Chương 20

Đi qua tấm bình phong khắc hoa màu trắng kiểu Âu là bước vào một không gian rộng lớn, ánh đèn nghiêng như dòng nưóc. Trong căn phòng bài trí theo phong cách trang nhã và ấm áp chỉ có một chiếc bàn tròn màu trắng đặt chính giữa. Một người phụ nữ mặc đồ tinh tế ngồi sau chiếc bàn.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiến lại gần.

Không thể không thừa nhận, Dữ Tư Kỳ là người phụ nữ có khí chất. Chị mặc bộ váy dài màu đỏ hở vai, cử chị tao nhã. Ngay cả Tiêu Chiến khi lần đầu tiên gặp người phụ nữ này cũng phải tán thưởng phong thái phóng khoáng và gợi cảm của chị. Tuy nhiên, ánh mắt Dữ Tư Kỳ tương đối lạnh lùng và xa cách, khiến người khác không dễ tiếp cận.
Chỉ có điều, thần sắc lạnh lùng lập tức biến thành sự quở trách đầy nữ tính khi Vương Nhất Bác đứng trước mặt Dữ Tư Kỳ. Chị liếc anh một cái: "Cuối cùng cậu cũng chịu ăn cơm với tôi."
Vương Nhất Bác không hề bận tâm, tự kéo ghế ngồi xuống rồi nói vớiTiêu Chiến: "Em ngồi đi."
Dữ Tư Kỳ đứng dậy, mỉm cười bắt tay Tiêu Chiến: "Chào cậu!"
Tiêu Chiến nở nụ cười lịch sự: "Chào chủ tịch, tôi là Tiêu Chiến."
Ba người ngồi vào vị trí.
Dữ Tư Kỳ liếc Vương Nhất Bác: "Tôi tưởng trợ lý của cậu là người lập dị ngông cuồng tự cao tự đại giống cậu."
Dữ Tư Kỳ nói thẳng ra câu này, Tiêu Chiến lập tức có cảm tình với chị. Cậu cười đáp: "Tất nhiên tôi không phải loại người đó."

Lúc này, Vương Nhất Bác mới nhướng mắt nhìn Dữ Tư Kỳ, anh cất giọng chế giễu: "Chị đánh giá tôi như vậy sao?"
Dữ Tư Kỳ cắn môi, khóe mắt đầy ý cười. Đang định mở miệng, Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh ngoảnh đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt tỏa ra khí lạnh: "Em cũng nghĩ như chị ấy?"
Tiêu chiến không để ý đến thái độ bức người của anh, cậu cất giọng vui vẻ: "Là ai tự dưng thuyên chuyển tôi mà chẳng nói một tiếng nào?"
Chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người, Dữ Tư Kỳ hơi bất ngờ. Chị mỉm cười: "Tiêu tiên sinh, là tôi đề nghị Nhất Bác đến công ty điều tra. Cậu ấy nhất định đòi cậu làm trợ lý, cậu ấy mới nhận lời. Vì vậy, tôi chỉ còn cách thuyên chuyển cậu."
Nhất định đòi cậu làm trợ lý mới nhận lời?

Trong lòng Tiêu Chiến "nở hoa", cậu nhìn Vương Nhất Bác trả lời: "Không sao, tôi cũng tự nguyện tham gia."Dữ Tư Kỳ nói tiếp: "Tôi tưởng hai người đã bàn đâu vào đấy. Không ngờ Nhất Bác chẳng nói năng gì, tự mình quyết định..."

Vương Nhất Bác cắt ngang lời chị: "Vài giây trước, chúng tôi đã bàn xong. Chị nói đến việc chính đi."
Dữ Tư Kỳ mỉm cười, quay sang Tiêu Chiến: "Xin chính thức giới thiệu, tôi là chị gái của Nhất Bác."
Tiêu Chiến đại khái đoán ra Dữ Tư Kỳ và Vương Nhất Bác có mối quan hệ bà con thân thích, nhưng cậu không ngờ họ là chị em, bởi Tiêu Chiến chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác nhắc tới chị gái.
Dường như phát giác ra nghi hoặc của cậu, Dữ Tư Kỳ giải thích: "Chị em khác cha khác mẹ. Bố Nhất Bác tái hôn với mẹ tôi. Không nhiều người biết chuyện này. Chúng tôi cùng trưởng thành ở Mỹ."
Trong khi chờ thức ăn dọn lên bàn, Dữ Tư Kỳ kể lại sự việc.
"Cái chết của Uyển Vi đã được phía cảnh sát xác nhận là tự tử. Tôi muốn hai người giúp tôi điều tra hai việc.
Thứ nhất, trong di thư để lại, Uyển Vi cho biết vì áp lực quá lớn, không thể chịu đựng hơn nên quyết định kết thúc cuộc đời. Tôi không biết áp lực đó có liên quan đến môi trường làm việc của phòng 3 khách hàng lớn hay không? Nếu nguyên nhân xuất phát từ phong cách quản lý tồn tại trong phòng mà người khác không biết, tôi nhất định phải làm rõ. Vì vậy, tôi muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến con bé tự tử.

Thứ hai, tôi đã yêu cầu phía cảnh sát không công bố nguyên nhân Uyển Vi tiêm ma túy quá liều dẫn đến cái chết. Tôi nghe nói, một số công ty ở Trung Quốc tồn tại tình trạng không ít nhân viên sử dụng thậm chí buôn bán ma túy. Uyển Vi có vẻ là một cô gái hiền lành yếu ớt. Cô ta lấy ma túy từ đâu? Liệu có còn những người khác ở phòng 3 khách hàng lớn hay cả công ty cũng sử dụng ma túy? Liệu trong công ty có tồn tại mạng lưới ma túy mà tôi không hay biết? Tôi không cho phép trong công ty của tôi xuất hiện ung nhọt đó."

Dữ Tư Kỳ nói hết câu, Tiêu Chiến trầm tư suy nghĩ. Cậu không ngờ một công ty và phòng ban hoành tráng lại có khả năng tồn tại khuất tất. Đương nhiên hôm nay Tiêu Chiến cũng để ý thấy một số người trong phòng có thái độ hơi kỳ lạ. Nhưng cậu chỉ nghỉ, có phòng ban nào không kỳ lạ?Vương Nhất Bác rõ ràng không bị tác động bởi câu chuyện của Dữ Tư Kỳ. Bởi vì anh cất giọng chế giễu: "Điều tra nguyên nhân cái chết? Điều tra trong công ty có mạng lưới ma túy hay không? Đây chỉ là bài tập nhập môn của học sinh cấp một ngành tội phạm học mà thôi."
Dữ Tư Kỳ cất giọng: "Nhất Bác! Công ty này là tâm huyết của chú Vương và mẹ tôi, cậu cũng có cổ phần. Tôi không thể để cảnh sát công khai điều tra. Do đó, tự cậu phải giải quyết vấn đề này."
Vương Nhất Bác quay sang Tiêu Chiến: "Không hề gì, chúng ta còn có Tiêu Chiến. Độ khó của vụ án này vừa vặn thích hợp với cậu ấy, coi như để cậu ấy rèn luyện."

Dữ Tư Kỳ ngẩn người.
Tiêu Chiến không bận tâm đến câu nhăng cuội của Vương Nhất Bác. Cậu nói với Dữ Tư Kỳ bằng giọng điệu chân thành: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Dữ Tư Kỳ gật đầu, cười cười: "Hai người về nhà từ từ xem hồ sơ vụ án. Bây giờ chúng ta ăn cơm trước, không bàn công việc." Chị quay sang Tiêu Chiến: "Tôi đã tự gọi món, cậu không để bụng đấy chứ?"
Tiêu Chiến: "Không sao đâu ạ."
Dữ Tư Kỳ lại nhìn Vương Nhất Bác: "Cậu đương nhiên không bận tâm rồi." Nói xong, chị kêu nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên bàn.
Đầu tiên là món salad rau. Dữ Tư Kỳ gọi món bít tết làm món chính cho chị và Tiêu Chiến, còn Vương Nhất Bác là món cá tuyết rán thơm lừng và cá hồi chanh mật ong. Dữ Tư Kỳ chỉ tay vào rau củ, nói vớiVương Nhất Bác: "Cậu phải ăn hết, không thể chỉ mần mỗi món cá."
Vương Nhất Bác từ tốn đáp: "Lắm chuyện." Nhưng anh vẫn gắp các món.
Chứng kiến thái độ của hai chị em, Tiêu Chiến nghĩ thầm, người chị gái này tương đối có quyền phát ngôn trước Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ăn bít tết đã đủ no nên gần như không động đũa vào đĩa salad rau. Cậu đang ngồi yên lặng, Vương Nhất Bác đột nhiên thò tay đến trước mặt cậu, kéo đĩa salad của cậu về phía anh, gắp bỏ vào miệng một cách tự nhiên.
Tim Tiêu Chiến đập nhanh một nhịp. Gương mặt nghiêng lạnh nhạt của anh dường như rất thuận mắt. Tuy nhiên, việc anh ăn đồ của cậu trước mặt người ngoài khiến cậu không khỏi ngại ngùng.

Vừa ngẩng đầu, Tiêu Chiến bắt gặp Dữ Tư Kỳ đang nhìn cô. Nhưng chị nhanh chóng đưa mắt về phía Vương Nhất Bác. Chị có vẻ muốn mở miệng nhưng cuối cùng im lặng.Tiêu Chiến thuận theo tầm nhìn, phát hiện đĩa salad của Dữ Tư Kỳ còn một nữa già, vậy mà Vương Nhất Bác không động đến.
Được rồi, cậu hơi buồn tẻ nên mới suy nghĩ lung tung. Tiêu Chiến cúi đầu tiếp tục uống trà.
Vương Nhất Bác nhanh chóng ăn xong, tao nhã cầm tờ giấy ăn lau miệng. Anh nhìn Dữ Tư Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh. Tiêu Chiến và Dữ Tư Kỳ tưởng anh sẽ nói chuyện nghiêm túc, ví dụ suy nghĩ và sách lược của anh về vụ án.
Nào ngờ Vương Nhất Bác thong thả mở miệng: "Sau khi vụ án kết thúc, xin chị hãy bảo đảm để Tiêu Chiến tiếp tục làm công việc trợ lý tầm thường của cậu ấy. Tôi biết chị thạo nhất chuyện khống chế dư luận, che giấu sự thật. Vì vậy, chị đừng để người khác xuất hiện ý nghĩ, Tiêu Chiến là điều tra viên chốn công sở, nam nhân viên hai mang hay nữ gián điệp của bộ công an..."
Lúc hai người lái xe về nhà đã tám giờ tối. Bầu trời tối đen, không khí mát mẻ. Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ. Nghĩ đến câu nói của anh ban nãy, tâm trạng của cậu cũng trở nên vui vẻ.
Trong xe yên tĩnh vô cùng, Tiêu Chiến tìm đề tài nói chuyện: "Tình cảm giữa anh và chị gái có vẻ rất tốt."
Vương Nhất Bác đang lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước: "Thật ngại quá, đương sự không hề cảm nhận thấy điều đó."
Tiêu Chiến chống cằm ngắm anh. Việc cỏn con này cũng không chịu thừa nhận? Nếu không phải vì chị gái, làm sao anh nhận lời điều tra vụ án cấp nhập môn?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhếch mép: "Có gì lạ đâu. Nếu hôm nay người tự tử là em, tôi cũng sẽ điều tra đến cùng."
Tiêu Chiến: "...Tôi nên cảm ơn anh chăng?"

Trên đời này có người sử dụng ví von kiểu đó để biểu đạt sự coi trọng của anh ta với người khác?
Vì từng hợp tác nên hai người ít nhiều có sự ăn ý. Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác về nhà anh, ngồi ở phòng khách xem tài liệu...
Uyển Vi là người huyện Lạc Xuyên tỉnh H, học đại học ở thành phố B, vẫn còn độc thân. Lý lịch của cô rất bình thường, điểm đáng chú ý duy nhất là bố mẹ ly dị. Mẹ Uyển Vi một mình nuôi cô trưởng thành. Bà mẹ mở một quán cắt may, điều kiện kinh tế gia đình không tốt lắm.Tháng trước, trung tâm khách hàng lớn của công ty, gồm hơn mười phòng ban tổ chức cuộc họp thường niên tại một khu resort ở danh thắng du lịch nào đó. Uyển Vi tự tử bằng cách tiêm ma túy quá liều. Sáng ngày hôm sau, đồng nghiệp phát hiện thi thể của cô. Cảnh sát cũng phát hiện trên thân thể có dấu vết từng sử dụng ma túy và một bản di thư. Vì vậy, cảnh sát đưa ra kết luận Uyển Vi tự tử.
Trong túi tài liệu có ảnh chụp hiện trường. Lúc đó, Uyển Vi ở trong phòng của ngôi biệt thự, cô yên tĩnh nằm trên giường. Cảnh sát đã kiển tra đồ dùng cá nhân của cô và toàn bộ ngôi biệt thự, đồng thời lấy khẩu cung đồng nghiệp của phòng 3 khách hàng lớn ở xung quanh.

Tiêu Chiến cầm tấm hình chụp di thư. Di thư không dài, nét chữ rất ngay ngắn rõ ràng, chỉ mấy dòng cuối viết ngoáy. Uyển Vi để lại di thư ẹ cô:
"Mẹ! Khi mẹ đọc bức thư này, con đã không còn tồn tại trên cõi đời. Con rất xin lỗi không thể phụng dưỡng mẹ đến già. Con là người nhu nhược, luôn không làm mẹ hài lòng, cũng không thể mang lại cuộc sống mà mẹ mong muốn. Bây giờ con lựa chọn ra đi, xin mẹ hãy tin đây là con đường tốt nhất đối với con. Con xin mẹ đừng buồn, đời người có dài có ngắn, thật ra cái chết cũng chỉ là một khoảnh khắc, chẳng có gì khác biệt đúng không ạ?
Con từng cho rằng, tương lai là rất tốt đẹp. Tuy điều kiện của con chẳng có gì đặc biệt, nhưng con tin chỉ cần con nỗ lực là có thể giành được chỗ đứng nho nhỏ trong xã hội. Con đã hoàn toàn sai lầm. Mẹ ơi, hóa ra trên đời này có những chuyện không hề tốt đẹp. Có những việc dù cố gắng đến mấy con cũng không làm nổi. Con không thông minh, không giỏi ăn nói, không biết quan sát sắc mặt người khác. Trong cái nghề tiêu thụ cạnh tranh khốc liệt này, tình hình của con rất tệ. Con giống một bại tướng thảm hại, mỗi ngày chỉ biết nở nụ cười giả tạo, trốn trong cái vỏ của mình, dần dần thu mình, cho đến khi rơi xuống động không đáy.
Con thậm chú không biết kể từ lúc nào, cuộc sống của con biến thành tăm tối và bẩn thỉu như vậy...Mỗi ngày khi con thức dậy, nhìn thấy người ở trong gương, con đều tự hỏi người đó là con sao? Tại sao giống một cái xác không hồn, chìm sâu xuống bùn lầy, không thể nào thoát ra. Con không dám về nhà, con sợ gặp mẹ. Không phải sợ mẹ đánh mắng con, mà con sợ mẹ đau lòng.Mẹ, con đã làm sai nhiều điều. Sai lầm nối tiếp sai lầm, con đã không thể quay đầu. Vì vậy con sẽ không quay đầu, con quyết định kết thúc.
Mẹ, thẻ ngân hàng của con vẫn còn hai mươi ngàn tệ. Mật mã là năm sinh của mẹ, bố và con xếp liền nhau. Con chỉ có từng ấy tiền, con xin lỗi mẹ.
Mẹ, xin mẹ đừng buồn. Đối với con mà nói, quyết định này là một sự giải thoát. Con không thể thay đổi vận mệnh, cũng không thể chống lại số phận. Nhưng ít nhất con có thể lựa chọn kết thúc. Sinh mệnh của con chấm dứt trong tay con.
Vĩnh biệt mẹ. Mẹ đừng buồn, ngày mai lại là một khởi đầu mới.
Con gái bất hiếu Uyển Vi.
Ngày...tháng...năm"

Tiêu Chiến lặng lẽ đặt di thư, viền mắt cậu ươn ướt.
Một lúc sau, cậu mới phát giác ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác không rời khỏi mặt cậu. Tiêu Chiến hắng giọng, hỏi Vương Nhất Bác: "Tôi xem hết hồ sơ rồi."
Vương Nhất Bác dựa vào thành ghế sofa, gối tay sau gáy, chân nọ vắt lên chân kia rất thoải mái. Tâm trạng anh dường như không bị ảnh hưởng.
"Làm trợ lý của tôi, thứ không cần nhất chính là đa sầu đa cảm. Em đã có thể hồi phục tâm trạng bình thường chưa?"
Tiêu Chiến đáp: "Con người đều đa sầu đa cảm, trừ khi anh đi tìm yêu quái. Xem anh có tìm được con yêu quái nào biết câu cá, biết dọn dẹp nhà anh, biết chăm sóc Trầm Mặc, còn chấp nhận tính khắt khe của anh hay không?"
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, anh không lên tiếng.
Tiêu Chiến nhanh chóng trở lại tâm trạng bình thường.

Trong vụ án "cỗ máy giết người", Tiêu Chiến đã nhìn thấy thi thể của bao nhiêu thiếu niên vô tội. Bây giờ, cô cảm thấy Uyển Vi rất đáng thương, có lẽ cô gái đó gặp nhiều đả kích và khó khăn vất vả. Nhưng dù gian nan cỡ nào cũng phải sống tiếp, mới là chịu trách nhiệm với bản thân và người xung quanh.
Tiêu Chiến nghĩ, phá án cũng như công việc khác. Đầu tiên không thể bị ảnh hưởng bởi kết luận và giả thiết của người đi trước, ví dụ kết luận Uyển Vi nhất định chết vì hành vi tự tử. Thế là cậu hỏi Vương Nhất Bác: "Có phải do tính chân thực của bức di thư nên cảnh sát mới kết luận cô ấy tự sát? Điều này liệu có tồn tại vấn đề không?"Vương Nhất Bác: "Tình cảm là thứ không có cách nào dùng phương pháp khoa học để cân đo đong đếm hay phán đoán. Nếu chỉ dựa vào điểm này để kết luận là tự sát, vậy thì việc ngụy trang các vụ giết người thành tự sát trở nên quá dễ dàng. Hung thủ chỉ cần tưởng tượng bản thân sắp chết, sau đó mô phỏng nét chữ của nạn nhân viết thư mùi mẫn là được."
Tiêu Chiến tán thành lời nói của Vương Nhất Bác, lặng lẽ chờ sự phân tích chuyên nghiệp của anh.
Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt muốn biết sự thật của cậu. Trầm mặc vài giây, anh giơ tay đỡ trán: "Tôi ghét bài tập của người mới nhập học, vừa đơn giản vừa buồn tẻ."
"Anh mau nói đi!"
Vương Nhất Bác nhắm mắt, cất giọng trầm ấm: "Đây đúng là di thư do Uyển Vi viết ra trước khi tự sát. Đầu tiên, cô ta không phải bị người nào đó uy hiếp nên mới viết bức thư này. Bởi vì nét chữ trôi chảy, phần lớn các chữ được viết bằng một nét liên tục. Trừ mấy dòng cuối tương đối nghệch ngoạc, bởi vì viết đến đoạn gần kết thúc, tâm trạng cô ta rất kích động. Nếu bị ép buộc, nét chữ sẽ không gãy gọn hoặc dễ viết sai.

Ngoài điểm này, còn có tương đối nhiều bằng chứng, ví dụ trong di thư, cô ta dùng nhiều hình ảnh ví von trừu tượng như bại tướng, cái vỏ, động không đáy, còn lặp đi lặp lại câu từ, ví dụ "Mẹ ơi, mẹ đừng buồn". Những câu không đầu không cuối, ví dụ: "cuộc sống của con biến thành tăm tối và bẩn thỉu"...Người ngụy tạo bức thư hoặc kẻ uy hiếp sẽ không viết như vậy. Bọn họ sẽ yêu cầu cô ta viết rõ ràng, ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề, logic đâu ra đấy để tránh xuất hiện cơ sở. Còn tờ di thư này nhìn đâu cũng thấy thói quen và khuyết điểm trong cách hành văn. Do đó, đây là một bức di thư thật sự. Người nói dối sẽ tìm mọi cách để lấp liếm, còn người nói thật sẽ không bận tâm nhiều như vậy."
Tiêu Chiến gật đầu, Vương Nhất Bác nói tiếp: "Ngoài ra, câu cú cũng mang đặc điểm cá nhân rõ ràng. Cô ta thích cụm từ: "Không...không", "vậy...vậy", thích dùng kết cấu chủ vị, không thích dùng kết cấu động từ và tân ngữ. Tất nhiên, tính chân thực mà em nói cũng miễn cưỡng được coi là một yếu tố, bởi vì cách hành văn của cô ta bộc lộ sự bi thương của một con người ướt át."Tiêu Chiến cầm di thư đọc lại một lượt, quả nhiên Vương Nhất Bác nói đúng. Cậu cảm khái ngẩng đầu: "Anh phân tích thấu đáo thật đấy."
Khóe mắt Vương Nhất Bác ẩn hiện ý cười.
Tiêu Chiến lại hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Vương Nhất Bác đáp: "Chúng ta bắt tay điều tra nguyên nhân cái chết trước tiên. Một khi làm rõ tất cả về Uyển Vi, nếu thật sự tồn tại mạng lưới ma túy, tự nhiên nó sẽ nổi lên mặt nước."
"Làm thế nào để bắt tay điều tra?"
Vương Nhất Bác im lặng vài giây, hỏi lại Tiêu Chiến: "Phụ nữ tự tử do những nguyên nhân nào?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, trả lời: " Chắc là áp lực công việc, vấn đề tình cảm, áp lực kinh tế, bệnh tật..."
Vương Nhất Bác nhăn mũi. "Rất tốt." Anh nói: "Tôi không có hứng thú với bất cứ phương diện nào mà em vừa đề cập. Em tự quyết định đi."
Đối với một chuyên gia tâm lý tội phạm chuyên giải quyết các vụ giết người hàng loạt, những phương diện nói trên quả thực chỉ là "muỗi". Tiêu Chiến cũng chẳng thúc giục anh, vì cậu biết một khi bắt tay vào công việc, tự nhiên anh sẽ trở nên nghiêm túc, lạnh lùng và bá đạo.
"Vậy chúng ta bắt đầu điều tra từ gia cảnh của người chết." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn cậu, ý cười nhàn nhạt như ánh sao lấp lánh trong đáy mắt anh, ngữ khí của anh mang hàm ý sâu xa: "Em đã đọc sách về tâm lý tội phạm?"
Tiêu Chiến hơi xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên như không: "Nữ điều tra viên nơi công sở mà...đó là việc nên làm."

CÂU CHUYỆN NHỎ SỐ 5
Một lần, Tiêu Chiến trò chuyện cùng Lam Tư Thần, cô tò mò hỏi: "Tại sao Vương Nhất Bác 26 tuổi vẫn chưa có người yêu?"
Người đàn ông như vậy rất hiếm gặp. Tuy anh hơi ngạo mạn, hơi bá đạo, hơi khó tiếp xúc...nhưng xét các phương diện của điều kiện "cứng", anh đều rất mạnh. Cậu không tin không có ai thích anh.
Lam Tư Thần trầm ngâm trả lời: "Em có nghĩ đến tuổi tác của cậu ấy không?"
"Tuổi tác ư?"
"Ừ, thiên tài cũng có nỗi bi ai của thiên tài. Cậu ấy 14 tuổi lên đại học, 17 tuổi tốt nghiệp đại học, 21 tuổi làm xong tiến sĩ...Điều đó có nghĩa là, cậu ấy mãi mãi nhỏ hơn những người ở xung quanh nhiều tuổi." Lam Tư Thần giải thích.
Ờ..."Nhưng chẳng phải nước Mỹ rất thoáng hay sao?" Tiêu Chiến hỏi. Tuy cậu ngoài hai mươi, chắc chắn không thể chấp nhận chuyện yêu đương với các cậu bé mười mấy tuổi. Nhưng ở bên Mỹ...
Lam Tư Thần lắc đầu: "Sao cậu ấy có thể tìm người lớn tuổi hơn mình?"
"Lý do?"
Lam Tư Thần ngẩn người. Anh phát biểu câu này hoàn toàn theo trực giác chứ chưa từng nghĩ nguyên nhân tại sao. Anh chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác sẽ tìm một người nhỏ tuổi hơn. Ví dụ hình mẫu trước mặt anh, thanh tú và xinh đẹp, nhưng thỉnh thoảng cũng tỏ ra bá đạo và ghê gớm.
Tiêu Chiến gật đầu: "Em hiểu rồi." Cậu cười híp mắt nhìn Lam Tư Thần: "Bởi vì EQ của anh ấy thấp, nếu yêu một người lớn tuổi hơn anh ấy, khoảng cách EQ sẽ càng lớn, sẽ trở thành hố sâu ngăn cách không thể vượt qua."
Lam Tư Thần im lặng vài giây, bật cười thành tiếng: "Em nói đúng lắm! Vấn đề tôi băn khoăn bao nhiêu năm, cuối cùng em cũng tìm ra lời giải đáp."
Hai người cười nói vui vẻ. Vương Nhất Bác ở ngoài phòng khách đọc sách nghe động tĩnh liền tiến lại gần.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lam Tư Thần nở nụ cười trêu chọc: "Quá khứ của cậu."
Vương Nhất Bác chau mày. Quá khứ của anh?
Trong con mắt tất cả mọi người, quá khứ của anh rất huy hoàng. Về điều này, bản thân anh cũng biết rõ.
Anh quay sang Tiêu Chiến, phát hiện đuôi mắt cậu cong cong, ý cười như sao lấp lánh trên bầu trời.
Cậu...cũng rất thích quá khứ của anh.
Vương Nhất Bác vui vẻ quay về vị trí cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top