Chap 7
Tiệc mừng công đuọc tổ chức theo kiểu buffet ,địa điểm nằm ở tầng trên cùng ở một khách sạn cấp cao ,có thể nhìn thấy cảnh đẹp đẽ của thành phố này qua lớp kính dưới nền, đèn chùm pha lê chớp lóe đủ màu sắc, áo quần hoa lệ ,xa xỉ phô trương.
Cậu ngước mắt lên nhìn ,quả có không ít người quen, đành phải đi một vòng chào hỏi ,xong xuôi mới bước tới chúc mừng Mike đang bị cả đám vây quanh .
Mike ăn bận tùy tiện, tích cách tùy tiện, ngay cả vẻ ngoài cũng rất tùy tiện, có lẽ thứ duy nhất có thể khơi gợi nhiệt tình của anh ta chính là quay phim ,chỉ có đều đạo diễn này không thích quay phim thương mại ,mà chỉ thích những bộ phim trong trẻo, thứ dẫu có khăn thế nào cũng không thu hút khách ,nếu không nhờ bạn cũ là Mean bỏ tiền bỏ sức ra giúp thì chỉ kha khá bộ phim con không thể quay nổi.
Trước kia cậu xém chút nữa thì điểm hỏng của Mike nên vừa thấy cậu liền trưng ra biểu cảm như gặp phải kẻ địch ,dường như rất sợ ôn lại ác mộng khi xưa cũng như diễn xuất kinh khủng ngày nào.
Người có tính cách thật thà như vậy quả thật thú vị, cậu rất có hảo cảm với anh ta, nên khi chúc mừng cũng nở nụ cười rất chân thành, khiến gương mặt anh trông càng anh tuấn hơn .
Nhưng đạo diễn Mike lại chẳng hề cảm kích ,chỉ sốt sắn muốn thoát khỏi cậu
Plan ngầm cảm thấy thật buồn cười
Lúc này Mean khoác tay bạn gái bước vào, cô bạn gái kia chính là LeMon tỏa sáng rạng ngời ,cô nàng mặt một bộ lễ phục nhung đen, mái tóc dài như mây đuọc búi gọn sau đầu, sợi dây chuyền kim cương trên cổ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, gương mặt cô tuy không quá xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại toát lên thần thái tự tin khiến các minh tinh lớn nhỏ khác trông thua kém rất nhiều.
Dù vậy người đầu tiên lọt vào mắt cậu vẫn là một một ông chủ, ông tồn lịch thiệp.
Quả thật là ánh mắt đầu tiên.
Cậu lập tức dời sang nơi khác, cầm ly rượu lặng lẽ lùi vào góc phòng.
Dạo này tiếng tăm của cô ta đang thịnh , anlbum bán chạy lời mời đóng phim tới không ngừng, cũng khó trách Mean lập đưa cô đến dự tiệc, người nào đúng để bao nuôi làm trò tiêu khiển, kẻ nào có thể lên sân khấu, dù sao cậu cũng phân biệt rất rõ.
Plan vừa uống rượu vừa nghĩ, tiểu hồ ly kia không thể đến góp vui ,chỉ e là giờ đang thất vọng muốn chết ấy nhỉ, đang tính phì cười thì phát hiện LeMon đang yểu điệu buốc về phía mình.
Hai người họ cùng làm việc trong một công ty nên cũng xem như không quá xa lạ ,lúc trò chuyện cũng bớt đi nhiều phần khách sáo ,Lemon mở miệng hỏi
Sao anh không ra nhảy.
Plan nháy mắt trả lời một cách rất trịnh trọng
Nếu mời đuọc người đẹp như cô LeMon đây làm bạn nhảy, dẫu có gãy chân tôi đây cũng can tâm tình nguyện
LeMon nghe thấy cười rộ lên:
“Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
LeMon rút điếu thuốc trong hộp thuốc ra, tao nhã châm thuốc, hít chậm một hơi, híp mắt trông rất phong tình.
Plan rất thưởng thức kiểu phụ nữ này, nếu hắn yêu phụ nữ, khẳng định sẽ chọn người như LeMon
LeMon thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền lắc hộp thuốc trong tay, hỏi:
“Hút nhé?”
“Không, tôi không hút thuốc.”
“A”
LeMon hiểu gật đầu, cười:
“Mean không thích mùi thuốc.”
Plan cười đến ý tứ.
Cho dù thừa nhận cũng chẳng sao.cậu quả thật đem mấy sở thích của Mean nhớ kĩ, hơn nữa trong cuộc sống rất chú ý, chưa từng chậm trễ chút nào.cậu đã không còn là một chàng trai hai mươi tuổi mới ra nghề, nếu không bản lĩnh không tâm huyết, làm sao thanh xuân hơn người khác được đây?
Bỏ ra bao nhiêu thu về được bấy nhiêu.”
LeMon đánh giá cậu
“Khó trách Mean để tâm đến anh như vậy, nơi nơi trải đường giúp anh.”
“Làm sao so với tiểu thư được? Không ai trải đường sẵn vẫn bước lên thảm đỏ, sáng lạn rực rỡ.”
Phụ nữ đều thích nghe những lời khen tặng, cô cũng không ngoại lệ. cô cười hít một hơi thuốc, quay đầu nhìn khách mời đang vây quanh Mean, đột nhiên hỏi:
“Anh ở bên cạnh anh ta lâu như thế, chẳng lẽ đến bây giờ cũng không tiến triển gì sao? Nhiều tiền lại trẻ tuổi, bề ngoài lại không kém, quan trọng nhất là dịu dàng săn sóc, khẳng khái hào phóng, có khả năng cho anh cả danh lẫn lợi… Người như vậy, thực dễ khiến người ta rơi vào.”
Cậu không biết cô ta có được tính là một trong số đó hay không nữa.
Cậu nhìn về phía đang điềm đạm cười, ngay cả chút do dự cũng không có, lập tức trả lời:
“Đó đều là giả dối.”
Dịu dàng cũng tốt, đa tình cũng được, chẳng qua là ang ta đeo mặt nạ mà thôi. Chẳng lẽ còn nhìn không rõ lòng một người, sao có thể dễ dàng yêu sự giả tạo của anh ta chứ?
Không, hắn chưa bao giờ yêu sự giả dối hoàn mỹ này của Mean
Hắn…
Mean từ xa nhìn thấy hai người, nâng chén rượu lên, đi về hướng họ.
LeMon chuyển đề tài, nói một chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bát quái trên phố. Chờ Mean lại đây, ba người đùa giỡn một vài câu cô liền kiếm cớ rời đi.
Plan chạm ly với Mean, nói lời mở đầu chuẩn bị từ trước:
“Đã lâu không gặp.”
“Chỉ mới nửa tháng thôi, cũng coi là lâu à?”
Cậu lắc đầu, rất nghiêm túc:
“Sai rồi, là 45 năm.”
Lòng hiếu kì của Mean bị gợi lên, hỏi: “Sao lại là 45 năm?”
Một ngày không gặp cách tựa ba năm, một ngày là ba năm, mười lăm ngày không phải là 45 năm sao?”
Mean không nói lại cậu , đành tránh, thở dài:
“Toán học không tồi.”
Tiếp theo lại hỏi:
“Em vừa rồi nói gì với LeMon vậy?”
“Tôi muốn mời cô ấy nhảy một bản, tiếc là không thành công.”
“Ừ, thân thể cô ấy gần đây không thích hợp với khiêu vũ, cô ấy…”
“Reng…”
Nói được một nửa, điện thoại của Mean vang lên. Gã đưa tay làm dấu với Plan , rút điện thoại ra ấn phím nghe, vừa nói vừa đi ra khỏi hội trường ồn ào.
Plan nâng ly rượu đứng ở gần đó nhàn rỗi, đợi gần 20 phút mới thấy Mean đi vào. Hắn nghĩ gã trở về sẽ tiếp tục chuyện mới nãy, kết quả Mean chỉ đứng im dựa lưng vào tường, cà vạt nới lỏng, đầu mày có chút mệt mỏi.
Mệt mỏi?
Gã không lâu trước còn rạng rỡ, chỉ vừa nghe điện thoại liền mệt thành như vậy?
Lúc này có người ồn ào nói mời Mike lên bục phát biểu cảm tưởng. Mike không thể từ chối sự nhiệt tình, đi lên nói hai ba câu, anh ta vốn không phải người nói giỏi, mới được mấy câu vội vàng gọi Mean lên cứu. Mean hít sâu một hơi, chỉnh lại quần áo, giữ vững tinh thần bước lên trên.
Cậu thật sự chăm chú nghe mỗi câu của gã.
Từ đầu tới cuối, tổng cộng sai ba lần, hai lần là thất thần quên từ, một lần là cắn nhầm âm. Trường hợp như thế này, Mean khẳng định đã sớm chuẩn bị, nơi nơi đều yêu cầu sự hoàn mỹ của gã, thế nào mà giờ lại lỗi không ngừng thế này? Gã vẫn thường che giấu bản thân quá sâu, rất ít khi để lộ cảm xúc thật của mình, vậy mà, đây liệu có phải là cơ hội ngàn năm có một không?
Plan cảm thấy trong lòng đột ngột nhói cái, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng đèn thủy tinh đang phát sáng trên đỉnh đầu, sau đó thừa dịp mọi người đang bàn tán vỗ tay, lặng lẽ ra khỏi đại sảnh.
Mean lúc xuống bục vừa lúc thấy bóng dáng bỏ đi của Plan
Gã vốn có vài lời muốn nói, nhưng thật sự rất mệt, nên không mở miệng gọi hắn nữa. Uống vài chén rượu, cảm giác được huyệt thái dương giật giật, ẩn ẩn đau. Dù sao tiệc chúc mừng này cũng không phải chuyện của gã, Mean nghĩ nghĩ, học Cố Ngôn, ra về trước.
Gió thu đêm thoáng mang theo cảm giác mát mẻ.
Mean bị gió thổi đầu lại càng đau hơn, gặp xe phía trước cửa liền mở cửa sau ngồi vào, phất tay nói: “Về nhà.”
Trong tiếng khởi động của ô tô, gã nhắm mắt lại.
Trên đường vắng lặng, chỉ có ánh sáng của những cột đèn bên đường. Mean nhắm mắt dưỡng thần, dường như chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã thấy xe dừng, gã nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, không phải cửa nhà mình.
“Sao thế? Sao dừng giữa đường?”
Trong xe không bật đèn, lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy bóng người trên ghế lái, mà bình thường tài xế hỏi gì đáp nấy lại không lên tiếng. Mean cuối cùng phát hiện ra có điểm không bình thường, gã đêm nay không có tinh thần, rất nhiều chi tiết không chú ý, khi vừa lên xe hình như không nhìn thấy mặt lái xe thì phải?
Đang nghĩ ngợi, người kia đã nghiêng đầu qua, cười nói:
“Sự cảnh giác của ông chủ kém quá, cẩn thận bị người ta bắt cóc đấy.”
Một chút ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người kia.
Khuôn mặt này trên màn ảnh tuấn mĩ cực kì, mà hiện tại lại gần đến như vậy, khóe mắt cong cong nhìn gã, lại càng thêm một loại mị lực động lòng người khó mà miêu tả được.
Tại sao là em?”
Mean thả lỏng người, đưa tay niết đầu mày, hỏi:
“tài xế đâu?”
“Tôi lừa anh ta bảo là tổng giám đốc tối nay tâm tình rất tốt, muốn chở tôi ra ngoài hóng gió, kết quả anh ta đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Plan đung đưa chìa khóa trong tay:
“Chuyện xấu đều là tôi làm, anh ta chỉ là người bị hại thôi.”
Mean đương nhiên sẽ không so đo vấn đề này, chỉ nói:
“Em lại đang đùa gì đây?”
Plan hai tay che ngực, làm vẻ mặt thâm tình, đọc lời thoại cảnh phim hắn vừa diễn không lâu:
“Em chỉ là muốn tìm một cơ hội được ở cạnh anh, không được sao?”
“Ánh mắt cứng nhắc, cần luyện tập thêm.”
mean liếc mắt nhìn ngọn đèn bên đường, hỏi:
“Đây là nơi nào?”
“Bar street.”
“Hử?”
Plan đưa tay xoa xoa lên hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Mean :
“Anh có vẻ như muốn say một trận ấy.”
Mean bị hắn nhìn thấu tâm sự, cũng không nổi nóng, sắc mặt so với bình thường tái nhợt hơn chút, nhưng tươi cười vẫn vậy, không chê vào đâu được:
“Tôi không uống rượu.”
“Vâng, vâng, vâng, không hút thuốc, không uống rượu, với tình yêu trung trinh như một…”
Plan đưa tay ra đếm đếm,
“Ông chủ thật sự là đàn ông hiện đại kiểu mẫu.”
Nói xong thình lình hỏi một câu:
“Vì sao tâm tình không tốt?”
Mean đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cười rộ lên, hỏi ngược lại:
“Làm sao biết được?”
“Từ lúc anh nghe điện thoại trở vào không được bình thường cho lắm, có liên quan đến cuộc điện thoại kia phải không?”
Cậu biết gã không trả lời, cho nên hỏi xong lập tức nói:
“Để tôi đoán xem, có phải là công việc thất bại, rất nhanh sẽ phá sản?”
Báo cáo sức khỏe của anh có rồi, bác sĩ phát hiện anh mắc bệnh nan y, không sống được mấy tháng?”
Mean thờ ơ.
Anh đắc tội với đại ca nào đó, đối phương muốn thuê người giết anh?”
Vẻ mặt gã vẫn tự nhiên.
“Anh bị người ta cắm sừng…”
Mean dở khóc dở cười, rốt cuộc bị trí tưởng tượng phong phú của Plan đánh bại, mở miệng nói:
“Tâm tình tôi đêm nay quả thật rất kém.”
Plan chờ chính là những lời này, lập tức thu hồi tâm tư đùa giỡn, truy vấn:
“Sau đó?”
Tóc Mean rối loạn, áo sơ mi bị cởi nút trên cùng, chỉ có ánh mắt thoáng lộ ra chút mệt mỏi, giọng điệu bình tĩnh:
“Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một mình, qua đêm nay sẽ không có chuyện gì nữa.”
Qua đêm nay, gã sẽ lại đeo lên lớp mặt nạ hoàn mỹ, lại là một kẻ nho nhã lễ độ trong mắt người khác, Mean ôn hòa lịch sự.
Lúc hắn gỡ bỏ phòng bị, chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt vậy thôi.
Cậu nhìn thẳng Mean
Mean tránh ánh mắt của hắn, hỏi:
“Đã biết điều em muốn biết, giờ có thể đưa tôi về nhà không?”
Kim chủ đã lên tiếng, hắn nếu đủ chuyên nghiệp nên ngoan ngoãn đưa anh về nhà. Nếu tiến thêm bước nữa, không nghi ngờ là vượt giới hạn, sau đó rất có thể có hai loại kết quả: một là chọc giận Mean , ngày mai sẽ được kêu qua lấy phí chia tay, hai là bắt được tim Mean từ nay về sau an ổn nắm chính quyền, sẽ không có cái gì mà Tonam , Lemon xen vào nữa
Chỉ là hắn có gan đánh cược hay không.
Hắn ngay cả nghĩ ngợi cũng không liền xoay người khởi động xe.
Meab im lặng ngồi trong xe, biết rõ Plan đi nhầm đường, không đi về hướng nhà gã nhưng vẫn không có vẻ gì là tức giận, chỉ hỏi:
“Muốn đi đâu?”
“Tới rồi sẽ biết.”
Cậu lái xe rất êm, đến bờ biển ngoại ô mới dừng lại. Bởi vì đêm khuya, bốn phía yên tĩnh không người, chỉ có gió thổi không ngừng, mơ hồ nghe được tiếng rào rào của nước.
Mean thở dài: “Rất cũ.”
“Phim truyền hình đều diễn như vậy, tổng tài không chịu uống say, cũng chỉ có thể đi ngắm biển thôi. Lúc này, vừa hay có thể ngắm thủy triều.”
Plan vừa nói vừa xuống xe, đi qua mở cửa cho anh
Mean hai tay đặt trên đùi, tư thế rất đẹp, không chịu động đậy.
A a, quả nhiên là giận.
Plan khom thắt lưng hướng gã vươn tay phải ra:
“Sao rồi?
Tôi không giống ai đó sẽ rơi nước mắt làm nũng đâu, Mean không cho tôi chút mặt mũi sao?”
Mean nhịn không được cười thành tiếng, cuối cùng nắm lấy tay cậu .
Mênh mông dưới ánh trăng, gió đêm mát lạnh thổi quất vào mặt, mang theo vị nước biển.
Plan mặc ít quần áo, vừa rời khỏi xe liền rùng mình. Mean cởi áo khoác lên người hắn, lại nắm chặt tay, đột nhiên nói:
“Không biết em trước đây với cậu ta rất giống nhau sao?”
“Ai?”
“Tonam ấy.”
Plan mờ mịt một lúc mới lấy lại tinh thần.
Hắn cùng tiểu hồ ly kia làm sao mà giống cho được? Từ đầu đến chân, điều giống duy nhất đó là giới tính.
Mean nói giống, tựa như lại chìm trong mảnh kí ức nào đó, dịu dàng nói:
“Khi em vừa mới hai mươi, cũng có dáng vẻ như thế, ánh mắt như thế, lúc nào cũng im lặng. Nhưng Tonam so với em lúc đó thì thông minh hơn, em nếu như có một nửa sự nghe lời của cậu ta, sớm có người kéo em lại thì cũng không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.”
Plan luôn thích nhìn về phía trước không quay đầu nhìn quá khứ, nhưng mean nói, hắn liền nhớ lại một chút, mỉm cười:
“Những nỗi khổ đó không phải là ăn không trả tiền đâu.”
Ai mà chưa từng trải qua chứ?
Hắn chẳng lẽ trời sinh là mình đồng da sắt sao? Chính vì có những việc như thế hiện tại mới có cậu Nguyên nhân chính là vì từ trước tới giờ đã nếm qua nhiều khổ cực, nên bây giờ mới tiêu sái tự tại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top