Chương 68
“Ngồi cho vững!” Âu Dương Lâm quát lên một tiếng, xe đã phóng đi như tên bắn, xông thẳng ra ngoài.
Mọi người lắc lư một cái, vội vàng nắm chặt tay vịn an toàn. Eo Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác túm chặt bằng một tay ôm vào lòng. Bởi vì xe chạy quá nhanh, bên tai truyền đến những âm thanh chói tai kéo dài, cảnh vật ngoài cửa sổ giống như hai vệt sáng chạy lùi về phía sau. Mặt Tiêu Chiến dán chặt vào áovest của Vương Nhất Bác, chất liệu vải mát lạnh nhưng dường như lại truyền đến một sức mạnh rất vững chãi.
Phía trước, ở một ngã ba trên đường quốc lộ, chiếc xe thể thao màu đen chợt lóe lên rồi biến mất. Mấy chiếc xe cảnh sát, đồng thời xông ra từ hai con đường khác, tụ họp với xe của bọn họ, cùng nhau truy đuổi theo chiếc xe thể thao kia.
“Hỏng rồi!” Viên cảnh sát đi cùng đột nhiên thấp giọng la:“Phía trước chính là chợ đêm Tây Cống.”
Tim mọi người đều run lên, chỉ thấy kiến trúc nhà cửa trên đường phía trước càng lúc càng nhiều, người đi trên đường cũng càng lúc càng đông. Dưới ánh đèn đủ sắc cầu vồng, chiếc xe thể thao nháy mắt hòa vào dòng người và xe.
Rõ ràng địa điểm ẩn náu và lộ trình đào thoát của hắn đã sớm được thiết kế sẵn.
“Lối ra của mười lăm con đường trong phạm vi ba kilômét gần đây đã thông báo cho tổng bộ thiết kế chướng ngại vật.”An Nham đột nhiên lên tiếng, nói nhanh kinh người. Dưới tình trạng xe chạy với tốc độ ánh sáng như vậy, anh ta còn có thể ôm cái laptop, cả người lắc lư dao động, nhưng mười ngón tay vẫn linh hoạt lướt nhanh như cũ.
“Vô dụng thôi, hắn sẽ bỏ xe.” Vương Nhất Bác lạnh giọng nói:“Bảo người của các anh lập tức phong tỏa lối vào chợ đêm.”
Âu Dương Lâm gật đầu. Tuyệt đối không thể để hắn tiến vào chợ đêm, ở trong đó người đi như nước chảy sẽ triệt để che lấp hết tung tích của hắn.
Lúc này bọn họ cũng bắt đầu tiến vào đoạn đường khá sầm uất, xe không thể không giảm tốc độ, Âu Dương Lâm lấy ra một máy bộ đàm: “Lập tức điều một nhóm người qua đây, canh giữ ở lối vào phía đông của chợ đêm Tây Cống...”
“Sếp!” Viên thanh tra đầu bên kia cắt ngang câu nói của anh ta: “Tình huống khẩn cấp! Chúng tôi đang ở chỗ lối vào! Có bom!”
Mọi người đều im lặng, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ở phía cuối đường thông hành trong chợ đêm phía trước, một làn sóng người đột nhiên ào ra, kêu la kinh hoảng, chạy trối chết, giẫm đạp lên nhau... Cả con đường nháy mắt bị lấp kín, các xe cảnh sát và những thanh tra ở trên đường đều bị dòng người bao phủ.
Không kịp rồi, hắn đã tạo ra hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều đẩy cửa xuống xe, nhìn ngược về hướng của dòng người. Âu Dương Lâm quát hỏi: “Chuyện gì vậy? Báo cho tổ gỡ bom chưa?”
Đầu bên kia trả lời: “Có một người đàn ông, trên người gắn đầy bom, nằm chính giữa đường. Tổ gỡ bom vẫn luôn đợi lệnh, dự kiến khoảng năm phút nữa sẽ đến. Chúng tôi đang sơ tán những người đi đường và các hộ dân ở gần đây.”
Lòng Tiêu Chiến trùng xuống. Kết cuộc đã định, hắn chắc chắn đã đào thoát ngay trước mắt bọn họ.
Cả đoàn người theo sát Âu Dương Lâm, xuyên qua đám người, đi đến gần địa điểm có bom. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm chặt tay nhau, không ai lên tiếng. Tiêu Chiến nhìn sườn mặt của anh, chỉ thấy ánh mắt anh lạnh lùng, đang quét nhanh qua đám người.
Anh đang tìm kiếm hắn!
Tiêu Chiến tự tin hẳn lên, cũng quay đầu nhìn, im lặng quan sát mỗi một người.
“Vừa mới nhận được tin tức.” Giọng An Nham vang lên bên cạnh: “Gia đình đó đã được cứu ra từ tầng hầm của ngôi biệt thự, mức độ bị thương khác nhau, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lòng Tiêu Chiến nhẹ nhõm, quá tốt rồi!
Cậu đột nhiên lại giật mình.
Nếu như gia đình đó đều được cứu ra, vậy thì người hiện giờ đang bị hắn biến thành quả bom là ai?
Lòng bàn tay Tiêu Chiến không hiểu sao lại ướt đẫm mồ hôi. Cậu cùng với nhóm người Vương Nhất Bác cũng không dừng bước chân, ánh mắt vẫn hướng về phía trước. Lúc này dòng người tháo chạy như núi lở đã thưa thớt hơn nhiều, con đường trước mặt đã bắt đầu rộng mở trở lại. Chỉ thấy mấy chiếc đèn xe cảnh sát chớp sáng, dừng phía sau con đường phong tỏa, nhưng rốt cuộc người đang nằm trên mặt đất là ai, lại không nhìn rõ.
Lúc này Vương Nhất Bác quay đầu nhìn cậu một cái. Bốn mắt nhìn nhau chăm chú, ánh mắt anh tối đen mát lạnh.
Người đàn ông nằm trên mặt đất không động đậy.
Thân hình cao lớn, người đầy vết thương. Anh ta chỉ mặt một cái áo trong không thấy rõ màu sắc ban đầu, cùng với một cái quần dài bị rách loang lổ. Đầu tóc cũng hơi dài, che mất hơn nửa khuôn mặt.
“Là anh ta sao?” Vương Nhất Bác hỏi.
Cổ họng Tiêu Chiến nghẹn lại, đáp: “Quá xa, không nhìn rõ mặt. Nhưng hình dáng... rất giống.”
Là anh ấy, nhất định là anh ấy. Có một giọng nói vang lên trong lòng.
Lúc này viên cảnh sát ở bên cạnh cuối cùng cũng đưa đến một cái ống nhòm Tiêu Chiến giựt lấy từ tay anh ta, ngước mắt nhìn sang.
Hình ảnh nháy mắt được kéo đến gần mắt. Phóng lớn lên, hình ảnhngười đàn ông mình đầy vết thương lại càng lộ vẻ dữ tợn. Làn da màu lúa mạch, đường cong cơ bắp mềm dẻo, cằm nhỏ gọn cho thấy đã gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt anh tuấn vẫn vô cùng quen thuộc...
Tiêu Chiến vươn tay che miệng, nước mắt nhất thời trào ra.
“Anh ta vẫn còn hô hấp.” Vương Nhất Bác thấp giọng nói.
Tiêu Chiến nháy mắt nghẹn lời, nắm chặt lấy tay anh.
Lúc này tổ gỡ bom đã đến nơi, hai vị chuyên gia mặc áo phòng hộ thật dày, đội một cái mũ sắt, áp sát Trình Lãng. Còn những cảnh sát xung quanh đều đứng phía sau xe, nín thở chăm chú quan sát.
Cuối cùng, bọn họ cũng đã đến bên cạnh Trình Lãng, từ từ ngồi xổm xuống. Hai người cẩn thận kiểm tra kỹ một lượt, ngẩng đầu nhìn nhau một cái, lại nhanh chóng lui về giới tuyến của cảnh sát.
Trái tim Tiêu Chiến phút chốc co rút lại.
Bọn họ gỡ nón sắt ra, một người trong đó lắc đầu nói với Âu Dương Lâm: “Gỡ không được. Loại bom này kết cấu rất phức tạp, bất cứ sự tiếp xúc vô ý nào cũng sẽ dẫn đến phát nổ. Chúng tôi cần ít nhất một tiếng đồng hồ. Nhưng máy đếm thời gian chỉ còn năm phút. Trừ khi người gắn bom điều khiển dừng máy đếm thời gian, nếu không người này chắc chắn chết không thể nghi ngờ.”
...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rõ ràng chỉ một phút trầm mặc ngắn ngủi, nhưng lại giống như đã trải qua mấy vòng luân hồi.
Đau khổ cùng cực bao trùm lên trái tim Tiêu Chiến, cậu ngây ngốc nhìn hình dáng cơ thể của Trình Lãng, sắc mặt trắng như tờ giấy.
“Xin lỗi, không cứu được anh ấy.” Âu Dương Lâm đã biết được thân phận của anh, thấp giọng nói với cậu và Vương Nhất Bác.
“An Nham, hỏi những người trong gia đình đó số điện thoại của hắn.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên cạnh.
Tiêu Chiến và những người khác đồng loạt quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn về phía trước, lấy một chiếc di động từ trong người ra.
Anh, muốn nói chuyện với hắn.
Tim Tiêu Chiến triệt để nhảy lên tới cổ họng, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, ngẩn ngơ không lên tiếng. Lúc này An Nham nhanh chóng báo một con số, ngón tay dài của Vương Nhất Bác dao động trên bàn phím di động, cuối cùng nhấn nút gọi, quay đầu nhìn về phía cậu.
Bóng đêm yên tĩnh, đèn cảnh sát lấp loáng, ánh mắt mọi người sáng quắc.
Vào giờ phút quan trọng như vậy, nhưng trong mắt anh vẫn tự phụ thản nhiên như nước không thay đổi.
Lúc này An Nham tiến lên phía trước, lấy một cái đầu nối cực nhỏ gắn vào di động của anh. Sau đó lập tức quay về bên cạnh xe, mở máy nghe lén ra, đám người Tiêu Chiến đều đội headphone lên.
“Tút... tút... tút.” Thật sự có thể liên lạc được. An Nham lập tức gõ bàn phím, bắt đầu truy tìm vị trí của hắn. Mà Âu Dương Lâm cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ra hiệu với mọi người. Còn bốn phút nữa, bom sẽ phát nổ.
Tất cả mọi người không dám thở mạnh, toàn bộ nhìn chằm chằmBạc Cận Ngôn. Mà anh đứng trước đám người, dáng vẻ cao ngất như một thân câytrong trẻo nhưng lạnh lùng.
Sau năm sáu tiếng chuông, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đầu dây bên kia thấp thoáng âm thanh nền ồn ào.
Hắn nhận điện rồi!
Đôi mắt hẹp dài của Vương Nhất Bác khẽ nhíu, ánh mắt xuyên qua con đường dài vắng vẻ trước mặt, ngay chỗ rẽ mấy con đường giao nhau ở phía trước, dừng lại trên đám người vẫn đang náo động như cũ.
“Hi.”
Đầu bên kia yên lặng trong khoảnh khắc. Ngay sau đó một giọng nam trong trẻo hàm chứa ý cười truyền đến: “Hi.”
Giọng nói vô cùng êm tai, nhưng lại giống như một bàn tay vô hình, khẽ bấu chặt trái tim của tất cả mọi người.
Duy nhất chỉ có Vương Nhất Bác vẫn lóe lên một ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt đen dài.
“Chạy thoát rồi sao?”
Giống như đang hỏi thăm một người bạn cũ rất quen thuộc.
Người đàn ông ở đầu bên kia cười một tiếng: “Ha... sắp rồi.”
Mặt mọi người khẽ biến sắc, Âu Dương Lâm liếc nhìn đồng hồ: Ba phút ba mươi giây. Anh ta nhìn về phía An Nham, nhưng An Nham chỉ nhìn chằm chằm màn hình, hai đầu chân mày nhíu lại, rõ ràng việc truy tìm tín hiệu gặp phải khó khăn.
“Tao lấy một món đồ tương tự, trao đổi với mày lấy Trình Lãng.” Vương Nhất Bác thong thả nói, giọng điệu lưu loát thản nhiên giống như đang nói chuyện về thời tiết.
Mọi người trầm mặc lắng nghe, lòng Tiêu Chiến lại nhói lên.
Anh muốn dùng gì để trao đổi?
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh nền vang lên ồn ào hơn mộtchút. Người đàn ông ‘ồ’ lên một tiếng, dường như rất có hứng thú trả lời: “Nói nghe thử xem.”
Lấy Trình Lãng làm trung tâm, trong phạm vi mấy mét xung quanh con đường, nhóm cảnh sát gần như lặng ngắt như tờ, chờ đợi cảnh máu thịt bay tứ tung, hoặc là sẽ có kỳ tích thay đổi thế cục.
Mà ở con đường cách đó mấy trăm mét, đám đông hỗn loạn, vẫn đang tản đi rất nhanh, từng lớp xông vào đám cảnh sát đang chặn ở trên đường. Kiểu ngăn chặn này gần như là phí công, nhóm cảnh sát chỉ có thể cầm lấy bức phác họa chân dung vừa mới lấy được khẩn cấp từ gia đình kia, ánh mắt lướt nhanh kiểm tra trong làn sóng người.
Rất nhiều người đang gọi điện thoại, nói với bạn bè người thân về vụ náo động này. Một người đàn ông cao ráo, mặc một cái áo khoác dài màu đen, bước ra từ trong một con hẻm nhỏ, trong tay cầm điện thoại.
Hắn quan sát mấy cảnh sát ở đứng đầu đường trước mắt, khẽ mỉm cười, rồi lại lui trở về hẻm, nói với điện thoại: “Chờ đã. Tao có một cuộc gọi đến khác.”
Không có ai chú ý đến hắn, hắn lấy một mảnh khăn ướt từ trong túi ra, cẩn thận tỉ mỉ lau mặt, lại kéo xuống đôi chân mày rậm, râu ria và miếng đệm hóa trang trên sống mũi. Gương mặt anh tuấn vốn là màu đồng trong thoáng chốc trở nên trắng trẻo tuấn tú nghiêm nghị.
Hắn nhét mọi thứ vào trong túi, lấy di động ra lần nữa, bước nhanh về phía trạm gác của cảnh sát, đồng thời nói với đầu bên kia: “Xin lỗi, mày có thể tiếp tục rồi.”
Ánh mắt hắn không thèm liếc đến đám người bên cạnh bước thẳng ra ngoài. Một viên cảnh sát lướt sát qua bên cạnh hắn, nhìn thấy gương mặt thanh tú ôn hòa, lại nhìn về bức hình trên tay, ánh mắt liền vội vàng lướt qua người hắn.
Âu Dương Lâm dùng tay ra hiệu ý bảo: Còn hai phút năm mươi giây.
Vương Nhất Bác quét mắt qua anh ta, thản nhiên mở miệng: “Ngày mai, tất cả truyền thông báo chí lớn nhất Hồng Kông, đều sẽ đưa tin về thân phận của tên sát thủ biến thái nhà văn Mai Quân Viễn.”
Hắn thấp giọng cười: “Không tệ.”
Vương Nhất Bác lại nói: “Người Hồng Kông rất hiếu kỳ, mày sẽ trở thành một đề tài nóng hổi cho bọn họ. Tất cả mọi người đều sẽ xem tiểu thuyết của mày, bọn họ sẽ nhìn thấy tài hoa của mày, tư tưởng của mày, bọn họ sẽ tự mình phán đoán về mày, mà không phải giống như trước kia, bị cái gọi là nhà bình luận, giám khảo cuộc thi đánh giá sai. Chúc mừng mày. Tao nghĩ, đây cũng là một trong những mục đích của mày.”
Tất cả mọi người nghe đều thấy kỳ quái, không biết Vương Nhất Bác đang có âm mưu gì. Lòng Tiêu Chiến cũng từng chút một trở nên khẩn trương.
Nhưng chỉ có hắn ở đầu bên kia, cũng nhàn nhã lạnh nhạt giống Vương Nhất Bác, cười nhạo một tiếng nói: “Mày đang lấy lòng tao sao?”
Vương Nhất Bác cười nhạt: “Không, tao đang uy hiếp mày.”
Mọi người đều sững sờ, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Trò chơi của chúng ta rất công bằng, tao sẽ không nhúng tay vào việc truyền thông truy đuổi tâng bốc mày. Nhưng nếu như Trình Lãng bị nổ bom chết trước mặt tao, vậy thì tao không thể không thay đổi một vài quy tắc trò chơi.
Tao nghĩ giới truyền thông nhất định sẽ rất muốn nghe việc phác họa chân dung tội phạm của chuyên gia tâm lý tội phạm phụ trách vụ án này, nghe về những bí mật không ai biết, đặc biệt là những bí mật chôn sâu dưới những tin tức chính thức.”
Hắn ở đầu bên kia, rốt cuộc trầm mặc một lúc. Chỉ có tiếng hít thở trầm trầm truyền tới, bình tĩnh, lại sâu không lường được.
Vương Nhất Bác không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nói lưu loát như mây trôi nước chảy: “Ví dụ như mẹ mày đã bỏ rơi mày từ thời thơ ấu. Sau khi mày lớn lên, đã dâm loạn rồi giết luôn bà ta. Đương nhiên, rất trùng hợp là, trong thời kỳ thanh thiếu niên, mày cũng từng bảo trì quan hệ loạn luân trong suốt một thời gian dài với một người phụ nữ thành niên khác trong gia đình;
Tao sẽ không ngại nói cho bọn họ biết, mày đã cùng rất nhiều đối tượng khác biệt về tuổi tác, màu da, giới tính, hơn nữa còn là rất nhiều chủng loại động vật, phát sinh quan hệ tình dục. Đây có lẽ có chút vượt quá khả năng tiếp nhận của bọn họ.
Nhưng mà khiến bọn họ thất vọng nhất, chắc là việc mày bị học viện văn học đuổi học. Một thiên tài biến thái được giới truyền thông ca tụng, thì ra ngay cả đại học còn chưa học xong... Mày nói xem nếu như những thứ này được công khai, thì bút danh Mai Quân Viễn, sẽ đại biểu cho cái gì?
Ờ, tao nghĩ mày và tao đều hiểu, người Hoa tuy rằng rất hiếu kỳ, nhưng thứ không thể chấp nhận nhất lại chính là tổn hại luân lý đạo đức. Mày sẽ không thể trở thành truyền kỳ, mà chỉ là rác rưởi. Mọi người khi nhắc đến ‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ nghĩ đến hạ lưu và thối nát. Không có ai nghiêm túc thưởng thức những văn chương hay tư tưởng của mày, trong đầu bọn họ, chỉ cảm thấy hung phấn bởi những việc xấu xa của mày.
Bất luận là lần tiếp theo, tao với mày tranh đấu với nhau như thế nào đi chăng nữa, thì cái tên ‘Mai Quân Viễn’ đều sẽ có kết cục như thế này, đều trở thành một đề tài buồn cười rẻ tiền nhất của những người bình thường nhất.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Vẻ mặt của Vương Nhất Bác lạivẫn thản nhiên như thường.
Âu Dương Lâm trầm mặc, ra dấu tay: Sáu mươi giây.
Hắn ở đầu bên kia, cuối cùng cũng lên tiếng, ý cười mang theo mấy phần lạnh lùng: “Uy hiếp thật ấu trĩ làm sao.”
Lòng mọi người khẽ kinh sợ, nhưng Vương Nhất Bác lại cắt ngang lời của hắn: “Vậy sao? Chúng ta hãy cá cược một lần thử xem?”
Anh đột nhiên giơ tay nhấc tuyến phong tỏa, vượt lên khỏi đám người và xe, sải bước dài đi về phía Trình Lãng đang cách xa ngoài mấychục mét kia.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngẩn người, Tiêu Chiến là người đầu tiên xông ra, kéo tay anh, cất tiếng la thất thanh: “Nhất Bác!”
Vương Nhất Bác lườm cậu một cái, ánh mắt sáng ngời sắc bén: “Không sao đâu, em quay về đi.” Sau đó anh nhìn về phía Âu Dương Lâm: “Mang cậu ấylùi ra sau.”
Âu Dương Lâm cũng ngây người, kéo Tiêu Chiến ra phía sau lưng trước, để cảnh sát bảo vệ, đồng thời tiến nhanh về phía trước, nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm, đè thấp giọng nói: “Không thể đi qua đó! Phạm vi ảnh hưởng của bom rất rộng!”
Vương Nhất Bác dùng ánh mắt ra hiệu anh lui ra sau. Âu Dương Lâm yên lặng trong thoáng chốc, cắn chặt răng, lùi trở về, quát lên một tiếng: “Tổ gỡ bom!”
Hai người tổ gỡ bom nhanh chóng xông ra, trùm đồ bảo hộ và nón sắt lên người Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái: “Tránh ra!” Rồi một mình rảo bước nhanh đến bên cạnh Trình Lãng.
Tiêu Chiến bị mấy người thanh tra cao lớn ngăn cản, cả người cậu đều mơ hồ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nóng bỏng dồn dập của mình, còn có tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực: Bình bịch bình bịch...
Vương Nhất Bác, sao anh lại...
Đồng hồ bấm giây của Âu Dương Lâm còn đang tính giờ như bay, hốc mắt cậu chua xót, vừa không dám nhìn nhưng lại không thể không nhìn.
Cậu biết anh muốn làm gì, cậu biết anh làm như vậy nhất định sẽ thắng.
Nhưng mà nhìn thấy anh đi về phía quả bom, lòng cậu dường như cũng muốn nổ tung theo quả bom ấy.
Trong máy nghe lén, cuối cùng lại vang lên tiếng nói của hắn lần nữa: “Không phải mày muốn chết chung với thằng cảnh sát này đấy chứ?”
Tiêu Chiến nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên cạnh Trình Lãng, đặt di động lên quả bom trên ngực anh ta.
‘Tích... tích... tích’, âm thanh của thiết bị hẹn giờ trên quả bom truyền đến, bọn họ đều nghe thấy, hắn cũng nghe thấy.
Sau đó liền nghe thấy Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng nói:“No, tao đang ở bên quả bom, nhưng tao sẽ không chết. Bởi vì tao rất chắc chắn, mày sẽ không cho nổ. Bởi vì tao hiểu được, bút danh ‘Mai Quân Viễn’ này đối với mày quan trọng như tính mạng. Hơn nữa bởi vì tao hiểu mày còn nhiều hơn mày nghĩ. Ờ... mày còn có mười giây để suy nghĩ. Tạm biệt.”
‘Cạch’ một tiếng, âm thanh ‘tút tút’ truyền đến, Vương Nhất Bác vậy mà lại cúp điện thoại của hắn.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ú ớ không thành lời. Tiêu Chiến bị một người cảnh sát bảo vệ trong ngực, toàn thân khẽ run lên, cậu dùng tay bịt kín miệng, bên môi lộ ra một tia cười khẽ, nhưng nước mắt lại lăn xuống ào ạt.
Chỉ có một mình Vương Nhất Bác, cúp điện thoại, khoanh tay đứng bên cạnh Trình Lãng, quay đầu nhìn bọn họ. Dù không thấy rõ biểu tình, nhưng thái độ của anh vẫn bình tĩnh và cao ngạo.
Âu Dương Lâm tái xanh mặt mày, đếm ngược: “Tám, bảy, sáu,năm...”
Hô hấp của Tiêu Chiến nháy mắt dừng lại, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ở phía trước, thân hình anh tuấn cao ngất.
“Ba, hai, một!”
...
Bốn phía của con đường dài, một bầu không khí yên tĩnh.
Chỉ có khóe môi của Vương Nhất Bác, chậm rãi hiện lên ý cườinhàn nhạt.
Nhất thời, tất cả cảnh sát đều hoan hô huýt sáo, vỗ tay như sấm.
Không phát nổ! Hắn thật sự không cho nổ!
Gương mặt mỗi người đều trở nên hưng phấn, người cảnh sát bên cạnh buông Tiêu Chiến ra, tất cả mọi người đều bắt đầu chuyển động. Tổ gỡ bom, xe cứu thương, căn cứ vào phạm vi tập trung tín hiệu của An Nham lập tức xuất ra một tổ nhỏ...
Trong đám đông cuộn trào mãnh liệt, hốc mắt Tiêu Chiến nháy mắt đỏ lên, nhìn Vương Nhất Bác lững thững bước về phía cậu, trong mắt có tia sáng sung sướng và đắc ý. Cậu nhịn không được bật cười, bỗng chốc xông đến ôm chặt lấy anh.
Vương Nhất Bác cũng ôm chặt lấy cậu ngay lập tức. Đôi tay dường như mạnh mẽ hơn bình thường, quấn chặt lấy cậu trong lòng mình. Cậu nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, cảm giác được hơi thở quen thuộc nóng ấm của anh, cả trái tim giống như cũng muốn hòa tan cùng anh.
...
Một giờ sau.
Màn đêm ồn ào huyên náo, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, đứng bên cạnh xe cứu thương, nhìn Trình Lãng đang hôn mê được đặt trên cán đưa lên xe.
“Bước đầu kiểm tra cho thấy thân thể suy nhược quá độ.” Bác sĩ nói: “Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, vấn đề khác cần phải đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ mới biết rõ được.”
Mắt Tiêu Chiến ngấn nước gật gật đầu.
Xe cứu thương đã chạy xa, con đường còn đang bị phong tỏa, nhóm cảnh sát vẫn bận rộn như cũ. Cho dù đêm nay hắn có thể chạy thoát, nhưng mà cảnh sát cứu được một nhà bốn người kia cùng với Trình Lãng, cũng coi như là một đột phá quan trọng. Mà trải qua lần này, hắn đã để lại rất nhiều manh mối, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, thời điểm cách lúc phá án không còn xa nữa.
Bóng đêm càng sâu thẳm, một viên cảnh sát lái xe, đưa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Xe cảnh sát chạy xuyên qua dòng người và xe của đô thị phồn hoa. Vương Nhất Bác dựa vào ghế ngồi, nắm lấy tay cậu, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, không biết đang nghĩ chuyện gì.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, tâm tình chua xót khó nói nên lời.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng, anh lấy dư luận để uy hiếp số một, tưởng rằng anh cực kỳ tự tin, thậm chí còn dám lấy thân mình mạo hiểm, khiến bọn họ than thở kinh ngạc.
Nhưng chỉ có cậu hiểu rõ, Vương Nhất Bác rõ ràng phải làm như vậy.
Bởi vì người số một cần chính là anh, muốn anh trở thành đồng bọn của mình, cho nên nhất định sẽ không trơ mắt nhìn anh bị bom nổ chết. Vương Nhất Bác chỉ có cách lôi mình vào, mới có thể chắc thắng không thua, đảm bảo có thể cứu được mạng của Trình Lãng.
Cho dù vừa rồi cậu cũng tin chắc rằng số một sẽ không cho nổ bom.
Nhưng tại sao trong lòng cậu lại đau đớn khó chịu như thếnày?
Bóng đêm mát mẻ thấp thoáng lo âu, bao trùm lên toàn bộ HồngKông.
Bên một con đường nào đó ngay tại khu phố sầm uất, xuất hiện một chiếc xe Cadilac màu đen yên lặng dừng lại.
Không biết dừng bao lâu, một người đàn ông mặc đồ vest, dáng vẻ tao nhã đi ra từ dòng người đông đúc, mở cửa xe ngồi vào trong.
“Lái xe.” Hắn dựa người ra sau, nới lỏng cravat, dường như cực kỳ mệt mỏi.
“Dạ, tiên sinh.” Tài xế ngồi phía trước trả lời.
Chiếc xe chạy ra khỏi khu phố náo nhiệt, đi lên lưng chừng núi. Một ngôi biệt thự đèn đuốc sáng choang, là một trong những khu vực của người giàu có nhất Hồng Kông.
Người đàn ông mang theo nụ cười khẽ bước xuống xe, nhân viên bảo vệ mở cửa biệt thự cho hắn: “Xin chào tiên sinh.”
Hắn thong thả đi vào.
Biệt thự đèn đuốc thắp sáng trắng đêm.
Người đàn ông ngồi xuống chiếc sô pha xa hoa trong phòng khách, xách một chai rượu vang, từ từ uống một mình. Tivi đang phát trực tiếp tin tức về vụ án giết người liên hoàn tối hôm nay. Trong màn hình, bóng dáng đám cảnh sát bận rộn thấp thoáng thân hình của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.
Người đàn ông vẫn luôn mỉm cười, xem một lúc, đột nhiên không còn cười nữa.
‘Choang’ một tiếng, bình rượu bị hắn ném xuống đất. Hắn đột nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, từ từ đi về phía phòng trong.
Xuyên qua mấy lớp cửa, đến căn phòng trong cùng. Đây là mật thất của biệt thự. Hắn đẩy cánh cửa kim loại dày nặng ra, ngâm nga một khúc ca đi vào.
Trong một căn phòng âm u, một người đàn ông trẻ tuổi, tay chân bị xích vào song sắt. Hắn vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt anh tuấn trống rỗng đờ đẫn. Nhìn thấy người đàn ông đi vào, hắn liền biến sắc trong nháy mắt.
Qua một lát.
Một con dao đâm từng tấc vào da thịt của người đàn ông bị giam, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng toàn bộ đều bị bức tường dày mấy tấc ngăn cản, không thể truyền ra bên ngoài.
Mà người đàn ông đang tra tấn, lại dường như bắt đầu vui vẻ bởi phản ứng của hắn, từng nhát từng nhát dao, vạch lên rất nhẹ nhàng vui sướng.
“Tôi tưởng rằng... chúng ta là bạn bè...” Người đàn ông bị giam kêu la thảm thiết: “Cầu xin cậu thả tôi ra, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu!”
Sắc mặt người đó bỗng nhiên thay đổi, một dao nhanh chóng chém xuống, cắt đứt một ngón tay của hắn.
Người đàn ông bị giam nháy mắt phát ra tiếng kêu la thảm thiết liên tục.
Người đó quăng dao đi, giọng điệu đặc biệt trầm trọng nói với hắn: “Đừng hiểu lầm, tao chỉ có một người bạn.” Sau đó hắn ngẩng đầu lên, dường như suy nghĩ mất mấy giây, tự lẩm bẩm một mình: “Đáng tiếc hiện giờ hắn vẫn không chịu đến bên cạnh tao.”
Hắn lại khẽ cười: “Nhưng mà rất nhanh thôi. Hủy hoại hắn rồi, hắn sẽ thuộc về tao.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top