Chương 31
“Hắn sẽ vì tôi đến nơi này.”
Thùng xe tối mờ mờ. Ngữ điệu của Vương Nhất Bác rất bình thản nhưng lọt vào tai Tiêu Chiến phảng phất như tiếng trống trận vang lên trong đêm tối, ngân vang đến tận đáy lòng cậu.
Tiêu Chiến ngoảnh đầu về phía Vương Nhất Bác. Mặc dù không có ánh sáng nhưng cậu vẫn lờ mờ nhìn thấy thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, diện mạo tuấn tú và yên tĩnh như pho tượng điêu khắc của anh. Tiêu Chiến đột nhiên nhớ tới những vết sẹo đáng sợ dày đặc trên lưng anh, giống như anh từng trải qua hình phạt “lăng trì”.
(“Lăng trì” là hình phạt tùng xẻo trong xã hội phong kiến)
Ngoài ra, lúc anh mới về nước, người xung quanh nhận xét anh “gầy như que củi”, “mặt như đầu lâu”...
Tất cả những chuyện này liệu có liên quan đến tên biến thái ăn thịt người “hoa tươi”?
Lam Tư Thần từng nói, đó là vụ án cuối cùng của Vương Nhất Bác trước khi về nước. Anh bắt được tên giết người điên cuồng gây chấn động nước Mỹ, khiến hắn tù mọt gông, cứu mạng sống của vô số con người.
Trong quá trình đó, có phải bản thân anh cũng gặp nguy hiểm?
Người đàn ông thông minh, ấu trĩ và tự cao tự đại trước mặt cậu...có phải từng bị hành hạ tàn nhẫn?
“Hãy cho hắn một bài học.” Tiêu Chiến nói nhỏ.
Một khi đối phương đến đây với danh nghĩa của tên biến thái ăn thịt người “hoa tươi”, vậy thì hắn không phải học theo cũng là đồng bọn của tên biến thái đó.
Vương Nhất Bác vốn đang cầm ống nhòm dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Nghe câu nói của Tiêu Chiến, khóe miệng anh nhếch lên: “Khỏi cần em nhắc nhở.”
Ngữ khí nhàn nhạt của anh toát ra vẻ ngông cuồng tự phụ.
Tiêu Chiến mỉm cười. Cậu hỏi: “Trong vụ án Tôn Dũng, hắn đến hiện trường phạm tội sớm hơn chúng ta. Nếu hôm nay hắn không xuất hiện...Tại sao hắn có thể nắm rõ vụ án anh đang điều tra cứ như trong lòng bàn tay ấy?”
Vương Nhất Bác buông ống nhòm, anh cất giọng lạnh nhạt: “Có thể thấy, hắn luôn ở bên cạnh tôi.”
Tiêu Chiến giật mình. Dù đã đoán ra khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Vương Nhất Bác nói ra, cậu vẫn có cảm giác nổi da gà.
Vương Nhất Bác nói tiếp: “Hắn trốn trong bóng tối nghe lén, rình trộm, tùy cơ hành động...FBI và bộ công an đều cử người giám sát xung quanh tôi mà không phát hiện ra hắn. Điều này chứng tỏ hắn rất thành thạo việc ẩn mình mai phục.”Tiêu Chiến im lặng vài giây, mở miệng hỏi: “Vì vậy...văn phòng của chúng ta cũng có khả năng bị lắp máy nghe lén?”
Vương Nhất Bác: “Không phải cũng có khả năng, mà sự thật máy nghe lén nằm ở dưới ghế ngồi của chúng ta.”
Tiêu Chiến lại một lần nữa giật mình kinh ngạc. Không hiểu rốt cuộc Vương Nhất Bác biết rõ mọi chuyện từ lúc nào, anh mới tương kế tựu kế, bày ra cái bẫy của ngày hôm nay, trong khi bề ngoài anh vẫn điềm nhiên như không?
“Sao anh không nói sớm cho em biết?” Tiêu Chiến hỏi nhỏ.
Vương Nhất Bác liếc cậu một cái: “Nói cho em biết, liệu em có thể diễn đạt như vậy không?”
“Tất nhiên có thể. Hơn nữa, em còn sớm có sự phòng bị.”
“Có tôi ở đây, em cần phòng bị làm gì?”
Bên ngoài màn đêm vẫn tối đen, con đường nhỏ đi vào khu nghỉ mát ẩm ướt và yên tĩnh. Trên màn hình giám sát trước mặt hai người cảnh sát chỉ xuất hiện hai nhân viên lao công dậy sớm quét rác trên đường. Để ngụy trang một cách triệt để, mọi hoạt động trong khu nghỉ mát vẫn diễn ra bình thường. Những người cảnh sát ẩn mình trong bóng tối chờ đợi.
Một lúc sau, Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc vừa nặng trĩu vừa quay cuồng, mũi và cổ họng hơi ngưa ngứa.
Thôi xong rồi, nhất định là trước đó dầm mưa nên cậu đã bị cảm.
May mà Tiêu Chiến có sự chuẩn bị từ trước. Cậu lấy viên thuốc cảm từ túi xách ra uống, lại rút tờ giấy ăn hắt xì mấy lần.
Vương Nhất Bác quay đầu liếc cậu rồi lại quay đi, tiếp tục theo dõi hiện trường.
Uống thuốc xong, cơn buồn ngủ ập đến, Tiêu Chiến đẩy vai Vương Nhất Bác: “Khi nào có tình hình nhớ gọi em dậy, em chợp mắt một lát.”
“Ừ.”
Chiếc xe bọn họ đang ngồi là xe bảo trì mặt đường nên không thu hút sự chú ý. Thùng xe không có ghế ngồi, phía cảnh sát tạm thời đặt hai cái ghế cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngồi im như tượng đá quan sát tình hình bên ngoài. Lúc này đã hơn bốn giờ sáng mà kẻ tình nghi vẫn chưa xuất hiện. Tiếng thở đều của Tiêu Chiến rất rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh, gần kề bên tai anh.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác cảm thấy bờ vai nặng trĩu, một hơi thở mềm mại nào đó phả vào cổ anh. Vương Nhất Bác lập tức ngoảnh mặt, thấy Tiêu Chiến đang tựa đầu vào vai anh.Vương Nhất Bác hơi chau mày, giơ tay kéo cậu ngồi thẳng, tựa vào thành ghế của cậu. Nhưng chỉ mấy phút sau, cậu lại đổ vào người anh. Cậu không chỉ vùi mặt vào vai anh mà hai tay cậu còn ôm chặt cánh tay anh như ôm cành cây nhỏ.
Thật ra cũng khó trách tướng ngủ không đàng hoàng của Tiêu Chiến. Do uống thuốc cảm nên cậu ngủ say như chết, chỉ là toàn thân hết nóng lại lạnh nên hơi khó chịu. Hơn nữa, chiếc ghế ngồi do cảnh sát tìm tạm vừa cứng vừa cộm, không mấy thoải mái, lại không có thứ gì đệm cổ nên cậu mới vô ý thức tìm đến chỗ mềm mại hơn. Trong khi đó, bộ ple trên người Vương Nhất Bác vừa dày vừa mềm mại, còn cơ bắp của anh không quá cứng cũng không quá mềm. Phụ nữ dù trong giấc mộng cũng có bản năng tránh hại tìm lợi.
Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn Tiêu Chiến. Những sợi tóc dính vào một bên má cậu mềm như những sợi lông tơ dễ chịu. Hơi thở của cậu phả vào cổ anh, tạo cảm giác nhồn nhột.
Vài phút sau...
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa hai tay, thong thả tựa vào thành ghế rộng rồi lại cầm ống nhòm dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Người cảnh sát trẻ tuổi ở phía trước ngập ngừng hỏi anh: “Giáo sư Vương, để trợ lý Tiêu nằm xuống sàn xe thật sự không sao đấy chứ?”
Vương Nhất Bác đảo mắt qua Tiêu Chiến đang nằm dưới chân anh.
Vừa rồi Vương Nhất Bác bảo một người cảnh sát tìm tấm thảm trải xuống sàn xe, sau đó cuộn người Tiêu Chiến vào bên trong. Bây giờ, cậu nằm ở chỗ trống bên cạnh chân anh, dáng vẻ ngoan ngoãn trong giấc nồng, không ảnh hưởng đến ai.
“Chẳng sao cả.” Anh đáp: “Cậu ấy không chê bẩn.”
Lại nửa tiếng đồng hồ trôi qua, đối tượng vẫn chưa xuất hiện. Vương Nhất Bác buông ống nhòm, giơ tay bóp mi tâm. Vừa cúi đầu, anh liền bắt gặp Tiêu Chiến không biết trở mình từ bao giờ. Cả người cậu co quắp, tư thế rất thiếu cảm giác an toàn. Trong ánh sáng mờ mờ, mái tóc đen nhánh của cậu trên gương mặt nghiêng trắng ngần che đi đôi mắt vì tỉnh giấc, hàng lông mày hơi nhíu lại. Trông cậu bây giờ rất giống một con mèo nhỏ đáng yêu.
Tuy nhiên...Tư thế ngủ của cậu quá tệ, người sắp chui cả vào gầm ghế, khuôn mặt sắp rời khỏi phạm vi tấm thảm. Cậu còn nằm úp mặt, làn môi hơi mím lại. Cậu định hôn mặt đất hay sao?
Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh giấc, bởi vì cậu cảm thấy ngưa ngứa, giống như có người dùng sợi lông ngoáy trên mặt và chóp mũi cậu.
Vừa mở mắt, nhìn thấy nóc ô tô tối mù, cậu mới bừng tỉnh.
Tiêu Chiến đảo mắt một vòng, phát hiện hai thành ghế kê sát nhau. Cậu nằm trên ghế ngủ từ bao giờ? Còn Vương Nhất Bác đâu rồi?
Vừa quay đầu, Tiêu Chiến liền bắt gặp thân hình cao lớn của anh ngồi dưới sàn xe ngay bên cạnh cậu.
Anh hơi khom lưng, hai chân gấp khúc, một tay cầm ống nhòm quan sát tình hình bên ngoài, bàn tay còn lại đặt lên đầu gối.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác tùy tiện ngồi xuống đất. Hóa ra anh nhường ghế cho cậu, không ngờ anh cũng có mặt dịu dàng như vậy.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Vương Nhất Bác. Vừa định mở miệng, cậu liền thấy anh đột nhiên giơ tay về phía cậu.
Tiêu Chiến không biết anh định làm gì, chỉ trố mắt nhìn. Bàn tay mỗi lúc một gần, dừng lại trước mặt cậu. Sau đó, anh cầm lọn tóc của cậu từ dưới ghế một cách thành thạo. Tiếp theo, anh bắt đầu cuộn vào ngón tay mình.
Cho đến khi những sợi tóc đen cuộn đầy tay, Vương Nhất Bác mới dừng lại. Anh đột nhiên rút ngón tay ra ngoài chạm vào mặt Tiêu Chiến. Thảo nào vừa rồi Tiêu chiến thấy ngưa ngứa.
Không đợi cậu định thần, Vương Nhất Bác lại tiếp tục nghịch lọn tóc lần hai...
Hình như anh rất thích cảm xúc này nên lặp đi lặp lại động tác. Chơi một lúc, anh mới buông tócTiêu Chiến, để tay xuống đầu gối, tập trung quan sát tình hình bên ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn cậu một lần.
Tiêu Chiến trầm mặc trong giây lát.
Anh...có thể ấu trĩ hơn không? Anh là thần thám cơ mà, không ngờ lại nghịch tóc của cậu.
Tiêu Chiến ngồi dậy, chỉnh tóc đã bị Vương Nhất Bác làm cho rối bù ra sau tai. Nghe thấy động tĩnh, Vương Nhất Bác liếc cậu một cái rồi điềm nhiên ngoảnh mặt, tiếp tục công việc của mình.
Tiêu Chiến vừa cầm ống nhòm của cậu, người cảnh sát phía trước đột nhiên mở miệng: “Có tình hình mới.”
Vương Nhất Bác ngồi yên bất động, dõi mắt vào ống nhòm. Tiêu Chiến vội áp sát vào khe hở của tấm vải che cửa sổ, lặng lẽ quan sát phía trước.
Cậu phát hiện cuối con đường lớn xuất hiện một người đi xe đạp. Anh ta mặc bộ quần áo đồng phục màu đỏ, đề tên một cửa hàng, là cửa hàng bán đồ ăn kinh doanh 24/24 trong khu vực.Người đàn ông mang đồ ăn đến. Nhưng khu nhà vốn chẳng có một ai, tại sao lại có người gọi đồ ăn?
Thời khắc này, không chỉ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, mà cả những người cảnh sát đang ẩn náu thông qua hệ thống giám sát hoặc ống nhòm, đều theo dõi nhất cử nhất động của người đàn ông.
Trời vẫn chưa sáng, mặt đất trơn ướt phản chiếu ánh đèn đường tù mù. Người đàn ông đạp xe tới lối vào ở bên dưới khu nghỉ mát, anh ta đột nhiên dừng lại.
Anh ta nhấc cái thùng chứa đồ ở sau xe đạp, thong thả đi lên dốc núi.
"Giáo sư Vương, giao cho chúng tôi giải quyết, chuẩn bị hành động." Máy bộ đàm vang lên giọng nói một người đàn ông xa lạ, là người cảnh sát phụ trách kế hoạch vây bắt lần này.
"Khoan đã." Vương Nhất Bác cất giọng thanh lạnh: "Hãy quan sát thêm một lúc."
Người cảnh sát ở đầu kia lưỡng lự vài giây rồi thông báo cấp dưới ở nguyên vị trí đợi mệnh lệnh.
Lúc này, người đàn ông đã đi đến trước khu nhà. Anh ta ngó nghiêng, sau đó đi thẳng vào một ngôi nhà trong số đó.
Là ngôi nhà của Nhuận Minh và Tiền Dục Văn.
Anh ta dừng lại trước cửa ra vào, lấy mấy cái hộp trong thùng chứa đồ ăn đặt xuống đất. Sau đó, anh ta thò đầu vào bên trong xem xét rồi cầm cái thùng không, quay người đi ra ngoài.
Trống ngực Tiêu Chiến đập thình thịch, cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến hoàn toàn.
"Hành động." Người cảnh sát nói vào máy bộ đàm.
Khóe miệng Vương Nhất Bác nhếch lên, để lộ nụ cười mỉa: "Không, không phải hắn."
Mọi người đều ngây ra, Tiêu Chiến cũng nghi hoặc Vương Nhất Bác tiếp tục mở miệng: "Ngôi nhà mà người đàn ông kia đến không đúng."
Đám cảnh sát hoàn toàn không hiểu lời nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng hơi mù mờ.
Cậu hỏi: "Tại sao không đúng? Lần trước hắn để lại lời nhắn ở nhà Tôn Dũng, lần này hắn đi đến ngôi nhà của Nhuận Minh. Cả hai lần đều là nơi ở của hung thủ. Nếu hắn có công thức hành vi cố định, điều này chẳng phải trùng lặp hay sao?"
Vương Nhất Bác ngồi yên bất động: "No, không phải hắn đến chỗ ở của hung thủ, mà đến nơi nạn nhân bị giết chết. Đối với một tên giết người biến thái, khoảnh khắc từ giã cõi đời mới có ý nghĩa."
Tiêu Chiến giật mình. Vì vậy đối tượng phải đến ngôi nhà của Uyển Vi để lại lời nhắn mới đúng?Lúc này, người đàn ông đã đi xuống dốc. Người cảnh sát phụ trách hành động sốt ruột hỏi: "Giáo sư Vương, đối tượng rất đáng nghi, có nên giữ anh ta lại?"
"Không, cứ để anh ta đi." Vương Nhất Bác thản nhiên trả lời: "Người đi đưa đồ ăn là do tên đó gọi, dùng để thăm dò tôi."
Người đàn ông đạp xe đi xa, hình bóng của anh ta nhanh chóng hòa lẫn vào đêm tối. Khu nghỉ mát lại trở nên vắng lặng như tờ.
Không khí trong xe ô tô bỗng dưng nặng nề trong giây lát.
Quyết định vừa rồi tương đối mạo hiểm, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa Vương Nhất Bác và "hắn".
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Những người cảnh sát bắt đầu sốt ruột, vì dù sao họ cũng không hiểu suy nghĩ và phân tích của Vương Nhất Bác.
Bầu trời sáng hơn một chút, nhưng mặt đất vẫn xám xịt như cũ, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh.
Đúng lúc này, lại có một người xuất hiện trong tầm ngắm. Đó là một lao công.
Trước đó, ông ta quét rác ở con đường bên cạnh, bây giờ di chuyển tới gần khu nghỉ mát, mới thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiêu Chiến tập trung quan sát qua ống nhòm. Dáng hình của người đó hơi lom khom, bước đi chậm chạp, như người đã có tuổi. Ông ta đội mũ đồng phục lao công, che hết nửa khuôn mặt. Trên mặt có vệt râu màu trắng, da đầy nếp nhăn, trông cũng ít nhất hơn năm mươi tuổi. Quần áo và giày của ông ta rất cũ kỹ.
Một tay ông ta cầm cái chổi, tay kia cầm xẻng hốt rác. Ông ta cúi người quét lá rơi và rác rưởi. Trên mặt đất có chai nhựa rỗng, ông ta nhặt từng cái ném vào thùng rác bên cạnh, động tác rất tự nhiên và thành thạo.
Tất cả mọi người không rời mắt khỏi ông ta.
Người lao công từ từ tiến đến sườn núi lên khu nghỉ mát. Ông ta bỏ cái xẻng, đi vào một bãi cỏ bằng phẳng khuất nẻo, bắt đầu quét rác trong đó. Một lúc sau, ông ta đi ra ngoài, thuận tay cầm cái xẻng.
Mọi người đều nghĩ thầm: "Đối phương có lên dốc núi không? Có để lại tin nhắn ở ngôi nhà của Uyển Vi?"
Nhưng đúng lúc này, người lao công rời khỏi khu vực đó. Ông ta cầm cái chổi, tiếp tục quét rác dọc theo con đường phía trước.
"Xem ra chỉ là một người lao công bình thường." Một nhân viên cảnh sát trong xe ô tô phát biểu.
Bầu không khí căng thẳng dường như vơi đi ít nhiều theo hành động của người lao công.
"Một lúc nữa trời sáng mất rồi." Người cảnh sát còn lại lên tiếng.Tiêu Chiến phác giác, ống nhòm của Vương Nhất Bác từ từ di chuyển, từ đầu đến cuối dõi theo người lao công đó. Cậu lại quan sát người lao công. Ông ta đã đi bộ một đoạn, xem ra sắp rời khỏi con đường đó.
Sao cậu cảm thấy...
"Người lao công này có vẻ không bình thường..." Tiêu Chiến nói nhỏ.
Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy một luồng khí ấm nóng từ sau lưng bao trùm cả người cậu. Ở giây tiếp theo, cánh tay của Vương Nhất Bác chống lên vách thùng xe bên cạnh mặt Tiêu Chiến, lồng ngực của anh nhẹ nhàng áp vào lưng cậu.
"Có gì bất thường?" Vương Nhất Bác cất giọng trầm ấm ngay bên tai Tiêu Chiến.
Cả người Tiêu Chiến ở trong lòng anh, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cậu, khiến cậu rùng mình. Toàn thân Tiêu Chiến cứng đờ. Nhưng cậu biết, vào giây phút này, anh làm gì có tâm trí nghĩ ngợi lung tung. Do đó, cậu cũng không để bụng, quay đầu nói với anh: "Anh xem ông ta..."
Lời nói của cậu im bặt ở đây.
Bởi vì vào thời khắc Tiêu Chiến buông ống nhòm, quay người và ngẩng đầu, Vương Nhất Bác cũng vừa vặn buông ống nhòm, cúi đầu chờ cậu trả lời.
Hai người vốn tựa vào nhau. Vào một khoảnh khắc nào đó, Tiêu Chiến cảm thấy môi cậu chạm vào làn da mềm mại, cuối cùng sượt qua nơi mềm mại ươn ướt trên gương mặt Vương Nhất Bác.
Đó là...bờ môi của anh.
Đầu óc Tiêu Chiến nổ tung, hai má cậu nóng ran. Vương Nhất Bác phảng phất hóa đá. Gương mặt hai người cách nhau chưa đến mười xen ti mét, họ lặng lẽ mắt đối mắt.
"Chỗ nào không đúng?" Vương Nhất Bác phá vỡ không khí trầm mặc, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"À..." Tiêu Chiến lập tức mở miệng: "Thu nhập của người lao công rất thấp. Em thấy tất cả những người lao công khác đều nhặt chai nước khoáng mang về bán lấy tiền. Còn người đàn ông kia ném hết..."
Vương Nhất Bác nhíu mày. Anh trưởng thành ở nước ngoài nên không biết chuyện này. Nhưng chỉ trầm tư một vài giây, Vương Nhất Bác lập tức cầm máy bộ đàm: "Hành động!"
Ở đầu bên kia, người cảnh sát ngập ngừng: "Giáo sư Vương, anh có chắc chắn không? Đối tượng không hề tiến lại gần khu nghỉ mát..."
Đúng lúc này, người cảnh sát ở trong xe cất giọng: "Giáo sư Vương, anh hãy nhìn bức tường của ngôi nhà."
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời cầm ống nhòm hướng về phía khu nghỉ mát. Trước mắt họ xuất hiện cảnh tượng sởn gai ốc.Bức tường bên ngoài ngôi nhà của Uyển Vi không biết từ lúc nào xuất hiện một quầng sáng mông lung cực lớn. Trong ánh sáng nhàn nhạt đó hiện lên hàng chữ màu đỏ.
Đó là hàng chữ tiếng Anh, từng nét bút giống như chưa khô mực, dòng mực chảy xuống từng con chữ, khiến hàng chữ đỏ này trông như một bức huyết thư đáng sợ.
"I Miss U so much, Buddy" (Người anh em, tao rất nhớ mày)
Vừa nhìn kỹ dòng chữ, Tiêu Chiến liền nghe thấy một tiếng nổ cực lớn từ phía xa vọng tới. Cậu đưa mắt quan sát, phát hiện dưới dốc núi của khu nhà đột nhiên khói bốc mù mịt. Không biết thứ gì vừa bị nổ.
Cùng lúc này, hàng chữ tiếng Anh trên bờ tường biến mất.
"Là hình chiếu." Vương Nhất Bác cất giọng lạnh lùng: "Vừa rồi hắn để máy chiếu trên bãi cỏ."
Tiêu Chiến lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu vội vàng quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người lao công lẩn vào rừng cây bên đường.
Lần này không cần Vương Nhất Bác ra lệnh, vô số cảnh sát đang ẩn nấp lập tức túa ra ngoài. Một số chạy về khu nghỉ mát, một số đuổi theo người lao công.
Hai cảnh sát trên xe ô tô mở cửa xe định nhảy xuống. Vương Nhất Bác nói với một người: "Anh ở lại, để tôi đi."
Người cảnh sát đó đành phải ngồi xuống.
Tiêu Chiến giật mình. Chẳng phải Vương Nhất Bác chỉ lao động đầu óc, tại sao anh lại xông ra hiện trường?
Trong chớp mắt, Vương Nhất Bác và người cảnh sát đó đã không thấy bóng dáng.
Tiêu Chiến vô cùng căng thẳng. Cậu và người cảnh sát ở lại không rời mắt khỏi màn hình giám sát. Người cảnh sát lên tiếng an ủi: "Cậu yên tâm đi. Chúng tôi đã thông báo với bộ phận bảo vệ của khu nghỉ mát, không cho bất cứ người nào rời khỏi đây. Chỉ cần tên đó còn ở trong khu vực này, hắn sẽ không chạy thoát."
Tiêu Chiến khấp khởi mừng thầm. Bất kể tên đó giả dạng trốn tránh giỏi đến đâu, Vương Nhất Bác nhất định sẽ tìm ra hắn.
Ván này anh thắng chắc.
Tuy nhiên khu nghỉ mát rất rộng lớn, rừng cây và dốc núi san sát, nhà cửa tương đối nhiều. Muốn tìm một người trong khoảng thời gian ngắn không phải dễ dàng.
Mấy chục cảnh sát chia nhau tìm kiếm. Vương Nhất Bác cũng cùng họ đi tìm. Lực lượng cảnh sát có hạn, công việc canh phòng ở vòng ngoài chỉ có thể giao cho bảo vệ của khu nghỉ mát. Chỉ có một vài cảnh sát ở lai để đôn đốc chỉ huy bọn họ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trời đã tờ mờ sáng.Lúc này, Vương Nhất Bác đến bên ngoài một rừng cây. Đằng sau rừng cây là mấy tòa nhà thương mại. Anh đi xuyên qua rừng cây. Đi một đoạn, anh đột nhiên dừng bước, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ ý cười nhàn nhạt.
Trên đất bùn xuất hiện áo đồng phục lao công, chính là áo đối phương vừa mặc. Anh sải bước dài, đi rất nhẹ nhàng. Dưới gốc cây lại xuất hiện một cái quần, cái chổi và một đôi giày.
Vương Nhất Bác bất thình lình dừng lại. Bởi vì anh nhìn thấy tòa biệt thự trung tâm của Dữ Tư Kỳ nằm ngay sau sườn núi này, trong dãy nhà thương mại.
Tên đó rất giỏi chạy trốn, đây chắc chắn không phải sự trùng hợp. Vương Nhất Bác lập tức rút điện thoại di động: "Báo cho bộ phận bảo vệ, xe của Dữ Tư Kỳ cũng không cho ra ngoài."
Đối phương nhanh chóng đáp lời: "Giáo sư Vương, vừa rồi xe của chủ tịch Dữ đi khỏi cửa phía tây. Bởi vì là xe của chủ tịch nên đội bảo vệ không dám chặn lại."
Vương Nhất Bác: "...Fuck!"
Đối phương hồ nghi: "Giáo sư...anh nói gì vậy?"
Vương Nhất Bác không bận tâm đến anh ta. Anh cúp điện thoại, tiếp tục tiến bước. Đi thêm một đoạn, quả nhiên nhìn thấy một người nằm dưới gốc cây.
Dữ Tư Kỳ mặc bộ váy dài, trên người khoác khăn choàng vai, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nằm bất động dưới đất.
Vương Nhất Bác biết, Dữ Tư Kỳ cả buổi tối ở trong ngôi biệt thự sang trọng của chị, xung quanh có nhiều vệ sỹ canh gác, có thể nói không một chút sơ hở. Bây giờ chị xuất hiện ở nơi này, chỉ có thể xuất phát từ nguyên nhân nào đó, chị tự ý rời khỏi ngôi biệt thự, sau đó bị "hắn" tấn công, cướp xe ô tô của chị chạy mất.
Vương Nhất Bác kiểm tra mạch đập của Dữ Tư Kỳ, may mà chị không sao. Anh thở dài một hơi, đanh mặt cúi người bế Dữ Tư Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top