là hiện tại bộ phim đang ở hậu kỳ chế tác, vẫn chưa công chiếu. Hơn nữa ngay cả khi tung ra quảng cáo, nhưng cũng chỉ là dành cho những diễn viên nổi tiếng trong phim. Đó là lý do mà cô vẫn như cũ không được ai biết đến, không có ai tìm đến cô để thử vai diễn, cũng không có quảng cáo nào mời cô làm đại diện, dẫn đến cô mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi.
Nhưng Triệu Manh vẫn luôn là một người quản lý có trách nhiệm, không ngừng giúp cô tìm không ít cơ hội thử vai của các bộ phim mới.
Trong làng giải trí từ trước đến nay luôn thâm sâu, có nhiều khi không phải bạn xinh đẹp, diễn kĩ tốt, liền có thể nhận được vai diễn. Vì thế trong hơn nửa tháng nay, Phi Nhung đã tám lần đứng trước ống kính, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.
Mà hôm nay, là lần thứ chín cô thử vai, kết cục giống như tám lần trước, vẫn là không được diễn.
"Nhung nhỏ, gần một tháng rồi, đừng nói vai kha khá, ngay cả một vai đầy tớ chỉ lộ cái mặt, cũng không quay thử thành công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết đói mất."
So với quản lý nóng nảy hấp tấp của mình, Phi Nhung ngược lại có vẻ vô cùng bình thản. Cô ngồi ở ghế lái phụ, một bên tùy ý xem lướt qua điện thoại, giọng điệu bình ổn nói:
"Trước kia, không phải chúng ta cũng thế này sao?"
Phi Nhung nói tới đây, vừa vặn thấy trên newsfeed xuất hiện bài phỏng vấn Mạnh Quỳnh, lời đang nói tức khắc đứt đoạn. Một lát sau mới làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói:
"Hơn nữa, nếu như tớ chết đói cũng sẽ không để cậu cùng chết đói đâu."
"Tớ đương nhiên biết cậu sẽ không bỏ đói tớ, cho dù nửa năm qua không nhận được vai diễn, nhưng mỗi tháng đều cấp cho tớ tiền lương. Thế nhưng, Nhung nhỏ à, cha mẹ cậu có để lại cho cậu nhiều tài sản như thế nào, cũng không chịu nổi cậu phung phí như thế!" Triệu Manh vừa nói, một bên nhìn qua kính chiếu hậu liếc Phi Nhung một cái, liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cô xuất hiện ba chữ "Nguyễn Mạnh Quỳnh".
Một lát sau, tiếp tục nói: "Nhung nhỏ, bằng không cậu tìm hắn hỏi một vai đi. Thừa dịp cậu bây giờ còn có thể từ trên người hắn tìm được chỗ tốt, liền mạnh mẽ lợi dụng hắn một chút. Dù sao tên đàn ông này không đối tốt với cậu, không cần phải đắn đo. Hơn nữa, tiền của hắn ta và cậu nửa xu quan hệ cũng không có. Ba mẹ cậu mất sớm, từ nhỏ được người chú nuôi lớn, chẳng lẽ cậu muốn sau khi không còn quan hệ vợ chồng nữa, lại về ăn nhờ ở đậu nhà ông chú cậu?"
Triệu Manh nói không sai, tuy suy nghĩ có hơi thực tế, nhưng mọi chuyện đều là lo nghĩ cho cô. Phi Nhung cũng biết, lời nói của Triệu Manh không có ác ý, chẳng qua là muốn tình hình hiện tại của cô nhanh chóng vực dậy trong làng giải trí thì chỉ còn cách nương tựa vào thế lực của Mạnh Quỳnh. Tương lai nếu phải chia tay anh, cô cũng có thể có được một cuộc sống giàu sang, phụ nữ đa phần vì mình mà dự liệu, chung quy không có sai.
Cũng không phải cô thanh cao mà khinh thường loại giao dịch này. Mà là, người đàn ông kia chán ghét cô, ngay cả ngủ cùng cô cũng khiến anh chán ghét.
Phi Nhung rũ mi che đi đáy mắt buồn bã, sau đó bưng môi nở nụ cười:
"Anh ấy đang quay phim ở Đà Nẵng, việc này không phải cậu không biết. Mình cũng không thể chạy xuống Đà Nẵng để ngủ cùng anh ấy được."
Triệu Manh nghe được câu này, biểu tình hơi sửng sốt.
Phi Nhung mi tâm cau lại, nghi ngờ hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"Nhung nhỏ, cậu không biết sao?"
"Biết cái gì?"
Triệu Manh qua thật lâu mới mở miệng nói: "Mạnh Quỳnh đã rời Đà Nẵng từ hai ngày trước, anh ta lẽ nào vẫn chưa về nhà sao?"
Anh đã trở về ... Nhưng cô là vợ mà lại chẳng hề hay biết.
Khuôn mặt Phi Nhung cứng đờ, sau đó phảng phất như giữa mình và anh không có quan hệ gì vậy, dửng dưng cười nói: "Anh ấy bình thường không hay về nhà, mình đạt được kỷ lục dài nhất trong ba tháng không có tin tức của anh ấy. Hiện tại mới hơn nửa tháng, có gì mà đáng lo."
Triệu Manh không nói tiếp, trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh. Một lát sau, Triệu Manh vẫn là không nhịn được liền nói:
"Nhung nhỏ, hai ngày trước từ người khác mà mình biết được anh ta đã trở về. Người đó hình như nghe nói từ ban lãnh đạo truyền thông Nhân Tâm, hôm Mạnh Quỳnh mới từ Đà Nẵng trở về liền tới công ty họp. Kết quả hội nghị mới diễn ra một nửa, anh ta lại đột nhiên ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện."
Phi Nhung nghe được tin này, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt "À" một tiếng.
"Mình còn nghe mấy người lãnh đạo đó nói, Mạnh Quỳnh rất kỳ quái. Sốt cao tới 40 độ, thế nhưng đưa đến bệnh viện, sống chết cũng không chịu để cho bác sĩ kiểm tra, cứ thế ầm ĩ đòi xuất viện. Mọi người cố gắng khuyên như thế nào cũng không lay chuyển được anh ta. Cuối cùng anh ta cứ thế mặc bản thân đang sốt cao, bỏ lại mọi người, một mình lái xe rời đi."
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Manh nhịn không được cảm thán một câu: "Anh ta đúng là lắm tài nhiều tật, đã nóng đốt thành cái quái quỷ kia rồi, cũng không chịu cho bác sĩ khám. Cậu nói xem anh ta có thể chết cháy vì sốt quá cao hay không?"
Phi Nhung vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay cô ở nơi Triệu Manh không nhìn thấy, âm thầm bấu chặt vạt áo mình.
Triệu Manh không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước lái xe, qua một lúc lâu, lại lên tiếng hỏi một câu : "Cậu không định đi xem anh ta sao?"
Phạm Phi Nhung trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Mình đã nói với anh ấy sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau."
Lần này đổi thành Triệu Manh "À" một tiếng, sau đó hai người liền không nói chuyện nữa.
Bất kể Phi Nhung ở trước mặt Triệu Manh biểu hiện không quan tâm ra sao, trong lòng đều như lửa đốt. Khi Triệu Manh đưa cô về Cẩm Tú Viên, Phi Nhung chờ Triệu Manh đi khuất rồi do dự một hồi, cuối cùng vẫn là mở garage lấy xe của mình, ra khỏi nhà.
Cô có nghe Gia Mộc nhắc qua, ở vùng ngoại ô phía Hoà Bình, Mạnh Quỳnh có một căn biệt thự riêng biệt giữa sườn núi. Cô còn thông qua Gia Mộc mà biết nơi mà Mạnh Quỳnh ghét nhất chính là bệnh viện, mỗi lần anh ngã bệnh, đều muốn chạy đến cái nơi biệt thự rừng rú hoang vắng đó mà một mình trốn tránh.
Kỳ thực khi đó, Trịnh Gia Mộc bất quá là bởi vì Mạnh Quỳnh sinh bệnh nhưng sống chết cũng không chịu đi bệnh viện nên mới thuận miệng mà tiết lộ với cô.
Nhiều khi người nói vô tâm, người nghe có ý, nên những gì liên quan đến anh cô đều âm thầm ghi nhớ.
Tuy rằng Phi Nhung không xác định được anh có ở trong căn biệt thự đó hay không, thế nhưng, cô vẫn ôm một chút hy vọng thử vận may, chuẩn bị đi một chuyến.
Trước khi đi còn cố ý đi đến tiệm thuốc, cô không biết Mạnh Quỳnh rốt cuộc là bị bệnh gì. Cho nên để cẩn thận, cô chỉ mua một ít thuốc hạ sốt.
Cô cũng chưa từng đến căn biệt thự đó, chỉ là mơ mơ hồ hồ nhớ được, Gia Mộc nói căn biệt thự của anh nằm ở ngọn núi cao nhất, google search ra là núi Phu Canh. Cho nên Phi Nhung chỉ là tìm kiếm đường đi Phu Canh, liền sau đó phát hiện quả thật nó nằm ở Hoà Bình, lúc này mới khởi động xe, lên đường.
Cũng may Phu Canh không lớn, chỉ có một khu biệt thự, Phi Nhung lái xe chạy thẳng tới đỉnh cao nhất, thấy phía trên là một tòa biệt thự trơ trọi, cô đoán đó có lẽ là biệt thự của Mạnh Quỳnh.
Cô khởi hành đi lúc một giờ chiều, cho tới khi đến nơi, đã hơn năm giờ chiều.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh mặt trời đỏ vàng chiếu vào phía lên biệt thự, làm nổi bật như một tòa thành, đẹp huy hoàng.
Cổng biệt thự đóng chặt, Phi Nhung dừng thẳng xe trước cổng, nhìn xung quanh trái phải, thấy một bên hàng rào rất thấp, liền trực tiếp trèo qua.
Cô không có chìa khóa của biệt thự nên đành gõ cửa, nhưng không có ai ra mở, hướng đến cửa sổ sát đất nhìn xuyên vào căn biệt thự rộng lớn, cũng không thấy bóng dáng Mạnh Quỳnh. Phi Nhung đi vòng quanh biệt thự dạo qua một vòng, cuối cùng phát hiện phía sau biệt thự có một cánh cửa sổ sát đất đang hé mở một nửa, cô do dự một chút, liền đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong biệt thự trang hoàng cực kỳ xa hoa, Phi Nhung trước tiên đi quanh một vòng ở tầng một, không thấy bóng dáng anh, liền bước lên tầng hai. Toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có biết bước chân của cô, Phi Nhung lần lượt kiểm tra từng phòng, cuối cùng trong căn phòng ngủ lớn cuối lầu 2 cũng thấy được chồng mình.
Anh đang mặc tây trang trên người, mắt nhắm lại, yên tĩnh nằm trên giường.
Cô giơ tay lên gõ cửa một cái, thấy người đàn ông trên giường không có phản ứng, lúc này cô mới bước nhanh vào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top