Chương 72


Tiêu Chiến nghĩ, cậu đã biết bí mật của Tạ Hàm. Tại sao hắn có dùng thuật tâm lý khống chế nhiều người như vậy? Trên thực thế hắn chỉ lợi dụng thuốc, khiến nạn nhân nảy sinh ảo giác, khiến thần kinh của nạn nhân lơ mơ, phản ứng chậm chạp.

Lúc này, cậu nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh lẽo trong lồng giam. Ngoài ngọn đèn chiếu sáng trên đầu cậu, cả nhà kho tắt hết đèn. Cậu nằm ở đây, như nằm trên hòn đảo hoang không người. Còn Tạ Hàm đứng ở một nơi nào đó trong bóng tối, miệng ngâm nga câu hát, tựa như kẻ thống trị thế giới.

Tim Tiêu Chiến đập rất nhanh, thần kinh cũng giật giật. Đây là một cảm giác hết sức khó chịu. Sau đó, tầm nhìn của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, bên tai kêu ù ù. Cậu muốn chống tay xuống giường ngồi dậy, nhưng bàn tay trượt đi. Xung quanh ngày càng mờ dần, hiện lên rất nhiều ảo ảnh màu trắng. Ký ức và ý thức vốn rất rõ ràng bỗng biến đi đâu mất, rốt cuộc cậu đang ở đâu?

“Sean, Sean!” Cậu người ở nơi nào đó gọi khẽ tên cậu. Tiêu Chiến cố gắng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng hình vụt qua. Là Tạ Hàm? Ai đấy nhỉ?

Sau đó, cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man.

Toàn thân cậu rất khó chịu, nhưng tầm nhìn và thính giác lại trở nên rõ ràng. Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, phát hiện cậu đang đứng trong căn phòng quen thuộc có tủ bày kiểu cũ kỹ, tivi màu hai mươi mấy inch, ghế sofa nhung đỏ.

Đây là... nhà ông bà nội cậu. Chẳng phải họ bị giết chết cùng bố cậu rồi hay sao?

Đúng lúc này, Tiêu Chiến nhìn thấy một người đàn ông quay lưng về phía cậu. Anh ngồi ở ghế sofa, cởi trần, trên lưng toàn là vết sẹo ngay hàng thẳng lối.

“Nhất Bác!” Cậu chạy tới ôm eo của anh: “Sao anh lại ở đây?”

Vương Nhất Bác từ từ ngã vào lòng cậu. Mặt anh lạnh toát, hai mắt nhắm nghiền, không còn hơi thở.

Anh đã tắt thở, Vương Nhất Bác đã chết.

Ý nghĩ này vụt qua đầu, viền mắt Tiêu Chiến cay xè. Cậu nghe thấy tiếng thét đau khổ khản đặc của mình: “Nhất Bác!”

Tiêu Chiến mở mắt. Trước mắt cậu vẫn là ánh đèn sáng chói, tầm nhìn mơ hồ, bên tai vẫn là âm thanh ù ù.

Không, vừa rồi là ảo giác. Tiêu Chiến tự nhủ, cậu nhất định phải cố gắng giữ chút ý thức cuối cùng. Nhưng cảm giác bi thương và tuyệt vọng đã in sâu trong đầu óc cậu. Cậu nằm bất động, nước mắt chảy dài trên gò má.

“Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tiếp xúc loại thuốc này phải không? Cậu có phản ứng mãnh liệt nhanh như vậy, đúng là quá thuần khiết.” Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cậu.

Tiêu Chiến ngoảnh đầu, chỉ thấy một khoảng không tối om. Cậu vô ý thức gật đầu.

Nhận được hồi ứng của cậu, đối phương hỏi bằng một giọng hết sức ôn hòa: “Vậy cậu có muốn tỉnh táo không?”

Muốn... Tiêu Chiến suýt nữa buột miệng nói ra từ này. Cậu cắn chặt môi, cho đến khi cảm giác đau nhói và vị tanh ngọt nhanh chóng lan truyền cả khoang miệng. Ý thức của cậu phảng phất tỉnh táo trong giây lát, nhưng lại bị lớp sương mù dày đặc và nặng nề chôn vùi.

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: “Phun cả máu ra rồi kìa, đúng là đáng yêu thật...Nhưng tôi biết, cậu rất muốn.”

Sau đó Tiêu Chiến nghe thấy tiếng động nhẹ, có người mở cửa lồng giam.

“Tôi thừa nhận lần trước tôi quá hưng phấn nên ra tay hơi nặng.” Giọng người đàn ông mang chút tiếc nuối: “Kết quả sau khi dùng roi đánh, da cô gái đó nát bươm. Lần này tôi sẽ khống chế tốt. Cách lớp quần áo, cũng không để lại vết sẹo.”

Bệnh viện Johns Hopkins, bang Maryland. Phòng giám hộ bệnh nặng.

Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa phòng bệnh. Sau lưng anh là quan chức phía Trung Quốc mới từ trong nước qua bên này, điều tra viên của FBI, người nhà Lam Tư Thần, mẹ và bạn bè của Dữ Tư Kỳ...

Bác sỹ điều trị chính cầm kết quả chuẩn đoán đi ra ngoài. Mọi người đều vây quanh ông ta. Vương Nhất Bác đứng yên một chỗ bất động, anh ngoảnh mặt nhìn bác sỹ chằm chằm.

“Viên đạn ở ngực trái Lam tiên sinh chỉ cách tim ba xen ti mét. Chúng tôi đã gắp viên đạn thành công.”Bác sỹ giải thích: “Rất may bây giờ cậu ấy không nguy hiểm đến tính mạng, khoảng 24 đến 28 tiếng đồng hồ sau sẽ tỉnh lại.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vương Nhất Bác đưa mắt về phía giường bệnh sau bức tường kính. Lam Tư Thần đeo ống thở, nằm im trên giường.

Bác sỹ nói tiếp: “Cô Dữ Tư Kỳ tuy bị dao đâm vào nội tạng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Mọi người đều lộ vẻ vui mừng, cám ơn bác sỹ rối rít. An Nham đứng lẫn trong đám đông, thở phào nhẹ nhõm. Anh ta vô ý thức quay đầu về phía Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ nơi đó trống không. Cánh cửa an toàn phía trước vang lên tiếng động, An Nham đảo mắt qua bên đó, bắt gặp hình bóng Vương Nhất Bác biến mất sau cánh cửa.

Vương Nhất Bác một mình lái xe về khách sạn.

Bây giờ đã là đêm khuya. Đường phố đầu đông ngập tràn không khí lạnh. Thành phố rực rỡ ánh đèn, người và xe cộ lướt qua cửa ô tô.

Gương mặt Vương Nhất Bác không một chút biểu cảm. Đôi mắt đen của anh mang dấu vết đêm đen, nổi bật trên gương mặt trắng trẻo tuấn tú.

Cuối cùng cũng tới khách sạn. Vương Nhất Bác rút thẻ mở cửa phòng. Trong phòng tối om, chỉ có ánh đèn từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Anh bật đèn tường, ném tấm thẻ lên giường. Đưa mắt một lượt quanh phòng, anh đứng im bất động.

Hôm qua anh và Tiêu Chiến mới vào ở khách sạn này. Va li của Tiêu Chiến vẫn đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, bên trong là những bộ quần áo hết sức quen thuộc với anh.

Trên nền nhà còn hai đôi dép, một to một nhỏ. Thành ghế sofa vắt áo gió màu gạo của Tiêu Chiến, phảng phất vẫn lưu lại hơi ấm từ làn da của cậu.

Vương Nhất Bác đứng một lúc. Sau đó anh cởi áo khoác, tháo cà vạt ném xuống đất, đi chân đất vào nhà tắm.

Có lúc, nước nóng cũng không thể làm tăng độ ấm trong mạch máu con người. Vương Nhất Bác đứng bất động dưới vòi hoa sen hồi lâu. Cuối cùng anh đóng vòi nước, đi ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen và yên tĩnh. Cả thành phố dường như rơi vào giấc mộng huyền ảo. Vương Nhất Bác đứng một lúc rồi quay người đi đến bên giường nằm xuống.

Nhắm mắt nằm vài phút, anh lại mở mắt, ngoảnh đầu nhìn một bên giường trống không. Vài giây sau, anh xuống giường mặc áo khoác, đi sang thư phòng ở bên cạnh.

Căn phòng này được Tiêu Chiến đặc biệt nhờ khách sạn sắp xếp. Ngoài bàn ghế còn có một tấm bảng trắng, để anh có thể làm việc bất cứ lúc nào.

Bây giờ, Vương Nhất Bác đứng trước tấm bảng trắng. Anh mở va li, lấy hết hồ sơ và ảnh ra ngoài.

Bảng trắng nhanh chóng dán đầy ảnh. Vương Nhất Bác tập trung quan sát, hình ảnh thảm khốc của các nạn nhân tự động hiện lên trong đầu óc anh.

Cậu bị trói bằng xích sắt như động vật. Tạ Hàm vung dây roi dài, đuổi theo cậu trong căn phòng chật hẹp. Cậu chạy trốn với tâm trạng tuyệt vọng và hèn mọn... Cậu bị tiêm thuốc thần kinh, cậu không thể phân biệt hiện thực và ảo giác... Cảm giác duy nhất cậu cảm nhận được là nỗi đau khổ khôn cùng... Vài ngày sau, Tạ Hàm sẽ không thỏa mãn với việc đánh cậu bằng roi. Làn da trắng trẻo mịn màng  là chiến lợi phẩm mà hắn ưa thích. Hắn sẽ lột da côậu từng chút một. Trong quá trình đó, cậu vẫn chưa chết... Thậm chí, đây mới chỉ là sự bắt đầu.

Bởi vì cậu là người của anh, tượng trưng cho dục vọng vào khao khát mãnh liệt nhất của anh, do đó hắn sẽ hành hạ cậu một cách triệt để, cho đến khi cậu không còn sót một mẩu da, một cọng tóc, một miếng thịt. Hắn khiến anh hoàn toàn mất cậu.

...

Vương Nhất Bác cúi đầu, giơ tay che mắt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top