Chương 1-5: Mamihlapinatapai

Mamihlapinatapai (Yaghan): Khi chúng ta đều yêu nhau nhưng không ai chịu ngỏ lời trước.
_________________

Hai chúng ta đều yêu nhau hết mình, nhưng chưa bao giờ nói được với nhau một câu...

"Anh yêu em."

"Em yêu anh."

***

Tiếng chuông báo điện thoại di động của Nguyễn Mạnh Quỳnh vang lên, khiến cho Phi Nhung nằm bên cạnh giật mình tỉnh giấc, nghiêng người về phía phát ra âm thanh, giờ cô phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng anh. Hoảng hốt vài giây, cô mới lờ mờ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liền như bị điện giật cô bật dậy nhảy xuống giường, vội vã chạy vào phòng tắm.

Những tiếng động không nhỏ do cô gây ra, cộng với chuông điện thoại đã đánh thức Mạnh Quỳnh. Vừa hé mắt ra anh liền thấy tấm thân mảnh mai của Phạm Phi Nhung đang nhảy vào phòng tắm. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua trong chốc lát, nhưng anh vẫn thấy rõ ràng cô toàn thân lõa lồ, trên làn da trắng nõn nà đầy những dấu hôn đậm nhạt. Bỗng từng đoạn hình ảnh nối nhau hiện ra trong đầu anh, đêm qua là Phạm Phi Nhung chủ động chui vào trong ngực anh, hôn anh, vuốt ve anh, cởi bỏ quần áo của anh...

Mạnh Quỳnh tức giận cau mày, tầm mắt theo bản năng quét một vòng quanh phòng ngủ, nhìn thấy bên giường một đống hỗn độn, những quần áo lớn nhỏ của cả hai ném cùng một chỗ, trên ra giường còn dính một vệt nhỏ đỏ tươi...

Anh đêm qua uống nhiều rượu, sau cơn say đầu có chút nhức nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những suy nghĩ, anh liền sáng tỏ chuyện xảy ra tối qua giữa bản thân và Phạm Phi Nhung.

Hóa ra anh không mơ, mà đó là sự thật.

Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt rồi mạnh mẽ xốc chăn lên vùng dậy. Cơn tức giận bừng bừng bốc lên, Mạnh Quỳnh lập tức lao thẳng vào phòng tắm.

Phi Nhung sau khi đóng cửa phòng tắm, mới lặng lẽ hít một hơi dài. Đêm qua, cô cũng uống chút rượu, nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ mà chui vào lòng Mạnh Quỳnh hồi nào không hay. Cô còn tưởng mình đang mơ cho nên mới đánh bạo hôn anh, rồi như phản xạ tự nhiên anh cũng cuồng nhiệt hưởng ứng, và diễn biến càng đi xa khỏi nụ hôn ban đầu.

Ai cũng ngỡ mình đang trong giấc mơ nên cứ việc buông thả.

Cô và Mạnh Quỳnh kết hôn đã hai tháng, nhưng đây không phải cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhìn ngoài không ai biết bọn họ là vợ chồng, từ ngày cưới hai người đã thỏa thuận ngầm không đụng chạm lẫn nhau, ra khỏi cửa thì xem như không hề quen biết, vậy mà cô dám phá vỡ ký kết ấy rồi...

Liệu khi tỉnh lại thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây?

Nghĩ tới đó, đáy lòng Phi Nhung dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, phải một hồi cô mới run rẩy mở vòi nước, đang chuẩn bị đưa mặt vào dòng nước mát lạnh để lấy lại bình tĩnh thì cửa phòng tắm đột ngột bị người kia hung hăng đạp một cước đá bung ra, trong cơn giận hừng hực anh nhào tới túm lấy cổ tay cô, cô dùng hết sức vung ra, anh nhanh tay bóp lấy cổ, đẩy cô áp sát vào tường.

Mạnh Quỳnh nóng nảy ra tay không hề nhẹ, toàn thân Phi Nhung ê ẩm, căng thẳng đến nghẹt thở. Không bớt tức giận, anh nhìn gằm vào mặt cô mà rít lên:

"Phạm Phi Nhung, tôi không ngờ cô có bản lĩnh giậu đổ bìm leo như vậy, thừa dịp tôi uống say chủ động nhảy vào tôi, rồi cả gan trèo lên giường của tôi nữa!"

Mạnh Quỳnh nói tới đây thì ngưng lại như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, ra sức vừa siết cổ Phi Nhung vừa hướng khuôn mặt của cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nét mặt lạnh lùng giọng anh nói như băng giá:

"Phạm Phi Nhung, nếu tôi nhớ không lầm trong đêm tân hôn, cô tỏ ra thuần khiết lắm mà! Câu nói đầu tiên cô nói với tôi là cấm tôi chạm vào cô! Thế nào? Mới kết hôn có hai tháng mà cô đã thay đổi suy nghĩ, chủ động bò lên giường tôi?"

Khi Mạnh Quỳnh nói những lời này, trên gương mặt chữ điền đẹp đẽ không biểu hiện chút xíu tình cảm, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp mê hồn trở nên sắc lạnh, cả người anh bất động ngoại trừ bàn tay đang siết cổ cô càng lúc càng mạnh như trút vào đó tất cả sự giận dữ, làm người ta khiếp sợ.

Phi Nhung vốn đã luống cuống trong sự cố căng thẳng này, lại còn bị anh một mực chất vấn thì càng hoảng loạn, ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy, cô cắn môi dưới, suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.

Anh cũng không mở miệng nói thêm câu nào, trông bộ dạng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời .

Phòng tắm trở nên im lặng, ngột ngạt đến khó thở. Ánh mắt Mạnh Quỳnh vẫn không rời khỏi gương mặt khả ái của Phi Nhung.

Tự đáy lòng cô đang vô cùng sợ hãi, cảm giác như anh ta có thể đọc thấu tâm can mình, tim cô đập càng ngày càng mạnh, ngay lúc Phạm Phi Nhung cho là mình sắp chịu đựng không nổi, Mạnh Quỳnh lại lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh:

"Hay là, ngay từ đầu cô đã muốn lên giường với tôi?"

Phi Nhung nghe đến đó toàn thân run lên, anh thật sự không hiểu được con người cô?

Cô chớp mắt thoáng kinh ngạc, nhưng để che giấu điều kia, cô theo phản xạ tự nhiên bật lời:

"Tôi muốn diễn bộ phim truyền hình 'Hãy nói yêu em' ."

Câu nói vừa được Phạm Phi Nhung vứt ra đã dứt khoát cắt đứt lời nói đến một nửa của anh.

Không biết có phải do cô nhận lỗi quá nhanh khiến Mạnh Quỳnh không nghe thấy rõ ràng hay không. Anh có chút ngẩn người, nín lặng hồi lâu.

Phi Nhung cảm giác được tim mình đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô tuấn tú tựa thiên thần của anh, cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục lý lẽ:

"Anh biết đấy, tôi bước vào làng giải trí đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn nào tốt cả. Anh lại được coi là ông trùm làng giải trí nên chỉ cần anh nói giúp một câu thì nhất định là tôi sẽ nhận được vai chính bộ phim ấy."

Phạm Phi Nhung nói tới đây, dừng lại một chút, nhấp mím môi, ngữ điệu không hấp tấp vội vàng chêm thêm câu:

"Còn tối hôm qua, là hồi báo của tôi."

Cô vừa dứt lời, đồng tử mắt Mạnh Quỳnh kịch liệt co rút. Cố đè ép lại cơn tức giận mà những ngón tay anh đang siết chặt khẽ run lên dần dần buông lỏng khỏi cổ cô. Giây sau đó, môi được nhấc lên thành một hình vòng cung kỳ quái:

"Phi Nhung, cô là đang muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

Mạnh Quỳnh cười khẽ hai tiếng rồi rời đi. Trước khi biến mất, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, lời nói cay nghiệt mà lạnh lẽo:

"Được lắm, Phạm Phi Nhung. Nếu cô đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cô biết thế nào là địa ngục!"

Mạnh Quỳnh hận không thể xé nát khuôn mặt Phi Nhung, nghiến răng nghiến lợi ném lại lời cuối cùng, liền buông bàn tay đang siết cổ cô, rồi không thèm liếc nhìn lấy một cái nghênh ngang rời đi.

Biết thế nào là địa ngục...

Lông mi Phi Nhung run lên, sắc mặt trở nên trắng nhợt, dựa sát vào tường không nhúc nhích, cho đến khi truyền đến tiếng đinh tai nhức óc của cánh cửa đóng sầm. Cô mím môi nuốt một ngụm nước bọt, vô lực ngồi xổm xuống, khóe mắt nổi lên một tầng ướt át.

Cô làm sao có thể chỉ vì muốn trở thành diễn viên chính trong bộ phim "Hãy nói yêu em" kia mà leo lên giường của anh chứ?

Chẳng qua cô chỉ lấy đó làm cái cớ để che dấu đi tâm tư của mình.

Mà điều đó, là một bí mật chỉ riêng duy nhất cô biết, rằng... cô yêu anh!

Đúng vậy, yêu anh, cô thầm yêu anh suốt mười ba năm, cô không dám cho anh biết, cũng không thể để anh biết.

Cô vốn tưởng rằng cô đã giấu những điều này rất tốt, nhưng là không ngờ tới, tối hôm qua cô chỉ uống chút rượu, liền để lộ ra tâm sự của mình, cô đúng là đã đánh giá quá cao năng lực của mình mà.

***

Mặc kệ Mạnh Quỳnh có bao nhiêu phẫn nộ việc Phi Nhung chủ động leo lên giường anh, ba ngày sau, cô vẫn nhận được cuộc gọi từ bên "Hãy nói yêu em", thông báo cô đến thử vai diễn.

Phi Nhung cũng không biết vai diễn của cô là Mạnh Quỳnh phân phó xuống, hay là đạo diễn của phim sắp xếp. Tần suất cô xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, nhưng cũng không thể tính là ít, chưa nói tới vai chính quan trọng như thế nào, nhưng cũng không phải vai phụ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần.

Bởi vì dựa vào thủ đoạn bất chính mà lấy được vai diễn này, cho nên khi cô diễn thử, tuy chỉ có một cảnh nhưng đã kết thúc, liền trực tiếp ký hợp đồng.

Ba ngày sau, Phi Nhung tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay, mà Mạnh Quỳnh cũng vào ngày hôm sau bay vào Đà Nẵng quay bộ phim mới của anh.

Kết hôn hai tháng, hai con người ân-ái-một-đêm, liền chia cách ra hai con đường.

***

Ba tháng sau.

Qua ba tháng quay, đoàn làm phim đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp ở vùng ngoại ô phía đông của thủ đô, mọi người trong đoàn ai nấy đều hân hoan. Cao hứng nhất phải kể đến bác đạo diễn, ông sảng khoái làm cú phone đến Beijing Grand Hotel bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn buổi tiệc rượu.

Thời gian buổi tiệc là ba giờ chiều, nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo, cho nên buổi tiệc đành dời xuống tám giờ.

***

Nguyễn Mạnh Quỳnh gần đây luôn ở Đà Nẵng, bởi vì công ty tạm thời nảy sinh một chút sự việc nhỏ, hiện giờ tận dụng thời gian hai ngày nghỉ ngơi chờ quay tiếp để về Hà Nội một chuyến.

Bởi vì thời gian cấp bách, anh căn bản không có giây phút nghỉ ngơi trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, liền trực tiếp từ Nội Bài đến công ty.

Tới công ty, các nhân sự cấp cao đã chờ sẵn trong phòng hội nghị, Mạnh Quỳnh ngay cả miếng nước cũng chưa uống, lập tức bắt đầu cuộc họp.

Hội nghị kéo dài liên tục từ ba giờ chiều đến sáu giờ tối mới kết thúc, khi anh quay về văn phòng, trợ lý cũng tiến theo vào:

"Chủ tịch, tôi đã đặt vé máy bay mười hai giờ tối nay quay lại Đà Nẵng, đến nơi anh còn mười lăm tiếng để nghỉ ngơi trước lúc quay ạ."

Bay một quãng đường dài cộng với buổi hội nghị lúc chiều khiến cho Mạnh Quỳnh có vẻ thoáng chút mệt mỏi. Anh ngồi trên ghế làm việc, vừa nghe trợ lý báo cáo hành trình, vừa thuận tay lấy ra chiếc di động mà anh đã tắt âm trong khi họp, thấy không có tin tức quan trọng, trong lúc đang chuẩn bị khóa màn hình di động, thì có tin nhắn tới.

Mạnh Quỳnh vô tình nhấn mở xem tin nhắn trong group: "Hãy nói yêu em" đã hoàn thành tốt đẹp, tám giờ tối nay ở Beijing Grand Hotel mở tiệc, có thời gian thì ghé qua đây nhá!"

Mạnh Quỳnh đọc đi đọc lại câu nói kia ước chừng năm giây, sau đó mới lặng lẽ ngẩng lên, gật đầu đồng ý với trợ lý đã báo cáo xong, tỏ vẻ đã biết.

Trợ lý theo anh lâu năm đã hiểu rõ tính anh trầm tĩnh ít nói , không bao giờ để lộ cảm xúc ra vẻ mặt, trợ lý vẫn tiếp tục nói:

"Chủ tịch, từ giờ tới lúc máy bay cất cánh còn sáu tiếng, anh dùng bữa tối trong thành phố, hay là để ra thẳng đến sân bay rồi ăn ạ?"

"Ăn trong thành phố đi." Mạnh Quỳnh thản nhiên trả lời, không đợi trợ lý hỏi đi nơi nào ăn, liền nói tiếp : "Đi Beijing Grand Hotel."

Mạnh Quỳnh cùng trợ lý ăn xong bữa cơm tối, đã là tám giờ rưỡi tối rồi. Sau khi thanh toán, đúng lúc hai người một trước một sau bước về cửa chính, anh bỗng dừng bước.

Trợ lý cũng vội vàng ngừng theo: "Chủ tịch, có chuyện gì sao?"

Mạnh Quỳnh vẫn yên lặng không đáp một hồi lâu, đến khi trợ lý định lên tiếng hỏi lại một lần nữa thì anh mới từ tốn mở miệng nói: "Cậu vào trong xe trước chờ tôi, tôi có chút chuyện, lên lầu một lúc đã."

Nói xong, anh đứng ở cửa chính khách sạn vài giây, sau đó mới xoay người, bước về phía thang máy.

Phi Nhung đóng vai chính trong bộ phim nên đương nhiên cũng phải tham buổi tiệc mừng công này. Vừa về tới thành phố, cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay quần áo, làm tóc, sau đó qua loa chọn một món trang sức trang nhã, vội vội vàng vàng chạy đến Bejing Grand Hotel. Nhưng rốt cuộc vẫn không kịp, khi cô tới nơi thì bác đạo diễn đã đứng trên sân khấu, đang trang trọng đọc bài diễn văn cảm tạ.

May mà mọi người tập trung chú ý nhìn người đạo diễn trên sân khấu nên không thấy Phạm Phi Nhung đến trễ, cô đứng ở bên ngoài đám đông nhìn quanh một vòng, sau đó quyết định hướng về phía quản lý của mình đang đứng phía ngoài đi tới.

Đạo diễn nói cũng không dài, sau khi chấm dứt, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người cụng ly, vui vẻ hàn huyên.

Tuy Phi Nhung trong làng giải trí không phải là người có tên tuổi, nhưng lại sở hữu thân hình hoàn mỹ, khí chất tao nhã, hơn nữa còn biết cách đối nhân xử thế, cho nên ở buổi tiệc xã giao thế này, đối với người trên kẻ dưới cô đều có ngôn từ cử chỉ tao nhã thân thiện không chê vào đâu được.

Sau khi kính rượu những người có máu mặt trong giới, thì cô đã đói đến nỗi bụng muốn dán vào lưng, không lên tiếng liền lôi kéo quản lý qua khu buffet làm người bưng bê giúp cô, rồi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Nhưng Phi Nhung còn chưa ăn được mấy miếng, thì bữa tiệc vốn đang ồn ào náo nhiệt, trong phút chốc đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Phạm Phi Nhung cố nuốt nốt miếng thức ăn, vừa tò mò ngẩng đầu lên nhìn theo phương hướng ánh mắt của mọi người, đã thấy bóng hình Mạnh Quỳnh đập vào trong mắt.

Ngay lập tức sự việc của ba tháng trước ùa về trong đầu cô, bởi vì uống say, u mê leo lên giường của anh, đã bị anh tức giận vừa bóp cổ vừa mắng nhiếc :

"Phi Nhung, cô là đang muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"

"Được lắm, Phạm Phi Nhung, nếu cô đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cô biết thế nào là địa ngục!"

Nhớ đến đó tay cô xiết chặt đôi đũa trong tay, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ .

Ngày hôm đó, nhất định là anh vô cùng bức xúc nên mới có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy. Suốt ba tháng qua cô luôn trốn tránh anh, nhưng cho dù trốn thế nào, cuối cùng bây giờ vẫn phải chạm mặt nhau.

Bộ vest màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa nho nhã của Mạnh Quỳnh, ánh đèn đại sảnh yến tiệc làm gương mặt anh tỏa sáng lung linh hơn, tạo hóa ưu ái ban cho anh khuôn mặt qúa hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, mũi cao, mày ngài, mắt phượng, đôi môi mỏng gợi cảm, không thể diễn tả hết đựợc vẻ đẹp xuất thần ấy.

Làng giải trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, tùy tiện kéo bất kỳ ai trong đám người này, đều là sặc sỡ loá mắt. Nhưng khi có mặt anh thì hết thảy đều chìm nghỉm không ai sánh kịp, ở Nguyễn Mạnh Quỳnh toát ra một sức quyến rũ kỳ lạ, nó biến anh trở thành tâm điểm cho mọi người.

Toàn bộ khung cảnh buổi tiệc bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà lặng lẽ kéo dài chừng nửa phút, bác đạo diễn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, bưng ly rượu, ân cần khách sáo tiến lên đón:

"Chủ tịch Quỳnh..."

Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí buổi tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía anh chào hỏi : "Xin chào chủ tịch!"

Mạnh Quỳnh phảng phất như không nghe được lời chào hỏi của người chung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía khu ghế ngồi, bước đi thong thả, tuy chỉ là hành động rất đỗi bình thường như vậy, nhưng vẫn như trước được anh bước đi theo một hương vị làm điên đảo con người.

Đạo diễn bưng rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh anh, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.

Phi Nhung vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa do có đám người che chắn, cô mới dám tranh thủ trộm ngắm "ngài" chủ tịch một chút. Khi bước chân anh càng ngày càng gần, cô chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhanh qua một cái. Đến lúc anh tới gần kề thì cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà xêu đồ ăn một cách cứng ngắc, giả đò bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của anh.

"Nguyễn tổng, anh đến mà không nói trước một tiếng, để tôi phái người đi đón anh..."

Nghe tiếng đạo diễn nói Phi Nhung cảm giác được Mạnh Quỳnh đang đi tới chỗ mình, cô vô thức nắm chặt chiếc đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận.

Rốt cuộc Mạnh Quỳnh cũng bước đi ngang qua chỗ cô ngồi, Phi Nhung vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện anh tới ngồi xuống chiếc ghế ngay sau lưng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top