Chương 3

Đêm hôm qua, sau khi tôi đi ngủ, một vụ ám sát đã xảy ra ở tỉnh kế bên. Có vẻ đó là một vụ tấn công tình cờ - và hiển nhiên, nó lan tràn khắp TV sáng nay.
Đấy là lý do tôi nghĩ chuyện này cũng sẽ là một chủ đề nóng hổi ở trường, mặc cho các bài kiểm tra của chúng tôi hôm nay sẽ bắt đầu. Thế nhưng ít nhất với lớp tôi, cả chuyện này lẫn bài kiểm tra đều không phải là tâm điểm bàn tán của mọi người. Tôi thấy thay vì thế, họ lại òm tỏi về chủ đề khác, điều đó khiến tôi bực mình.
Nói cách khác, họ đang ra sức giải quyết bí ẩn đằng sau chuyện tại sao cô ấy, một người vui vẻ, tràn đầy năng lượng, rồi nổi tiếng nữa, và tôi, con người chẳng có gì đặc biệt và rầu rĩ nhất lớp, lại đi chơi cùng nhau trong một ngày nghỉ. Nếu có câu trả lời, thì tôi cũng muốn biết đấy, thế nhưng, vẫn không nói chuyện với bạn cùng lớp như thường lệ, tôi không may mắn có được cơ hội để hỏi.
Chuyện gì đó xảy ra sau khi chúng tôi gặp nhau ở ủy ban thư viện - có vẻ là kịch bản họ dựng nên lúc này. Tôi đã hi vọng mình không ở trong cái đoạn kết lập dị của họ, nhưng mấy cô nàng lắm chuyện với lòng can đảm để làm những thứ không cần thiết lại lớn tiếng đi hỏi cô ấy, và đáp lại hành động không cần thiết đó, cô cũng nói một điều không cần thiết theo cách không cần thiết.
“Bọn tớ rất thân thiết.”
Nhận ra các bạn cùng lớp đều hướng sự tập trung về phía mình, nên để đề phòng, tôi chú ý nhiều hơn mọi khi tới cuộc nói chuyện của họ - đây cũng là nguyên nhân tôi nghe được lời tuyên bố vô cùng không cần thiết của cô. Tôi cảm thấy ánh nhìn của mọi người chuyển sang mình sau lời tuyên bố đó. Đương nhiên, tôi làm bộ không nhận ra.
Mỗi khi chúng tôi hoàn thành bài kiểm tra, các bạn cùng lớp hầu hết đang im lặng sẽ lại đưa mắt về phía tôi, thầm liếc nhìn tôi bên trong sự hoài nghi và mông lung của mình - song như thường lệ, tôi chỉ tiếp tục phớt lờ họ.
Duy nhất có một lần tôi không thể đứng ngoài cuộc nữa, ấy là vào cuối giờ thứ ba - nhưng ngay cả việc đó cũng được giải quyết nhanh chóng. Một trong số các cô nàng đã hỏi cô ấy ban nãy, không kiềm chế mà cũng chẳng thèm suy nghĩ, lon ton chạy tới và bắt chuyện với tôi.
“Nè, nè - Bạn-cùng-lớp-bình-thường, cậu có thân với Diệp Anh không?”
Tôi tự nhủ hỏi được câu này thì chắc hẳn cô ấy là một người tốt. Lý do là bởi các bạn cùng lớp còn lại đều đang quan sát chúng tôi từ phía xa. Cả lúc trước và ngay bây giờ, họ chắc chắn đã lợi dụng tính dễ gần của cô, và đưa cô ra đứng mũi chịu sào.
Tôi đồng cảm với cô bạn cùng lớp của mình, người mà tên chính xác tôi còn chẳng nhớ, và cho cô câu trả lời.
“Không hẳn. Bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau hôm qua thôi.”
“Hmm.”
Nghe thấy câu nói của tôi, cô gái lương thiện và tốt bụng đáp, “Hiểu roà~i,” trong khi trở lại với một nhóm bạn cùng lớp khác.
Tôi không do dự nói dối trong những thời điểm thế này. Vì phải bảo vệ chính mình, cũng như bảo vệ bí mật của cô ấy, tôi đành phải làm vậy. Thậm chí người con gái nói toàn những điều thừa thãi kia, lý do cô ấy gặp tôi có liên quan đến căn bệnh vô phương cứu chữa của cô - cái được coi như bí mật của mọi bí mật, có lẽ cô ấy sẽ sẵn sàng cùng tôi tạo ra một bức bình phong.
Và như thế, tôi đã vượt qua chướng ngại đầu tiên. Hết giờ thứ tư, các bài kiểm tra kết thúc - lần này tôi cũng mong đợi số điểm nhỉnh hơn mặt bằng chung của cả lớp. Chẳng thật sự nói chuyện với bất kỳ ai, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc và về nhà. Cho dù không có gì để làm sau đấy, tôi vẫn muốn khẩn trương về nhà. Đương nghĩ về những thứ đó, khi tôi toan rời khỏi phòng học thì một giọng nói dừng tôi lại.
“Từ từ đã! Bạn-cùng-lớp-nhã-nhặn!”
Tôi xoay người lại và trông thấy cô, người đang cười toe toét tới tận mang tai, và các bạn cùng lớp của mình, nhìn chúng tôi với vẻ ngờ vực. Thú thực, tôi muốn lờ đi cả hai đối tượng này, thế nhưng cực chẳng đã, tôi đành lờ đi đối tượng đằng sau và đợi cô gái đang bước đến.
“Bọn mình cần phải tới thư viện một lát, có vẻ như bọn mình có việc.”
Lời nói của cô không hiểu sao đã xua tan đi sự căng thẳng trong bầu không khí của lớp học.
“Tớ không được nghe về việc này.”
“Sensei dặn tớ khi tớ tình cờ gặp cô ấy ban nãy. Cậu có việc gì khác cần làm sao?”
“Không hẳn.”
“Thế thì đi thôi. Dù sao cậu cũng đâu có vẻ gì là định học bài, phải không?”
Tôi nghĩ đó là sự khiếm nhã của cô, nhưng cô nói đúng, nên tôi bèn theo cô đến thư viện.
Tôi không muốn phân tích chi tiết các sự việc ở thư viện, nên nói ngắn gọn thì - cô ấy đã nói dối. Một lời nói dối bao gồm cả việc âm mưu cùng giáo viên phụ trách thư viện mặc dù không cần thiết. Chẳng có công việc nào cần hoàn thành hết; tôi nghiêm túc hỏi Sensei về nhiệm vụ của hai đứa, nhưng cô và Sensei đều bật cười với tôi, người họ đã gọi tới. Mặc cho nỗ lực về nhà ngay lập tức của tôi, cô ấy xin lỗi trong khi mang ra trà và bánh ngọt. Cân nhắc tới đồ ăn, tôi tha lỗi cho họ.
Nghỉ ngơi uống trà một lát, chúng tôi bị đuổi ra khỏi thư viện vì hôm nay nó sẽ đóng cửa sớm. Đã đến lúc này rồi, tôi bèn hỏi cô lần đầu tiên tại sao lại nói ra lời nói dối vô nghĩa kia. Tôi cam đoan cô ấy chắc chắn có một lý do chính đáng.
“Không hẳn. Chẳng qua là tớ nghịch ngợm thôi, cậu biết mà?”
“Cô nàng này...!” Tôi muốn nói điều đó thật to trong khi hai đứa tiến đến tủ giày, thế nhưng nó đã bị ai đó lợi dụng để gây rối. Ấy là lúc bàn chân cô dừng lại giữa không trung. Cô nhẹ nhàng nhảy qua chân tôi - nhướng đôi lông mày và làm một bộ mặt cho thấy vẻ bất mãn từ tận đáy lòng.
“Sẽ thật tốt nếu một ngày nào đó cậu bị trừng phạt như chú bé chăn cừu.”
“Cậu biết mà, chúa đang chăm chú quan sát tuyến tuỵ của tớ bị huỷ hoại ra sao đấy. Nên cậu đừng nói dối nhé.”
“Nhưng cũng chẳng có luật nào quy định cậu có thể nói những lời nói dối vô nghĩa chỉ vì tuyến tụy của cậu đang bị hủy hoại cả.”
“Hể, vậy sao? Tớ không biết đấy. Nhân tiện, Bạn-cùng-lớp-nhã-nhặn-kun đã ăn trưa chưa?”
“Làm gì có chuyện tớ đã ăn trưa rồi chứ. Tự dưng cậu lôi tớ đi mà.”
Tôi cố gắng hết khả năng của mình để thể hiện sự khó chịu qua giọng nói của mình. Và chúng tôi đã tới tủ giày như thế.
“Cậu định làm gì vậy?”
“Tớ sẽ mua gì đó để ăn từ siêu thị và đi thẳng về nhà.”
“Nếu cậu không có việc gì gấp ngay bây giờ, thì đi ăn cùng nhau đi. Bố mẹ tớ không có nhà hôm nay, và họ chỉ để lại tiền cho tớ, cậu biết đấy.”
“…………”
Vừa đổi giày, tôi vừa tìm cách từ chối đề nghị của cô ấy, nhưng thật tình, tôi không biết phải trả lời thế nào nữa. Tôi không thể tìm ra nổi một lý do chính đáng để từ chối cô. Những xúc cảm chân thực tôi cảm thấy ngày hôm qua, rằng “Mình đã có một niềm vui nho nhỏ” - cũng đang cản trở tôi.
Cất đôi giày trong nhà của mình xong đâu đấy, cô kiễng chân và rên rỉ trong khi kéo dãn cơ thể. Hôm nay hơi nhiều mây, cho nênnắng nhạt hơn so với hôm qua.
“Vậy có được không? Tớ có một nơi mình muốn ghé qua trước khi chết, cậu biết đấy.”
“……Nhưng sẽ phiền phức nếu chúng ta bị bạn cùng lớp bắt gặp lần nữa.”
“À! Chuyện đó! Tớ nhớ ra rồi nhé!”
Tôi cho rằng âm lượng đột ngột tăng lên là dấu hiệu cho thấy đầu cô đã trở nên có vấn đề.
Khi tôi để ý, thì thấy lông mày cô cau lại còn cô thì đang cư xử hết sức bực tức.
“Này, Bạn-cùng-lớp-nhã-nhặn-kun, cậu đã nói cậu không đặc biệt thân thiết với tớ, có đúng không? Mặc dù chúng ta có thân thiết khi đi chơi hồi cuối tuần!”
“Phải, tớ đã nói thế.”
“Tớ đã nhắc tới nó trong tin nhắn hôm qua rồi. Rằng chúng ta nên thân thiết cho tới khi tớ chết.”
“Tớ quả thực không hiểu nó thật ra là thế nào, cơ mà tớ có nói gì thì cũng đâu thật sự quan trọng, cậu biết đấy. Chỉ là tớ không thể chịu được việc bị bắt chuyện hay tra hỏi bởi các bạn cùng lớp thôi - nếu họ làm tất cả điều đó thì tớ thà để họ quan sát mình còn hơn.”
“Chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn ngay cả khi họ không hiểu nhầm sao? Bọn mình thực sự như thế nào mới là điều quan trọng, bản chất của bọn mình - hôm qua cậu vừa nói thế xong.”
“Chính bởi bản chất là tối quan trọng nên ngay cả khi họ hiểu nhầm thì cũng chẳng sao hết.”
“Bọn mình đang đi vào một vòng luẩn quẩn nhỉ.”
“Tiện đây, tớ đã không cho tin tức về căn bệnh của cậu lọt ra ngoài, vì thế tớ đã nói một lời nói dối vô nghĩa, giống như cậu. Cậu nên khen ngợi tớ thay vì nổi giận.”
“Mmmmm!”
Cô nàng trưng ra gương mặt của một nhóc tì đang đăm chiêu về một điều gì đó hóc búa.
“Quả nhiên bọn mình đi trên hai con đường khác nhau nhỉ.”
“Có lẽ.”
“Không chỉ về thói quen ăn uống đâu, khác biệt về vấn đề này thậm chí còn lớn hơn.”
“Có lẽ đó chỉ giống như một vấn đề chính trị thôi.”
Trước khi tôi biết thì bằng cách nào đó, tâm trạng của cô đã trở lại như ban đầu và đang phá lên cười. Tính cách hồn nhiên và vui vẻ chắc hẳn là hai lý do khiến cô có rất nhiều bạn bè.
“Vậy, bữa trưa thì sao?”
“……Đi cũng chẳng sao, nhưng liệu có thực sự ổn không? Khi mà cậu không đi chơi cùng các bạn khác của mình.”
“Còn lâu tớ mới lên hai lịch cùng lúc trong kế hoạch của mình, cậu biết mà. Tớ đã lên kế hoạch với một người vào ngày mai. Cơ mà cậu là người duy nhất biết về tuyến tuỵ của tớ, cho nên tớ cảm thấy dễ chịu với cậu.”
“Cậu coi tớ là cái máy thở của mình đấy à?”
“Chuẩn, một cái máy thở.”
“Vậy thì, để giúp đỡ người nào đó, tớ đoán là đi ăn trưa thì không thành vấn đề.”
“Thật đấy hả? Yay.”
Nếu đó là vì lợi ích của một cái máy thở, thì đành phải vậy thôi. Ngay cả khi bị bạn cùng lớp phát hiện và mọi thứ trở nên rắc rối, thì để giúp đỡ một người nào đó, thực sự là chẳng còn cách nào khác. Thậm chí cô ấy còn cần một chỗ để tiết lộ bí mật. Đó là lý do tôi đành phải làm vậy.
Đúng, tôi kỳ thực là một con thuyền sậy.
“Bọn mình đang đi đâu đây?”
Tôi hỏi như thế, và cô, nheo mắt ngước nhìn bầu trời, trả lời trong khi đang thực hiện một động tác có vẻ như là một bước nhảy.
“Thiên đường!”
Cái nơi gọi là thiên đường ấy có thể tồn tại trong một thế giới sẽ tước đi cuộc đời của một nữ sinh cao trung - tôi nghĩ việc này thật lạ kỳ.
Tôi bắt đầu hối hận vì đi theo cô khi mà hai đứa bước vào cửa tiệm. Song dù vậy, tôi hiểu rằng đổ lỗi cho cô thì thật là vô lý. Người có lỗi là tôi. Vì tôi luôn luôn trốn tránh giao tiếp với người khác, và vì tôi chưa bao giờ được mời đi chơi, tôi không nhận ra điều gì là không đúng. Phát hiện quá trễ rằng kế hoạch của đối phương khác với khuynh hướng của mình, tôi không biết điều ấy là có thể. Có lẽ, như thế tức là kỹ năng xử lý khủng hoảng của tôi đang bị khiếm khuyết.
“Sao thế? Trông cậu nhăn nhó vầy.”
Nét mặt cô bảo tôi rằng không những cô nhận ra tôi đang bất an, mà nó còn khiến cô cực kỳ thích thú.
Đáp án cho câu hỏi của cô đã hiện ra gần như rõ mồn một. Nhưng vì chẳng có điều gì mà bằng cách nào đó tôi có thể sử dụng như một câu trả lời, tôi lặng thinh. Tôi không thể làm gì ngoài việc rút kinh nghiệm từ thất bại này và áp dụng nó vào lần tới.
Nói cách khác, đúng, tôi không phải loại con trai sẽ vui sướng bởi được ngồi nhầm chỗ ở một nơi đồng bóng và ngọt ngào thế này với không ai ngoài một cô gái.
“Cậu biết không, bánh ngọt ở đây rất ngon đấy.”
Bởi trước khi chúng tôi vào đây, tôi đã thấy lựa chọn địa điểm của cô có kỳ lạ một chút, song tôi không thật sự suy nghĩ kỹ về nó. Vì chưa từng tới một nơi thế này trước kia, chắc hẳn tôi đã hạ thấp cảnh giác. Nhưng rõ ràng, ai mà nghĩ nhà hàng nhắm đến một giới tính rõ ràng như cộng đồng khách hàng của nó tới mức này lại tồn tại cơ chứ. Khi tờ biên lai người phục vụ để lại lọt vào mắt, tôi phát hiện ô “nam giới” ghi bên cạnh đã được đánh dấu tích. Phải chăng như thế có nghĩa khách hàng nam hiếm một cách khác thường, hoặc là giá cả thay đổi dựa trên giới tính, cái đấy tôi không biết, thế nhưng tôi có thể hiểu theo một cách khác.
Nếu được đưa ra một dự đoán, tôi đoán dạng nhà hàng mà chúng tôi đang ngồi bây giờ là một buổi tiệc đứng đồ ngọt. Tên của nó là “Thiên đường đồ ngọt”. Nhưng ngay bây giờ, một nhà hàng đồ ăn nhanh trông giống với thiên đường hơn là nơi này.
Miễn cưỡng, tôi bắt chuyện với cô nàng đang cười nhăn nhở.
“Này.”
“Gì vậy?”
“Đừng cười nhăn nhở nữa. Này, cậu đang cố khiến bản thân cậu, hoặc cả tớ, tăng cân à? Đây là ngày thứ hai liên tiếp bọn mình đi ăn tiệc đứng rồi đấy.”
“Đều không phải. Tớ chỉ đang ăn những gì mình muốn.”
“Có lẽ thế cũng đúng. Vậy là hôm nay cậu định ăn đồ ngọt tới khi chết hả?”
“Chính xác. Cậu không có vấn đề gì với đồ ngọt, đúng chứ?”
“Tớ không thích kem tươi lắm.”
“Loại người như thế thật sự tồn tại sao? Thế thì hãy ăn vài cái bánh sô cô la đi. Chúng ngon lắm đấy, và họ không chỉ bán mỗi đồ tráng miệng đâu, còn có những món như pasta và cà ry - thậm chí cả peet-suh[1] nữa đấy.”
( Peet-suh: cách đọc pizza trong tiếng Anh.)
“Đúng là tin tốt, cơ mà cậu có thể dừng phát âm pizza như thế không? Nó khiến mùi vị của pizza có vẻ ghê ghê.”
“Ý cậu là pho mát?”
Tôi đang muốn hất nước hay gì đó vào mũi của cô nàng đã cười hết sức tự mãn với chính trò đùa của mình. Tuy nhiên, tôi không muốn là mối phiền toái với người khác, và cũng không muốn gây rắc rối cho người phục vụ bằng cách gây ra một mớ lộn xộn, cho nên tôi ngừng lại. Nói đi cũng phải nói lại, dù sao đi nữa, không phải tôi sẽ làm điều ấy nếu như hai đứa đang ở ngoài đường đâu.
Sẽ thật phiền phức nếu bối rối đúng như cô nàng mong đợi, nên đã đến mức này rồi, tôi làm một bộ mặt như thể quyết tâm của tôi đã trở nên vững vàng, và đi lấy thức ăn cùng cô. Mặc cho đang là một buổi chiều trong tuần, nhà hàng vẫn chật ních những cô nàng từ các trường cao trung khác đã bước vào giai đoạn thi cử như chúng tôi. Lựa chọn chút đồ uống có ga, vài miếng salad, một chút hambagu[2] và gà nướng xong xuôi, tôi trở về chỗ ngồi của hai đứa để thấy cô đã ngồi xuống trong hạnh phúc. Trên đĩa của cô là một phần thức ăn lớn toàn đồ ngọt. Vì không thực sự thích vị ngọt của bánh kẹo phương tây, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ớn.
( ↑ Hambagu: thịt viên hamburger kiểu Nhật.)
“Mà nghĩ lại thì, vụ ám sát đáng sợ nhỉ.”
Vài chục giây sau khi chúng tôi bắt đầu ăn, cô gợi ra chủ đề đó.
Lòng tôi dịu lại.
“Tạ ơn chúa, không có ma nào bàn luận về việc đó hôm nay cả, thành ra tớ đã nghi ngờ liệu có phải đó chỉ là một giấc mơ của mình không.”
“Chẳng phải là do không có ai hứng thú sao? Dù sao thì nó cũng đã xảy ra ở một vùng quê và không có nhiều người sống ở đó cho lắm.”
“Với một người như cậu, thì đó là cách nói chuyện khá vô cảm đấy.”
Tôi cho rằng điều ấy thật bất ngờ. Không phải tôi có thể nói rằng mình hiểu cô ấy, song, cô gái mà tôi hình dung sẽ không bao giờ nói một điều như thế.
“Thế mà tớ lại hứng thú đấy. Tớ chăm chú xem tin tức, và thậm chí còn nghĩ, ‘à, mình không ngờ người này sẽ chết trước cả mình,’ okay!”
“Tớ chỉ hỏi vì một phần triệu cơ hội thôi, nhưng cậu đã gặp người đó bao giờ chưa?”
“Cậu có nghĩ thế không?”
“Cậu có nghĩ tớ nghĩ thế không? Mà thôi, quên cái tớ vừa hỏi đi. Cậu đang nói gì ấy nhỉ?”
“Hm, tớ hứng thú, nhưng cậu thấy đấy, có lẽ tất cả những người đang sống một cuộc sống bình thường không thật sự để tâm tới những thứ như sự sống hay cái chết.”
Nhìn theo cách đó có lẽ cũng đúng. Sống một cuộc sống như bình thường, sự sống hay cái chết - những người sống trong khi nhận thức về những thứ ấy hoạ hoằn mới có một người. Hiện thực là vậy đấy. Những người duy nhất sống trong khi nghĩ về sự sống và cái chết mỗi ngày có lẽ là các nhà triết gia, thầy tu và hoạ sỹ. Ấy là còn chưa nhắc tới cô gái có cuộc sống bị làm phiền bởi một căn bệnh nghiêm trọng này, và cái người phát hiện ra bí mật của cô.
“Phát biểu về việc đối mặt với cái chết như thế cũng có lý đấy nhỉ. Cậu bắt đầu sống mỗi ngày trong khi nghĩ rằng mình còn sống.”
“Nó khiến con tim tớ rung động nhiều hơn bất kỳ lời nào mà các vỹ nhân từng nói.”
“Phải không vậy? Haaah, ước gì những người khác đều đang chết nhỉ.”
Cô ấy, người đang lè lưỡi, có lẽ vừa lên tiếng ra vẻ đùa cợt, thế nhưng tôi coi lời nói ấy gần như nghiêm túc. Những lời nói vẫn thường như thế, tất cả ý nghĩ của chúng phụ thuộc vào cảm nhận của người nghe, không phải người nói.
Tôi bắt đầu ăn phần pasta cà chua còn lại trên chiếc đĩa hình trái tim. Tôi còn hơi lăn tăn nhưng cuối cùng đã vượt qua được nó. Nghĩ về điều này, đi ăn và đi về nhà cũng như nhau cả thôi. Một miếng ăn với cô có thể đã là một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt hơn với tôi rồi.
Dĩ nhiên, không thể nói rằng không có khác biệt cơ bản nào. Giữa tôi, người có thể chết vào ngày mai bởi một tội ác ngẫu nhiên hay tai nạn nào đó, và cô, người sẽ chết sớm bởi tuyến tuỵ dần suy yếu của mình, lẽ ra không có khác biệt nào giữa giá trị các bữa ăn của chúng tôi mới đúng. Những người duy nhất có thể hoàn toàn hiểu được có lẽ là những người đã qua đời.
“Bạn-cùng-lớp-nhã-nhặn-kun, cậu có chút hứng thú nào với con gái không?”
Cô gái có kem dính trên mũi hỏi như thế bằng một gương mặt ngớ ngẩn chẳng có vẻ gì là vừa mới bàn luận về sự sống và cái chết. Thật thú vị, cho nên tôi không bình luận gì về nó.
“Tự dưng cậu hỏi cái gì vậy?”
“Tuy trông ngượng ngùng vì bị mang tới một cửa hàng toàn các bạn nữ, cậu lại không như vậy dù chỉ một chút khi đi ngang qua một cô gái dễ thương. Tớ phát hiện ra ngay tức khắc, cậu biết đấy. Không lẽ cậu là gay?”
Hình như cô ấy, chẳng rõ bằng cách nào, đã phát hiện ra tôi bị bối rối. Tôi quyết định tiếp tục cải thiện khả năng diễn xuất của mình. Mặc dù vẫn không rõ liệu mình có tiến bộ trước khi cô mất hay không.
“Tớ không muốn ở một nơi mình không thuộc về. Và tớ cũng sẽ không làm gì khiếm nhã như là nhìn chằm chằm vào người khác đâu.”
“Ra là tớ khiếm nhã, hừm.”
Đôi má cô phồng lên. Bởi chóp mũi cô vẫn như vậy, biểu cảm của cô lại càng trở nên thú vị. Một biểu cảm dường như rõ ràng là để cho người khác xem.
“Ôi không, tớ quả thực đã trở nên khiếm nhã; Bạn-cùng-lớp-nhã-nhặn-kun, hôm qua cậu bảo mình không có bạn bè hay bạn gái, cho nên tớ gần như cho rằng cậu chưa bao giờ thích ai.”
“Tớ cũng không đặc biệt ghét ai cả, thế nên cậu cũng có thể nói tớ thích tất cả mọi người.”
“Rồi, rồi, tớ biết, tớ biết. Thế cậu đã từng thích cô gái nào chưa? Bất kỳ người nào?”
Thở dài, cô đưa miếng gà rán lên miệng. Có vẻ cô đã dần quen với việc đối phó lại lời nói vô nghĩa của tôi.
“Sao cũng được, cậu biết thế nào là tình yêu đơn phương, phải không?”
“……Tình yêu đơn phương.”
“Kiểu như khi cảm xúc của cậu không được đáp lại ấy.”
“Nói vậy thì tớ hiểu.”
“Nếu hiểu, thì nói cho tớ biết đi. Cậu đã yêu đơn phương bao giờ chưa?”
Tôi cho rằng bắt đầu câu chuyện bằng vẻ tự mãn sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn. Tôi không thể đối phó được nếu cô nổi giận như hôm qua.
“Hmm, à, tớ nghĩ rằng có một chuyện như thế, chỉ một lần thôi.”
“Đấy, nó đấy - cô ấy là kiểu người thế nào?”
“Sao cậu lại muốn biết điều đó?”
“Bởi tớ quan tâm - hôm qua cậu bảo rằng bọn mình đối lập, nên tớ tự hỏi tuýp người nào đã làm cậu xiêu lòng.”
Tôi đang cân nhắc nói rằng nếu thế chỉ việc đảo ngược lại cô là ai với tư cách một con người là xong, nhưng vì không muốn đẩy hệ thống giá trị của mình cho người khác, tôi không nói thế.
“Tuýp người nào à, hừm. Chà, cô ấy là kiểu người sử dụng ‘san’.”
“…………San?”
Cô nhíu mày, và mũi cô chuyển động. Vết kem cũng chuyển động theo.
“Ừm. Chúng tớ học cùng lớp hồi sơ trung. Cô ấy là một cô gái luôn luôn sử dụng ‘san’ dù có chuyện gì đi nữa. Bán-sách-san, bán-hàng-san, bán-cá-san. Cho tới các tiểu thuyết gia xuất hiện trong sách giáo khoa. Akutagawa-san, Dazai-san, Mishima-san. Hơn thế nữa, cô thậm chí còn sử dụng nó trong ăn uống. Tỉ dụ như Daikon-san[3], khi cô ấy áp dụng vào đồ ăn. Dù bây giờ nhớ lại, có thể nó chỉ là một điều khác thường - có lẽ cô ấy còn chẳng dính dáng gì tới mọi người. Trong thời gian đó, lịch sự mà nói, tớ chỉ coi nó như một điều không bao giờ quên. Hay theo cách khác, tớ cho rằng cô ấy là một người hiền lành và rụt rè. Thế nên, còn nhiều hơn bất kỳ ai khác, dần dà từng chút một, tớ có cảm xúc đặc biệt với cô ấy.”
( Daikon: củ cải trắng.)
Nói một thôi một hồi, tôi nuốt một miệng đầy nước.
“Vậy nhưng tớ không chắc liệu điều đó có được tính là tình yêu đơn phương không nữa.”
Tôi nhìn cô ấy. Không nói không rằng, cô mỉm cười và ăn chiếc bánh phủ hoa quả trên chiếc đĩa của mình. Nụ cười càng rõ hơn khi cô nhai, và trong lúc tôi đang băn khoăn có chỗ nào không ổn, thì cô vừa gãi má, vừa nhìn đáp lại tôi.
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Cô ấy đang làm tôi sốt ruột.
“Chỉ là, cậu biết đấy, câu chuyện còn tuyệt vời hơn cả mong đợi, cho nên tới hơi lúng túng.”
“……Aah, phải, có lẽ cô ấy là một cô gái tuyệt vời.”
“Không phải vậy, ý tớ là lý do cậu thích cô ấy


Xin lỗi vì hôm nay ra trễ tại do tớ có xíu việc bận cảm ơn các cậu đã đọc tới đây nhá

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top